Thấy Dương Khai bị vây lại một cách dễ dàng, con chim lửa kia lại lộ ra vẻ đắc ý và khinh thường. Nó hé miệng phun ra một ngọn lửa sắc bén như kiếm tới trước mặt Dương Khai, tốc độ nhanh như sấm chớp, uy lực không gì cản nổi.
Xem ra, nó muốn nhân cơ hội lấy tính mạng của Dương Khai.
Rắc rắc...
Trên trăm mặt Hạo Thiên Thuẫn bảo vệ Dương Khai bỗng vỡ vụn, cái khiên màu tím cũng chỉ cản được trong phút chốc, màn sáng tím ở mặt ngoài bỗng mờ đi, thoạt nhìn sắp mất hết linh tính, sau đó lập tức bị đánh bay sang một bên, rơi xuống đất.
Trong chớp mắt, kiếm lửa liền đánh tới trước mặt Dương Khai, mắt thấy Dương Khai khó giữ được tính mạng.
Đúng lúc này, một lưỡi đao đen như mực bay ra phía trước Dương Khai, lưỡi dao này như sắp làm nứt không gian, im hơi lặng tiếng, không hề có dao động năng lượng, quỷ bí vô cùng.
Không Gian Nhận!
Dương Khai biết rằng với thần thức và thủ đoạn mà thánh nguyên của mình thi triển ra không có cách nào đối kháng với con khí linh này. Không ngờ nó biết cách sử dụng lò luyện khí kia để chiến đấu, điều này nằm ngoài dự liệu của Dương Khai.
Bản thân khí linh đã khó dây dưa vô cùng, giờ này nó khởi động lô đỉnh sinh ra mình, độ hung dữ càng tăng cao một bậc, nếu tiếp tục đấu với nó, coi như là đi tìm chết!
Cho nên Dương Khai không hề do dự mà dùng đòn sát thủ của mình.
Hắn rất có lòng tin với Không Gian Nhận. Tuy thủ đoạn khí linh sử dụng không giống bình thường, trời sinh liền tinh thông pháp tắc hỏa hệ. Nhưng lực lượng không gian mạnh hơn lực lượng trời sinh này. Về mặt pháp tắc không gian, Dương Khai cũng có nhiều thể nghiệm, dù chưa có thành công lớn, đối phó với một con khí linh cũng không có vấn đề.
Quả nhiên, sau khi Không Gian Nhận đỡ kiếm lửa, cái khe vặn vẹo một hồi, bị linh khí hỏa hệ mạnh mẽ làm chao đảo không thể ổn định, rất nhanh biến mất không thấy. Nhưng trước khi nó biến mất cũng đã nuốt kiếm lửa vào trong khe nứt hư không.
Nguy cơ của Dương Khai được giải trừ trong phút chốc.
Không đợi khí linh có thêm động tác gì, từng đường Không Gian Nhận thành hình, một nửa bay vụt qua phía khí linh, một nửa vòng quanh người Dương Khai. Lực lượng trói buộc Dương Khai như bị chém đứt ngay lập tức, giúp hắn lấy lại tự do.
Khi có thể thúc giục được thánh nguyên, Dương Khai liền lui về sau, hai tay giơ lên, một đường Không Gian Nhận dài một thước đã bay ra. Nó cắn nuốt quầng sáng màu đỏ chắn ở thông đạo, đục ra một lỗ hổng. Lỗ hổng tuy nhỏ, lại đủ để Dương Khai vượt qua.
Ngay sau đó, Dương Khai đã vọt vào thông đạo dài đến mấy trăm trượng, sau lưng truyền đến tiếng rít phẫn nộ của khí linh.
Đối phương hiển nhiên là bị Không Gian Nhận làm luống cuống tay chân, không có thời gian chú ý tới Dương Khai định rút lui.
