Hướng Tiểu Vãn không có dừng động tác vẩy gạo nếp nhằm về phía Hắc Diệu.
“Ta khinh, ngươi quả nhiên là cương thi, cho ngươi nếm mùi tuyệt chiêu của ta, gạo nếp tán hoa, ha ha ha.” Hướng Tiểu Vãn quơ múa gạo nếp trong tay vừa vẩy về phía Hắc Diệu, vừa cười to.
Bên cạnh mọi người bị thương thấy một màn này, cũng đều rối rít gia nhập hàng ngũ vẩy gạo nếp, bọn họ không tin,vẩy không chết Hắc Diệu biến thái.
Hắc Diệu bị gạo nếp làm tổn thương nguyên khí nặng nề, hắn hung hăng nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt kia dường như muốn nuốt sống nàng, oán hận cùng với không cam lòng vang lên từ miệng hắn.
“Cửu Anh, ngươi dám làm thế đối với ta, chẳng lẽ ngươi đã quên ngày đó ngươi đối với ta thế nào sao? Cửu Anh, ngươi không xứng trở thành nữ nhân của Hắc Diệu ta, lại càng không xứng trở thành mẹ ruột của Hoa nhi.”
Lời của Hắc Diệu vừa nói xong, tất cả trở nên im lặng.
Tất cả mọi người không thể tin nhìn chằm chằm Hắc Diệu, mơ hồ liếc về Hướng Tiểu Vãn đang ngây ngô vạn phần.
Mọi việc là thế nào? Phu nhân lại là nữ nhân của Hắc Diệu? Lại là mẹ ruột của Ngũ thiếu gia? Chẳng lẽ bị thương nên Hắc Diệu không còn tỉnh táo? Nếu không, làm sao lại nói ra lời biến thái như vậy?
Vừa nghe lời của Hắc Diệu, gương mặt Độc Cô Diễm trắng bệch. Hắn siết chặt bàn tay, chất độc Hồng Nhan Lệ giờ phút này không chịu áp chế dâng lên, Độc Cô Diễm đau đớn, thân thể co quắp, một ngụm máu đen như mực phun ra ngoài.
Hướng Tiểu Vãn vừa thấy, sắc mặt hoảng sợ. “Độc Cô Diễm, chàng thế nào?” Nàng đi tới, một tay vịn lấy Độc Cô Diễm, đụng đến tay Độc Cô Diễm thì thấy nơi đó lạnh như băng không hề có một chút ấm áp nào, mà thân thể Độc Cô Diễm vì độc phát tác càng đau đớn, thống khổ hơn.
“Tướng quân...” thuộc hạ thấy Độc Cô Diễm phun máu, mọi người phẫn nộ, siết chặt quả đấm đánh về phía Hắc Diệu.
Vài người trước mắt còn chưa kịp đến gần Hắc Diệu đã bị một chưởng của hắn giết chết, mấy thân thể nặng nề đập vào tường, phun máu, trong nháy mắt liền tử vong.
“Chỉ bằng các ngươi, không có tư cách chạm đến bổn tôn đâu.” Hắc Diệu không thèm nhìn thi thể trên đất một cái, mặt không thay đổi lên tiếng.
Mười mấy tên ám vệ nhìn chằm chằm vào đồng bọn vừa mới bị Hắc Diệu dễ dàng giết chết, mọi người điên cuồng cùng mù quáng, siết chặt quả đấm muốn liều mạng đánh Hắc Diệu, nhưng lại bị Độc Cô Diễm kêu dừng.
“Lui, lui ra cho bản tướng.” Độc Cô Diễm cắn răng, thống khổ thanh âm uy nghiêm ra lệnh.
Hắn không muốn nhìn thuộc hạ vào sinh ra tử ở ngay trước mắt mình phải chết đi, hắn nhất định phải ngăn cản bọn họ, ân oán của Hắc Diệu và hắn, hắn không muốn dính dáng đến quá nhiều người, làm như vậy chỉ là hại bọn họ thôi.
“Tướng quân...” Mấy chục ám vệ cắn răng, mắt đỏ nhìn Độc Cô Diễm. Bọn họ không muốn sống như vậy, họ muốn trợ giúp tướng quân, dù chết, bọn họ cũng sẽ cảm thấy không hối tiếc.
