Sư huynh không bằng lòng giúp đỡ, thế nên Đông Vĩnh Nguyên chỉ có thể xin bà chủ giúp đỡ, nhưng mà kiểu thu tiền của bà chủ là thân thiện với người nghèo, còn với người giàu thì hoàn toàn ngược lại. Đuổi đi quỷ hồn đang nhập vào người, nếu không phải là Lệ Quỷ đặc biệt ghê gớm thì năm mươi nghìn tệ là đủ, nhưng nếu đổi thành bà chủ thì cần phải tốn mười phần trăm tổng tài sản của Thang Dương Thành.
Nhà của Thang Dương Thành có một cái xưởng sản xuất trà, nhưng cậu ta lại đến thành phố Hải lập nghiệp, mặc dù Đông Vĩnh Nguyên không biết tổng tài sản của tên này nhiều bao nhiêu nhưng mà mười phần trăm chắc chắn không chỉ năm mươi nghìn đâu. Chỉ nhìn căn nhà trước mắt này thôi thì cũng đã đáng giá sáu, bảy triệu rồi.
“Dương Thành.” Nghĩ nghĩ, Đông Vĩnh Nguyên quyết định nói rõ chuyện giá cả với bạn chí cốt trước.
“Sao rồi, cậu tìm được người chưa?” Thang Dương Thành vừa nhìn thầy Đông Vĩnh Nguyên đi đến liền lập tức nhào tới.
“Cậu khoan hẳn gấp.”
“Sao tôi có thể không gấp chứ?” Thang Dương Thành sắp điên rồi, cậu ta cảm thấy bản thân không còn mặt mũi đi ra ngoài nữa. Hồi trưa chỉ đi ra ngoài một lát thôi, Hạ Phương vừa nhìn thấy đàn ông liền hỏi người ta có muốn ngủ với cô ấy hay không? Cậu ta không cần phải đi xem cũng biết bây giờ nhóm người chủ trong tiểu khu đang truyền tai nhau thành cái dạng gì rồi.
“Tôi vốn định để cho sư huynh của tôi đến, mời anh ấy đến vừa nhanh, tiền phí cũng rẻ, nhưng mà bỗng nhiên anh ấy lại có chuyện không thể đến được.” Nghĩ đến chuyện hiểu lầm vừa rồi, Đông Vĩnh Nguyên cảm thấy trong ba tháng tới, tốt nhất anh ta không nên xuất hiện trước mặt sư huynh.
“Vậy cậu mời người khác đi.”
“Mời người khác cũng được, nhưng mà cô ấy lấy phí khá là đắt.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
“Đắt một chút thì đắt một chút, mau mời người đó đến đây.”
“Tôi sẽ nói một chút về tiêu chuẩn thu phí, cô ấy thu phí dựa theo...”
“Rồi rồi, bao nhiêu tiền cũng được, cậu nhanh đi.” Từ trong phòng ngủ vang lên tiếng bạn gái Hạ Phương quyến rũ rên lên, Thang Dương Thành như muốn phát điên lên, chỉ cảm thấy mỗi giây trên đầu anh lại mọc thêm cái sừng.
Đông Vĩnh Nguyên không còn cách nào, anh ta lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn Wechat cho Vu Miểu Miểu: “Bà chủ à, bà có hứng kiếm tiền không?”
Vu Miểu Miểu vừa thấy liền hiểu ra, hỏi: “Kiếm tiền thì đương nhiên có hứng rồi, nhưng mà không phải là năm trăm tệ.”
Đông Vĩnh Nguyên lập tức toát mồ hôi, anh ta nào dám, anh ta vừa gài bà chủ một lần thì anh ta liền mất vài chục nghìn tệ tiền thưởng, kể cả khi anh ta có làm người tốt việc tốt thì cũng anh ta cũng không có đủ tiền để lấp mà làm đâu.
“Cô yên tâm, lần này chắc chắn sẽ không lỗ vốn đâu.”
Vu Miểu Miểu: “Được rồi, tin cậu một lần nữa, gửi địa chỉ cho tôi.”
Đông Vĩnh Nguyên mừng rỡ, vội vàng gửi định vị qua cho Vu Miểu Miểu. Đồng thời anh ta nhịn không được mà cảm thán trong lòng, bà chủ đúng là rất có tâm với nghề, nếu mà anh ta có tướng công như sếp thì công việc gì chứ, chắc chắn anh ta sẽ đeo vàng, vác bạc đi du lịch một vòng thế giới.
Khoảng nửa tiếng sau, Vu Miểu Miểu đến nơi thì gửi tin cho Đông Vĩnh Nguyên, nói là cô đã tới trước của tiểu khu rồi. Đông Vĩnh Nguyên vội vã chạy xuống lầu đón cô, từ xa đã thấy xe của Quý Lãng chạy đến.
“Sếp.” Đông Vĩnh Nguyên đi đến trước ghế lái, chào hỏi Quý Lãng.
