Khống Nguyên Thuật dù hay, nhưng lại là gánh nặng với thần thức, cho nên không phải võ giả nào cũng lĩnh ngộ được. Có thể sử dụng được nó, cũng chỉ có những võ giả sở hữu thần thực mạnh mẽ hơn người khác, mới có khả năng tìm hiểu thủ đoạn thần kỳ này.
Tru Thiên Mâu biến đổi rõ ràng khiến con chim lửa kinh hãi, thấy giao long đen phun ra hàn diễm ngăn cản được sóng lửa của mình, liền giận dữ, xòe hai cánh, vỗ mạnh nổi gió, rất nhiều đốm lửa như ma trơi tuôn ra từ hai cánh, vòng qua giao long đánh thẳng về phía Dương Khai.
Lực phong lôi tuôn trào sau lưng Dương Khai, chiếc cánh trong suốt xinh đẹp xuất hiện, trên cánh chớp động lực lượng phong lôi, thân mình lóe lên liền biến mất, khiến những đốm lửa đánh vào khoảng trống.
Không chờ con chim lửa lại phát ra công kích, Dương Khai đã phất tay phát ra mười mấy đường Không Gian Nhận!
Nếu đã tính toán đánh nhanh thắng nhanh, Dương Khai tự nhiên không muốn dây dưa với nó, lập tức vận dụng đòn sát thủ của mình.
Không Gian Nhận gần như cắn nuốt tất cả bắn nhanh tới, trong ánh mắt nhân tính hóa của con chim lửa toát ra một tia sợ hãi kiêng kỵ. Lần trước nọ chịu thiệt thòi không nhỏ trước Không Gian Nhận này, biết thứ này cổ quái hung dữ, tự nhiên không dám dừng lại một chỗ, vỗ cánh, hóa thành ánh lửa bay sang một bên. Nó còn chưa hiện hình, Dương Khai đã tới gần, vung tay hung hăng chộp lấy nó.
Hiện tại có hàn diễm hộ thể, Dương Khai không sợ hơi nóng của khí linh, ngay cả khí linh này là bị Địa Tâm Hỏa thiêu đốt mấy chục ngàn năm mới sinh ra, Dương Khai cũng đã chịu Địa Tâm Hỏa nung nấu.
Khí linh phản ứng vô cùng nhanh chóng, nháy mắt phát hiện không ổn, cảm giác đông cứng lan tràn, tay của Dương Khai cách nó chừng một tấc, động tác cứng ngắc, không thể tiến thêm một chút.
Loại lực lượng này tương tự như Thế, có điều đây không phải Thế của võ giả, mà là khí linh trời sinh tinh thông pháp tắc hệ hỏa.
Bụp bụp bụp...
Trong không khí truyền tới một loạt tiếng nổ, linh khí hệ hỏa tràn ngập nhà đá bỗng tăng lên mấy bậc, Dương Khai buộc phải vận chuyển thánh nguyên, thúc đẩy uy lực hàn diễm đến mức lớn nhất. Hơi thở lạnh băng lan tràn trong người hắn, lập tức đột phá phong tỏa của khí linh, lại khôi phục tự do.
Lần trước bị pháp tắc của khí linh trói buộc, Dương Khai còn phải mượn lực lượng không gian để chém đứt, nhưng lần này chỉ cần vận dụng hàn diễm đã làm được. Chủ yếu là bởi, hàn diễm thật sự tương khắc với pháp tắc của nó.
Nhe răng cười, Dương Khai lật cổ tay, thừa lúc nó còn chưa hiển hóa thân hình, một loạt trường mâu đen ngập trời bắn thẳng về phía khí linh.
Thân hình khí linh vừa hiện ra hoàn chỉnh, đã bị mấy cây trường mâu xỏ xuyên, lại phát ra tiếng kêu chói tai. Trong mắt nhỏ tràn đầy giận dữ và hoảng sợ, nó không hiểu nổi sao mới chưa thấy 1 tháng, cái tên bại tướng này lại có tư cách đối đầu với nó.
Khí linh không có thực thể, ngay cả bị Tru Thiên Mâu xuyên thủng cũng sẽ không nguy hiểm tính mạng. Nhưng trong Tru Thiên Mâu ẩn chứa lạnh lẽo lại khiến khí linh cực kỳ không thoải mái, thân hình biến ảo không ngừng, thân thể bị xuyên qua co bóp một hồi, mới khôi phục được như cũ.
