A Khờ chạy, chạy rất hăng hái. Hắn vừa chạy vừa đem bộ chiến giáp của Mỹ Hầu Vương mặc lên trên người, lại cầm trận bàn trên tay mà câu thông với khí linh để hỏi cách thức sử dụng. Khí linh đem toàn bộ kiến thức của nó ra mà giải đáp thắc mắc cho hắn. Nắm bắt được phương pháp sử dụng trận bàn, A Khờ lại rầu rĩ hỏi:
- Ngươi nói cái trận bàn này có từ thời thượng cổ, là cái gì Cửu Cung Bát Quái trận đồ sao? Phải cần đến cực phẩm linh thạch mới đem nó mở ra được? Vậy tại sao lúc nãy nàng ta chỉ rót linh lực vào bên trong là có thể mở ra?
- Chủ nhân, ta quả thật không có gạt người! Nàng ta là đế cấp đương nhiên có đủ linh lực để khởi động trận bàn này. Còn chủ nhân mới vừa đột phá đến thánh cấp ba sao, làm sao mà so sánh với nữ nhân đó được?
- Nhưng cực phẩm linh thạch là thứ vô cùng quý hiếm, trên người ta không có lấy một khối, chứ nói chi đến ba mươi sáu khối như cái yêu cầu của ngươi?
- Chủ nhân yên tâm! Cực phẩm linh thạch ở cái tiểu vị diện này đương nhiên là hiếm thấy, nhưng trên mỗi một cái đại vị diện khác thì sẽ không thiếu. Mà lão Tần trên ngươi cũng có không ít cực phẩm linh thạch, chỉ lấy vài chục khối thì lão sẽ không keo kiệt mà không chịu đem ra!
Tần Quảng Vương ở bên trong bảo tháp đương nhiên là nghe đến rất rõ ràng. Quả thật trên người của lão có trữ không ít cực phẩm linh thạch, nhưng không phải nói theo cách của cái khí linh kia nghe đến rất nhẹ nhàng như vậy. Thật ra cực phẩm linh thạch cũng không có dễ kiếm, một khối cực phẩm linh thạch thậm chí còn có thể đổi được hai, ba khối hạ phẩm thần thạch. Mà hạ phẩm thần thạch là loại vật dụng dùng để lưu thông ở trên những cái vị diện lớn, giống như là một loại tiền tệ hiện hành của phàm nhân. Thần thạch thì cũng giống như linh thạch, nhưng bên trong thần thạch không phải uẩn dưỡng linh khí, mà nó uẩn dưỡng một loại vật chất năng lượng giống như là thần cách của tu sĩ. Tu sĩ có thể dùng thần thạch để khảm nạm lên thần binh, thần khí, cũng có thể luyện chế ra pháp bảo, pháp khí thần cấp. Nói đến như vậy, có thể thấy thần thạch đã quý mà cực phẩm linh thạch còn quý hơn. Tại sao nói cực phẩm linh thạch lại quý hơn hạ phẩm thần thạch. Là bởi vì cực phẩm linh thạch bên trong uẩn dưỡng linh khí rất nồng đậm và thuần khiết, nó không những có thể sử dụng giống như thần thạch, mà còn có thể đem ra sử dụng giống như là linh lực của tu sĩ, lúc tình thế cấp bách là một cái giải pháp vô cùng thích hợp. Tần Quảng Vương nén đâu đem ra ba mươi sáu khối cực phẩm linh thạch giao cho khí linh, lão còn cố ý dặn thêm:
- Trên người ta chỉ còn có nhiêu đây, ngươi muốn lấy thì đi lên tầng trên mà đòi. Ta nhất định sẽ không giao ra nữa đâu!
Khí linh liếc mắt nhìn lão, vẻ mặt khinh thường nói ra:
- Hừ, lão đầu keo kiệt! Nhớ đấy, lần sau có đồ tốt đừng hòng ta giao ra cho ngươi!
