Bên trong Phần Thiên Đỉnh, ba nhân ảnh lơ lửng trên không. Chúng lạnh lùng nhìn Lâm Động dần hiện ra trước mắt, rồi quan sát không gian xung quanh với ánh mắt coi thường, không cóchút bất an nào cả.
- Không ngờ ngươi còn có thứ thuần nguyên chi bảo tự có không gian này.
Hoắc Nguyên quét mắt một lượt, cười lạnh.
- Cũng là nơi tốt để giết người chôn xác.
Trần Linh cười, đôi mắt sắc lạnh như dao cũng quét qua người Lâm Động.
- Đúng là ở đây thi triển bất cứ thủ đoạn nào người ngoài cũng không nhìn thấy.
Lâm Động gật gù nói.
- Vậy sao…
Hoắc Nguyên cười, rồi hắn nhìn nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng mang chút thích thú như mèo vờn chuột:
- Không ngờ, ngươi lại biết sự tồn tại của dị ma…
- Ngươi nói vậy có phải ta có thể xác nhận phán đoán của ta rồi không?
Lâm Động khẽ nói.
Lần này Hoắc Nguyên không hề phru nhận, hắn nở nụ cười, chầm chậm giơ bàn tay ra. Trên đó là hắc khí bao phủ. Thứ hắc khí này không phải tử khí mà cường giả Tử Huyền Cảnh có được. Nó mang một sự lạnh lùng tà ác, đó là dị ma…
- Quả nhiên.
Lâm Động thở hắt ra một hơi ánh mắt hắn có phần tối lại:
- Các ngươi vào lôi giới là để cứu Dị Ma Vương đúng không?
- Ha ha, ngươi cũng biết được không ít nhỉ? Ma La cho ngươi biêt sao?
Hoắc Nguyên nhếch mép cười:
- Vậy thì ngươi có thể cho bọn ta biết, vị đại nhân đó rốt cuộc thế nào rồi?
- Dưới Hỏa Diệm Tổ Phù và Lôi Đình Tổ Phù, vị đại nhân của ngươi còn đường sống được sao?
Lâm Động cười khảy.
Ba người bọn Hoắc Nguyên đồng tử đều co nhỏ lại, ánh mắt lóe qua sự phẫn nộ và nham hiểm. Tuy đã đoán được kết cục đónhưng khi xác nhận được chắc chắn vẫn không khỏi lay động.
- Thủ đoạn hung hăng thật…Với thực lực của ba bọn ta, đúng làkhông thể làm gì Ma La, nhưng sớm muộn gì cũng có người tìm hắn thôi. Còn ngươi, hôm nay hãy để bọn ta giải quyết đi!
Hoắc Nguyên lạnh lùng nói.
Lâm Động nhìn ba người bọn Nguyên Môn đầy sát ý, cũng cười, rồi nói:
- Nếu ba ngươi đã có quan hệ với dị ma, vậy có phải Nguyên Môn cũng có quan hệ với dị ma?
Suy đoán này khiến Lâm Động hơi căng thẳng. Nếu chỉ ba người bọn Hoắc Nguyên thì còn dễ, giết là xong. Nhưng nếu ngay siêu cấp tông phái như Nguyên Môn cũng liên quan đến dị ma thì sựviệc sẽ trầm trọng đến mức nào?
- Tuy hôm nay ngươi chắc chắn phải chết, nhưng ta thấy cónhững việc đến người chết cũng không được biết thì tốt hơn.
Hoắc Nguyên nói.
- Tiểu tử, ngươi hãy giao cái mạng ra đây!
Dứt lời, ba người bọn Hoắc Nguyên ánh mắt tối sầm lại, nguyên lực hùng hồn như bão tố tỏa ra, tạo nên một luồng áp lực mạnh mẽ ập về phía Lâm Động.
- Trong địa bàn của ta không đến lượt ngươi ngông nghênh!
