- Chuyện gì vậy, cỗ lực lượng này...
- Không xong, lực lượng cấm chế Huyết Môn sống lại.
- Các vị đại nhân, mau lui, chậm trễ sợ sinh biến.
Đám Yêu Vương tranh nhau hô lên, bọn chúng có thể tiến vào gần, hoàn toàn là vì Huyết Môn xảy ra dị biến khiến lực lượng cấm chế thần bí kia tạm thời biến mất, nếu là lúc trước, trong vòng mười dặm quanh Huyết Môn căn bản không ai có thể đến gần.
Nhưng hiện tại, lực lượng thần bí vô cớ biến mất kia dường như đã trở lại, khiến tất cả Yêu Vương lập tức sinh ra cảm giác bị áp chế, hơn nữa theo thời gian trôi qua, lực áp chế này lại ngày càng mạnh.
Mấy vị Thánh Tôn cũng phát hiện ra điểm này, trong thời gian ngắn ngủi, thực lực tu vi vượt xa Đế Tôn tam tầng cảnh không ngờ lại bị áp chế xuống Đế Tôn tam tầng cảnh.
Nói cách khác, thời khắc này chỉ cần một võ giả Đế Tôn tam tầng cảnh bất kỳ của nhân loại, cũng đủ để chiến đấu ngang tay với bọn chúng.
Nhiều năm trước, mấy người bọn hắn cũng đã nhiều lần tới phụ cận Huyết Môn dò xét, biết rõ sự kinh khủng của lực áp chế này, đây vẫn chỉ là bắt đầu mà thôi, nếu lực áp chế đạt đến cực hạn, đủ để khiến thực lực của bọn chúng bị áp chế xuống dưới Đế Tôn Cảnh.
- Các ngươi đi trước đi. Phạm Ngô vung tay, lên tiếng.
Tuy rằng thực lực đám Yêu Vương không tầm thường, nhưng không thể so được với tứ đại Thánh Tôn, nếu tiếp tục lưu lại chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Nghe được mệnh lệnh, đám Yêu Vương cùng Thánh sứ như được đại xá, vội vã phóng ra ngoài, trước khi rời đi cũng không quên mang toàn bộ người Thạch Linh nhất tộc đang bị kiềm chế theo.
Không lâu sau, ở nơi này chỉ còn lại tứ đại Thánh Tôn cùng Dương Khai, Nhược Tích và lão tam.
Tứ đại Thánh Tôn tu vi siêu tuyệt, mặc dù bị cấm chế Huyết Môn áp chế, nhưng tạm thời cũng không gặp nguy hiểm gì. Còn Dương Khai, Nhược Tích và lão tam thì không phải là sinh linh Cổ Địa, cũng không phải Yêu tộc, nên cũng không bị lực áp chế ảnh hưởng.
Thời khắc này, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Trương Nhược Tích.
Nàng đang quỳ sụp xuống đất, đầu vẫn gục xuống không nhúc nhích, khí tức cuồng bạo cũng đã thu liễm trở về. Nhưng bên trong thân thể nhỏ bé kia lại đang có một cỗ lực lượng thức tỉnh, khiến cho tứ đại Thánh Tôn cũng phải kinh hồn táng đảm.
- Huyết mạch lực! Bỗng nhiên hai mắt Dương Khai sáng ngời, mơ hồ ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Tới tận bây giờ, huyết mạch lực của Nhược Tích vẫn còn là một bí mật, Dương Khai cũng rất hy vọng giúp Trương Nhược Tích giải khai huyết mạch huyền bí ẩn tàng bên trong nàng, nhưng thủy chung vẫn không có biện pháp gì tốt.
Lần trước, khi gặp Hồng Trần Đại Đế, dường như Đoàn Hồng Trần đã nhìn ra một chút đầu mối, đáng tiếc lão gia hỏa kia lại tỏ ra thần thần bí bí, không nói rõ, ngược lại còn xiên xỏ Dương Khai, khiến hắn hận đến ngứa hàm mà không thể làm gì được.
