Ngồi ở trong phòng một mình, thánh nữ đầu óc nghĩ lung tung lên. Không biết Xuân Nhi từ đâu mà hớt hãi chạy vô trong phòng hết nhìn ngó xung quanh, lại đưa tay sờ mó lên người nàng. Nàng hơi khó chịu nhìn lại:
- Xuân Nhi, muội bị làm sao?
- Ta còn không phải là đang lo lắng cho tỷ hay sao?
Xuân Nhi vừa nói ánh mắt vừa như muốn khóc.
- Làm sao?
- Ta... ta là nghe nói tỷ bị người khác ám toán. Lúc nãy không biết làm sao mà ta bị hôn mê nằm ngất đi, khi tỉnh dậy mới hay tin này nên lập tức chạy đến đây ngay.
- Thật sao? Nhưng chẳng phải ta còn nguyên vẹn ngồi ngay ngắn trước mặt của muội rồi đây thôi!
- Tỷ còn nói, ta thấy trên tay của tỷ có một vết thương đây này! Tỷ có bị đau lắm không?
Thánh nữ nhìn xuống vết thương ở trên cánh tay, miệng mở nụ cười:
- Không có việc gì, ta còn không yếu đuối đến mức đó!
- Hừ, tỷ chỉ được cái nói cứng! Tỷ nói đi, là ai ám toán tỷ, ta báo với ông nội của ta một tiếng, ông nội sẽ thay tỷ bắt lấy kẻ đó về để chịu phạt!
- Thôi đi, ta dù sao cũng không có việc gì! Với lại kẻ này ông nội của muội cũng đối phó không được. Tốt nhất cứ để mình ta tự thu xếp là được rồi.
- Sao lại không được? Ông nội muội dù sao cũng là bán tôn giả, thực lực thông thiên, có ai mà không thể đối phó được chứ?
- Ta nói không được là không được, muội làm sao lại cố chấp như vậy.
Đột nhiên thánh nữ gắt lên làm cho Xuân Nhi cả người sựng lại:
- Tỷ, tỷ làm sao lại lớn tiếng với ta?
- Xin lỗi, ta không phải cố ý!
Thánh nữ thân hình run lên, vội ngồi xuống mà điều hòa khí tức trong người.
- Hì hì, thánh nữ, ngươi vì sao lại tức giận, là đang nhớ đến ta sao?
- Ngươi...
Cả hai nàng đều giật mình mà xoay người lại. A Khờ cười tà nhìn các nàng:
- Thế nào, nàng không muốn đón tiếp ân nhân của mình hay sao?
- Là ngươi? Cái tên ngông cuồng ta gặp lúc chiều đây mà? Nói, ngươi làm sao lại lẻn được vào đây? Có tin hay không là ta sẽ hô vệ binh đến bắt ngươi?
Xuân Nhi vừa nhìn thấy hắn đã chỉ tay vào mặt hắn mà lớn tiếng nói chuyện. Hắn không thèm nói lý với nàng, lấy ra cái vương niệm được làm bằng tinh thiết màu bạch kim trả lại cho thánh nữ. Thánh nữ mày liễu dãn ra, kinh ngạc hỏi:
- Ồ, ngươi làm sao lại có thứ này? Chẳng phải là...
- Hì hì, nàng đang nói đến cái con chuột tinh đó sao? Hắn chẳng qua chỉ là thuộc hạ của ta mà thôi. Lúc nãy hắn nói là cái vương miện này thú vị nên đem về nghiên cứu một chút. Nay ta lại đem đến trả nó cho nàng đây.
- Trả cho ta? Nhưng mà... viên đá đó...
Nàng đã nhìn ra viên thượng phẩm thần thạch đã bị gỡ xuống. Hiện tại thì chỉ có hắn là người cầm qua nó, nàng không còn nghi ngờ hắn thì nghi ngờ ai. Hắn làm bộ như không biết, mặt dày nói ra:
- Viên đá đó là viên đá gì? Ta không biết a, từ lúc con chuột tinh đó đem về cho ta. Sau ta lại giáo huấn hắn một trận, thì ngay lập tức đem nó trả lại cho nàng. Ta cũng không biết trên này có viên đá nào khác.