A Khờ nhận được linh thạch, liền đem nạm lên bên trên trận bàn. Một trận hào quang sáng lạng từ trong linh thạch phát ra, đem trận bàn lắc lư lay động. A Khơ vội theo hướng dẫn của khí linh mà bấm ra pháp quyết, đem trận bàn ổn định lại. Ngay tại thời khắc này, nhóm người Nhược Tử và Mỹ Hầu Vương không hẹn mà cùng xuất hiện một lúc. Cửu Cung Bát Quái trận đồ vì thế mà phát ra uy năng, đem toàn bộ bọn họ nhốt vào bên trong. Nhược Tử từng là chủ nhân của trận bàn, làm sao không biết uy năng của nó:
- Nguy rồi, tên kia đã đem trận bàn luyện hóa, còn dùng cực phẩm linh thạch làm vật dẫn, chúng ta khó mà có thể thoát được ra ngoài.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Nghe nàng hốt hoảng nói ra, Lê Đạo Hành làm sao mà không hoang mang hỏi thăm. Nàng chỉ lắc đầu cười khổ:
- Trận này uy năng rất lớn, ta từ trước đến giờ vẫn chưa hoàn toàn phát huy được sức mạnh của nó. Không biết là tên tiểu quỷ kia dùng đến phương pháp gì lại đem uy năng của trận bàn mười thành sử đến chín thành. Chúng ta lần này gặp khó rồi, chỉ có thể chờ đến năng lượng trên linh thạch tiêu tan, mới có hy vọng mà thoát ra được.
Nàng đang nói đến điểm này, Mỹ Hầu Vương cũng bị vây bên trong, đột nhiên kêu lên thất thanh:
- Không thể nào, tiểu tử, mau trả Kim Cô Bổng lại cho lão tôn!
Kim Cô Bổng là vũ khí bổn mạng của Mỹ Hầu Vương, bị A Khờ đoạt đi làm sao mà không sợ hãi kêu lên. Lúc này, A Khờ ở bên ngoài trận pháp, miệng cười đến muốn rụng răng:
- Ha ha ha, sảng khoái! Quả nhiên là sảng khoái a! Quỷ Vô Ảnh, lần này ngươi đã lập được đại công rồi! Sau này ta nhất định sẽ nhớ đến công lao của ngươi ngày hôm nay!
Quỷ Vô Ảnh lúc này rốt cuộc cũng hưng phấn thở ra, vẻ mặt mang theo một chút tự đắc:
- Chuyện nhỏ, sau này mấy chuyện khoái hoạt này, chủ nhân cứ giao cho thuộc hạ! Đồ của Diêm La Thiên Tử ta còn trộm được, huống chi chỉ là một con khỉ đầy lông lá.
Khí linh thấy Quỷ Vô Ảnh ba hoa khoác lác, nhất thời chen vô đánh gãy tâm niệm của lão:
- Chủ nhân, hiện tại là cơ hội tốt nhất để thu phục đám người này! Trước hết chủ nhân cứ làm theo kế hoạch của thuộc hạ...
A Khờ nghe xong nét mặt càng thêm tươi tỉnh:
- Tốt, vậy trước hết cứ làm như vậy đi!
A Khờ nói xong đưa tay vào ngực lấy ra cái vòng tròn Kim Cô, dùng lực ném vào bên trong trận pháp, miệng hét lớn:
- Mỹ Hầu Vương, đồ của ngươi ta đã lấy rồi, ta chỉ có được một món thần binh này trả lại cho ngươi. Ngươi muốn nhận hay không thì tùy, ta không ép!
Hắn nói xong thì đắc ý khoanh chân ngồi đợi. Mà Mỹ Hầu Vương ruột gan đã muốn chảy máu. Nó thấy A Khờ đột nhiên tốt bụng đem đưa vật đưa cho nó, trong lòng không khỏi cảm giác nghi ngờ. Nhưng nó vốn dĩ là đứa gan lớn, trên trời dưới đất còn chưa từng sợ qua ai. Thấy Mỹ Hầu Vương như vậy mà dám đưa tay ra chụp lấy vòng Kim Cô, A Khờ miệng cười đến không thể cười được nữa:
- Ha ha ha, quả nhiên con khỉ ngốc này rất lì lợm, dám xem thường đồ vật của ta! Hay lắm, trói! Mau trói hắn lại cho ta!