“Ta nói... Lui ra.” Độc Cô Diễm nói xong, lại lần nữa phun ra một búng máu.
“Độc Cô Diễm...” Hướng Tiểu Vãn hoảng sợ, nước mắt rơi xuống ào ào, nàng đỡ Độc Cô Diễm trên tay, cảm giác được Độc Cô Diễm co quắp vì đau khổ, nàng biết nếu như không phải là cực hạn khiến cho Độc Cô Diễm không chịu nổi, hắn tuyệt đối sẽ không biểu lộ, để cho nàng phát hiện.
Ám vệ thấy Độc Cô Diễm kích động mà phun máu, mặc dù bọn họ không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành phải cắn răng nhịn xuống, lui ra mấy chục bước, vây quanh Hắc Diệu bị thương.
“Thật hay cho một màn chủ tớ tình thâm, Độc Cô Diễm thì ra ngươi cũng có tính người vậy sao, năm đó cả nhà ta nhiều nhân mạng như vậy, sao ngươi có thể tàn nhẫn ra tay, ngay cả hài tử mới sinh ngươi cũng không bỏ qua.” Hắc Diệu nghĩ tới năm đó, hận ý nồng nặc như muốn làm hắn ta nổi điên, hắn hận không thể giết Độc Cô Diễm ngay lập tức, hận không thể làm cho cả phủ tướng quân phải chôn chung.
Độc Cô Diễm cắn răng, kiên cường lên tiếng. “Hắc Diệu, bất kể ngươi tin hay không, Độc Cô Diễm ta không có sát hại bất luận kẻ nào trong nhà ngươi, năm đó sau khi ta với ngươi kết thúc, hỏa hoạn ngay đêm đó sau này ta mới biết, lúc ta chạy tới nơi, nhà các ngươi đã không còn ai người sống sót. Hắc Diệu, những năm gần đây chẳng lẽ ngươi không điều tra ra chuyện này sao?”
“Ha ha ha...” Hắc Diệu đau khổ ngửa đầu cười to, khóe mắt chảy ra giọt lệ trong suốt, hắn ném cho Độc Cô Diễm một vật. “Độc Cô Diễm, chính là bởi vì mấy năm qua ta đã điều tra xong, mới muốn mạng chó của ngươi cùng Chung Ly Tuyệt, ngươi xem cho rõ đây là cái gì?”
Độc Cô Diễm nhận lấy vật kia nhìn xem, là khối ngọc bội Tĩnh Hương đưa cho hắn, thiên hạ, chỉ có một cái.
Khó trách Hắc Diệu lại khẳng định cừu nhân hại nhà họ Hắc chính là hắn. Thì ra đây là nguyên nhân ngọc bội mất tích mấy năm trước. Hắn vẫn cho là ngọc bội kia đã rơi khi xuất chiến, không nghĩ tới là ở trong nhà họ Hắc: còn là ở trong trận hỏa hoạn, tất cả là sự trùng hợp sao? Hắn dám khẳng định, sau lưng nhất định có cao thủ đang thao túng tất cả.
Người này là ai? Tại sao muốn sát hại ba trăm bảy mươi hai nhân mạng kia, hãm hại mình cùng Chung Ly Tuyệt? Trong này rốt cuộc có âm mưu gì?
Độc Cô Diễm im lặng, cẩn thận hồi tưởng lại năm đó.
Giọng nói lạnh như băng của Hắc Diệu lại vang lên lần nữa. “Độc Cô Diễm, Hắc Diệu ta vì báo thù đã bỏ ra nhiều như vậy, hôm nay ta nhất định lấy mạng chó của ngươi.”
Nói xong, Hắc Diệu tung người, giơ bàn tay lên muốn đánh úp về phía Độc Cô Diễm.
Hướng Tiểu Vãn nhíu mày lạnh lùng, ngay khi Hắc Hiệu vươn tới, gạo nếp trong tay nàng tung ra cực nhanh, vẩy tới mặt Hắc Diệu.
“A ——” Gương mặt góc cạnh của Hắc Diệu, lúc này bị gạo nếp dính ở trên mặt, phát ra tiếng thét thống khổ kinh người chói tai.