- Hừ, xảo biện! Ngươi và tên thuộc hạ của ngươi không lấy thì ai có thể lấy đi? À, ta nhớ ra rồi! Bên cạnh ngươi lần trước có một gã đàn ông thân người nhỏ bé, khuôn mặt hèn mọn lúc nào cũng lăm lăm túi đồ của ta. Ta rất nghi ngờ, có phải là ba món đồ trong cái túi kia của ta mua về bị chủ tớ các ngươi tráo đổi rồi hay không?
Xuân Nhi ánh mắt như diều hâu lom lom nhìn hắn. Hắn cả người đứng thẳng dậy mà lớn tiếng nói:
- Ngươi đừng có mà vu khống cho ta! Túi đồ của ngươi thì ở trên người của ngươi, bị người ta đánh tráo thì có liên quan gì đến ta?
Nàng cũng không chịu lép vế, chống nạnh mà ưỡn ngực lên cãi lại:
- Không phải hai tên chủ tớ vô sĩ nhà các ngươi làm ra, chẳng lẽ là ta tự đánh tráo đồ của mình hay sao? Mau, đem túi đồ của ta trả lại cho ta, còn cả viên đá màu xanh trên vương miện của tỷ tỷ ta nữa! Nếu ngươi mà không đưa thì đừng hòng rời được khỏi đây!
- Hừ, ngươi la lớn lên thì ta sẽ đưa đồ cho ngươi hay sao? Cái mông của ngươi là đặt ở trên đầu rồi sao? Ta đến được đây lẽ nào còn không có ra được? Ngươi mà còn lớn lối trước mặt ta, thì cẩn thận bị ta đánh nát mông ra đó!
- Ngươi... ngươi... cái tên vô sĩ này! Ta liều mạng với ngươi!
Nàng ta bị hắn chọc đến mặt đỏ tía tai, một bên liền rút kiếm ra đâm tới. Thánh nữ lúc này cũng nhịn không được mà kêu lên:
- Đủ rồi! Xuân Nhi, muội đi ra ngoài trước đi!
- Ta không đi!
Nàng tay vẫn cầm kiếm chỉ ở trước ngực hắn bộ mặt vô cùng tức giận, kiên quyết không rời đi nửa bước.
- Hì hì, tiểu bà cô! Ta với tỷ tỷ của ngươi là nói chuyện tâm sự nha, ngươi làm sao lại ở đây nghe lén làm gì? Như vậy không phải sẽ rất xấu hổ hay sao?
- Ai là đang nghe lén?
Nàng hầm hầm lại chĩa kiếm đâm tới, hắn chỉ hời hợt đem kiếm gạt đi rồi nhìn thánh nữ. Thánh nữ mặt lúc này đã đỏ đến mang tai, xấu hổ nói ra:
- Công tử, ai muốn tâm sự với ngài? Ngài đừng có nói bậy!
Hắn lúc này mới xoa tay cười, rồi thu trở lại bộ mặt nghiêm trang nhìn các nàng:
- Ta không đùa nữa! Trên người của nàng hiện tại phải chăng cảm giác khô nóng khó chịu lắm đúng không?
Thánh nữ có chút lúng túng nhìn hắn, rồi vẫn cắn răng mà gật đầu ừ một tiếng. Hắn vẻ mặt lẫm nhiên, lấy ra trong người một viên thuốc đưa cho nàng:
- Ta biết đây là do độc tố bên trong cái đuôi của ma nữ lưu lại trên người nàng. Hiện tại muốn phá giải độc này chỉ có hai phương pháp. Phương pháp thứ nhất là uống thuốc của ta mang tới. Tuy nói phương pháp này có thể giúp nàng bình ổn lại độc trong người, nhưng phải cần ta thường xuyên vận dụng bí thuật bất lưu truyền của gia tộc mỗi ngày xoa nắn lên trên người nàng một hai cánh giờ thì mới may ra triệt để giải độc được. Còn phương pháp thứ hai cũng là phương pháp hữu hiệu và trực tiếp nhất. Nàng chỉ cần chọn lấy một gã nam nhân, hoan ái với hắn, đem chất độc đó đẩy vào người hắn, vậy là có thể giải được độc rồi!
