Trại tạm giam.
Khi luật sư làm thủ tục bảo lãnh, Vu Miểu Miểu ôm búp bê yên lặng đợi một bên, cô mím môi, cúi đầu, chân không ngừng đá sàn nhà, dáng vẻ tâm trạng không vui.
Luật sư cũng không chú ý, dù sao ai gặp chuyện này tâm trạng cũng không tốt, huống hồ Vu Miểu Miểu chỉ là học sinh vừa tròn mười tám tuổi, không bật khóc tại hiện trường đã coi như kiên cường lắm rồi.
“Thủ tục làm xong rồi, chúng ta có thể đi.” Luật sư nhắc nhở Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu nhìn về phía cửa ra vào, vẫn không thấy người mình muốn gặp, trên mặt không tự giác lộ vẻ tủi thân.
“Đi, mau về nhà tắm rửa, sau đó ngủ một giấc.” Ở trong trại tạm giam có mấy ai ngủ ngon được.
Vu Miểu Miểu ừm một tiếng, đứng lên, uể oải theo luật sư ra ngoài. Mặt trời ban trưa là chói chang nhất, luật sư mặc đồ tây có chút không chịu nổi nhiệt độ cao, bước chân không khỏi tăng nhanh, đợi đi thật xa, mới muộn màng phát hiện Vu Miểu Miểu không theo kịp, còn ở phía sau chậm rãi đi từng bước.
“Bà chủ.”
Lúc này, một giọng nói cao vút từ xa truyền đến.
Luật sư nhìn thấy cô gái vốn dĩ cúi đầu dường như đang đếm bước chân kia đột nhiên ngẩng đầu, mắt to linh động xoay chuyển, hình như đang tìm kiếm gì đó, sau đó cuối cùng tựa như đã tìm được, cơ thể đột ngột đứng thẳng lại, như một chú thỏ vui sướng hưng phấn nhảy nhót.
Luật sư trơ mắt nhìn Vu Miểu Miểu như một cơn gió lướt qua trước mặt mình, sau đó nhào về phía một người đàn ông.
Không sai, chính là nhào tới.
Đó là một người đàn ông thành niên tướng mạo có vài phần âm nhu, thân hình thon gầy, anh dường như vừa bước xuống xe, một bàn tay còn đang chống ở cửa xe sau, khi Vu Miểu Miểu nhào tới, trực tiếp đè người ta vào trong xe, hai người chỉ còn lại bốn cái chân chống ở bên ngoài.
Mỗi lần ra chương mới xong cơ thể Quý Lãng đều rất yếu ớt, Vu Miểu Miểu như hổ đói vồ mồi, anh thật sự không đỡ nổi, chi cảm thấy trời đất quay cuồng người đã ngã xuống. Anh đang choáng váng, khóe môi đột nhiên mềm mại, sau đó một loại ấm áp quen thuộc lan tràn. Quý Lãng trừng to mắt, nhưng lúc này, cả người anh đều được sức mạnh ấm áp vuốt ve, sự ấm áp này khiến anh không thể nảy sinh bất kỳ suy nghĩ chống cự nào.
“Ông chủ, anh có sao không...xin lỗi!!” Đông Vĩnh Nguyên ở ghế trước quay đầu lại kiểm tra tình hình, vừa nhìn thấy cảnh tượng ghế sau, lập tức sợ đến mức giọng nói cũng lớn hơn. Một tiếng xin lỗi này xuyên thấu trời mây, chấn động đến mức luật sư muốn đến gần không nhịn được dừng lại tại chỗ.
“Anh...Đông?” Người phụ trách liên hệ luật sư là Đông Vĩnh Nguyên, cho nên luật sư nhận ra anh ta.
“À, luật sư Hà, thủ tục làm xong rồi phải không, vất vả, vất vả rồi.” Đông Vĩnh Nguyên bắt tay luật sư Hà không ngừng nói vất vả rồi.