Dương Khai tuyệt không nghĩ tới, lần này bởi vì hắn, dưới sự phẫn nộ và tuyệt vọng tột cùng, dưới sự khát khao đối với lực lượng cường đại, không ngờ huyết mạch lực của Nhược Tích lại hoàn toàn thức tỉnh.
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì? Thạch Hỏa cúi đầu, căm tức nhìn Dương Khai. Hắn mơ hồ nghe được Dương Khai lẩm bẩm gì đó, đáng tiếc toàn bộ sự chú ý của hắn đang đặt trên người Trương Nhược Tích, nên không thể nghe rõ.
- Liên quan gì tới ngươi! Dương Khai ngẩng đầu nhìn hắn đầy miệt thị, không ngừng cười lạnh.
- Tiểu tử muốn chết!
Thạch Hỏa giận tím mặt.
- Đừng có làm phức tạp thêm! Bỗng nhiên Phạm Ngô quát lên một tiếng, vẻ mặt tràn đầy tức giận. Trương Nhược Tích xảy ra biến hóa lớn, khiến trong lòng hắn cực độ bất an, mà sự biến hóa của tiểu cô nương này, đơn giản chính là vì Dương Khai.
Nếu lúc này lại tiếp tục làm khó Dương Khai, có trời mới biết cô bé này còn có thể biến thành bộ dáng gì.
Không quản trong thân thể nàng có bí mật gì, nếu đã liên quan đến Huyết Môn, Phạm Ngô đều không thể xem thường.
Gương mặt Thạch Hỏa khó chịu gục gặc đầu, quả nhiên không dám tiếp tục gây phiền toái cho Dương Khai.
Dương Khai cũng lười dây dưa với hắn, với hắn mà nói, nếu Thạch Hỏa còn muốn dây dưa, thì cùng lắm là dốc toàn lực khai chiến với đối phương. Vừa rồi hắn chịu nhục như vậy, chỉ là muốn để Nhược Tích và Thạch Linh nhất tộc đi trước.
Dương Khai quay đầu, khẽ gọi: - Nhược Tích, Nhược Tích...
Liên tiếp hô mười mấy lần, nhưng Nhược Tích vẫn không chút phản ứng chút, khiến Dương Khai chau mày.
- Ta cảm thấy rất không ổn. Thương Cẩu không nhịn được nuốt nước miếng một cái, trên mặt tràn đầy vẻ kiêng kỵ.
Với thực lực của hắn, ngay cả Đại Đế có đến đây, cũng không đủ khiến hắn kinh hãi thành như vậy. Đánh không lại chẳng lẽ không thể chạy thoát sao? Không ngờ khi nhìn đến thiếu nữ yếu đuối quỳ trên mặt đất kia, trong lòng hắn lại tràn đầy kiêng kỵ.
Loan Phượng cùng Phạm Ngô liếc nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự khiếp sợ và bất an.
Thạch Hỏa nóng nảy nói: - Ta muốn giết nàng, loại cảm giác này... bổn tọa rất không thích!
Dứt lời, hắn liền cất bước tiến về phía Trương Nhược Tích.
Nhưng mới đi được hai bước, Trương Nhược Tích đang một mực không có động tĩnh bỗng nhiên thấp giọng nói: - Ta hiểu rồi.
- Cái gì? Tứ đại Thánh Tôn đều kinh nghi nhìn nàng.
Nhược Tích từ từ ngẩng đầu, chỉ có điều trên gương mặt xinh đẹp kia lại lạnh như băng, hai tròng mắt đỏ thẫm càng khiến cho người khác nhìn vào mà run sợ.
- Nhược Tích... Dương Khai ngây ra, hắn sống cùng Nhược Tích nhiều năm như vậy, nhưng cũng chưa từng thấy qua bộ dáng này của nàng, bộ dáng kia, còn là Nhược Tích sao?