Các nàng nghe hắn nói chuyện rất là hùng hồn, nhưng vừa nghe ra toàn là thứ xấu, chẳng có một chút tốt đẹp gì. Xuân Nhi là người tính tình nóng nảy, nàng ngay lập tức phản biện:
- Ngươi là có cái gì âm mưu, hừ, ta không nghĩ ngươi chẳng những vô sĩ mà còn là một tên dâm tặc háo sắc nữa!
- Ta nói ngươi mông ở trên đầu quả nhiên không có sai? Đây là ta có lòng tốt đến cứu tỷ tỷ của ngươi, ngươi không tin ta thì thôi còn muốn đem đồ bẩn hắt lên người ta sao?
- Phi phi phi, có ngươi lòng dạ bẩn thỉu, còn nghĩ ra mình là đồ thanh cao sao? Phi, ta khinh!
- Ngươi... ngươi không tin thì đi mà giải độc cho nàng đi! Ta không thèm nói lý với đồ mông to, ngực nhỏ, não phẳng như ngươi nữa! Cáo từ!
- Đứng lại đó!
- Ngươi muốn làm gì?
Thấy nàng đem kiếm chặn ngang không cho mình rời đi, hắn hai mắt híp lại. Mà sát khí trên người cũng thả ra ngoài. Thánh nữ thấy chuyện không ổn, liền lên tiếng can ngăn:
- Công tử, xin người dừng bước! Ta muốn thương lượng với công tử một chút!
- Hừ, coi như ta nể mặt thánh nữ không chấp nhất với hạng người như ngươi.
Hắn phất tay xoay người trở lại. Xuân Nhi thì giận đến tím mắt, nhưng nhìn thấy ánh mắt thánh nữ có ý cầu xin, nàng mới hậm hực khoanh tay đứng ở một bên. A Khờ lúc này ngoài mặt thì lạnh băng, mà trong lòng thì cười thầm đắc ý:
- Khà khà khà, ta còn đang lo nghĩ không có cách nào dụ dỗ được các nàng, bây giờ thì có hy vọng rồi! Chậc chậc, phải công nhận là độc của ma nữ này lơi hại. Nếu không phải ta từ trước biết được ả có mị cốt tán trên thân, ta làm sao mà chiếm được món tiện nghi này. Không được, lần sau ta phải tìm ả mà cúi đầu cảm ơn mới được! Ta làm người vốn dĩ rất ngay thẳng nha!
Suy nghĩ trong lòng của hắn các nàng đương nhiên là nhìn không thấu. Thánh nữ hơi nhìn hắn, rồi lại nhìn muội muội của nàng:
- Xuân Nhi, em có thể đi ra ngoài trước được không? Ta... ta với công tử quả thật là có chuyện riêng muốn trao đổi!
- Hùm, không được! Tỷ tỷ thân thể hiện tại không được khỏe, mà tên hỗn đản này rất là nham hiểm. Ta phải ở lại đây để bảo vệ tỷ tỷ mới đặng!
Thánh nữ thấy nàng kiên quyết như vậy, cũng chỉ có thể lắc đầu mà thở ra. A Khờ thì liếc mắt khinh thường nói:
- Lát nữa ta đang trị thương, ngươi tốt nhất là nên ngoan ngoãn đứng yên đó. Nếu không xảy ra sự cố gì ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy!
- Hừ, chỉ cần ngươi không làm gì hại đến tỷ ấy, ta nhất định sẽ không ngăn cản!
- Vậy thì tốt!
Hắn nói xong lại quay sang nhìn thánh nữ cười.
- Thánh nữ, nàng hiện tại đừng nên áp chế độc tố trong người nữa! Loại độc này là âm độc, cũng không phải thứ đoạt mạng người, nhưng nó một khi không giải thì nàng cả đời này chẳng khác nào phàm nhân. Với lại nó còn có một cái tác dụng, mà ta nghĩ thánh nữ cũng hiểu rất rõ ràng, không cần ta giải thích gì thêm chứ?
