Trong hậu viện Ngũ Phương Thương Hội, đám người Hoa U Mộng, Cao Hồng tỏ ra vô cùng rúng động, so với việc chú ý tới Lộ Thiên Phong đang tâng bốc ở bên cạnh, các nàng càng để ý hơn đến chuyện Dương Khai có thân phận gì mà Thống lĩnh đại nhân của Tử Tinh Thành mới vừa thấy hắn đã thay đổi hẳn thái độ như vậy...
Những lời tâng bốc của Lộ Thiên Phong nàng nghe không lọt tai chút nào, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong cả lên.
- Vừa rồi có chút hiểu lầm, đám thuộc hạ ngu xuẩn của Lộ mỗ không biết nghe được tin đồn từ đâu, hiểu lầm rằng nơi này có người làm loạn, chưa biết rõ nguyên nhân đã tới đây truy bắt, khiến cho người và tài sản của thương hội bị tổn hại. Hoa hội trưởng yên tâm, Lộ mỗ thân là thống lĩnh thủ vệ, tuyệt đối không chấp nhận được những hạt sạn này, chuyện này Lộ mỗ nhất định sẽ xử lý nghiêm túc, cho Hoa hội trưởng một câu trả lời hài lòng. Lộ Thiên Phong tỏ ra hết sức trịnh trọng, vỗ ngực bảo đảm.
- Đừng... Hoa U Mộng cười lớn: - Thật ra chuyện này cũng không phải do nhóm người Bạch phó thống lĩnh toàn bộ, chính chúng ta cũng có trách nhiệm trong đó.
Nghe nàng nói như vậy, ánh mắt Bạch Chính Sơ long lanh ngấn nước, cảm động nhìn Hoa U Mộng, tựa như sắp chết đuối vớ được cọc vậy.
- Vậy sao? Lộ Thiên Phong nhướng mày, kín đáo liếc về phía sương phòng một cái, rồi không nhanh không chậm nói: - Nếu Hoa hội trưởng thấu tình đạt lý như vậy...
- Hừ! Trong sương phòng lập tức truyền ra một tiếng hừ lạnh.
Lộ Thiên Phong nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói: - Mặc dù Hoa hội trưởng thấu tình đạt lý như vậy, nhưng cần phải trách phạt sai lầm của bọn chúng. Là một thành viên của hộ vệ Tử Tinh Thành, nếu không chấp pháp nghiêm minh, vậy thì còn làm hộ vệ cái gì chứ? Nếu hễ cứ có chút chuyện nhỏ liền xông vào đánh đập khiến người khác bị thương, vậy thì hàng vạn hàng ngàn thương hội ở Tử Tinh Thành còn mở cửa buôn bán làm gì nữa chứ? Bạch phó thống lĩnh, ngươi nói đi?
Bạch Chính Sơ làm sao không biết lần này tự hắn đã đá phải thiết bản, vẻ mặt cầu xin bước lên phía trước, khom người nói: - Lần này thuộc hạ làm việc không công minh, kính xin Thống lĩnh đại nhân trách phạt, xin Hoa Hội trưởng đại nhân đại lượng, không chấp những chuyện Bạch mỗ đã gây ra.
Hoa U Mộng vội vang né người, liên tục nói không dám.
Lộ Thiên Phong chính khí lẫm liệt nói: - Các ngươi có mắt như mù, mạo phạm Hoa hội trưởng cùng Ngũ Phương Thương Hội, Lộ mỗ phạt các ngươi đi Hàn Ngục diện bích một tháng, bọn ngươi có phục hay không?
- Hàn Ngục! Toàn thân Bạch Chính Sơ run lên, sắc mặt trắng bệch.
Vừa rồi hắn còn nói phải quăng đám người Hạ Kinh Vũ vào Hàn Ngục, không ngờ trong nháy mắt, tai họa này đã giáng xuống đầu hắn. Vốn là một trong tám phó đại thống lĩnh, sao hắn không rõ sự kinh khủng của Hàn Ngục chứ.
