A Khờ từ nhỏ đến lớn hầu hết thời gian đều là độc lai độc vãn thành tính. Kể từ khi đi đến thế giới này, hắn hết mang theo Tiểu Long bên người lại rước thêm Tiêu Lăng và mấy nữ nhân bầu bạn bên cạnh. Nay lại có thêm hơn trăm tên thuộc hạ, điều này ở thế giới trước kia của hắn dù có nghĩ hắn cũng không dám nghĩ đến. Nhưng đối với hắn nhiều thêm một người là lại nhiều thêm một phần trách nhiệm. Hắn không thể cứ như trước kia muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm. Hắn bây giờ làm một chuyện nhỏ nhặt cũng cần phải đắn đo xem chuyện đó có gây điều gì bất lợi cho những người ở bên cạnh hắn hay không. Chỉ nghĩ đến nhiêu đó hắn đã bắt đầu thấy buồn bực. Dường như hiểu được tâm trạng của hắn, Xuân Nhi đứng bên cạnh thì thầm:
- Chủ nhân, không phải người đang muốn tìm người hay sao? Ta thấy hay là việc này cứ giao cho bọn họ làm đi! Dù sao nhiều người vẫn tốt hơn là một người.
Hai mắt hắn lúc này bỗng sáng lên, hắn vỗ mạnh lên trán rồi kêu lớn:
- Ờ ha, sao chuyện này ta lại không nghĩ ra nhỉ? Ha ha, nữ nhân tốt! Nàng thật sự là nữ nhân tốt a!
Hắn nói rồi đem Xuân Nhi ôm ở trong ngực, hôn liên tiếp năm sáu cái lên mặt nàng, còn tham lam cắn nhẹ lên môi thơm của nàng:
- Từ nay về sau, ta muốn nàng phải thường xuyên ở bên cạnh giúp đỡ ta.
Hắn nói đến đó lại nhỏ giọng nói tiếp:
- Ngươi tốt nhất là thường xuyên chiếm giữ cái thân thể này đi, nữ nhân kia rất là phiền phức! Ngươi thì ta rất thích!
Hắn nói xong còn cố ý bóp nhẹ vào mông nàng, cười lên ha hả đắc ý. Xuân Nhi hai má đỏ hồng khe khẽ cười. Từ khi biết hắn tới giờ đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn vui vẻ như vậy. Tâm tình nàng lúc này cũng tương đối phức tạp. Một mặt là thân thể này vốn dĩ không phải của nàng, một mặt nàng lại có cảm giác bắt đầu muốn được ở bên cạnh hắn nhiều thêm một chút. Nàng đã sống không biết bao nhiêu là năm tháng, người đầu tiên làm nàng cười là hắn, người khiến nàng cảm thấy nhói đau cũng chính là hắn. Quan trọng hơn là, nàng tin tưởng hắn một ngày nào đó sẽ đem nàng phục sinh sống trở lại. Mà không phải mượn nhờ thân xác của kẻ khác. Trong khi đó, Xuân Nhi thật thì ngồi ở một góc trong ý thức của chính mình miệng mắng không ngớt:
- Hạ lưu, vô sĩ, bỉ ổi, khốn nạn! Hắn... hắn dám hôn vào môi của ta... lại còn... lại còn... chạm vào chỗ đó. Hắn thật là đáng kinh tởm! Nữ thần đại nhân, người nhất định phải lấy lại công đạo cho ta. Ta muốn đánh gãy tay hắn, đá què chân hắn. Xem hắn lần sau còn dám làm như thế với ta hay là không?
Nàng gọi nhưng mà nữ thần đại nhân của nàng lúc này tâm tư đã như muốn bay lên tận chín tầng mây.
- Nữ thần đại nhân, nữ thần đại nhân! Người có nghe ta nói gì hay không? Nữ thần đại nhân...
