Nơi cách sơn cốc trăm dặm là một chỗ ẩn núp hoang vắng.
Một nhóm bốn người dừng lại, chính là bọn Ngụy Cổ Xương và Dương Khai. Ra khỏi sơn cốc kia, Ngụy Cổ Xương luôn bao trùm thần niệm khắp bốn phía, cảnh giác vô cùng. Nhưng hơn suốt trăm dặm đường, cũng không gặp người nào không có mắt chạy đến gây phiền toái cho bọn họ. Điều này khiến hắn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Từ đầu đến cuối, ba người Đổng Huyên Nhi, Đại Diên và Dương Khai đều không nói một lời, yên lặng chạy đi.
Cho đến chỗ này, Ngụy Cổ Xương mới dừng bước, chạm vào nhẫn không gian của mình, quay đầu nói: - Dương huynh, tiếp theo huynh có tính toán gì không?
Hắn không hỏi Đại Diên mà lại hỏi Dương Khai. Dương Khai lập tức hiểu rõ, hắn đại khái hoài nghi mình cũng có một phần cơm Hồng Chúc Quả. Bởi vì hoàn cảnh của hai người giống nhau, cho nên hắn mới hỏi thăm một câu.
Dĩ nhiên Dương Khai sẽ không để lộ chân tướng gì qua lời nói, tuy hắn đánh giá cao Ngụy Cổ Xương, nhưng chuyện Hồng Chúc Quả rất quan trọng, nên cẩn thận một chút thì hơn.
Nghe vậy, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: - Cũng không có tính toán gì, chuẩn bị tiến sâu hơn vào bên trong tầng thứ ba xem một chút, không biết có thể tìm được thứ tốt gì không.
- Dương huynh muốn đi sâu vào? Mặt Ngụy Cổ Xương hơi biến sắc, trong lòng thấy rất kỳ quái. Theo lý mà nói, nếu Dương Khai thật sự được một phần cơm Hồng Chúc Quả, nên cẩn thận một chút mới đúng, tuyệt đối không thể mạo hiểm tiếp tục đi sâu vào, nhưng Dương Khai lại có ý định đó.
Chẳng những Ngụy Cổ Xương thấy kỳ quái, ngay cả Đổng Huyên Nhi và Đại Diên đều lộ ra biểu tình là lạ.
Dương Khai sát ngôn quan sắc, biết trong lòng bọn họ nghĩ gì, mặt ngoài vẫn thản nhiên không đổi. Hắn chỉ nói: - Khu cực nóng tầng thứ ba cho đến giờ vẫn chưa có người tiến vào, ngay cả linh quả nghịch thiên như Hồng Chúc Quả đều xuất hiện, nói không chừng phía sau còn có thứ tốt hơn.
Ngụy Cổ Xương nghe hắn nói vậy, hoài nghi trong lòng vơi đi phân nửa, thầm nghĩ có lẽ Dương Khai thật sự không đạt được Hồng Chúc Quả, cho nên mới không chút kiêng kỵ, khẽ gật đầu nói: - Nếu Dương huynh lựa chọn như vậy, Ngụy mỗ cũng không nói nhiều. Chỉ mong Dương huynh cẩn thận mọi sự, cát nhân thiên tướng, thu hoạch lớn trở về. Ta và Huyên Nhi sẽ không ở đây lâu, có thể chúng ta sắp rời khỏi Lưu Viêm Sa Địa.
Lựa chọn của Ngụy Cổ Xương không hề nằm ngoài dự đoán của Dương Khai. Ảnh hưởng của Hồng Chúc Quả quá lớn, bất cứ người nào thời thời khắc khắc luôn mang theo loại linh quả như vậy đều đứng ngồi không yên. Ngụy Cổ Xương nhất định là muốn nhanh chóng mang phần Hồng Chúc Quả kia ra ngoài giao cho mấy vị trưởng bối Ảnh Nguyệt Điện. Không chỉ Ngụy Cổ Xương nghĩ như vậy, Dương Khai đoán chừng Phương Thiên Trọng, Khúc Trường Phong, Doãn Tố Điệp, thậm chí là đại hán tướng mạo tục tằng kia đều sẽ nghĩ như vậy. Hơn nữa, bọn họ thậm chí sẽ không mượn tay người khác làm chuyện này, nhất định sẽ tự mình mang cơm Hồng Chúc quả chiếm được rời khỏi Lưu Viêm Sa Địa.