Dương Khai cũng không mong đợi rằng Không Gian Nhận có thể giết chết khí linh. Linh khí hỏa hệ đối phương khởi động tinh thuần vô cùng, Không Gian Nhận hiện tại cũng không thể cắn nuốt hoàn toàn. Bất ngờ đánh đối phương trở tay không kịp, tạo cơ hội chạy trốn, điều này đã khiến cho Dương Khai hài lồng.
Xét theo hoàn cảnh lúc này, phải nhanh rời khỏi Địa Phế Hỏa Trì, tìm chỗ khác luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy, chờ đến khi thực lực tăng lên, nếu còn có thời gian, quay lại xử lý nó.
Không ngoài dự đoán của Dương Khai, hắn vừa chạy chưa tới trăm trượng, con chim lửa kia đã chặn lại toàn bộ Không Gian Nhận, ngay lập tức sau lưng hắn truyền tới khí tức nóng rực.
Dương Khai tranh thủ nhìn lại, lập tức hoảng hốt.
Ở chỗ xa thông đạo, khí linh biến thành một quầng sáng đỏ, đuổi sát không buông, hoàn toàn không muốn thả hắn đi.
Cả thông đạo đều nóng rực vô cùng, bản thể của con chim lửa chưa tới, hỏa linh khí nồng đậm đã tràn ngập, vách đá bốn phía thông đạo đều bị hòa tan.
Dương Khai không dừng bước, tốc độ nhanh hơn mấy lần. Nhưng so với loại khí linh trời sinh không có thực thể này, tốc độ còn chưa đủ, mắt thấy cửa ra ngay trước mắt, khoảng cách giữa mình và khí linh lại càng ngày càng gần, trong mắt Dương Khai lóe lên vẻ tàn nhẫn. Khi hắn đang định xoay người cho khí linh một kích, sau lưng lại truyền đến tiếng kêu của con chim lửa.
Trong tiếng kêu kia chứa sự phẫn nộ và không cam lòng, cùng lúc đó, linh khí hỏa hệ tràn ngập trong thông đạo như thủy triều rút, nhanh chóng thu về.
Dương Khai kinh ngạc, lần nữa quay đầu lại, mắt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, chẳng những không chạy, ngược lại còn dừng bước, hứng thú nhìn về phía bên kia.
Tại chỗ cách hắn 50 trượng, con chim lửa vỗ cánh thật mạnh, nhưng lúc này, trên người nó lại có từng nhánh năng lượng như xiềng xích, phù văn khắc trên xiềng xích có vẻ là một loại cấm chế, bao phủ toàn thân con chim, trói chặt lấy nó.
Nó chỉ kêu vài tiếng, xiềng xích kia lại càng trói chặt, siết mạnh vào thân thể.
Vẻ không cam lòng trong mắt nó càng thêm nồng đậm, nhưng kèm theo một tiếng nổ vang, thân thể nó nổ tung, biến thành từng điểm sáng rồi biến mất.
Bị tiêu diệt ư? Dương Khai nhíu mày, nghĩ đi nghĩ lại, vội vàng thả ra thần niệm, dò xét vào trong thạch thất.
Bên trong thạch thất, lò luyện khí vốn lơ lửng đã rơi xuống. Khắp nơi yên tĩnh, khôi phục thành trạng thái lúc Dương Khai mới vào. Nhưng hình vẽ trên lò luyện khí vẫn còn, chỉ có điều khác với lúc trước, con chim kia dường như nóng nảy bất an, không ngừng muốn bay ra khỏi lò luyện khí, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi.
Trong lòng Dương Khai xác định, toét miệng nở nụ cười.
Thì ra thứ kia không thể rời khỏi lò luyện khí quá xa, một khi cách xa, nhất định sẽ bị lò luyện khí kéo về. Điều này cũng khó trách, dù sao con chim lửa là khí linh của lò luyện khí, giữa hai thứ tất nhiên sẽ có dính líu.
