Độc Cô Phi nhìn chằm chằm Đạo Đức Kinh, chép xong một lần, cậu rất là đắc ý, cảm giác tốc độ của mình là nhanh nhất trong năm người ở đây rồi, vì muốn chiếm được hảo cảm của phụ thân, được nhũ mẫu đặc biệt chú ý, cậu quyết định hấp dẫn phụ thân, hảo hảo khen cậu đôi câu.
Vì vậy, mặt dáng điệu thơ ngây đáng yêu tuấn tú ngây ngốc cười, há mồm đọc lên Đạo Đức Kinh mình vừa chép lại.. “Thủ khả thủ, phi thường thủ. Danh khả danh, phi thường danh. Vô, danh thiên địa chi nữ, hữu, danh vạn vật chi mẫu. Cổ điếu vô, khiếm dĩ quan kỳ diệu; điếu hữu, khiếm dĩ quan kỳ... Quan kỳ... Mỗ”[1] Chữ cuối cùng cậu thật không tìm được chữ gần giống để điền vào, cho nên đọc chữ mỗ (chỉ một người hay một vật có tên nhưng không nói ra) thay thế, bởi vì cái gọi là không có thì đều là mỗ mà.
Bốn phía an tĩnh, yên tĩnh giống như chết
Độc Cô Diễm nghe Độc Cô Phi đọc Đạo Đức Kinh xong, thật muốn hộc máu, đây là cái gì, xem ra hôm nay hắn không thể không hung ác rồi, không uốn éo lại được năm hài tử này, hắn thề không làm người.
Sắc mặt Độc Cô Diễm rất khó nhìn liếc về hướng Độc Cô Phi, lạnh lùng nói: “Phi nhi, con đọc tiếp Đạo Đức Kinh của con cho phụ thân nghe.” Hắn muốn xem một chút, con thứ ba này rốt cuộc có bao nhiêu chữ không nhận biết.
Độc Cô Phi vừa nghe, lập tức mặt mày hớn hở. Hừ hừ, cậu biết, phụ thân nhất định là thưởng thức không dứt đối với tài tình của cậu, đây không phải, phụ thân muốn cậu biểu hiện một phen ngay trước mặt những người khác sao, hắc hắc, lần này cậu nhất định phải hảo hảo biểu hiện, để cho lão tứ thích nói cậu là người thô bạo biết, Độc Cô Phi này, cũng là một nhân tài, tuyệt không phải thô bạo.
Ánh mắt đắc ý liếc sang bốn tiểu quỷ khác một cái, cậu không nhẫn nại được hưng phấn thì thầm: “Thiên hạ bỉ tri mỹ chi vi mỹ, kỳ á dĩ. Bỉ tri thiện chi vi thiện, kỳ bất thiện dĩ. Cổ hữu vô tương sinh, hựu dịch tương thành, trường đoản tương hình, cao hạ tương khuynh, âm thanh tương hòa, tiền hậu tương tùy. Thị dĩ thánh nhân xử vô vi chi sự, hành bất ngôn chi giáo; vạn vật tác chính nhi bất thiệt, sinh nhi bất hữu, vi nhi bất thị, công thành nhi phất thi. Phu duy phất thi, thị dĩ bất khứ.”[2]
Phì —
Bốn tiểu quỷ khác cũng đồng loạt cười lớn lên.
Độc Cô Phi giận, bất mãn quát bốn tiểu quỷ khác: “Đừng hâm mộ huynh, huynh chẳng qua là truyền thuyết.”
Oanh ——
Độc Cô Sương đứng ở trên ghế ôm bụng cười to té xuống, bất quá mặc dù đau, nhưng vẫn không khiến cho bé ngừng cười to. “Ha ha ha ha, lão Tam, huynh nha, quả nhiên là truyền thuyết, ha ha ha, cười chết ta.”
Độc Cô Diễm nhìn năm hài tử hư trước mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ giăng đầy băng hàn, mơ hồ mang theo bình tĩnh khi bão táp sắp tới.
