Muốn chết hay muốn sống Nực cười!
Si tâm vọng tưởng!
Ngươi đang nằm mơ à?
Lúc này một đám Ma Vương đều kêu lên, mặc dù tên khốn kêu là Vu Ngưu nấy thoạt nhìn không thể địch lại, nhưng muốn đám Ma Vương bọn họ chủ động thần phục thì không có khả năng! Ma Vương đa sổ đều là hạng người thà gãy chứ không uốn mình… như Sa Nhã chỉ là ngoại lệ.
Bảo Kỳ đứng ở bên cạnh Dương Khai thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cười nhạo.
Lúc trước mình cũng y hệt như đám Ma Vương này, cũng không nguyện ý thần phục Vụ Ngưu đại nhân, nhưng kết quả thì thế nào chứ? Vu Ngưu đại nhân hoàn toàn không cần mình phối hợp, liền cưỡng ép phá vỡ phòng ngự thức hải của mình, rồi gieo lạc ấn trong thức hải của mình.
Vết xe đổ còn đó, vận mạng của đám người phía dưới kia đại khái cũng như thế! Ở địa phương này, căn bản không có người nào có thể phản kháng đại nhân! Từ lúc những đồng liều năm xưa chủ động bước chân vào thế giới này, hết thảy đều đã chú định.
Ngươi muốn chúng ta làm nô bộc của ngươi, giống như Bảo Kỳ? Phỉ Lực nói, không ngừng cười quái dị: Vậy chỉ sợ là người suy nghĩ nhiều rồi!
Ngươi có bản lãnh thì giết hết chúng ta đi!
Có Ma Vương kêu lên, đây là tiếng lòng của tất cả Ma Vương. Trừ Sa Nhã có tính toán khác ra, các Ma Vương khác đều biểu hiện một lòng như một.
Dương Khai đưa mắt nhìn lại hắn, Ma Vương kia mắt lạnh nhìn, không yếu thế chút nào.
Dương Khai bỗng nhiên khẽ gật gật đầu, mở miệng nói: Nếu muốn chết, thì ta thành toàn cho ngươi cũng không sao!
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên phất tay một cái, Ma Vương nói chuyện kia liền biến sắc, thân mình lại không tự chủ bay lên không trung, dường như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, mặc cho hắn giãy giụa như thế nào cũng không thể phản kháng.
Các Ma Vương khác đương nhiên sẽ không ngồi xem bàng quan, ánh mắt giao nhau rồi đồng loạt thúc giục ma khí, muốn cùng bay lên cứu viện.
Nhưng con không chờ bọn họ có động tác gi, một tay kia của Dương Khai bỗng nhiên đè xuống một cái, cùng lúc đó trong thiên địa giáng xuống một lực lượng hao nhiên không thể kháng cự, lực lượng kia cường đại dường như ý chí của cả thế giới, trong nháy mắt áp chế mười lăm vị Ma Vương cố định tại chỗ, ngay cả nhúc nhích ngón tay đều vô cùng gian nan.
Chúng Ma Vương biến sắc. Tuy rằng tên Vu Ngưu này trước đó biểu lộ năng lượng vượt qua tưởng tượng, nhưng mọi người đều cho rằng nếu toàn bộ liên thủ, chưa chắc không có sức liều mạng, nhiều Ma Vương như vậy liên thủ, chỉ sợ Ma Thánh cũng phải luống cuống tay chân.
Sự thật lại làm cho bọn họ tim gan đều run rẩy!
Chỉ giở tay giở chân đã trấn áp mười lăm vị Ma Vương. Hơn nữa dường như còn không có dùng chất khí lực gì… Bàn lãnh như vậy, chỉ sợ chỉ có thần linh mới có tư cách có được thôi!
Từng Ma Vương đều con người run rẩy kịch liệt, gian khổ ngẩng đầu nhìn lên.
Khố Khắc! Phỉ Lực cắn răng quát khẽ: Tuyệt đối không cúi đầu!