Xác định khí linh không thể làm gì được mình, lúc này Dương Khai mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Trận chiến vừa rồi thật sự là lần hung hiểm nhất hắn từng gặp. Cho dù lần trước giao chiến với cao thủ Phản Hư Cảnh mà Tạ Hoằng Văn đưa tới, hắn cũng ứng phó thành thạo, hoàn toàn không có ưu sầu về tính mạng, dù sao lúc đó còn có trận pháp của Dương Viêm phụ trợ.
Nhưng lần này bị khí linh ép phải chiến đấu với nó ở trong thạch thất, Dương Khai ngoại trừ không dùng Diệt Thế Ma Nhãn, gần như đã ra hết thủ đoạn, cuối cùng vẫn phải chật vật chạy trốn.
Cũng là mình mới có thể chạy trốn khỏi khí linh kia, nếu đổi thành những người Thánh Vương Cảnh khác tới đây, tám chín phần sẽ bỏ mạng tại chỗ.
Đứng ở trong thông đạo điều tức một lát, Dương Khai suy xét, nếu khí linh kia không thể đuổi theo ra khỏi thạch thất, vậy hắn cũng không cần rời khỏi Địa Phế Hỏa Trì. Đây là một chỗ tốt rất khó được, môi trường phía ngoài tầng thứ năm dù không tệ, nhưng so sánh với chỗ này thì đúng là gặp phải sư phụ, hoàn toàn không bằng được.
Gian thạch thất này Dương Khai không dám đi vào nữa nhưng hắn có thể đi vào gian thạch thất còn lại ở tầng dưới chót.
Dương Khai không tin nơi đó cũng có khí linh, những thứ này có thể sinh ra là vì may mắn tày trời, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện con thứ hai.
Nếu thật sự xuất hiện, Dương Khai đành phải lên trên một tầng, bỏ qua tầng dưới chót này.
Nghĩ như vậy, Dương Khai xoay người đi ra ngoài, không bao lâu liền rời khỏi thông đạo, đặt chân đến vách động bên phải.
Giống như vách động trước, thông đạo của vách động này cũng dài mấy trăm trượng, sau khi xuyên qua thông đạo, hắn tiến vào một gian thạch thất rộng rãi.
Tuy rằng cảm thấy sẽ không có con thứ hai xuất hiện, Dương Khai vẫn không dám khinh thường quá mức. Hắn đứng ở cửa thông đạo dò xét một phen, sau khi phát hiện lò luyện khí cấp Hư Vương ở giữa thạch thất đã bị thiêu hủy mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả lò luyện khí cũng bị hủy diệt, hiển nhiên không có khả năng sinh ra khí linh.
Lúc Dương Khai nhìn lướt qua đống khoáng thạch và tài liệu luyện khí có linh khí dồi dào kia, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vã vọt tới kiểm tra từng thứ.
Quả nhiên đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, hắn không ngờ trong gian thạch thất cuối cùng này lại chất đống nhiều tài liệu luyện khí như vậy.
Hơn nữa cấp bậc cũng rất cao, tối thiểu là Hư cấp, trong đó hơn phân nửa là cấp Hư Vương, các loại khoáng thạch quý hiếm, kim loại ngũ hành, còn có tài liệu từ thân thể yêu thú, rực rỡ muôn màu, làm người nhìn hoa cả mắt.
Vậy liệu tuy nhiều, nhưng một số thứ bởi vì thời gian quá lâu mà không thể sử dụng được nữa.
Dương Khai chọn lựa, thu lại những vật liệu có thể dùng, không thể dùng thì mặc kệ. Lúc này hắn mới hài lòng vỗ tay một cái, tiếp tục quan sát gian thạch thất này.
Bố cục gần như giống thạch thất bên trái, ở giữa có một lò luyện khí cao mấy trượng, bốn phía vách đá được khảm mấy quả cầu ánh trắng, tản ra ánh sáng êm dịu.
Nhưng quả cầu ở trong này ít hơn, chỉ có bốn mà thôi, cũng không có tám như ở gian kia, xem ra địa vị của chủ nhân thạch thất này không bằng chủ nhân thạch thất bên trái.
