Ngày thứ ba kể từ khi búp bê chuyển vào biệt thự, Vu Miểu Miểu đang đi học thì nhận được một tin nhắn. Người gửi là Hàn Mộng, khách hàng đầu tiên khi cô đến Hải Thành.
Hàn Mộng: (Cảm ơn em,Vu sư. Ba tháng này chị sống rất vui vẻ)
Vu Miểu Miểu ngẩn ra, ánh mắt rơi vào lịch sử cuộc trò chuyện đầu tiên của cô và Hàn Mộng. Trên lịch sử trò chuyện có hiển thị thời gian, thời gian đó chính là ngày hôm nay của ba tháng trước.
Thời gian ba tháng, đến rồi.
Cô mở vòng bạn bè của Hàn Mộng ra, nhanh chóng xem qua những bài viết mà Hàn Mộng đã đăng lên trong ba tháng này. Có rất nhiều ảnh và bài đăng. Hàn Mộng cùng bố mẹ đi đến rất nhiều nơi, ăn rất nhiều món ngon, ngắm rất nhiều cảnh đẹp, cũng đã làm một số chuyện điên cuồng.
Nhảy bungee trên đỉnh núi cao nhất, nhảy dù trên bầu trời xanh thẳm tuyệt mỹ nhất, đi lặn ở vùng biển trong xanh nhất. Đi ngắm động vật ở Châu Phi, đi ngắm bầu trời đầy sao ở Nam Cực.
Vu Miểu Miểu nhìn gương mặt tươi cười rực rỡ của Hàn Mộng trong ảnh, biết rằng ba tháng này cô ấy không còn điều gì nuối tiếc nữa, liền mỉm cười xóa bỏ wechat của Hàn Mộng.
Khế ước đã hoàn thành.
Gần như là trong cùng khoảnh khắc đó, Hạng Ninh ở trong biệt thự cũng cảm nhận được có thứ gì đó đang quay về cơ thể của mình.
“Meo meo?” Mèo mun ở bên cạnh bị kinh động, ngạc nhiên nhìn qua.
“Đã đến lúc rồi.” Chỉ trong chốc lát, Hạng Ninh đã hiểu được, thứ quay lại cơ thể của nó chính là hồn lực, là hồn lực tràn ngập lệ khí mà ban đầu nó dùng để trao đổi. Chỉ có điều hiện giờ nó đã không còn là lệ quỷ nữa, vậy thì lệ khí đó cũng sẽ không quay về cơ thể của nó, chỉ còn lại một phần hồn lực nhỏ quay về cơ thể.
Nhưng nếu lệ khí không quay về cơ thể của Hạng Ninh, thì nó đã đi đâu?
Vào lúc Hạng Ninh đang nghi hoặc thì tiếng cười sang sảng của búp bê từ phòng bên cạnh truyền đến, nó lộc cộc chạy từ phòng bên đến trước mặt Hạng Ninh, trong tay đang nắm một luồng khí đen. Luồng khí đen đó vừa đến gần, Hạng Ninh liền cảm thấy quen thuộc.
“Búp bê, đó là lệ khí của tôi sao?” Hạng Ninh hỏi.
“Đi chết, đi chết....” Búp bê vừa nói đi chết vừa ném khí đen trong tay vào miệng, nhai một hồi rồi nuốt xuống.
Ban đầu Vu Miểu Miểu đem thể chất lệ quỷ của Hạng Ninh và viện trưởng Hồng đổi lại với nhau. Vì vậy khi đến thời hạn ba tháng, lệ khí quay về thì nó sẽ quay về cơ thể của viện trưởng Hồng. Nhưng viện trưởng Hồng đã bị búp bê nuốt chửng rồi, vì vậy lệ khí liền rơi vào tay búp bê.
Nuốt xong, búp bê dường như thấy được cảnh tượng gì đó. Nó yên lặng trong chốc lát, sau đó giơ tay lên xoa xoa đầu Hạng Ninh, dường như là đang an ủi.
Cơ thể của Hạng Ninh là búp bê mơ đẹp, chỉ nhỏ bằng một bàn tay, dáng người so với búp bê thì vô cùng chênh lệch. Lúc này bàn tay của búp bê vỗ vỗ lên đầu Hạng Ninh, nó cảm thấy là đang an ủi, nhưng đối với Hạng Ninh mà nói thì không khác gì Thái Sơn đè đầu, suýt chút nữa thì đã bị đè bẹp.
“.....Búp bê, cậu làm gì vậy?” Hạng Ninh bị bàn tay to lớn của búp bê đè xuống đất, vô cùng sững sờ.
Khóe miệng búp bê khẽ nhúc nhích, hình như muốn nói gì đó, nhưng lại không phát ra âm thanh. Nó thu bàn tay đang an ủi Hạng Ninh về, băn khoăn ôm lấy đầu của mình suy nghĩ, rồi xoay vòng vòng trên mặt đất một cách nóng nảy.
“Búp bê, cậu làm sao vậy?” Hạng Ninh có chút lo lắng.
Búp bê không để ý đến Hạng Ninh, chỉ nóng nảy quay vòng vòng trên mặt đất. Nó vừa xoay, thì từng đợt khí đen cũng tỏa ra từ trong cơ thể của nó. Gần như là nhả ra toàn bộ lệ khí vừa rồi đã nuốt vào.
“Búp bê, cậu làm sao vậy? Sao lệ khí lại chạy ra ngoài nữa rồi?” Hạng Ninh lập tức sốt ruột, vội vàng leo lên chỗ đặt điện thoại ở đầu bên kia của sofa, muốn gọi điện cho Vu Miểu Miểu, nói với cô rằng hình như búp bê bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
“Bố Hồng, con lạnh quá.”