Mặc nàng có cố gắng gào thét thế nào, nữ thần đại nhân của nàng vẫn không chịu rời khỏi ngực của hắn, khuôn mặt lúc đây đã tan đi mấy phần băng lãnh, mà nụ cười có chút ấm áp và thỏa mãn. A Khờ rất muốn cùng nàng anh anh em em một hồi, nhưng hắn nghĩ tới trước mặt nhiều người như vậy e rằng không tiện. Nên có chút tiếc nuối rời khỏi cánh môi ngọt ngào của nàng, rồi lên giọng nói:
- Ùm, Trương Tuấn! Ngươi lại đây, ta có nhiệm vụ giao cho ngươi!
Trương Tuấn nghe hắn gọi đến liền chạy gấp đến, quỳ gối dưới đất nói:
- Thuộc hạ tham kiến đại nhân!
A Khờ phất tay nói:
- Sau này ở trước mặt ta không cần phải quỳ, cứ đứng dạy nói chuyện là được rồi!
- Chuyện này...
- Hử?
Thấy hắn do dự A Khờ liền trợn mắt nói:
- Thế nào? Lời ta nói ngươi không nghe thấy hay sao?
- Dạ, thuộc hạ không dám!
Trương Tuấn lúc này vội vàng đứng bật dạy, nghiêm chỉnh đứng ở một bên. A Khờ hài lòng vỗ lấy vai hắn cười:
- Tốt, thuộc hạ của ta sau này đều phải có chí khí như vậy. Không thể lúc nào cũng tùy tiện quỳ gối trước mặt người khác được.
Hắn nói xong lại quay mắt nhìn bốn phía:
- Các ngươi đã nghe hết những lời của ta vừa nói hay không?
Một đám thuộc hạ đều đứng nghiêm túc chỉnh tề đồng thanh hô:
- Dạ!
Hắn rất hài lòng mà vỗ tay lộp bộp. Đợi không khí lắng xuống hắn mới tiếp tục quay sang Trương Tuấn dặn dò:
- Được rồi, bây giờ ta có nhiệm vụ giao cho ngươi và các huynh đệ của ngươi làm. Ta muốn ngươi dẫn theo người đi vào bên trong Hắc Thạch thành thu thập tin tức về một nhóm lớn nô lệ mới được chuyển đến vào thành cách đây mấy hôm trước. Đồng thời tìm giúp ta hai cái người này!
Hắn nói xong thì rút trong người ra hai bức tranh vẽ chân dung đại ca và tam muội của Tiêu Lăng. Trương Tuấn cẩn thận đem hai cuộn tranh cất ở trong người, rồi cẩn thận nói:
- Đại nhân còn có việc gì cần giao phó nữa hay không?
A Khờ lúc này mới móc tiếp một túi lớn đựng linh thạch khi nãy thu được, rồi giao vào trong tay Trương Tuấn, nói:
- Số linh thạch này ta giao lại cho các ngươi! Có mấy huynh đệ bị đánh thương khi vào thành thì mua thêm thuốc mà chữa thương. Số linh thạch còn dư ra thì chia đều cho mỗi người. Các ngươi có nhu cầu gì thì cứ tùy tiện mà chi tiêu. Chỉ cần làm việc có hiệu quả thì một chút hao tổn này với ta chẳng sao cả. Nhớ, các ngươi trong thời gian nhanh nhất phải tìm cho ra hai người này. Sau đó thì đi đến gặp ta để họp mặt. Ta sẽ thông qua tiêu ký và A Ngưu thông báo cho các ngươi biết vị trí của ta. Còn bây giờ các ngươi đi làm việc đi!
- Dạ, thuộc hạ trong thời gian sớm nhất sẽ báo tin tức về cho đại nhân!
Trương Tuấn lui ra rồi dẫn theo một đám người khí thế khẩn trương rời đi, Trương A Ngưu cũng nhanh chân chạy theo. A Khờ liền quát:
- A Ngưu, ngươi đí đâu đó?
Bị gọi đến, hắn có chút giận mình mà lung ta lúng túng trả lời:
- Ta... đại nhân... thuộc hạ...
- Ta có nói qua cho ngươi đi theo hay sao?
- Dạ... cái này... thuộc hạ...