Lâm Động khẽ cười, ánh mắt ngập tràn sát ý, rồi ấn pháp biến hóa, chỉ thấy trong Phần Thiên Đỉnh, không gian bỗng nhiên biến dạng, rồi ngay sau đó tám cánh cửa đỏ rực hiện ra.
Uỳnh!
Nhiệt độ trong Phần Thiên Đỉnh đột nhiên lên cao, thậm chínguyên lực xung quanh cũng trở nên cuồng bạo.
Phụt phụt.
Luồng nguyên lực ập về phía hắn khi còn cách mười trượng thìbiến thành khói trắng tan đi.
- Ra tay toàn lực, giết hắn đi!
Hoắc Nguyên nheo mắt nhìn tám cánh cửa kia, hắn có thể nhận ra thứ khí tức nguy hiểm, rồi hắn hô lên một tiếng. Cả ba lập tức biến thành khói trắng bay tới.
- Ta đã nói rồi, đây là địa bàn của ta, các ngươi biết điều một chút!
Lâm Động lạnh lùng nhìn ba kẻ kia biến mất, hắn cười khảy, tay vung lên. Chỉ thấy trên bầu trời cả tam cánh cửa đều bắn ra hồng quang, nhanh như chớp bắn về phía không gian trước mặt LâmĐộng.
Chỉ thấy ở chỗ không gian trống rỗng kia, ba thân ảnh hiện ra, nhưng thứ sức mạnh trong quầng sáng đánh bật ba bọn chúng về sau.
Ấn pháp của Lâm Động lại thay đổi, Phần Thiên Môn lập tức uỳnh uỳnh xoay chuyển, vô số hồng quang bắn ra từ đó, cuối cùng đan xen với nhau trên không trung, biến thành một trận pháp khổng lồ vô cùng phức tạp.
Uỳnh!
Trận pháp hình thành, nhanh chóng biến to hơn rồi bao trùm lên bọn Hoắc Nguyên.
- Bát Cực Phần Thiên Môn, trừ ma!
Vẻ mặt Lâm Động lạnh lùng, nhìn ba kẻ trong trận pháp rồi hô. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
- Không ngờ ngươi còn có thứ thuần nguyên chi bảo tự có không gian này.
Hoắc Nguyên quét mắt một lượt, cười lạnh.
- Cũng là nơi tốt để giết người chôn xác.
Trần Linh cười, đôi mắt sắc lạnh như dao cũng quét qua người Lâm Động.
- Đúng là ở đây thi triển bất cứ thủ đoạn nào người ngoài cũng không nhìn thấy.
Lâm Động gật gù nói.
- Vậy sao…
Hoắc Nguyên cười, rồi hắn nhìn nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng mang chút thích thú như mèo vờn chuột:
- Không ngờ, ngươi lại biết sự tồn tại của dị ma…
- Ngươi nói vậy có phải ta có thể xác nhận phán đoán của ta rồi không?
Lâm Động khẽ nói.
Lần này Hoắc Nguyên không hề phru nhận, hắn nở nụ cười, chầm chậm giơ bàn tay ra. Trên đó là hắc khí bao phủ. Thứ hắc khí này không phải tử khí mà cường giả Tử Huyền Cảnh có được. Nó mang một sự lạnh lùng tà ác, đó là dị ma…
- Quả nhiên.
Lâm Động thở hắt ra một hơi ánh mắt hắn có phần tối lại:
- Các ngươi vào lôi giới là để cứu Dị Ma Vương đúng không?
- Ha ha, ngươi cũng biết được không ít nhỉ? Ma La cho ngươi biêt sao?
Hoắc Nguyên nhếch mép cười:
- Vậy thì ngươi có thể cho bọn ta biết, vị đại nhân đó rốt cuộc thế nào rồi?
- Dưới Hỏa Diệm Tổ Phù và Lôi Đình Tổ Phù, vị đại nhân của ngươi còn đường sống được sao?
Lâm Động cười khảy.