Ma Vương gọi là Khố Khắc kia, vẻ hoảng loạn và lo sợ nghi hoặc trong mắt biến mất không thấy, thay vào đó là vô cùng kiên định, gật gật đầu trầm giọng nói:
Tuyệt đối không cúi đầu!
Hắn nỗ lực ngẩng đầu, cặp mắt nhìn thẳng vào Dương Khai.
Dương Khai dùng một chút lực bóp vào hư không, truyền ra “phốc”một tiếng vang nhỏ, dường như bóp nát một vật gì, mà Khổ Khắc một mực trôi lơ lửng giữa không trung bỗng nhiên vỡ ra chia năm xẻ bảy, máu thịt cả người hóa thành từng khối từng mảnh như hòn đá từ giữa không trung rơi xuống, khi rơi tới mặt đất phát ra tiếng vang “kịch kịch”.
Khố Khắc là Thạch Ma nhất tộc, máu thịt toàn thân hắn vốn giống như là tảng đá cứng rắn nhất trên đời. Phòng ngự của hắn là cường đại nhất trong tất cả Ma Vương. Ngay cả Ảnh Ma Ma Kha Thác, cũng không có nắm chắc trong nháy mắt đột phá phòng ngự của hắn, cho hắn một kích trí mạng.
Thế nhưng chính là một vị Ma Vương như vậy, không ngờ bị tên khốn kêu là Vu Ngưu kia thuận tay bóp nát, hơn nữa còn là cách không bóp nát.
Những mảnh đã rơi xuống kia, là máu thịt của Khố Khắc, trong đó xen lẫn ba vật như hình trái tim.
Đó là ma tâm của Khố Khắc!
Ma tâm bất diệt, Ma tộc bất tử! Chỉ cần ba viên ma tâm này còn lại bất kỳ một viên nào, Khố Khắc đều có cơ hội sống lại. 3
“Phốc phốc phốc…”
Trong lúc rơi xuống, ba viên ma tâm chẳng phân biệt được trước sau vỡ toạt, ma khí tinh thuần kinh người cuốn ra, làm cho cả thiên địa cũng biến tành một mảng u tối.
Chúng Ma Vương tâm tình như rơi vào hầm bằng, chỉ cảm thấy cả người rét run.
AO SU Khố Khắc chết! Cứ như thế chết đi, không hề có sức phản kháng! Ba viên ma tâm toàn bộ bị hủy, cho dù là Đại Ma Thần cũng không có năng lực làm hắn sống lại.
Mỗi một Ma Vương đều biết đây là thủ đoạn giết gà dọa khỉ của Vu Ngưu, nhưng đều không nhịn được cảm thấy hoảng sợ. Không ngờ hắn thật giết chết Khố Khắc, vốn cho là hắn nói muốn đám người mình trở thành nô bộc của hắn, thì hoặc ít hoặc nhiều hắn sẽ quý trọng tánh mạng của đám người mình, dù sao người chết thì không thể làm nô bộc được rồi!
Thế nhưng hắn lại không chút do dự giết chết Khố Khắc, dường như có giết thêm mấy người nữa cũng không có gì quan trọng.
Quên không nói với các ngươi…
Dương Khai chắp hai tay sau lưng, quét mắt nhìn các Ma Vương, không nhanh không chậm nói:
Năng lực của ta có hạn, chỉ có thể thu mười vị nô bộc. Dù sao tu vi của các ngươi nếu so với ta đều cao hơn, cho nên mười vị là giới hạn cuối cùng của ta, nhiều hơn nữa ta cũng không thể ra sức… Nhưng các ngươi bây giờ còn tới 15 người, cho nên… C
Dương Khai mỉm cười: Trong số các ngươi… có vài người nhất thiết phải chết!
Nụ cười kia ập vào trong mắt các Ma Vương, chỉ cảm thấy còn đáng sợ hơn so với Ma Thành phẫn nộ.
Bảo Kỳ đứng bên cạnh Dương Khai không nói một lời, cũng không biết Dương Khai nói con số mười vị này là thật hay giả, bất quá theo hắn biết đây hẳn là thật. Dù sao gieo thần hồn lạc ấn trong đầu của người khác, cũng cần phải bỏ ra phân thần của mình. Nếu phân thần quá nhiều bản thân cũng không thể thừa nhận.