Điều này đối với Dương Khai xem như là một tin tức không tồi. Tinh anh của những tông môn cùng một lúc rời đi rất nhiều, người lưu lại hiển nhiên rất ít, người càng ít, càng bớt cạnh tranh.
- Ừm, Ngụy huynh và Huyên Nhi cô nương đi đường cẩn thận. Dương Khai bình thản gật đầu.
Ngụy Cổ Xương nhìn Đại Diên, dò hỏi: - Đại Diên muội muội thì sao?
- Ta? Đại Diên cười.
- Chuyến này đi vào ta chưa tìm được thứ tốt gì, không vội ra ngoài, ta tất nhiên muốn lưu lại, nhìn xem những ngày kế tiếp có gặp may mắn hay không.
- Một khi đã như vậy, muội muội cũng mọi sự cẩn trọng. Ngụy Cổ Xương chắc chắn sẽ không khuyên bảo Đại Diên rời đi cùng hắn.
Đổng Huyên Nhi tiến lên, nói mấy câu với Đại Diên, lúc này mới cáo từ hai người, vội vã xuôi theo đường đi ra ngoài.
Sau khi Lưu Viêm Sa Địa mở ra cũng không phải không thể đi ra ngoài, chỉ có điều trước kia không ai sẽ làm vậy. Dù sao cho dù thực lực lại thấp hơn, vẫn có thể chém giết một ít Hỏa Linh Thú ở khu cực nóng tầng thứ nhất, thu hoạch chút ít Hỏa Linh Thạch.
Nhưng lần này Hồng Chúc Quả xuất hiện, làm cho mấy tinh anh tông môn mạnh nhất U Ám Tinh vội vàng rời đi trước. Đây gần như là chuyện vạn năm không gặp.
Chờ đến khi bóng lưng của Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi biến mất trong tầm mắt, Đại Diên mới lén lút quan sát Dương Khai.
Nàng giống như Ngụy Cổ Xương, trước đó đều hoài nghi Dương Khai đạt được cơm Hồng Chúc Quả. Nhưng bây giờ, khi Dương Khai lựa chọn lưu lại, thậm chí muốn tiếp tục đi sâu vào, nàng không dám khẳng định suy đoán của mình.
Đang suy tư, đã thấy Dương Khai bỗng quay đầu lại, nhìn nàng nói: - Đã có việc, ta cũng cáo từ, mong những ngày kế tiếp Đại Diên cô nương gặp may mắn.
- Chờ một chút! Đại Diên cuống lên, lập tức hô to. Nàng hoàn toàn không ngờ rằng Dương Khai muốn mỗi người đi một ngả.
- Sao vậy? Dương Khai thật ra không có ác ý gì với Đại Diên. Đối phương tuy rằng vốn sinh ra đã xấu xí, nhưng nữ tử này huệ chất lan tâm, suốt đoạn đường này, cảm giác của Dương Khai đối với nàng cũng không tệ lắm. Chỉ là không biết vì sao mình đã nói rõ như vậy, đối phương còn gọi mình lại.
Đại Diên cắn đôi môi đỏ mọng, trên mặt lóe lên vẻ chần chờ, do dự một chút mới nói: - Dương sư đệ, ta cũng muốn đi sâu vào xem một chút, không biết có thể kết bạn cùng đi với đệ không?
- Đi cùng ta? Dương Khai ngạc nhiên.
Mặc dù không hiểu rõ Đại Diên, nhưng ngay từ lần đầu gặp phải nàng, Dương Khai cũng cảm thấy nàng là một nữ nhân thích độc lai độc vãng. Đây có lẽ là do tướng mạo của nàng, cho nên đến bây giờ Dương Khai cũng không ngờ rằng đối phương sẽ đưa ra yêu cầu kết bạn cùng đi.
Điều này khiến Dương Khai hơi lúng túng.
Hắn phải tiếp tục đi sâu vào tầng thứ ba, muốn tìm một nơi thích hợp để luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy, nhưng nếu đi chung với Đại Diên, kế hoạch của hắn sẽ bị quấy rầy.