“Không vất vả, nên làm mà.” Luật sư Hà khách sáo nói, anh mắt không tự giác lại nhìn về phía chiếc xe, đã lâu như vậy, sao hai người này còn chưa đi ra?
“À, cái đó, chúng ta qua bên kia nói chuyện.” Đông Vĩnh Nguyên cứng rắn lôi kéo luật sư Hà chẳng hiểu gì cả rẽ sang một phía, đến đầu kia của chiếc xe.
“Anh Đông, có chuyện gì cần dặn dò sao?” Luật sư Hà tưởng Đông Vĩnh Nguyên đưa anh ta đi xa như vậy, là có chuyện cần căn dặn.
“À, không có gì, hôm nay vất vả cho luật sư Hà, anh có thể về rồi.”
“......” Luật sư Hà.
Luật sư Hà còn có thể nói gì nữa, khách sáo thêm vài câu, rồi về thôi.
Quý Lãng sau câu xin lỗi xuyên thấu trời xanh của Đông Vĩnh Nguyên, đã lấy lại lý trí, anh ngồi dậy đẩy Vu Miểu Miểu, trên mặt xanh đỏ đan xen, không biết là xấu hổ hay phẫn nộ.
“Tướng công, đỡ hơn chút nào chưa?” Vu Miểu Miểu liếm môi, quan tâm hỏi, vừa nãy khi cô chạy đến gần, vừa nhìn sắc mặt của Quý Lãng liền biết anh lại bị đau đầu.
Nếu cô không liếm môi, tôi sẽ càng muốn tin ban nãy cô chỉ vì làm dịu chứng đau đầu của tôi, đơn thuần chúc phúc cho tôi thôi.
“Lần sau không cho phép hôn ở đây.” Quý Lãng trầm mặc nói.
“Ồ.” Vẻ mặt Vu Miểu Miểu thất vọng, nhưng vẫn giải thích thêm một câu: “Tôi ở trại tạm giam cả buổi tối, búp bê nguyền rủa lại bị cảnh sát tịch thu, cho nên vu lực yếu hơn một chút, lời chúc phúc của tộc Vu, hôn môi là có hiệu quả nhất, cho nên vừa rồi tôi mới hôn chỗ đó.”
Quý Lãng nhìn vẻ mặt tôi sai rồi, nhưng tôi là vì muốn tốt cho anh mới làm như vậy của Vu Miểu Miểu, lập tức cảm thấy buồn bực. Anh luôn cảm thấy chuyện này hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng anh lại không tìm ra chứng cứ, trên đời này vậy mà lại có chuyện anh không tìm được bằng chứng?
“Tướng công, vừa rồi tôi còn tưởng anh sẽ không đến đón tôi.” Lúc trước Vu Miểu Miểu tủi thân bao nhiêu, lúc này Vu Miểu Miểu lại vui vẻ bấy nhiêu. Cô nói mà, tướng công nói sẽ cứu cô ra, nhất định sẽ tự mình đến đón cô.
“Ngồi đàng hoàng.” Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu lại chen lên người mình, ấn chặt người lại, sau đó quay đầu ra ngoài gầm một tiếng: “Đông Vĩnh Nguyên.”
“Ơ.” Đông Vĩnh Nguyên chạy đến: “Ông chủ, hai người làm xong chuyện rồi à?”
Mặt Quý Lãng lập tức đen thui.
“!!” Đông Vĩnh Nguyên tự giác được bản thân đã nói sai, quyết đoán quay đầu, giả vờ ban nãy chẳng xảy ra chuyện gì cả, vờ vịt thắt dây an toàn cho mình: “Cái đó, ông chủ, về nhà hay về phòng làm việc?”
“Về nhà.” Quý Lãng cắn răng.
Đông Vĩnh Nguyên không nhịn được run rẩy, lúc khởi động xe suýt nữa không nổ máy được. Suốt đoạn đường Đông Vĩnh Nguyên không dám nói thêm một câu, thành thật làm một tài xế, đưa ông chủ và bà chủ về nhà.
