Thiên Diệp Tông, lần trước Dương Khai đến đây, nơi này núi ngon nguy nga, thiên địa linh tú, nhưng hôm nay trở về, chỉ thấy mọi thứ tàn tạ, cảnh sắc tiêu điều.
Trong núi toàn là tường đổ vách nát, đình đài lầu các sụp đổ, khắp nơi là dấu vết đại chiến để lại, vết máu đã sớm khô cạn, trên bầu trời có chim chóc lướt qua, mặt đất đầy vết thương.
Dương Khai bay chầm chậm đi qua, sắc mặt âm trầm nhỏ nước.
Thần niệm quét qua, Thiên Diệp Tông rộng lớn hiện tại không còn bóng người sống, trong núi non chỉ ngẫu nhiên phát hiện chim thú, không khí còn mùi cháy khét.
Thiên Diệp Tông thật sự bị diệt.
Dù nói Thiên Diệp Tông không tính là đại môn đại phái gì, nhưng nói đến cùng cũng là tông môn truyền thừa mấy vạn năm, thời hưng thịnh là bá chủ Nam Vực, vô số môn đồ, cường giả như mây, nhưng hiện tại, trên đời không còn tông môn Thiên Diệp Tông nữa.
Một cỗ lửa giận vô danh sôi trào trong lòng, làm Dương Khai vô cùng khó chịu, dù chỉ là trực giác, nhưng Dương Khai luôn cảm thấy chuyện này có liên quan tới mình.
Chỉ là càng nghĩ, càng không hiểu mình và Thiên Diệp Tông diệt môn có liên lụy gì.
Có lẽ, chỉ có tìm đến Lưu Ảnh Kiếm Tông hỏi rõ, mới hiểu được toàn bộ nguyên do.
Dương Khai ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía chính điện Thiên Diệp Tông, bên đó có khí tức người sống.
Ánh mắt của hắn sầm lại, người lóe lên bay sang đó.
Một lát sau, đáp xuống trước chính điện, nơi này vốn dựng một pho tượng, là tượng của tổ sư Thiên Diệp Tông, cho người đời sau kính ngưỡng. Hiện giờ pho tượng đã sụp đổ, có người một kiếm chém ngã, vết cắt ngay ngắn, thể hiện rõ ràng người ra tay thực lực bất phàm, Dương Khai vuốt mặt cắt, cảm nhận được khí tức của gió trong đó.
Trong đại điện bay ra mùi thịt, bên trong còn có tiếng người nói chuyện.
Dương Khai đẩy cửa đi vào, kéo theo cơn gió lạnh.
Bên trong điện, mấy người đột lửa, đang nấu canh thịt, ngồi trên chiếu uống chén rượu lớn, ăn khối thịt to, vô cùng sảng khoái.
Nghe được động tĩnh, mấy người đồng thời quay đầu, một nam nhân hơi có tuổi đứng lên, trừng Dương Khai: - Ngươi là ai!
Dương Khai nhìn bọn họ, phát hiện không phải đệ tử Thiên Diệp Tông, không khỏi thất vọng.
Nghĩ cũng đúng, nếu như đệ tử Thiên Diệp Tông may mắn sống sót, đã sớm mai danh ẩn tích, nào còn chạy tới đại điện tông môn làm những chuyện này?
Mấy người này lợi hại nhất cũng chỉ Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, còn lại là Thánh Vương Cảnh, hình như là võ giả lang thang không có lai lịch gì.
Thiên Diệp Tông bị diệt, sơn môn hoang vu lớn như vậy, đối với những người như bọn họ thì đúng là chỗ dừng chân tốt nhất.
Dương Khai không có hứng thú dây dưa với bọn họ, chỉ hỏi: - Thiên Diệp Tông còn người sống không?
Miễn cho bọn họ không có mắt, lúc nói liền thả ra một chút uy áp.
Mấy người như gặp đại địch, nam nhân kia vốn còn muốn bày ra uy phong liền biến sắc, khom người xuống, run rẩy nhìn Dương Khai: - Chưa từng gặp được.
Trong dự liệu, Dương Khai gật đầu, nhìn quanh một hồi, cũng không nói nữa.
Trên trán nam nhân kia nhỏ mồ hôi lạnh, đứng yên không dám làm gì, hồi lâu sau, Dương Khai mới xoay người bước đi.