“Ừ.” Quý Lãng nhàn nhạt ừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng liếc Đông Vĩnh Nguyên một cái.
Đông Vĩnh Nguyên run rẩy hết cả người, cảm giác như anh ta đang bị ghét bỏ vậy. Anh ta còn chưa nghĩ kỹ về nó thì Vu Miểu Miểu đã ôm búp bê xuống xe, lên tiếng nói: “Ở lầu mấy, chúng ta mau đi lên thôi, lát nữa tôi còn phải đi hẹn hò với tướng công tôi nữa.”
Đông Vĩnh Nguyên lập tức hiểu rõ, thì ra là anh ta đã quấy rầy cuộc hẹn hò của sếp.
Trời ạ, một tên như cục gỗ như sếp mà cũng đi ra ngoài hẹn hò, rõ ràng sếp đã dành cả kỳ nghỉ hè với bà chủ đọc tiểu thuyết trong chỗ phòng sách mà.
Lúc này Quý Lãng như biết được, liếc Đông Vĩnh Nguyên một cái, Đông Vĩnh Nguyên liền sợ hãi, sực nhớ ra hình như sức mạnh ác mộng của sếp đã tiến hóa rồi, không biết những lời oán thầm trong lòng khi nãy của anh ta có bị nghe thấy không, khiến anh ta bị sợ đến sởn tóc gáy.
“Đi, đi thôi, tầng 12, 1201.” Đông Vĩnh Nguyên không dám ở lâu, nhanh chóng đi trước dẫn đường.
Vu Miểu Miểu không có lập tức đuổi theo mà quay đầu lại nói với Quý Lãng: “Tướng công, anh chờ em, chiếm xác dễ giải quyết lắm, nhiều nhất là hai mươi phút.”
“Ừm.” Quý Lãng cong khóe môi, ánh mắt đầy dịu dàng.
Lúc này Vu Miểu Miểu mới ôm búp vê đuổi theo Đông Vĩnh Nguyên, còn Đông Vĩnh Nguyên đã mở cửa chung cư, dẫn Vu Miểu Miểu vào thang máy.
Trong thang máy, Đông Vĩnh Nguyên nghĩ về những gì Vu Miểu Miểu vừa mới nói, không kiềm được nói: “Bà chủ, khi tôi nhắn với cô, không phải lúc đó cô đang hẹn hò với sếp chứ.”
“Ừ, chúng tôi đang ăn trong nhà hàng.” Vu Miểu Miểu gật đầu.
Đông Vĩnh Nguyên lập tức kêu rên lên, gần như anh ta đã tưởng tượng ra được cảnh đó, sếp và bà chủ đang ngọt ngào ăn trưa thì bỗng nhiên có một cái tin Wechat gửi tới, bà chủ phải chọn giữa tình yêu và sự nghiệp, cuối cùng cô chọn sự nghiệp, kết thúc bữa trưa.
Anh ta lại vô tình phá ngang cuộc hẹn của sếp, chắc là tiền thưởng tháng sau của anh ta sẽ không còn nữa rồi a a a a.
“Bà chủ, cô... cái tâm với nghề của cô cũng quá lớn rồi.” Đông Vĩnh Nguyên sắp khóc.
“Hửm?” Vu Miểu Miểu không hiểu.
“Tôi nói là, hai người đang hẹn hò thì thật sự không cần phải chạy tới đây vì chuyện của tôi đâu.” Cùng lắm thì anh ta đi đến hiệp hội treo nhiệm vụ lên, trễ nhất thì ngày mai nhất định sẽ có người nhận đơn thôi, sao bà chủ lại thoải mái mà đồng ý vậy.
“Nhưng mà tháng này tôi không có kiếm được tiền, đi ra ngoài ăn cơm đều là do tướng công trả tiền, tôi phải kiếm tiền nha.” Vu Miểu Miểu nghiêm túc nói: “Tôi đã quyết định, tiền lát nữa kiếm được, chiều nay sẽ cho tướng công tiêu hết, xem như là tiền quỹ hẹn hò của chúng tôi.”
Đông Vĩnh Nguyên vừa nghe, chợt cảm thấy bà chủ thật sự quá giỏi đi, khỏi nói là phụ nữ theo đuổi đàn ông cách một tấm màn, chỉ dựa vào thủ đoạn này thôi thì có muốn theo đuổi phụ nữ cũng không có vấn đề. Không trách được sếp như cục gỗ của bọn họ lại thua trong tay bà chủ.
Nghĩ tới lát nữa bà chủ lấy tiền quỹ hẹn hò đi mua quà cho sếp, Đông Vĩnh Nguyên cảm thấy tiền thưởng tháng sau của anh ta vẫn còn hy vọng.
“Bà chủ, người bạn này của tôi tự mở công ty, cô yên tâm, lần này chắc chắn sẽ không để cô lỗ vốn đâu. Hơn nữa nhiều tiền như vậy có thể phải tốn mấy ngày mới có thể tính được toàn bộ tài sản.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
“Không cần phiền phức như vậy.” Vu Miểu Miểu lắc đầu một cái: “Lần này chỉ đuổi quỷ thôi, không cần bày trận, cho nên không thu lệ phí theo tài sản.”
