Không ai biết lực lượng kia rốt cuộc là cái gì, khi nó lại tới là lúc người bị vây phát hiện mình đã rời khỏi Vụ Cốc đi ra ngoài.
Có người đoán trong Vụ Cốc này có một vị cao nhân ẩn thế, lúc này đang mai danh ẩn tích, sương mù dày đặc tràn ngập sơn cốc kia chính là thủ đoạn kinh thiên vị cao nhân này thi triển ra, mục đích là không muốn cho người ngoài quấy rầy cuộc sống của hắn.
Mà vị cao nhân này tuy rằng tu vi thông thiên nhưng tâm từ người thiện, cho nên chỉ cần người bị vây trong Vụ Cốc hắn đều sẽ xuất thủ tương trợ, không muốn vọng tạo sát nghiệp.
Dĩ nhiên đây chỉ là suy đoán của mọi người thôi, còn về bên trong Vụ Cốc rốt cuộc có gì cho tới nay cũng không ai biết được.
Giờ khắc này, chỗ chính giữa Vụ Cốc có một mảnh diện tích ước chừng rộng một mẫu đất không bị sương mù dày đặc bao phủ, đây cũng chính là nơi duy nhất trong Vụ Cốc có thể nhìn thấy được.
Mà trong phạm vi một mẫu đất này lại có thêm chừng hai mươi mộ gia lớn nhỏ cao chừng thân người
Những ngôi mồ này dường như chi chít khắp nơi, tản lạc trên mẫu đất này, trước mỗi một ngôi mồ đều có một bảng gỗ, trên đó khắc những danh tính khác nhau.
Từ nét chữ trên đó có thể thấy những bảng gỗ này đều từ tay một người khắc ra.
Trong thế giới Thần Du, bất kỳ sinh linh nào sao khi chết đều sẽ tan chảy vì năng lượng tiêu tán trong thiên địa này cho nên chắc sẽ không có thi thể để lại. Những ngôi mồ này bên trong hẳn nhiên trống không, nhưng vẫn có người lập bia cho bọn họ, hiển nhiên là vì tế điện cùng hoài niệm.
Còn nếu nhìn tính danh trên đó có thể phát hiện tên trên những bảng gỗ trên đều là những đại nhân vật oai phong một cõi trong thế giới Thần Du.
Dĩ nhiên đó là chuyện từ cách đây rất lâu.
Giờ này những đại nhân vật đó đã sớm không hiện hình, thế nhân cũng không biết bọn họ còn sống hay chết, nhưng không nghĩ bọn họ đã sớm không ở nhân thế.
Nếu để cho người biết bài vị những đại nhân vật này đều tập trung ở đây, tin tức này nếu lan truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ chấn động thiên hạ.
Bên trong Vụ Cốc một mảnh yên tĩnh, dường như ngoài phần mộ của những người này không còn vật gì khác nữa.
Trong khoảng cách chừng mười trượng từ những phần mộ này có một ngôi nhà gỗ đơn sơ, bên trong nhà gỗ có một cụ già râu tóc bạc phơ ngồi xếp bằng. Cụ già nhìn như già nua nhưng sắc mặt sáng rõ, tiên phong đạo cốt vô cùng bất phàm.
Từ ở mặt ngoài nhìn, lão nhân căn bản không có chút dấu vết tu luyện này, cũng không có bất kỳ lực lượng dao động, chỉ phảng phất như một người bình thường. Nhưng mỗi lần lão già hít ra thở vào lại là chấn động cả thể thiên địa.
Tu vi người này hiển nhiên đã đạt chí cực, đã tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất trong truyền thuyết kia.
Bỗng nhiên, lão giả mở hai tròng mắt, thần quang bốn phía từ cặp con ngươi kia, ẩn có Nhật Nguyệt tinh thần hiển hộ, vạn thú sinh linh lướt nhanh một cái rồi biến mất.
Thân hình lão không động, chỉ hơi chao đảo liền biến mất không thấy.