Đến lúc này, mấy võ giả trong điện mới như được đại xá, người nhũn ra, đối với những người như bọn họ, cường giả như Dương Khai mà muốn thì có thể thuận tay lấy mạng bọn họ, hơn nữa những cường giả như thế vui buồn thất thường, không ai biết họ muốn giết người lúc nào.
Cho nên đi ra ngoài lịch lãm, gặp được cường giả lợi hại hơn mình, tránh được thì tránh, tuyệt đối không nên tới gần.
Trải qua một phen sống chết này, mấy người nhìn nhau, nào còn để ý nồi canh sắp chín, vội vàng chạy khỏi đại điện, chạy đi thật xa, tốc độ thật nhanh, chỉ hận cha mẹ sinh thiếu hai cái chân.
Trong sơn cốc vô danh, Dương Khai nhìn quanh một hồi, đột nhiên ánh mắt dừng lại một chỗ.
Dương Khai biết rõ sơn cốc này, lần trước đến Thiên Diệp Tông đã tới nơi đây, bởi vì nó là cấm địa, ngoài các đời tông chủ Thiên Diệp Tông thì không ai được phép vào đây.
Nhìn mặt ngoài, nó chỉ là sơn cốc bình thường, nhưng thực tế trong này có bao phủ ảo trận rất lớn, che giấu pháp trận không gian đi vào tiểu thiên địa độc lập của Thiên Diệp Tông.
Đế Thiên Cốc!
Cuối cùng Dương Khai nhớ lại tên tiểu thiên địa độc lập kia, chính là ở trong đó, Dương Khai gặp phải thi thực lực mạnh mẽ, Lưu Viêm cũng có được thân thể Linh Khôi.
Ngày đó trong sơn cốc này cũng xảy ra đại chiến, bởi vì xung quanh tràn đầy dấu vết chiến đấu, khắp nơi là vết máu khô, xương trắng, xem ra khi Thiên Diệp Tông bị diệt, trong này chết không ít người.
Ở giữa sơn cốc, nơi đặt pháp trận không gian, Dương Khai cẩn thận kiểm tra pháp trận hư hại, không lâu sau, ánh mắt sáng ngời.
Hắn nhìn ra được, pháp trận không gian này bị người ta bạo lực phá hủy, hơn nữa ra tay vội vàng, như đang có chuyện gấp.
Dương Khai không khỏi suy đoán, người phá hủy trận pháp này, có khi nào là tông chủ Diệp Hận?
Nếu là hắn, vậy tin tức này còn không quá xấu, bởi vì đầu kia pháp trận không gian chính là Đế Thiên Cốc, rất có khả năng còn đệ tử Thiên Diệp Tông sống sót.
Nếu hắn là Diệp Hận, khi biết rõ tông môn sắp không chống nổi, nhất định sẽ di chuyển môn hạ đệ tử cùng người thân cận vào Đế Thiên Cốc, sau đó phá hủy pháp trận không gian, bảo toàn tính mạng cho họ.
Đế Thiên Cốc là tiểu thiên địa độc lập tuy rằng không lớn cỡ nào, nhưng chỉ cần phá hủy pháp trận không gian, trên đời này sẽ khó còn ai đi vào được.
Dấu vết vội vàng phá hủy pháp trận đã nói rõ điều này.
Trong đầu xẹt qua tia chớp, Dương Khai đứng lên hô: - Yêu Vương, hộ pháp.
Hắn muốn mở lại pháp trận không gian, vào trong Đế Thiên Cốc xem qua, đến lúc đó có thể sáng tỏ tất cả.
Ưng Phi gật đầu, nhảy lên liền biến mất, không biết đã ẩn nấp vào đâu.
Dương Khai vung tay, gió mạnh quét qua thổi bay những vật đè trên pháp trận không gian, dùng tay sờ pháp trận.
Pháp trận không gian của Thiên Diệp Tông lần trước do Dương Khai giúp sửa chữa, lần này dù bị phá nữa, nhưng Dương Khai sửa chữa không khó khăn gì, còn rất thuần thục.
Lực lượng pháp tắc không gian trào ra, những tia chấn động không gian ầm ầm lan tỏa, chỗ Dương Khai đứng nhanh chóng trở nên hư ảo, không gian như muốn sụp đổ.
Trong xa xăm như có một cỗ lực lượng đặc thù sinh ra cộng hưởng với Dương Khai, vết đứt gãy ở bên kia được nó nối liền lại.
Vù…
Một cánh cửa đột nhiên mở ra, bên trong là một mảnh hư vô, cảm giác như cắn nuốt vạn vật, làm người ta sợ hãi.