Tộc Vu bọn họ chỉ khi thi triển trận pháp khế ước thì mới có thể tính phí mười phần trăm tổng tài sản của khách hàng. Nếu không thi triển trận pháp khế ước thì tiêu hao cũng không quá lớn, tiêu chuẩn thu phí sẽ do vu sư định giá.
“Không dựa theo tổng tài sản vậy thì một đơn cô thu phí như thế nào?” Đông Vĩnh Nguyên ngớ người.
“Ừm...” Vu Miểu Miểu nghĩ người này là bạn tốt của Đông Vĩnh Nguyên, không thể vì người ta có tiền liền gài người ta, thế nên cô hỏi ý kiến: “Những chuyện giống như vậy, hiệp hội của mấy người thu bao nhiêu tiền?”
“Khoảng một trăm nghìn đi.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
“Vậy thì thu một trăm nghìn đi, hay là giảm thêm hai mươi phần trăm nữa?” Vu Miểu Miểu nói. Tu vi của cô chắc chắn không thua gì hiệp hội, thu tiền giá này không tính là làm trái lương tâm đâu.
“Không cần, không cần đâu, người bạn này của tôi có tiền, không thích nhất là người khác giảm giá cho cậu ta.” So với chuyện mười phần trăm tổng tài sản thì chỉ cần một trăm nghìn tệ thôi, là tên nhóc Thang Dương Thành này kiếm lời rồi, còn phải giảm gì nữa chứ.
“Được.” Vu Miểu Miểu vui vẻ gật đầu.
Đúng lúc này thang máy cũng đi tới tầng mười hai, hai người đi đến gõ cửa, Thang Dương Thành đã sớm chờ ở bên trong vội vàng mở cửa, vừa thấy Đông Vĩnh Nguyên dẫn theo một cô nhóc nhỏ tuổi, không có chút phong phạm của đại sư gì hết, trong phút chốc cậu ta không nhịn được mà nghi ngờ. Nhưng nhìn kỹ phong cách ăn mặc đặc biệt của Vu Miểu Miểu, cùng với con búp bê quỷ dị trong tay, đặc biệt là con búp bê kia, nhìn kỹ một chút cứ như là đang sống vậy.
Lúc này Thang Dương Thành ngẩn người, không nói gì, để cho người vào nhà.
Hai người vừa mới vào cửa, Đông Vĩnh Nguyên đang định kể rõ thì bỗng nhiên Vu Miểu Miểu đi về phía phòng ngủ, chắc chắn nói: “Ở trong phòng ngủ?”
Nhà của Thang Dương Thành rộng một trăm mét vuông, gồm ba phòng ngủ, một phòng khách, cả ba phòng ngủ đều đang đóng của, nhưng chỉ một chút thì Vu Miểu Miểu đã đi đứng trước phòng ngủ có Hạ Phương ở đó. Điều này khiến cho chút nghi trong lòng của Thang Dương Thành cuối cùng cũng biến mất.
Hơn nữa, là một thiên sư nữ càng tốt, nếu mà thiên sư nam thì lát nữa đi vào cậu ta lại cảm giác như mình bị cắm thêm cái sừng.
“Đại sư, bạn gái tôi đang ở bên trong, cô mau đuổi con quỷ đang nhập trong người em ấy đi đi.” Thang Dương Thành sốt sắng nói.
“Tôi là vu sư.” Vu Miểu Miểu sửa lời, nhưng cô cũng ôm con búp bê đi vào trong phòng ngủ.
Vừa mở cửa ra, tiếng rên quyến rũ, mềm mại vang lên, Đông Vĩnh Nguyên đi theo phía sau cũng dừng chân lại, mặt đỏ lên, anh ta không nhịn được mà nhìn vẻ mặt của bạn chí cốt, thấy Thang Dương Thành không có để tâm tới anh ta thì anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Vu Miểu Miểu cũng sợ hết hồn, cho dù cô là phụ nữ đi nữa thì cũng bị tiếng rên quyến rũ này làm da gà nổi hết cả lên.
“Ưm, thoải mái quá đi, dùng sức, dùng sức.”
Cái này... là âm thanh chỉ có thể phát ra lúc đó đó trong tiểu thuyết! Trong phút chốc khiến Vu Miểu Miểu trợn mắt há mồm.
Đông Vĩnh Nguyên thấy Vu Miểu Miểu đỏ rần hết cả mặt, vừa nghĩ tới bà chủ chỉ vừa mới trưởng thành, không kiềm được mà đổ mồ hôi lạnh hết cả người. Má ơi, sao anh ta lại không nghĩ đến chuyện này chứ, hên là khi nãy sếp không có đi theo, nếu không chắc chắn sếp sẽ giết chết anh ta.