Hành động của Dương Khai hoàn toàn chọc giận khí linh, thân mình nó rung chuyển, những lông chim ngưng tụ từ hỏa linh khí tinh khiết, hóa thành những ánh sáng đỏ bao trùm phủ xuống đầu Dương Khai.
Sắc mặt thản nhiên của Dương Khai lập tức nghiêm nghị, nhận ra lực sát thương khủng bố trong những lông vũ lửa đỏ. Không dám chần chờ, vừa ngưng tụ Hạo Thiên Thuẫn bảo vệ, vừa tế ra Bách Nhạc Đồ, mười mấy ngọn núi ập sang bên kia.
Trong tiếng nổ ầm ầm, Hạo Thiên Thuẫn không chịu nổi một lần đã vỡ vụn, ảo ảnh ngọn núi bắn ra từ Bách Nhạc Đồ cũng bị trọng thương, ảo ảnh tan biến. Dương Khai vội thu lại Bách Nhạc Đồ, thúc đẩy Phong Lôi Vũ Dực, người vọt sang một bên.
Đất rung núi chuyển, nhà đá lung lay một hồi, cấm chế xung quanh lại phát huy tác dụng, bảo vệ nhà đá không bị hủy diệt. Nhưng dù thế, cũng có hai tầng cấm chế bị lông vũ lửa phá hủy.
Bắn ra lông vũ lửa, thân thể khí linh rút nhỏ một chút, hơn nữa nhìn có vẻ mỏi mệt.
Những lông vũ lửa đó rõ ràng không phải công kích bình thường, rất có thể liên quan chặt chẽ với nó.
Hơn nữa, lông vũ đánh không trúng, cũng không biến mất, mà chuyển hướng, biến thành một chuỗi ánh sáng đỏ, bám sát theo Dương Khai, thề phải chém giết đến cùng.
Dương Khai thấy không thể né tránh được, sắc mặt lóe lên tàn khốc, thân mình đứng yên, lẳng lạng nhìn lông vũ đánh tới.
Đợi cho tới gần 3 trượng, Dương Khai bỗng nhiên vươn tay ra, mạnh mẽ kéo ra hai bên, tựa như xé rách cái gì.
Một cái khe nứt không gian dài quá trượng bị hắn xé ra, như cái miệng thú há to đón lấy lông vũ bắn tới.
Khí linh thấy vậy, kêu to một tiếng, lông vũ bắn tới linh hoạt chuyển hướng, vội bay trở về khí linh.
Xem ra nó cũng biết không thể để lông vũ của mình bắn vào khe nứt không gian, nếu vào trong đó, sợ là sẽ không tìm lại được nữa. Nhoáng cái, lông vũ trở về, thân thể rút nhỏ của khí linh liền khôi phục như cũ.
Nhưng bên cạnh nó chợt lóe bóng người, Dương Khai xuất hiện như quỷ mị, một bàn tay vươn ra, khoảng không trên nhà đá bỗng xuất hiện bàn tay đen thui, như muốn che phủ cả trời đất.
Già Thiên Thủ!
Lần này khí linh không thể tránh né, chỉ có thể kích hoạt sóng nhiệt, hai mắt nhỏ ngưng trọng nhìn bàn tay lớn đè xuống, muốn cứng rắn chống đỡ một đòn này.
Trong chớp nhoáng, Già Thiên Thủ đánh trúng khí linh.
Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, lực lượng cực nóng và cực lạnh đụng vào nhau, như trời long đất lở, thanh thế kinh người. Sóng lửa và giao long đen vẫn còn đang chiến đấu ở gần đó bị đánh vào, liền biến thành những đốm sáng tan biến.
Đợi cho yên ắng trở lại, khí linh chật vật bay trên không, còn Dương Khai đứng cách đó mười mấy trượng, lạnh lùng xem xét nó.
Thoạt nhìn khí linh không có gì dáng ngại, nhưng ánh sáng trên người nó rõ ràng mờ đi một chút, hiển nhiên nó liên tục thất thế trên tay Dương Khai.
- Ta không biết ngươi mở ra bao nhiêu thần trí, cũng không biết ngươi có hiểu được lời ta nói hay không. Nhưng nếu ngươi chịu bó tay chịu trói, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng. Nếu ngươi không muốn, ta chỉ có thể dùng sức mạnh, ngươi sẽ chịu đau khổ không ít, nói không chừng sẽ còn tổn thương nguyên khí!
Dương Khai lạnh nhạt nhìn nó.