A Khờ đưa tay lên không trung vẽ một vòng. Cái vòng Kim Cô trên tay Mỹ Hầu Vương giống như một con kim xà, đem cánh tay nó quấn chặt, rồi như có một lực trói buộc kinh khủng nào đó, làm cho nó không sao nhúc nhích được. Đến bây giờ, Mỹ Hầu Vương lần đầu trong đời mới biết sợ hãi là như thế nào:
- Tiểu tặc, đây là cái gì phapr bảo, sao lại lợi hại như vậy?
A Khờ chưa dám đắc ý vội, hắn lại bấm ra một đạo pháp quyết, cuối cùng đem Mỹ Hầu Vương từ bên trong trận pháp đi ra. Sau đó thì dùng lực lượng tinh thần khổng lồ bên trên cánh tay phải và cái ấn ký hình hoa bảy màu trên trán rót vào trong người Mỹ Hầu Vương. Gieo xuống một tia thần niệm ấn ký, thu phục xong một con khỉ đá. Mỹ Hầu Vương hai mắt mở ra, còn chưa dám tin vào sự thật trước mặt đã nghe âm thanh của A Khờ nhắc nhở bên tai:
- Con khỉ kia, sau này ngươi chính là thuộc hạ của bản tọa, ngươi có phục hay không phục?
Mỹ Hầu Vương ngước mặt lên nhìn hắn, nhìn bộ chiến giáp của mình bị người lấy đi, nhìn cây Kim Cổ Bổng bản mạng thần khí trên tay A Khờ, lại nhìn đóa Cân Đẩu Vân lơ lửng trên đầu. Lòng nó nhỏ máu, muốn nằm lăn xuống khóc cho một trận đã đời. Nó cả đời ngang dọc, cuối cùng bị người tính kế thảm đến không thể thảm hơn. A Khờ thấy nó hai mắt đỏ hoe, tâm tình có chút mủi lòng mà nói ra:
- Ngươi yên tâm đi! Đồ của ngươi ta sẽ giao lại cho ngươi, sau này ngươi đi theo bên cạnh của ta, làm một cái chiến tướng cho ta. Ta đảm bảo, cả đời của ngươi sẽ không bao giờ hối hận vì ngày hôm nay!
A Khờ nói ra câu này, trên người ẩn ẩn lộ ra một luồng khí thế hoàn toàn vượt qua tất thẩy mọi cảnh giới tồn tại trên cái tiểu thế giới này. Mỹ Hầu Vương hai mắt phát sáng, vôik cuia người dập đầu xuống:
- Thuộc hạ tham kiến chủ nhân!
A Khờ thấy nó thuần phục, miệng cười như hoa nở, ngay lập tức giao lại toàn bộ đồ đạc đoạt được của nó một lần trả lại hết. Mà vòng Kim Cô cũng trở thành tặng phẩm của hắn dành cho tên thuộc hạ mới thu này. Tâm tình đang tốt, lại có Mỹ Hầu Vương ở một bên trợ giúp. Chẳng mấy chốc sau, gần hai trăm ngườ bên trong trận pháp lần lượt bị hắn thu phục dễ dàng. Một chuyến đi này, hắn dù chưa cứu được trở về Tiểu Long, cũng đã đạt được một cái đại lợi ích. Nhược Tử ánh mắt mơ hồ nhìn hắn, lúc này đã bị hắn gieo xuống cấm niệm, cả đời này nàng chính là nô bộc của hắn, tâm có chút phức tạp lên.
- Chủ nhân, chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu rồi hay không?
Hắn nhìn nàng cười cười mà không có trả lời, thậm chí còn cố ý đem cái mông của nàng ngắt xuống, làm nàng xấu hổ mà vội tránh ra xa. Năm nữ xà nhân được cứu, Mỹ Hàu Vương thì bị thu phục, Nhược Tử bị bắt đến tay. A Khờ hứng khởi đem toàn bộ mọi người trở về chỗ của Long Tinh Nguyệt đang ẩn nấp. Nàng vừa thấy hắn mouws đi một lúc quay về đã thu được một đám thuộc hạ cường đại, miệng có chút đắng chát nghĩ thầm:
- Cái tên này đúng là đại tai họa, đi đến đâu lại làm loạn đến đó!
