Liên tiếp ba ngày, thái độ của Độc Cô Diễm đối với Hướng Tiểu Vãn cũng làm cho nàng kinh sợ không dứt.
Nếu như nói Độc Cô Diễm rống với nàng như trước, hoặc là hung dữ với nàng, cũng không khiến cho nàng thấy đáng sợ. Nhưng Độc Cô Diễm bây giờ nhìn thấy nàng, đều dùng loại ánh mắt ôn nhu đưa mắt nhìn nàng. Nếu chỉ có vậy thì thôi đi, mỗi lần hắn đều rất cưng chìu cười khẽ với nàng, thỉnh thoảng, còn ăn đậu hũ của nàng, điều này làm cho đáy lòng nàng càng thêm sợ hãi
Một ngày kia, trời vừa sáng.
Hướng Tiểu Vãn nằm ở trên giường, đang ngủ say, nàng nghiêng người, muốn đổi lại vị trí, nhưng lúc này, trên giường vụt sáng qua một đạo bóng ma.
Hướng Tiểu Vãn theo bản năng mở mắt tỉnh táo, liếc một cái, vậy mà chính là một cái liếc này, thân thể bỗng giật mình, bao nhiêu buồn ngủ toàn bộ tiêu tán.
Chỉ thấy Độc Cô Diễm một bộ áo trắng, tóc đen rủ xuống, ánh mắt ôn nhu, mặt cưng chìu cười yếu ớt, không nhúc nhích đang nhìn mình.
“A...” Không nghi ngờ chút nào, tiếng thét chói tai kinh thiên động địa này, phát ra từ miệng Hướng Tiểu Vãn.
Độc Cô Diễm vẫn ôn nhu như cũ, hắn đi lên trước, ngồi vào bên giường Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt ôn nhu và chuyên chú, vẫn rơi vào trên người Hướng Tiểu Vãn, thấy nàng kinh hãi như thế, không khỏi nhẹ nhàng cau mày. “Vãn nhi, ta làm nàng sợ sao? Ngoan, ngủ tiếp đi.” Vừa nói, vừa lấy tay vỗ nhẹ đầu vai Hướng Tiểu Vãn, động tác kia, giống như đang che chở bảo vật trân quý nhất thế gian.
Cả người Hướng Tiểu Vãn cứng đờ không dám làm một cử động nhỏ nào, trên mặt tái nhợt hồi lâu, rốt cục nhắm mắt hỏi ra tiếng. “Tướng quân... mẹ ngài... Họ gì?”
Độc Cô Diễm ngẩn ra, ngay sau đó tà khí cười xấu xa, hắn xoay người qua, bàn tay rơi xuống, véo nhẹ eo Hướng Tiểu Vãn một cái.
“Vãn nhi, đừng vội, khi thời điểm đến, tự sẽ nói cho nàng biết.” Thần sắc Độc Cô Diễm mang theo vài phần ý vị làm nũng.
Thân thể Hướng Tiểu Vãn run lên, trên trán nàng xuất hiện ba hàng hắc tuyến, miệng càng thêm cả kinh, có thể nhét vừa một quả trứng. Choáng, rất choáng, vô cùng choáng... Độc Cô Diễm này, lại... làm nũng...
Hướng Tiểu Vãn trợn mắt, nhìn chằm chằm Độc Cô Diễm giống như là nhìn quái vật, từ trên xuống dưới, trái trái phải phải, sửng sốt liên tiếp.
Độc Cô Diễm này, không phải là giống nàng, bị một người đổi kiếp chiếm thân thể rồi đó chứ? Nếu không hắn thế nào ngay cả mẹ hắn họ gì cũng không biết?
Mấy ngày qua, thái độ Độc Cô Diễm đối với nàng hoàn toàn là thay đổi thành một người khác. Độc Cô Diễm lãnh khốc như băng trước kia đã biến mất, thay vào đó là Độc Cô Diễm ngày ngày cười khúc khích, phóng điện đối với nàng, còn có, nụ cười kia, mỗi lần đêm khuya, cũng làm cho nàng đổ mồ hôi lạnh liên tiếp...
Bây giờ, Hướng Tiểu Vãn quyết tâm kết luận, linh hồn trong thân thể Độc Cô Diễm này, là một người đổi kiếp, một người đổi kiếp thần hồn thác loạn, tâm thần phân liệt.