Dương Khai không truy cứu đến cùng việc này, tìm bốn thạch đôn, rót thánh nguyên vào từng cái, đóng trận pháp trong thạch thất.
Chờ đợi một hồi lâu, hắn mới đi tới trước lò luyện khí đã bị hỏng, không hề khách khí thu vào nhẫn không gian.
Tuy lò luyện khí này bị hỏng, nhưng dù sao vẫn là cấp Hư Vương, mang về để Dương Viêm nhìn xem có thể chữa trị hay không. Nếu được thì lấy ra dùng một chút, không được thì cũng không sao.
Lúc trước hắn đã thu thập vài lò luyện khí cấp Hư Vương bị hư hại.
Sau khi thu lò luyện khí vào, ở giữa thạch thất có một mảnh đất trống. Trên đất trống khắc một pháp trận độc lập, diện tích tuy nhỏ nhưng phức tạp khó hiểu vô cùng. Dương Khai không tinh thông đạo trận pháp, nhưng ra ra vào vào mấy trăm gian thạch thất, đóng nhiều trận pháp như vậy, cũng có thể hiểu rõ trận pháp này dùng để chuyển hóa hỏa lực tinh thuần trong Địa Phế Hỏa Trì cho lò luyện khí sử dụng.
Hơn nữa thạch đôn ở bốn phía cũng có tác dụng rất lớn, xem số lượng thạch đôn mở ra trong cấm chế, tốc độ và uy lực lấy Địa Tâm Hỏa cũng không giống nhau, giữa chúng có quan hệ tỉ lệ thuận.
Nói cách khác, cấm chế có bốn thạch đôn và một cái, Địa Tâm Hỏa lấy được hoàn toàn bất đồng.
Điều này làm Dương Khai rất hài lòng, thầm cảm thấy cao nhân bố trí thủ đoạn này thật sự không giống người thường.
Thời gian trì hoãn đã đủ lâu, Dương Khai không muốn kéo dài nữa, nhanh chóng vọt tới vị trí ban đầu của lò luyện khí, khoanh chân ngồi xuống.
Xem ra, nó muốn nhân cơ hội lấy tính mạng của Dương Khai.
Rắc rắc...
Trên trăm mặt Hạo Thiên Thuẫn bảo vệ Dương Khai bỗng vỡ vụn, cái khiên màu tím cũng chỉ cản được trong phút chốc, màn sáng tím ở mặt ngoài bỗng mờ đi, thoạt nhìn sắp mất hết linh tính, sau đó lập tức bị đánh bay sang một bên, rơi xuống đất.
Trong chớp mắt, kiếm lửa liền đánh tới trước mặt Dương Khai, mắt thấy Dương Khai khó giữ được tính mạng.
Đúng lúc này, một lưỡi đao đen như mực bay ra phía trước Dương Khai, lưỡi dao này như sắp làm nứt không gian, im hơi lặng tiếng, không hề có dao động năng lượng, quỷ bí vô cùng.
Không Gian Nhận!
Dương Khai biết rằng với thần thức và thủ đoạn mà thánh nguyên của mình thi triển ra không có cách nào đối kháng với con khí linh này. Không ngờ nó biết cách sử dụng lò luyện khí kia để chiến đấu, điều này nằm ngoài dự liệu của Dương Khai.
Bản thân khí linh đã khó dây dưa vô cùng, giờ này nó khởi động lô đỉnh sinh ra mình, độ hung dữ càng tăng cao một bậc, nếu tiếp tục đấu với nó, coi như là đi tìm chết!
Cho nên Dương Khai không hề do dự mà dùng đòn sát thủ của mình.
Hắn rất có lòng tin với Không Gian Nhận. Tuy thủ đoạn khí linh sử dụng không giống bình thường, trời sinh liền tinh thông pháp tắc hỏa hệ. Nhưng lực lượng không gian mạnh hơn lực lượng trời sinh này. Về mặt pháp tắc không gian, Dương Khai cũng có nhiều thể nghiệm, dù chưa có thành công lớn, đối phó với một con khí linh cũng không có vấn đề.