Cảnh giới thật của Vu Ngưu đại nhân vốn không tính là cao lắm, có thể dùng Phần Thần Thuật nô dịch mười Ma Vương đã đủ khiến người ta khiếp sợ.
Nếu tính thêm mình và Sa Nhã, như vậy cũng chỉ còn lại có tám danh ngạch, mà Ma Vương tại đây trừ Sa Nhã ra, còn lại 14 vị, nói cách khác, hắn còn phải giết thêm 6 người.
Sự tình đơn giản như thế Bảo Kỳ cũng có thể tính ra, các Ma Vương kia dĩ nhiên cũng tính ra… Trong lúc nhất thời mỗi người đều sắc mặt ngưng trọng âu sầu ảm đạm.
Hắn giết chết Khố Khắc, chẳng những là thủ đoạn giết gà dọa khỉ, cũng là nhất thiết phải làm, bởi vì nhân số quá nhiều, hắn giữ lại vô dụng! Ý thức được điểm này, có vài Ma Vương tâm tình đã xảy ra biển đổi.
Nếu Dương Khai không có nói ra lời này, mọi người đồng tâm hiệp lực ngược lại cũng không có gì, đồng sinh cộng tư cũng là việc sảng khoái… nhưng bây giờ có người phải chết, có người được sống… một mặt ích kỷ của các Ma Vương liền rục rịch ngóc đầu dậy trong lòng… bầu không khí đoàn kết, cùng chung mối thù dường như trong nháy mắt bị đánh vỡ.
Dương Khai lại nói tiếp:
Không sợ nói cho các ngươi biết, cho dù các ngươi không nguyện ý thần phục, ta cũng có biện pháp biến các ngươi thành nô bộc của ta! Tuy nhiên ý ta lại thích số người có thể chủ động, dù sao cưỡng ép hái trái xanh thì không ngọt!
Phỉ Lực nạt nhỏ: A Đừng nghe hắn nói bậy, hắn muốn đánh tan phòng tuyến tâm lý của chúng ta! Chỉ cần chúng ta kiên trì, hắn trừ giết chết chúng ta ngoài ra không có bất kỳ biện pháp nào khác! Chúng ta thân là Ma Vương, thà chết chứ không chịu khuất phục!
Một phen kêu la, quả thật kích thích không ít tâm huyết trong lòng các Ma Vương.
Làm nô bộc cho một tên dị tộc là nhục nhã, nếu tên dị tộc này tu vi còn không cao hơn bọn họ, điều đó còn là mối nhục lớn hơn.
Dương Khai mỉm cười, không có đi ngăn cản Phi Lực cố mê hoặc quần chúng, chỉ chờ hắn nói xong mới cúi đầu nhìn một Ma Vương hai mắt đỏ thẫm:
Cho ngươi 10 hơi thở cân nhắc: muốn chết hay là muốn sống?
Ma Vương kia trên mặt đầy vẻ kiệt ngạo, nghe Dương Khai hỏi như vậy chỉ cười lạnh không ngừng, một thân lực lượng bị giam cầm ở trong cơ thể không phát huy được, chỉ có thể mở miệng phun ra một bãi nước miếng về phía Dương Khai.
Dương Khai nói:
Đừng biểu hiện khi dễ ta, là các ngươi vô duyên vô cố bước lên phiến mặt đất này, đốt nhà cướp của giết chóc đối với Man tộc ta, các người mới là kẻ xâm lấn!
Ma Vương kia cười ha hả:
Vậy ngươi giết ta đi! Dù sao bổn vương cũng giết không ít người dị tộc, chết cũng không thua thiệt!
Như người mong muốn!