Nơi đó quanh năm băng giá, không cần biết tu vi cao thâm cỡ nào, chỉ cần bị nhốt vào trong đó, thánh nguyên toàn thân sẽ bị đóng băng lại. Nói cách khác, khi vào Hàn Ngục chỉ có thể dựa vào thể lực của bản thân để chịu đựng cái lạnh thấu xương.
Không có thánh nguyên bảo vệ, mấy ai có thể chịu nổi chứ?
Một tháng, đây quả thực là thời gian sống trong địa ngục mà!
- Hử? Lộ Thiên Phong thấy hắn chậm chạp không đáp, trợn mắt nhìn.
- Phục tùng, phục tùng, ta xin chấp hành! Bạch Chính Sơ rụt cổ lại, liên tục gật đầu.
- Phục tùng thì tốt, đây chẳng qua là trừng phạt tội đánh người của các ngươi mà thôi, còn hàng hóa, kiến trúc của Ngũ Phương Thương Hội bị hủy hoại... Như vậy đi, giao toàn bộ nhẫn không gian của các ngươi ra đây.
Lộ Thiên Phong đã nói như thế, làm gì co ai dám ho he chứ? Từng người một vẻ mặt giống như cha mẹ chết, vội vàng tháo nhẫn không gian trên tay mình ra, giao cho Lộ Thiên Phong.
Lộ Thiên Phong cười giả lả, đưa đống nhẫn về phía Hoa U Mộng nói: - Hoa hội trưởng, mong Hoa Hội trưởng đại nhân đại lượng, không không chấp nhặt đám ngu xuẩn này, đây là phí dụng trị thương bọn hắn bồi thường cho chư vị.
- Lộ đại nhân... Hoa U Mộng hoàn toàn bối rối, nhìn đống nhẫn không gian rực rỡ muôn màu kia, nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được, trong lúc nhất thời tay chân trở nên lóng ngóng.
- Hoa hội trưởng, kính xin vạn lần không nên từ chối. Lộ Thiên Phong ngưng trọng, vẻ mặt cầu khẩn nhìn Hoa U Mộng nói.
Người trong sương phòng kia vẫn còn đang nhìn hắn đó, nếu chuyện này xử lý không tốt, chỉ sợ cái chức thống lĩnh thủ vệ này hắn cũng không cần làm nữa.
Lúc này Hạ Kinh Vũ liền đi lên phía trước, cười ha hả, hướng về phía Lộ Thiên Phong khom người ôm quyền nói: - Nếu như Lộ thống lĩnh đã đích thân chủ trì công đạo, vậy Ngũ Phương Thương Hội sẽ toàn lực phối hợp, đa tạ Lộ thống lĩnh, Thống lĩnh đại nhân xử lý nghiêm minh, khiến người khác bội phục!
- Hay lắm, hay lắm... Lộ Thiên Phong nhân cơ hội này liền nhét đống nhẫn không gian vào tay Hoa U Mộng, lặng lẽ lau mồ hôi trán, thầm nghĩ chuyện này cuối cùng cũng hoàn thành. Tuy rằng không coi là hoàn mỹ, nhưng dù sao cũng đã biểu lộ lập trường của mình.
- Các ngươi còn đứng ngây ngốc ở chỗ này làm cái gì? Sao còn chưa cút đi Hàn Ngục tự lĩnh hình phạt! Lộ Thiên Phong lại hướng về phía đám người Bạch Chính Sơ thét lên chói tai.
- Vâng vâng! Đám người Bạch Chính Sơ trong chốc lát lập tức tan tác như ong vỡ tổ, vội vàng thoát khỏi nơi địa ngục khiến bọn họ sợ vỡ mật này.
Đợi đến lúc những tên thuộc hạ biến hết, Lộ Thiên Phong mới xoay người về phía sương phòng ôm quyền, cười nịnh nói: - Đại nhân, lần này xử lý như vậy ngài thấy có hài lòng hay không?
Rất nhanh trong phòng liền truyền ra âm thanh Dương Khai: - Lộ thống lĩnh cứ nói đùa, việc duy trì yên bình toàn thành, thưởng thiện phạt ác này chính là chức trách của thống lĩnh, ngươi thấy hợp lý thì cứ làm, có liên qua gì đến bổn tọa chứ?