Quả nhiên, sau khi Không Gian Nhận đỡ kiếm lửa, cái khe vặn vẹo một hồi, bị linh khí hỏa hệ mạnh mẽ làm chao đảo không thể ổn định, rất nhanh biến mất không thấy. Nhưng trước khi nó biến mất cũng đã nuốt kiếm lửa vào trong khe nứt hư không.
Nguy cơ của Dương Khai được giải trừ trong phút chốc.
Không đợi khí linh có thêm động tác gì, từng đường Không Gian Nhận thành hình, một nửa bay vụt qua phía khí linh, một nửa vòng quanh người Dương Khai. Lực lượng trói buộc Dương Khai như bị chém đứt ngay lập tức, giúp hắn lấy lại tự do.
Khi có thể thúc giục được thánh nguyên, Dương Khai liền lui về sau, hai tay giơ lên, một đường Không Gian Nhận dài một thước đã bay ra. Nó cắn nuốt quầng sáng màu đỏ chắn ở thông đạo, đục ra một lỗ hổng. Lỗ hổng tuy nhỏ, lại đủ để Dương Khai vượt qua.
Ngay sau đó, Dương Khai đã vọt vào thông đạo dài đến mấy trăm trượng, sau lưng truyền đến tiếng rít phẫn nộ của khí linh.
Đối phương hiển nhiên là bị Không Gian Nhận làm luống cuống tay chân, không có thời gian chú ý tới Dương Khai định rút lui.
Dương Khai cũng không mong đợi rằng Không Gian Nhận có thể giết chết khí linh. Linh khí hỏa hệ đối phương khởi động tinh thuần vô cùng, Không Gian Nhận hiện tại cũng không thể cắn nuốt hoàn toàn. Bất ngờ đánh đối phương trở tay không kịp, tạo cơ hội chạy trốn, điều này đã khiến cho Dương Khai hài lồng.
Xét theo hoàn cảnh lúc này, phải nhanh rời khỏi Địa Phế Hỏa Trì, tìm chỗ khác luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy, chờ đến khi thực lực tăng lên, nếu còn có thời gian, quay lại xử lý nó.
Không ngoài dự đoán của Dương Khai, hắn vừa chạy chưa tới trăm trượng, con chim lửa kia đã chặn lại toàn bộ Không Gian Nhận, ngay lập tức sau lưng hắn truyền tới khí tức nóng rực.
Dương Khai tranh thủ nhìn lại, lập tức hoảng hốt.
Ở chỗ xa thông đạo, khí linh biến thành một quầng sáng đỏ, đuổi sát không buông, hoàn toàn không muốn thả hắn đi.
Cả thông đạo đều nóng rực vô cùng, bản thể của con chim lửa chưa tới, hỏa linh khí nồng đậm đã tràn ngập, vách đá bốn phía thông đạo đều bị hòa tan.
Dương Khai không dừng bước, tốc độ nhanh hơn mấy lần. Nhưng so với loại khí linh trời sinh không có thực thể này, tốc độ còn chưa đủ, mắt thấy cửa ra ngay trước mắt, khoảng cách giữa mình và khí linh lại càng ngày càng gần, trong mắt Dương Khai lóe lên vẻ tàn nhẫn. Khi hắn đang định xoay người cho khí linh một kích, sau lưng lại truyền đến tiếng kêu của con chim lửa.
Trong tiếng kêu kia chứa sự phẫn nộ và không cam lòng, cùng lúc đó, linh khí hỏa hệ tràn ngập trong thông đạo như thủy triều rút, nhanh chóng thu về.
Dương Khai kinh ngạc, lần nữa quay đầu lại, mắt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, chẳng những không chạy, ngược lại còn dừng bước, hứng thú nhìn về phía bên kia.