Sau khi về nhà, Vu Miểu Miểu lập tức vào nhà tắm tắm rửa.
Trong phòng khách Quý Lãng đổ hết búp bê trong túi xách của Vu Miểu Miểu ra, tìm một lúc, cũng không biết quỷ nhỏ đang trốn trong con nào, chỉ đành lên tiếng gọi: “Ra đây.”
Trên bàn trà búp bê đủ màu sắc xếp thành hàng yên tĩnh không cử động.
Vậy mà còn không ra, sắc mặt Quý Lãng âm trầm, uy hiếp nói: “Còn không ra, ta sẽ ném mi vào bếp ga đốt cháy.”
Lời uy hiếp này quả nhiên có tác dụng, trong một hàng búp bê con lớn nhất đột nhiên từ bàn trà nhảy lên, phát ra tiếng cười lớn. Đầu tiên Quý Lãng giật mình, sau khi nhìn rõ con búp bê nhảy ra, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ: “Ta tìm quỷ nhỏ, không phải mi.”
Tiếng cười của búp bê nguyền rủa khựng lại, hai mắt liếc về góc dưới bên phải, hình như rất xấu hổ.
Một con búp bê như mi có cần làm nhiều trò vậy không?! Quý Lãng đã không còn sức mắng chửi nữa: “Mi biết quỷ nhỏ ở đâu không?”
Búp bê nguyền rủa gật đầu, sau đó quay lưng đi, lúc quay đầu lại, đã đổi sang biểu cảm khác. Quý Lãng khẽ sửng sốt, tâm tư linh hoạt nói: “Hạng Ninh?”
“Là...là tôi.” Vẻ mặt búp bê nguyền rủa thấp thỏm, hình như biết bản thân đã gây họa lớn.
Đúng là nó thật, cho nên vừa rồi mi quay đầu, là đang bắt chước Xuyên kịch thay đổi sắc mặt sao?!
“Mi cũng giỏi thật đấy, bản thân tìm chết, còn liên lụy người khác?” Xác định thân phận của quỷ nhỏ, Quý Lãng trực tiếp la mắng.
“Xin...xin lỗi.” Hạng Ninh thành khẩn xin lỗi, nó thật sự không ngờ sẽ liên lụy đến Vu Miểu Miểu: “Tôi thật sự không cố ý.”
“Giữa mi và Vu Miểu Miểu có khế ước, trước khi khế ước kết thúc cô ấy phải bảo vệ mi, nhưng nếu mi dựa vào khế ước để làm loạn...”
“Sẽ...sẽ không đâu.” Không chờ Quý Lãng nói hết, Hạng Ninh đã run rẩy đảm bảo: “Hơn nữa, bây giờ tôi ở trong con búp bê này, hoàn toàn không ra ngoài được.”
“Vậy sao?” Quý Lãng khẽ sửng sốt.
“Đúng vậy, trong con búp bê này có một sức mạnh rất lớn, nếu không được sức mạnh này cho phép, ngay cả nói chuyện tôi cũng không thể nói được.” Hạng Ninh nói.
Nhớ lại cảnh tượng búp bê nguyền rủa thay đổi sắc mặt ban nãy, Quý Lãng lập tức đoán ra, sức mạnh cực lớn này có lẽ là của bản thân búp bê nguyền rủa.
“Được, vậy mi thành thật ở trong đó đi.” Nói xong Quý Lãng thay đổi giọng điệu, lại nói: “Búp bê nguyền rủa, canh chừng nó đàng hoàng.”
Búp bê nguyền rủa nghe vậy, đột nhiên quay người đi, lúc quay đầu lại thay đổi vẻ mặt khi trước, hé môi, cười lớn.
Quý Lãng cảm thấy cạn lời: “Còn nhiều trò hơn chủ nhân của mi nữa.”