Dương Khai đưa tay điểm tới hướng trên trán của hắn. Kèm theo một tiếng vang nhỏ, trên đầu Ma Vương này liền bị đâm xuyên một cái lỗ thủng, ngay sau đó trong cơ thể hẳn truyền ra mấy tiếng nổ vang, ma tâm đều vỡ nát, thân mình hắn mềm nhũn ngã xuống, thần thái trong mắt nhanh chóng biến mất. A
Ta sẽ tiếp tục hỏi, chỉ tới khi giết đủ người ta sẽ dừng lại, những người còn lại thì chúc mừng các ngươi, các ngươi có may mắn trở thành nô bộc của ta! Dương Khai nói giọng lạnh nhạt. So sánh với tư thái hắn nắm quyền sanh sát trong tay và đám Ma Vương bó tay không có biện pháp kia, dường như hắn mới thật sự là Ma Vương, còn đứng ở trước mặt hắn chính là những kẻ yếu đuối không có chút sức lực tự bảo vệ mình:
Cho nên các ngươi tốt nhất hãy cầu nguyện, sao cho tất cả người bị ta hỏi tới đều cự tuyệt ta, nói vậy, những người khác sẽ có đường sống!
Hắn đi tới từng bước một, rất nhanh thì đi tới trước mặt Sa Nhã, nhàn nhạt hỏi:
Chết hay là sống?
Sa Nhã sắc mặt tái nhợt, dường như cái chết của hai vị Ma Vương trước đó đả kích tâm lý của nàng cực lớn, ngay cả sắc mặt nàng kia cũng đổi thành hoảng sợ, trước câu hỏi của Dương Khai, nàng chần chừ hồi lâu cũng không thể nói ra câu trả lời xác định.
Phỉ Lực nạt nhỏ:
Sa Nhã! Chúng ta sẽ rất nhanh tới bồi tiếp người. Tử vong, chẳng qua là trở về ôm ấp của Đại Ma Thần mà thôi, không có gì đáng sợ!
Sa Nhà ngập ngừng nói:
Phỉ Lực… người nói thật nhẹ nhàng, người bị hỏi là ta chứ không phải người a. Chết thật ra không có gì, nhưng chết khó coi như vậy, chẳng phải là đánh mất mặt mũi Ma tộc chúng ta…
Ngươi… Phỉ Lực kinh hãi, ánh mắt âm trầm nhìn Sa Nhã: Chẳng lẽ ngươi thật muốn…
Ngươi còn có thời gian ba hơi thở! Dương Khai từ từ nâng lên một ngón tay, chuẩn bị điểm về phía Sa Nhã.
Sa Nhã lập tức quỳ một chân trên đất, cúi đầu xuống: Sa Nhã nguyện ý nguyện trung thành với Vu Ngưu đại nhân!
Tất cả Ma Vương đều biến sắc, đa số ánh mắt nhìn Sa Nhã đều tràn đầy khinh bỉ và phẫn nộ, cảm thấy mình đều là Ma Vương chung với nàng quả thực chính là sỉ nhục! Chỉ có số ít mấy người nhìn Sa Nhã lại làm ra vẻ mặt cảm động lây.
Mỗi một tộc quần đều có người thấy chết không sờn, cũng có người rất sợ chết… Các Ma Vương này thực lực tuy mạnh, nhưng vẫn có chung quy luật như vậy không thể lẩn tránh.
Rất tốt!
Dương Khai lộ ra nụ cười, đưa tay khoát lên đầu Sa Nhã, giả dạng như đang làm gì, lúc Sa Nhã ngẩng đầu một bộ dáng vui vẻ nói:
Đa tạ đại nhân!
Nói dứt lời, nàng đứng dậy, đi tới bên cạnh Bảo Kỳ.
Bảo Kỳ liếc nhìn nàng một cái, không nói gì.
Nói thật ra, nếu không phải hắn đã sớm biết về Sa Nhã, khẳng định cũng bị nàng đánh lừa.
Ta trước quả nhiên nên giết chết ngươi!
Phỉ Lực cắn răng quát khẽ. Chết ở trên tay mình, dù sao cũng tốt hơn làm nô dịch cho một tên dị tộc, đây mới thật là làm mất hết mặt mũi của Ma tộc.
Dương Khai xoay người, thần sắc nghiệm lại, quát lên:
Ta hỏi một lần cuối cùng, các ngươi muốn chết… hay muốn sống???