A Khờ ánh mắt liếc hắn, rồi chuyển sang đám thuộc hạ đang chần chừ đứng đợi:
- Ta quên nói cho các ngươi chuyện này, từ bây giờ trở đi Trương Tuấn sẽ là phó thủ lĩnh của các ngươi. Còn đại ca của hắn, A Ngưu sau này sẽ theo ta làm việc. Xong rồi, các ngươi lui đi!
- Dạ!
Trương Tuấn chấp tay thi lễ, đám thuộc hạ ở phía sau cũng chấp tay theo. Rồi một đoàn người nối đuôi nhau đi mất hút về phía bầu trời xa xăm. A Ngưu đứng như trời tròng, miệng không ngừng kêu lớn:
- Một đám không có nghĩ khí! Các ngươi sao dám bỏ mặc ta một mình ở lại chỗ này chứ hả, ta muốn đi! Ta muốn theo các ngươi a!
Nghe hắn gào thét thảm thiết như vậy, có vài tên thuộc hạ không nhịn được mà quay đầu lại to nhỏ với nhau:
- Xem chừng thủ lĩnh lần này lành ít dữ nhiều rồi!
Trương Tuấn từ sau đi tới, giọng âm lãnh nói:
- Đó không phải là việc của các ngươi! Sau này làm việc cho đại nhân thật tốt đi, đừng có ăn nói lung tung ở sau lừng ngài. Nếu không các ngươi gặp chuyện gì ta cũng không nói giúp được đâu.
Lời của hắn vừa dứt liền nghe thấy tiếng A Ngưu kêu lên thất thanh:
-Aaaaa... Đại nhân tha mạng a!
Đám thuộc hạ nghe đến liền lạnh cả sống lưng:
- Đa tạ phó thống lĩnh đã nhắc nhở! Chúng ta sau này nhất định sẽ không ăn nói linh tinh nữa!
Cả đám liền nhanh chóng mà rời đi, trong lòng chỉ còn biết cầu nguyện cho vị thống lĩnh xấu số của mình.
- Ngươi la cái gì mà la? Ta có ăn thịt ngươi sao?
Giọng A Khờ la lớn làm cho A Ngưu miếu máo kêu:- Đại nhân không ăn thịt ta, nhưng chắc chắn người sẽ không tha cho ta a!
A Khờ tức khí đá cho hắn một cái ngã chúi nhũi xuống đất, rồi mắng:
- Ngươi nghĩ ta là người nhỏ mọn như vậy sao? Thật muốn bị ăn đòn hử?
- Ai ui, đại nhân người không thể dịu dàng với thuộc hạ một chút hay sao? Ta dù sao cũng rất mỏng manh yếu ớt a!
A Ngưu lết người ngồi dậy, xoa xoa cái mông vừa bị đá bầm của hắn.
- Hừ, ngươi còn đá nữa có tin là ta sẽ đá nát mông ngươi hay không?
- Nát mông, nát mông!
Tiểu Long đang ở trong ngực Tiêu Lăng nhìn thấy một cảnh như vậy lại không tim không phổi mà nhảy lên vỗ tay vô cùng thích thú. Tiểu Lăng liền xoa xoa đầu nó có ý trách cứ:
- Tiểu Long ngoan, con sau này không được học theo ba ba con mà đi bắt nạt người khác như vậy nghe không?
Nó bây giờ được Tiêu Lăng cưng chiều nên rất biết nghe lời nàng, nó nghe nàng nói như vậy liền không quấy phá nữa, mà chu cái mỏ lên gật gật đầu nói:
- Xấu, ba ba là người xấu!
A Khờ nghe nó nói như vậy liền liếc mắt sang lườm:
- Hừ, cái tên tiểu tử này! Ngươi bây giờ cũng dám chống đối ba ba của ngươi sao? Được lắm, vậy thì từ đây về sau ta không cho phép ngươi ôm vợ của ta nữa. Ngươi mau qua đây cho ta?
Tiểu Long bị hắn dọa cho muốn khóc rống lên mà ôm chặt lấy cổ Tiêu Lăng, rồi lắc đầu ngầy ngoạy:
- Không muốn, không muốn!
Thấy hắn hùng hổ dọa người như vậy, Tiêu Lăng cũng có chút gấp. Nàng nói:
- Chàng muốn làm gì?