Nàng nghe hắn hỏi khuôn mặt vừa mới lấy lại bình tĩnh đã đỏ như lửa đốt, xấu hổ mà cắn răng cúi thấp đầu xuống. Miệng nàng lí nhí nói ra, âm thanh chỉ vừa vặn hai người nghe thấy:
- Công tử, phương pháp thứ nhất của công tử liệu có thể giải hết được độc trong người của ta hay không?
Hắn sợ nàng suy nghĩ lung tung nên rất nhanh chóng gật đầu đáp:
- Đương nhiên là được! Nhưng ta cũng nói qua rồi, phương pháp này cần phải kéo dài một thời gian. Ta chỉ sợ lại làm lỡ mất đại hội chiêu thân của thánh nữ mất!
- Công tử yên tâm, chuyện đó ta có thể ban bố xuống để kép dài thêm chút thời gian ắt hẳn là ổn thôi.
- Được rồi, nếu nàng đã nói như vậy thì ta cũng không dài dòng nữa. Cầm lấy, uống viên thuốc này xuống! Sau đó thì thoát y phục ra ngoài, ta cần phải dùng bí thuật xoa nắn trên người của nàng mới có thể phát huy hết tác dụng của thuốc!
- Phải... phải thoát y sao? Công tử... công tử... ta... ta...
- Thế nào? Nàng không muốn sao? Nếu vậy thì nàng dùng phương pháp thứ hai đi! Kêu một gã đàn ông nào đó đi vô đây, dùng phương pháp của ta giao hoan với nàng, rồi truyền độc tố sang cho hắn. Như vậy thì ổn thỏa rồi!
- Công tử... ngài...
Mấy lời hắn nói ra làm nàng tức đến muốn độn thổ xuống đất. Y phục nàng còn không dám cởi ra trước mặt hắn, hắn còn nói là nàng cầu hoan với nam nhân bên ngoài, không phải là muốn làm nàng tức chết hay là sao? Hắn đương nhiên là cố ý cả đấy. Nữ nhân này hắn đã xác định sẽ thu vào trong tay lẽ nào còn cho tên nào đó chiếm đoạt thân thể của nàng sao? Kỳ thật trên tay hắn nào có thuốc giải gì cho đặng, chẳng qua chỉ là một viên sinh mệnh đan hắn lấy của Quỷ Vô Ảnh mà đưa cho nàng uống bừa thôi. Còn phương pháp giải độc cũng không có phiền phức như vậy. Hắn chỉ cần đem âm dương dị hỏa thâu nhập vào trong vết thương của nàng, theo đó mà hấp thu âm khí đi ra ngoài, chỉ cần tốn chút công phu thì hắn có thể giải quyết âm độc này rất nhanh. Nhưng người ngoài có thể biết phương pháp này sao? Đương nhiên là không, ở trên đời này ngoại trừ là hắn, thì ai còn có âm dương dị hỏa trong người được chứ. Nàng thấy hắn vẫn cứ nhìn mình chằm chằm, mà độc tính trong người làm nàng rất khó chịu. E rằng nếu như không làm theo lời hắn nói thì cả đời này nàng khó mà sống yên ổn cho được. Cuối cùng nàng cắn chặt môi, mở miệng nói ra:
- Xuân Nhi, em đi ra ngoài trước đi! Chuyện ở trong này em không cần quan tâm đến. Khi nào xong việc ta sẽ gọi em vô sau!
- Tỷ tỷ, nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì nữa! Nếu em còn coi ta là chị em, thì hãy đi ra ngay lập tức đi! Còn không thì...
Thấy thánh nữ lần này quả nhiên rất dứt khoát, Xuân Nhi khóe mắt có chút đỏ lên, cắn răng mà liếc mắt nhìn A Khờ:
- Chỉ cần tỷ tỷ có một chút hao tổn gì, ta nhất quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Nàng nói xong mới xoay người đi ra. Mà A Khờ khóe miệng lúc này lại cười rất tươi:
- Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu được rồi!