“Khụ, khụ, bà chủ, sao rồi?” Đông Vĩnh Nguyên vội vàng nói, dời đi sự chú ý của Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu tỉnh táo lại, nói: “Cô ấy không có bị quỷ nhập vào người.”
“Gì chứ?” Đông Vĩnh Nguyên ngớ ra: “Vậy sao cô ấy lại biến thành như vậy chứ?”
“Dù cô ấy không có bị quỷ nhập vào nhưng mà thần trí bị dấy bẩn bởi oán niệm, cho nên mới biến thành như vậy.” Vu Miểu Miểu nói: “Vấn đề không lớn, cứ để yên như vậy, nhiều nhất thì một tuần là ổn thôi.”
“Tôi không chờ được một tuần đâu, đại sư, bây giờ cô giúp tôi chữa khỏi cho em ấy đi.” Thang Dương Thành quả thực không chịu nổi nữa.
“Vậy được thôi, mấy người đi ra ngoài chờ một lát đi, mười lăm phút là xong thôi.” Vu Miểu Miểu nói.
Cái loại này, búp bê nuốt xuống một cái là xong.
Thang Dương Thành vốn muốn ở lại trong phòng, nhưng Đông Vĩnh Nguyên nhìn con búp bê trong tay của bà chủ, đề ngừa bạn chí cốt bị dọa sợ, anh ta liền dứt khoát kéo bạn mình ra ngoài.
Chờ cửa phòng đóng lại, lúc này Vu Miểu Miểu mới cúi đầu nhìn con búp bê trong lòng, con búp bê lập tức ngẩng đầu lên, cười toét miệng.
Vừa rồi có người ngoài nên nó luôn ngoan ngoãn giả làm một con búp bê, đến chớp mắt một cái cũng không dám nữa.
“Là tình niệm, trước giờ Oa Oa chưa từng được ăn luôn đó.” Vu Miểu Miểu vui vẻ nói.
“A ha ha ha.” Búp bê cũng rất vui vẻ, phát ra tiếng cười sang sảng.
Đương nhiên hai người trong phòng khách cũng nghe được tiếng cười này, Đông Vĩnh Nguyên thầm nói một tiếng quả nhiên, sắc mặt Thang Dương Thành thì trắng bệch: “Đây không phải là giọng của Hạ Phương, cũng không phải là giọng của cô thiên sư nữ đó, chẳng lẽ là... không phải nói là không phải quỷ rồi sao?”
Đó là một sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Đông Vĩnh Nguyên thầm nói, rồi vỗ bả vai bạn chí cốt một cái, không giải thích gì thêm, chẳng qua là an ủi nói: “Không sao đâu, một lát nữa là ổn thôi.”
Khoảng chừng ba mươi giây sau, cửa phòng ngủ bị mở ra, Vu Miểu Miểu ôm búp bê ra: “Được rồi.”
Thang Dương Thành vội vàng vọt vào trong phòng ngủ, thấy lúc này Hạ Phương đã ngủ rồi, vẻ mặt yên bình, trên mặt đã không còn vẻ quyến rũ khi nãy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Thần trí của cô ấy bị hao tổn quá nhiều, cần ngủ một giấc để khôi phục lại, tỉnh dậy thì sẽ bình thường trở lại.” Vu Miểu Miểu bổ sung nói.
“Cảm ơn đại sư.” Thang Dương Thành vội vàng nói cảm ơn.
“Tôi là vu sư.” Vu Miểu Miểu bất mãn sửa lời.
“A, cảm ơn Đại vu sư.” Thang Dương Thành sử lại lời.
Vu Miểu Miểu chớp chớp mắt, cười ngọt ngào: “Tôi thích cách gọi này, nếu không phải Đông Đông nói anh ghét bị người ta giảm giá thì tôi cũng muốn giảm bớt cho anh.”
Thang Dương Thành yên lặng quay đầu nhìn Đông Vĩnh Nguyên.
Đông Vĩnh Nguyên ho khan một tiếng, vờ như không nhìn thấy.
“Tính tiền đi, tổng cộng một trăm nghìn tệ.” Vu Miểu Miểu lấy điện thoại ra.
Thang Dương Thành không có thiếu tiền, đương nhiên vẫn có một trăm nghìn tệ tiền mặt trong thẻ, chuyển tiền ngay tại chỗ cho Vu Miểu Miểu, đồng thời không nhịn được mà hỏi một câu: “Vu sư, vốn là cô định giảm cho tôi bao nhiêu?”
“Giảm hai mươi phần trăm.” Vu Miểu Miểu cũng không nghĩ nhiều, thành thật trả lời.
“Được.” Thang Dương Thành cắn răng.
Vu Miểu Miểu thấy cả đống tiền đã được chuyển vào tài khoản liền vô cùng vui vẻ, phất phất tay chuẩn bị rời đi: “Tướng công tôi còn đang ở dưới lầu chờ tôi, tôi đi trước đây.”
Nói xong, cô cũng không chờ Đông Vĩnh Nguyên tiễn cô, tự mình mở cửa rời đi.