Lúc này, trận chiến ở trên không trung của Vạn Hỏa sơn cuối cùng cũng đến hồi kết. Sáu lão quái bán tôn cấp rốt cuộc xuất xử ra tuyệt kỹ đánh cho Hỏa Đế bị thương, mà Hỏa Kỳ Lân phận là thú cưỡi cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Không biết làm thế nào mà quả trứng rồng trên tay của Hỏa Đế đột nhiên bị đánh bay đi. Còn Hỏa Đế thì lựa chọn đúng cái phương hướng của nhóm người A Khờ lao đến. A Khờ hai mắt trợn ngược kêu lên:
- Nguy rồi! Mọi người mau trốn vào trong không gian pháp bảo của ta! Tinh Nguyệt, ngươi cũng mau tránh đi!
Đám người Nhược Tử, Mỹ Hầu Vương đều là thủ hạ của hắn, đương nhiên là không có phản đối. Chỉ có Long Tinh Nguyệt là mắt không ngừng nhìn về cái phương hướng trứng rồng bay đi, mở miếng nói ra:
- Ta không đi, ta muốn đem tiểu đệ đệ của ta cứu về!
Hắn thấy nàng bướng bỉnh không chịu nghe lời liền hung hăng đem nàng kéo xuống, đánh mấy cái lên mông:
- Ngươi ngoan cố cái gì ngoan cố! Có tin hay không là ta sẽ đánh cho cái mông của ngươi sưng lên mới thôi?
Nàng lần đầu bị hắn làm nhục, mắt mở to trừng trừng. Hắn hung hăng lại đem nàng đánh thêm mấy phát nữa, sau mới kéo nàng vào trong ngực mà nhẹ giọng nói ra:
- Ngoan nào, ta sẽ có cách đem tiểu đệ đệ của ngươi trở về! Hãy tin tưởng ở ta!
Không biết trời xuôi đất khiến thế nào, nàng lại ưng thuận mà khẽ um lên một tiếng. Đến khi đi vào bên trong không gian pháp bảo của hắn, nàng mới như nằm mộng tỉnh dậy mà thất thần nói ra:
- A Khờ, ngươi thật to gan...
A Khờ hai tay xoa xoa vào nhau, có một cảm giác kỳ quái trong lòng:
- Nữ nhân này, lớn lên cái mông cũng rất là mềm a!
Hắn nghĩ nghĩ rồi vội lắc đầu xua đi mấy thứ hình ảnh hư hỏng trong đầu, rồi gọi ra Cân Đẩu Vân phi thân bay đi.
- Ngươi nói cái trận bàn này có từ thời thượng cổ, là cái gì Cửu Cung Bát Quái trận đồ sao? Phải cần đến cực phẩm linh thạch mới đem nó mở ra được? Vậy tại sao lúc nãy nàng ta chỉ rót linh lực vào bên trong là có thể mở ra?
- Chủ nhân, ta quả thật không có gạt người! Nàng ta là đế cấp đương nhiên có đủ linh lực để khởi động trận bàn này. Còn chủ nhân mới vừa đột phá đến thánh cấp ba sao, làm sao mà so sánh với nữ nhân đó được?
- Nhưng cực phẩm linh thạch là thứ vô cùng quý hiếm, trên người ta không có lấy một khối, chứ nói chi đến ba mươi sáu khối như cái yêu cầu của ngươi?
- Chủ nhân yên tâm! Cực phẩm linh thạch ở cái tiểu vị diện này đương nhiên là hiếm thấy, nhưng trên mỗi một cái đại vị diện khác thì sẽ không thiếu. Mà lão Tần trên ngươi cũng có không ít cực phẩm linh thạch, chỉ lấy vài chục khối thì lão sẽ không keo kiệt mà không chịu đem ra!