Thấy Dương Khai cau mày, Đại Diên cũng ngượng ngùng, biết đề nghị của mình làm đối phương khó xử. Nhưng bởi vì một chút nguyên nhân, nàng thực sự không muốn bỏ qua cơ hội đi cùng Dương Khai.
Huống chi, nàng cũng muốn đi sâu vào tầng thứ ba nhìn xem. Tầng thứ ba rất khác tầng thứ hai, Đại Diên không chắc một thân một mình có thể bình an vô sự. Nếu đi cùng Dương Khai, cho dù gặp nguy hiểm cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Cho nên dù ngượng ngùng, Đại Diên vẫn nhìn Dương Khai với ánh mắt khẩn thiết. Âm thầm cầu nguyện đối phương đừng không nể tình mà cự tuyệt mình.
Nàng không nhớ rõ đã bao lâu mình không lo được lo mất như vậy. Từ lâu nàng đã không cưỡng cầu người khác làm gì, cũng không cầu xin bất cứ ai, quyết định gì đều dựa vào bản thân. Nhưng lúc này, nàng lại đánh vỡ quy tắc của mình.
Một hồi lâu, lông mày Dương Khai giãn ra, toét miệng cười nói: - Được.
Đại Diên nghe vậy, sắc mặt vui mừng, mắt đẹp ánh lên vẻ cảm kích.
- Nhưng có mấy lời phải nói rõ ràng. Vẻ mặt Dương Khai nghiêm túc. - Tình huống ở tầng thứ ba Đại Diên cô nương cũng biết. Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm hay cấm chế ta không ứng phó được, đến lúc đó hai người chúng ta cũng chỉ có thể tự nghĩ biện pháp. Nếu Đại Diên cô nương bỏ mình, chớ có trách ta không ra tay cứu giúp.
- Tất nhiên. Đại Diên khẽ gật đầu.
- Nếu gặp phải nguy hiểm trí mạng, chỉ có thể nói mệnh của Đại Diên không tốt.
- Ừm. Thấy nàng sảng khoái đồng ý, Dương Khai hài lòng, nói tiếp: - Còn có một điểm, ta đi sâu vào tầng thứ ba là có việc cần làm. Khi ta làm việc này, chúng ta nhất định phải tách ra, ta không thể đợi đến khi Lưu Viêm Sa Địa đóng cửa cùng ngươi.
Đại Diên hơi kinh ngạc, nhưng phản ứng lại rất nhanh, mỉm cười nói: - Dương sư đệ muốn mượn hoàn cảnh nơi này để tu luyện bí thuật sao?
Nàng cho rằng chắc hẳn phải vậy, bởi vì bên ngoài không có môi trường như ở đây, chuyện Dương Khai nhất định phải vào để làm hiển nhiên có liên quan đến tu luyện.
- Coi là vậy đi. Dương Khai không nói rõ. - Nếu như ngươi cảm thấy không có vấn đề gì, chúng ta kết bạn cùng đi cũng được.
- Tất nhiên không thành vấn đề. Đại Diên sảng khoái đồng ý, Dương Khai nói ra hai điểm này, cũng không phải là yêu cầu gì, nàng nào có lý không đồng ý chứ.
- Một khi đã như vậy, những ngày kế tiếp làm phiền Đại Diên cô nương chiếu cố nhiều hơn. Dương Khai toét miệng cười.
- Là Đại Diên làm phiền Dương sư đệ mới phải.
Sau khi quyết định, Dương Khai liền lấy ra Nguyên Từ Chỉ Châm, nhìn phương hướng, cùng Đại Diên đi sâu vào tầng thứ ba.
Độ cực nóng của tầng thứ ba uy lực vô cùng hung mãnh, Dương Khai luôn luôn phải thúc giục thánh nguyên để ngăn cản hỏa độc quấy nhiễu. Mà Đại Diên thì đơn giản hơn, phía trong quần áo của nàng hình như có bảo giáp, chỉ cần hơi thúc giục uy năng của bảo giáp, bên ngoài liền tản ra vầng sáng màu lam nhàn nhạt. Từ vầng sáng chảy ra khí tức băng hàn, khiến hỏa độc cách xa nàng ba thước.