Tại chỗ cách hắn 50 trượng, con chim lửa vỗ cánh thật mạnh, nhưng lúc này, trên người nó lại có từng nhánh năng lượng như xiềng xích, phù văn khắc trên xiềng xích có vẻ là một loại cấm chế, bao phủ toàn thân con chim, trói chặt lấy nó.
Nó chỉ kêu vài tiếng, xiềng xích kia lại càng trói chặt, siết mạnh vào thân thể.
Vẻ không cam lòng trong mắt nó càng thêm nồng đậm, nhưng kèm theo một tiếng nổ vang, thân thể nó nổ tung, biến thành từng điểm sáng rồi biến mất.
Bị tiêu diệt ư? Dương Khai nhíu mày, nghĩ đi nghĩ lại, vội vàng thả ra thần niệm, dò xét vào trong thạch thất.
Bên trong thạch thất, lò luyện khí vốn lơ lửng đã rơi xuống. Khắp nơi yên tĩnh, khôi phục thành trạng thái lúc Dương Khai mới vào. Nhưng hình vẽ trên lò luyện khí vẫn còn, chỉ có điều khác với lúc trước, con chim kia dường như nóng nảy bất an, không ngừng muốn bay ra khỏi lò luyện khí, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi.
Trong lòng Dương Khai xác định, toét miệng nở nụ cười.
Thì ra thứ kia không thể rời khỏi lò luyện khí quá xa, một khi cách xa, nhất định sẽ bị lò luyện khí kéo về. Điều này cũng khó trách, dù sao con chim lửa là khí linh của lò luyện khí, giữa hai thứ tất nhiên sẽ có dính líu.
Xác định khí linh không thể làm gì được mình, lúc này Dương Khai mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Trận chiến vừa rồi thật sự là lần hung hiểm nhất hắn từng gặp. Cho dù lần trước giao chiến với cao thủ Phản Hư Cảnh mà Tạ Hoằng Văn đưa tới, hắn cũng ứng phó thành thạo, hoàn toàn không có ưu sầu về tính mạng, dù sao lúc đó còn có trận pháp của Dương Viêm phụ trợ.
Nhưng lần này bị khí linh ép phải chiến đấu với nó ở trong thạch thất, Dương Khai ngoại trừ không dùng Diệt Thế Ma Nhãn, gần như đã ra hết thủ đoạn, cuối cùng vẫn phải chật vật chạy trốn.
Cũng là mình mới có thể chạy trốn khỏi khí linh kia, nếu đổi thành những người Thánh Vương Cảnh khác tới đây, tám chín phần sẽ bỏ mạng tại chỗ.
Đứng ở trong thông đạo điều tức một lát, Dương Khai suy xét, nếu khí linh kia không thể đuổi theo ra khỏi thạch thất, vậy hắn cũng không cần rời khỏi Địa Phế Hỏa Trì. Đây là một chỗ tốt rất khó được, môi trường phía ngoài tầng thứ năm dù không tệ, nhưng so sánh với chỗ này thì đúng là gặp phải sư phụ, hoàn toàn không bằng được.
Gian thạch thất này Dương Khai không dám đi vào nữa nhưng hắn có thể đi vào gian thạch thất còn lại ở tầng dưới chót.
Dương Khai không tin nơi đó cũng có khí linh, những thứ này có thể sinh ra là vì may mắn tày trời, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện con thứ hai.
Nếu thật sự xuất hiện, Dương Khai đành phải lên trên một tầng, bỏ qua tầng dưới chót này.
Nghĩ như vậy, Dương Khai xoay người đi ra ngoài, không bao lâu liền rời khỏi thông đạo, đặt chân đến vách động bên phải.
Giống như vách động trước, thông đạo của vách động này cũng dài mấy trăm trượng, sau khi xuyên qua thông đạo, hắn tiến vào một gian thạch thất rộng rãi.