Đường hành lang hư không!
Dương Khai vận chuyển lực lượng duy trì đường hành lang hư không ổn định, đứng lên gọi: - Yêu Vương!
Ưng Phi lại xuất hiện bên cạnh hắn, ánh mắt nghiêm nghị nhìn đường hành lang hư không.
Dù mạnh như hắn, cũng không dám coi thường thứ quỷ dị này, bởi vì một khi hãm sâu vào đó, có khả năng vĩnh viễn lạc trong khe nứt hư không, không tìm được đường ra.
Dương Khai lại vung tay, đế nguyên bao bọc, trực tiếp xông vào trong.
Hai người liền biến mất, đồng thời còn có đường hành lang hư không.
Đế Thiên Cốc, trên pháp trận không gian, Dương Khai cùng Ưng Phi đồng thời hiện thân.
Xung quanhh trống rộng, Dương Khai quét nhìn dưới đất, ánh mắt sáng ngời.
Hắn nhìn thấy vết máu, còn có không ít dấu chân.
Ưng Phi khịt mũi, nói: - Trong này có không ít người.
Thân là Yêu Vương, khứu giác của hắn tự nhiên là nhất.
Dương Khai gật đầu, ánh mắt nhìn một hướng: - Ở bên đó.
Hắn nhớ bên đó có một sơn cốc, cũng không thiếu hang động, lúc đó đụng phải thi khôi bên đó, nếu như có đệ tử Thiên Diệp Tông sống sót chạy thoát, vậy hẳn là cũng ở bên đó.
Hai người trước sau bay về phía sơn cốc.
Đế Thiên Cốc này không lớn, nhưng tự thành một mảnh tiểu thiên địa, linh khí thiên địa không kém, bởi vậy mới thành căn cơ lập nên Thiên Diệp Tông.
Không quá một nén nhang, hai người đến bên trên sơn cốc, Dương Khai không che giấu thân hình, mà cố ý thả ra khí tức.
Xung quanh sơn cốc liền phát ra tiếng ồn áo, sau đó bóng người lộn xộn, những võ giả thực lực kém cỏi xông ra từ rừng cây, sắc mặt trắng bệch nhìn lên Dương Khai.
Bọn họ trốn trong này hơn 1 năm, căn bản không có người ngoài tìm vào, bọn họ cảm thấy nơi này là chỗ an toàn nhất, bởi vì trận pháp bên ngoài đã bị phá hỏng, căn bản không ai tìm được vào đây.
Nhưng mà hôm nay, nơi này lại có 2 người ngoài xông vào.
Điều này làm các đệ tử Thiên Diệp Tông sống sót đều kinh hãi, không biết chờ đợi mình sẽ là kết cục gì. Cảnh tượng tông môn bị diệt 1 năm trước vẫn còn rõ ràng, máu và nước mắt lên men trong lòng, chẳng lẽ những người sống tàn như bọn họ cũng đến cuối hay sao.
Trong hang động lớn nhất lóe lên hai bóng người, một người thân hình cao lớn, một bóng hình lung linh.
- Diệp sư tỷ, Đỗ sư huynh! Các đệ tử Thiên Diệp Tông đều hành lễ.
Diệp Tinh Hàm cùng Đỗ Hiến nắm tay đi ra, không như những đệ tử khác hoảng loạn, ánh mắt bọn họ lại lóe lên mừng rỡ.
Bởi vì ngày đó Diệp Hận đưa bọn họ vào Đế Thiên Cốc, đã nói nếu có ai mở ra Đế Thiên Cốc, vậy người đó nhất định là Dương Khai!
Bởi vậy vừa phát hiện Đế Thiên Cốc có người ngoài xâm nhập, hai người nghĩ tới đầu tiên là Dương Khai đã đến.
Giờ nhìn tới, quả nhiên là vậy! Hình bóng quen thuộc hiện ra, quả thật là tin tức tốt nhất trong 1 năm qua.
- Dương công tử… Diệp Tinh Hàm vừa hô lên, nước mắt đã tuôn trào.
Lần trước mời Dương Khai đến, Thiên Diệp Tông đang hăm hở phát triển, lấy lại được di vật tổ tiên, thu hồi bí thuật thất truyền nhiều năm của Thiên Diệp Tông, nhưng hôm nay chỉ qua mấy năm, đã là bể dâu ruộng nương, cảnh còn người mất, Diệp Tinh Hàm nghĩ tới phụ thân không biết sống chết, không thể kiềm lòng, xúc cảnh sinh tình.