Một đường đi vào, Đại Diên âm thầm kinh hãi. Tuy rằng từ lần đầu gặp Dương Khai, nàng đã biết đối phương vẫn sử dụng thánh nguyên của mình chống chọi với hỏa độc, cũng không mặc bảo giáp phòng thân như các đệ tử tinh anh của tông môn khác. Điều này khiến nàng rất ngạc nhiên.
Nàng không biết Dương Khai không hề kiêng kỵ thúc giục thánh nguyên như vậy gây tổn hao lớn đến mức nào. Nhưng cho tới bây giờ đối phương cũng không tỏ ra mệt mỏi.
Đại Diên rất muốn biết, trong cơ thể Dương Khai rốt cuộc chứa lượng thánh nguyên không lồ ra sao, có thể để hắn tiêu hao như vậy.
May mà đi một ngày, Dương Khai đề nghị tĩnh tọa khôi phục, lúc này mới làm Đại Diên thấy bình thường hơn nhiều.
Sử dụng thánh nguyên như vậy, không cần khôi phục mới là chuyện lạ. Cho dù nàng thúc giục uy năng của bảo giáp, cũng tổn thất không ít lực lượng. Dương Khai không đề nghị thì nàng sẽ chủ động lên tiếng.
Lập tức, hai người tìm tới một nơi yên tĩnh, tự tìm chỗ thích hợp ngồi nghỉ.
Dĩ nhiên Dương Khai không cần tĩnh tọa khôi phục, chút thánh nguyên để ngăn cản hỏa độc đối với hắn mà nói quả thật không đáng kể. Hắn chỉ muốn tìm một cơ hội để xử lý cơm Hồng Chúc Quả mình chiếm được mà thôi.
Ở trong sơn cốc tuy vội vã chế tạo một hộp linh mộc để bảo tồn cơm Hồng Chúc Quả, nhưng lúc đó thời gian khẩn cấp, chế tạo có chút thô sơ, không thể hoàn toàn bảo đảm dược hiệu sẽ không giảm sút, vừa lúc nhân cơ hội này xử lý một chút.
Hai canh giờ sau, Dương Khai xử lý thỏa đáng, yên tâm ném Hồng Chúc Quả vào trong không gian Hắc Thư. Lúc này hắn mới khoan thai đứng dậy, đi tới nơi Đại Diên ngồi.
Một nhóm bốn người dừng lại, chính là bọn Ngụy Cổ Xương và Dương Khai. Ra khỏi sơn cốc kia, Ngụy Cổ Xương luôn bao trùm thần niệm khắp bốn phía, cảnh giác vô cùng. Nhưng hơn suốt trăm dặm đường, cũng không gặp người nào không có mắt chạy đến gây phiền toái cho bọn họ. Điều này khiến hắn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Từ đầu đến cuối, ba người Đổng Huyên Nhi, Đại Diên và Dương Khai đều không nói một lời, yên lặng chạy đi.
Cho đến chỗ này, Ngụy Cổ Xương mới dừng bước, chạm vào nhẫn không gian của mình, quay đầu nói: - Dương huynh, tiếp theo huynh có tính toán gì không?
Hắn không hỏi Đại Diên mà lại hỏi Dương Khai. Dương Khai lập tức hiểu rõ, hắn đại khái hoài nghi mình cũng có một phần cơm Hồng Chúc Quả. Bởi vì hoàn cảnh của hai người giống nhau, cho nên hắn mới hỏi thăm một câu.
Dĩ nhiên Dương Khai sẽ không để lộ chân tướng gì qua lời nói, tuy hắn đánh giá cao Ngụy Cổ Xương, nhưng chuyện Hồng Chúc Quả rất quan trọng, nên cẩn thận một chút thì hơn.
Nghe vậy, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: - Cũng không có tính toán gì, chuẩn bị tiến sâu hơn vào bên trong tầng thứ ba xem một chút, không biết có thể tìm được thứ tốt gì không.
- Dương huynh muốn đi sâu vào? Mặt Ngụy Cổ Xương hơi biến sắc, trong lòng thấy rất kỳ quái. Theo lý mà nói, nếu Dương Khai thật sự được một phần cơm Hồng Chúc Quả, nên cẩn thận một chút mới đúng, tuyệt đối không thể mạo hiểm tiếp tục đi sâu vào, nhưng Dương Khai lại có ý định đó.
