Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh
Chương 77: Các ngươi hiểu, thời gian “này nọ í é í é”
/209
|
Hướng Tiểu Vãn rất ít thấy thần sắc Độc Cô Diễm ngưng trọng như thế, nàng đoán có thể có liên quan đến nam nhân mới vừa rồi Độc Cô Diễm thấy.
“Ừ, ta không lên tiếng.”
Mắt lạnh của Độc Cô Diễm chợt lóe, lôi kéo Hướng Tiểu Vãn đi vòng qua cua quẹo.
Quẹo cua rồi là một dãy nhà thanh nhã, trong sân trồng đầy các loại trúc xanh, đứng ở trong đó, giống như đi vào tiên cảnh, rất đẹp.
Hướng Tiểu Vãn nhìn cảnh sắc rất đẹp bốn phía, không khỏi sợ hãi than liên tiếp: “kỹ viện? Trời ạ, cũng quá hữu tình rồi, số lượng quá lớn, từng cọng cây ngọn cỏ trong vườn hoa này, cũng lộ ra một cổ kỳ ảo thanh nhã, căn bản không liên hệ với kỹ viện. Ngay lúc này, Hướng Tiểu Vãn mang vẻ mặt vô cùng sùng kính đối với chủ nhân sau lưng của Nhất Thưởng Tham Hoan này.
Mẹ nó, thật tài tình.
Độc Cô Diễm nhìn viện giống như tiên cảnh này, chân mày cũng là càng nhíu càng chặt.
Huyền Mộc là trợ thủ đắc lực nhất trong Thiên Địa Thập Tam Huyền của hắn trừ Huyền Thanh ra, võ công cao cường, suy nghĩ tỉ mĩ, làm việc luôn luôn trầm ổn cẩn thận, mà hắn càng thêm nổi danh lạnh như băng vô tình.
Lần này hắn tới kỹ viện, rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ là phát hiện ẩn tình gì? Hay là trong viện này có nhân vật thần bí nào tồn tại.
Độc Cô Diễm trầm ngâm một lát sau, quyết định đi tìm tòi đến tột cùng. Lấy hiểu rõ của hắn đối với Huyền Mộc, Huyền Mộc tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở kỹ viện, nếu xuất hiện, đó chính là sẽ có chuyện bí mật quan trọng cần tra.
Vì vậy, Độc Cô Diễm ôm Hướng Tiểu Vãn, mũi chân điểm một cái, tung người nhảy lên trên nóc nhà một gian phòng, cẩn thận dời đi mấy mảnh ngói, mắt ưng sắc bén của Độc Cô Diễm nhìn vào phòng từ khe hở.
Hướng Tiểu Vãn thấy vậy, cũng tò mò nhìn vào khe hở kia.
Chỉ có một nữ tử áo trắng dung mạo thanh lệ ngồi ở trước giường, ánh mắt oán niệm vô cùng nhìn chằm chằm Huyền Mộc. “Ngươi còn tới làm gì? Chỗ này của ta không hoan nghênh ngươi, đi đi.”
Gương mặt tuấn tú xem ra lạnh như băng không chút biểu tình của Huyền Mộc, lúc nhìn đến nữ tử áo trắng này lại trở nên vô cùng ôn nhu. “Linh Nhi, nàng đừng như vậy, ta tới dẫn nàng đi.”
Lúc Độc Cô Diễm thấy Huyền Mộc ôn nhu, thiếu chút nữa khiếp sợ, thân thể vừa động, mảnh ngói kia phát ra thanh âm rất nhỏ nhẹ xém chút rơi xuống, cũng may hắn nhanh tay nắm lại, trong lòng thầm nghĩ. Thiên Địa Thập Tam Huyền cho tới bây giờ đều là lãnh huyết vô tình, mà Huyền Mộc vô tình nhất trong mười ba người, gương mặt băng giá cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi, không nghĩ tới hôm nay hắn lại thấy được Huyền Mộc ôn nhu. Ngoài khiếp sợ, hắn càng thêm tò mò nhìn một màn bên trong phòng.
Nữ tử áo trắng cau mày, tinh thần chán nản. “Không cần, ta sẽ không đi với ngươi.”
Huyền Mộc đi tới. “Linh Nhi, nếu ta phá hủy thanh bạch của nàng, tự nhiên sẽ phụ trách, ta phải dẫn nàng đi.”