–––-oOo–––-
Trong núi toàn là tường đổ vách nát, đình đài lầu các sụp đổ, khắp nơi là dấu vết đại chiến để lại, vết máu đã sớm khô cạn, trên bầu trời có chim chóc lướt qua, mặt đất đầy vết thương.
Dương Khai bay chầm chậm đi qua, sắc mặt âm trầm nhỏ nước.
Thần niệm quét qua, Thiên Diệp Tông rộng lớn hiện tại không còn bóng người sống, trong núi non chỉ ngẫu nhiên phát hiện chim thú, không khí còn mùi cháy khét.
Thiên Diệp Tông thật sự bị diệt.
Dù nói Thiên Diệp Tông không tính là đại môn đại phái gì, nhưng nói đến cùng cũng là tông môn truyền thừa mấy vạn năm, thời hưng thịnh là bá chủ Nam Vực, vô số môn đồ, cường giả như mây, nhưng hiện tại, trên đời không còn tông môn Thiên Diệp Tông nữa.
Một cỗ lửa giận vô danh sôi trào trong lòng, làm Dương Khai vô cùng khó chịu, dù chỉ là trực giác, nhưng Dương Khai luôn cảm thấy chuyện này có liên quan tới mình.
Chỉ là càng nghĩ, càng không hiểu mình và Thiên Diệp Tông diệt môn có liên lụy gì.
Có lẽ, chỉ có tìm đến Lưu Ảnh Kiếm Tông hỏi rõ, mới hiểu được toàn bộ nguyên do.
Dương Khai ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía chính điện Thiên Diệp Tông, bên đó có khí tức người sống.
Ánh mắt của hắn sầm lại, người lóe lên bay sang đó.
Một lát sau, đáp xuống trước chính điện, nơi này vốn dựng một pho tượng, là tượng của tổ sư Thiên Diệp Tông, cho người đời sau kính ngưỡng. Hiện giờ pho tượng đã sụp đổ, có người một kiếm chém ngã, vết cắt ngay ngắn, thể hiện rõ ràng người ra tay thực lực bất phàm, Dương Khai vuốt mặt cắt, cảm nhận được khí tức của gió trong đó.
Trong đại điện bay ra mùi thịt, bên trong còn có tiếng người nói chuyện.
Dương Khai đẩy cửa đi vào, kéo theo cơn gió lạnh.
Bên trong điện, mấy người đột lửa, đang nấu canh thịt, ngồi trên chiếu uống chén rượu lớn, ăn khối thịt to, vô cùng sảng khoái.
Nghe được động tĩnh, mấy người đồng thời quay đầu, một nam nhân hơi có tuổi đứng lên, trừng Dương Khai: - Ngươi là ai!
Dương Khai nhìn bọn họ, phát hiện không phải đệ tử Thiên Diệp Tông, không khỏi thất vọng.
Nghĩ cũng đúng, nếu như đệ tử Thiên Diệp Tông may mắn sống sót, đã sớm mai danh ẩn tích, nào còn chạy tới đại điện tông môn làm những chuyện này?
Mấy người này lợi hại nhất cũng chỉ Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, còn lại là Thánh Vương Cảnh, hình như là võ giả lang thang không có lai lịch gì.
Thiên Diệp Tông bị diệt, sơn môn hoang vu lớn như vậy, đối với những người như bọn họ thì đúng là chỗ dừng chân tốt nhất.
Dương Khai không có hứng thú dây dưa với bọn họ, chỉ hỏi: - Thiên Diệp Tông còn người sống không?
Miễn cho bọn họ không có mắt, lúc nói liền thả ra một chút uy áp.
Mấy người như gặp đại địch, nam nhân kia vốn còn muốn bày ra uy phong liền biến sắc, khom người xuống, run rẩy nhìn Dương Khai: - Chưa từng gặp được.
Trong dự liệu, Dương Khai gật đầu, nhìn quanh một hồi, cũng không nói nữa.
Trên trán nam nhân kia nhỏ mồ hôi lạnh, đứng yên không dám làm gì, hồi lâu sau, Dương Khai mới xoay người bước đi.
Đến lúc này, mấy võ giả trong điện mới như được đại xá, người nhũn ra, đối với những người như bọn họ, cường giả như Dương Khai mà muốn thì có thể thuận tay lấy mạng bọn họ, hơn nữa những cường giả như thế vui buồn thất thường, không ai biết họ muốn giết người lúc nào.