Hắn cắn răng, dùng thanh âm bình tĩnh nhất chỉ vào Độc Cô Ly nói: “Ly nhi, con nói cho Phi nhi biết, các con vì sao cười nó.”
“Dạ, phụ thân.” Độc Cô Ly đứng lên, mặt đồng tình lại thở dài, liếc Độc Cô Phi một cái, chậm rãi nói: “Lão Tam, đệ đọc sai chữ quá nhiều, huynh đọc một bản chính xác cho đệ, đệ hãy nghe cho kỹ.”
Dừng một chút, Độc Cô Ly sang sảng đọc: “Chương thứ nhất: đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh. Vô, danh thiên địa chi thủy, hữu, danh vạn vật chi mẫu. Cố thường vô, dục dĩ quan kỳ diệu; thường hữu, dục dĩ quan kỳ kiếu. Thử lưỡng giả đồng xuất nhi dị danh, đồng vị chi huyền, huyền ựu huyền, chúng diệu chi môn. Chương thứ hai: thiên hạ giai tri mỹ chi vi mỹ, tư ác dĩ. Giai tri thiện chi vi thiện, tư bất thiện dĩ. Cố hữu vô tương sinh, nan dịch tương thành, trường đoản tương hình, cao hạ tương khuynh, âm thanh tương hòa, tiền hậu tương tùy. Thị dĩ thánh nhân xử vô vi chi sự, hành bất ngôn chi giáo; vạn vật tác yên nhi bất từ, sinh nhi bất hữu, vi nhi bất thị, công thành nhi phất cư. Phu duy phất cư, thị dĩ bất khứ.”
Độc Cô Ly đọc xong, sắc mặt băng hàn của Độc Cô Diễm cuối cùng có chuyển biến tốt. Gật đầu một cái, hướng về phía Độc Cô Ly mỉm cười nói: “Ly nhi đọc rất khá, Phi nhi, con có rãnh rỗi học thêm với Phi nhi đi.”
Độc Cô Phi oán niệm trừng mắt nhìn Độc Cô Ly một cái, danh tiếng của cậu, bị lão đại lấy hết rồi. Hừ, không phải chỉ là Đạo Đức Kinh sao, tại hạ ta mới không cần biết, tại hạ chỉ cần luyện thành tuyệt học thần công của nhũ mẫu, Đạo Đức Kinh này trong mắt tại hạ, bất quá là một đống đồ vô dụng. Lão Tử[3] coi là cái gì, tại hạ mới là Lão Tử.
Độc Cô Phi vừa nghĩ vậy, trong lòng sảng khoái rất nhiều, nghĩ lại, nếu đọc không được, vậy cậu cầm cho phụ thân xem, nói vậy sau khi phụ thân xem xong chữ viết trước nay chưa từng có của cậu, chắc chắn khích lệ cậu một phen, bù lại mặt mũi mới mất đi.
Quyết định chủ ý, Độc Cô Phi cầm lên Đạo Đức Kinh mới vừa chép xong trên bàn, đi tới trước mặt Độc Cô Diễm, cười đến mặt khiêm tốn. “Phụ thân, xin người xem qua, đây là Đạo Đức Kinh hài nhi chép.”
Độc Cô Diễm vốn là không muốn xem, bất quá nhìn gương mặt mong đợi của Độc Cô Phi, hắn nhớ Hướng Tiểu Vãn có nói, không được đả kích bọn chúng ngay trước mặt mọi người, coi như bọn chúng làm sai, cũng không cần dùng bạo lực rống, mà phải dùng phương thức ôn nhu sửa lại cho bọn chúng.
Vì vậy, Độc Cô Diễm quyết định dùng thử phương thức ôn nhu Hướng Tiểu Vãn nói. Hắn tự tay nhận lấy giấy tuyên thành Độc Cô Phi đưa tới, ở trong ánh mắt mong đợi vạn phần của Độc Cô Phi, hắn mở ra xem.