Hắn để lộ ra gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ trong nháy mắt bị phá hoại nhanh chóng, cả khuôn mặt giống như hoàn toàn không có, da màu đen giống như là bị lửa thiêu: lộ ra thịt hồng bên trong, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Hướng Tiểu Vãn nhìn cảnh này, hai tay cũng run rẩy theo, trong lòng nàng sợ hãi, nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ hại Hắc Diệu, nếu như không phải do Hắc Diệu muốn giết Độc Cô Diễm, nàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy, phá hủy gương mặt của Hắc Diệu, mặc dù trong lòng nàng đối với Hắc Diệu có áy náy rất sâu, nhưng nàng không hối hận vì đã làm như vậy, nếu không phải mới vừa rồi nàng nhanh tay ngăn cản Hắc Diệu, sợ rằng sẽ là Độc Cô Diễm cùng nàng nhất định phải chết.
Nàng biết bây giờ mình không nên mềm lòng, ở nơi cổ đại biến thái này, ngươi không giết người khác, thì sẽ chết trong tay người khác, cho nên nàng tự nói với mình, nhất định không thể mềm lòng.
Độc Cô Diễm cảm nhận được Hướng Tiểu Vãn đang sợ, hắn đưa cánh tay lạnh lùng ra, ôm Hướng Tiểu Vãn thật chặt, nhẹ giọng trấn an nàng. “Vãn nhi, đừng sợ, sẽ không có chuyện gì.”
“Cáp cáp cáp cáp hắc...” đột nhiên Hắc Diệu điên cuồng cười to, gương mặt hoàn toàn thay đổi căm hận nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, âm lãnh thanh âm, so với vừa rồi càng đáng sợ hơn, hắn nhếch khóe môi bị bỏng, gằn từng câu từng chữ: “Độc Cô Diễm, nữ nhân ngươi yêu, cũng chỉ là đồ chơi của ta thôi. Vật thừa mà tưởng đồ quý giá, cáp cáp cáp cáp, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao, tại sao nữ nhân này lại giống Tĩnh Hương như vậy? Thật ra thì, nữ nhân này là do Hắc Diệu ta tốn mấy năm vì ngươi tìm một vật phẩm thay thế, ha ha ha, Độc Cô Diễm, sự trả thù của ta đối với ngươi, bây giờ mới bắt đầu...”
“Ta khinh, ngươi quả nhiên là cương thi, cho ngươi nếm mùi tuyệt chiêu của ta, gạo nếp tán hoa, ha ha ha.” Hướng Tiểu Vãn quơ múa gạo nếp trong tay vừa vẩy về phía Hắc Diệu, vừa cười to.
Bên cạnh mọi người bị thương thấy một màn này, cũng đều rối rít gia nhập hàng ngũ vẩy gạo nếp, bọn họ không tin,vẩy không chết Hắc Diệu biến thái.
Hắc Diệu bị gạo nếp làm tổn thương nguyên khí nặng nề, hắn hung hăng nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt kia dường như muốn nuốt sống nàng, oán hận cùng với không cam lòng vang lên từ miệng hắn.
“Cửu Anh, ngươi dám làm thế đối với ta, chẳng lẽ ngươi đã quên ngày đó ngươi đối với ta thế nào sao? Cửu Anh, ngươi không xứng trở thành nữ nhân của Hắc Diệu ta, lại càng không xứng trở thành mẹ ruột của Hoa nhi.”
Lời của Hắc Diệu vừa nói xong, tất cả trở nên im lặng.
Tất cả mọi người không thể tin nhìn chằm chằm Hắc Diệu, mơ hồ liếc về Hướng Tiểu Vãn đang ngây ngô vạn phần.
Mọi việc là thế nào? Phu nhân lại là nữ nhân của Hắc Diệu? Lại là mẹ ruột của Ngũ thiếu gia? Chẳng lẽ bị thương nên Hắc Diệu không còn tỉnh táo? Nếu không, làm sao lại nói ra lời biến thái như vậy?
Vừa nghe lời của Hắc Diệu, gương mặt Độc Cô Diễm trắng bệch. Hắn siết chặt bàn tay, chất độc Hồng Nhan Lệ giờ phút này không chịu áp chế dâng lên, Độc Cô Diễm đau đớn, thân thể co quắp, một ngụm máu đen như mực phun ra ngoài.