Thiếu nữ khẽ thở phào một hơi, đứng dậy, dáng vẻ siêu phàm thoát tục, xuất chiêu phủi sạch bụi bặm trên quần áo, rồi xoay đầu lại, khuôn mặt lạnh như băng nhìn Thạch Hỏa, hé đôi môi đỏ mọng nói: - Đại Thạch Đầu, ngươi vừa mới nói muốn giết ta sao?
Thạch Hỏa bị ánh mắt không chút tình cảm nào nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, trong lòng xuất hiện một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc từ đầu đến chân. Nhưng dưới ánh mắt của nhiều Yêu Vương đang từ xa trông lại, hắn vẫn mạnh miệng nói: - Vậy thì sao?
Nhược Tích gật gật đầu, không nói gì, ánh mắt quét về phía Dương Khai.
Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai chau mày, tràn đầy lo lắng, hắn chưa kịp mở miệng hỏi gì, Nhược Tích đã chuyển ánh mắt đi, như thể không nhận ra hắn.
Điều này làm cho trong lòng Dương Khai trầm xuống, hoàn toàn không biết trên người Nhược Tích đã xảy ra biến hóa gì. Ánh mắt kia khiến cho hắn cảm thấy thật xa lạ, xa lạ đến mức khiến hắn có chút đau lòng.
Nhược Tích khoát tay, trên bàn tay ngọc bỗng nhiên xuất hiện một vật.
Đó là một viên ngọc bích tỏa ra lực lượng không gian yếu ớt, tinh xảo xinh đẹp có một không hai.
- Không Linh Ngọc Bích!
Dương Khai chau mày, không biết Trương Nhược Tích lấy Không Linh Ngọc Bích ra vào lúc này làm gì, đây chính là vật gia truyền của Trương gia, lúc trước vẫn luôn được Dương Khai bảo quản, trước khi vào Cổ Địa hắn mới giao lại cho Nhược Tích, bởi vì Dương Khai cảm thấy thực lực Nhược Tích không đủ lắm, để nàng tìm hiểu bí mật trong Không Linh Ngọc Bích một chút, không chừng có thể giải khai huyết mạch bí mật trong cơ thể nàng.
Nhưng Nhược Tích vẫn không phát hiện được gì, không ngờ lúc này lại lấy ra ngoài.
Ngay khi Dương Khai đang miên man suy nghĩ, Nhược Tích đã bấm tay bắn ra, Không Linh Ngọc Bích bỗng nhiên hóa thành một luồng sáng bắn về phía Huyết Môn.
Luồng sáng trắng lập tức được khảm vào Huyết Môn, khiến trên màn chắn đỏ tươi xuất hiện một tầng trắng nõn.
Ngay sau đó, trên Không Linh Ngọc Bích bỗng ồ ạt hiện lên các loại đồ án giống như tiên cảnh, mà theo những đồ án này lóe lên, một tiếng "cách cách" giòn tan đột nhiên vang lên truyền ra khắp thiên địa.
Dường như có một cánh cửa phủ bụi đã lâu đang từ từ mở ra, một cỗ khí tức khiến người ta kinh sợ từ bên trong cửa tràn ngập ra.
- Chìa khóa Huyết Môn, chìa khóa Huyết Môn! Phạm Ngô đang cau mày nhìn, bỗng nhiên sắc mặt cuồng biến, kêu lên, hắn trợn tròn hai mắt nhìn Trương Nhược Tích, sợ hãi nói: - Sao ngươi lại có chìa khóa Huyết Môn?
Loan Phượng cũng không khỏi lấy tay che kín miệng, thất thần nhìn Huyết Môn, lẩm bẩm nói: - Huyết Môn... đã mở ra!
Ầm ầm...
m thanh đại môn mở ra cuối cùng cũng vang lên, bên trong Huyết Môn, hào quang bay lượn, cảnh sắc tuyệt vời như ẩn như hiện, thoáng thoáng như có một tòa cung điện huy hoàng, sừng sững trong đó, rồi lại như lọt vào trong mây, khiến người ta nhìn như rơi vào trong màn sương mù.