Bên trong cửa, Thang Dương Thành nhìn Đông Vĩnh Nguyên bằng cặp mắt như muốn phun ra lửa: “Đông Vĩnh Nguyên!”
“Cậu nghe tôi giải thích!” Đông Vĩnh Nguyên kêu lên thành tiếng.
Nhà của Thang Dương Thành có một cái xưởng sản xuất trà, nhưng cậu ta lại đến thành phố Hải lập nghiệp, mặc dù Đông Vĩnh Nguyên không biết tổng tài sản của tên này nhiều bao nhiêu nhưng mà mười phần trăm chắc chắn không chỉ năm mươi nghìn đâu. Chỉ nhìn căn nhà trước mắt này thôi thì cũng đã đáng giá sáu, bảy triệu rồi.
“Dương Thành.” Nghĩ nghĩ, Đông Vĩnh Nguyên quyết định nói rõ chuyện giá cả với bạn chí cốt trước.
“Sao rồi, cậu tìm được người chưa?” Thang Dương Thành vừa nhìn thầy Đông Vĩnh Nguyên đi đến liền lập tức nhào tới.
“Cậu khoan hẳn gấp.”
“Sao tôi có thể không gấp chứ?” Thang Dương Thành sắp điên rồi, cậu ta cảm thấy bản thân không còn mặt mũi đi ra ngoài nữa. Hồi trưa chỉ đi ra ngoài một lát thôi, Hạ Phương vừa nhìn thấy đàn ông liền hỏi người ta có muốn ngủ với cô ấy hay không? Cậu ta không cần phải đi xem cũng biết bây giờ nhóm người chủ trong tiểu khu đang truyền tai nhau thành cái dạng gì rồi.
“Tôi vốn định để cho sư huynh của tôi đến, mời anh ấy đến vừa nhanh, tiền phí cũng rẻ, nhưng mà bỗng nhiên anh ấy lại có chuyện không thể đến được.” Nghĩ đến chuyện hiểu lầm vừa rồi, Đông Vĩnh Nguyên cảm thấy trong ba tháng tới, tốt nhất anh ta không nên xuất hiện trước mặt sư huynh.
“Vậy cậu mời người khác đi.”
“Mời người khác cũng được, nhưng mà cô ấy lấy phí khá là đắt.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
“Đắt một chút thì đắt một chút, mau mời người đó đến đây.”
“Tôi sẽ nói một chút về tiêu chuẩn thu phí, cô ấy thu phí dựa theo...”
“Rồi rồi, bao nhiêu tiền cũng được, cậu nhanh đi.” Từ trong phòng ngủ vang lên tiếng bạn gái Hạ Phương quyến rũ rên lên, Thang Dương Thành như muốn phát điên lên, chỉ cảm thấy mỗi giây trên đầu anh lại mọc thêm cái sừng.
Đông Vĩnh Nguyên không còn cách nào, anh ta lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn Wechat cho Vu Miểu Miểu: “Bà chủ à, bà có hứng kiếm tiền không?”
Vu Miểu Miểu vừa thấy liền hiểu ra, hỏi: “Kiếm tiền thì đương nhiên có hứng rồi, nhưng mà không phải là năm trăm tệ.”
Đông Vĩnh Nguyên lập tức toát mồ hôi, anh ta nào dám, anh ta vừa gài bà chủ một lần thì anh ta liền mất vài chục nghìn tệ tiền thưởng, kể cả khi anh ta có làm người tốt việc tốt thì cũng anh ta cũng không có đủ tiền để lấp mà làm đâu.
“Cô yên tâm, lần này chắc chắn sẽ không lỗ vốn đâu.”
Vu Miểu Miểu: “Được rồi, tin cậu một lần nữa, gửi địa chỉ cho tôi.”
Đông Vĩnh Nguyên mừng rỡ, vội vàng gửi định vị qua cho Vu Miểu Miểu. Đồng thời anh ta nhịn không được mà cảm thán trong lòng, bà chủ đúng là rất có tâm với nghề, nếu mà anh ta có tướng công như sếp thì công việc gì chứ, chắc chắn anh ta sẽ đeo vàng, vác bạc đi du lịch một vòng thế giới.
Khoảng nửa tiếng sau, Vu Miểu Miểu đến nơi thì gửi tin cho Đông Vĩnh Nguyên, nói là cô đã tới trước của tiểu khu rồi. Đông Vĩnh Nguyên vội vã chạy xuống lầu đón cô, từ xa đã thấy xe của Quý Lãng chạy đến.
“Sếp.” Đông Vĩnh Nguyên đi đến trước ghế lái, chào hỏi Quý Lãng.
“Ừ.” Quý Lãng nhàn nhạt ừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng liếc Đông Vĩnh Nguyên một cái.
Đông Vĩnh Nguyên run rẩy hết cả người, cảm giác như anh ta đang bị ghét bỏ vậy. Anh ta còn chưa nghĩ kỹ về nó thì Vu Miểu Miểu đã ôm búp bê xuống xe, lên tiếng nói: “Ở lầu mấy, chúng ta mau đi lên thôi, lát nữa tôi còn phải đi hẹn hò với tướng công tôi nữa.”