- Ùm!
Nàng cắn môi mà gật đầu nhìn hắn.
- Xuân Nhi, muội bị làm sao?
- Ta còn không phải là đang lo lắng cho tỷ hay sao?
Xuân Nhi vừa nói ánh mắt vừa như muốn khóc.
- Làm sao?
- Ta... ta là nghe nói tỷ bị người khác ám toán. Lúc nãy không biết làm sao mà ta bị hôn mê nằm ngất đi, khi tỉnh dậy mới hay tin này nên lập tức chạy đến đây ngay.
- Thật sao? Nhưng chẳng phải ta còn nguyên vẹn ngồi ngay ngắn trước mặt của muội rồi đây thôi!
- Tỷ còn nói, ta thấy trên tay của tỷ có một vết thương đây này! Tỷ có bị đau lắm không?
Thánh nữ nhìn xuống vết thương ở trên cánh tay, miệng mở nụ cười:
- Không có việc gì, ta còn không yếu đuối đến mức đó!
- Hừ, tỷ chỉ được cái nói cứng! Tỷ nói đi, là ai ám toán tỷ, ta báo với ông nội của ta một tiếng, ông nội sẽ thay tỷ bắt lấy kẻ đó về để chịu phạt!
- Thôi đi, ta dù sao cũng không có việc gì! Với lại kẻ này ông nội của muội cũng đối phó không được. Tốt nhất cứ để mình ta tự thu xếp là được rồi.
- Sao lại không được? Ông nội muội dù sao cũng là bán tôn giả, thực lực thông thiên, có ai mà không thể đối phó được chứ?
- Ta nói không được là không được, muội làm sao lại cố chấp như vậy.
Đột nhiên thánh nữ gắt lên làm cho Xuân Nhi cả người sựng lại:
- Tỷ, tỷ làm sao lại lớn tiếng với ta?
- Xin lỗi, ta không phải cố ý!
Thánh nữ thân hình run lên, vội ngồi xuống mà điều hòa khí tức trong người.
- Hì hì, thánh nữ, ngươi vì sao lại tức giận, là đang nhớ đến ta sao?
- Ngươi...
Cả hai nàng đều giật mình mà xoay người lại. A Khờ cười tà nhìn các nàng:
- Thế nào, nàng không muốn đón tiếp ân nhân của mình hay sao?
- Là ngươi? Cái tên ngông cuồng ta gặp lúc chiều đây mà? Nói, ngươi làm sao lại lẻn được vào đây? Có tin hay không là ta sẽ hô vệ binh đến bắt ngươi?
Xuân Nhi vừa nhìn thấy hắn đã chỉ tay vào mặt hắn mà lớn tiếng nói chuyện. Hắn không thèm nói lý với nàng, lấy ra cái vương niệm được làm bằng tinh thiết màu bạch kim trả lại cho thánh nữ. Thánh nữ mày liễu dãn ra, kinh ngạc hỏi:
- Ồ, ngươi làm sao lại có thứ này? Chẳng phải là...
- Hì hì, nàng đang nói đến cái con chuột tinh đó sao? Hắn chẳng qua chỉ là thuộc hạ của ta mà thôi. Lúc nãy hắn nói là cái vương miện này thú vị nên đem về nghiên cứu một chút. Nay ta lại đem đến trả nó cho nàng đây.
- Trả cho ta? Nhưng mà... viên đá đó...
Nàng đã nhìn ra viên thượng phẩm thần thạch đã bị gỡ xuống. Hiện tại thì chỉ có hắn là người cầm qua nó, nàng không còn nghi ngờ hắn thì nghi ngờ ai. Hắn làm bộ như không biết, mặt dày nói ra:
- Viên đá đó là viên đá gì? Ta không biết a, từ lúc con chuột tinh đó đem về cho ta. Sau ta lại giáo huấn hắn một trận, thì ngay lập tức đem nó trả lại cho nàng. Ta cũng không biết trên này có viên đá nào khác.