- Chìa khóa Huyết Môn? Dương Khai ngạc nhiên, biểu tình trên mặt cũng cực kỳ đặc sắc.
Hắn nghiên cứu Không Linh Ngọc Bích cũng không ít thời gian, nhưng chưa từng nghĩ qua, Không Linh Ngọc Bích lại chính là một cái chìa khóa.
Chìa khóa mở ra Huyết Môn.
Xem ra, trước đây trên Không Linh Ngọc Bích không ngừng lóe lên các loại cảnh sắc diễm lệ, chính là cảnh sắc bên trong Huyết Môn, cung điện kia, chính là Thánh Linh Cung trong truyền thuyết.
- Ngươi nghĩ xem... tại sao bổn cung lại có chìa khóa Huyết Môn? Nhược Tích hờ hững trả lời một câu, ngữ khí êm ái, nhưng khi lọt vào tai Phạm Ngô lại như sét đánh ngang tai, khiến hắn không nhịn được lui về sau mấy bước, vẻ mặt tái nhợt.
Nhược Tích nâng một tay lên, xuất ra một chiêu về phía Huyết Môn, tựa như đang kêu gọi thứ gì đó.
Vút...
Một luồng sáng từ trong Huyết Môn chợt bắn thẳng ra, được nàng bắt vào trong tay.
Choang...
Tiếng kiếm ngâm vang lên, đến lúc này mọi người mới nhìn thấy, vật bay ra từ trong Huyết Môn không ngờ chính là một thanh kiếm, một thanh kiếm sắc bén, vô cùng tinh mỹ, thân kiếm sáng bóng, chuôi kiếm trạm trổ hình long phượng đang bay lượn, đuôi kiếm có một chùm tua màu đỏ, trong vô cùng linh động như đang còn sống vậy.
Kiếm trong tay, khiến khí tức Nhược Tích ầm ầm tăng vọt, khí thế kia vô cùng cường đại, không ngờ so với cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh lại không kém chút nào.
Rầm...
Bỗng nhiên phía sau Nhược Tích ngưng tụ một hư ảnh.
Dương Khai trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn hư ảnh kia.
Hắn đã thấy qua không chỉ một lần, nhưng mỗi một lần gặp được hư ảnh này đều vô cùng rung động.
Đó là hư ảnh một thiếu nữ to lớn, mái tóc buông thả phía sau, đầu hơi ngước lên, vẻ mặt lạnh lùng, thoạt nhìn có vài phần tương tự Nhược Tích, hai tay cầm một thanh cự kiếm lẳng lặng đứng phía sau Nhược Tích, tựa như một cái bóng kéo dài của Nhược Tích vậy.
- Thiên Hình Kiếm. Phạm Ngô không nhịn được nữa, la lên thất thanh, mặt cắt không còn một giọt máu.
Chẳng những hắn như vậy, mà ba vị Thánh Tôn khác cũng đồng dạng đều tỏ ra kinh hãi, ánh mắt tràn đầy sợ sệt.
- Không ngờ ngươi lại là hậu nhân của Thiên Hình. Loan Phượng biến sắc, cay đắng nói.
Thương Cẩu toàn thân phát run, gần như đứng không vững.
Thạch Hỏa thì choáng váng, thiếu chút nữa té xỉu xuống đất.
Thân là hậu duệ thánh linh, được truyền thừa lực lượng căn nguyên của tổ tiên, thu được ký ức tổ tiên, không có ai hiểu rõ chỗ kinh khủng của Thiên Hình hơn bọn họ.
Thiên Hình ở trong niên đại xưa kia, tuyệt đối chính là đại họa của niên đại đó, thánh linh khắp thiên hạ bị nàng chém chết hơn chín thành, vô số căn nguyên thánh linh bị phong ấn bên trong Thánh Linh Cung của Huyết Môn không thấy được mặt trời, rất nhiều thánh linh vừa nghe nói tới đã biến sắc, hoảng sợ không chịu nổi.