Khi Độc Cô Diễm thấy chữ viết ‘kinh hãi’ của Độc Cô Phi, thân thể hắn cũng không khỏi trận trận co quắp.
Này, đây là chữ? Có ai có thể nói cho hắn biết, chữ viết như gà bới này, có thể xưng là chữ? Trên thế gian có thể hiểu cái này, sợ rằng chỉ có mình Độc Cô Phi.
Ngực Độc Cô Diễm cũng phập phồng không ngừng, gương mặt tuấn tú lạnh hơn cả khối băng. Đang muốn nổi giận, liếc thấy mặt mong đợi lại cẩn thận của Độc Cô Phi, hắn liền nghĩ tới lời Hướng Tiểu Vãn nói... tuyệt không thể sử dụng bạo lực, phải ôn nhu, ôn nhu.
Độc Cô Diễm thở ra một hơi thật sâu, để cho cảm xúc của mình được bình tĩnh. Hắn dùng thanh âm chậm rãi nhất nói với Độc Cô Phi: “Phi nhi, đem những chữ con viết, đọc một lần cho cha.”
Hai mắt Độc Cô Phi sáng lên, vui mừng nhận lấy giấy Tuyên Thành kia, lớn tiếng đọc: “Quyển khả quyển, phi thường quyển, xoa khả xoa, phi thường xoa. Vô, danh thiên địa chi quyển, hữu, danh vạn vật chi xoa. Quyển quyển xoa, quyển quyển hựu xoa xoa.”[4](tác giả 囧, nếu là Lão Tử sống lại, nghe lời nói thế, nhất định sẽ hộc máu)
Oanh ——
Bốn tiểu quỷ ngồi ở trên ghế, một tích tắc này cũng bị chấn kinh té xuống ghế, mọi người đỡ góc bàn, mặt rút gân nhìn chằm chằm Độc Cô Phi và Độc Cô Diễm, buồn cười lại không dám cười, vẻ mặt ẩn nhẫn khiến cho bốn tiểu quỷ này thoạt nhìn như táo bón.
Độc Cô Diễm nghe Độc Cô Phi đọc xong chương thứ nhất của Đạo Đức Kinh, toàn bộ lửa giận của hắn bị khơi dậy, ôn nhu chó má gì, tất cả bị hắn giẫm ở dưới chân, không nổi giận, không hô lên, hắn thật sẽ tức mà chết.
“Đủ rồi, con nghịch tử này, trong ngày thường làm những gì, con xem một chút đi, Đạo Đức Kinh đã bị con đọc thành cái dạng gì, chuyện này nếu truyền đi, ta đường đường tướng quân một nước, cũng bị con làm mất hết mặt mũi.”
Độc Cô Phi thật là uất ức, chép cũng là phụ thân bảo chép, đọc cũng là phụ thân bảo đọc, cậu làm theo, sao phụ thân còn mắng chửi người đây, thật là một phụ thân mặt người dạ thú.
Chú thích
[1]Đạo Đức Kinh: đúng ra là thế này:
Đạo khả đạo phi thường đạo
Danh khả danh phi thường danh
Vô, danh thiên địa chi thuỷ;
Hữu, danh vạn vật chi mẫu.
Cố thường vô, dục dĩ quan kì diệu;
Cố thường hữu, dục dĩ quan kì khiếu.
Tạm dịch:
Đạo mà ta có thể gọi được không còn phải là Đạo “ Thường”;
Danh mà ta có thể gọi được, không còn là danh “Thường”.
Không tên, là gốc của Trời Đất;
Có tên, là mẹ của Vạn Vật
Cho nên,
Thường không tư dục mới nhận thấy chỗ huyền diệu của Đạo.