Chờ tới khi lão xuất hiện trở lại đã ở một chỗ trong Vụ Cốc, lão phất ống tay áo, chỉ một thoáng, cuồng phong gào thét, đem mảnh sương mù dày đặc phía trước thổi tan.
Một Tế đàn quỷ dị, bày ra thế kỳ lạ bỗng xuất hiện trước mặt lão giả.
Lão giả sắc diện ngưng trọng nhìn chằm chằm Tế đàn, chuyên chú lắng nghe.
Uâng uâng…
Thanh âm nhỏ tới mức gần như không thể phát hiện bỗng truyền từ bên trong Tế đàn ra.
Lão giả sắc mặt chợt biến đổi, lão dường như không thể tin vào những gì mình nghe thấy, lại chứng thực thêm một phen nhưng kết quả vẫn là như cũ.
Sắc mặt lão bỗng trở nên khó coi, mơ hồ lộ ra một vẻ bi thương.
- Đã nhiều năm như vậy, các ngươi lại lần nữa tỉnh dậy sao? Lão bỗng nhìn Tế Đàn kia lẩm bẩm, dường như nói chuyện với người quen cũ.
- Là lực lượng nào làm các ngươi tỉnh laị? Lão giả nói chuyện, quay đầu nhìn một hướng, sau khi đưa mắt nhìn một lát, thân hình lão lắc lư, biến mất tại chỗ.
Chốc lát sau, một đạo sáng cầu vồng phá vỡ phía chân trời chạy tới Vụ Cốc, phi tới vị trí Thiên Yêu Sơn.
...
Ở chỗ sâu trong Thiên Yêu Sơn, thân hình Dương Khai cừng ở tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng quan sát.
Lúc trước hắn rời khỏi chỗ chiến đấu với Ban Thanh, một đường hướng bên trong Thiên Yêu Sơn xâm nhập muốn tránh tới một chỗ an toàn.
Nhưng không được như ý, thỉnh thoảng lại có người tìm thấy hắn, tuy rằng thực lực của những người này cũng không bằng Ban Thnah, không thể tạo thành uy hiếp đối với Dương khai, bị Phệ Hồn Trùng cùng Trảm Hồn Đao của hắn chém chết sạch sẽ, nhưng phiền toái liên tục như vậy cũng làm hắn cảnh giác vô cùng.
Hắn từ phó hành động đã đủ cẩn thận rồi, hành tung lại vẫn bị bại lộ, những người kia dường như biết được phương hướng của hắn.
Điều này làm cho hắn không khỏi hoài nghi không biết có phải vì trên người mình đã có dấu vết gì đó nên những người này theo tận tới đây…
Nhưng khi hắn xét lại lại không hề có phát hiện gì.
Huống chi trong số những người hắn gặp ngoại trừ Ban Thanh có năng lực này, những người khác hoàn toàn không có khả năng làm chuyện như vậy, nếu thực do Ban Thanh gây nên vậy rốt cuộc là hắn động thủ lúc nào?
Dương Khai nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể suy đoán lúc mình giao phong với Ban Thanh hắn đã động tay chân trên người mình.
Mà cái thủ đoạn hắn không biết được này chính là nguyên nhân dẫn những người kia đến.
Tính tới nay hắn đã không để ý tới nguy hiểm, chỉ có tiến vào chỗ sâu trong Thiên Yêu Sơn.
Nào biết nửa ngày sau còn bị hai con yêu thú cản đường.
Hai con yêu thú này cũng không phải yêu thú bình thường, thần niệm Dương Khai thả ra, cảm thấy bọn chúng có khí tức của yêu thú bậc mười hai, nói cánh khác hai con yêu thú này có thể so sánh với tu vi của Đế Tôn Cảnh.
Chỉ riêng Ban Thanh đã làm cho hắn không khỏi khổ sở, giờ khắc này liền xuất hiện hai con yêu thú thực lực không khác Ban Thanh mấy, Dương Khai không khỏi kêu khổ.
