Ba đứa vừa nghe xong, cũng quay đầu lại nhìn.
Nhưng ở trong cái hẻm nhỏ sâu kia, không có bóng ai cả.
Độc Cô Ly khẩn trương tự lẩm bẩm: “Mới vừa rồi Tiểu Ngũ còn ở cùng một chỗ với chúng con mà, chẳng lẽ nó không chạy theo.”
Độc Cô Khuynh cũng rất lo lắng: “Hay là tiểu Ngũ bị người áo đen kia bắt đi rồi?”
Độc Cô Phi phủi tay: “không thể nào, tiểu Ngũ thông minh như vậy, người áo đen không thể nào bắt được nó.” Mặc dù là nói như thế, nhưng nó cũng sợ run người.
Hướng Tiểu Vãn nghe lời 3 đứa nhóc nói, sắc mặt khẽ biến, nàng đứng lên, chạy về phía con hẻm, quay đầu nhìn Huyền Thanh nói: “Bảo vệ ba vị thiếu gia hồi phủ tướng quân.”
Huyền Thanh sửng sốt, sau đó gật đầu. Phái thêm bốn hộ vệ định đưa ba đứa bọn chúng trở về, nhưng lại bị ba đứa lên tiếng phản đối.
“Chúng con sẽ không trở về, chúng con muốn cùng nhũ mẫu đi tìm tiểu Ngũ.” Ba đứa nói xong, vọt lẹ vào con hẻm.
Huyền Thanh cùng đám người thấy vậy, tung người bay theo, ở trạng thái bảo vệ bọn họ tốt nhất.
Đi qua cái sân đổ nát, bọn họ đi về phía hoa có độc.
Nhưng ngay khi bọn họ đến nơi thì nơi đó trống trải, chẳng có loài hoa độc kỳ quái nào.
Lão Đại cau mày: “Không thể nào, rõ ràng đóa hoa kia vừa mới ở chỗ này.”
Lão Nhị: “Hình như vừa có người tới nơi này. Mọi người xem.” Hắn chỉ vào dấu vết mơ hồ trên đất, ngoại trừ bốn dấu chân nhỏ của bọn chúng, hình như còn có lưu lại một dấu chân người lớn, mặc dù dấu chân này rất mờ, không nhìn thấy rõ hình dạng, nhưng rõ ràng là người lớn.
“Không sai, nhất định là đã có người tới. A, có người tới, không phải là tiểu Ngũ đã...” Lão Tam không dám nói tiếp.
Hướng Tiểu Vãn vốn đang hoảng loạn, do nghị lực mới có thể duy trì đến bây giờ, nhưng lại nghe thấy việc tiểu Ngũ bị người ta bắt đi, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chân mềm nhũn, gục ngã xuống.
“A...nhũ mẫu...”
Huyền Thanh vội vàng đi tới, một tay đỡ nàng, một tay bắt mạch, vẻ mặt nghiêm trọng.
Hắn quay lại nói với Thiên Địa Thập Tam Huyền phía sau:”Mang theo các thiếu gia, trở về phủ.”
Phủ tướng quân
Sau khi đám người hộ tống Độc Cô Sương trở lại, Độc Cô Sương liền đem mọi chuyện về người áo đen nói cho Độc Cô Diễm.
Nghe xong lời nói của Độc Cô Sương, hắn nhíu mày.
“Hách Kiếm?” Người kia là ai, hắn chưa từng nghe qua nhân vật nào như thế trong chốn giang hồ.
Nhưng mà nghe Sương nhi miêu tả, người này không giống như giả vờ, chẳng lẽ...
Độc Cô Diễm chợt ngẩn ra, mơ hồ đoán được điều gì đó.
Đúng lúc này, Huyền Thanh đỡ Hướng Tiểu Vãn cùng ba nhóc quỷ đi vào.