Thường bị tư dục, nên chỉ thấy chỗ chia lìa của Đạo
[2]Nguyên văn là:
1. Thiên hạ giai tri mỹ chi vi mỹ, tư ác dĩ; giai tri thiện chi vi thiện, tư bất thiện dĩ. Cố hữu vô tương sinh, nan dị tương thành, trường đoản tương hình,[1] cao hạ tương khuynh, âm thanh tương hòa, tiền hậu tương tùy.
2. Thị dĩ thánh nhân xử vô vi chi sự, hành bất ngôn chi giáo. [2]
3. Vạn vật tác yên nhi bất từ, sinh nhi bất hữu, vi nhi bất thị,[3] công thành nhi phất cư.
4. Phù duy phất cư, thị dĩ bất khứ. [4]
Dịch thơ:
1. Người đời thấy đẹp biết khen,
Thế là cái xấu đã chen vào rồi.
Điều hay đã rõ khúc nhôi,
Thời đà dang dở lôi thôi sinh dần.
Mới hay: Không có chuyển vần,
Dễ sinh ra khó, vắn nhân thành dài.
Thấp cao tùy ngó ngược xuôi,
Tiếng ca, trầm bổng, dòng đời trước sau.
2. Thánh nhân khinh khoát tầng cao,
Vô vi, thầm lặng, tiêu hao dạy đời.
3. Kìa xem muôn vật thảnh thơi,
Im lìm sinh hoạt, một lời cũng không.
Ngày đêm làm chẳng kể công,
Công thành phơi phới, tuyệt không bận lòng.
4. Không nấn ná lúc thành công,
Cho nên tồn tại mãi cùng thiên thu.
[3]Lão Tử: là một nhân vật chính yếu trong Triết học Trung Quốc, sự tồn tại của ông trong lịch sử hiện vẫn đang còn được tranh cãi. Theo truyền thuyết Trung Quốc, ông sống ở thế kỉ 6 TCN. Nhiều học giả hiện đại cho rằng ông sống ở thế kỉ 4 TCN, thời Bách gia chư tử và thời Chiến Quốc. Lão Tử được coi là người viết Đạo Đức Kinh - cuốn sách của Đạo giáo có ảnh hưởng lớn, và ông được công nhận là Khai tổ của Đạo giáo.
[4]Giống như [1] đã ghi
Vì vậy, mặt dáng điệu thơ ngây đáng yêu tuấn tú ngây ngốc cười, há mồm đọc lên Đạo Đức Kinh mình vừa chép lại.. “Thủ khả thủ, phi thường thủ. Danh khả danh, phi thường danh. Vô, danh thiên địa chi nữ, hữu, danh vạn vật chi mẫu. Cổ điếu vô, khiếm dĩ quan kỳ diệu; điếu hữu, khiếm dĩ quan kỳ... Quan kỳ... Mỗ”[1] Chữ cuối cùng cậu thật không tìm được chữ gần giống để điền vào, cho nên đọc chữ mỗ (chỉ một người hay một vật có tên nhưng không nói ra) thay thế, bởi vì cái gọi là không có thì đều là mỗ mà.
Bốn phía an tĩnh, yên tĩnh giống như chết
Độc Cô Diễm nghe Độc Cô Phi đọc Đạo Đức Kinh xong, thật muốn hộc máu, đây là cái gì, xem ra hôm nay hắn không thể không hung ác rồi, không uốn éo lại được năm hài tử này, hắn thề không làm người.
Sắc mặt Độc Cô Diễm rất khó nhìn liếc về hướng Độc Cô Phi, lạnh lùng nói: “Phi nhi, con đọc tiếp Đạo Đức Kinh của con cho phụ thân nghe.” Hắn muốn xem một chút, con thứ ba này rốt cuộc có bao nhiêu chữ không nhận biết.
Độc Cô Phi vừa nghe, lập tức mặt mày hớn hở. Hừ hừ, cậu biết, phụ thân nhất định là thưởng thức không dứt đối với tài tình của cậu, đây không phải, phụ thân muốn cậu biểu hiện một phen ngay trước mặt những người khác sao, hắc hắc, lần này cậu nhất định phải hảo hảo biểu hiện, để cho lão tứ thích nói cậu là người thô bạo biết, Độc Cô Phi này, cũng là một nhân tài, tuyệt không phải thô bạo.