Cao Tuyết Đình nói trong Thiên Yêu Sơn này có thật nhiều tồn tại tới nàng cũng không dám trêu chọc lúc này hiển nhiên là không phóng đại mà là nói thật. Trong Thiên Yêu Sơn này thực có rất nhiều bậc cao tồn tại, chỉ là Dương Khai luôn hoạt động tại vòng ngoài nên chưa gặp thôi.
Hai con yêu thú kia mỗi còn đều sinh thần tuấn vất hàm, con bên trái giống như khỉ vượn, hai tay dài kỳ quái, một thân lông tóc thô dày giống như kim châm ghim lên, đôi mắt trừng lên còn to hơn quả đấm của trẻ con hướng về phía Dương Khai nhìn chằm chằm, lỗ mũi phun khí nóng bộ dáng rất không có ý tốt.
Con bên phải trắng tin không tì vết như Thần Lộc chế từ bạch ngọc, trên người không một tia tạp sắc, vô cùng thần diệu. Bên ngoài thân nó thậm chí còn có vầng sáng nhạt bao phủ, làm người nhìn có cảm giác hoa mắt, trên trán nó có hai sừng hươu ngắn ngủi như vẽ rồng điểm thêm mắt, làm tăng thêm vẻ xinh đẹp.
Hai con yêu thú rõ ràng chủng loại khác nhau nhưng có thể bình an chung ssoong, hơn nữa lại cùng tới trước mặt Dương Khai chặn đường đi của hắn, một con một bên trái phải, phong toả đường lui của hắn. Dương Khai chậc lưỡi, áp lực như núi.
Yêu thú bậc mười hai đã có tỷ lệ rất lớn có linh trí, nói cách khác yêu thú thực lực đạt tới trình độ này đã thoát khỏi bản năng của thú, có thể suy nghĩ nhìn nhận như nhân loại.
Dĩ nhiên cũng có một chút đặc biệt của yêu thú, mặc dù thực lực có cường đại hơn cũng vẫn duy trì thú tính, linh trí không mở.
Dương Khai cũng không biết hai con yêu thú này rốt cuộc có mở ra linh trí hay không, nhưng hắn mong đợi đối phương có thể làm được điều này, nếu không hắn cũng chắng có hy vọng gì.
Mà khi hai con yêu thú xuất hiện là lúc Tử Ly ngạc nhiên sợ hãi chạy đến núp sau Dương Khai.
Nó chẳng qua chỉ là yêu thú bậc chín, đối mặt với yêu thú bậc mười hai cường đại như vậy tất nhiên sẽ cảm thấy áp chế.
Trong lúc giằng co, yêu thú có bộ dáng khỉ vượn kia bỗng phun ra tiếng hừ hừ từ trong mũi, kèm theo một cỗ nhiệt khí mắt thường có thể nhìn thấy được, chỉ một thoáng, trong phạm vi mấy chục lý nhiệt độ giảm nhanh. Dương Khai trong lòng trầm xuống, hắn theo bản năng vận chuyển lực lượng trong cơ thể.
- Chơi đủ rồi chứ? Yêu thú kia bỗng cất tiếng người.
Dương Khai hơi biến sắc mặt, lập tức sáng tỏ con yêu thú trước mắt này đã mở ra linh trí, mà hơn nữa là linh trí cực cao.
Từ đó hắn liền có khả năng giao thiệp với đối phương.
Nghĩ tới đây hắn vội ôm quyền mở miệng nói: - Vị tiền bối này…
Đối phương là một con yêu thú, xưng hô tiền bối dường như có chút không ổn, nhưng Dương Khai thực không nghĩ ra các xưng hô nào khác nên chỉ có thể làm như vậy.
Còn không đợi hắn nói hết lời con khỉ vượn kia đã lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, uy áp Đế Tôn Cảnh từ tren trời giáng xuống trực tiếp áp tới Dương Khai hừ lạnh nói:
- Ngươi ngậm miệng.
- Ak.
Dương Khai không lời chống đỡ, cũng không biết nó rốt cuộc có ý gì, hơn nữa bây giờ nghĩ lời, lúc trước hắn mở miệng nói câu kia cũng khó giải thích được.
Lúc này con Thần Lộc bên phải bỗng nhiên xuất thủ.