Búp bê bỗng nhiên phát ra âm thanh, không phải là tiếng cười sang sảng nữa, cũng không phải những lời thoại kỳ quái gần đây mà là một câu nói cực kỳ quen thuộc với Hạng Ninh.
Bàn tay đang định gọi điện của Hạng Ninh cứng đờ, không dám tin mà quay đầu lại.
“Bố Hồng, con lạnh quá.” Búp bê đi đến bên cạnh Hạng Ninh, lại vươn tay ra vỗ Hạng Ninh một cái.
Lúc này Hạng Ninh vẫn bị bàn tay của búp bê ấn ngã xuống đất, nhưng nó biết rằng búp bê không phải đang chơi đùa với nó, búp bê đang an ủi nó.
Hạng Ninh bỗng nhiên có chút muốn khóc, nhưng thân thể búp bê của nó lúc này không có nước mắt, chỉ có âm thanh nghẹn ngào: “Búp bê, cậu nhìn thấy rồi à?”
Hạng Ninh đã chứng kiến hai lần bị nhập thể rất đặc sắc của búp bê rồi. Một lần là nuốt phải oán khí của lệ quỷ sáu trăm năm, một lần là nuốt phải tình niệm không biết từ đâu ra. Mỗi lần nuốt xong búp bê đều học được những câu thoại mới. Những lời thoại này từ đâu mà ra? Đương nhiên là từ những ký ức trong sự oán hận của oan hồn lệ quỷ. Luồng lệ khí vừa rồi là của nó, búp bê nuốt vào rồi thì cũng nhìn thấy hồi ức của nó. Câu thoại này là đang nói với nó rằng, búp bê đã nhìn thấy rồi.
Búp bê nhìn thấy rồi, nên nó đang an ủi Hạng Ninh.
“A ha ha ha...” Búp bê cười gật đầu.
“Cám ơn cậu. Từ sau khi tôi chết đi, cậu là người đầu tiên an ủi tôi.” Nó bị viện trưởng Hồng hại chết, chết được ba năm, tất cả mọi người đều cho rằng nó bị bệnh mà chết. Vì vậy không hề có ai lên tiếng bất bình về cái chết của nó, cũng không hề có ai an ui vong hồn của nó. Nó phiêu du ở nhân gian ba năm, không ngừng hấp thu lệ khí, giúp bản thân trở nên lớn mạnh, muốn được báo thù. Nó như vậy đối với những người bình thường không thể nhìn thấy nó mà nói thì nó không hề tồn tại. Còn đối với những người trong giới siêu hình có thể nhìn thấy nó thì nó chính là một con ác quỷ cần phải được xóa bỏ.
Cho dù sau này bộ mặt thật của viện trưởng Hồng đã bị vạch trần, tất cả mọi người đều đã biết nó bị ông ta hại chết, nhưng nó là một đứa trẻ mồ côi, đã chết ba năm rồi, ngoại trừ là một cái tên được ghi lại trong biên bản phạm tội của viện trưởng Hồng ra thì không còn ai nhớ đến nó nữa.
Cho đến tận bây giờ, cũng chưa từng có ai nói với nó một câu rằng: Hạng Ninh, cháu không đáng phải chết, cháu thật đáng thương.
“Đi chết, đi chết, đi chết...” Búp bê bỗng nhiên nắm chặt hai tay, sau đó hung hăng nói liên tiếp ba câu đi chết.
“Cậu nói rằng viện trưởng Hồng đã chết rồi sao?” Hạng Ninh suy đoán ý của búp bê.
“A ha ha ha.” Búp bê cười lớn, gật đầu.
“Tôi biết. Là búp bê đã báo thù giúp tôi, nuốt ông ta vào bụng.” Hạng Ninh cũng cười.
“Meo meo!” Lúc này, linh miêu đang im lặng ngồi nghe bên cạnh bỗng nhiên nâng móng lên đâm vào búp bê.
Búp bê khó nhìn linh miêu một cách khó hiểu. Tuy rằng con mèo này không hay để ý đến nó, nhưng chúng nó là bạn tốt ngày nào cũng phơi nắng cùng nhau, vì vậy búp bê không hề ghét linh miêu.
“Meo meo!” Linh miêu lại há miệng kêu một tiếng, lệ khí đang khuếch tán trong phòng khách bỗng nhiên thay đổi.
“Búp bê, lệ khí sắp tán ra ngoài rồi.” Hạng Ninh lúc này cũng đã nhận ra, liền vội vàng nhắc nhở.
Búp bê vội vàng vung bàn tay nhỏ nhắn lên, gom lại lệ khí đã tán ra phân nửa gian phòng, một lần nữa biến thành một quả cầu khí đen nhỏ, rơi vào trong tay của búp bê, búp bê mở miệng ra nuốt nó lại.
“Không được nhả ra một lần nữa đâu nhé. Lỡ như không cẩn thận xảy ra vấn đề gì thì anh Quý sẽ nổi giận, rất đáng sợ đấy.” Hạng Ninh dặn dò búp bê.
Búp bê nghĩ lại cảnh mình bị Quý Lãng quấn vào trong chăn rồi nhét vào trong tủ, liền sợ hãi mà gật đầu.
Hai con búp bê một lớn một nhỏ đang ngồi trên sofa nói chuyện, điện thoại ở bên cạnh bỗng nhiên vang lên. Mèo mun hai mắt sáng rỡ, nhảy lên sofa. Nó vọt đến chỗ điện thoại, bàn chân mềm mại đặt lên màn hình, vô cùng thuần thục mà ấn nút nghe máy.
“Hạng Ninh đấy à?” Giọng nói của Vu Miểu Miểu từ trong điện thoại truyền ra.