Ánh mắt đắc ý liếc sang bốn tiểu quỷ khác một cái, cậu không nhẫn nại được hưng phấn thì thầm: “Thiên hạ bỉ tri mỹ chi vi mỹ, kỳ á dĩ. Bỉ tri thiện chi vi thiện, kỳ bất thiện dĩ. Cổ hữu vô tương sinh, hựu dịch tương thành, trường đoản tương hình, cao hạ tương khuynh, âm thanh tương hòa, tiền hậu tương tùy. Thị dĩ thánh nhân xử vô vi chi sự, hành bất ngôn chi giáo; vạn vật tác chính nhi bất thiệt, sinh nhi bất hữu, vi nhi bất thị, công thành nhi phất thi. Phu duy phất thi, thị dĩ bất khứ.”[2]
Phì —
Bốn tiểu quỷ khác cũng đồng loạt cười lớn lên.
Độc Cô Phi giận, bất mãn quát bốn tiểu quỷ khác: “Đừng hâm mộ huynh, huynh chẳng qua là truyền thuyết.”
Oanh ——
Độc Cô Sương đứng ở trên ghế ôm bụng cười to té xuống, bất quá mặc dù đau, nhưng vẫn không khiến cho bé ngừng cười to. “Ha ha ha ha, lão Tam, huynh nha, quả nhiên là truyền thuyết, ha ha ha, cười chết ta.”
Độc Cô Diễm nhìn năm hài tử hư trước mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ giăng đầy băng hàn, mơ hồ mang theo bình tĩnh khi bão táp sắp tới.
Hắn cắn răng, dùng thanh âm bình tĩnh nhất chỉ vào Độc Cô Ly nói: “Ly nhi, con nói cho Phi nhi biết, các con vì sao cười nó.”
“Dạ, phụ thân.” Độc Cô Ly đứng lên, mặt đồng tình lại thở dài, liếc Độc Cô Phi một cái, chậm rãi nói: “Lão Tam, đệ đọc sai chữ quá nhiều, huynh đọc một bản chính xác cho đệ, đệ hãy nghe cho kỹ.”
Dừng một chút, Độc Cô Ly sang sảng đọc: “Chương thứ nhất: đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh. Vô, danh thiên địa chi thủy, hữu, danh vạn vật chi mẫu. Cố thường vô, dục dĩ quan kỳ diệu; thường hữu, dục dĩ quan kỳ kiếu. Thử lưỡng giả đồng xuất nhi dị danh, đồng vị chi huyền, huyền ựu huyền, chúng diệu chi môn. Chương thứ hai: thiên hạ giai tri mỹ chi vi mỹ, tư ác dĩ. Giai tri thiện chi vi thiện, tư bất thiện dĩ. Cố hữu vô tương sinh, nan dịch tương thành, trường đoản tương hình, cao hạ tương khuynh, âm thanh tương hòa, tiền hậu tương tùy. Thị dĩ thánh nhân xử vô vi chi sự, hành bất ngôn chi giáo; vạn vật tác yên nhi bất từ, sinh nhi bất hữu, vi nhi bất thị, công thành nhi phất cư. Phu duy phất cư, thị dĩ bất khứ.”
Độc Cô Ly đọc xong, sắc mặt băng hàn của Độc Cô Diễm cuối cùng có chuyển biến tốt. Gật đầu một cái, hướng về phía Độc Cô Ly mỉm cười nói: “Ly nhi đọc rất khá, Phi nhi, con có rãnh rỗi học thêm với Phi nhi đi.”