Hướng Tiểu Vãn vừa thấy, sắc mặt hoảng sợ. “Độc Cô Diễm, chàng thế nào?” Nàng đi tới, một tay vịn lấy Độc Cô Diễm, đụng đến tay Độc Cô Diễm thì thấy nơi đó lạnh như băng không hề có một chút ấm áp nào, mà thân thể Độc Cô Diễm vì độc phát tác càng đau đớn, thống khổ hơn.
“Tướng quân...” thuộc hạ thấy Độc Cô Diễm phun máu, mọi người phẫn nộ, siết chặt quả đấm đánh về phía Hắc Diệu.
Vài người trước mắt còn chưa kịp đến gần Hắc Diệu đã bị một chưởng của hắn giết chết, mấy thân thể nặng nề đập vào tường, phun máu, trong nháy mắt liền tử vong.
“Chỉ bằng các ngươi, không có tư cách chạm đến bổn tôn đâu.” Hắc Diệu không thèm nhìn thi thể trên đất một cái, mặt không thay đổi lên tiếng.
Mười mấy tên ám vệ nhìn chằm chằm vào đồng bọn vừa mới bị Hắc Diệu dễ dàng giết chết, mọi người điên cuồng cùng mù quáng, siết chặt quả đấm muốn liều mạng đánh Hắc Diệu, nhưng lại bị Độc Cô Diễm kêu dừng.
“Lui, lui ra cho bản tướng.” Độc Cô Diễm cắn răng, thống khổ thanh âm uy nghiêm ra lệnh.
Hắn không muốn nhìn thuộc hạ vào sinh ra tử ở ngay trước mắt mình phải chết đi, hắn nhất định phải ngăn cản bọn họ, ân oán của Hắc Diệu và hắn, hắn không muốn dính dáng đến quá nhiều người, làm như vậy chỉ là hại bọn họ thôi.
“Tướng quân...” Mấy chục ám vệ cắn răng, mắt đỏ nhìn Độc Cô Diễm. Bọn họ không muốn sống như vậy, họ muốn trợ giúp tướng quân, dù chết, bọn họ cũng sẽ cảm thấy không hối tiếc.
“Ta nói... Lui ra.” Độc Cô Diễm nói xong, lại lần nữa phun ra một búng máu.
“Độc Cô Diễm...” Hướng Tiểu Vãn hoảng sợ, nước mắt rơi xuống ào ào, nàng đỡ Độc Cô Diễm trên tay, cảm giác được Độc Cô Diễm co quắp vì đau khổ, nàng biết nếu như không phải là cực hạn khiến cho Độc Cô Diễm không chịu nổi, hắn tuyệt đối sẽ không biểu lộ, để cho nàng phát hiện.
Ám vệ thấy Độc Cô Diễm kích động mà phun máu, mặc dù bọn họ không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành phải cắn răng nhịn xuống, lui ra mấy chục bước, vây quanh Hắc Diệu bị thương.
“Thật hay cho một màn chủ tớ tình thâm, Độc Cô Diễm thì ra ngươi cũng có tính người vậy sao, năm đó cả nhà ta nhiều nhân mạng như vậy, sao ngươi có thể tàn nhẫn ra tay, ngay cả hài tử mới sinh ngươi cũng không bỏ qua.” Hắc Diệu nghĩ tới năm đó, hận ý nồng nặc như muốn làm hắn ta nổi điên, hắn hận không thể giết Độc Cô Diễm ngay lập tức, hận không thể làm cho cả phủ tướng quân phải chôn chung.
Độc Cô Diễm cắn răng, kiên cường lên tiếng. “Hắc Diệu, bất kể ngươi tin hay không, Độc Cô Diễm ta không có sát hại bất luận kẻ nào trong nhà ngươi, năm đó sau khi ta với ngươi kết thúc, hỏa hoạn ngay đêm đó sau này ta mới biết, lúc ta chạy tới nơi, nhà các ngươi đã không còn ai người sống sót. Hắc Diệu, những năm gần đây chẳng lẽ ngươi không điều tra ra chuyện này sao?”
“Ha ha ha...” Hắc Diệu đau khổ ngửa đầu cười to, khóe mắt chảy ra giọt lệ trong suốt, hắn ném cho Độc Cô Diễm một vật. “Độc Cô Diễm, chính là bởi vì mấy năm qua ta đã điều tra xong, mới muốn mạng chó của ngươi cùng Chung Ly Tuyệt, ngươi xem cho rõ đây là cái gì?”