Vừa nghe lời này, Lộ Thiên Phong lập tức khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn biết đối phương chắc sẽ không truy cứu chuyện hôm nay nữa, lập tức hạ thấp người nói: - Đại nhân dạy phải, vậy Lộ mỗ xin cáo từ cho đại nhân nghỉ ngơi!
Nói rồi, hắn lại hướng về phía đám người Hoa U Mộng thân thiện gật gật đầu, lúc này mới thong thả đi ra ngoài.
Đám người Hoa U Mộng, Cao Hồng, Hạ Kinh Vũ và Diêu Khánh, Hải Đường vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ như cũ, vẻ mặt mỗi người đều hết sức kỳ quặc. Nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, mọi người đều cảm thấy không chút chân thật, tựa như là mơ vậy.
Một lúc lâu sau, Hoa U Mộng mới kêu lên một tiếng đau đớn, ho mạnh một hơi, trong hơi thở kia còn xen lẫn một đám khói màu hồng nhạt, chính là Hoa Vũ Kỳ Lâm bị nàng bức ra khỏi cơ thể.
- Hội trưởng, không sao rồi chứ? Cao Hồng vội vàng nhìn nàng hỏi.
Hoa U Mộng khẽ lắc đầu, vừa rồi xung đột cùng đám người Bạch Chính Sơ một phen, nàng là một trong những người an toàn nhất, những người khác đều bị thương thế nặng nhẹ khác nhau.
- Hội trưởng, hiện giờ chúng ta... Cao Hồng nhìn về phía sương phòng của Dương Khai ngập ngừng nói.
Hoa U Mộng chậm rãi lắc đầu nói: - Hạ thúc, đóng cửa hàng đi, năm ngày tới tạm thời không buôn bán, để các huynh đệ nghỉ ngơi mấy ngày. Có huynh đệ nào bị thương thì đưa cho đủ phí dụng trị thương, những chiếc nhẫn này... Ừm, để cho Hạ thúc ngài xử lý đi.
- Vâng. Hạ Kinh Vũ vừa đáp lời vừa nhận lấy những chiếc nhẫn kia.
- Diêu Khánh, Hải Đường, hai người các ngươi đi hỗ trợ. Hoa U Mộng lại nhìn sang bên cạnh nói.
- Vâng. Hải Đường nghe vậy liền ngoan ngoãn đi theo ra ngoài, nhưng Diêu Khánh thì lại tức giận nhìn về sương phòng nói: - Ta muốn...
- Ngươi muốn cái gì? Cao Hồng trợn mắt, cắt ngang lời của hắn: - Còn không mau cút đi ra ngoài!
Diêu Khánh không khỏi liếc mắt, miệng lầu bầu gì đó không rõ, tức giận rời đi.
Trong nháy mắt, chỉ còn lại hai người Hoa U Mộng và Cao Hồng, hai nàng liếc nhau, đều nhìn thấy sự do dự trong mắt đối phương, liền dùng thần niệm truyền âm cho nhau, tựa như đang trao đổi điều gì đó.
Một lát sau, Hoa U Mộng mới thở dài, cất tiếng nói:
- Chuyện hôm nay đa tạ đại nhân đã trợ giúp.
- Hoa hội trưởng khách khí rồi, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Dương Khai cười nhạt nói. Hắn cũng nhận ra vẻ kính sợ trong giọng nói của Hoa U Mộng, nhưng điều này cũng nằm trong dự liệu của hắn nên không quá để ý.
- Hôm nay đại nhân đã vất vả rồi, thiếp không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa, chờ đến ngày mai thiếp lại đến thăm đại nhân. Hoa U Mộng nhẹ giọng nói.
- Không sao, Hoa hội trưởng công việc bề bộn, cứ để ta tự nhiên là được rồi.
Hoa U Mộng gật gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho Cao Hồng, rồi hai nàng liền rời đi.
Trong sương phòng, Dương Khai đang nở nụ cười bất đắt dĩ trên mặt, tay vuốt vuốt thưởng thức một tấm lệnh bài, rồi lẩm bẩm nói: - Không ngờ thứ này có tác dụng lớn như vậy, ngay cả người như Lộ Thiên Phong nhìn thấy cũng như chuột thấy mèo.