Hai mắt sáng rực của linh miêu trong chớp mắt đã ảm đạm, vẻ mặt vui mừng biến thành ghét bỏ. Nó nhảy về chỗ nằm cũ của mình, không phải cá khô nhỏ, là con bé ghét bỏ nó.
“A ha ha ha.” Búp bê nghe thấy giọng nói của chủ nhân, liền vui vẻ tiến đến.
“Búp bê, ngày mai chị sẽ đến thăm em.” Vu Miểu Miểu nghe thấy tiêng cười của búp bê, biết được nó đang ở bên cạnh điện thoại liền cất tiếng chào hỏi.
Búp bê lập tức vui vẻ gật đầu.
Lúc này Hạng Ninh cũng đi đến, nó ghé vào bên cạnh điện thoại, nói cho Vu Miểu Miểu biết phản ứng của búp bê: “Vu sư, búp bê đang gật đầu.”
“Ừ.” Vu Miểu Miểu cười cười, nói tiếp: “Hạng Ninh, khế ước đã hoàn thành, chắc mi cũng đã biết rồi.”
“Tôi biết rồi.” Hạng Ninh hơi khựng lại, dường như đã biết rằng điều tiếp theo Vu Miểu Miểu sẽ nói là gì, giọng nói có chút không nỡ.
“Ngày mai tan học xong ta sẽ qua đó, đưa mi đến địa phủ.” Vu Miểu Miểu gọi điện đến là muốn báo trước cho Hạng Ninh biết việc này.
“Ừ, tôi biết rồi.” Tuy rằng Hạng Ninh không nỡ, nhưng nó cũng biết rằng, nơi trở về tốt nhất của một linh hồn là địa phủ.
“Vậy ta tắt nhé, ngày mai gặp lại.” Vu Miểu Miểu nói xong liền tắt máy.
Hạng Ninh nhìn điện thoại đã tắt, im lặng một lúc rồi quay lại vừa cười vừa nói: “Ngày mai tôi phải đi rồi.”
Búp bê không hiểu tâm trạng của Hạng Ninh, nhưng nó biết rằng ngày mai chủ nhân sẽ đến đưa Hạng Ninh đi, vì vậy nơi mà Hạng Ninh đến có lẽ sẽ là một nơi tốt đẹp. Vì vậy nó nhếch miệng cười cười, tỏ ý rằng mình đã biết rồi.
Hạng Ninh lại nhìn linh miêu.
Mèo mun ngước đôi mắt khẽ híp lại của mình lên, liếc nhìn Hạng Ninh một cái rồi lại nhắm mắt lại, trong ánh mắt không có quá nhiều cảm xúc. Đối với một con linh miêu bắt quỷ mà nói, nó có thể cho phép một con quỷ nhỏ như Hạng Ninh tự do hoạt động trước mặt nó thì đã là một cách đối xử không tệ rồi. Còn về nơi mà Hạng Ninh sắp đi, đó vốn là nơi là hồn ma cần phải đến.
“Đại Hổ, đợi đến khi tôi đi rồi, không biết còn có ai mua cá khô nhỏ cho cậu không. Nhân lúc tôi còn chưa đi, tôi gọi thêm cho cậu nhiều hơn một chút.” Hạng Ninh mở app trên điện thoại ra, vừa lướt vừa nói: “Có lẽ cậu còn có thứ gì đó cần mua, tôi mua về cho cậu luôn. Tôi sẽ bảo chú shipper đưa đến cửa biệt thự, cậu không cần nghe điện thoại, đợi đến khi bọn họ mang đến rồi, cậu ra thẳng ngoài cửa lấy là được.”
“Meo?” Mèo mun từ nãy đến giờ vẫn không có phản ứng gì bỗng nhiên trợn to mắt.
Cái gì? Con quỷ nhỏ này đi rồi, sẽ không có ai mua cá khô nhỏ cho bổn meo nữa? Vậy bổn meo phải làm sao đây? Bổn meo cũng đâu có biết chữ, đâu thể tự mua đồ cho mình được.
Hạng Ninh và mèo mun sống chung với nhau hơn một tháng, ít nhiều vẫn hiểu được mèo mun một chút, lúc này dường như cũng đã hiểu được sự lo lắng của mèo mun: “Chắc chắn vu sư sẽ còn tìm hồn ma khác nữa, chỉ là không biết đến bao giờ mới tìm được. Hay là tôi mua cá khô một tháng cho cậu trước, đến lúc đó chắc chắn là vu sư sẽ bắt hồn ma khác đến rồi. Hoặc là cậu cũng có thể tự mua, để tôi dạy cậu. Ở đây đều có lịch sử mua sắm, cậu chỉ cần vào đây, nhấn nút mua là được. Địa chỉ đã được mặc định rồi, phương thức thanh toán cũng không bảo mật.”
“Meo?” Linh miêu nhìn mà hoa mắt, tức giận quay đầu đi.
Bổn meo không thèm học thứ đồ này của loài người.
“Nhưng ngày mai tôi phải đi rồi, nếu như cậu không học được thì chỉ có thể ăn đồ ăn cho mèo thôi.” Lúc mèo mun vừa đến, Vu Miểu Miểu và Quý Lãng mang tới rất nhiều túi thức ăn cho mèo, đến giờ vẫn còn chất đống ở trong góc, mèo mun chưa từng đụng vào lấy một miếng.
Mèo mun dừng lại một chút, nhìn búp bê đang lặp đi lặp lại những câu thoại ở một bên.
“Búp bê cũng không biết dùng điện thoại, hơn nữa đợi đến khi nó khỏi rồi, vu sư sẽ đến đón nó đi.” Hạng Ninh lại nói.