Một lực lượng nhu hoà từ Thần Lộc tràn ngập tới, tách khỏi áp lực từ khỉ vượn kia đối với Dương Khai.
Cùng lúc đó trên người Thần Lộc nở rộ tia sáng biến ảo vặn vẹo, bỗng biến thành một nữ tử có vóc dáng cao gầy, da thịt trắng như tuyết, có vẻ đẹp điên đảo chúng sinh.
Nữ tử hiển hoá này thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi, mà vẻ đẹp kia không phải xinh đẹp cũng không phải quyến rũ, không phải đoan trang mà là thánh khiết, không ở trong ngũ hành mà là loại thánh khiết siêu thoát ngoài thiên địa.
Cát bụi không nhiễm, không bị ngoại vật xâm phạm, như không hít khói lửa nhân gian mà như tiên nữ trên trời cao giáng thế.
- Viên Phi. Cẩn thận một chút, nếu bị thương thiếu chủ sẽ làm sao? Sau khi hoá thành hình người, Thần Lộc mới trừng mắt liếc con yêu thú kia có chút oán trách.
- Hừ bị thương cũng đáng đời. Yêu thú bị gọi là Viên Phi lúc trả lời kêu lên một tiếng, lông tóc trên người nhanh chóng thu lại, đồng thời đứng thẳng thân mình.
Khi đứng thẳng, thân thể của nó đã thay đổi thần kỳ, chờ tới khi nó đứng dậy hắn đã biến thành một nam nhân trung niên chừng bốn mươi, đầy mặt sát khí, thân mặc một bộ quần áo dầy.
Biến ảo này của nó so với Thần Lộc quả nhiên kém xa, không có chút mỹ cảm nào, nhưng cũng không thể phủ nhận, phương thức này rất giản dị tự nhiên,rất thiết thực.
Hai con yêu thú đồng loạt hoá thành hình người, Dương Khai cũng không khiếp sợ nhiều chỉ nghi ngờ nhìn bọn họ ngạc nhiên nói:
- Thiếu chủ?
Giờ khắc này hắn dường như đã hiểu rõ chuyện gì.
Có người đoán trong Vụ Cốc này có một vị cao nhân ẩn thế, lúc này đang mai danh ẩn tích, sương mù dày đặc tràn ngập sơn cốc kia chính là thủ đoạn kinh thiên vị cao nhân này thi triển ra, mục đích là không muốn cho người ngoài quấy rầy cuộc sống của hắn.
Mà vị cao nhân này tuy rằng tu vi thông thiên nhưng tâm từ người thiện, cho nên chỉ cần người bị vây trong Vụ Cốc hắn đều sẽ xuất thủ tương trợ, không muốn vọng tạo sát nghiệp.
Dĩ nhiên đây chỉ là suy đoán của mọi người thôi, còn về bên trong Vụ Cốc rốt cuộc có gì cho tới nay cũng không ai biết được.
Giờ khắc này, chỗ chính giữa Vụ Cốc có một mảnh diện tích ước chừng rộng một mẫu đất không bị sương mù dày đặc bao phủ, đây cũng chính là nơi duy nhất trong Vụ Cốc có thể nhìn thấy được.
Mà trong phạm vi một mẫu đất này lại có thêm chừng hai mươi mộ gia lớn nhỏ cao chừng thân người
Những ngôi mồ này dường như chi chít khắp nơi, tản lạc trên mẫu đất này, trước mỗi một ngôi mồ đều có một bảng gỗ, trên đó khắc những danh tính khác nhau.
Từ nét chữ trên đó có thể thấy những bảng gỗ này đều từ tay một người khắc ra.
Trong thế giới Thần Du, bất kỳ sinh linh nào sao khi chết đều sẽ tan chảy vì năng lượng tiêu tán trong thiên địa này cho nên chắc sẽ không có thi thể để lại. Những ngôi mồ này bên trong hẳn nhiên trống không, nhưng vẫn có người lập bia cho bọn họ, hiển nhiên là vì tế điện cùng hoài niệm.