Khi luật sư làm thủ tục bảo lãnh, Vu Miểu Miểu ôm búp bê yên lặng đợi một bên, cô mím môi, cúi đầu, chân không ngừng đá sàn nhà, dáng vẻ tâm trạng không vui.
Luật sư cũng không chú ý, dù sao ai gặp chuyện này tâm trạng cũng không tốt, huống hồ Vu Miểu Miểu chỉ là học sinh vừa tròn mười tám tuổi, không bật khóc tại hiện trường đã coi như kiên cường lắm rồi.
“Thủ tục làm xong rồi, chúng ta có thể đi.” Luật sư nhắc nhở Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu nhìn về phía cửa ra vào, vẫn không thấy người mình muốn gặp, trên mặt không tự giác lộ vẻ tủi thân.
“Đi, mau về nhà tắm rửa, sau đó ngủ một giấc.” Ở trong trại tạm giam có mấy ai ngủ ngon được.
Vu Miểu Miểu ừm một tiếng, đứng lên, uể oải theo luật sư ra ngoài. Mặt trời ban trưa là chói chang nhất, luật sư mặc đồ tây có chút không chịu nổi nhiệt độ cao, bước chân không khỏi tăng nhanh, đợi đi thật xa, mới muộn màng phát hiện Vu Miểu Miểu không theo kịp, còn ở phía sau chậm rãi đi từng bước.
“Bà chủ.”
Lúc này, một giọng nói cao vút từ xa truyền đến.
Luật sư nhìn thấy cô gái vốn dĩ cúi đầu dường như đang đếm bước chân kia đột nhiên ngẩng đầu, mắt to linh động xoay chuyển, hình như đang tìm kiếm gì đó, sau đó cuối cùng tựa như đã tìm được, cơ thể đột ngột đứng thẳng lại, như một chú thỏ vui sướng hưng phấn nhảy nhót.
Luật sư trơ mắt nhìn Vu Miểu Miểu như một cơn gió lướt qua trước mặt mình, sau đó nhào về phía một người đàn ông.
Không sai, chính là nhào tới.
Đó là một người đàn ông thành niên tướng mạo có vài phần âm nhu, thân hình thon gầy, anh dường như vừa bước xuống xe, một bàn tay còn đang chống ở cửa xe sau, khi Vu Miểu Miểu nhào tới, trực tiếp đè người ta vào trong xe, hai người chỉ còn lại bốn cái chân chống ở bên ngoài.
Mỗi lần ra chương mới xong cơ thể Quý Lãng đều rất yếu ớt, Vu Miểu Miểu như hổ đói vồ mồi, anh thật sự không đỡ nổi, chi cảm thấy trời đất quay cuồng người đã ngã xuống. Anh đang choáng váng, khóe môi đột nhiên mềm mại, sau đó một loại ấm áp quen thuộc lan tràn. Quý Lãng trừng to mắt, nhưng lúc này, cả người anh đều được sức mạnh ấm áp vuốt ve, sự ấm áp này khiến anh không thể nảy sinh bất kỳ suy nghĩ chống cự nào.
“Ông chủ, anh có sao không...xin lỗi!!” Đông Vĩnh Nguyên ở ghế trước quay đầu lại kiểm tra tình hình, vừa nhìn thấy cảnh tượng ghế sau, lập tức sợ đến mức giọng nói cũng lớn hơn. Một tiếng xin lỗi này xuyên thấu trời mây, chấn động đến mức luật sư muốn đến gần không nhịn được dừng lại tại chỗ.
“Anh...Đông?” Người phụ trách liên hệ luật sư là Đông Vĩnh Nguyên, cho nên luật sư nhận ra anh ta.
“À, luật sư Hà, thủ tục làm xong rồi phải không, vất vả, vất vả rồi.” Đông Vĩnh Nguyên bắt tay luật sư Hà không ngừng nói vất vả rồi.