Thấy sắc mặt tái nhợt của Hướng Tiểu Vãn từ xa, thần sắc khẽ biến, vội vàng đứng lên ôm lấy nàng. “Vãn nhi...” Ngẩng đầu lên, lạnh lùng quay sang Huyền Thanh: “Có chuyện gì xảy ra?”
Huyền Thanh nặng nề quỳ xuống, “Thưa tướng quân, sau khi nghe tin Ngũ thiếu gia mất tích, phu nhân liền ngất đi, thuộc hạ bắt mạch phát hiện phu nhân trúng một loại kỳ độc.”
“Kỳ độc?” Độc Cô Diễm nhíu mày, dùng tay bắt mạch, thần sắc càng lạnh hơn, đứng lên. Hắn quay người nhìn chằm chằm Huyền Thanh đang quỳ cùng các thành viên khác, lạnh lùng mở miệng: “Mười ba người các ngươi có địa vị như thế nào trong võ lâm?”
Huyền Thanh áy náy trả lời: “Hàng thứ ba trong giang hồ.” Bọn họ tư nhận là võ công cao cường nhưng ngay cả phu nhân cùng các thiếu gia cũng không bảo vệ được, còn mặt mũi nào nữa.
Huyền Thanh nặng nề gục đầu xuống, những người khác cũng thế.
Trong lòng Độc Cô Diễm đang ngun ngút lửa giận, nhưng hắn biết, tất cả mọi việc đều do có người bày kế liên tiếp, mặc dù bọn Huyền Thanh võ công lợi hại nhưng người bày kế kia, chỉ sợ cũng là cao thủ không kém, nếu như hắn đoán không sai, sợ là người thần bí đã đấu cùng hắn mấy hôm nay chính là chủ mưu.
Hắn vốn nghĩ là sau chuyện phát sinh ở ngày đại hôn, một thời gian sau người áo đen kia mới hoạt động, không ngờ tới nhanh như vậy.
Xem ra hắn đánh giá thấp sự lợi hại của người áo đen kia rồi.
Khoát nhẹ tay, nói với đám người kia: “Các ngươi lui xuống đi.”
Huyền Thanh kinh ngạc, tướng quân không phạt bọn họ sao?
Độc Cô Diễm nhìn thấu lòng Huyền Thanh, lạnh lùng trừng mắt: “Còn lo lắng cái gì, đi xuống.”
“...Dạ...” Huyền Thanh thay mặt những người còn lại lạy một cái, sau đó xoay người lui ra.
Trước khi đi, Huyền Thanh nhìn Huyền Mộc nói: “Huyền Mộc, bởi vì chuyện này là do sơ sót của chúng ta, ngươi theo ta đi tìm Ngũ thiếu gia được không?”
Tướng quân không phạt bọn họ, càng làm cho lòng bọn họ khó chịu, bọn họ thà tình nguyện chịu phạt chứ không bỏ qua giống như bây giờ.
Vì đền bù sự áy náy kia, Huyền Thanh quyết định liều mạng tìm Ngũ thiếu gia trở về.
Dù trên mặt Huyền Mộc lạnh lùng không nói gì, nhưng trong lòng cũng tràn đầy áy náy giống Huyền Thanh: “Được, ta cũng đang có ý đó.”
Hai người nhìn nhau, rời khỏi phủ tướng quân trong im lặng.
Khi trời chạng vạng, bầu trời như đổ máu, bao trùm cả phủ tướng quân.
Bên trong phòng, Hướng Tiểu Vãn sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, xung quanh nàng bị 4 tên tiểu quỷ chia ra đứng, bọn chúng cũng khóc đỏ cả mắt, không thèm nhúc nhích đứng yên đó khóc.
Bên cạnh giường, Độc Cô Diễm ngồi đó, dịu dàng nắm bàn tay lạnh như băng của nàng. “Vãn nhi, tất cả sẽ không có chuyện gì, vi phu nhất định sẽ tìm mọi biện pháp cứu nàng.”
Độc này...ngay cả hắn cũng không biết, mà còn mời vô số thần y đến xem, cũng không có manh mối gì.