Cho nên đi ra ngoài lịch lãm, gặp được cường giả lợi hại hơn mình, tránh được thì tránh, tuyệt đối không nên tới gần.
Trải qua một phen sống chết này, mấy người nhìn nhau, nào còn để ý nồi canh sắp chín, vội vàng chạy khỏi đại điện, chạy đi thật xa, tốc độ thật nhanh, chỉ hận cha mẹ sinh thiếu hai cái chân.
Trong sơn cốc vô danh, Dương Khai nhìn quanh một hồi, đột nhiên ánh mắt dừng lại một chỗ.
Dương Khai biết rõ sơn cốc này, lần trước đến Thiên Diệp Tông đã tới nơi đây, bởi vì nó là cấm địa, ngoài các đời tông chủ Thiên Diệp Tông thì không ai được phép vào đây.
Nhìn mặt ngoài, nó chỉ là sơn cốc bình thường, nhưng thực tế trong này có bao phủ ảo trận rất lớn, che giấu pháp trận không gian đi vào tiểu thiên địa độc lập của Thiên Diệp Tông.
Đế Thiên Cốc!
Cuối cùng Dương Khai nhớ lại tên tiểu thiên địa độc lập kia, chính là ở trong đó, Dương Khai gặp phải thi thực lực mạnh mẽ, Lưu Viêm cũng có được thân thể Linh Khôi.
Ngày đó trong sơn cốc này cũng xảy ra đại chiến, bởi vì xung quanh tràn đầy dấu vết chiến đấu, khắp nơi là vết máu khô, xương trắng, xem ra khi Thiên Diệp Tông bị diệt, trong này chết không ít người.
Ở giữa sơn cốc, nơi đặt pháp trận không gian, Dương Khai cẩn thận kiểm tra pháp trận hư hại, không lâu sau, ánh mắt sáng ngời.
Hắn nhìn ra được, pháp trận không gian này bị người ta bạo lực phá hủy, hơn nữa ra tay vội vàng, như đang có chuyện gấp.
Dương Khai không khỏi suy đoán, người phá hủy trận pháp này, có khi nào là tông chủ Diệp Hận?
Nếu là hắn, vậy tin tức này còn không quá xấu, bởi vì đầu kia pháp trận không gian chính là Đế Thiên Cốc, rất có khả năng còn đệ tử Thiên Diệp Tông sống sót.
Nếu hắn là Diệp Hận, khi biết rõ tông môn sắp không chống nổi, nhất định sẽ di chuyển môn hạ đệ tử cùng người thân cận vào Đế Thiên Cốc, sau đó phá hủy pháp trận không gian, bảo toàn tính mạng cho họ.
Đế Thiên Cốc là tiểu thiên địa độc lập tuy rằng không lớn cỡ nào, nhưng chỉ cần phá hủy pháp trận không gian, trên đời này sẽ khó còn ai đi vào được.
Dấu vết vội vàng phá hủy pháp trận đã nói rõ điều này.
Trong đầu xẹt qua tia chớp, Dương Khai đứng lên hô: - Yêu Vương, hộ pháp.
Hắn muốn mở lại pháp trận không gian, vào trong Đế Thiên Cốc xem qua, đến lúc đó có thể sáng tỏ tất cả.
Ưng Phi gật đầu, nhảy lên liền biến mất, không biết đã ẩn nấp vào đâu.
Dương Khai vung tay, gió mạnh quét qua thổi bay những vật đè trên pháp trận không gian, dùng tay sờ pháp trận.
Pháp trận không gian của Thiên Diệp Tông lần trước do Dương Khai giúp sửa chữa, lần này dù bị phá nữa, nhưng Dương Khai sửa chữa không khó khăn gì, còn rất thuần thục.
Lực lượng pháp tắc không gian trào ra, những tia chấn động không gian ầm ầm lan tỏa, chỗ Dương Khai đứng nhanh chóng trở nên hư ảo, không gian như muốn sụp đổ.
Trong xa xăm như có một cỗ lực lượng đặc thù sinh ra cộng hưởng với Dương Khai, vết đứt gãy ở bên kia được nó nối liền lại.
Vù…
Một cánh cửa đột nhiên mở ra, bên trong là một mảnh hư vô, cảm giác như cắn nuốt vạn vật, làm người ta sợ hãi.
Đường hành lang hư không!