Con khí linh này quả thật mở rộng linh trí, nhưng Dương Khai không dám khẳng định nó có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của mình hay không. Dù sao mấy chục ngàn năm qua nó vẫn ở trong lò luyện khí, có thể không tiếp xúc với vật sống khác.
Tuy nhiên làm cho Dương Khai kinh ngạc, đó là hắn nói xong, trong mắt nhỏ của khí linh dần dần xuất hiện giận dữ.
Nó thật sự nghe hiểu được!
Ngay sau đó, nó liền phát ra tiếng kêu giận dữ, lò luyện khí vẫn luôn nằm yên trong nhà đá cũng kêu ù ù, trong khoảng khắc nóng đỏ rực lên, từng luồng sóng lửa bắn ra, trút lên thân thể con chim lửa.
Khí linh vốn bị thương nhẹ được chiếc lò sinh ra nó bổ sung thêm, đột nhiên khỏe mạnh như thường, ngay cả thân thể cũng to ra thêm, bay vòng vòng trên đầu Dương Khai, che phủ hơn nửa không gian bên trên.
Trong quá trình này, Dương Khai chỉ lẳng lặng nhìn, không có ý ra tay ngăn cản, chẳng những vậy, còn toát ra một tia cười nhạo.
Khí linh dù sao cũng là khí linh, tuy rằng mở ra linh trí, nhưng chiến đấu với hắn, vẫn còn non kinh nghiệm lắm.
Hắn chỉ chờ giây phút này đây.
Sau trận đánh với khí linh lần trước, Dương Khai đã biết lò luyện khí kia không phải vật bình thường, khí linh dựa vào nó sẽ được bổ sung mạnh mẽ. Nhưng mà khẳng định là có cực hạn, không thể nào bổ sung cho khí linh tiêu hao vô hạn.
Cho nên Dương Khai mới bắt đầu liền dùng thủ đoạn mạnh mẽ, buộc khí linh vận dụng hỏa lực tồn trữ trong lò luyện khí. Nó không dùng linh lực hỏa chứa trong lò luyện khí, Dương Khai quả thật không thể thi triển kế hoạch tiếp theo.
Hiện tại chỉ sợ trong lò luyện khí đã không còn bao nhiêu linh khí hệ hỏa rồi? Dương Khai lén liếc chiếc lò lớn cấp Hư Vương.
Mà thân thể trở to ra, khí linh lại khôi phục ánh mắt cao ngạo đắc ý, trong con mắt nhỏ tràn đầy khinh thường.
Nhưng không chờ nó thi triển uy phong, Dương Khai bỗng lách mình, biến mất tại chỗ. Chờ đến lúc hiện ra, bất ngờ lại xuất hiện bên cảnh chiếc lò.
Lập tức, trong ánh mắt hoảng sợ của khí linh, một đoàn Ma diệm trào ra từ bàn tay, hung hăng vỗ lên lò luyện khí.
Trong khoảng khắc, lò luyện khí đã bị Ma diệm bao phủ, Dương Khai hung hăng thúc đẩy thánh nguyên, cuồn cuộn trút vào trong lò luyện khí.
Hàn diễm lạnh lẽo như băng phát huy toàn bộ uy lực của mình, chỉ trong nháy mắt, mặt ngoài lò luyện khí to lớn này bắt đầu đóng băng, hơn nữa còn là băng màu đen, không ngừng lan tràn vào bên trong.
Khí linh vẫn luôn ngông nghênh hơn người như bị trọng thương, mặt ngoài thân thể đỏ ngầu lại nổi lên những tầng sáng lạnh, thân thể run rẩy dữ dội.
Thế nó mới biết Dương Khai có ý gì.
Lò luyện khí là vật chứa sinh ra nó, nó là khí linh của lò luyện khí, một khi lò luyện khí bị tổn hại hay bị công kích, thân là khí linh, nó cũng không thể bình yên được.
Có thể nói, Dương Khai vốn không cần chiến đấu trực tiếp với nó, chỉ cần ra tay với lò luyện khí như vật chết là được. Có lẽ đây là chỗ bi ai của khí linh, chỉ có một thân thực lực cực kỳ mạnh mẽ, nhưng lại có sức không dùng được.
Thân thể khí linh vặn vẹo biến ảo một hồi, hành động của Dương Khai khiến nó giận dữ cực điểm, nhưng hơi lạnh trào ra từ trong người khiến nó vô cùng hoảng sợ.