Lộ Thiên Phong là võ giả Hư Vương nhất tầng cảnh, cho dù Dương Khai có thể sử dụng võ lực hàng phục hắn, nhưng cũng sẽ không đến mức khiến hắn cung kính như vậy, toàn bộ nguyên nhân, đều là do tấm lệnh bài này.
- Điều này là đương nhiên, đây chính là Tử Tinh Tôn Lệnh của ta, người cầm Tôn Lệnh này sẽ có địa vị cùng cấp với tam đại trưởng lão của Tử Tinh chúng ta. Lộ Thiên Phong chẳng qua chỉ là thống lĩnh thủ vệ mà thôi, sao dám càn rỡ trước mặt người cầm Tôn Lệnh được chứ? Từ bên cạnh truyền tới một giọng nói, chính là Tử Đông Lai. Giờ phút này hồn thể của lão đang hiện trên Định Hồn Bát được Dương Khai đặt ở bên cạnh.
- Tôn Lệnh này Tử Tinh các ngươi phát ra ngoài nhiều không?
Dương Khai hỏi.
Tử Đông Lai nhớ lại một lát rồi đáp: - Theo ta được biết, chỉ phát ra ngoài có hai tấm mà thôi, cả hai tấm này đều do cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh giữ. Tôn Lệnh này chẳng những đại biểu cho địa vị, mà trong phạm vi nhất định còn có thể điều động nhân viên trong Tử Tinh chúng ta, cho nên nếu không phải người có cống hiến lớn lao đối với Tử Tinh chúng ta, tuyệt đối sẽ không được phát.
- Thì ra là thế. Dương Khai khẽ gật đầu, đã hiểu được sự quan trọng của Tôn Lệnh này.
Đồ chơi này là do hắn lục được từ trong nhẫn không gian của Tử Long, vật liệu chế tạo ra nó tuy rằng quý hiếm, nhưng trước giờ hắn vẫn chẳng thèm để ý, cho đến tận hôm nay mới dùng tới lần đầu.
Hắn cũng không còn cách nào, vốn hắn định lén lút hành sự, đánh cắp Tinh Đế Lệnh xong sẽ rời khỏi Tử Tinh. Nhưng trải qua sự việc với Hoa U Mộng và Ngũ Phương Thương Hội lần này, hắn không thể giữ nguyên kế hoạch được nữa.
Lộ Thiên Phong đến, tuy rằng hắn không sợ, nhưng nơi này dù sao cũng là Tử Tinh Thành, nếu thật sự giao đấu với Lộ Thiên Phong, sẽ chỉ đưa tới đối thủ mạnh hơn mà thôi.
Cho nên lúc đó hắn liền hỏi thăm Tử Đông Lai, xem thử cục diện trước mắt nên xử lý thế nào.
Tử Đông Lai trịnh trọng đề nghị hắn sử dụng Tôn Lệnh.
Sau khi thử một lần, quả nhiên có hiệu quả.
Lộ Thiên Phong khí thế hung hăng mà đến, khúm núm rời đi, Dương Khai không tốn một chiêu một thức đã giải quyết tốt đẹp chuyện hôm nay.
Nhưng sau chuyện này, chỉ sợ phía Tử Tinh sẽ lập tức chú ý tới hắn, như vậy việc lấy trộm Tinh Đế Lệnh sẽ càng khó khăn hơn. Dương Khai thầm đau đầu, biện pháp hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.
Nghĩ tới đây, Dương Khai nhìn Tử Đông Lai nói: - Ngươi nói qua tình hình Tử Tinh một chút, các cường giả như thế nào, bên trong có tranh chấp gì không...
Tuy Tử Đông Lai rất không tình nguyện, nhưng hồn phách của mình đang ở trong tay Dương Khai nên cũng không dám phản kháng gì, liền lập tức trình bày cặn kẽ đủ mọi phương diện trên Tử Tinh với Dương Khai.