Độc này nếu như không nhanh chóng giải, một khi tiến vào lục phủ ngũ tạng, chỉ sợ cho dù dùng thuốc, Hướng Tiểu Vãn cũng sẽ biến thành một người không còn ý thức.
Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng độc như vậy lại khiến người sống không bằng chết, một thi thể không có linh hồn, thà chết còn hơn.
Độc Cô Diễm nghiến răng, hắn không cho phép Vãn nhi biến thành như vậy, tuyệt đối không.
Độc Cô Sương thấy phụ thân nặng nề đau khổ như vậy, nhỏ giọng an ủi: “Phụ thân yên tâm, nhũ mẫu nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, nhũ mẫu nói người là người thế giới khác, độc này không thể tổn thương nhũ mẫu được.”
Độc Cô Phi lau nước mắt, nói: “Lão Tứ nói không sai, nhũ mẫu là người thế giới khác, nhất định không có việc gì.”
Độc Cô Ly im lặng nhìn Hướng Tiểu Vãn trên giường, lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, không có chút tức giận nào, không giống như trong suy nghĩ của cậu, Hướng Tiểu Vãn lúc trước rất có sức sống, tỏa ra bốn phía, khiến cho cậu từ ghét lúc ban đầu dần dần biến thành thích, từ đáy lòng cậu đã sớm nhận nhũ mẫu là mẫu thân.
Nhũ mẫu vừa mới thành thân với phụ thân một ngày đã xảy ra chuyện như vậy, nhũ mẫu, nhất định người sẽ không có chuyện gì.
Độc Cô Khuynh nhìn màn này, nước mắt lại chảy ra, cậu xoay người chạy ra khỏi phòng, đi về phòng mình, quyết định tìm kỳ thư đã bị cậu cất giấu từ lâu, trên quyển sách đó ghi chép rất nhiều loại độc hiếm thấy, không chừng trong này sẽ có loại độc nhũ mẫu trúng phải.
Nhưng ở trong cái hẻm nhỏ sâu kia, không có bóng ai cả.
Độc Cô Ly khẩn trương tự lẩm bẩm: “Mới vừa rồi Tiểu Ngũ còn ở cùng một chỗ với chúng con mà, chẳng lẽ nó không chạy theo.”
Độc Cô Khuynh cũng rất lo lắng: “Hay là tiểu Ngũ bị người áo đen kia bắt đi rồi?”
Độc Cô Phi phủi tay: “không thể nào, tiểu Ngũ thông minh như vậy, người áo đen không thể nào bắt được nó.” Mặc dù là nói như thế, nhưng nó cũng sợ run người.
Hướng Tiểu Vãn nghe lời 3 đứa nhóc nói, sắc mặt khẽ biến, nàng đứng lên, chạy về phía con hẻm, quay đầu nhìn Huyền Thanh nói: “Bảo vệ ba vị thiếu gia hồi phủ tướng quân.”
Huyền Thanh sửng sốt, sau đó gật đầu. Phái thêm bốn hộ vệ định đưa ba đứa bọn chúng trở về, nhưng lại bị ba đứa lên tiếng phản đối.
“Chúng con sẽ không trở về, chúng con muốn cùng nhũ mẫu đi tìm tiểu Ngũ.” Ba đứa nói xong, vọt lẹ vào con hẻm.
Huyền Thanh cùng đám người thấy vậy, tung người bay theo, ở trạng thái bảo vệ bọn họ tốt nhất.
Đi qua cái sân đổ nát, bọn họ đi về phía hoa có độc.
Nhưng ngay khi bọn họ đến nơi thì nơi đó trống trải, chẳng có loài hoa độc kỳ quái nào.
Lão Đại cau mày: “Không thể nào, rõ ràng đóa hoa kia vừa mới ở chỗ này.”