Còn nếu nhìn tính danh trên đó có thể phát hiện tên trên những bảng gỗ trên đều là những đại nhân vật oai phong một cõi trong thế giới Thần Du.
Dĩ nhiên đó là chuyện từ cách đây rất lâu.
Giờ này những đại nhân vật đó đã sớm không hiện hình, thế nhân cũng không biết bọn họ còn sống hay chết, nhưng không nghĩ bọn họ đã sớm không ở nhân thế.
Nếu để cho người biết bài vị những đại nhân vật này đều tập trung ở đây, tin tức này nếu lan truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ chấn động thiên hạ.
Bên trong Vụ Cốc một mảnh yên tĩnh, dường như ngoài phần mộ của những người này không còn vật gì khác nữa.
Trong khoảng cách chừng mười trượng từ những phần mộ này có một ngôi nhà gỗ đơn sơ, bên trong nhà gỗ có một cụ già râu tóc bạc phơ ngồi xếp bằng. Cụ già nhìn như già nua nhưng sắc mặt sáng rõ, tiên phong đạo cốt vô cùng bất phàm.
Từ ở mặt ngoài nhìn, lão nhân căn bản không có chút dấu vết tu luyện này, cũng không có bất kỳ lực lượng dao động, chỉ phảng phất như một người bình thường. Nhưng mỗi lần lão già hít ra thở vào lại là chấn động cả thể thiên địa.
Tu vi người này hiển nhiên đã đạt chí cực, đã tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất trong truyền thuyết kia.
Bỗng nhiên, lão giả mở hai tròng mắt, thần quang bốn phía từ cặp con ngươi kia, ẩn có Nhật Nguyệt tinh thần hiển hộ, vạn thú sinh linh lướt nhanh một cái rồi biến mất.
Thân hình lão không động, chỉ hơi chao đảo liền biến mất không thấy.
Chờ tới khi lão xuất hiện trở lại đã ở một chỗ trong Vụ Cốc, lão phất ống tay áo, chỉ một thoáng, cuồng phong gào thét, đem mảnh sương mù dày đặc phía trước thổi tan.
Một Tế đàn quỷ dị, bày ra thế kỳ lạ bỗng xuất hiện trước mặt lão giả.
Lão giả sắc diện ngưng trọng nhìn chằm chằm Tế đàn, chuyên chú lắng nghe.
Uâng uâng…
Thanh âm nhỏ tới mức gần như không thể phát hiện bỗng truyền từ bên trong Tế đàn ra.
Lão giả sắc mặt chợt biến đổi, lão dường như không thể tin vào những gì mình nghe thấy, lại chứng thực thêm một phen nhưng kết quả vẫn là như cũ.
Sắc mặt lão bỗng trở nên khó coi, mơ hồ lộ ra một vẻ bi thương.
- Đã nhiều năm như vậy, các ngươi lại lần nữa tỉnh dậy sao? Lão bỗng nhìn Tế Đàn kia lẩm bẩm, dường như nói chuyện với người quen cũ.
- Là lực lượng nào làm các ngươi tỉnh laị? Lão giả nói chuyện, quay đầu nhìn một hướng, sau khi đưa mắt nhìn một lát, thân hình lão lắc lư, biến mất tại chỗ.
Chốc lát sau, một đạo sáng cầu vồng phá vỡ phía chân trời chạy tới Vụ Cốc, phi tới vị trí Thiên Yêu Sơn.
...
Ở chỗ sâu trong Thiên Yêu Sơn, thân hình Dương Khai cừng ở tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng quan sát.
Lúc trước hắn rời khỏi chỗ chiến đấu với Ban Thanh, một đường hướng bên trong Thiên Yêu Sơn xâm nhập muốn tránh tới một chỗ an toàn.
Nhưng không được như ý, thỉnh thoảng lại có người tìm thấy hắn, tuy rằng thực lực của những người này cũng không bằng Ban Thnah, không thể tạo thành uy hiếp đối với Dương khai, bị Phệ Hồn Trùng cùng Trảm Hồn Đao của hắn chém chết sạch sẽ, nhưng phiền toái liên tục như vậy cũng làm hắn cảnh giác vô cùng.