Độc Cô Phi oán niệm trừng mắt nhìn Độc Cô Ly một cái, danh tiếng của cậu, bị lão đại lấy hết rồi. Hừ, không phải chỉ là Đạo Đức Kinh sao, tại hạ ta mới không cần biết, tại hạ chỉ cần luyện thành tuyệt học thần công của nhũ mẫu, Đạo Đức Kinh này trong mắt tại hạ, bất quá là một đống đồ vô dụng. Lão Tử[3] coi là cái gì, tại hạ mới là Lão Tử.
Độc Cô Phi vừa nghĩ vậy, trong lòng sảng khoái rất nhiều, nghĩ lại, nếu đọc không được, vậy cậu cầm cho phụ thân xem, nói vậy sau khi phụ thân xem xong chữ viết trước nay chưa từng có của cậu, chắc chắn khích lệ cậu một phen, bù lại mặt mũi mới mất đi.
Quyết định chủ ý, Độc Cô Phi cầm lên Đạo Đức Kinh mới vừa chép xong trên bàn, đi tới trước mặt Độc Cô Diễm, cười đến mặt khiêm tốn. “Phụ thân, xin người xem qua, đây là Đạo Đức Kinh hài nhi chép.”
Độc Cô Diễm vốn là không muốn xem, bất quá nhìn gương mặt mong đợi của Độc Cô Phi, hắn nhớ Hướng Tiểu Vãn có nói, không được đả kích bọn chúng ngay trước mặt mọi người, coi như bọn chúng làm sai, cũng không cần dùng bạo lực rống, mà phải dùng phương thức ôn nhu sửa lại cho bọn chúng.
Vì vậy, Độc Cô Diễm quyết định dùng thử phương thức ôn nhu Hướng Tiểu Vãn nói. Hắn tự tay nhận lấy giấy tuyên thành Độc Cô Phi đưa tới, ở trong ánh mắt mong đợi vạn phần của Độc Cô Phi, hắn mở ra xem.
Khi Độc Cô Diễm thấy chữ viết ‘kinh hãi’ của Độc Cô Phi, thân thể hắn cũng không khỏi trận trận co quắp.
Này, đây là chữ? Có ai có thể nói cho hắn biết, chữ viết như gà bới này, có thể xưng là chữ? Trên thế gian có thể hiểu cái này, sợ rằng chỉ có mình Độc Cô Phi.
Ngực Độc Cô Diễm cũng phập phồng không ngừng, gương mặt tuấn tú lạnh hơn cả khối băng. Đang muốn nổi giận, liếc thấy mặt mong đợi lại cẩn thận của Độc Cô Phi, hắn liền nghĩ tới lời Hướng Tiểu Vãn nói... tuyệt không thể sử dụng bạo lực, phải ôn nhu, ôn nhu.
Độc Cô Diễm thở ra một hơi thật sâu, để cho cảm xúc của mình được bình tĩnh. Hắn dùng thanh âm chậm rãi nhất nói với Độc Cô Phi: “Phi nhi, đem những chữ con viết, đọc một lần cho cha.”
Hai mắt Độc Cô Phi sáng lên, vui mừng nhận lấy giấy Tuyên Thành kia, lớn tiếng đọc: “Quyển khả quyển, phi thường quyển, xoa khả xoa, phi thường xoa. Vô, danh thiên địa chi quyển, hữu, danh vạn vật chi xoa. Quyển quyển xoa, quyển quyển hựu xoa xoa.”[4](tác giả 囧, nếu là Lão Tử sống lại, nghe lời nói thế, nhất định sẽ hộc máu)
Oanh ——
Bốn tiểu quỷ ngồi ở trên ghế, một tích tắc này cũng bị chấn kinh té xuống ghế, mọi người đỡ góc bàn, mặt rút gân nhìn chằm chằm Độc Cô Phi và Độc Cô Diễm, buồn cười lại không dám cười, vẻ mặt ẩn nhẫn khiến cho bốn tiểu quỷ này thoạt nhìn như táo bón.