Dương Khai chú ý nhớ kỹ, bởi vì biết đâu một lúc nào đó sẽ dùng tới. Nghe đến vấn đề quan trọng, hắn lại hỏi kỹ hơn, Tử Đông Lai cũng không dấu giếm điều gì, nói ra hết!
Những lời tâng bốc của Lộ Thiên Phong nàng nghe không lọt tai chút nào, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong cả lên.
- Vừa rồi có chút hiểu lầm, đám thuộc hạ ngu xuẩn của Lộ mỗ không biết nghe được tin đồn từ đâu, hiểu lầm rằng nơi này có người làm loạn, chưa biết rõ nguyên nhân đã tới đây truy bắt, khiến cho người và tài sản của thương hội bị tổn hại. Hoa hội trưởng yên tâm, Lộ mỗ thân là thống lĩnh thủ vệ, tuyệt đối không chấp nhận được những hạt sạn này, chuyện này Lộ mỗ nhất định sẽ xử lý nghiêm túc, cho Hoa hội trưởng một câu trả lời hài lòng. Lộ Thiên Phong tỏ ra hết sức trịnh trọng, vỗ ngực bảo đảm.
- Đừng... Hoa U Mộng cười lớn: - Thật ra chuyện này cũng không phải do nhóm người Bạch phó thống lĩnh toàn bộ, chính chúng ta cũng có trách nhiệm trong đó.
Nghe nàng nói như vậy, ánh mắt Bạch Chính Sơ long lanh ngấn nước, cảm động nhìn Hoa U Mộng, tựa như sắp chết đuối vớ được cọc vậy.
- Vậy sao? Lộ Thiên Phong nhướng mày, kín đáo liếc về phía sương phòng một cái, rồi không nhanh không chậm nói: - Nếu Hoa hội trưởng thấu tình đạt lý như vậy...
- Hừ! Trong sương phòng lập tức truyền ra một tiếng hừ lạnh.
Lộ Thiên Phong nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói: - Mặc dù Hoa hội trưởng thấu tình đạt lý như vậy, nhưng cần phải trách phạt sai lầm của bọn chúng. Là một thành viên của hộ vệ Tử Tinh Thành, nếu không chấp pháp nghiêm minh, vậy thì còn làm hộ vệ cái gì chứ? Nếu hễ cứ có chút chuyện nhỏ liền xông vào đánh đập khiến người khác bị thương, vậy thì hàng vạn hàng ngàn thương hội ở Tử Tinh Thành còn mở cửa buôn bán làm gì nữa chứ? Bạch phó thống lĩnh, ngươi nói đi?
Bạch Chính Sơ làm sao không biết lần này tự hắn đã đá phải thiết bản, vẻ mặt cầu xin bước lên phía trước, khom người nói: - Lần này thuộc hạ làm việc không công minh, kính xin Thống lĩnh đại nhân trách phạt, xin Hoa Hội trưởng đại nhân đại lượng, không chấp những chuyện Bạch mỗ đã gây ra.
Hoa U Mộng vội vang né người, liên tục nói không dám.
Lộ Thiên Phong chính khí lẫm liệt nói: - Các ngươi có mắt như mù, mạo phạm Hoa hội trưởng cùng Ngũ Phương Thương Hội, Lộ mỗ phạt các ngươi đi Hàn Ngục diện bích một tháng, bọn ngươi có phục hay không?
- Hàn Ngục! Toàn thân Bạch Chính Sơ run lên, sắc mặt trắng bệch.
Vừa rồi hắn còn nói phải quăng đám người Hạ Kinh Vũ vào Hàn Ngục, không ngờ trong nháy mắt, tai họa này đã giáng xuống đầu hắn. Vốn là một trong tám phó đại thống lĩnh, sao hắn không rõ sự kinh khủng của Hàn Ngục chứ.
Nơi đó quanh năm băng giá, không cần biết tu vi cao thâm cỡ nào, chỉ cần bị nhốt vào trong đó, thánh nguyên toàn thân sẽ bị đóng băng lại. Nói cách khác, khi vào Hàn Ngục chỉ có thể dựa vào thể lực của bản thân để chịu đựng cái lạnh thấu xương.