“Meo?” Mèo mun luống cuống, để lộ móng vuốt sắc nhọn, cắm chặt lên sofa.
“Ôi, sofa mà hỏng thì anh Quý sẽ tức giận đấy.” Hạng Ninh hoảng sợ, vội vàng ngăn mèo mun lại.
Mèo mun nghĩ đến gương mặt u ám của Quý Lãng, móng vuốt chợt cứng đờ, rồi buông vải bọc sofa ra.
Mèo mun buồn bực nhưng lại không thể trút giận, nội tâm nhất thời càng trở nên khó chịu, đôi mắt màu hoàng kim dựng thẳng lên, trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ đe dọa.
Vu sư đáng ghét kia, đón nó đến đây mà lại không hầu hạ nó cho tốt. Đúng là đáng ghét.
“Hay là ngày mai tôi nói với vu sư, bảo cô ấy tìm một hồn ma mới giúp cậu.” Hạng Ninh suy nghĩ một chút, cảm thấy mình có thể đề nghị một câu, như vậy thì Đại Hổ sẽ có người chăm sóc.”
Âm thanh gầm gừ của mèo mun ngừng lại, ánh mắt lóe lên, dường như nghĩ đến điều gì đó, meo meo meo một hồi với Hạng Ninh.
Hạng Ninh ngượng ngùng gãi đầu: “Tuy rằng hầu như mọi lúc tôi có thể hiểu được ý của cậu, nhưng tôi đâu có hiểu được tiếng mèo.”
Hạng Ninh tâm tư nhanh nhạy, lại rất thông minh, kết hợp nguyên nhân trước sau, cộng thêm phản ứng của mèo mun, hầu như lần nào cũng đoán trúng ý của mèo. Nhưng một loạt tiếng meo meo này của mèo mun quá dày đặc, tâm trạng lại rất phấn khích, nó thực sự là đoán không ra.
“Meo meo meo” Mèo mun lại quay sang nhìn búp bê, tiếp tục kêu một loạt tiếng meo meo.
Búp bê nghiêng nghiêng đầu, trả lời bằng một tiếng cười sang sảng, hiển nhiên là cũng không hiểu gì.
Mèo mun cũng không tức giận, lại kêu meo meo vài câu nữa, sau đó ngậm lấy một túi cá khô nhỏ đi đến bát ăn của nó mà ăn. Bát ăn này cũng là Hạng Ninh mua cho nó. Hạng Ninh sợ rằng khi mèo mun ăn cá khô thì sẽ khiến sàn nhà bị bẩn. Vì vậy sau khi mua về lần nào cũng bỏ cá khô nhỏ vào trong bát cho mèo. Mèo mun vốn thông minh, rất nhanh đã hiểu được ý của Hạng Ninh. Hơn nữa ăn uống ở trên mặt đất là cách làm của mèo hoang, nó còn lâu mới thấp kém như vậy.
Tuy rằng Hạng Ninh không hiểu ý của mèo mun. Nhưng nó đã yên lặng trở lại, có nghĩa là nó đã chấp nhận ý kiến của mình.
Hai con búp bê và một con mèo cứ yên tĩnh như vậy hồi lâu. Sau khi Hạng Ninh ăn xong ba hộp cánh gà, hai bình coca, một bát ma lạt thang thì lúc này đã là gần sáng. Lúc Hạng Ninh đang chuẩn bị gọi thêm một phần ăn khuya, xem thêm một bộ phim để kết thúc đêm của mình tại nhân gian thì mèo mun vẫn luôn nằm yên lặng trong góc bỗng nhiên đứng dậy.
“Meo!” Meo mun giữ bàn tay đang định gọi đồ ăn trên điện thoại của Hạng Ninh lại, đôi mắt sáng lập lòe trong đêm.
“Sao vậy Đại Hổ?” Hạng Ninh ngẩn ra: “Cậu cũng muốn ăn cái gì à?”
Mèo mun không để ý đến nó mà bỗng nhiên dùng miệng tha Hạng Ninh lên, sau đó nghiêng đầu quăng Hạng Ninh lên lưng mình.
Hạng Ninh a lên một tiếng, nắm lấy lông của mèo mun theo phản xạ.
Sau khi mèo mun làm xong những việc này, rồi bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt búp bê đang xoay vòng vòng trong phòng.
Búp bê nhìn mèo mun bỗng nhiên xuất hiện, nghiêng nghiêng đầu có chút tò mò, đang định phát ra một loạt tiếng cười biểu thị sự nghi ngờ của mình thì mèo mun bỗng nhiên nhào đến, ngoạm lấy cổ của búp bê.
Búp bê chớp chớp mắt, không cảm nhận được địch ý nên không hề phản kháng mà tò mò nhìn mèo mun.
Mèo mun thấy búp bê không phản kháng, hai mắt lập tức càng trở nên sáng rỡ, xoay người đi về phía cầu thang. Tuy rằng mèo mun đã béo lên không ít nhưng động tác vẫn rất nhanh nhẹn, trong thoáng chốc đã nhảy lên thang gác. Nó bò liên tiếp lên hai tầng, từ tầng hầm chạy đến sân thượng thường dùng để phơi nắng trên tầng hai, sau đó chui ra từ khe hở của lan can trên sân thượng rồi nhảy xuống dưới.
“A!” Hạng Ninh hốt hoảng đến mức quên mất thân phận hồn ma của mình, sợ đến mức kêu ra tiếng.
“A ha ha ha.” Búp bê thì lại bị tư thế nhanh như chớp, như bay lượn trên không trung này làm cho kinh ngạc vui vẻ, lại bật cười sảng khoái.