- Hừ, xảo biện! Ngươi và tên thuộc hạ của ngươi không lấy thì ai có thể lấy đi? À, ta nhớ ra rồi! Bên cạnh ngươi lần trước có một gã đàn ông thân người nhỏ bé, khuôn mặt hèn mọn lúc nào cũng lăm lăm túi đồ của ta. Ta rất nghi ngờ, có phải là ba món đồ trong cái túi kia của ta mua về bị chủ tớ các ngươi tráo đổi rồi hay không?
Xuân Nhi ánh mắt như diều hâu lom lom nhìn hắn. Hắn cả người đứng thẳng dậy mà lớn tiếng nói:
- Ngươi đừng có mà vu khống cho ta! Túi đồ của ngươi thì ở trên người của ngươi, bị người ta đánh tráo thì có liên quan gì đến ta?
Nàng cũng không chịu lép vế, chống nạnh mà ưỡn ngực lên cãi lại:
- Không phải hai tên chủ tớ vô sĩ nhà các ngươi làm ra, chẳng lẽ là ta tự đánh tráo đồ của mình hay sao? Mau, đem túi đồ của ta trả lại cho ta, còn cả viên đá màu xanh trên vương miện của tỷ tỷ ta nữa! Nếu ngươi mà không đưa thì đừng hòng rời được khỏi đây!
- Hừ, ngươi la lớn lên thì ta sẽ đưa đồ cho ngươi hay sao? Cái mông của ngươi là đặt ở trên đầu rồi sao? Ta đến được đây lẽ nào còn không có ra được? Ngươi mà còn lớn lối trước mặt ta, thì cẩn thận bị ta đánh nát mông ra đó!
- Ngươi... ngươi... cái tên vô sĩ này! Ta liều mạng với ngươi!
Nàng ta bị hắn chọc đến mặt đỏ tía tai, một bên liền rút kiếm ra đâm tới. Thánh nữ lúc này cũng nhịn không được mà kêu lên:
- Đủ rồi! Xuân Nhi, muội đi ra ngoài trước đi!
- Ta không đi!
Nàng tay vẫn cầm kiếm chỉ ở trước ngực hắn bộ mặt vô cùng tức giận, kiên quyết không rời đi nửa bước.
- Hì hì, tiểu bà cô! Ta với tỷ tỷ của ngươi là nói chuyện tâm sự nha, ngươi làm sao lại ở đây nghe lén làm gì? Như vậy không phải sẽ rất xấu hổ hay sao?
- Ai là đang nghe lén?
Nàng hầm hầm lại chĩa kiếm đâm tới, hắn chỉ hời hợt đem kiếm gạt đi rồi nhìn thánh nữ. Thánh nữ mặt lúc này đã đỏ đến mang tai, xấu hổ nói ra:
- Công tử, ai muốn tâm sự với ngài? Ngài đừng có nói bậy!
Hắn lúc này mới xoa tay cười, rồi thu trở lại bộ mặt nghiêm trang nhìn các nàng:
- Ta không đùa nữa! Trên người của nàng hiện tại phải chăng cảm giác khô nóng khó chịu lắm đúng không?
Thánh nữ có chút lúng túng nhìn hắn, rồi vẫn cắn răng mà gật đầu ừ một tiếng. Hắn vẻ mặt lẫm nhiên, lấy ra trong người một viên thuốc đưa cho nàng:
- Ta biết đây là do độc tố bên trong cái đuôi của ma nữ lưu lại trên người nàng. Hiện tại muốn phá giải độc này chỉ có hai phương pháp. Phương pháp thứ nhất là uống thuốc của ta mang tới. Tuy nói phương pháp này có thể giúp nàng bình ổn lại độc trong người, nhưng phải cần ta thường xuyên vận dụng bí thuật bất lưu truyền của gia tộc mỗi ngày xoa nắn lên trên người nàng một hai cánh giờ thì mới may ra triệt để giải độc được. Còn phương pháp thứ hai cũng là phương pháp hữu hiệu và trực tiếp nhất. Nàng chỉ cần chọn lấy một gã nam nhân, hoan ái với hắn, đem chất độc đó đẩy vào người hắn, vậy là có thể giải được độc rồi!