Không có thánh nguyên bảo vệ, mấy ai có thể chịu nổi chứ?
Một tháng, đây quả thực là thời gian sống trong địa ngục mà!
- Hử? Lộ Thiên Phong thấy hắn chậm chạp không đáp, trợn mắt nhìn.
- Phục tùng, phục tùng, ta xin chấp hành! Bạch Chính Sơ rụt cổ lại, liên tục gật đầu.
- Phục tùng thì tốt, đây chẳng qua là trừng phạt tội đánh người của các ngươi mà thôi, còn hàng hóa, kiến trúc của Ngũ Phương Thương Hội bị hủy hoại... Như vậy đi, giao toàn bộ nhẫn không gian của các ngươi ra đây.
Lộ Thiên Phong đã nói như thế, làm gì co ai dám ho he chứ? Từng người một vẻ mặt giống như cha mẹ chết, vội vàng tháo nhẫn không gian trên tay mình ra, giao cho Lộ Thiên Phong.
Lộ Thiên Phong cười giả lả, đưa đống nhẫn về phía Hoa U Mộng nói: - Hoa hội trưởng, mong Hoa Hội trưởng đại nhân đại lượng, không không chấp nhặt đám ngu xuẩn này, đây là phí dụng trị thương bọn hắn bồi thường cho chư vị.
- Lộ đại nhân... Hoa U Mộng hoàn toàn bối rối, nhìn đống nhẫn không gian rực rỡ muôn màu kia, nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được, trong lúc nhất thời tay chân trở nên lóng ngóng.
- Hoa hội trưởng, kính xin vạn lần không nên từ chối. Lộ Thiên Phong ngưng trọng, vẻ mặt cầu khẩn nhìn Hoa U Mộng nói.
Người trong sương phòng kia vẫn còn đang nhìn hắn đó, nếu chuyện này xử lý không tốt, chỉ sợ cái chức thống lĩnh thủ vệ này hắn cũng không cần làm nữa.
Lúc này Hạ Kinh Vũ liền đi lên phía trước, cười ha hả, hướng về phía Lộ Thiên Phong khom người ôm quyền nói: - Nếu như Lộ thống lĩnh đã đích thân chủ trì công đạo, vậy Ngũ Phương Thương Hội sẽ toàn lực phối hợp, đa tạ Lộ thống lĩnh, Thống lĩnh đại nhân xử lý nghiêm minh, khiến người khác bội phục!
- Hay lắm, hay lắm... Lộ Thiên Phong nhân cơ hội này liền nhét đống nhẫn không gian vào tay Hoa U Mộng, lặng lẽ lau mồ hôi trán, thầm nghĩ chuyện này cuối cùng cũng hoàn thành. Tuy rằng không coi là hoàn mỹ, nhưng dù sao cũng đã biểu lộ lập trường của mình.
- Các ngươi còn đứng ngây ngốc ở chỗ này làm cái gì? Sao còn chưa cút đi Hàn Ngục tự lĩnh hình phạt! Lộ Thiên Phong lại hướng về phía đám người Bạch Chính Sơ thét lên chói tai.
- Vâng vâng! Đám người Bạch Chính Sơ trong chốc lát lập tức tan tác như ong vỡ tổ, vội vàng thoát khỏi nơi địa ngục khiến bọn họ sợ vỡ mật này.
Đợi đến lúc những tên thuộc hạ biến hết, Lộ Thiên Phong mới xoay người về phía sương phòng ôm quyền, cười nịnh nói: - Đại nhân, lần này xử lý như vậy ngài thấy có hài lòng hay không?
Rất nhanh trong phòng liền truyền ra âm thanh Dương Khai: - Lộ thống lĩnh cứ nói đùa, việc duy trì yên bình toàn thành, thưởng thiện phạt ác này chính là chức trách của thống lĩnh, ngươi thấy hợp lý thì cứ làm, có liên qua gì đến bổn tọa chứ?
Vừa nghe lời này, Lộ Thiên Phong lập tức khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn biết đối phương chắc sẽ không truy cứu chuyện hôm nay nữa, lập tức hạ thấp người nói: - Đại nhân dạy phải, vậy Lộ mỗ xin cáo từ cho đại nhân nghỉ ngơi!