- Hừ, ta phải quản giáo tên tiểu tử này lại mới được. Không thể để nó theo các nàng học hư được!
- Hừ, có chàng hư thì có! Ta không cho chàng đem nó đi đâu hết!
Tiêu Lăng làm mặt hung dữ hếch hàm lên nhìn hắn chằm chằm. Hắn thì nhìn nàng tủm tỉm cười. Nàng nhìn đến có chút chột dạ, vội giao Tiểu Long lại cho hắn, rồi nói:
- Chàng mà dám ức hiếp nó, ta sẽ phạt chàng không được phép chạm vào người ta nữa!
- Thật sao?
Nàng gật đầu khẳng định:
- Đương nhiên là thật!
- Ha ha, vậy thì báo em, nàng qua đây cho ta ôm một cái!
Báo em trợn mắt lên nhìn hắn rồi mắng:
- Hạ lưu!
Hắn ánh mắt vừa xoay qua báo chị, báo chị liền mắng:
- Háo sắc!
- Vô sĩ! - Xà Linh cũng lên tiếng mắng.
Hắn thấy chỉ có Kim Sí là không có mắng hắn thì đắc ý nhào tới. Nhưng hắn còn chưa tới nơi thì nàng đã hóa lại trở về bản thể, ánh mắt có chút trêu chọc nhìn đến. Hắn tức đến muốn lộn ruột, lại nghe có tiếng người cười khúc khích thì quay sang nhìn. Thì ra là Xuân Nhi đang đứng đó che miệng cười khúc khích, lấy đó làm vui vẻ. Hắn hơi trợn tròn mắt lên nhìn nàng, thì đã nghe tiếng nàng mắng:
- Tên hạ lưu vô sĩ nhà ngươi, hôm nay ta không đánh gáy tay ngươi, ta nhất định sẽ không tha cho người!
Nàng hùng hổ xoắn tay áo lên mà lao tới. A Khờ hắn biết lúc này tàn hồn của nữ thân đã lui xuống, trả lại thân thể cho chính chủ nên là vội co giò lên mà chạy. Còn Trương A Ngưu thì hai mắt mở to nhìn đến có chút muốn nổ tròng mắt:
- Đây là nữ nhân của đại nhân sao? Thật là khủng khiếp!
Hắn nghĩ đến mà da đầu đã muốn tê buốt. Tiểu Long lúc này lại rất vui vẻ nhảy lên vỗ tay reo hò:
- Vui quá, vui quá!
Trong khi đó A Khờ vừa chạy vừa kêu to:
- Bà nương thúi, ta có chọc gì ngươi mà người đòi đánh ta?
- Ngươi không chọc gì ta tại sao lại vừa thấy mặt ta liền chột dạ bỏ chạy?
- Ngươi là cái bà nương không nói lý, ta đứng lại cho ngươi đánh sao?
- Chứ không phải là ngươi vừa mới... vừa mới bóp mông của ta nên mới có tật giật mình mà chạy trốn hay sao?
- Hừ mông ngươi lép xẹp như vậy ta thèm mà động vào?
- Ngươi nói cái gì?
Nàng tức khí mà hét lớn. A Khờ cũng kêu to lên:
- Ta nói mông của ngươi nhỏ, là rất nhỏ đó biết không?
- Ngươi có gan thì đừng có chạy! Ngươi dám nói mông ai nhỏ chứ hả? Ngươi có ngon thì sờ lại lần nữa xem, ta chắc chắn là so với mông ngươi còn muốn to hơn!
- Hừ, nhưng so với mấy nữ nhân của ta đều muốn nhỏ hơn gấp mấy lần!
Nàng nghe hắn nói vậy thì đảo mắt quan sát mông của người khác, ánh mắt đột nhiên sáng lên nói:
- Nhưng Xà Linh mông còn muốn nhỏ hơn ta!
Xà Linh bị nàng ngó đến trong lòng thầm mắng:
- Vô sĩ!
A Khờ cũng liếc mắt nhìn qua hơi gật gật đầu xác minh, rồi lắc đầu nói:
- Nhưng nàng ta không phải là nữ nhân của ta, làm sao có thể so sánh được. Ta nói ngươi mông nhỏ vẫn là mông nhỏ a!