Lão Nhị: “Hình như vừa có người tới nơi này. Mọi người xem.” Hắn chỉ vào dấu vết mơ hồ trên đất, ngoại trừ bốn dấu chân nhỏ của bọn chúng, hình như còn có lưu lại một dấu chân người lớn, mặc dù dấu chân này rất mờ, không nhìn thấy rõ hình dạng, nhưng rõ ràng là người lớn.
“Không sai, nhất định là đã có người tới. A, có người tới, không phải là tiểu Ngũ đã...” Lão Tam không dám nói tiếp.
Hướng Tiểu Vãn vốn đang hoảng loạn, do nghị lực mới có thể duy trì đến bây giờ, nhưng lại nghe thấy việc tiểu Ngũ bị người ta bắt đi, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chân mềm nhũn, gục ngã xuống.
“A...nhũ mẫu...”
Huyền Thanh vội vàng đi tới, một tay đỡ nàng, một tay bắt mạch, vẻ mặt nghiêm trọng.
Hắn quay lại nói với Thiên Địa Thập Tam Huyền phía sau:”Mang theo các thiếu gia, trở về phủ.”
Phủ tướng quân
Sau khi đám người hộ tống Độc Cô Sương trở lại, Độc Cô Sương liền đem mọi chuyện về người áo đen nói cho Độc Cô Diễm.
Nghe xong lời nói của Độc Cô Sương, hắn nhíu mày.
“Hách Kiếm?” Người kia là ai, hắn chưa từng nghe qua nhân vật nào như thế trong chốn giang hồ.
Nhưng mà nghe Sương nhi miêu tả, người này không giống như giả vờ, chẳng lẽ...
Độc Cô Diễm chợt ngẩn ra, mơ hồ đoán được điều gì đó.
Đúng lúc này, Huyền Thanh đỡ Hướng Tiểu Vãn cùng ba nhóc quỷ đi vào.
Thấy sắc mặt tái nhợt của Hướng Tiểu Vãn từ xa, thần sắc khẽ biến, vội vàng đứng lên ôm lấy nàng. “Vãn nhi...” Ngẩng đầu lên, lạnh lùng quay sang Huyền Thanh: “Có chuyện gì xảy ra?”
Huyền Thanh nặng nề quỳ xuống, “Thưa tướng quân, sau khi nghe tin Ngũ thiếu gia mất tích, phu nhân liền ngất đi, thuộc hạ bắt mạch phát hiện phu nhân trúng một loại kỳ độc.”
“Kỳ độc?” Độc Cô Diễm nhíu mày, dùng tay bắt mạch, thần sắc càng lạnh hơn, đứng lên. Hắn quay người nhìn chằm chằm Huyền Thanh đang quỳ cùng các thành viên khác, lạnh lùng mở miệng: “Mười ba người các ngươi có địa vị như thế nào trong võ lâm?”
Huyền Thanh áy náy trả lời: “Hàng thứ ba trong giang hồ.” Bọn họ tư nhận là võ công cao cường nhưng ngay cả phu nhân cùng các thiếu gia cũng không bảo vệ được, còn mặt mũi nào nữa.
Huyền Thanh nặng nề gục đầu xuống, những người khác cũng thế.
Trong lòng Độc Cô Diễm đang ngun ngút lửa giận, nhưng hắn biết, tất cả mọi việc đều do có người bày kế liên tiếp, mặc dù bọn Huyền Thanh võ công lợi hại nhưng người bày kế kia, chỉ sợ cũng là cao thủ không kém, nếu như hắn đoán không sai, sợ là người thần bí đã đấu cùng hắn mấy hôm nay chính là chủ mưu.
Hắn vốn nghĩ là sau chuyện phát sinh ở ngày đại hôn, một thời gian sau người áo đen kia mới hoạt động, không ngờ tới nhanh như vậy.
Xem ra hắn đánh giá thấp sự lợi hại của người áo đen kia rồi.
Khoát nhẹ tay, nói với đám người kia: “Các ngươi lui xuống đi.”