- Không xong, lực lượng cấm chế Huyết Môn sống lại.
- Các vị đại nhân, mau lui, chậm trễ sợ sinh biến.
Đám Yêu Vương tranh nhau hô lên, bọn chúng có thể tiến vào gần, hoàn toàn là vì Huyết Môn xảy ra dị biến khiến lực lượng cấm chế thần bí kia tạm thời biến mất, nếu là lúc trước, trong vòng mười dặm quanh Huyết Môn căn bản không ai có thể đến gần.
Nhưng hiện tại, lực lượng thần bí vô cớ biến mất kia dường như đã trở lại, khiến tất cả Yêu Vương lập tức sinh ra cảm giác bị áp chế, hơn nữa theo thời gian trôi qua, lực áp chế này lại ngày càng mạnh.
Mấy vị Thánh Tôn cũng phát hiện ra điểm này, trong thời gian ngắn ngủi, thực lực tu vi vượt xa Đế Tôn tam tầng cảnh không ngờ lại bị áp chế xuống Đế Tôn tam tầng cảnh.
Nói cách khác, thời khắc này chỉ cần một võ giả Đế Tôn tam tầng cảnh bất kỳ của nhân loại, cũng đủ để chiến đấu ngang tay với bọn chúng.
Nhiều năm trước, mấy người bọn hắn cũng đã nhiều lần tới phụ cận Huyết Môn dò xét, biết rõ sự kinh khủng của lực áp chế này, đây vẫn chỉ là bắt đầu mà thôi, nếu lực áp chế đạt đến cực hạn, đủ để khiến thực lực của bọn chúng bị áp chế xuống dưới Đế Tôn Cảnh.
- Các ngươi đi trước đi. Phạm Ngô vung tay, lên tiếng.
Tuy rằng thực lực đám Yêu Vương không tầm thường, nhưng không thể so được với tứ đại Thánh Tôn, nếu tiếp tục lưu lại chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Nghe được mệnh lệnh, đám Yêu Vương cùng Thánh sứ như được đại xá, vội vã phóng ra ngoài, trước khi rời đi cũng không quên mang toàn bộ người Thạch Linh nhất tộc đang bị kiềm chế theo.
Không lâu sau, ở nơi này chỉ còn lại tứ đại Thánh Tôn cùng Dương Khai, Nhược Tích và lão tam.
Tứ đại Thánh Tôn tu vi siêu tuyệt, mặc dù bị cấm chế Huyết Môn áp chế, nhưng tạm thời cũng không gặp nguy hiểm gì. Còn Dương Khai, Nhược Tích và lão tam thì không phải là sinh linh Cổ Địa, cũng không phải Yêu tộc, nên cũng không bị lực áp chế ảnh hưởng.
Thời khắc này, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Trương Nhược Tích.
Nàng đang quỳ sụp xuống đất, đầu vẫn gục xuống không nhúc nhích, khí tức cuồng bạo cũng đã thu liễm trở về. Nhưng bên trong thân thể nhỏ bé kia lại đang có một cỗ lực lượng thức tỉnh, khiến cho tứ đại Thánh Tôn cũng phải kinh hồn táng đảm.
- Huyết mạch lực! Bỗng nhiên hai mắt Dương Khai sáng ngời, mơ hồ ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Tới tận bây giờ, huyết mạch lực của Nhược Tích vẫn còn là một bí mật, Dương Khai cũng rất hy vọng giúp Trương Nhược Tích giải khai huyết mạch huyền bí ẩn tàng bên trong nàng, nhưng thủy chung vẫn không có biện pháp gì tốt.
Lần trước, khi gặp Hồng Trần Đại Đế, dường như Đoàn Hồng Trần đã nhìn ra một chút đầu mối, đáng tiếc lão gia hỏa kia lại tỏ ra thần thần bí bí, không nói rõ, ngược lại còn xiên xỏ Dương Khai, khiến hắn hận đến ngứa hàm mà không thể làm gì được.