Si tâm vọng tưởng!
Ngươi đang nằm mơ à?
Lúc này một đám Ma Vương đều kêu lên, mặc dù tên khốn kêu là Vu Ngưu nấy thoạt nhìn không thể địch lại, nhưng muốn đám Ma Vương bọn họ chủ động thần phục thì không có khả năng! Ma Vương đa sổ đều là hạng người thà gãy chứ không uốn mình… như Sa Nhã chỉ là ngoại lệ.
Bảo Kỳ đứng ở bên cạnh Dương Khai thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cười nhạo.
Lúc trước mình cũng y hệt như đám Ma Vương này, cũng không nguyện ý thần phục Vụ Ngưu đại nhân, nhưng kết quả thì thế nào chứ? Vu Ngưu đại nhân hoàn toàn không cần mình phối hợp, liền cưỡng ép phá vỡ phòng ngự thức hải của mình, rồi gieo lạc ấn trong thức hải của mình.
Vết xe đổ còn đó, vận mạng của đám người phía dưới kia đại khái cũng như thế! Ở địa phương này, căn bản không có người nào có thể phản kháng đại nhân! Từ lúc những đồng liều năm xưa chủ động bước chân vào thế giới này, hết thảy đều đã chú định.
Ngươi muốn chúng ta làm nô bộc của ngươi, giống như Bảo Kỳ? Phỉ Lực nói, không ngừng cười quái dị: Vậy chỉ sợ là người suy nghĩ nhiều rồi!
Ngươi có bản lãnh thì giết hết chúng ta đi!
Có Ma Vương kêu lên, đây là tiếng lòng của tất cả Ma Vương. Trừ Sa Nhã có tính toán khác ra, các Ma Vương khác đều biểu hiện một lòng như một.
Dương Khai đưa mắt nhìn lại hắn, Ma Vương kia mắt lạnh nhìn, không yếu thế chút nào.
Dương Khai bỗng nhiên khẽ gật gật đầu, mở miệng nói: Nếu muốn chết, thì ta thành toàn cho ngươi cũng không sao!
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên phất tay một cái, Ma Vương nói chuyện kia liền biến sắc, thân mình lại không tự chủ bay lên không trung, dường như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, mặc cho hắn giãy giụa như thế nào cũng không thể phản kháng.
Các Ma Vương khác đương nhiên sẽ không ngồi xem bàng quan, ánh mắt giao nhau rồi đồng loạt thúc giục ma khí, muốn cùng bay lên cứu viện.
Nhưng con không chờ bọn họ có động tác gi, một tay kia của Dương Khai bỗng nhiên đè xuống một cái, cùng lúc đó trong thiên địa giáng xuống một lực lượng hao nhiên không thể kháng cự, lực lượng kia cường đại dường như ý chí của cả thế giới, trong nháy mắt áp chế mười lăm vị Ma Vương cố định tại chỗ, ngay cả nhúc nhích ngón tay đều vô cùng gian nan.
Chúng Ma Vương biến sắc. Tuy rằng tên Vu Ngưu này trước đó biểu lộ năng lượng vượt qua tưởng tượng, nhưng mọi người đều cho rằng nếu toàn bộ liên thủ, chưa chắc không có sức liều mạng, nhiều Ma Vương như vậy liên thủ, chỉ sợ Ma Thánh cũng phải luống cuống tay chân.
Sự thật lại làm cho bọn họ tim gan đều run rẩy!
Chỉ giở tay giở chân đã trấn áp mười lăm vị Ma Vương. Hơn nữa dường như còn không có dùng chất khí lực gì… Bàn lãnh như vậy, chỉ sợ chỉ có thần linh mới có tư cách có được thôi!
Từng Ma Vương đều con người run rẩy kịch liệt, gian khổ ngẩng đầu nhìn lên.
Khố Khắc! Phỉ Lực cắn răng quát khẽ: Tuyệt đối không cúi đầu!
Ma Vương gọi là Khố Khắc kia, vẻ hoảng loạn và lo sợ nghi hoặc trong mắt biến mất không thấy, thay vào đó là vô cùng kiên định, gật gật đầu trầm giọng nói:
Tuyệt đối không cúi đầu!