Tần Quảng Vương ở bên trong bảo tháp đương nhiên là nghe đến rất rõ ràng. Quả thật trên người của lão có trữ không ít cực phẩm linh thạch, nhưng không phải nói theo cách của cái khí linh kia nghe đến rất nhẹ nhàng như vậy. Thật ra cực phẩm linh thạch cũng không có dễ kiếm, một khối cực phẩm linh thạch thậm chí còn có thể đổi được hai, ba khối hạ phẩm thần thạch. Mà hạ phẩm thần thạch là loại vật dụng dùng để lưu thông ở trên những cái vị diện lớn, giống như là một loại tiền tệ hiện hành của phàm nhân. Thần thạch thì cũng giống như linh thạch, nhưng bên trong thần thạch không phải uẩn dưỡng linh khí, mà nó uẩn dưỡng một loại vật chất năng lượng giống như là thần cách của tu sĩ. Tu sĩ có thể dùng thần thạch để khảm nạm lên thần binh, thần khí, cũng có thể luyện chế ra pháp bảo, pháp khí thần cấp. Nói đến như vậy, có thể thấy thần thạch đã quý mà cực phẩm linh thạch còn quý hơn. Tại sao nói cực phẩm linh thạch lại quý hơn hạ phẩm thần thạch. Là bởi vì cực phẩm linh thạch bên trong uẩn dưỡng linh khí rất nồng đậm và thuần khiết, nó không những có thể sử dụng giống như thần thạch, mà còn có thể đem ra sử dụng giống như là linh lực của tu sĩ, lúc tình thế cấp bách là một cái giải pháp vô cùng thích hợp. Tần Quảng Vương nén đâu đem ra ba mươi sáu khối cực phẩm linh thạch giao cho khí linh, lão còn cố ý dặn thêm:
- Trên người ta chỉ còn có nhiêu đây, ngươi muốn lấy thì đi lên tầng trên mà đòi. Ta nhất định sẽ không giao ra nữa đâu!
Khí linh liếc mắt nhìn lão, vẻ mặt khinh thường nói ra:
- Hừ, lão đầu keo kiệt! Nhớ đấy, lần sau có đồ tốt đừng hòng ta giao ra cho ngươi!
A Khờ nhận được linh thạch, liền đem nạm lên bên trên trận bàn. Một trận hào quang sáng lạng từ trong linh thạch phát ra, đem trận bàn lắc lư lay động. A Khơ vội theo hướng dẫn của khí linh mà bấm ra pháp quyết, đem trận bàn ổn định lại. Ngay tại thời khắc này, nhóm người Nhược Tử và Mỹ Hầu Vương không hẹn mà cùng xuất hiện một lúc. Cửu Cung Bát Quái trận đồ vì thế mà phát ra uy năng, đem toàn bộ bọn họ nhốt vào bên trong. Nhược Tử từng là chủ nhân của trận bàn, làm sao không biết uy năng của nó:
- Nguy rồi, tên kia đã đem trận bàn luyện hóa, còn dùng cực phẩm linh thạch làm vật dẫn, chúng ta khó mà có thể thoát được ra ngoài.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Nghe nàng hốt hoảng nói ra, Lê Đạo Hành làm sao mà không hoang mang hỏi thăm. Nàng chỉ lắc đầu cười khổ:
- Trận này uy năng rất lớn, ta từ trước đến giờ vẫn chưa hoàn toàn phát huy được sức mạnh của nó. Không biết là tên tiểu quỷ kia dùng đến phương pháp gì lại đem uy năng của trận bàn mười thành sử đến chín thành. Chúng ta lần này gặp khó rồi, chỉ có thể chờ đến năng lượng trên linh thạch tiêu tan, mới có hy vọng mà thoát ra được.
Nàng đang nói đến điểm này, Mỹ Hầu Vương cũng bị vây bên trong, đột nhiên kêu lên thất thanh:
- Không thể nào, tiểu tử, mau trả Kim Cô Bổng lại cho lão tôn!
Kim Cô Bổng là vũ khí bổn mạng của Mỹ Hầu Vương, bị A Khờ đoạt đi làm sao mà không sợ hãi kêu lên. Lúc này, A Khờ ở bên ngoài trận pháp, miệng cười đến muốn rụng răng:
- Ha ha ha, sảng khoái! Quả nhiên là sảng khoái a! Quỷ Vô Ảnh, lần này ngươi đã lập được đại công rồi! Sau này ta nhất định sẽ nhớ đến công lao của ngươi ngày hôm nay!
Quỷ Vô Ảnh lúc này rốt cuộc cũng hưng phấn thở ra, vẻ mặt mang theo một chút tự đắc:
- Chuyện nhỏ, sau này mấy chuyện khoái hoạt này, chủ nhân cứ giao cho thuộc hạ! Đồ của Diêm La Thiên Tử ta còn trộm được, huống chi chỉ là một con khỉ đầy lông lá.