Chẳng những Ngụy Cổ Xương thấy kỳ quái, ngay cả Đổng Huyên Nhi và Đại Diên đều lộ ra biểu tình là lạ.
Dương Khai sát ngôn quan sắc, biết trong lòng bọn họ nghĩ gì, mặt ngoài vẫn thản nhiên không đổi. Hắn chỉ nói: - Khu cực nóng tầng thứ ba cho đến giờ vẫn chưa có người tiến vào, ngay cả linh quả nghịch thiên như Hồng Chúc Quả đều xuất hiện, nói không chừng phía sau còn có thứ tốt hơn.
Ngụy Cổ Xương nghe hắn nói vậy, hoài nghi trong lòng vơi đi phân nửa, thầm nghĩ có lẽ Dương Khai thật sự không đạt được Hồng Chúc Quả, cho nên mới không chút kiêng kỵ, khẽ gật đầu nói: - Nếu Dương huynh lựa chọn như vậy, Ngụy mỗ cũng không nói nhiều. Chỉ mong Dương huynh cẩn thận mọi sự, cát nhân thiên tướng, thu hoạch lớn trở về. Ta và Huyên Nhi sẽ không ở đây lâu, có thể chúng ta sắp rời khỏi Lưu Viêm Sa Địa.
Lựa chọn của Ngụy Cổ Xương không hề nằm ngoài dự đoán của Dương Khai. Ảnh hưởng của Hồng Chúc Quả quá lớn, bất cứ người nào thời thời khắc khắc luôn mang theo loại linh quả như vậy đều đứng ngồi không yên. Ngụy Cổ Xương nhất định là muốn nhanh chóng mang phần Hồng Chúc Quả kia ra ngoài giao cho mấy vị trưởng bối Ảnh Nguyệt Điện. Không chỉ Ngụy Cổ Xương nghĩ như vậy, Dương Khai đoán chừng Phương Thiên Trọng, Khúc Trường Phong, Doãn Tố Điệp, thậm chí là đại hán tướng mạo tục tằng kia đều sẽ nghĩ như vậy. Hơn nữa, bọn họ thậm chí sẽ không mượn tay người khác làm chuyện này, nhất định sẽ tự mình mang cơm Hồng Chúc quả chiếm được rời khỏi Lưu Viêm Sa Địa.
Điều này đối với Dương Khai xem như là một tin tức không tồi. Tinh anh của những tông môn cùng một lúc rời đi rất nhiều, người lưu lại hiển nhiên rất ít, người càng ít, càng bớt cạnh tranh.
- Ừm, Ngụy huynh và Huyên Nhi cô nương đi đường cẩn thận. Dương Khai bình thản gật đầu.
Ngụy Cổ Xương nhìn Đại Diên, dò hỏi: - Đại Diên muội muội thì sao?
- Ta? Đại Diên cười.
- Chuyến này đi vào ta chưa tìm được thứ tốt gì, không vội ra ngoài, ta tất nhiên muốn lưu lại, nhìn xem những ngày kế tiếp có gặp may mắn hay không.
- Một khi đã như vậy, muội muội cũng mọi sự cẩn trọng. Ngụy Cổ Xương chắc chắn sẽ không khuyên bảo Đại Diên rời đi cùng hắn.
Đổng Huyên Nhi tiến lên, nói mấy câu với Đại Diên, lúc này mới cáo từ hai người, vội vã xuôi theo đường đi ra ngoài.
Sau khi Lưu Viêm Sa Địa mở ra cũng không phải không thể đi ra ngoài, chỉ có điều trước kia không ai sẽ làm vậy. Dù sao cho dù thực lực lại thấp hơn, vẫn có thể chém giết một ít Hỏa Linh Thú ở khu cực nóng tầng thứ nhất, thu hoạch chút ít Hỏa Linh Thạch.
Nhưng lần này Hồng Chúc Quả xuất hiện, làm cho mấy tinh anh tông môn mạnh nhất U Ám Tinh vội vàng rời đi trước. Đây gần như là chuyện vạn năm không gặp.
Chờ đến khi bóng lưng của Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi biến mất trong tầm mắt, Đại Diên mới lén lút quan sát Dương Khai.