Hắn nỗ lực ngẩng đầu, cặp mắt nhìn thẳng vào Dương Khai.
Dương Khai dùng một chút lực bóp vào hư không, truyền ra “phốc”một tiếng vang nhỏ, dường như bóp nát một vật gì, mà Khổ Khắc một mực trôi lơ lửng giữa không trung bỗng nhiên vỡ ra chia năm xẻ bảy, máu thịt cả người hóa thành từng khối từng mảnh như hòn đá từ giữa không trung rơi xuống, khi rơi tới mặt đất phát ra tiếng vang “kịch kịch”.
Khố Khắc là Thạch Ma nhất tộc, máu thịt toàn thân hắn vốn giống như là tảng đá cứng rắn nhất trên đời. Phòng ngự của hắn là cường đại nhất trong tất cả Ma Vương. Ngay cả Ảnh Ma Ma Kha Thác, cũng không có nắm chắc trong nháy mắt đột phá phòng ngự của hắn, cho hắn một kích trí mạng.
Thế nhưng chính là một vị Ma Vương như vậy, không ngờ bị tên khốn kêu là Vu Ngưu kia thuận tay bóp nát, hơn nữa còn là cách không bóp nát.
Những mảnh đã rơi xuống kia, là máu thịt của Khố Khắc, trong đó xen lẫn ba vật như hình trái tim.
Đó là ma tâm của Khố Khắc!
Ma tâm bất diệt, Ma tộc bất tử! Chỉ cần ba viên ma tâm này còn lại bất kỳ một viên nào, Khố Khắc đều có cơ hội sống lại. 3
“Phốc phốc phốc…”
Trong lúc rơi xuống, ba viên ma tâm chẳng phân biệt được trước sau vỡ toạt, ma khí tinh thuần kinh người cuốn ra, làm cho cả thiên địa cũng biến tành một mảng u tối.
Chúng Ma Vương tâm tình như rơi vào hầm bằng, chỉ cảm thấy cả người rét run.
AO SU Khố Khắc chết! Cứ như thế chết đi, không hề có sức phản kháng! Ba viên ma tâm toàn bộ bị hủy, cho dù là Đại Ma Thần cũng không có năng lực làm hắn sống lại.
Mỗi một Ma Vương đều biết đây là thủ đoạn giết gà dọa khỉ của Vu Ngưu, nhưng đều không nhịn được cảm thấy hoảng sợ. Không ngờ hắn thật giết chết Khố Khắc, vốn cho là hắn nói muốn đám người mình trở thành nô bộc của hắn, thì hoặc ít hoặc nhiều hắn sẽ quý trọng tánh mạng của đám người mình, dù sao người chết thì không thể làm nô bộc được rồi!
Thế nhưng hắn lại không chút do dự giết chết Khố Khắc, dường như có giết thêm mấy người nữa cũng không có gì quan trọng.
Quên không nói với các ngươi…
Dương Khai chắp hai tay sau lưng, quét mắt nhìn các Ma Vương, không nhanh không chậm nói:
Năng lực của ta có hạn, chỉ có thể thu mười vị nô bộc. Dù sao tu vi của các ngươi nếu so với ta đều cao hơn, cho nên mười vị là giới hạn cuối cùng của ta, nhiều hơn nữa ta cũng không thể ra sức… Nhưng các ngươi bây giờ còn tới 15 người, cho nên… C
Dương Khai mỉm cười: Trong số các ngươi… có vài người nhất thiết phải chết!
Nụ cười kia ập vào trong mắt các Ma Vương, chỉ cảm thấy còn đáng sợ hơn so với Ma Thành phẫn nộ.
Bảo Kỳ đứng bên cạnh Dương Khai không nói một lời, cũng không biết Dương Khai nói con số mười vị này là thật hay giả, bất quá theo hắn biết đây hẳn là thật. Dù sao gieo thần hồn lạc ấn trong đầu của người khác, cũng cần phải bỏ ra phân thần của mình. Nếu phân thần quá nhiều bản thân cũng không thể thừa nhận.