Mèo mun linh hoạt tiếp đất, cơ thể nhanh chóng chui qua bụi cỏ, từ trong biệt thự đi ra, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm sâu thẳm.
Hàn Mộng: (Cảm ơn em,Vu sư. Ba tháng này chị sống rất vui vẻ)
Vu Miểu Miểu ngẩn ra, ánh mắt rơi vào lịch sử cuộc trò chuyện đầu tiên của cô và Hàn Mộng. Trên lịch sử trò chuyện có hiển thị thời gian, thời gian đó chính là ngày hôm nay của ba tháng trước.
Thời gian ba tháng, đến rồi.
Cô mở vòng bạn bè của Hàn Mộng ra, nhanh chóng xem qua những bài viết mà Hàn Mộng đã đăng lên trong ba tháng này. Có rất nhiều ảnh và bài đăng. Hàn Mộng cùng bố mẹ đi đến rất nhiều nơi, ăn rất nhiều món ngon, ngắm rất nhiều cảnh đẹp, cũng đã làm một số chuyện điên cuồng.
Nhảy bungee trên đỉnh núi cao nhất, nhảy dù trên bầu trời xanh thẳm tuyệt mỹ nhất, đi lặn ở vùng biển trong xanh nhất. Đi ngắm động vật ở Châu Phi, đi ngắm bầu trời đầy sao ở Nam Cực.
Vu Miểu Miểu nhìn gương mặt tươi cười rực rỡ của Hàn Mộng trong ảnh, biết rằng ba tháng này cô ấy không còn điều gì nuối tiếc nữa, liền mỉm cười xóa bỏ wechat của Hàn Mộng.
Khế ước đã hoàn thành.
Gần như là trong cùng khoảnh khắc đó, Hạng Ninh ở trong biệt thự cũng cảm nhận được có thứ gì đó đang quay về cơ thể của mình.
“Meo meo?” Mèo mun ở bên cạnh bị kinh động, ngạc nhiên nhìn qua.
“Đã đến lúc rồi.” Chỉ trong chốc lát, Hạng Ninh đã hiểu được, thứ quay lại cơ thể của nó chính là hồn lực, là hồn lực tràn ngập lệ khí mà ban đầu nó dùng để trao đổi. Chỉ có điều hiện giờ nó đã không còn là lệ quỷ nữa, vậy thì lệ khí đó cũng sẽ không quay về cơ thể của nó, chỉ còn lại một phần hồn lực nhỏ quay về cơ thể.
Nhưng nếu lệ khí không quay về cơ thể của Hạng Ninh, thì nó đã đi đâu?
Vào lúc Hạng Ninh đang nghi hoặc thì tiếng cười sang sảng của búp bê từ phòng bên cạnh truyền đến, nó lộc cộc chạy từ phòng bên đến trước mặt Hạng Ninh, trong tay đang nắm một luồng khí đen. Luồng khí đen đó vừa đến gần, Hạng Ninh liền cảm thấy quen thuộc.
“Búp bê, đó là lệ khí của tôi sao?” Hạng Ninh hỏi.
“Đi chết, đi chết....” Búp bê vừa nói đi chết vừa ném khí đen trong tay vào miệng, nhai một hồi rồi nuốt xuống.
Ban đầu Vu Miểu Miểu đem thể chất lệ quỷ của Hạng Ninh và viện trưởng Hồng đổi lại với nhau. Vì vậy khi đến thời hạn ba tháng, lệ khí quay về thì nó sẽ quay về cơ thể của viện trưởng Hồng. Nhưng viện trưởng Hồng đã bị búp bê nuốt chửng rồi, vì vậy lệ khí liền rơi vào tay búp bê.
Nuốt xong, búp bê dường như thấy được cảnh tượng gì đó. Nó yên lặng trong chốc lát, sau đó giơ tay lên xoa xoa đầu Hạng Ninh, dường như là đang an ủi.
Cơ thể của Hạng Ninh là búp bê mơ đẹp, chỉ nhỏ bằng một bàn tay, dáng người so với búp bê thì vô cùng chênh lệch. Lúc này bàn tay của búp bê vỗ vỗ lên đầu Hạng Ninh, nó cảm thấy là đang an ủi, nhưng đối với Hạng Ninh mà nói thì không khác gì Thái Sơn đè đầu, suýt chút nữa thì đã bị đè bẹp.
“.....Búp bê, cậu làm gì vậy?” Hạng Ninh bị bàn tay to lớn của búp bê đè xuống đất, vô cùng sững sờ.
Khóe miệng búp bê khẽ nhúc nhích, hình như muốn nói gì đó, nhưng lại không phát ra âm thanh. Nó thu bàn tay đang an ủi Hạng Ninh về, băn khoăn ôm lấy đầu của mình suy nghĩ, rồi xoay vòng vòng trên mặt đất một cách nóng nảy.
“Búp bê, cậu làm sao vậy?” Hạng Ninh có chút lo lắng.
Búp bê không để ý đến Hạng Ninh, chỉ nóng nảy quay vòng vòng trên mặt đất. Nó vừa xoay, thì từng đợt khí đen cũng tỏa ra từ trong cơ thể của nó. Gần như là nhả ra toàn bộ lệ khí vừa rồi đã nuốt vào.
“Búp bê, cậu làm sao vậy? Sao lệ khí lại chạy ra ngoài nữa rồi?” Hạng Ninh lập tức sốt ruột, vội vàng leo lên chỗ đặt điện thoại ở đầu bên kia của sofa, muốn gọi điện cho Vu Miểu Miểu, nói với cô rằng hình như búp bê bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
“Bố Hồng, con lạnh quá.”