Hắn từ phó hành động đã đủ cẩn thận rồi, hành tung lại vẫn bị bại lộ, những người kia dường như biết được phương hướng của hắn.
Điều này làm cho hắn không khỏi hoài nghi không biết có phải vì trên người mình đã có dấu vết gì đó nên những người này theo tận tới đây…
Nhưng khi hắn xét lại lại không hề có phát hiện gì.
Huống chi trong số những người hắn gặp ngoại trừ Ban Thanh có năng lực này, những người khác hoàn toàn không có khả năng làm chuyện như vậy, nếu thực do Ban Thanh gây nên vậy rốt cuộc là hắn động thủ lúc nào?
Dương Khai nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể suy đoán lúc mình giao phong với Ban Thanh hắn đã động tay chân trên người mình.
Mà cái thủ đoạn hắn không biết được này chính là nguyên nhân dẫn những người kia đến.
Tính tới nay hắn đã không để ý tới nguy hiểm, chỉ có tiến vào chỗ sâu trong Thiên Yêu Sơn.
Nào biết nửa ngày sau còn bị hai con yêu thú cản đường.
Hai con yêu thú này cũng không phải yêu thú bình thường, thần niệm Dương Khai thả ra, cảm thấy bọn chúng có khí tức của yêu thú bậc mười hai, nói cánh khác hai con yêu thú này có thể so sánh với tu vi của Đế Tôn Cảnh.
Chỉ riêng Ban Thanh đã làm cho hắn không khỏi khổ sở, giờ khắc này liền xuất hiện hai con yêu thú thực lực không khác Ban Thanh mấy, Dương Khai không khỏi kêu khổ.
Cao Tuyết Đình nói trong Thiên Yêu Sơn này có thật nhiều tồn tại tới nàng cũng không dám trêu chọc lúc này hiển nhiên là không phóng đại mà là nói thật. Trong Thiên Yêu Sơn này thực có rất nhiều bậc cao tồn tại, chỉ là Dương Khai luôn hoạt động tại vòng ngoài nên chưa gặp thôi.
Hai con yêu thú kia mỗi còn đều sinh thần tuấn vất hàm, con bên trái giống như khỉ vượn, hai tay dài kỳ quái, một thân lông tóc thô dày giống như kim châm ghim lên, đôi mắt trừng lên còn to hơn quả đấm của trẻ con hướng về phía Dương Khai nhìn chằm chằm, lỗ mũi phun khí nóng bộ dáng rất không có ý tốt.
Con bên phải trắng tin không tì vết như Thần Lộc chế từ bạch ngọc, trên người không một tia tạp sắc, vô cùng thần diệu. Bên ngoài thân nó thậm chí còn có vầng sáng nhạt bao phủ, làm người nhìn có cảm giác hoa mắt, trên trán nó có hai sừng hươu ngắn ngủi như vẽ rồng điểm thêm mắt, làm tăng thêm vẻ xinh đẹp.
Hai con yêu thú rõ ràng chủng loại khác nhau nhưng có thể bình an chung ssoong, hơn nữa lại cùng tới trước mặt Dương Khai chặn đường đi của hắn, một con một bên trái phải, phong toả đường lui của hắn. Dương Khai chậc lưỡi, áp lực như núi.
Yêu thú bậc mười hai đã có tỷ lệ rất lớn có linh trí, nói cách khác yêu thú thực lực đạt tới trình độ này đã thoát khỏi bản năng của thú, có thể suy nghĩ nhìn nhận như nhân loại.
Dĩ nhiên cũng có một chút đặc biệt của yêu thú, mặc dù thực lực có cường đại hơn cũng vẫn duy trì thú tính, linh trí không mở.
Dương Khai cũng không biết hai con yêu thú này rốt cuộc có mở ra linh trí hay không, nhưng hắn mong đợi đối phương có thể làm được điều này, nếu không hắn cũng chắng có hy vọng gì.