Cảnh giới thật của Vu Ngưu đại nhân vốn không tính là cao lắm, có thể dùng Phần Thần Thuật nô dịch mười Ma Vương đã đủ khiến người ta khiếp sợ.
Nếu tính thêm mình và Sa Nhã, như vậy cũng chỉ còn lại có tám danh ngạch, mà Ma Vương tại đây trừ Sa Nhã ra, còn lại 14 vị, nói cách khác, hắn còn phải giết thêm 6 người.
Sự tình đơn giản như thế Bảo Kỳ cũng có thể tính ra, các Ma Vương kia dĩ nhiên cũng tính ra… Trong lúc nhất thời mỗi người đều sắc mặt ngưng trọng âu sầu ảm đạm.
Hắn giết chết Khố Khắc, chẳng những là thủ đoạn giết gà dọa khỉ, cũng là nhất thiết phải làm, bởi vì nhân số quá nhiều, hắn giữ lại vô dụng! Ý thức được điểm này, có vài Ma Vương tâm tình đã xảy ra biển đổi.
Nếu Dương Khai không có nói ra lời này, mọi người đồng tâm hiệp lực ngược lại cũng không có gì, đồng sinh cộng tư cũng là việc sảng khoái… nhưng bây giờ có người phải chết, có người được sống… một mặt ích kỷ của các Ma Vương liền rục rịch ngóc đầu dậy trong lòng… bầu không khí đoàn kết, cùng chung mối thù dường như trong nháy mắt bị đánh vỡ.
Dương Khai lại nói tiếp:
Không sợ nói cho các ngươi biết, cho dù các ngươi không nguyện ý thần phục, ta cũng có biện pháp biến các ngươi thành nô bộc của ta! Tuy nhiên ý ta lại thích số người có thể chủ động, dù sao cưỡng ép hái trái xanh thì không ngọt!
Phỉ Lực nạt nhỏ: A Đừng nghe hắn nói bậy, hắn muốn đánh tan phòng tuyến tâm lý của chúng ta! Chỉ cần chúng ta kiên trì, hắn trừ giết chết chúng ta ngoài ra không có bất kỳ biện pháp nào khác! Chúng ta thân là Ma Vương, thà chết chứ không chịu khuất phục!
Một phen kêu la, quả thật kích thích không ít tâm huyết trong lòng các Ma Vương.
Làm nô bộc cho một tên dị tộc là nhục nhã, nếu tên dị tộc này tu vi còn không cao hơn bọn họ, điều đó còn là mối nhục lớn hơn.
Dương Khai mỉm cười, không có đi ngăn cản Phi Lực cố mê hoặc quần chúng, chỉ chờ hắn nói xong mới cúi đầu nhìn một Ma Vương hai mắt đỏ thẫm:
Cho ngươi 10 hơi thở cân nhắc: muốn chết hay là muốn sống?
Ma Vương kia trên mặt đầy vẻ kiệt ngạo, nghe Dương Khai hỏi như vậy chỉ cười lạnh không ngừng, một thân lực lượng bị giam cầm ở trong cơ thể không phát huy được, chỉ có thể mở miệng phun ra một bãi nước miếng về phía Dương Khai.
Dương Khai nói:
Đừng biểu hiện khi dễ ta, là các ngươi vô duyên vô cố bước lên phiến mặt đất này, đốt nhà cướp của giết chóc đối với Man tộc ta, các người mới là kẻ xâm lấn!
Ma Vương kia cười ha hả:
Vậy ngươi giết ta đi! Dù sao bổn vương cũng giết không ít người dị tộc, chết cũng không thua thiệt!
Như người mong muốn!