Hướng Tiểu Vãn nghe đến đó, 囧. Nàng từ trên xuống dưới nhìn Huyền Mộc mấy lần, cảm thấy người này nguyên lai là loại khó chịu.
Nữ tử áo trắng rất là kích động, mơ hồ mang theo tiếng khóc. “Huyền Mộc, thì ra ngươi là bởi vì vậy mới dẫn ta đi.”
Huyền Mộc cau mày “Linh Nhi, ta...”
Nữ tử áo trắng cắt đứt lời hắn. “Đủ rồi, ngươi đi ngay, đi đi, ta không bao giờ muốn gặp ngươi nữa.”
Huyền Mộc không nói gì thêm, hắn đứng ở nơi đó nhìn nữ tử áo trắng thật lâu, xoay người muốn rời khỏi.
Hướng Tiểu Vãn xem tới đây, thiếu chút nữa muốn mắng ra miệng. Mẹ nó, có lầm hay không, cứ như vậy mà đi? Nhìn lại phía dưới, mặt nàng kia cực kỳ bi ai, hai hàng thanh lệ trượt xuống khuôn mặt xinh đẹp, Hướng Tiểu Vãn nhìn đến tâm cũng nhéo lên.
Hướng Tiểu Vãn kích động, nàng muốn đi xuống hung hăng dạy dỗ tên Huyền Mộc này, thực sự quá đáng rồi, ăn sạch con gái nhà người ta, trộm tâm con gái nhà người ta, bây giờ lại phủi mông bỏ đi, quả thật là cầm thú.
Độc Cô Diễm vội vã ôm lại Hướng Tiểu Vãn, để cho nàng thật chặt dính vào trước ngực của mình, chỉ sợ nàng thật lao xuống, quấy rầy đến người khác.
Hướng Tiểu Vãn trừng Độc Cô Diễm một cái, ánh mắt kia rõ ràng viết: Độc Cô Diễm, chàng mau buông ta ra, ta muốn đi xuống dọn dẹp Huyền Mộc đáng chết đó.
Độc Cô Diễm tà mị nhìn mặt Hướng Tiểu Vãn, dính vào bên tai của nàng, lè lưỡi liếm liếm vành tai của nàng, Hướng Tiểu Vãn chỉ cảm thấy dòng điện vọt khắp toàn thân, nếu như không phải là Độc Cô Diễm ôm nàng, sợ rằng nàng thật té xuống.
Còn có, chỗ hai tay Độc Cô Diễm ôm, lại... lại ở trên ngực của nàng.
Thỉnh thoảng, người này còn ngắt... ngực của nàng.
Trời ơi, tên biến thái dâm đãng này, lúc này rồi mà vẫn không quên ăn đậu hủ của nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nộ khí đằng đằng nhìn Độc Cô Diễm, ánh mắt kia như hận không được bóp chết hắn.
Độc Cô Diễm lại cười đến mị hoặc, không chút nào để ánh mắt Hướng Tiểu Vãn vào trong mắt. Bàn tay đặt trên ngực, càng thêm có lực nắm chặt...
“Ưm...” Một tiếng ưm rất nhỏ, từ trong miệng Hướng Tiểu Vãn thốt ra, nàng mắc cỡ chết được, lại phát ra loại thanh âm dâm đãng này.
Độc Cô Diễm nhìn Hướng Tiểu Vãn vừa xấu hổ vừa giận, tâm tình thật tốt, nhẹ nhàng in nụ hôn trên trán nàng, rồi sau đó ánh mắt trở lại với trong phòng.
Chỉ thấy trong nháy mắt Huyền Mộc xoay người sắp sửa rời đi kia, hắn giống như là suy nghĩ rõ cái gì, liều lĩnh phóng tới chỗ nữ tử áo trắng, vung tay lên, ôm nữ tử áo trắng vào trong ngực thật chặt. “Linh Nhi, ta, ta yêu nàng.”
Nữ tử áo trắng nghe lời nói của Huyền Mộc..., thân thể chấn động, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không thể tin điều mình vừa nghe, ngay sau đó là vô cùng vui mừng. “Huyền Mộc... chàng...”
Lời nói tiếp theo, bị môi của Huyền Mộc cuồng dã hôn xuống.
Trên nóc phòng Độc Cô Diễm và Hướng Tiểu Vãn xem một màn này, thân thể hai người cũng run lên, vừa định rời khỏi, lại nghe được phía dưới truyền ra từng trận thanh âm xé rách áo, ào ào —— ánh mắt đảo qua, chỉ thấy áo rách rơi đầy đất phía dưới giường êm.