Dương Khai tuyệt không nghĩ tới, lần này bởi vì hắn, dưới sự phẫn nộ và tuyệt vọng tột cùng, dưới sự khát khao đối với lực lượng cường đại, không ngờ huyết mạch lực của Nhược Tích lại hoàn toàn thức tỉnh.
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì? Thạch Hỏa cúi đầu, căm tức nhìn Dương Khai. Hắn mơ hồ nghe được Dương Khai lẩm bẩm gì đó, đáng tiếc toàn bộ sự chú ý của hắn đang đặt trên người Trương Nhược Tích, nên không thể nghe rõ.
- Liên quan gì tới ngươi! Dương Khai ngẩng đầu nhìn hắn đầy miệt thị, không ngừng cười lạnh.
- Tiểu tử muốn chết!
Thạch Hỏa giận tím mặt.
- Đừng có làm phức tạp thêm! Bỗng nhiên Phạm Ngô quát lên một tiếng, vẻ mặt tràn đầy tức giận. Trương Nhược Tích xảy ra biến hóa lớn, khiến trong lòng hắn cực độ bất an, mà sự biến hóa của tiểu cô nương này, đơn giản chính là vì Dương Khai.
Nếu lúc này lại tiếp tục làm khó Dương Khai, có trời mới biết cô bé này còn có thể biến thành bộ dáng gì.
Không quản trong thân thể nàng có bí mật gì, nếu đã liên quan đến Huyết Môn, Phạm Ngô đều không thể xem thường.
Gương mặt Thạch Hỏa khó chịu gục gặc đầu, quả nhiên không dám tiếp tục gây phiền toái cho Dương Khai.
Dương Khai cũng lười dây dưa với hắn, với hắn mà nói, nếu Thạch Hỏa còn muốn dây dưa, thì cùng lắm là dốc toàn lực khai chiến với đối phương. Vừa rồi hắn chịu nhục như vậy, chỉ là muốn để Nhược Tích và Thạch Linh nhất tộc đi trước.
Dương Khai quay đầu, khẽ gọi: - Nhược Tích, Nhược Tích...
Liên tiếp hô mười mấy lần, nhưng Nhược Tích vẫn không chút phản ứng chút, khiến Dương Khai chau mày.
- Ta cảm thấy rất không ổn. Thương Cẩu không nhịn được nuốt nước miếng một cái, trên mặt tràn đầy vẻ kiêng kỵ.
Với thực lực của hắn, ngay cả Đại Đế có đến đây, cũng không đủ khiến hắn kinh hãi thành như vậy. Đánh không lại chẳng lẽ không thể chạy thoát sao? Không ngờ khi nhìn đến thiếu nữ yếu đuối quỳ trên mặt đất kia, trong lòng hắn lại tràn đầy kiêng kỵ.
Loan Phượng cùng Phạm Ngô liếc nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự khiếp sợ và bất an.
Thạch Hỏa nóng nảy nói: - Ta muốn giết nàng, loại cảm giác này... bổn tọa rất không thích!
Dứt lời, hắn liền cất bước tiến về phía Trương Nhược Tích.
Nhưng mới đi được hai bước, Trương Nhược Tích đang một mực không có động tĩnh bỗng nhiên thấp giọng nói: - Ta hiểu rồi.
- Cái gì? Tứ đại Thánh Tôn đều kinh nghi nhìn nàng.
Nhược Tích từ từ ngẩng đầu, chỉ có điều trên gương mặt xinh đẹp kia lại lạnh như băng, hai tròng mắt đỏ thẫm càng khiến cho người khác nhìn vào mà run sợ.
- Nhược Tích... Dương Khai ngây ra, hắn sống cùng Nhược Tích nhiều năm như vậy, nhưng cũng chưa từng thấy qua bộ dáng này của nàng, bộ dáng kia, còn là Nhược Tích sao?