Nó không dám chần chờ, kêu một tiếng phun trào sóng nhiệt, đánh về phía Dương Khai. Nó không trông cậy có thể giết được Dương Khai, chỉ mong có thể buộc Dương Khai cách xa vật chứa của mình, không cho hắn xuống tay với lò luyện khí.
Tru Thiên Mâu biến đổi rõ ràng khiến con chim lửa kinh hãi, thấy giao long đen phun ra hàn diễm ngăn cản được sóng lửa của mình, liền giận dữ, xòe hai cánh, vỗ mạnh nổi gió, rất nhiều đốm lửa như ma trơi tuôn ra từ hai cánh, vòng qua giao long đánh thẳng về phía Dương Khai.
Lực phong lôi tuôn trào sau lưng Dương Khai, chiếc cánh trong suốt xinh đẹp xuất hiện, trên cánh chớp động lực lượng phong lôi, thân mình lóe lên liền biến mất, khiến những đốm lửa đánh vào khoảng trống.
Không chờ con chim lửa lại phát ra công kích, Dương Khai đã phất tay phát ra mười mấy đường Không Gian Nhận!
Nếu đã tính toán đánh nhanh thắng nhanh, Dương Khai tự nhiên không muốn dây dưa với nó, lập tức vận dụng đòn sát thủ của mình.
Không Gian Nhận gần như cắn nuốt tất cả bắn nhanh tới, trong ánh mắt nhân tính hóa của con chim lửa toát ra một tia sợ hãi kiêng kỵ. Lần trước nọ chịu thiệt thòi không nhỏ trước Không Gian Nhận này, biết thứ này cổ quái hung dữ, tự nhiên không dám dừng lại một chỗ, vỗ cánh, hóa thành ánh lửa bay sang một bên. Nó còn chưa hiện hình, Dương Khai đã tới gần, vung tay hung hăng chộp lấy nó.
Hiện tại có hàn diễm hộ thể, Dương Khai không sợ hơi nóng của khí linh, ngay cả khí linh này là bị Địa Tâm Hỏa thiêu đốt mấy chục ngàn năm mới sinh ra, Dương Khai cũng đã chịu Địa Tâm Hỏa nung nấu.
Khí linh phản ứng vô cùng nhanh chóng, nháy mắt phát hiện không ổn, cảm giác đông cứng lan tràn, tay của Dương Khai cách nó chừng một tấc, động tác cứng ngắc, không thể tiến thêm một chút.
Loại lực lượng này tương tự như Thế, có điều đây không phải Thế của võ giả, mà là khí linh trời sinh tinh thông pháp tắc hệ hỏa.
Bụp bụp bụp...
Trong không khí truyền tới một loạt tiếng nổ, linh khí hệ hỏa tràn ngập nhà đá bỗng tăng lên mấy bậc, Dương Khai buộc phải vận chuyển thánh nguyên, thúc đẩy uy lực hàn diễm đến mức lớn nhất. Hơi thở lạnh băng lan tràn trong người hắn, lập tức đột phá phong tỏa của khí linh, lại khôi phục tự do.
Lần trước bị pháp tắc của khí linh trói buộc, Dương Khai còn phải mượn lực lượng không gian để chém đứt, nhưng lần này chỉ cần vận dụng hàn diễm đã làm được. Chủ yếu là bởi, hàn diễm thật sự tương khắc với pháp tắc của nó.
Nhe răng cười, Dương Khai lật cổ tay, thừa lúc nó còn chưa hiển hóa thân hình, một loạt trường mâu đen ngập trời bắn thẳng về phía khí linh.
Thân hình khí linh vừa hiện ra hoàn chỉnh, đã bị mấy cây trường mâu xỏ xuyên, lại phát ra tiếng kêu chói tai. Trong mắt nhỏ tràn đầy giận dữ và hoảng sợ, nó không hiểu nổi sao mới chưa thấy 1 tháng, cái tên bại tướng này lại có tư cách đối đầu với nó.
Khí linh không có thực thể, ngay cả bị Tru Thiên Mâu xuyên thủng cũng sẽ không nguy hiểm tính mạng. Nhưng trong Tru Thiên Mâu ẩn chứa lạnh lẽo lại khiến khí linh cực kỳ không thoải mái, thân hình biến ảo không ngừng, thân thể bị xuyên qua co bóp một hồi, mới khôi phục được như cũ.
Hành động của Dương Khai hoàn toàn chọc giận khí linh, thân mình nó rung chuyển, những lông chim ngưng tụ từ hỏa linh khí tinh khiết, hóa thành những ánh sáng đỏ bao trùm phủ xuống đầu Dương Khai.