Hướng Tiểu Vãn thấy vậy, lập tức xoay người ngăn trở Độc Cô Diễm, không để cho hắn thấy thân thể xinh xắn của nàng kia.
Mà Độc Cô Diễm cũng cùng lúc đưa tay che mắt Hướng Tiểu Vãn, trừ hắn ra, hắn tuyệt đối không cho phép Hướng Tiểu Vãn xem đến ‘lão nhị’ của nam nhân khác.
Đang ở hai người làm xong một loạt động tác, phía dưới truyền đến trận trận thanh âm “này nọ í é í é” “này nọ í é í é”. (#Ami: haha ta ko cần dịch phải ko, các bạn hiểu mà =]])
Hướng Tiểu Vãn 囧 (ngay đơ) đến thân thể cũng run run, này, này, Huyền Mộc này cũng quá đói khát đi? Cứ như vậy... liền, liền, liền bắt đầu vận động rồi? Không phải là còn có khúc nhạc dạo gì đó sao?
Độc Cô Diễm phía sau nàng nghe được thanh âm này, cũng là sống lưng cứng đờ, thân thể lập tức nổi lên biến hóa.
Hướng Tiểu Vãn ngồi ở trên đùi của hắn, rõ ràng cảm giác được mình bị một vật gì đó thô sáp chỉa vào, hơn nữa thô sáp này, vẫn càng không ngừng trở nên to lớn, trở nên to lớn, lại biến lớn...
Hướng Tiểu Vãn run lên, tính toán đẩy lui thân thể, tránh ra ‘thứ’ nguy hiểm đó.
Nhưng mới vừa động, liền bị Độc Cô Diễm đưa ra một cái tay đè xuống, chết tốt không chết, chỗ ngồi xuống vừa lúc là cái mông của nàng, cũng vì vậy, vật thô sáp gì đó, liền chống ở trung tâm chân của nàng...
Hướng Tiểu Vãn cảm thấy thân thể mình giống như là bị sét đánh, dòng điện vọt khắp toàn thân.
Mà Độc Cô Diễm phía sau nàng, lại ôm sát hông của nàng, đem thân thể của nàng, chặt chẽ đi xuống, không có một tia khe hở dính vào phía trên ‘thứ’ đó...
“Ừ, ta không lên tiếng.”
Mắt lạnh của Độc Cô Diễm chợt lóe, lôi kéo Hướng Tiểu Vãn đi vòng qua cua quẹo.
Quẹo cua rồi là một dãy nhà thanh nhã, trong sân trồng đầy các loại trúc xanh, đứng ở trong đó, giống như đi vào tiên cảnh, rất đẹp.
Hướng Tiểu Vãn nhìn cảnh sắc rất đẹp bốn phía, không khỏi sợ hãi than liên tiếp: “kỹ viện? Trời ạ, cũng quá hữu tình rồi, số lượng quá lớn, từng cọng cây ngọn cỏ trong vườn hoa này, cũng lộ ra một cổ kỳ ảo thanh nhã, căn bản không liên hệ với kỹ viện. Ngay lúc này, Hướng Tiểu Vãn mang vẻ mặt vô cùng sùng kính đối với chủ nhân sau lưng của Nhất Thưởng Tham Hoan này.
Mẹ nó, thật tài tình.
Độc Cô Diễm nhìn viện giống như tiên cảnh này, chân mày cũng là càng nhíu càng chặt.
Huyền Mộc là trợ thủ đắc lực nhất trong Thiên Địa Thập Tam Huyền của hắn trừ Huyền Thanh ra, võ công cao cường, suy nghĩ tỉ mĩ, làm việc luôn luôn trầm ổn cẩn thận, mà hắn càng thêm nổi danh lạnh như băng vô tình.
Lần này hắn tới kỹ viện, rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ là phát hiện ẩn tình gì? Hay là trong viện này có nhân vật thần bí nào tồn tại.
Độc Cô Diễm trầm ngâm một lát sau, quyết định đi tìm tòi đến tột cùng. Lấy hiểu rõ của hắn đối với Huyền Mộc, Huyền Mộc tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở kỹ viện, nếu xuất hiện, đó chính là sẽ có chuyện bí mật quan trọng cần tra.