Thân thể co rụt lại, Hướng Tiểu Vãn vội vàng thối lui vào giữa giường, hai tay che ở trước ngực thật chặt. “Yêu nghiệt phương nào, mau tránh ra.”
Độc Cô Diễm nhìn mặt Hướng Tiểu Vãn kinh hãi thay đổi, môi giương lên, cười càng đậm, ánh mắt kia, hẳn là mang theo một tia ý vị ẩn tình mạch mạch. “Vãn nhi, nàng thật đáng yêu, bản tướng phát hiện ra, càng ngày càng thích nàng.”
Nói xong, thân thể tiến gần đến Hướng Tiểu Vãn, tay vừa nhấc, động tác trêu đùa ngắt nhéo một cái ở trên mặt Hướng Tiểu Vãn.
Oanh ——
Mặt Hướng Tiểu Vãn, ửng đỏ nổ tung. Mẹ nó, người này ba lần bốn lượt ăn đậu hủ của nàng còn chưa tính, hôm nay còn quang minh chính đại trêu đùa ngay trên giường của nàng nữa chứ. Nếu cứ tiếp tục như vậy không ngăn cản, người này sẽ bộc phát tính tình, cường bạo nàng tại chỗ.
Xem ra, không cho hắn biết tay, hắn sẽ cho Hướng Tiểu Vãn nàng chỉ biết ngồi không.
Vì vậy, Hướng Tiểu Vãn nâng lên hai ngón tay, cực nhanh đâm tới Độc Cô Diễm, vị trí đâm vào, đúng lúc là rốn Độc Cô Diễm.
Vèo ——
Hai ngón tay chính xác không có lầm rơi xuống, mặt Hướng Tiểu Vãn được như ý cười. “Hắc hắc hắc hắc, lấy kinh nghiệm gần mười năm nghiên cứu của ta, phát hiện nhược điểm lớn nhất của kỳ nhân là trên rốn, lúc này chỉ cần ta nhẹ nhàng ấn một cái, ngươi nha nhất định toàn thân vô lực. Lập tức cầu xin tha thứ đi, cô nãi nãi liền tha cho ngươi, nếu không, hừ hừ...”
Nếu như nói Độc Cô Diễm rống với nàng như trước, hoặc là hung dữ với nàng, cũng không khiến cho nàng thấy đáng sợ. Nhưng Độc Cô Diễm bây giờ nhìn thấy nàng, đều dùng loại ánh mắt ôn nhu đưa mắt nhìn nàng. Nếu chỉ có vậy thì thôi đi, mỗi lần hắn đều rất cưng chìu cười khẽ với nàng, thỉnh thoảng, còn ăn đậu hũ của nàng, điều này làm cho đáy lòng nàng càng thêm sợ hãi
Một ngày kia, trời vừa sáng.
Hướng Tiểu Vãn nằm ở trên giường, đang ngủ say, nàng nghiêng người, muốn đổi lại vị trí, nhưng lúc này, trên giường vụt sáng qua một đạo bóng ma.
Hướng Tiểu Vãn theo bản năng mở mắt tỉnh táo, liếc một cái, vậy mà chính là một cái liếc này, thân thể bỗng giật mình, bao nhiêu buồn ngủ toàn bộ tiêu tán.
Chỉ thấy Độc Cô Diễm một bộ áo trắng, tóc đen rủ xuống, ánh mắt ôn nhu, mặt cưng chìu cười yếu ớt, không nhúc nhích đang nhìn mình.
“A...” Không nghi ngờ chút nào, tiếng thét chói tai kinh thiên động địa này, phát ra từ miệng Hướng Tiểu Vãn.
Độc Cô Diễm vẫn ôn nhu như cũ, hắn đi lên trước, ngồi vào bên giường Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt ôn nhu và chuyên chú, vẫn rơi vào trên người Hướng Tiểu Vãn, thấy nàng kinh hãi như thế, không khỏi nhẹ nhàng cau mày. “Vãn nhi, ta làm nàng sợ sao? Ngoan, ngủ tiếp đi.” Vừa nói, vừa lấy tay vỗ nhẹ đầu vai Hướng Tiểu Vãn, động tác kia, giống như đang che chở bảo vật trân quý nhất thế gian.