Huyền Thanh kinh ngạc, tướng quân không phạt bọn họ sao?
Độc Cô Diễm nhìn thấu lòng Huyền Thanh, lạnh lùng trừng mắt: “Còn lo lắng cái gì, đi xuống.”
“...Dạ...” Huyền Thanh thay mặt những người còn lại lạy một cái, sau đó xoay người lui ra.
Trước khi đi, Huyền Thanh nhìn Huyền Mộc nói: “Huyền Mộc, bởi vì chuyện này là do sơ sót của chúng ta, ngươi theo ta đi tìm Ngũ thiếu gia được không?”
Tướng quân không phạt bọn họ, càng làm cho lòng bọn họ khó chịu, bọn họ thà tình nguyện chịu phạt chứ không bỏ qua giống như bây giờ.
Vì đền bù sự áy náy kia, Huyền Thanh quyết định liều mạng tìm Ngũ thiếu gia trở về.
Dù trên mặt Huyền Mộc lạnh lùng không nói gì, nhưng trong lòng cũng tràn đầy áy náy giống Huyền Thanh: “Được, ta cũng đang có ý đó.”
Hai người nhìn nhau, rời khỏi phủ tướng quân trong im lặng.
Khi trời chạng vạng, bầu trời như đổ máu, bao trùm cả phủ tướng quân.
Bên trong phòng, Hướng Tiểu Vãn sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, xung quanh nàng bị 4 tên tiểu quỷ chia ra đứng, bọn chúng cũng khóc đỏ cả mắt, không thèm nhúc nhích đứng yên đó khóc.
Bên cạnh giường, Độc Cô Diễm ngồi đó, dịu dàng nắm bàn tay lạnh như băng của nàng. “Vãn nhi, tất cả sẽ không có chuyện gì, vi phu nhất định sẽ tìm mọi biện pháp cứu nàng.”
Độc này...ngay cả hắn cũng không biết, mà còn mời vô số thần y đến xem, cũng không có manh mối gì.
Độc này nếu như không nhanh chóng giải, một khi tiến vào lục phủ ngũ tạng, chỉ sợ cho dù dùng thuốc, Hướng Tiểu Vãn cũng sẽ biến thành một người không còn ý thức.
Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng độc như vậy lại khiến người sống không bằng chết, một thi thể không có linh hồn, thà chết còn hơn.
Độc Cô Diễm nghiến răng, hắn không cho phép Vãn nhi biến thành như vậy, tuyệt đối không.
Độc Cô Sương thấy phụ thân nặng nề đau khổ như vậy, nhỏ giọng an ủi: “Phụ thân yên tâm, nhũ mẫu nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, nhũ mẫu nói người là người thế giới khác, độc này không thể tổn thương nhũ mẫu được.”
Độc Cô Phi lau nước mắt, nói: “Lão Tứ nói không sai, nhũ mẫu là người thế giới khác, nhất định không có việc gì.”
Độc Cô Ly im lặng nhìn Hướng Tiểu Vãn trên giường, lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, không có chút tức giận nào, không giống như trong suy nghĩ của cậu, Hướng Tiểu Vãn lúc trước rất có sức sống, tỏa ra bốn phía, khiến cho cậu từ ghét lúc ban đầu dần dần biến thành thích, từ đáy lòng cậu đã sớm nhận nhũ mẫu là mẫu thân.
Nhũ mẫu vừa mới thành thân với phụ thân một ngày đã xảy ra chuyện như vậy, nhũ mẫu, nhất định người sẽ không có chuyện gì.
Độc Cô Khuynh nhìn màn này, nước mắt lại chảy ra, cậu xoay người chạy ra khỏi phòng, đi về phòng mình, quyết định tìm kỳ thư đã bị cậu cất giấu từ lâu, trên quyển sách đó ghi chép rất nhiều loại độc hiếm thấy, không chừng trong này sẽ có loại độc nhũ mẫu trúng phải.
/209
|