Mà khi hai con yêu thú xuất hiện là lúc Tử Ly ngạc nhiên sợ hãi chạy đến núp sau Dương Khai.
Nó chẳng qua chỉ là yêu thú bậc chín, đối mặt với yêu thú bậc mười hai cường đại như vậy tất nhiên sẽ cảm thấy áp chế.
Trong lúc giằng co, yêu thú có bộ dáng khỉ vượn kia bỗng phun ra tiếng hừ hừ từ trong mũi, kèm theo một cỗ nhiệt khí mắt thường có thể nhìn thấy được, chỉ một thoáng, trong phạm vi mấy chục lý nhiệt độ giảm nhanh. Dương Khai trong lòng trầm xuống, hắn theo bản năng vận chuyển lực lượng trong cơ thể.
- Chơi đủ rồi chứ? Yêu thú kia bỗng cất tiếng người.
Dương Khai hơi biến sắc mặt, lập tức sáng tỏ con yêu thú trước mắt này đã mở ra linh trí, mà hơn nữa là linh trí cực cao.
Từ đó hắn liền có khả năng giao thiệp với đối phương.
Nghĩ tới đây hắn vội ôm quyền mở miệng nói: - Vị tiền bối này…
Đối phương là một con yêu thú, xưng hô tiền bối dường như có chút không ổn, nhưng Dương Khai thực không nghĩ ra các xưng hô nào khác nên chỉ có thể làm như vậy.
Còn không đợi hắn nói hết lời con khỉ vượn kia đã lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, uy áp Đế Tôn Cảnh từ tren trời giáng xuống trực tiếp áp tới Dương Khai hừ lạnh nói:
- Ngươi ngậm miệng.
- Ak.
Dương Khai không lời chống đỡ, cũng không biết nó rốt cuộc có ý gì, hơn nữa bây giờ nghĩ lời, lúc trước hắn mở miệng nói câu kia cũng khó giải thích được.
Lúc này con Thần Lộc bên phải bỗng nhiên xuất thủ.
Một lực lượng nhu hoà từ Thần Lộc tràn ngập tới, tách khỏi áp lực từ khỉ vượn kia đối với Dương Khai.
Cùng lúc đó trên người Thần Lộc nở rộ tia sáng biến ảo vặn vẹo, bỗng biến thành một nữ tử có vóc dáng cao gầy, da thịt trắng như tuyết, có vẻ đẹp điên đảo chúng sinh.
Nữ tử hiển hoá này thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi, mà vẻ đẹp kia không phải xinh đẹp cũng không phải quyến rũ, không phải đoan trang mà là thánh khiết, không ở trong ngũ hành mà là loại thánh khiết siêu thoát ngoài thiên địa.
Cát bụi không nhiễm, không bị ngoại vật xâm phạm, như không hít khói lửa nhân gian mà như tiên nữ trên trời cao giáng thế.
- Viên Phi. Cẩn thận một chút, nếu bị thương thiếu chủ sẽ làm sao? Sau khi hoá thành hình người, Thần Lộc mới trừng mắt liếc con yêu thú kia có chút oán trách.
- Hừ bị thương cũng đáng đời. Yêu thú bị gọi là Viên Phi lúc trả lời kêu lên một tiếng, lông tóc trên người nhanh chóng thu lại, đồng thời đứng thẳng thân mình.
Khi đứng thẳng, thân thể của nó đã thay đổi thần kỳ, chờ tới khi nó đứng dậy hắn đã biến thành một nam nhân trung niên chừng bốn mươi, đầy mặt sát khí, thân mặc một bộ quần áo dầy.
Biến ảo này của nó so với Thần Lộc quả nhiên kém xa, không có chút mỹ cảm nào, nhưng cũng không thể phủ nhận, phương thức này rất giản dị tự nhiên,rất thiết thực.
Hai con yêu thú đồng loạt hoá thành hình người, Dương Khai cũng không khiếp sợ nhiều chỉ nghi ngờ nhìn bọn họ ngạc nhiên nói:
- Thiếu chủ?
Giờ khắc này hắn dường như đã hiểu rõ chuyện gì.
/2840
|