Khí linh thấy Quỷ Vô Ảnh ba hoa khoác lác, nhất thời chen vô đánh gãy tâm niệm của lão:
- Chủ nhân, hiện tại là cơ hội tốt nhất để thu phục đám người này! Trước hết chủ nhân cứ làm theo kế hoạch của thuộc hạ...
A Khờ nghe xong nét mặt càng thêm tươi tỉnh:
- Tốt, vậy trước hết cứ làm như vậy đi!
A Khờ nói xong đưa tay vào ngực lấy ra cái vòng tròn Kim Cô, dùng lực ném vào bên trong trận pháp, miệng hét lớn:
- Mỹ Hầu Vương, đồ của ngươi ta đã lấy rồi, ta chỉ có được một món thần binh này trả lại cho ngươi. Ngươi muốn nhận hay không thì tùy, ta không ép!
Hắn nói xong thì đắc ý khoanh chân ngồi đợi. Mà Mỹ Hầu Vương ruột gan đã muốn chảy máu. Nó thấy A Khờ đột nhiên tốt bụng đem đưa vật đưa cho nó, trong lòng không khỏi cảm giác nghi ngờ. Nhưng nó vốn dĩ là đứa gan lớn, trên trời dưới đất còn chưa từng sợ qua ai. Thấy Mỹ Hầu Vương như vậy mà dám đưa tay ra chụp lấy vòng Kim Cô, A Khờ miệng cười đến không thể cười được nữa:
- Ha ha ha, quả nhiên con khỉ ngốc này rất lì lợm, dám xem thường đồ vật của ta! Hay lắm, trói! Mau trói hắn lại cho ta!
A Khờ đưa tay lên không trung vẽ một vòng. Cái vòng Kim Cô trên tay Mỹ Hầu Vương giống như một con kim xà, đem cánh tay nó quấn chặt, rồi như có một lực trói buộc kinh khủng nào đó, làm cho nó không sao nhúc nhích được. Đến bây giờ, Mỹ Hầu Vương lần đầu trong đời mới biết sợ hãi là như thế nào:
- Tiểu tặc, đây là cái gì phapr bảo, sao lại lợi hại như vậy?
A Khờ chưa dám đắc ý vội, hắn lại bấm ra một đạo pháp quyết, cuối cùng đem Mỹ Hầu Vương từ bên trong trận pháp đi ra. Sau đó thì dùng lực lượng tinh thần khổng lồ bên trên cánh tay phải và cái ấn ký hình hoa bảy màu trên trán rót vào trong người Mỹ Hầu Vương. Gieo xuống một tia thần niệm ấn ký, thu phục xong một con khỉ đá. Mỹ Hầu Vương hai mắt mở ra, còn chưa dám tin vào sự thật trước mặt đã nghe âm thanh của A Khờ nhắc nhở bên tai:
- Con khỉ kia, sau này ngươi chính là thuộc hạ của bản tọa, ngươi có phục hay không phục?
Mỹ Hầu Vương ngước mặt lên nhìn hắn, nhìn bộ chiến giáp của mình bị người lấy đi, nhìn cây Kim Cổ Bổng bản mạng thần khí trên tay A Khờ, lại nhìn đóa Cân Đẩu Vân lơ lửng trên đầu. Lòng nó nhỏ máu, muốn nằm lăn xuống khóc cho một trận đã đời. Nó cả đời ngang dọc, cuối cùng bị người tính kế thảm đến không thể thảm hơn. A Khờ thấy nó hai mắt đỏ hoe, tâm tình có chút mủi lòng mà nói ra:
- Ngươi yên tâm đi! Đồ của ngươi ta sẽ giao lại cho ngươi, sau này ngươi đi theo bên cạnh của ta, làm một cái chiến tướng cho ta. Ta đảm bảo, cả đời của ngươi sẽ không bao giờ hối hận vì ngày hôm nay!
A Khờ nói ra câu này, trên người ẩn ẩn lộ ra một luồng khí thế hoàn toàn vượt qua tất thẩy mọi cảnh giới tồn tại trên cái tiểu thế giới này. Mỹ Hầu Vương hai mắt phát sáng, vôik cuia người dập đầu xuống:
- Thuộc hạ tham kiến chủ nhân!