Các nàng nghe hắn nói chuyện rất là hùng hồn, nhưng vừa nghe ra toàn là thứ xấu, chẳng có một chút tốt đẹp gì. Xuân Nhi là người tính tình nóng nảy, nàng ngay lập tức phản biện:
- Ngươi là có cái gì âm mưu, hừ, ta không nghĩ ngươi chẳng những vô sĩ mà còn là một tên dâm tặc háo sắc nữa!
- Ta nói ngươi mông ở trên đầu quả nhiên không có sai? Đây là ta có lòng tốt đến cứu tỷ tỷ của ngươi, ngươi không tin ta thì thôi còn muốn đem đồ bẩn hắt lên người ta sao?
- Phi phi phi, có ngươi lòng dạ bẩn thỉu, còn nghĩ ra mình là đồ thanh cao sao? Phi, ta khinh!
- Ngươi... ngươi không tin thì đi mà giải độc cho nàng đi! Ta không thèm nói lý với đồ mông to, ngực nhỏ, não phẳng như ngươi nữa! Cáo từ!
- Đứng lại đó!
- Ngươi muốn làm gì?
Thấy nàng đem kiếm chặn ngang không cho mình rời đi, hắn hai mắt híp lại. Mà sát khí trên người cũng thả ra ngoài. Thánh nữ thấy chuyện không ổn, liền lên tiếng can ngăn:
- Công tử, xin người dừng bước! Ta muốn thương lượng với công tử một chút!
- Hừ, coi như ta nể mặt thánh nữ không chấp nhất với hạng người như ngươi.
Hắn phất tay xoay người trở lại. Xuân Nhi thì giận đến tím mắt, nhưng nhìn thấy ánh mắt thánh nữ có ý cầu xin, nàng mới hậm hực khoanh tay đứng ở một bên. A Khờ lúc này ngoài mặt thì lạnh băng, mà trong lòng thì cười thầm đắc ý:
- Khà khà khà, ta còn đang lo nghĩ không có cách nào dụ dỗ được các nàng, bây giờ thì có hy vọng rồi! Chậc chậc, phải công nhận là độc của ma nữ này lơi hại. Nếu không phải ta từ trước biết được ả có mị cốt tán trên thân, ta làm sao mà chiếm được món tiện nghi này. Không được, lần sau ta phải tìm ả mà cúi đầu cảm ơn mới được! Ta làm người vốn dĩ rất ngay thẳng nha!
Suy nghĩ trong lòng của hắn các nàng đương nhiên là nhìn không thấu. Thánh nữ hơi nhìn hắn, rồi lại nhìn muội muội của nàng:
- Xuân Nhi, em có thể đi ra ngoài trước được không? Ta... ta với công tử quả thật là có chuyện riêng muốn trao đổi!
- Hùm, không được! Tỷ tỷ thân thể hiện tại không được khỏe, mà tên hỗn đản này rất là nham hiểm. Ta phải ở lại đây để bảo vệ tỷ tỷ mới đặng!
Thánh nữ thấy nàng kiên quyết như vậy, cũng chỉ có thể lắc đầu mà thở ra. A Khờ thì liếc mắt khinh thường nói:
- Lát nữa ta đang trị thương, ngươi tốt nhất là nên ngoan ngoãn đứng yên đó. Nếu không xảy ra sự cố gì ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy!
- Hừ, chỉ cần ngươi không làm gì hại đến tỷ ấy, ta nhất định sẽ không ngăn cản!
- Vậy thì tốt!
Hắn nói xong lại quay sang nhìn thánh nữ cười.
- Thánh nữ, nàng hiện tại đừng nên áp chế độc tố trong người nữa! Loại độc này là âm độc, cũng không phải thứ đoạt mạng người, nhưng nó một khi không giải thì nàng cả đời này chẳng khác nào phàm nhân. Với lại nó còn có một cái tác dụng, mà ta nghĩ thánh nữ cũng hiểu rất rõ ràng, không cần ta giải thích gì thêm chứ?