Tuy rằng cảm thấy sẽ không có con thứ hai xuất hiện, Dương Khai vẫn không dám khinh thường quá mức. Hắn đứng ở cửa thông đạo dò xét một phen, sau khi phát hiện lò luyện khí cấp Hư Vương ở giữa thạch thất đã bị thiêu hủy mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả lò luyện khí cũng bị hủy diệt, hiển nhiên không có khả năng sinh ra khí linh.
Lúc Dương Khai nhìn lướt qua đống khoáng thạch và tài liệu luyện khí có linh khí dồi dào kia, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vã vọt tới kiểm tra từng thứ.
Quả nhiên đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, hắn không ngờ trong gian thạch thất cuối cùng này lại chất đống nhiều tài liệu luyện khí như vậy.
Hơn nữa cấp bậc cũng rất cao, tối thiểu là Hư cấp, trong đó hơn phân nửa là cấp Hư Vương, các loại khoáng thạch quý hiếm, kim loại ngũ hành, còn có tài liệu từ thân thể yêu thú, rực rỡ muôn màu, làm người nhìn hoa cả mắt.
Vậy liệu tuy nhiều, nhưng một số thứ bởi vì thời gian quá lâu mà không thể sử dụng được nữa.
Dương Khai chọn lựa, thu lại những vật liệu có thể dùng, không thể dùng thì mặc kệ. Lúc này hắn mới hài lòng vỗ tay một cái, tiếp tục quan sát gian thạch thất này.
Bố cục gần như giống thạch thất bên trái, ở giữa có một lò luyện khí cao mấy trượng, bốn phía vách đá được khảm mấy quả cầu ánh trắng, tản ra ánh sáng êm dịu.
Nhưng quả cầu ở trong này ít hơn, chỉ có bốn mà thôi, cũng không có tám như ở gian kia, xem ra địa vị của chủ nhân thạch thất này không bằng chủ nhân thạch thất bên trái.
Dương Khai không truy cứu đến cùng việc này, tìm bốn thạch đôn, rót thánh nguyên vào từng cái, đóng trận pháp trong thạch thất.
Chờ đợi một hồi lâu, hắn mới đi tới trước lò luyện khí đã bị hỏng, không hề khách khí thu vào nhẫn không gian.
Tuy lò luyện khí này bị hỏng, nhưng dù sao vẫn là cấp Hư Vương, mang về để Dương Viêm nhìn xem có thể chữa trị hay không. Nếu được thì lấy ra dùng một chút, không được thì cũng không sao.
Lúc trước hắn đã thu thập vài lò luyện khí cấp Hư Vương bị hư hại.
Sau khi thu lò luyện khí vào, ở giữa thạch thất có một mảnh đất trống. Trên đất trống khắc một pháp trận độc lập, diện tích tuy nhỏ nhưng phức tạp khó hiểu vô cùng. Dương Khai không tinh thông đạo trận pháp, nhưng ra ra vào vào mấy trăm gian thạch thất, đóng nhiều trận pháp như vậy, cũng có thể hiểu rõ trận pháp này dùng để chuyển hóa hỏa lực tinh thuần trong Địa Phế Hỏa Trì cho lò luyện khí sử dụng.
Hơn nữa thạch đôn ở bốn phía cũng có tác dụng rất lớn, xem số lượng thạch đôn mở ra trong cấm chế, tốc độ và uy lực lấy Địa Tâm Hỏa cũng không giống nhau, giữa chúng có quan hệ tỉ lệ thuận.
Nói cách khác, cấm chế có bốn thạch đôn và một cái, Địa Tâm Hỏa lấy được hoàn toàn bất đồng.
Điều này làm Dương Khai rất hài lòng, thầm cảm thấy cao nhân bố trí thủ đoạn này thật sự không giống người thường.
Thời gian trì hoãn đã đủ lâu, Dương Khai không muốn kéo dài nữa, nhanh chóng vọt tới vị trí ban đầu của lò luyện khí, khoanh chân ngồi xuống.
/2840
|