Búp bê bỗng nhiên phát ra âm thanh, không phải là tiếng cười sang sảng nữa, cũng không phải những lời thoại kỳ quái gần đây mà là một câu nói cực kỳ quen thuộc với Hạng Ninh.
Bàn tay đang định gọi điện của Hạng Ninh cứng đờ, không dám tin mà quay đầu lại.
“Bố Hồng, con lạnh quá.” Búp bê đi đến bên cạnh Hạng Ninh, lại vươn tay ra vỗ Hạng Ninh một cái.
Lúc này Hạng Ninh vẫn bị bàn tay của búp bê ấn ngã xuống đất, nhưng nó biết rằng búp bê không phải đang chơi đùa với nó, búp bê đang an ủi nó.
Hạng Ninh bỗng nhiên có chút muốn khóc, nhưng thân thể búp bê của nó lúc này không có nước mắt, chỉ có âm thanh nghẹn ngào: “Búp bê, cậu nhìn thấy rồi à?”
Hạng Ninh đã chứng kiến hai lần bị nhập thể rất đặc sắc của búp bê rồi. Một lần là nuốt phải oán khí của lệ quỷ sáu trăm năm, một lần là nuốt phải tình niệm không biết từ đâu ra. Mỗi lần nuốt xong búp bê đều học được những câu thoại mới. Những lời thoại này từ đâu mà ra? Đương nhiên là từ những ký ức trong sự oán hận của oan hồn lệ quỷ. Luồng lệ khí vừa rồi là của nó, búp bê nuốt vào rồi thì cũng nhìn thấy hồi ức của nó. Câu thoại này là đang nói với nó rằng, búp bê đã nhìn thấy rồi.
Búp bê nhìn thấy rồi, nên nó đang an ủi Hạng Ninh.
“A ha ha ha...” Búp bê cười gật đầu.
“Cám ơn cậu. Từ sau khi tôi chết đi, cậu là người đầu tiên an ủi tôi.” Nó bị viện trưởng Hồng hại chết, chết được ba năm, tất cả mọi người đều cho rằng nó bị bệnh mà chết. Vì vậy không hề có ai lên tiếng bất bình về cái chết của nó, cũng không hề có ai an ui vong hồn của nó. Nó phiêu du ở nhân gian ba năm, không ngừng hấp thu lệ khí, giúp bản thân trở nên lớn mạnh, muốn được báo thù. Nó như vậy đối với những người bình thường không thể nhìn thấy nó mà nói thì nó không hề tồn tại. Còn đối với những người trong giới siêu hình có thể nhìn thấy nó thì nó chính là một con ác quỷ cần phải được xóa bỏ.
Cho dù sau này bộ mặt thật của viện trưởng Hồng đã bị vạch trần, tất cả mọi người đều đã biết nó bị ông ta hại chết, nhưng nó là một đứa trẻ mồ côi, đã chết ba năm rồi, ngoại trừ là một cái tên được ghi lại trong biên bản phạm tội của viện trưởng Hồng ra thì không còn ai nhớ đến nó nữa.
Cho đến tận bây giờ, cũng chưa từng có ai nói với nó một câu rằng: Hạng Ninh, cháu không đáng phải chết, cháu thật đáng thương.
“Đi chết, đi chết, đi chết...” Búp bê bỗng nhiên nắm chặt hai tay, sau đó hung hăng nói liên tiếp ba câu đi chết.
“Cậu nói rằng viện trưởng Hồng đã chết rồi sao?” Hạng Ninh suy đoán ý của búp bê.
“A ha ha ha.” Búp bê cười lớn, gật đầu.
“Tôi biết. Là búp bê đã báo thù giúp tôi, nuốt ông ta vào bụng.” Hạng Ninh cũng cười.
“Meo meo!” Lúc này, linh miêu đang im lặng ngồi nghe bên cạnh bỗng nhiên nâng móng lên đâm vào búp bê.
Búp bê khó nhìn linh miêu một cách khó hiểu. Tuy rằng con mèo này không hay để ý đến nó, nhưng chúng nó là bạn tốt ngày nào cũng phơi nắng cùng nhau, vì vậy búp bê không hề ghét linh miêu.
“Meo meo!” Linh miêu lại há miệng kêu một tiếng, lệ khí đang khuếch tán trong phòng khách bỗng nhiên thay đổi.
“Búp bê, lệ khí sắp tán ra ngoài rồi.” Hạng Ninh lúc này cũng đã nhận ra, liền vội vàng nhắc nhở.
Búp bê vội vàng vung bàn tay nhỏ nhắn lên, gom lại lệ khí đã tán ra phân nửa gian phòng, một lần nữa biến thành một quả cầu khí đen nhỏ, rơi vào trong tay của búp bê, búp bê mở miệng ra nuốt nó lại.
“Không được nhả ra một lần nữa đâu nhé. Lỡ như không cẩn thận xảy ra vấn đề gì thì anh Quý sẽ nổi giận, rất đáng sợ đấy.” Hạng Ninh dặn dò búp bê.
Búp bê nghĩ lại cảnh mình bị Quý Lãng quấn vào trong chăn rồi nhét vào trong tủ, liền sợ hãi mà gật đầu.
Hai con búp bê một lớn một nhỏ đang ngồi trên sofa nói chuyện, điện thoại ở bên cạnh bỗng nhiên vang lên. Mèo mun hai mắt sáng rỡ, nhảy lên sofa. Nó vọt đến chỗ điện thoại, bàn chân mềm mại đặt lên màn hình, vô cùng thuần thục mà ấn nút nghe máy.
“Hạng Ninh đấy à?” Giọng nói của Vu Miểu Miểu từ trong điện thoại truyền ra.