Độc Cô Diễm nhận lấy vật kia nhìn xem, là khối ngọc bội Tĩnh Hương đưa cho hắn, thiên hạ, chỉ có một cái.
Khó trách Hắc Diệu lại khẳng định cừu nhân hại nhà họ Hắc chính là hắn. Thì ra đây là nguyên nhân ngọc bội mất tích mấy năm trước. Hắn vẫn cho là ngọc bội kia đã rơi khi xuất chiến, không nghĩ tới là ở trong nhà họ Hắc: còn là ở trong trận hỏa hoạn, tất cả là sự trùng hợp sao? Hắn dám khẳng định, sau lưng nhất định có cao thủ đang thao túng tất cả.
Người này là ai? Tại sao muốn sát hại ba trăm bảy mươi hai nhân mạng kia, hãm hại mình cùng Chung Ly Tuyệt? Trong này rốt cuộc có âm mưu gì?
Độc Cô Diễm im lặng, cẩn thận hồi tưởng lại năm đó.
Giọng nói lạnh như băng của Hắc Diệu lại vang lên lần nữa. “Độc Cô Diễm, Hắc Diệu ta vì báo thù đã bỏ ra nhiều như vậy, hôm nay ta nhất định lấy mạng chó của ngươi.”
Nói xong, Hắc Diệu tung người, giơ bàn tay lên muốn đánh úp về phía Độc Cô Diễm.
Hướng Tiểu Vãn nhíu mày lạnh lùng, ngay khi Hắc Hiệu vươn tới, gạo nếp trong tay nàng tung ra cực nhanh, vẩy tới mặt Hắc Diệu.
“A ——” Gương mặt góc cạnh của Hắc Diệu, lúc này bị gạo nếp dính ở trên mặt, phát ra tiếng thét thống khổ kinh người chói tai.
Hắn để lộ ra gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ trong nháy mắt bị phá hoại nhanh chóng, cả khuôn mặt giống như hoàn toàn không có, da màu đen giống như là bị lửa thiêu: lộ ra thịt hồng bên trong, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Hướng Tiểu Vãn nhìn cảnh này, hai tay cũng run rẩy theo, trong lòng nàng sợ hãi, nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ hại Hắc Diệu, nếu như không phải do Hắc Diệu muốn giết Độc Cô Diễm, nàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy, phá hủy gương mặt của Hắc Diệu, mặc dù trong lòng nàng đối với Hắc Diệu có áy náy rất sâu, nhưng nàng không hối hận vì đã làm như vậy, nếu không phải mới vừa rồi nàng nhanh tay ngăn cản Hắc Diệu, sợ rằng sẽ là Độc Cô Diễm cùng nàng nhất định phải chết.
Nàng biết bây giờ mình không nên mềm lòng, ở nơi cổ đại biến thái này, ngươi không giết người khác, thì sẽ chết trong tay người khác, cho nên nàng tự nói với mình, nhất định không thể mềm lòng.
Độc Cô Diễm cảm nhận được Hướng Tiểu Vãn đang sợ, hắn đưa cánh tay lạnh lùng ra, ôm Hướng Tiểu Vãn thật chặt, nhẹ giọng trấn an nàng. “Vãn nhi, đừng sợ, sẽ không có chuyện gì.”
“Cáp cáp cáp cáp hắc...” đột nhiên Hắc Diệu điên cuồng cười to, gương mặt hoàn toàn thay đổi căm hận nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, âm lãnh thanh âm, so với vừa rồi càng đáng sợ hơn, hắn nhếch khóe môi bị bỏng, gằn từng câu từng chữ: “Độc Cô Diễm, nữ nhân ngươi yêu, cũng chỉ là đồ chơi của ta thôi. Vật thừa mà tưởng đồ quý giá, cáp cáp cáp cáp, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao, tại sao nữ nhân này lại giống Tĩnh Hương như vậy? Thật ra thì, nữ nhân này là do Hắc Diệu ta tốn mấy năm vì ngươi tìm một vật phẩm thay thế, ha ha ha, Độc Cô Diễm, sự trả thù của ta đối với ngươi, bây giờ mới bắt đầu...”
/209
|