Đông Vĩnh Nguyên lập tức hiểu rõ, thì ra là anh ta đã quấy rầy cuộc hẹn hò của sếp.
Trời ạ, một tên như cục gỗ như sếp mà cũng đi ra ngoài hẹn hò, rõ ràng sếp đã dành cả kỳ nghỉ hè với bà chủ đọc tiểu thuyết trong chỗ phòng sách mà.
Lúc này Quý Lãng như biết được, liếc Đông Vĩnh Nguyên một cái, Đông Vĩnh Nguyên liền sợ hãi, sực nhớ ra hình như sức mạnh ác mộng của sếp đã tiến hóa rồi, không biết những lời oán thầm trong lòng khi nãy của anh ta có bị nghe thấy không, khiến anh ta bị sợ đến sởn tóc gáy.
“Đi, đi thôi, tầng 12, 1201.” Đông Vĩnh Nguyên không dám ở lâu, nhanh chóng đi trước dẫn đường.
Vu Miểu Miểu không có lập tức đuổi theo mà quay đầu lại nói với Quý Lãng: “Tướng công, anh chờ em, chiếm xác dễ giải quyết lắm, nhiều nhất là hai mươi phút.”
“Ừm.” Quý Lãng cong khóe môi, ánh mắt đầy dịu dàng.
Lúc này Vu Miểu Miểu mới ôm búp vê đuổi theo Đông Vĩnh Nguyên, còn Đông Vĩnh Nguyên đã mở cửa chung cư, dẫn Vu Miểu Miểu vào thang máy.
Trong thang máy, Đông Vĩnh Nguyên nghĩ về những gì Vu Miểu Miểu vừa mới nói, không kiềm được nói: “Bà chủ, khi tôi nhắn với cô, không phải lúc đó cô đang hẹn hò với sếp chứ.”
“Ừ, chúng tôi đang ăn trong nhà hàng.” Vu Miểu Miểu gật đầu.
Đông Vĩnh Nguyên lập tức kêu rên lên, gần như anh ta đã tưởng tượng ra được cảnh đó, sếp và bà chủ đang ngọt ngào ăn trưa thì bỗng nhiên có một cái tin Wechat gửi tới, bà chủ phải chọn giữa tình yêu và sự nghiệp, cuối cùng cô chọn sự nghiệp, kết thúc bữa trưa.
Anh ta lại vô tình phá ngang cuộc hẹn của sếp, chắc là tiền thưởng tháng sau của anh ta sẽ không còn nữa rồi a a a a.
“Bà chủ, cô... cái tâm với nghề của cô cũng quá lớn rồi.” Đông Vĩnh Nguyên sắp khóc.
“Hửm?” Vu Miểu Miểu không hiểu.
“Tôi nói là, hai người đang hẹn hò thì thật sự không cần phải chạy tới đây vì chuyện của tôi đâu.” Cùng lắm thì anh ta đi đến hiệp hội treo nhiệm vụ lên, trễ nhất thì ngày mai nhất định sẽ có người nhận đơn thôi, sao bà chủ lại thoải mái mà đồng ý vậy.
“Nhưng mà tháng này tôi không có kiếm được tiền, đi ra ngoài ăn cơm đều là do tướng công trả tiền, tôi phải kiếm tiền nha.” Vu Miểu Miểu nghiêm túc nói: “Tôi đã quyết định, tiền lát nữa kiếm được, chiều nay sẽ cho tướng công tiêu hết, xem như là tiền quỹ hẹn hò của chúng tôi.”
Đông Vĩnh Nguyên vừa nghe, chợt cảm thấy bà chủ thật sự quá giỏi đi, khỏi nói là phụ nữ theo đuổi đàn ông cách một tấm màn, chỉ dựa vào thủ đoạn này thôi thì có muốn theo đuổi phụ nữ cũng không có vấn đề. Không trách được sếp như cục gỗ của bọn họ lại thua trong tay bà chủ.
Nghĩ tới lát nữa bà chủ lấy tiền quỹ hẹn hò đi mua quà cho sếp, Đông Vĩnh Nguyên cảm thấy tiền thưởng tháng sau của anh ta vẫn còn hy vọng.
“Bà chủ, người bạn này của tôi tự mở công ty, cô yên tâm, lần này chắc chắn sẽ không để cô lỗ vốn đâu. Hơn nữa nhiều tiền như vậy có thể phải tốn mấy ngày mới có thể tính được toàn bộ tài sản.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
“Không cần phiền phức như vậy.” Vu Miểu Miểu lắc đầu một cái: “Lần này chỉ đuổi quỷ thôi, không cần bày trận, cho nên không thu lệ phí theo tài sản.”