Nàng giống như Ngụy Cổ Xương, trước đó đều hoài nghi Dương Khai đạt được cơm Hồng Chúc Quả. Nhưng bây giờ, khi Dương Khai lựa chọn lưu lại, thậm chí muốn tiếp tục đi sâu vào, nàng không dám khẳng định suy đoán của mình.
Đang suy tư, đã thấy Dương Khai bỗng quay đầu lại, nhìn nàng nói: - Đã có việc, ta cũng cáo từ, mong những ngày kế tiếp Đại Diên cô nương gặp may mắn.
- Chờ một chút! Đại Diên cuống lên, lập tức hô to. Nàng hoàn toàn không ngờ rằng Dương Khai muốn mỗi người đi một ngả.
- Sao vậy? Dương Khai thật ra không có ác ý gì với Đại Diên. Đối phương tuy rằng vốn sinh ra đã xấu xí, nhưng nữ tử này huệ chất lan tâm, suốt đoạn đường này, cảm giác của Dương Khai đối với nàng cũng không tệ lắm. Chỉ là không biết vì sao mình đã nói rõ như vậy, đối phương còn gọi mình lại.
Đại Diên cắn đôi môi đỏ mọng, trên mặt lóe lên vẻ chần chờ, do dự một chút mới nói: - Dương sư đệ, ta cũng muốn đi sâu vào xem một chút, không biết có thể kết bạn cùng đi với đệ không?
- Đi cùng ta? Dương Khai ngạc nhiên.
Mặc dù không hiểu rõ Đại Diên, nhưng ngay từ lần đầu gặp phải nàng, Dương Khai cũng cảm thấy nàng là một nữ nhân thích độc lai độc vãng. Đây có lẽ là do tướng mạo của nàng, cho nên đến bây giờ Dương Khai cũng không ngờ rằng đối phương sẽ đưa ra yêu cầu kết bạn cùng đi.
Điều này khiến Dương Khai hơi lúng túng.
Hắn phải tiếp tục đi sâu vào tầng thứ ba, muốn tìm một nơi thích hợp để luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy, nhưng nếu đi chung với Đại Diên, kế hoạch của hắn sẽ bị quấy rầy.
Thấy Dương Khai cau mày, Đại Diên cũng ngượng ngùng, biết đề nghị của mình làm đối phương khó xử. Nhưng bởi vì một chút nguyên nhân, nàng thực sự không muốn bỏ qua cơ hội đi cùng Dương Khai.
Huống chi, nàng cũng muốn đi sâu vào tầng thứ ba nhìn xem. Tầng thứ ba rất khác tầng thứ hai, Đại Diên không chắc một thân một mình có thể bình an vô sự. Nếu đi cùng Dương Khai, cho dù gặp nguy hiểm cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Cho nên dù ngượng ngùng, Đại Diên vẫn nhìn Dương Khai với ánh mắt khẩn thiết. Âm thầm cầu nguyện đối phương đừng không nể tình mà cự tuyệt mình.
Nàng không nhớ rõ đã bao lâu mình không lo được lo mất như vậy. Từ lâu nàng đã không cưỡng cầu người khác làm gì, cũng không cầu xin bất cứ ai, quyết định gì đều dựa vào bản thân. Nhưng lúc này, nàng lại đánh vỡ quy tắc của mình.
Một hồi lâu, lông mày Dương Khai giãn ra, toét miệng cười nói: - Được.
Đại Diên nghe vậy, sắc mặt vui mừng, mắt đẹp ánh lên vẻ cảm kích.
- Nhưng có mấy lời phải nói rõ ràng. Vẻ mặt Dương Khai nghiêm túc. - Tình huống ở tầng thứ ba Đại Diên cô nương cũng biết. Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm hay cấm chế ta không ứng phó được, đến lúc đó hai người chúng ta cũng chỉ có thể tự nghĩ biện pháp. Nếu Đại Diên cô nương bỏ mình, chớ có trách ta không ra tay cứu giúp.
- Tất nhiên. Đại Diên khẽ gật đầu.
- Nếu gặp phải nguy hiểm trí mạng, chỉ có thể nói mệnh của Đại Diên không tốt.
- Ừm. Thấy nàng sảng khoái đồng ý, Dương Khai hài lòng, nói tiếp: - Còn có một điểm, ta đi sâu vào tầng thứ ba là có việc cần làm. Khi ta làm việc này, chúng ta nhất định phải tách ra, ta không thể đợi đến khi Lưu Viêm Sa Địa đóng cửa cùng ngươi.