Nàng lúc này mới tức khí nói:
- Ngươi làm sao không sờ lại lần nữa xem đâu, mông ta không có nhỏ a!
Hắn liền lắc đầu lia lịa:
- Hừ, ngươi tính dùng mỹ nhân kế mê hoạt ta sao? Ta không dễ bị lừa như vậy đâu. Ta nói rồi, người là cái đồ mông nhỏ! Ha ha!
- Chủ nhân, không phải người đang muốn tìm người hay sao? Ta thấy hay là việc này cứ giao cho bọn họ làm đi! Dù sao nhiều người vẫn tốt hơn là một người.
Hai mắt hắn lúc này bỗng sáng lên, hắn vỗ mạnh lên trán rồi kêu lớn:
- Ờ ha, sao chuyện này ta lại không nghĩ ra nhỉ? Ha ha, nữ nhân tốt! Nàng thật sự là nữ nhân tốt a!
Hắn nói rồi đem Xuân Nhi ôm ở trong ngực, hôn liên tiếp năm sáu cái lên mặt nàng, còn tham lam cắn nhẹ lên môi thơm của nàng:
- Từ nay về sau, ta muốn nàng phải thường xuyên ở bên cạnh giúp đỡ ta.
Hắn nói đến đó lại nhỏ giọng nói tiếp:
- Ngươi tốt nhất là thường xuyên chiếm giữ cái thân thể này đi, nữ nhân kia rất là phiền phức! Ngươi thì ta rất thích!
Hắn nói xong còn cố ý bóp nhẹ vào mông nàng, cười lên ha hả đắc ý. Xuân Nhi hai má đỏ hồng khe khẽ cười. Từ khi biết hắn tới giờ đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn vui vẻ như vậy. Tâm tình nàng lúc này cũng tương đối phức tạp. Một mặt là thân thể này vốn dĩ không phải của nàng, một mặt nàng lại có cảm giác bắt đầu muốn được ở bên cạnh hắn nhiều thêm một chút. Nàng đã sống không biết bao nhiêu là năm tháng, người đầu tiên làm nàng cười là hắn, người khiến nàng cảm thấy nhói đau cũng chính là hắn. Quan trọng hơn là, nàng tin tưởng hắn một ngày nào đó sẽ đem nàng phục sinh sống trở lại. Mà không phải mượn nhờ thân xác của kẻ khác. Trong khi đó, Xuân Nhi thật thì ngồi ở một góc trong ý thức của chính mình miệng mắng không ngớt:
- Hạ lưu, vô sĩ, bỉ ổi, khốn nạn! Hắn... hắn dám hôn vào môi của ta... lại còn... lại còn... chạm vào chỗ đó. Hắn thật là đáng kinh tởm! Nữ thần đại nhân, người nhất định phải lấy lại công đạo cho ta. Ta muốn đánh gãy tay hắn, đá què chân hắn. Xem hắn lần sau còn dám làm như thế với ta hay là không?
Nàng gọi nhưng mà nữ thần đại nhân của nàng lúc này tâm tư đã như muốn bay lên tận chín tầng mây.
- Nữ thần đại nhân, nữ thần đại nhân! Người có nghe ta nói gì hay không? Nữ thần đại nhân...
Mặc nàng có cố gắng gào thét thế nào, nữ thần đại nhân của nàng vẫn không chịu rời khỏi ngực của hắn, khuôn mặt lúc đây đã tan đi mấy phần băng lãnh, mà nụ cười có chút ấm áp và thỏa mãn. A Khờ rất muốn cùng nàng anh anh em em một hồi, nhưng hắn nghĩ tới trước mặt nhiều người như vậy e rằng không tiện. Nên có chút tiếc nuối rời khỏi cánh môi ngọt ngào của nàng, rồi lên giọng nói:
- Ùm, Trương Tuấn! Ngươi lại đây, ta có nhiệm vụ giao cho ngươi!
Trương Tuấn nghe hắn gọi đến liền chạy gấp đến, quỳ gối dưới đất nói:
- Thuộc hạ tham kiến đại nhân!