Cả người Hướng Tiểu Vãn cứng đờ không dám làm một cử động nhỏ nào, trên mặt tái nhợt hồi lâu, rốt cục nhắm mắt hỏi ra tiếng. “Tướng quân... mẹ ngài... Họ gì?”
Độc Cô Diễm ngẩn ra, ngay sau đó tà khí cười xấu xa, hắn xoay người qua, bàn tay rơi xuống, véo nhẹ eo Hướng Tiểu Vãn một cái.
“Vãn nhi, đừng vội, khi thời điểm đến, tự sẽ nói cho nàng biết.” Thần sắc Độc Cô Diễm mang theo vài phần ý vị làm nũng.
Thân thể Hướng Tiểu Vãn run lên, trên trán nàng xuất hiện ba hàng hắc tuyến, miệng càng thêm cả kinh, có thể nhét vừa một quả trứng. Choáng, rất choáng, vô cùng choáng... Độc Cô Diễm này, lại... làm nũng...
Hướng Tiểu Vãn trợn mắt, nhìn chằm chằm Độc Cô Diễm giống như là nhìn quái vật, từ trên xuống dưới, trái trái phải phải, sửng sốt liên tiếp.
Độc Cô Diễm này, không phải là giống nàng, bị một người đổi kiếp chiếm thân thể rồi đó chứ? Nếu không hắn thế nào ngay cả mẹ hắn họ gì cũng không biết?
Mấy ngày qua, thái độ Độc Cô Diễm đối với nàng hoàn toàn là thay đổi thành một người khác. Độc Cô Diễm lãnh khốc như băng trước kia đã biến mất, thay vào đó là Độc Cô Diễm ngày ngày cười khúc khích, phóng điện đối với nàng, còn có, nụ cười kia, mỗi lần đêm khuya, cũng làm cho nàng đổ mồ hôi lạnh liên tiếp...
Bây giờ, Hướng Tiểu Vãn quyết tâm kết luận, linh hồn trong thân thể Độc Cô Diễm này, là một người đổi kiếp, một người đổi kiếp thần hồn thác loạn, tâm thần phân liệt.
Thân thể co rụt lại, Hướng Tiểu Vãn vội vàng thối lui vào giữa giường, hai tay che ở trước ngực thật chặt. “Yêu nghiệt phương nào, mau tránh ra.”
Độc Cô Diễm nhìn mặt Hướng Tiểu Vãn kinh hãi thay đổi, môi giương lên, cười càng đậm, ánh mắt kia, hẳn là mang theo một tia ý vị ẩn tình mạch mạch. “Vãn nhi, nàng thật đáng yêu, bản tướng phát hiện ra, càng ngày càng thích nàng.”
Nói xong, thân thể tiến gần đến Hướng Tiểu Vãn, tay vừa nhấc, động tác trêu đùa ngắt nhéo một cái ở trên mặt Hướng Tiểu Vãn.
Oanh ——
Mặt Hướng Tiểu Vãn, ửng đỏ nổ tung. Mẹ nó, người này ba lần bốn lượt ăn đậu hủ của nàng còn chưa tính, hôm nay còn quang minh chính đại trêu đùa ngay trên giường của nàng nữa chứ. Nếu cứ tiếp tục như vậy không ngăn cản, người này sẽ bộc phát tính tình, cường bạo nàng tại chỗ.
Xem ra, không cho hắn biết tay, hắn sẽ cho Hướng Tiểu Vãn nàng chỉ biết ngồi không.
Vì vậy, Hướng Tiểu Vãn nâng lên hai ngón tay, cực nhanh đâm tới Độc Cô Diễm, vị trí đâm vào, đúng lúc là rốn Độc Cô Diễm.
Vèo ——
Hai ngón tay chính xác không có lầm rơi xuống, mặt Hướng Tiểu Vãn được như ý cười. “Hắc hắc hắc hắc, lấy kinh nghiệm gần mười năm nghiên cứu của ta, phát hiện nhược điểm lớn nhất của kỳ nhân là trên rốn, lúc này chỉ cần ta nhẹ nhàng ấn một cái, ngươi nha nhất định toàn thân vô lực. Lập tức cầu xin tha thứ đi, cô nãi nãi liền tha cho ngươi, nếu không, hừ hừ...”
/209
|