Dương Khai đưa tay điểm tới hướng trên trán của hắn. Kèm theo một tiếng vang nhỏ, trên đầu Ma Vương này liền bị đâm xuyên một cái lỗ thủng, ngay sau đó trong cơ thể hẳn truyền ra mấy tiếng nổ vang, ma tâm đều vỡ nát, thân mình hắn mềm nhũn ngã xuống, thần thái trong mắt nhanh chóng biến mất. A
Ta sẽ tiếp tục hỏi, chỉ tới khi giết đủ người ta sẽ dừng lại, những người còn lại thì chúc mừng các ngươi, các ngươi có may mắn trở thành nô bộc của ta! Dương Khai nói giọng lạnh nhạt. So sánh với tư thái hắn nắm quyền sanh sát trong tay và đám Ma Vương bó tay không có biện pháp kia, dường như hắn mới thật sự là Ma Vương, còn đứng ở trước mặt hắn chính là những kẻ yếu đuối không có chút sức lực tự bảo vệ mình:
Cho nên các ngươi tốt nhất hãy cầu nguyện, sao cho tất cả người bị ta hỏi tới đều cự tuyệt ta, nói vậy, những người khác sẽ có đường sống!
Hắn đi tới từng bước một, rất nhanh thì đi tới trước mặt Sa Nhã, nhàn nhạt hỏi:
Chết hay là sống?
Sa Nhã sắc mặt tái nhợt, dường như cái chết của hai vị Ma Vương trước đó đả kích tâm lý của nàng cực lớn, ngay cả sắc mặt nàng kia cũng đổi thành hoảng sợ, trước câu hỏi của Dương Khai, nàng chần chừ hồi lâu cũng không thể nói ra câu trả lời xác định.
Phỉ Lực nạt nhỏ:
Sa Nhã! Chúng ta sẽ rất nhanh tới bồi tiếp người. Tử vong, chẳng qua là trở về ôm ấp của Đại Ma Thần mà thôi, không có gì đáng sợ!
Sa Nhà ngập ngừng nói:
Phỉ Lực… người nói thật nhẹ nhàng, người bị hỏi là ta chứ không phải người a. Chết thật ra không có gì, nhưng chết khó coi như vậy, chẳng phải là đánh mất mặt mũi Ma tộc chúng ta…
Ngươi… Phỉ Lực kinh hãi, ánh mắt âm trầm nhìn Sa Nhã: Chẳng lẽ ngươi thật muốn…
Ngươi còn có thời gian ba hơi thở! Dương Khai từ từ nâng lên một ngón tay, chuẩn bị điểm về phía Sa Nhã.
Sa Nhã lập tức quỳ một chân trên đất, cúi đầu xuống: Sa Nhã nguyện ý nguyện trung thành với Vu Ngưu đại nhân!
Tất cả Ma Vương đều biến sắc, đa số ánh mắt nhìn Sa Nhã đều tràn đầy khinh bỉ và phẫn nộ, cảm thấy mình đều là Ma Vương chung với nàng quả thực chính là sỉ nhục! Chỉ có số ít mấy người nhìn Sa Nhã lại làm ra vẻ mặt cảm động lây.
Mỗi một tộc quần đều có người thấy chết không sờn, cũng có người rất sợ chết… Các Ma Vương này thực lực tuy mạnh, nhưng vẫn có chung quy luật như vậy không thể lẩn tránh.
Rất tốt!
Dương Khai lộ ra nụ cười, đưa tay khoát lên đầu Sa Nhã, giả dạng như đang làm gì, lúc Sa Nhã ngẩng đầu một bộ dáng vui vẻ nói:
Đa tạ đại nhân!
Nói dứt lời, nàng đứng dậy, đi tới bên cạnh Bảo Kỳ.
Bảo Kỳ liếc nhìn nàng một cái, không nói gì.
Nói thật ra, nếu không phải hắn đã sớm biết về Sa Nhã, khẳng định cũng bị nàng đánh lừa.
Ta trước quả nhiên nên giết chết ngươi!
Phỉ Lực cắn răng quát khẽ. Chết ở trên tay mình, dù sao cũng tốt hơn làm nô dịch cho một tên dị tộc, đây mới thật là làm mất hết mặt mũi của Ma tộc.
Dương Khai xoay người, thần sắc nghiệm lại, quát lên:
Ta hỏi một lần cuối cùng, các ngươi muốn chết… hay muốn sống???
/2840
|