Ba người bọn Hoắc Nguyên đồng tử đều co nhỏ lại, ánh mắt lóe qua sự phẫn nộ và nham hiểm. Tuy đã đoán được kết cục đónhưng khi xác nhận được chắc chắn vẫn không khỏi lay động.
- Thủ đoạn hung hăng thật…Với thực lực của ba bọn ta, đúng làkhông thể làm gì Ma La, nhưng sớm muộn gì cũng có người tìm hắn thôi. Còn ngươi, hôm nay hãy để bọn ta giải quyết đi!
Hoắc Nguyên lạnh lùng nói.
Lâm Động nhìn ba người bọn Nguyên Môn đầy sát ý, cũng cười, rồi nói:
- Nếu ba ngươi đã có quan hệ với dị ma, vậy có phải Nguyên Môn cũng có quan hệ với dị ma?
Suy đoán này khiến Lâm Động hơi căng thẳng. Nếu chỉ ba người bọn Hoắc Nguyên thì còn dễ, giết là xong. Nhưng nếu ngay siêu cấp tông phái như Nguyên Môn cũng liên quan đến dị ma thì sựviệc sẽ trầm trọng đến mức nào?
- Tuy hôm nay ngươi chắc chắn phải chết, nhưng ta thấy cónhững việc đến người chết cũng không được biết thì tốt hơn.
Hoắc Nguyên nói.
- Tiểu tử, ngươi hãy giao cái mạng ra đây!
Dứt lời, ba người bọn Hoắc Nguyên ánh mắt tối sầm lại, nguyên lực hùng hồn như bão tố tỏa ra, tạo nên một luồng áp lực mạnh mẽ ập về phía Lâm Động.
- Trong địa bàn của ta không đến lượt ngươi ngông nghênh!
Lâm Động khẽ cười, ánh mắt ngập tràn sát ý, rồi ấn pháp biến hóa, chỉ thấy trong Phần Thiên Đỉnh, không gian bỗng nhiên biến dạng, rồi ngay sau đó tám cánh cửa đỏ rực hiện ra.
Uỳnh!
Nhiệt độ trong Phần Thiên Đỉnh đột nhiên lên cao, thậm chínguyên lực xung quanh cũng trở nên cuồng bạo.
Phụt phụt.
Luồng nguyên lực ập về phía hắn khi còn cách mười trượng thìbiến thành khói trắng tan đi.
- Ra tay toàn lực, giết hắn đi!
Hoắc Nguyên nheo mắt nhìn tám cánh cửa kia, hắn có thể nhận ra thứ khí tức nguy hiểm, rồi hắn hô lên một tiếng. Cả ba lập tức biến thành khói trắng bay tới.
- Ta đã nói rồi, đây là địa bàn của ta, các ngươi biết điều một chút!
Lâm Động lạnh lùng nhìn ba kẻ kia biến mất, hắn cười khảy, tay vung lên. Chỉ thấy trên bầu trời cả tam cánh cửa đều bắn ra hồng quang, nhanh như chớp bắn về phía không gian trước mặt LâmĐộng.
Chỉ thấy ở chỗ không gian trống rỗng kia, ba thân ảnh hiện ra, nhưng thứ sức mạnh trong quầng sáng đánh bật ba bọn chúng về sau.
Ấn pháp của Lâm Động lại thay đổi, Phần Thiên Môn lập tức uỳnh uỳnh xoay chuyển, vô số hồng quang bắn ra từ đó, cuối cùng đan xen với nhau trên không trung, biến thành một trận pháp khổng lồ vô cùng phức tạp.
Uỳnh!
Trận pháp hình thành, nhanh chóng biến to hơn rồi bao trùm lên bọn Hoắc Nguyên.
- Bát Cực Phần Thiên Môn, trừ ma!
Vẻ mặt Lâm Động lạnh lùng, nhìn ba kẻ trong trận pháp rồi hô. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1309
|