Thiếu nữ khẽ thở phào một hơi, đứng dậy, dáng vẻ siêu phàm thoát tục, xuất chiêu phủi sạch bụi bặm trên quần áo, rồi xoay đầu lại, khuôn mặt lạnh như băng nhìn Thạch Hỏa, hé đôi môi đỏ mọng nói: - Đại Thạch Đầu, ngươi vừa mới nói muốn giết ta sao?
Thạch Hỏa bị ánh mắt không chút tình cảm nào nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, trong lòng xuất hiện một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc từ đầu đến chân. Nhưng dưới ánh mắt của nhiều Yêu Vương đang từ xa trông lại, hắn vẫn mạnh miệng nói: - Vậy thì sao?
Nhược Tích gật gật đầu, không nói gì, ánh mắt quét về phía Dương Khai.
Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai chau mày, tràn đầy lo lắng, hắn chưa kịp mở miệng hỏi gì, Nhược Tích đã chuyển ánh mắt đi, như thể không nhận ra hắn.
Điều này làm cho trong lòng Dương Khai trầm xuống, hoàn toàn không biết trên người Nhược Tích đã xảy ra biến hóa gì. Ánh mắt kia khiến cho hắn cảm thấy thật xa lạ, xa lạ đến mức khiến hắn có chút đau lòng.
Nhược Tích khoát tay, trên bàn tay ngọc bỗng nhiên xuất hiện một vật.
Đó là một viên ngọc bích tỏa ra lực lượng không gian yếu ớt, tinh xảo xinh đẹp có một không hai.
- Không Linh Ngọc Bích!
Dương Khai chau mày, không biết Trương Nhược Tích lấy Không Linh Ngọc Bích ra vào lúc này làm gì, đây chính là vật gia truyền của Trương gia, lúc trước vẫn luôn được Dương Khai bảo quản, trước khi vào Cổ Địa hắn mới giao lại cho Nhược Tích, bởi vì Dương Khai cảm thấy thực lực Nhược Tích không đủ lắm, để nàng tìm hiểu bí mật trong Không Linh Ngọc Bích một chút, không chừng có thể giải khai huyết mạch bí mật trong cơ thể nàng.
Nhưng Nhược Tích vẫn không phát hiện được gì, không ngờ lúc này lại lấy ra ngoài.
Ngay khi Dương Khai đang miên man suy nghĩ, Nhược Tích đã bấm tay bắn ra, Không Linh Ngọc Bích bỗng nhiên hóa thành một luồng sáng bắn về phía Huyết Môn.
Luồng sáng trắng lập tức được khảm vào Huyết Môn, khiến trên màn chắn đỏ tươi xuất hiện một tầng trắng nõn.
Ngay sau đó, trên Không Linh Ngọc Bích bỗng ồ ạt hiện lên các loại đồ án giống như tiên cảnh, mà theo những đồ án này lóe lên, một tiếng "cách cách" giòn tan đột nhiên vang lên truyền ra khắp thiên địa.
Dường như có một cánh cửa phủ bụi đã lâu đang từ từ mở ra, một cỗ khí tức khiến người ta kinh sợ từ bên trong cửa tràn ngập ra.
- Chìa khóa Huyết Môn, chìa khóa Huyết Môn! Phạm Ngô đang cau mày nhìn, bỗng nhiên sắc mặt cuồng biến, kêu lên, hắn trợn tròn hai mắt nhìn Trương Nhược Tích, sợ hãi nói: - Sao ngươi lại có chìa khóa Huyết Môn?
Loan Phượng cũng không khỏi lấy tay che kín miệng, thất thần nhìn Huyết Môn, lẩm bẩm nói: - Huyết Môn... đã mở ra!
Ầm ầm...
m thanh đại môn mở ra cuối cùng cũng vang lên, bên trong Huyết Môn, hào quang bay lượn, cảnh sắc tuyệt vời như ẩn như hiện, thoáng thoáng như có một tòa cung điện huy hoàng, sừng sững trong đó, rồi lại như lọt vào trong mây, khiến người ta nhìn như rơi vào trong màn sương mù.