A Khờ phất tay nói:
- Sau này ở trước mặt ta không cần phải quỳ, cứ đứng dạy nói chuyện là được rồi!
- Chuyện này...
- Hử?
Thấy hắn do dự A Khờ liền trợn mắt nói:
- Thế nào? Lời ta nói ngươi không nghe thấy hay sao?
- Dạ, thuộc hạ không dám!
Trương Tuấn lúc này vội vàng đứng bật dạy, nghiêm chỉnh đứng ở một bên. A Khờ hài lòng vỗ lấy vai hắn cười:
- Tốt, thuộc hạ của ta sau này đều phải có chí khí như vậy. Không thể lúc nào cũng tùy tiện quỳ gối trước mặt người khác được.
Hắn nói xong lại quay mắt nhìn bốn phía:
- Các ngươi đã nghe hết những lời của ta vừa nói hay không?
Một đám thuộc hạ đều đứng nghiêm túc chỉnh tề đồng thanh hô:
- Dạ!
Hắn rất hài lòng mà vỗ tay lộp bộp. Đợi không khí lắng xuống hắn mới tiếp tục quay sang Trương Tuấn dặn dò:
- Được rồi, bây giờ ta có nhiệm vụ giao cho ngươi và các huynh đệ của ngươi làm. Ta muốn ngươi dẫn theo người đi vào bên trong Hắc Thạch thành thu thập tin tức về một nhóm lớn nô lệ mới được chuyển đến vào thành cách đây mấy hôm trước. Đồng thời tìm giúp ta hai cái người này!
Hắn nói xong thì rút trong người ra hai bức tranh vẽ chân dung đại ca và tam muội của Tiêu Lăng. Trương Tuấn cẩn thận đem hai cuộn tranh cất ở trong người, rồi cẩn thận nói:
- Đại nhân còn có việc gì cần giao phó nữa hay không?
A Khờ lúc này mới móc tiếp một túi lớn đựng linh thạch khi nãy thu được, rồi giao vào trong tay Trương Tuấn, nói:
- Số linh thạch này ta giao lại cho các ngươi! Có mấy huynh đệ bị đánh thương khi vào thành thì mua thêm thuốc mà chữa thương. Số linh thạch còn dư ra thì chia đều cho mỗi người. Các ngươi có nhu cầu gì thì cứ tùy tiện mà chi tiêu. Chỉ cần làm việc có hiệu quả thì một chút hao tổn này với ta chẳng sao cả. Nhớ, các ngươi trong thời gian nhanh nhất phải tìm cho ra hai người này. Sau đó thì đi đến gặp ta để họp mặt. Ta sẽ thông qua tiêu ký và A Ngưu thông báo cho các ngươi biết vị trí của ta. Còn bây giờ các ngươi đi làm việc đi!
- Dạ, thuộc hạ trong thời gian sớm nhất sẽ báo tin tức về cho đại nhân!
Trương Tuấn lui ra rồi dẫn theo một đám người khí thế khẩn trương rời đi, Trương A Ngưu cũng nhanh chân chạy theo. A Khờ liền quát:
- A Ngưu, ngươi đí đâu đó?
Bị gọi đến, hắn có chút giận mình mà lung ta lúng túng trả lời:
- Ta... đại nhân... thuộc hạ...
- Ta có nói qua cho ngươi đi theo hay sao?
- Dạ... cái này... thuộc hạ...
A Khờ ánh mắt liếc hắn, rồi chuyển sang đám thuộc hạ đang chần chừ đứng đợi:
- Ta quên nói cho các ngươi chuyện này, từ bây giờ trở đi Trương Tuấn sẽ là phó thủ lĩnh của các ngươi. Còn đại ca của hắn, A Ngưu sau này sẽ theo ta làm việc. Xong rồi, các ngươi lui đi!
- Dạ!
Trương Tuấn chấp tay thi lễ, đám thuộc hạ ở phía sau cũng chấp tay theo. Rồi một đoàn người nối đuôi nhau đi mất hút về phía bầu trời xa xăm. A Ngưu đứng như trời tròng, miệng không ngừng kêu lớn:
- Một đám không có nghĩ khí! Các ngươi sao dám bỏ mặc ta một mình ở lại chỗ này chứ hả, ta muốn đi! Ta muốn theo các ngươi a!