Nàng nghe hắn hỏi khuôn mặt vừa mới lấy lại bình tĩnh đã đỏ như lửa đốt, xấu hổ mà cắn răng cúi thấp đầu xuống. Miệng nàng lí nhí nói ra, âm thanh chỉ vừa vặn hai người nghe thấy:
- Công tử, phương pháp thứ nhất của công tử liệu có thể giải hết được độc trong người của ta hay không?
Hắn sợ nàng suy nghĩ lung tung nên rất nhanh chóng gật đầu đáp:
- Đương nhiên là được! Nhưng ta cũng nói qua rồi, phương pháp này cần phải kéo dài một thời gian. Ta chỉ sợ lại làm lỡ mất đại hội chiêu thân của thánh nữ mất!
- Công tử yên tâm, chuyện đó ta có thể ban bố xuống để kép dài thêm chút thời gian ắt hẳn là ổn thôi.
- Được rồi, nếu nàng đã nói như vậy thì ta cũng không dài dòng nữa. Cầm lấy, uống viên thuốc này xuống! Sau đó thì thoát y phục ra ngoài, ta cần phải dùng bí thuật xoa nắn trên người của nàng mới có thể phát huy hết tác dụng của thuốc!
- Phải... phải thoát y sao? Công tử... công tử... ta... ta...
- Thế nào? Nàng không muốn sao? Nếu vậy thì nàng dùng phương pháp thứ hai đi! Kêu một gã đàn ông nào đó đi vô đây, dùng phương pháp của ta giao hoan với nàng, rồi truyền độc tố sang cho hắn. Như vậy thì ổn thỏa rồi!
- Công tử... ngài...
Mấy lời hắn nói ra làm nàng tức đến muốn độn thổ xuống đất. Y phục nàng còn không dám cởi ra trước mặt hắn, hắn còn nói là nàng cầu hoan với nam nhân bên ngoài, không phải là muốn làm nàng tức chết hay là sao? Hắn đương nhiên là cố ý cả đấy. Nữ nhân này hắn đã xác định sẽ thu vào trong tay lẽ nào còn cho tên nào đó chiếm đoạt thân thể của nàng sao? Kỳ thật trên tay hắn nào có thuốc giải gì cho đặng, chẳng qua chỉ là một viên sinh mệnh đan hắn lấy của Quỷ Vô Ảnh mà đưa cho nàng uống bừa thôi. Còn phương pháp giải độc cũng không có phiền phức như vậy. Hắn chỉ cần đem âm dương dị hỏa thâu nhập vào trong vết thương của nàng, theo đó mà hấp thu âm khí đi ra ngoài, chỉ cần tốn chút công phu thì hắn có thể giải quyết âm độc này rất nhanh. Nhưng người ngoài có thể biết phương pháp này sao? Đương nhiên là không, ở trên đời này ngoại trừ là hắn, thì ai còn có âm dương dị hỏa trong người được chứ. Nàng thấy hắn vẫn cứ nhìn mình chằm chằm, mà độc tính trong người làm nàng rất khó chịu. E rằng nếu như không làm theo lời hắn nói thì cả đời này nàng khó mà sống yên ổn cho được. Cuối cùng nàng cắn chặt môi, mở miệng nói ra:
- Xuân Nhi, em đi ra ngoài trước đi! Chuyện ở trong này em không cần quan tâm đến. Khi nào xong việc ta sẽ gọi em vô sau!
- Tỷ tỷ, nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì nữa! Nếu em còn coi ta là chị em, thì hãy đi ra ngay lập tức đi! Còn không thì...
Thấy thánh nữ lần này quả nhiên rất dứt khoát, Xuân Nhi khóe mắt có chút đỏ lên, cắn răng mà liếc mắt nhìn A Khờ:
- Chỉ cần tỷ tỷ có một chút hao tổn gì, ta nhất quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Nàng nói xong mới xoay người đi ra. Mà A Khờ khóe miệng lúc này lại cười rất tươi:
- Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu được rồi!
- Ùm!
Nàng cắn môi mà gật đầu nhìn hắn.
/165
|