Tộc Vu bọn họ chỉ khi thi triển trận pháp khế ước thì mới có thể tính phí mười phần trăm tổng tài sản của khách hàng. Nếu không thi triển trận pháp khế ước thì tiêu hao cũng không quá lớn, tiêu chuẩn thu phí sẽ do vu sư định giá.
“Không dựa theo tổng tài sản vậy thì một đơn cô thu phí như thế nào?” Đông Vĩnh Nguyên ngớ người.
“Ừm...” Vu Miểu Miểu nghĩ người này là bạn tốt của Đông Vĩnh Nguyên, không thể vì người ta có tiền liền gài người ta, thế nên cô hỏi ý kiến: “Những chuyện giống như vậy, hiệp hội của mấy người thu bao nhiêu tiền?”
“Khoảng một trăm nghìn đi.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
“Vậy thì thu một trăm nghìn đi, hay là giảm thêm hai mươi phần trăm nữa?” Vu Miểu Miểu nói. Tu vi của cô chắc chắn không thua gì hiệp hội, thu tiền giá này không tính là làm trái lương tâm đâu.
“Không cần, không cần đâu, người bạn này của tôi có tiền, không thích nhất là người khác giảm giá cho cậu ta.” So với chuyện mười phần trăm tổng tài sản thì chỉ cần một trăm nghìn tệ thôi, là tên nhóc Thang Dương Thành này kiếm lời rồi, còn phải giảm gì nữa chứ.
“Được.” Vu Miểu Miểu vui vẻ gật đầu.
Đúng lúc này thang máy cũng đi tới tầng mười hai, hai người đi đến gõ cửa, Thang Dương Thành đã sớm chờ ở bên trong vội vàng mở cửa, vừa thấy Đông Vĩnh Nguyên dẫn theo một cô nhóc nhỏ tuổi, không có chút phong phạm của đại sư gì hết, trong phút chốc cậu ta không nhịn được mà nghi ngờ. Nhưng nhìn kỹ phong cách ăn mặc đặc biệt của Vu Miểu Miểu, cùng với con búp bê quỷ dị trong tay, đặc biệt là con búp bê kia, nhìn kỹ một chút cứ như là đang sống vậy.
Lúc này Thang Dương Thành ngẩn người, không nói gì, để cho người vào nhà.
Hai người vừa mới vào cửa, Đông Vĩnh Nguyên đang định kể rõ thì bỗng nhiên Vu Miểu Miểu đi về phía phòng ngủ, chắc chắn nói: “Ở trong phòng ngủ?”
Nhà của Thang Dương Thành rộng một trăm mét vuông, gồm ba phòng ngủ, một phòng khách, cả ba phòng ngủ đều đang đóng của, nhưng chỉ một chút thì Vu Miểu Miểu đã đi đứng trước phòng ngủ có Hạ Phương ở đó. Điều này khiến cho chút nghi trong lòng của Thang Dương Thành cuối cùng cũng biến mất.
Hơn nữa, là một thiên sư nữ càng tốt, nếu mà thiên sư nam thì lát nữa đi vào cậu ta lại cảm giác như mình bị cắm thêm cái sừng.
“Đại sư, bạn gái tôi đang ở bên trong, cô mau đuổi con quỷ đang nhập trong người em ấy đi đi.” Thang Dương Thành sốt sắng nói.
“Tôi là vu sư.” Vu Miểu Miểu sửa lời, nhưng cô cũng ôm con búp bê đi vào trong phòng ngủ.
Vừa mở cửa ra, tiếng rên quyến rũ, mềm mại vang lên, Đông Vĩnh Nguyên đi theo phía sau cũng dừng chân lại, mặt đỏ lên, anh ta không nhịn được mà nhìn vẻ mặt của bạn chí cốt, thấy Thang Dương Thành không có để tâm tới anh ta thì anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Vu Miểu Miểu cũng sợ hết hồn, cho dù cô là phụ nữ đi nữa thì cũng bị tiếng rên quyến rũ này làm da gà nổi hết cả lên.
“Ưm, thoải mái quá đi, dùng sức, dùng sức.”
Cái này... là âm thanh chỉ có thể phát ra lúc đó đó trong tiểu thuyết! Trong phút chốc khiến Vu Miểu Miểu trợn mắt há mồm.
Đông Vĩnh Nguyên thấy Vu Miểu Miểu đỏ rần hết cả mặt, vừa nghĩ tới bà chủ chỉ vừa mới trưởng thành, không kiềm được mà đổ mồ hôi lạnh hết cả người. Má ơi, sao anh ta lại không nghĩ đến chuyện này chứ, hên là khi nãy sếp không có đi theo, nếu không chắc chắn sếp sẽ giết chết anh ta.
“Khụ, khụ, bà chủ, sao rồi?” Đông Vĩnh Nguyên vội vàng nói, dời đi sự chú ý của Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu tỉnh táo lại, nói: “Cô ấy không có bị quỷ nhập vào người.”
“Gì chứ?” Đông Vĩnh Nguyên ngớ ra: “Vậy sao cô ấy lại biến thành như vậy chứ?”