- Chìa khóa Huyết Môn? Dương Khai ngạc nhiên, biểu tình trên mặt cũng cực kỳ đặc sắc.
Hắn nghiên cứu Không Linh Ngọc Bích cũng không ít thời gian, nhưng chưa từng nghĩ qua, Không Linh Ngọc Bích lại chính là một cái chìa khóa.
Chìa khóa mở ra Huyết Môn.
Xem ra, trước đây trên Không Linh Ngọc Bích không ngừng lóe lên các loại cảnh sắc diễm lệ, chính là cảnh sắc bên trong Huyết Môn, cung điện kia, chính là Thánh Linh Cung trong truyền thuyết.
- Ngươi nghĩ xem... tại sao bổn cung lại có chìa khóa Huyết Môn? Nhược Tích hờ hững trả lời một câu, ngữ khí êm ái, nhưng khi lọt vào tai Phạm Ngô lại như sét đánh ngang tai, khiến hắn không nhịn được lui về sau mấy bước, vẻ mặt tái nhợt.
Nhược Tích nâng một tay lên, xuất ra một chiêu về phía Huyết Môn, tựa như đang kêu gọi thứ gì đó.
Vút...
Một luồng sáng từ trong Huyết Môn chợt bắn thẳng ra, được nàng bắt vào trong tay.
Choang...
Tiếng kiếm ngâm vang lên, đến lúc này mọi người mới nhìn thấy, vật bay ra từ trong Huyết Môn không ngờ chính là một thanh kiếm, một thanh kiếm sắc bén, vô cùng tinh mỹ, thân kiếm sáng bóng, chuôi kiếm trạm trổ hình long phượng đang bay lượn, đuôi kiếm có một chùm tua màu đỏ, trong vô cùng linh động như đang còn sống vậy.
Kiếm trong tay, khiến khí tức Nhược Tích ầm ầm tăng vọt, khí thế kia vô cùng cường đại, không ngờ so với cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh lại không kém chút nào.
Rầm...
Bỗng nhiên phía sau Nhược Tích ngưng tụ một hư ảnh.
Dương Khai trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn hư ảnh kia.
Hắn đã thấy qua không chỉ một lần, nhưng mỗi một lần gặp được hư ảnh này đều vô cùng rung động.
Đó là hư ảnh một thiếu nữ to lớn, mái tóc buông thả phía sau, đầu hơi ngước lên, vẻ mặt lạnh lùng, thoạt nhìn có vài phần tương tự Nhược Tích, hai tay cầm một thanh cự kiếm lẳng lặng đứng phía sau Nhược Tích, tựa như một cái bóng kéo dài của Nhược Tích vậy.
- Thiên Hình Kiếm. Phạm Ngô không nhịn được nữa, la lên thất thanh, mặt cắt không còn một giọt máu.
Chẳng những hắn như vậy, mà ba vị Thánh Tôn khác cũng đồng dạng đều tỏ ra kinh hãi, ánh mắt tràn đầy sợ sệt.
- Không ngờ ngươi lại là hậu nhân của Thiên Hình. Loan Phượng biến sắc, cay đắng nói.
Thương Cẩu toàn thân phát run, gần như đứng không vững.
Thạch Hỏa thì choáng váng, thiếu chút nữa té xỉu xuống đất.
Thân là hậu duệ thánh linh, được truyền thừa lực lượng căn nguyên của tổ tiên, thu được ký ức tổ tiên, không có ai hiểu rõ chỗ kinh khủng của Thiên Hình hơn bọn họ.
Thiên Hình ở trong niên đại xưa kia, tuyệt đối chính là đại họa của niên đại đó, thánh linh khắp thiên hạ bị nàng chém chết hơn chín thành, vô số căn nguyên thánh linh bị phong ấn bên trong Thánh Linh Cung của Huyết Môn không thấy được mặt trời, rất nhiều thánh linh vừa nghe nói tới đã biến sắc, hoảng sợ không chịu nổi.
/2840
|