Độc Cô Diễm nghe Độc Cô Phi đọc xong chương thứ nhất của Đạo Đức Kinh, toàn bộ lửa giận của hắn bị khơi dậy, ôn nhu chó má gì, tất cả bị hắn giẫm ở dưới chân, không nổi giận, không hô lên, hắn thật sẽ tức mà chết.
“Đủ rồi, con nghịch tử này, trong ngày thường làm những gì, con xem một chút đi, Đạo Đức Kinh đã bị con đọc thành cái dạng gì, chuyện này nếu truyền đi, ta đường đường tướng quân một nước, cũng bị con làm mất hết mặt mũi.”
Độc Cô Phi thật là uất ức, chép cũng là phụ thân bảo chép, đọc cũng là phụ thân bảo đọc, cậu làm theo, sao phụ thân còn mắng chửi người đây, thật là một phụ thân mặt người dạ thú.
Chú thích
[1]Đạo Đức Kinh: đúng ra là thế này:
Đạo khả đạo phi thường đạo
Danh khả danh phi thường danh
Vô, danh thiên địa chi thuỷ;
Hữu, danh vạn vật chi mẫu.
Cố thường vô, dục dĩ quan kì diệu;
Cố thường hữu, dục dĩ quan kì khiếu.
Tạm dịch:
Đạo mà ta có thể gọi được không còn phải là Đạo “ Thường”;
Danh mà ta có thể gọi được, không còn là danh “Thường”.
Không tên, là gốc của Trời Đất;
Có tên, là mẹ của Vạn Vật
Cho nên,
Thường không tư dục mới nhận thấy chỗ huyền diệu của Đạo.
Thường bị tư dục, nên chỉ thấy chỗ chia lìa của Đạo
[2]Nguyên văn là:
1. Thiên hạ giai tri mỹ chi vi mỹ, tư ác dĩ; giai tri thiện chi vi thiện, tư bất thiện dĩ. Cố hữu vô tương sinh, nan dị tương thành, trường đoản tương hình,[1] cao hạ tương khuynh, âm thanh tương hòa, tiền hậu tương tùy.
2. Thị dĩ thánh nhân xử vô vi chi sự, hành bất ngôn chi giáo. [2]
3. Vạn vật tác yên nhi bất từ, sinh nhi bất hữu, vi nhi bất thị,[3] công thành nhi phất cư.
4. Phù duy phất cư, thị dĩ bất khứ. [4]
Dịch thơ:
1. Người đời thấy đẹp biết khen,
Thế là cái xấu đã chen vào rồi.
Điều hay đã rõ khúc nhôi,
Thời đà dang dở lôi thôi sinh dần.
Mới hay: Không có chuyển vần,
Dễ sinh ra khó, vắn nhân thành dài.
Thấp cao tùy ngó ngược xuôi,
Tiếng ca, trầm bổng, dòng đời trước sau.
2. Thánh nhân khinh khoát tầng cao,
Vô vi, thầm lặng, tiêu hao dạy đời.
3. Kìa xem muôn vật thảnh thơi,
Im lìm sinh hoạt, một lời cũng không.
Ngày đêm làm chẳng kể công,
Công thành phơi phới, tuyệt không bận lòng.
4. Không nấn ná lúc thành công,
Cho nên tồn tại mãi cùng thiên thu.
[3]Lão Tử: là một nhân vật chính yếu trong Triết học Trung Quốc, sự tồn tại của ông trong lịch sử hiện vẫn đang còn được tranh cãi. Theo truyền thuyết Trung Quốc, ông sống ở thế kỉ 6 TCN. Nhiều học giả hiện đại cho rằng ông sống ở thế kỉ 4 TCN, thời Bách gia chư tử và thời Chiến Quốc. Lão Tử được coi là người viết Đạo Đức Kinh - cuốn sách của Đạo giáo có ảnh hưởng lớn, và ông được công nhận là Khai tổ của Đạo giáo.
[4]Giống như [1] đã ghi
/209
|