“Dù cô ấy không có bị quỷ nhập vào nhưng mà thần trí bị dấy bẩn bởi oán niệm, cho nên mới biến thành như vậy.” Vu Miểu Miểu nói: “Vấn đề không lớn, cứ để yên như vậy, nhiều nhất thì một tuần là ổn thôi.”
“Tôi không chờ được một tuần đâu, đại sư, bây giờ cô giúp tôi chữa khỏi cho em ấy đi.” Thang Dương Thành quả thực không chịu nổi nữa.
“Vậy được thôi, mấy người đi ra ngoài chờ một lát đi, mười lăm phút là xong thôi.” Vu Miểu Miểu nói.
Cái loại này, búp bê nuốt xuống một cái là xong.
Thang Dương Thành vốn muốn ở lại trong phòng, nhưng Đông Vĩnh Nguyên nhìn con búp bê trong tay của bà chủ, đề ngừa bạn chí cốt bị dọa sợ, anh ta liền dứt khoát kéo bạn mình ra ngoài.
Chờ cửa phòng đóng lại, lúc này Vu Miểu Miểu mới cúi đầu nhìn con búp bê trong lòng, con búp bê lập tức ngẩng đầu lên, cười toét miệng.
Vừa rồi có người ngoài nên nó luôn ngoan ngoãn giả làm một con búp bê, đến chớp mắt một cái cũng không dám nữa.
“Là tình niệm, trước giờ Oa Oa chưa từng được ăn luôn đó.” Vu Miểu Miểu vui vẻ nói.
“A ha ha ha.” Búp bê cũng rất vui vẻ, phát ra tiếng cười sang sảng.
Đương nhiên hai người trong phòng khách cũng nghe được tiếng cười này, Đông Vĩnh Nguyên thầm nói một tiếng quả nhiên, sắc mặt Thang Dương Thành thì trắng bệch: “Đây không phải là giọng của Hạ Phương, cũng không phải là giọng của cô thiên sư nữ đó, chẳng lẽ là... không phải nói là không phải quỷ rồi sao?”
Đó là một sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Đông Vĩnh Nguyên thầm nói, rồi vỗ bả vai bạn chí cốt một cái, không giải thích gì thêm, chẳng qua là an ủi nói: “Không sao đâu, một lát nữa là ổn thôi.”
Khoảng chừng ba mươi giây sau, cửa phòng ngủ bị mở ra, Vu Miểu Miểu ôm búp bê ra: “Được rồi.”
Thang Dương Thành vội vàng vọt vào trong phòng ngủ, thấy lúc này Hạ Phương đã ngủ rồi, vẻ mặt yên bình, trên mặt đã không còn vẻ quyến rũ khi nãy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Thần trí của cô ấy bị hao tổn quá nhiều, cần ngủ một giấc để khôi phục lại, tỉnh dậy thì sẽ bình thường trở lại.” Vu Miểu Miểu bổ sung nói.
“Cảm ơn đại sư.” Thang Dương Thành vội vàng nói cảm ơn.
“Tôi là vu sư.” Vu Miểu Miểu bất mãn sửa lời.
“A, cảm ơn Đại vu sư.” Thang Dương Thành sử lại lời.
Vu Miểu Miểu chớp chớp mắt, cười ngọt ngào: “Tôi thích cách gọi này, nếu không phải Đông Đông nói anh ghét bị người ta giảm giá thì tôi cũng muốn giảm bớt cho anh.”
Thang Dương Thành yên lặng quay đầu nhìn Đông Vĩnh Nguyên.
Đông Vĩnh Nguyên ho khan một tiếng, vờ như không nhìn thấy.
“Tính tiền đi, tổng cộng một trăm nghìn tệ.” Vu Miểu Miểu lấy điện thoại ra.
Thang Dương Thành không có thiếu tiền, đương nhiên vẫn có một trăm nghìn tệ tiền mặt trong thẻ, chuyển tiền ngay tại chỗ cho Vu Miểu Miểu, đồng thời không nhịn được mà hỏi một câu: “Vu sư, vốn là cô định giảm cho tôi bao nhiêu?”
“Giảm hai mươi phần trăm.” Vu Miểu Miểu cũng không nghĩ nhiều, thành thật trả lời.
“Được.” Thang Dương Thành cắn răng.
Vu Miểu Miểu thấy cả đống tiền đã được chuyển vào tài khoản liền vô cùng vui vẻ, phất phất tay chuẩn bị rời đi: “Tướng công tôi còn đang ở dưới lầu chờ tôi, tôi đi trước đây.”
Nói xong, cô cũng không chờ Đông Vĩnh Nguyên tiễn cô, tự mình mở cửa rời đi.
Bên trong cửa, Thang Dương Thành nhìn Đông Vĩnh Nguyên bằng cặp mắt như muốn phun ra lửa: “Đông Vĩnh Nguyên!”
“Cậu nghe tôi giải thích!” Đông Vĩnh Nguyên kêu lên thành tiếng.
/156
|