Vì vậy, Độc Cô Diễm ôm Hướng Tiểu Vãn, mũi chân điểm một cái, tung người nhảy lên trên nóc nhà một gian phòng, cẩn thận dời đi mấy mảnh ngói, mắt ưng sắc bén của Độc Cô Diễm nhìn vào phòng từ khe hở.
Hướng Tiểu Vãn thấy vậy, cũng tò mò nhìn vào khe hở kia.
Chỉ có một nữ tử áo trắng dung mạo thanh lệ ngồi ở trước giường, ánh mắt oán niệm vô cùng nhìn chằm chằm Huyền Mộc. “Ngươi còn tới làm gì? Chỗ này của ta không hoan nghênh ngươi, đi đi.”
Gương mặt tuấn tú xem ra lạnh như băng không chút biểu tình của Huyền Mộc, lúc nhìn đến nữ tử áo trắng này lại trở nên vô cùng ôn nhu. “Linh Nhi, nàng đừng như vậy, ta tới dẫn nàng đi.”
Lúc Độc Cô Diễm thấy Huyền Mộc ôn nhu, thiếu chút nữa khiếp sợ, thân thể vừa động, mảnh ngói kia phát ra thanh âm rất nhỏ nhẹ xém chút rơi xuống, cũng may hắn nhanh tay nắm lại, trong lòng thầm nghĩ. Thiên Địa Thập Tam Huyền cho tới bây giờ đều là lãnh huyết vô tình, mà Huyền Mộc vô tình nhất trong mười ba người, gương mặt băng giá cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi, không nghĩ tới hôm nay hắn lại thấy được Huyền Mộc ôn nhu. Ngoài khiếp sợ, hắn càng thêm tò mò nhìn một màn bên trong phòng.
Nữ tử áo trắng cau mày, tinh thần chán nản. “Không cần, ta sẽ không đi với ngươi.”
Huyền Mộc đi tới. “Linh Nhi, nếu ta phá hủy thanh bạch của nàng, tự nhiên sẽ phụ trách, ta phải dẫn nàng đi.”
Hướng Tiểu Vãn nghe đến đó, 囧. Nàng từ trên xuống dưới nhìn Huyền Mộc mấy lần, cảm thấy người này nguyên lai là loại khó chịu.
Nữ tử áo trắng rất là kích động, mơ hồ mang theo tiếng khóc. “Huyền Mộc, thì ra ngươi là bởi vì vậy mới dẫn ta đi.”
Huyền Mộc cau mày “Linh Nhi, ta...”
Nữ tử áo trắng cắt đứt lời hắn. “Đủ rồi, ngươi đi ngay, đi đi, ta không bao giờ muốn gặp ngươi nữa.”
Huyền Mộc không nói gì thêm, hắn đứng ở nơi đó nhìn nữ tử áo trắng thật lâu, xoay người muốn rời khỏi.
Hướng Tiểu Vãn xem tới đây, thiếu chút nữa muốn mắng ra miệng. Mẹ nó, có lầm hay không, cứ như vậy mà đi? Nhìn lại phía dưới, mặt nàng kia cực kỳ bi ai, hai hàng thanh lệ trượt xuống khuôn mặt xinh đẹp, Hướng Tiểu Vãn nhìn đến tâm cũng nhéo lên.
Hướng Tiểu Vãn kích động, nàng muốn đi xuống hung hăng dạy dỗ tên Huyền Mộc này, thực sự quá đáng rồi, ăn sạch con gái nhà người ta, trộm tâm con gái nhà người ta, bây giờ lại phủi mông bỏ đi, quả thật là cầm thú.
Độc Cô Diễm vội vã ôm lại Hướng Tiểu Vãn, để cho nàng thật chặt dính vào trước ngực của mình, chỉ sợ nàng thật lao xuống, quấy rầy đến người khác.
Hướng Tiểu Vãn trừng Độc Cô Diễm một cái, ánh mắt kia rõ ràng viết: Độc Cô Diễm, chàng mau buông ta ra, ta muốn đi xuống dọn dẹp Huyền Mộc đáng chết đó.
Độc Cô Diễm tà mị nhìn mặt Hướng Tiểu Vãn, dính vào bên tai của nàng, lè lưỡi liếm liếm vành tai của nàng, Hướng Tiểu Vãn chỉ cảm thấy dòng điện vọt khắp toàn thân, nếu như không phải là Độc Cô Diễm ôm nàng, sợ rằng nàng thật té xuống.