Đại Diên hơi kinh ngạc, nhưng phản ứng lại rất nhanh, mỉm cười nói: - Dương sư đệ muốn mượn hoàn cảnh nơi này để tu luyện bí thuật sao?
Nàng cho rằng chắc hẳn phải vậy, bởi vì bên ngoài không có môi trường như ở đây, chuyện Dương Khai nhất định phải vào để làm hiển nhiên có liên quan đến tu luyện.
- Coi là vậy đi. Dương Khai không nói rõ. - Nếu như ngươi cảm thấy không có vấn đề gì, chúng ta kết bạn cùng đi cũng được.
- Tất nhiên không thành vấn đề. Đại Diên sảng khoái đồng ý, Dương Khai nói ra hai điểm này, cũng không phải là yêu cầu gì, nàng nào có lý không đồng ý chứ.
- Một khi đã như vậy, những ngày kế tiếp làm phiền Đại Diên cô nương chiếu cố nhiều hơn. Dương Khai toét miệng cười.
- Là Đại Diên làm phiền Dương sư đệ mới phải.
Sau khi quyết định, Dương Khai liền lấy ra Nguyên Từ Chỉ Châm, nhìn phương hướng, cùng Đại Diên đi sâu vào tầng thứ ba.
Độ cực nóng của tầng thứ ba uy lực vô cùng hung mãnh, Dương Khai luôn luôn phải thúc giục thánh nguyên để ngăn cản hỏa độc quấy nhiễu. Mà Đại Diên thì đơn giản hơn, phía trong quần áo của nàng hình như có bảo giáp, chỉ cần hơi thúc giục uy năng của bảo giáp, bên ngoài liền tản ra vầng sáng màu lam nhàn nhạt. Từ vầng sáng chảy ra khí tức băng hàn, khiến hỏa độc cách xa nàng ba thước.
Một đường đi vào, Đại Diên âm thầm kinh hãi. Tuy rằng từ lần đầu gặp Dương Khai, nàng đã biết đối phương vẫn sử dụng thánh nguyên của mình chống chọi với hỏa độc, cũng không mặc bảo giáp phòng thân như các đệ tử tinh anh của tông môn khác. Điều này khiến nàng rất ngạc nhiên.
Nàng không biết Dương Khai không hề kiêng kỵ thúc giục thánh nguyên như vậy gây tổn hao lớn đến mức nào. Nhưng cho tới bây giờ đối phương cũng không tỏ ra mệt mỏi.
Đại Diên rất muốn biết, trong cơ thể Dương Khai rốt cuộc chứa lượng thánh nguyên không lồ ra sao, có thể để hắn tiêu hao như vậy.
May mà đi một ngày, Dương Khai đề nghị tĩnh tọa khôi phục, lúc này mới làm Đại Diên thấy bình thường hơn nhiều.
Sử dụng thánh nguyên như vậy, không cần khôi phục mới là chuyện lạ. Cho dù nàng thúc giục uy năng của bảo giáp, cũng tổn thất không ít lực lượng. Dương Khai không đề nghị thì nàng sẽ chủ động lên tiếng.
Lập tức, hai người tìm tới một nơi yên tĩnh, tự tìm chỗ thích hợp ngồi nghỉ.
Dĩ nhiên Dương Khai không cần tĩnh tọa khôi phục, chút thánh nguyên để ngăn cản hỏa độc đối với hắn mà nói quả thật không đáng kể. Hắn chỉ muốn tìm một cơ hội để xử lý cơm Hồng Chúc Quả mình chiếm được mà thôi.
Ở trong sơn cốc tuy vội vã chế tạo một hộp linh mộc để bảo tồn cơm Hồng Chúc Quả, nhưng lúc đó thời gian khẩn cấp, chế tạo có chút thô sơ, không thể hoàn toàn bảo đảm dược hiệu sẽ không giảm sút, vừa lúc nhân cơ hội này xử lý một chút.
Hai canh giờ sau, Dương Khai xử lý thỏa đáng, yên tâm ném Hồng Chúc Quả vào trong không gian Hắc Thư. Lúc này hắn mới khoan thai đứng dậy, đi tới nơi Đại Diên ngồi.
/2840
|