A Khờ thấy nó thuần phục, miệng cười như hoa nở, ngay lập tức giao lại toàn bộ đồ đạc đoạt được của nó một lần trả lại hết. Mà vòng Kim Cô cũng trở thành tặng phẩm của hắn dành cho tên thuộc hạ mới thu này. Tâm tình đang tốt, lại có Mỹ Hầu Vương ở một bên trợ giúp. Chẳng mấy chốc sau, gần hai trăm ngườ bên trong trận pháp lần lượt bị hắn thu phục dễ dàng. Một chuyến đi này, hắn dù chưa cứu được trở về Tiểu Long, cũng đã đạt được một cái đại lợi ích. Nhược Tử ánh mắt mơ hồ nhìn hắn, lúc này đã bị hắn gieo xuống cấm niệm, cả đời này nàng chính là nô bộc của hắn, tâm có chút phức tạp lên.
- Chủ nhân, chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu rồi hay không?
Hắn nhìn nàng cười cười mà không có trả lời, thậm chí còn cố ý đem cái mông của nàng ngắt xuống, làm nàng xấu hổ mà vội tránh ra xa. Năm nữ xà nhân được cứu, Mỹ Hàu Vương thì bị thu phục, Nhược Tử bị bắt đến tay. A Khờ hứng khởi đem toàn bộ mọi người trở về chỗ của Long Tinh Nguyệt đang ẩn nấp. Nàng vừa thấy hắn mouws đi một lúc quay về đã thu được một đám thuộc hạ cường đại, miệng có chút đắng chát nghĩ thầm:
- Cái tên này đúng là đại tai họa, đi đến đâu lại làm loạn đến đó!
Lúc này, trận chiến ở trên không trung của Vạn Hỏa sơn cuối cùng cũng đến hồi kết. Sáu lão quái bán tôn cấp rốt cuộc xuất xử ra tuyệt kỹ đánh cho Hỏa Đế bị thương, mà Hỏa Kỳ Lân phận là thú cưỡi cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Không biết làm thế nào mà quả trứng rồng trên tay của Hỏa Đế đột nhiên bị đánh bay đi. Còn Hỏa Đế thì lựa chọn đúng cái phương hướng của nhóm người A Khờ lao đến. A Khờ hai mắt trợn ngược kêu lên:
- Nguy rồi! Mọi người mau trốn vào trong không gian pháp bảo của ta! Tinh Nguyệt, ngươi cũng mau tránh đi!
Đám người Nhược Tử, Mỹ Hầu Vương đều là thủ hạ của hắn, đương nhiên là không có phản đối. Chỉ có Long Tinh Nguyệt là mắt không ngừng nhìn về cái phương hướng trứng rồng bay đi, mở miếng nói ra:
- Ta không đi, ta muốn đem tiểu đệ đệ của ta cứu về!
Hắn thấy nàng bướng bỉnh không chịu nghe lời liền hung hăng đem nàng kéo xuống, đánh mấy cái lên mông:
- Ngươi ngoan cố cái gì ngoan cố! Có tin hay không là ta sẽ đánh cho cái mông của ngươi sưng lên mới thôi?
Nàng lần đầu bị hắn làm nhục, mắt mở to trừng trừng. Hắn hung hăng lại đem nàng đánh thêm mấy phát nữa, sau mới kéo nàng vào trong ngực mà nhẹ giọng nói ra:
- Ngoan nào, ta sẽ có cách đem tiểu đệ đệ của ngươi trở về! Hãy tin tưởng ở ta!
Không biết trời xuôi đất khiến thế nào, nàng lại ưng thuận mà khẽ um lên một tiếng. Đến khi đi vào bên trong không gian pháp bảo của hắn, nàng mới như nằm mộng tỉnh dậy mà thất thần nói ra:
- A Khờ, ngươi thật to gan...
A Khờ hai tay xoa xoa vào nhau, có một cảm giác kỳ quái trong lòng:
- Nữ nhân này, lớn lên cái mông cũng rất là mềm a!
Hắn nghĩ nghĩ rồi vội lắc đầu xua đi mấy thứ hình ảnh hư hỏng trong đầu, rồi gọi ra Cân Đẩu Vân phi thân bay đi.
/165
|