Nói rồi, hắn lại hướng về phía đám người Hoa U Mộng thân thiện gật gật đầu, lúc này mới thong thả đi ra ngoài.
Đám người Hoa U Mộng, Cao Hồng, Hạ Kinh Vũ và Diêu Khánh, Hải Đường vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ như cũ, vẻ mặt mỗi người đều hết sức kỳ quặc. Nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, mọi người đều cảm thấy không chút chân thật, tựa như là mơ vậy.
Một lúc lâu sau, Hoa U Mộng mới kêu lên một tiếng đau đớn, ho mạnh một hơi, trong hơi thở kia còn xen lẫn một đám khói màu hồng nhạt, chính là Hoa Vũ Kỳ Lâm bị nàng bức ra khỏi cơ thể.
- Hội trưởng, không sao rồi chứ? Cao Hồng vội vàng nhìn nàng hỏi.
Hoa U Mộng khẽ lắc đầu, vừa rồi xung đột cùng đám người Bạch Chính Sơ một phen, nàng là một trong những người an toàn nhất, những người khác đều bị thương thế nặng nhẹ khác nhau.
- Hội trưởng, hiện giờ chúng ta... Cao Hồng nhìn về phía sương phòng của Dương Khai ngập ngừng nói.
Hoa U Mộng chậm rãi lắc đầu nói: - Hạ thúc, đóng cửa hàng đi, năm ngày tới tạm thời không buôn bán, để các huynh đệ nghỉ ngơi mấy ngày. Có huynh đệ nào bị thương thì đưa cho đủ phí dụng trị thương, những chiếc nhẫn này... Ừm, để cho Hạ thúc ngài xử lý đi.
- Vâng. Hạ Kinh Vũ vừa đáp lời vừa nhận lấy những chiếc nhẫn kia.
- Diêu Khánh, Hải Đường, hai người các ngươi đi hỗ trợ. Hoa U Mộng lại nhìn sang bên cạnh nói.
- Vâng. Hải Đường nghe vậy liền ngoan ngoãn đi theo ra ngoài, nhưng Diêu Khánh thì lại tức giận nhìn về sương phòng nói: - Ta muốn...
- Ngươi muốn cái gì? Cao Hồng trợn mắt, cắt ngang lời của hắn: - Còn không mau cút đi ra ngoài!
Diêu Khánh không khỏi liếc mắt, miệng lầu bầu gì đó không rõ, tức giận rời đi.
Trong nháy mắt, chỉ còn lại hai người Hoa U Mộng và Cao Hồng, hai nàng liếc nhau, đều nhìn thấy sự do dự trong mắt đối phương, liền dùng thần niệm truyền âm cho nhau, tựa như đang trao đổi điều gì đó.
Một lát sau, Hoa U Mộng mới thở dài, cất tiếng nói:
- Chuyện hôm nay đa tạ đại nhân đã trợ giúp.
- Hoa hội trưởng khách khí rồi, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Dương Khai cười nhạt nói. Hắn cũng nhận ra vẻ kính sợ trong giọng nói của Hoa U Mộng, nhưng điều này cũng nằm trong dự liệu của hắn nên không quá để ý.
- Hôm nay đại nhân đã vất vả rồi, thiếp không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa, chờ đến ngày mai thiếp lại đến thăm đại nhân. Hoa U Mộng nhẹ giọng nói.
- Không sao, Hoa hội trưởng công việc bề bộn, cứ để ta tự nhiên là được rồi.
Hoa U Mộng gật gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho Cao Hồng, rồi hai nàng liền rời đi.
Trong sương phòng, Dương Khai đang nở nụ cười bất đắt dĩ trên mặt, tay vuốt vuốt thưởng thức một tấm lệnh bài, rồi lẩm bẩm nói: - Không ngờ thứ này có tác dụng lớn như vậy, ngay cả người như Lộ Thiên Phong nhìn thấy cũng như chuột thấy mèo.