Nghe hắn gào thét thảm thiết như vậy, có vài tên thuộc hạ không nhịn được mà quay đầu lại to nhỏ với nhau:
- Xem chừng thủ lĩnh lần này lành ít dữ nhiều rồi!
Trương Tuấn từ sau đi tới, giọng âm lãnh nói:
- Đó không phải là việc của các ngươi! Sau này làm việc cho đại nhân thật tốt đi, đừng có ăn nói lung tung ở sau lừng ngài. Nếu không các ngươi gặp chuyện gì ta cũng không nói giúp được đâu.
Lời của hắn vừa dứt liền nghe thấy tiếng A Ngưu kêu lên thất thanh:
-Aaaaa... Đại nhân tha mạng a!
Đám thuộc hạ nghe đến liền lạnh cả sống lưng:
- Đa tạ phó thống lĩnh đã nhắc nhở! Chúng ta sau này nhất định sẽ không ăn nói linh tinh nữa!
Cả đám liền nhanh chóng mà rời đi, trong lòng chỉ còn biết cầu nguyện cho vị thống lĩnh xấu số của mình.
- Ngươi la cái gì mà la? Ta có ăn thịt ngươi sao?
Giọng A Khờ la lớn làm cho A Ngưu miếu máo kêu:- Đại nhân không ăn thịt ta, nhưng chắc chắn người sẽ không tha cho ta a!
A Khờ tức khí đá cho hắn một cái ngã chúi nhũi xuống đất, rồi mắng:
- Ngươi nghĩ ta là người nhỏ mọn như vậy sao? Thật muốn bị ăn đòn hử?
- Ai ui, đại nhân người không thể dịu dàng với thuộc hạ một chút hay sao? Ta dù sao cũng rất mỏng manh yếu ớt a!
A Ngưu lết người ngồi dậy, xoa xoa cái mông vừa bị đá bầm của hắn.
- Hừ, ngươi còn đá nữa có tin là ta sẽ đá nát mông ngươi hay không?
- Nát mông, nát mông!
Tiểu Long đang ở trong ngực Tiêu Lăng nhìn thấy một cảnh như vậy lại không tim không phổi mà nhảy lên vỗ tay vô cùng thích thú. Tiểu Lăng liền xoa xoa đầu nó có ý trách cứ:
- Tiểu Long ngoan, con sau này không được học theo ba ba con mà đi bắt nạt người khác như vậy nghe không?
Nó bây giờ được Tiêu Lăng cưng chiều nên rất biết nghe lời nàng, nó nghe nàng nói như vậy liền không quấy phá nữa, mà chu cái mỏ lên gật gật đầu nói:
- Xấu, ba ba là người xấu!
A Khờ nghe nó nói như vậy liền liếc mắt sang lườm:
- Hừ, cái tên tiểu tử này! Ngươi bây giờ cũng dám chống đối ba ba của ngươi sao? Được lắm, vậy thì từ đây về sau ta không cho phép ngươi ôm vợ của ta nữa. Ngươi mau qua đây cho ta?
Tiểu Long bị hắn dọa cho muốn khóc rống lên mà ôm chặt lấy cổ Tiêu Lăng, rồi lắc đầu ngầy ngoạy:
- Không muốn, không muốn!
Thấy hắn hùng hổ dọa người như vậy, Tiêu Lăng cũng có chút gấp. Nàng nói:
- Chàng muốn làm gì?
- Hừ, ta phải quản giáo tên tiểu tử này lại mới được. Không thể để nó theo các nàng học hư được!
- Hừ, có chàng hư thì có! Ta không cho chàng đem nó đi đâu hết!
Tiêu Lăng làm mặt hung dữ hếch hàm lên nhìn hắn chằm chằm. Hắn thì nhìn nàng tủm tỉm cười. Nàng nhìn đến có chút chột dạ, vội giao Tiểu Long lại cho hắn, rồi nói:
- Chàng mà dám ức hiếp nó, ta sẽ phạt chàng không được phép chạm vào người ta nữa!