Hai mắt sáng rực của linh miêu trong chớp mắt đã ảm đạm, vẻ mặt vui mừng biến thành ghét bỏ. Nó nhảy về chỗ nằm cũ của mình, không phải cá khô nhỏ, là con bé ghét bỏ nó.
“A ha ha ha.” Búp bê nghe thấy giọng nói của chủ nhân, liền vui vẻ tiến đến.
“Búp bê, ngày mai chị sẽ đến thăm em.” Vu Miểu Miểu nghe thấy tiêng cười của búp bê, biết được nó đang ở bên cạnh điện thoại liền cất tiếng chào hỏi.
Búp bê lập tức vui vẻ gật đầu.
Lúc này Hạng Ninh cũng đi đến, nó ghé vào bên cạnh điện thoại, nói cho Vu Miểu Miểu biết phản ứng của búp bê: “Vu sư, búp bê đang gật đầu.”
“Ừ.” Vu Miểu Miểu cười cười, nói tiếp: “Hạng Ninh, khế ước đã hoàn thành, chắc mi cũng đã biết rồi.”
“Tôi biết rồi.” Hạng Ninh hơi khựng lại, dường như đã biết rằng điều tiếp theo Vu Miểu Miểu sẽ nói là gì, giọng nói có chút không nỡ.
“Ngày mai tan học xong ta sẽ qua đó, đưa mi đến địa phủ.” Vu Miểu Miểu gọi điện đến là muốn báo trước cho Hạng Ninh biết việc này.
“Ừ, tôi biết rồi.” Tuy rằng Hạng Ninh không nỡ, nhưng nó cũng biết rằng, nơi trở về tốt nhất của một linh hồn là địa phủ.
“Vậy ta tắt nhé, ngày mai gặp lại.” Vu Miểu Miểu nói xong liền tắt máy.
Hạng Ninh nhìn điện thoại đã tắt, im lặng một lúc rồi quay lại vừa cười vừa nói: “Ngày mai tôi phải đi rồi.”
Búp bê không hiểu tâm trạng của Hạng Ninh, nhưng nó biết rằng ngày mai chủ nhân sẽ đến đưa Hạng Ninh đi, vì vậy nơi mà Hạng Ninh đến có lẽ sẽ là một nơi tốt đẹp. Vì vậy nó nhếch miệng cười cười, tỏ ý rằng mình đã biết rồi.
Hạng Ninh lại nhìn linh miêu.
Mèo mun ngước đôi mắt khẽ híp lại của mình lên, liếc nhìn Hạng Ninh một cái rồi lại nhắm mắt lại, trong ánh mắt không có quá nhiều cảm xúc. Đối với một con linh miêu bắt quỷ mà nói, nó có thể cho phép một con quỷ nhỏ như Hạng Ninh tự do hoạt động trước mặt nó thì đã là một cách đối xử không tệ rồi. Còn về nơi mà Hạng Ninh sắp đi, đó vốn là nơi là hồn ma cần phải đến.
“Đại Hổ, đợi đến khi tôi đi rồi, không biết còn có ai mua cá khô nhỏ cho cậu không. Nhân lúc tôi còn chưa đi, tôi gọi thêm cho cậu nhiều hơn một chút.” Hạng Ninh mở app trên điện thoại ra, vừa lướt vừa nói: “Có lẽ cậu còn có thứ gì đó cần mua, tôi mua về cho cậu luôn. Tôi sẽ bảo chú shipper đưa đến cửa biệt thự, cậu không cần nghe điện thoại, đợi đến khi bọn họ mang đến rồi, cậu ra thẳng ngoài cửa lấy là được.”
“Meo?” Mèo mun từ nãy đến giờ vẫn không có phản ứng gì bỗng nhiên trợn to mắt.
Cái gì? Con quỷ nhỏ này đi rồi, sẽ không có ai mua cá khô nhỏ cho bổn meo nữa? Vậy bổn meo phải làm sao đây? Bổn meo cũng đâu có biết chữ, đâu thể tự mua đồ cho mình được.
Hạng Ninh và mèo mun sống chung với nhau hơn một tháng, ít nhiều vẫn hiểu được mèo mun một chút, lúc này dường như cũng đã hiểu được sự lo lắng của mèo mun: “Chắc chắn vu sư sẽ còn tìm hồn ma khác nữa, chỉ là không biết đến bao giờ mới tìm được. Hay là tôi mua cá khô một tháng cho cậu trước, đến lúc đó chắc chắn là vu sư sẽ bắt hồn ma khác đến rồi. Hoặc là cậu cũng có thể tự mua, để tôi dạy cậu. Ở đây đều có lịch sử mua sắm, cậu chỉ cần vào đây, nhấn nút mua là được. Địa chỉ đã được mặc định rồi, phương thức thanh toán cũng không bảo mật.”
“Meo?” Linh miêu nhìn mà hoa mắt, tức giận quay đầu đi.
Bổn meo không thèm học thứ đồ này của loài người.
“Nhưng ngày mai tôi phải đi rồi, nếu như cậu không học được thì chỉ có thể ăn đồ ăn cho mèo thôi.” Lúc mèo mun vừa đến, Vu Miểu Miểu và Quý Lãng mang tới rất nhiều túi thức ăn cho mèo, đến giờ vẫn còn chất đống ở trong góc, mèo mun chưa từng đụng vào lấy một miếng.
Mèo mun dừng lại một chút, nhìn búp bê đang lặp đi lặp lại những câu thoại ở một bên.
“Búp bê cũng không biết dùng điện thoại, hơn nữa đợi đến khi nó khỏi rồi, vu sư sẽ đến đón nó đi.” Hạng Ninh lại nói.
“Meo?” Mèo mun luống cuống, để lộ móng vuốt sắc nhọn, cắm chặt lên sofa.