“Không vất vả, nên làm mà.” Luật sư Hà khách sáo nói, anh mắt không tự giác lại nhìn về phía chiếc xe, đã lâu như vậy, sao hai người này còn chưa đi ra?
“À, cái đó, chúng ta qua bên kia nói chuyện.” Đông Vĩnh Nguyên cứng rắn lôi kéo luật sư Hà chẳng hiểu gì cả rẽ sang một phía, đến đầu kia của chiếc xe.
“Anh Đông, có chuyện gì cần dặn dò sao?” Luật sư Hà tưởng Đông Vĩnh Nguyên đưa anh ta đi xa như vậy, là có chuyện cần căn dặn.
“À, không có gì, hôm nay vất vả cho luật sư Hà, anh có thể về rồi.”
“......” Luật sư Hà.
Luật sư Hà còn có thể nói gì nữa, khách sáo thêm vài câu, rồi về thôi.
Quý Lãng sau câu xin lỗi xuyên thấu trời xanh của Đông Vĩnh Nguyên, đã lấy lại lý trí, anh ngồi dậy đẩy Vu Miểu Miểu, trên mặt xanh đỏ đan xen, không biết là xấu hổ hay phẫn nộ.
“Tướng công, đỡ hơn chút nào chưa?” Vu Miểu Miểu liếm môi, quan tâm hỏi, vừa nãy khi cô chạy đến gần, vừa nhìn sắc mặt của Quý Lãng liền biết anh lại bị đau đầu.
Nếu cô không liếm môi, tôi sẽ càng muốn tin ban nãy cô chỉ vì làm dịu chứng đau đầu của tôi, đơn thuần chúc phúc cho tôi thôi.
“Lần sau không cho phép hôn ở đây.” Quý Lãng trầm mặc nói.
“Ồ.” Vẻ mặt Vu Miểu Miểu thất vọng, nhưng vẫn giải thích thêm một câu: “Tôi ở trại tạm giam cả buổi tối, búp bê nguyền rủa lại bị cảnh sát tịch thu, cho nên vu lực yếu hơn một chút, lời chúc phúc của tộc Vu, hôn môi là có hiệu quả nhất, cho nên vừa rồi tôi mới hôn chỗ đó.”
Quý Lãng nhìn vẻ mặt tôi sai rồi, nhưng tôi là vì muốn tốt cho anh mới làm như vậy của Vu Miểu Miểu, lập tức cảm thấy buồn bực. Anh luôn cảm thấy chuyện này hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng anh lại không tìm ra chứng cứ, trên đời này vậy mà lại có chuyện anh không tìm được bằng chứng?
“Tướng công, vừa rồi tôi còn tưởng anh sẽ không đến đón tôi.” Lúc trước Vu Miểu Miểu tủi thân bao nhiêu, lúc này Vu Miểu Miểu lại vui vẻ bấy nhiêu. Cô nói mà, tướng công nói sẽ cứu cô ra, nhất định sẽ tự mình đến đón cô.
“Ngồi đàng hoàng.” Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu lại chen lên người mình, ấn chặt người lại, sau đó quay đầu ra ngoài gầm một tiếng: “Đông Vĩnh Nguyên.”
“Ơ.” Đông Vĩnh Nguyên chạy đến: “Ông chủ, hai người làm xong chuyện rồi à?”
Mặt Quý Lãng lập tức đen thui.
“!!” Đông Vĩnh Nguyên tự giác được bản thân đã nói sai, quyết đoán quay đầu, giả vờ ban nãy chẳng xảy ra chuyện gì cả, vờ vịt thắt dây an toàn cho mình: “Cái đó, ông chủ, về nhà hay về phòng làm việc?”
“Về nhà.” Quý Lãng cắn răng.
Đông Vĩnh Nguyên không nhịn được run rẩy, lúc khởi động xe suýt nữa không nổ máy được. Suốt đoạn đường Đông Vĩnh Nguyên không dám nói thêm một câu, thành thật làm một tài xế, đưa ông chủ và bà chủ về nhà.