Còn có, chỗ hai tay Độc Cô Diễm ôm, lại... lại ở trên ngực của nàng.
Thỉnh thoảng, người này còn ngắt... ngực của nàng.
Trời ơi, tên biến thái dâm đãng này, lúc này rồi mà vẫn không quên ăn đậu hủ của nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nộ khí đằng đằng nhìn Độc Cô Diễm, ánh mắt kia như hận không được bóp chết hắn.
Độc Cô Diễm lại cười đến mị hoặc, không chút nào để ánh mắt Hướng Tiểu Vãn vào trong mắt. Bàn tay đặt trên ngực, càng thêm có lực nắm chặt...
“Ưm...” Một tiếng ưm rất nhỏ, từ trong miệng Hướng Tiểu Vãn thốt ra, nàng mắc cỡ chết được, lại phát ra loại thanh âm dâm đãng này.
Độc Cô Diễm nhìn Hướng Tiểu Vãn vừa xấu hổ vừa giận, tâm tình thật tốt, nhẹ nhàng in nụ hôn trên trán nàng, rồi sau đó ánh mắt trở lại với trong phòng.
Chỉ thấy trong nháy mắt Huyền Mộc xoay người sắp sửa rời đi kia, hắn giống như là suy nghĩ rõ cái gì, liều lĩnh phóng tới chỗ nữ tử áo trắng, vung tay lên, ôm nữ tử áo trắng vào trong ngực thật chặt. “Linh Nhi, ta, ta yêu nàng.”
Nữ tử áo trắng nghe lời nói của Huyền Mộc..., thân thể chấn động, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không thể tin điều mình vừa nghe, ngay sau đó là vô cùng vui mừng. “Huyền Mộc... chàng...”
Lời nói tiếp theo, bị môi của Huyền Mộc cuồng dã hôn xuống.
Trên nóc phòng Độc Cô Diễm và Hướng Tiểu Vãn xem một màn này, thân thể hai người cũng run lên, vừa định rời khỏi, lại nghe được phía dưới truyền ra từng trận thanh âm xé rách áo, ào ào —— ánh mắt đảo qua, chỉ thấy áo rách rơi đầy đất phía dưới giường êm.
Hướng Tiểu Vãn thấy vậy, lập tức xoay người ngăn trở Độc Cô Diễm, không để cho hắn thấy thân thể xinh xắn của nàng kia.
Mà Độc Cô Diễm cũng cùng lúc đưa tay che mắt Hướng Tiểu Vãn, trừ hắn ra, hắn tuyệt đối không cho phép Hướng Tiểu Vãn xem đến ‘lão nhị’ của nam nhân khác.
Đang ở hai người làm xong một loạt động tác, phía dưới truyền đến trận trận thanh âm “này nọ í é í é” “này nọ í é í é”. (#Ami: haha ta ko cần dịch phải ko, các bạn hiểu mà =]])
Hướng Tiểu Vãn 囧 (ngay đơ) đến thân thể cũng run run, này, này, Huyền Mộc này cũng quá đói khát đi? Cứ như vậy... liền, liền, liền bắt đầu vận động rồi? Không phải là còn có khúc nhạc dạo gì đó sao?
Độc Cô Diễm phía sau nàng nghe được thanh âm này, cũng là sống lưng cứng đờ, thân thể lập tức nổi lên biến hóa.
Hướng Tiểu Vãn ngồi ở trên đùi của hắn, rõ ràng cảm giác được mình bị một vật gì đó thô sáp chỉa vào, hơn nữa thô sáp này, vẫn càng không ngừng trở nên to lớn, trở nên to lớn, lại biến lớn...
Hướng Tiểu Vãn run lên, tính toán đẩy lui thân thể, tránh ra ‘thứ’ nguy hiểm đó.
Nhưng mới vừa động, liền bị Độc Cô Diễm đưa ra một cái tay đè xuống, chết tốt không chết, chỗ ngồi xuống vừa lúc là cái mông của nàng, cũng vì vậy, vật thô sáp gì đó, liền chống ở trung tâm chân của nàng...
Hướng Tiểu Vãn cảm thấy thân thể mình giống như là bị sét đánh, dòng điện vọt khắp toàn thân.
Mà Độc Cô Diễm phía sau nàng, lại ôm sát hông của nàng, đem thân thể của nàng, chặt chẽ đi xuống, không có một tia khe hở dính vào phía trên ‘thứ’ đó...
/209
|