Dương Khai vận chuyển lực lượng duy trì đường hành lang hư không ổn định, đứng lên gọi: - Yêu Vương!
Ưng Phi lại xuất hiện bên cạnh hắn, ánh mắt nghiêm nghị nhìn đường hành lang hư không.
Dù mạnh như hắn, cũng không dám coi thường thứ quỷ dị này, bởi vì một khi hãm sâu vào đó, có khả năng vĩnh viễn lạc trong khe nứt hư không, không tìm được đường ra.
Dương Khai lại vung tay, đế nguyên bao bọc, trực tiếp xông vào trong.
Hai người liền biến mất, đồng thời còn có đường hành lang hư không.
Đế Thiên Cốc, trên pháp trận không gian, Dương Khai cùng Ưng Phi đồng thời hiện thân.
Xung quanhh trống rộng, Dương Khai quét nhìn dưới đất, ánh mắt sáng ngời.
Hắn nhìn thấy vết máu, còn có không ít dấu chân.
Ưng Phi khịt mũi, nói: - Trong này có không ít người.
Thân là Yêu Vương, khứu giác của hắn tự nhiên là nhất.
Dương Khai gật đầu, ánh mắt nhìn một hướng: - Ở bên đó.
Hắn nhớ bên đó có một sơn cốc, cũng không thiếu hang động, lúc đó đụng phải thi khôi bên đó, nếu như có đệ tử Thiên Diệp Tông sống sót chạy thoát, vậy hẳn là cũng ở bên đó.
Hai người trước sau bay về phía sơn cốc.
Đế Thiên Cốc này không lớn, nhưng tự thành một mảnh tiểu thiên địa, linh khí thiên địa không kém, bởi vậy mới thành căn cơ lập nên Thiên Diệp Tông.
Không quá một nén nhang, hai người đến bên trên sơn cốc, Dương Khai không che giấu thân hình, mà cố ý thả ra khí tức.
Xung quanh sơn cốc liền phát ra tiếng ồn áo, sau đó bóng người lộn xộn, những võ giả thực lực kém cỏi xông ra từ rừng cây, sắc mặt trắng bệch nhìn lên Dương Khai.
Bọn họ trốn trong này hơn 1 năm, căn bản không có người ngoài tìm vào, bọn họ cảm thấy nơi này là chỗ an toàn nhất, bởi vì trận pháp bên ngoài đã bị phá hỏng, căn bản không ai tìm được vào đây.
Nhưng mà hôm nay, nơi này lại có 2 người ngoài xông vào.
Điều này làm các đệ tử Thiên Diệp Tông sống sót đều kinh hãi, không biết chờ đợi mình sẽ là kết cục gì. Cảnh tượng tông môn bị diệt 1 năm trước vẫn còn rõ ràng, máu và nước mắt lên men trong lòng, chẳng lẽ những người sống tàn như bọn họ cũng đến cuối hay sao.
Trong hang động lớn nhất lóe lên hai bóng người, một người thân hình cao lớn, một bóng hình lung linh.
- Diệp sư tỷ, Đỗ sư huynh! Các đệ tử Thiên Diệp Tông đều hành lễ.
Diệp Tinh Hàm cùng Đỗ Hiến nắm tay đi ra, không như những đệ tử khác hoảng loạn, ánh mắt bọn họ lại lóe lên mừng rỡ.
Bởi vì ngày đó Diệp Hận đưa bọn họ vào Đế Thiên Cốc, đã nói nếu có ai mở ra Đế Thiên Cốc, vậy người đó nhất định là Dương Khai!
Bởi vậy vừa phát hiện Đế Thiên Cốc có người ngoài xâm nhập, hai người nghĩ tới đầu tiên là Dương Khai đã đến.
Giờ nhìn tới, quả nhiên là vậy! Hình bóng quen thuộc hiện ra, quả thật là tin tức tốt nhất trong 1 năm qua.
- Dương công tử… Diệp Tinh Hàm vừa hô lên, nước mắt đã tuôn trào.
Lần trước mời Dương Khai đến, Thiên Diệp Tông đang hăm hở phát triển, lấy lại được di vật tổ tiên, thu hồi bí thuật thất truyền nhiều năm của Thiên Diệp Tông, nhưng hôm nay chỉ qua mấy năm, đã là bể dâu ruộng nương, cảnh còn người mất, Diệp Tinh Hàm nghĩ tới phụ thân không biết sống chết, không thể kiềm lòng, xúc cảnh sinh tình.
–––-oOo–––-
/2840
|