“Ôi, sofa mà hỏng thì anh Quý sẽ tức giận đấy.” Hạng Ninh hoảng sợ, vội vàng ngăn mèo mun lại.
Mèo mun nghĩ đến gương mặt u ám của Quý Lãng, móng vuốt chợt cứng đờ, rồi buông vải bọc sofa ra.
Mèo mun buồn bực nhưng lại không thể trút giận, nội tâm nhất thời càng trở nên khó chịu, đôi mắt màu hoàng kim dựng thẳng lên, trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ đe dọa.
Vu sư đáng ghét kia, đón nó đến đây mà lại không hầu hạ nó cho tốt. Đúng là đáng ghét.
“Hay là ngày mai tôi nói với vu sư, bảo cô ấy tìm một hồn ma mới giúp cậu.” Hạng Ninh suy nghĩ một chút, cảm thấy mình có thể đề nghị một câu, như vậy thì Đại Hổ sẽ có người chăm sóc.”
Âm thanh gầm gừ của mèo mun ngừng lại, ánh mắt lóe lên, dường như nghĩ đến điều gì đó, meo meo meo một hồi với Hạng Ninh.
Hạng Ninh ngượng ngùng gãi đầu: “Tuy rằng hầu như mọi lúc tôi có thể hiểu được ý của cậu, nhưng tôi đâu có hiểu được tiếng mèo.”
Hạng Ninh tâm tư nhanh nhạy, lại rất thông minh, kết hợp nguyên nhân trước sau, cộng thêm phản ứng của mèo mun, hầu như lần nào cũng đoán trúng ý của mèo. Nhưng một loạt tiếng meo meo này của mèo mun quá dày đặc, tâm trạng lại rất phấn khích, nó thực sự là đoán không ra.
“Meo meo meo” Mèo mun lại quay sang nhìn búp bê, tiếp tục kêu một loạt tiếng meo meo.
Búp bê nghiêng nghiêng đầu, trả lời bằng một tiếng cười sang sảng, hiển nhiên là cũng không hiểu gì.
Mèo mun cũng không tức giận, lại kêu meo meo vài câu nữa, sau đó ngậm lấy một túi cá khô nhỏ đi đến bát ăn của nó mà ăn. Bát ăn này cũng là Hạng Ninh mua cho nó. Hạng Ninh sợ rằng khi mèo mun ăn cá khô thì sẽ khiến sàn nhà bị bẩn. Vì vậy sau khi mua về lần nào cũng bỏ cá khô nhỏ vào trong bát cho mèo. Mèo mun vốn thông minh, rất nhanh đã hiểu được ý của Hạng Ninh. Hơn nữa ăn uống ở trên mặt đất là cách làm của mèo hoang, nó còn lâu mới thấp kém như vậy.
Tuy rằng Hạng Ninh không hiểu ý của mèo mun. Nhưng nó đã yên lặng trở lại, có nghĩa là nó đã chấp nhận ý kiến của mình.
Hai con búp bê và một con mèo cứ yên tĩnh như vậy hồi lâu. Sau khi Hạng Ninh ăn xong ba hộp cánh gà, hai bình coca, một bát ma lạt thang thì lúc này đã là gần sáng. Lúc Hạng Ninh đang chuẩn bị gọi thêm một phần ăn khuya, xem thêm một bộ phim để kết thúc đêm của mình tại nhân gian thì mèo mun vẫn luôn nằm yên lặng trong góc bỗng nhiên đứng dậy.
“Meo!” Meo mun giữ bàn tay đang định gọi đồ ăn trên điện thoại của Hạng Ninh lại, đôi mắt sáng lập lòe trong đêm.
“Sao vậy Đại Hổ?” Hạng Ninh ngẩn ra: “Cậu cũng muốn ăn cái gì à?”
Mèo mun không để ý đến nó mà bỗng nhiên dùng miệng tha Hạng Ninh lên, sau đó nghiêng đầu quăng Hạng Ninh lên lưng mình.
Hạng Ninh a lên một tiếng, nắm lấy lông của mèo mun theo phản xạ.
Sau khi mèo mun làm xong những việc này, rồi bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt búp bê đang xoay vòng vòng trong phòng.
Búp bê nhìn mèo mun bỗng nhiên xuất hiện, nghiêng nghiêng đầu có chút tò mò, đang định phát ra một loạt tiếng cười biểu thị sự nghi ngờ của mình thì mèo mun bỗng nhiên nhào đến, ngoạm lấy cổ của búp bê.
Búp bê chớp chớp mắt, không cảm nhận được địch ý nên không hề phản kháng mà tò mò nhìn mèo mun.
Mèo mun thấy búp bê không phản kháng, hai mắt lập tức càng trở nên sáng rỡ, xoay người đi về phía cầu thang. Tuy rằng mèo mun đã béo lên không ít nhưng động tác vẫn rất nhanh nhẹn, trong thoáng chốc đã nhảy lên thang gác. Nó bò liên tiếp lên hai tầng, từ tầng hầm chạy đến sân thượng thường dùng để phơi nắng trên tầng hai, sau đó chui ra từ khe hở của lan can trên sân thượng rồi nhảy xuống dưới.
“A!” Hạng Ninh hốt hoảng đến mức quên mất thân phận hồn ma của mình, sợ đến mức kêu ra tiếng.
“A ha ha ha.” Búp bê thì lại bị tư thế nhanh như chớp, như bay lượn trên không trung này làm cho kinh ngạc vui vẻ, lại bật cười sảng khoái.
Mèo mun linh hoạt tiếp đất, cơ thể nhanh chóng chui qua bụi cỏ, từ trong biệt thự đi ra, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm sâu thẳm.
/156
|