- Thật sao?
Nàng gật đầu khẳng định:
- Đương nhiên là thật!
- Ha ha, vậy thì báo em, nàng qua đây cho ta ôm một cái!
Báo em trợn mắt lên nhìn hắn rồi mắng:
- Hạ lưu!
Hắn ánh mắt vừa xoay qua báo chị, báo chị liền mắng:
- Háo sắc!
- Vô sĩ! - Xà Linh cũng lên tiếng mắng.
Hắn thấy chỉ có Kim Sí là không có mắng hắn thì đắc ý nhào tới. Nhưng hắn còn chưa tới nơi thì nàng đã hóa lại trở về bản thể, ánh mắt có chút trêu chọc nhìn đến. Hắn tức đến muốn lộn ruột, lại nghe có tiếng người cười khúc khích thì quay sang nhìn. Thì ra là Xuân Nhi đang đứng đó che miệng cười khúc khích, lấy đó làm vui vẻ. Hắn hơi trợn tròn mắt lên nhìn nàng, thì đã nghe tiếng nàng mắng:
- Tên hạ lưu vô sĩ nhà ngươi, hôm nay ta không đánh gáy tay ngươi, ta nhất định sẽ không tha cho người!
Nàng hùng hổ xoắn tay áo lên mà lao tới. A Khờ hắn biết lúc này tàn hồn của nữ thân đã lui xuống, trả lại thân thể cho chính chủ nên là vội co giò lên mà chạy. Còn Trương A Ngưu thì hai mắt mở to nhìn đến có chút muốn nổ tròng mắt:
- Đây là nữ nhân của đại nhân sao? Thật là khủng khiếp!
Hắn nghĩ đến mà da đầu đã muốn tê buốt. Tiểu Long lúc này lại rất vui vẻ nhảy lên vỗ tay reo hò:
- Vui quá, vui quá!
Trong khi đó A Khờ vừa chạy vừa kêu to:
- Bà nương thúi, ta có chọc gì ngươi mà người đòi đánh ta?
- Ngươi không chọc gì ta tại sao lại vừa thấy mặt ta liền chột dạ bỏ chạy?
- Ngươi là cái bà nương không nói lý, ta đứng lại cho ngươi đánh sao?
- Chứ không phải là ngươi vừa mới... vừa mới bóp mông của ta nên mới có tật giật mình mà chạy trốn hay sao?
- Hừ mông ngươi lép xẹp như vậy ta thèm mà động vào?
- Ngươi nói cái gì?
Nàng tức khí mà hét lớn. A Khờ cũng kêu to lên:
- Ta nói mông của ngươi nhỏ, là rất nhỏ đó biết không?
- Ngươi có gan thì đừng có chạy! Ngươi dám nói mông ai nhỏ chứ hả? Ngươi có ngon thì sờ lại lần nữa xem, ta chắc chắn là so với mông ngươi còn muốn to hơn!
- Hừ, nhưng so với mấy nữ nhân của ta đều muốn nhỏ hơn gấp mấy lần!
Nàng nghe hắn nói vậy thì đảo mắt quan sát mông của người khác, ánh mắt đột nhiên sáng lên nói:
- Nhưng Xà Linh mông còn muốn nhỏ hơn ta!
Xà Linh bị nàng ngó đến trong lòng thầm mắng:
- Vô sĩ!
A Khờ cũng liếc mắt nhìn qua hơi gật gật đầu xác minh, rồi lắc đầu nói:
- Nhưng nàng ta không phải là nữ nhân của ta, làm sao có thể so sánh được. Ta nói ngươi mông nhỏ vẫn là mông nhỏ a!
Nàng lúc này mới tức khí nói:
- Ngươi làm sao không sờ lại lần nữa xem đâu, mông ta không có nhỏ a!
Hắn liền lắc đầu lia lịa:
- Hừ, ngươi tính dùng mỹ nhân kế mê hoạt ta sao? Ta không dễ bị lừa như vậy đâu. Ta nói rồi, người là cái đồ mông nhỏ! Ha ha!
/165
|