Sau khi về nhà, Vu Miểu Miểu lập tức vào nhà tắm tắm rửa.
Trong phòng khách Quý Lãng đổ hết búp bê trong túi xách của Vu Miểu Miểu ra, tìm một lúc, cũng không biết quỷ nhỏ đang trốn trong con nào, chỉ đành lên tiếng gọi: “Ra đây.”
Trên bàn trà búp bê đủ màu sắc xếp thành hàng yên tĩnh không cử động.
Vậy mà còn không ra, sắc mặt Quý Lãng âm trầm, uy hiếp nói: “Còn không ra, ta sẽ ném mi vào bếp ga đốt cháy.”
Lời uy hiếp này quả nhiên có tác dụng, trong một hàng búp bê con lớn nhất đột nhiên từ bàn trà nhảy lên, phát ra tiếng cười lớn. Đầu tiên Quý Lãng giật mình, sau khi nhìn rõ con búp bê nhảy ra, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ: “Ta tìm quỷ nhỏ, không phải mi.”
Tiếng cười của búp bê nguyền rủa khựng lại, hai mắt liếc về góc dưới bên phải, hình như rất xấu hổ.
Một con búp bê như mi có cần làm nhiều trò vậy không?! Quý Lãng đã không còn sức mắng chửi nữa: “Mi biết quỷ nhỏ ở đâu không?”
Búp bê nguyền rủa gật đầu, sau đó quay lưng đi, lúc quay đầu lại, đã đổi sang biểu cảm khác. Quý Lãng khẽ sửng sốt, tâm tư linh hoạt nói: “Hạng Ninh?”
“Là...là tôi.” Vẻ mặt búp bê nguyền rủa thấp thỏm, hình như biết bản thân đã gây họa lớn.
Đúng là nó thật, cho nên vừa rồi mi quay đầu, là đang bắt chước Xuyên kịch thay đổi sắc mặt sao?!
“Mi cũng giỏi thật đấy, bản thân tìm chết, còn liên lụy người khác?” Xác định thân phận của quỷ nhỏ, Quý Lãng trực tiếp la mắng.
“Xin...xin lỗi.” Hạng Ninh thành khẩn xin lỗi, nó thật sự không ngờ sẽ liên lụy đến Vu Miểu Miểu: “Tôi thật sự không cố ý.”
“Giữa mi và Vu Miểu Miểu có khế ước, trước khi khế ước kết thúc cô ấy phải bảo vệ mi, nhưng nếu mi dựa vào khế ước để làm loạn...”
“Sẽ...sẽ không đâu.” Không chờ Quý Lãng nói hết, Hạng Ninh đã run rẩy đảm bảo: “Hơn nữa, bây giờ tôi ở trong con búp bê này, hoàn toàn không ra ngoài được.”
“Vậy sao?” Quý Lãng khẽ sửng sốt.
“Đúng vậy, trong con búp bê này có một sức mạnh rất lớn, nếu không được sức mạnh này cho phép, ngay cả nói chuyện tôi cũng không thể nói được.” Hạng Ninh nói.
Nhớ lại cảnh tượng búp bê nguyền rủa thay đổi sắc mặt ban nãy, Quý Lãng lập tức đoán ra, sức mạnh cực lớn này có lẽ là của bản thân búp bê nguyền rủa.
“Được, vậy mi thành thật ở trong đó đi.” Nói xong Quý Lãng thay đổi giọng điệu, lại nói: “Búp bê nguyền rủa, canh chừng nó đàng hoàng.”
Búp bê nguyền rủa nghe vậy, đột nhiên quay người đi, lúc quay đầu lại thay đổi vẻ mặt khi trước, hé môi, cười lớn.
Quý Lãng cảm thấy cạn lời: “Còn nhiều trò hơn chủ nhân của mi nữa.”
/156
|