Lộ Thiên Phong là võ giả Hư Vương nhất tầng cảnh, cho dù Dương Khai có thể sử dụng võ lực hàng phục hắn, nhưng cũng sẽ không đến mức khiến hắn cung kính như vậy, toàn bộ nguyên nhân, đều là do tấm lệnh bài này.
- Điều này là đương nhiên, đây chính là Tử Tinh Tôn Lệnh của ta, người cầm Tôn Lệnh này sẽ có địa vị cùng cấp với tam đại trưởng lão của Tử Tinh chúng ta. Lộ Thiên Phong chẳng qua chỉ là thống lĩnh thủ vệ mà thôi, sao dám càn rỡ trước mặt người cầm Tôn Lệnh được chứ? Từ bên cạnh truyền tới một giọng nói, chính là Tử Đông Lai. Giờ phút này hồn thể của lão đang hiện trên Định Hồn Bát được Dương Khai đặt ở bên cạnh.
- Tôn Lệnh này Tử Tinh các ngươi phát ra ngoài nhiều không?
Dương Khai hỏi.
Tử Đông Lai nhớ lại một lát rồi đáp: - Theo ta được biết, chỉ phát ra ngoài có hai tấm mà thôi, cả hai tấm này đều do cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh giữ. Tôn Lệnh này chẳng những đại biểu cho địa vị, mà trong phạm vi nhất định còn có thể điều động nhân viên trong Tử Tinh chúng ta, cho nên nếu không phải người có cống hiến lớn lao đối với Tử Tinh chúng ta, tuyệt đối sẽ không được phát.
- Thì ra là thế. Dương Khai khẽ gật đầu, đã hiểu được sự quan trọng của Tôn Lệnh này.
Đồ chơi này là do hắn lục được từ trong nhẫn không gian của Tử Long, vật liệu chế tạo ra nó tuy rằng quý hiếm, nhưng trước giờ hắn vẫn chẳng thèm để ý, cho đến tận hôm nay mới dùng tới lần đầu.
Hắn cũng không còn cách nào, vốn hắn định lén lút hành sự, đánh cắp Tinh Đế Lệnh xong sẽ rời khỏi Tử Tinh. Nhưng trải qua sự việc với Hoa U Mộng và Ngũ Phương Thương Hội lần này, hắn không thể giữ nguyên kế hoạch được nữa.
Lộ Thiên Phong đến, tuy rằng hắn không sợ, nhưng nơi này dù sao cũng là Tử Tinh Thành, nếu thật sự giao đấu với Lộ Thiên Phong, sẽ chỉ đưa tới đối thủ mạnh hơn mà thôi.
Cho nên lúc đó hắn liền hỏi thăm Tử Đông Lai, xem thử cục diện trước mắt nên xử lý thế nào.
Tử Đông Lai trịnh trọng đề nghị hắn sử dụng Tôn Lệnh.
Sau khi thử một lần, quả nhiên có hiệu quả.
Lộ Thiên Phong khí thế hung hăng mà đến, khúm núm rời đi, Dương Khai không tốn một chiêu một thức đã giải quyết tốt đẹp chuyện hôm nay.
Nhưng sau chuyện này, chỉ sợ phía Tử Tinh sẽ lập tức chú ý tới hắn, như vậy việc lấy trộm Tinh Đế Lệnh sẽ càng khó khăn hơn. Dương Khai thầm đau đầu, biện pháp hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.
Nghĩ tới đây, Dương Khai nhìn Tử Đông Lai nói: - Ngươi nói qua tình hình Tử Tinh một chút, các cường giả như thế nào, bên trong có tranh chấp gì không...
Tuy Tử Đông Lai rất không tình nguyện, nhưng hồn phách của mình đang ở trong tay Dương Khai nên cũng không dám phản kháng gì, liền lập tức trình bày cặn kẽ đủ mọi phương diện trên Tử Tinh với Dương Khai.
Dương Khai chú ý nhớ kỹ, bởi vì biết đâu một lúc nào đó sẽ dùng tới. Nghe đến vấn đề quan trọng, hắn lại hỏi kỹ hơn, Tử Đông Lai cũng không dấu giếm điều gì, nói ra hết!
/2840
|