Sắc mặt thản nhiên của Dương Khai lập tức nghiêm nghị, nhận ra lực sát thương khủng bố trong những lông vũ lửa đỏ. Không dám chần chờ, vừa ngưng tụ Hạo Thiên Thuẫn bảo vệ, vừa tế ra Bách Nhạc Đồ, mười mấy ngọn núi ập sang bên kia.
Trong tiếng nổ ầm ầm, Hạo Thiên Thuẫn không chịu nổi một lần đã vỡ vụn, ảo ảnh ngọn núi bắn ra từ Bách Nhạc Đồ cũng bị trọng thương, ảo ảnh tan biến. Dương Khai vội thu lại Bách Nhạc Đồ, thúc đẩy Phong Lôi Vũ Dực, người vọt sang một bên.
Đất rung núi chuyển, nhà đá lung lay một hồi, cấm chế xung quanh lại phát huy tác dụng, bảo vệ nhà đá không bị hủy diệt. Nhưng dù thế, cũng có hai tầng cấm chế bị lông vũ lửa phá hủy.
Bắn ra lông vũ lửa, thân thể khí linh rút nhỏ một chút, hơn nữa nhìn có vẻ mỏi mệt.
Những lông vũ lửa đó rõ ràng không phải công kích bình thường, rất có thể liên quan chặt chẽ với nó.
Hơn nữa, lông vũ đánh không trúng, cũng không biến mất, mà chuyển hướng, biến thành một chuỗi ánh sáng đỏ, bám sát theo Dương Khai, thề phải chém giết đến cùng.
Dương Khai thấy không thể né tránh được, sắc mặt lóe lên tàn khốc, thân mình đứng yên, lẳng lạng nhìn lông vũ đánh tới.
Đợi cho tới gần 3 trượng, Dương Khai bỗng nhiên vươn tay ra, mạnh mẽ kéo ra hai bên, tựa như xé rách cái gì.
Một cái khe nứt không gian dài quá trượng bị hắn xé ra, như cái miệng thú há to đón lấy lông vũ bắn tới.
Khí linh thấy vậy, kêu to một tiếng, lông vũ bắn tới linh hoạt chuyển hướng, vội bay trở về khí linh.
Xem ra nó cũng biết không thể để lông vũ của mình bắn vào khe nứt không gian, nếu vào trong đó, sợ là sẽ không tìm lại được nữa. Nhoáng cái, lông vũ trở về, thân thể rút nhỏ của khí linh liền khôi phục như cũ.
Nhưng bên cạnh nó chợt lóe bóng người, Dương Khai xuất hiện như quỷ mị, một bàn tay vươn ra, khoảng không trên nhà đá bỗng xuất hiện bàn tay đen thui, như muốn che phủ cả trời đất.
Già Thiên Thủ!
Lần này khí linh không thể tránh né, chỉ có thể kích hoạt sóng nhiệt, hai mắt nhỏ ngưng trọng nhìn bàn tay lớn đè xuống, muốn cứng rắn chống đỡ một đòn này.
Trong chớp nhoáng, Già Thiên Thủ đánh trúng khí linh.
Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, lực lượng cực nóng và cực lạnh đụng vào nhau, như trời long đất lở, thanh thế kinh người. Sóng lửa và giao long đen vẫn còn đang chiến đấu ở gần đó bị đánh vào, liền biến thành những đốm sáng tan biến.
Đợi cho yên ắng trở lại, khí linh chật vật bay trên không, còn Dương Khai đứng cách đó mười mấy trượng, lạnh lùng xem xét nó.
Thoạt nhìn khí linh không có gì dáng ngại, nhưng ánh sáng trên người nó rõ ràng mờ đi một chút, hiển nhiên nó liên tục thất thế trên tay Dương Khai.
- Ta không biết ngươi mở ra bao nhiêu thần trí, cũng không biết ngươi có hiểu được lời ta nói hay không. Nhưng nếu ngươi chịu bó tay chịu trói, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng. Nếu ngươi không muốn, ta chỉ có thể dùng sức mạnh, ngươi sẽ chịu đau khổ không ít, nói không chừng sẽ còn tổn thương nguyên khí!
Dương Khai lạnh nhạt nhìn nó.
Con khí linh này quả thật mở rộng linh trí, nhưng Dương Khai không dám khẳng định nó có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của mình hay không. Dù sao mấy chục ngàn năm qua nó vẫn ở trong lò luyện khí, có thể không tiếp xúc với vật sống khác.
Tuy nhiên làm cho Dương Khai kinh ngạc, đó là hắn nói xong, trong mắt nhỏ của khí linh dần dần xuất hiện giận dữ.
Nó thật sự nghe hiểu được!
Ngay sau đó, nó liền phát ra tiếng kêu giận dữ, lò luyện khí vẫn luôn nằm yên trong nhà đá cũng kêu ù ù, trong khoảng khắc nóng đỏ rực lên, từng luồng sóng lửa bắn ra, trút lên thân thể con chim lửa.
Khí linh vốn bị thương nhẹ được chiếc lò sinh ra nó bổ sung thêm, đột nhiên khỏe mạnh như thường, ngay cả thân thể cũng to ra thêm, bay vòng vòng trên đầu Dương Khai, che phủ hơn nửa không gian bên trên.
Trong quá trình này, Dương Khai chỉ lẳng lặng nhìn, không có ý ra tay ngăn cản, chẳng những vậy, còn toát ra một tia cười nhạo.
Khí linh dù sao cũng là khí linh, tuy rằng mở ra linh trí, nhưng chiến đấu với hắn, vẫn còn non kinh nghiệm lắm.
Hắn chỉ chờ giây phút này đây.
Sau trận đánh với khí linh lần trước, Dương Khai đã biết lò luyện khí kia không phải vật bình thường, khí linh dựa vào nó sẽ được bổ sung mạnh mẽ. Nhưng mà khẳng định là có cực hạn, không thể nào bổ sung cho khí linh tiêu hao vô hạn.
Cho nên Dương Khai mới bắt đầu liền dùng thủ đoạn mạnh mẽ, buộc khí linh vận dụng hỏa lực tồn trữ trong lò luyện khí. Nó không dùng linh lực hỏa chứa trong lò luyện khí, Dương Khai quả thật không thể thi triển kế hoạch tiếp theo.
Hiện tại chỉ sợ trong lò luyện khí đã không còn bao nhiêu linh khí hệ hỏa rồi? Dương Khai lén liếc chiếc lò lớn cấp Hư Vương.
Mà thân thể trở to ra, khí linh lại khôi phục ánh mắt cao ngạo đắc ý, trong con mắt nhỏ tràn đầy khinh thường.
Nhưng không chờ nó thi triển uy phong, Dương Khai bỗng lách mình, biến mất tại chỗ. Chờ đến lúc hiện ra, bất ngờ lại xuất hiện bên cảnh chiếc lò.
Lập tức, trong ánh mắt hoảng sợ của khí linh, một đoàn Ma diệm trào ra từ bàn tay, hung hăng vỗ lên lò luyện khí.
Trong khoảng khắc, lò luyện khí đã bị Ma diệm bao phủ, Dương Khai hung hăng thúc đẩy thánh nguyên, cuồn cuộn trút vào trong lò luyện khí.
Hàn diễm lạnh lẽo như băng phát huy toàn bộ uy lực của mình, chỉ trong nháy mắt, mặt ngoài lò luyện khí to lớn này bắt đầu đóng băng, hơn nữa còn là băng màu đen, không ngừng lan tràn vào bên trong.
Khí linh vẫn luôn ngông nghênh hơn người như bị trọng thương, mặt ngoài thân thể đỏ ngầu lại nổi lên những tầng sáng lạnh, thân thể run rẩy dữ dội.
Thế nó mới biết Dương Khai có ý gì.
Lò luyện khí là vật chứa sinh ra nó, nó là khí linh của lò luyện khí, một khi lò luyện khí bị tổn hại hay bị công kích, thân là khí linh, nó cũng không thể bình yên được.
Có thể nói, Dương Khai vốn không cần chiến đấu trực tiếp với nó, chỉ cần ra tay với lò luyện khí như vật chết là được. Có lẽ đây là chỗ bi ai của khí linh, chỉ có một thân thực lực cực kỳ mạnh mẽ, nhưng lại có sức không dùng được.
Thân thể khí linh vặn vẹo biến ảo một hồi, hành động của Dương Khai khiến nó giận dữ cực điểm, nhưng hơi lạnh trào ra từ trong người khiến nó vô cùng hoảng sợ.
Nó không dám chần chờ, kêu một tiếng phun trào sóng nhiệt, đánh về phía Dương Khai. Nó không trông cậy có thể giết được Dương Khai, chỉ mong có thể buộc Dương Khai cách xa vật chứa của mình, không cho hắn xuống tay với lò luyện khí.
/2840
|