Khi ra khỏi Phần Thiên Đỉnh, Lâm Động lập tức nhìn thấy Mộ Linh San đang nằm cuộn tròn say ngủ như chú mèo nhỏ trên Sinh Tử Quan Cái. Hắn không kềm được bật cười, nha đầu này ngủ dễ quá a, lẽ nào trong thời gian hắn bế quan, cô bé cứ ngủ suốt như thế?
Lâm Động lơ lửng phía trước Sinh Tử Quan Cái, nhìn gương mặt tinh xảo của Mộ Linh San, nơi khóe miệng cô bé còn chảy cả nước dãi.
- Tiểu nha đầu này!
Lâm Động lắc đầu khẽ cười, đưa tay khẽ xoa đầu Mộ Linh San. Nhưng khi tay hắn vừa chạm vào thì đồng tử hắn co lại, bởi vì hắn nhận thấy Thôn Phệ Tổ Phù trong người mình hơi hơi rung động.
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Lâm Động mím môi, ánh mắt biến đổi không ngừng, tại sao Thôn Phệ Tổ Phù lại có dị động với Mộ Linh San?
Nham xuất hiện bên cạnh Lâm Động, hắn cũng nhíu mày nhìn Mộ Linh San đang say ngủ, lưỡng lự một chút rồi bỗng vung tay, một tia sáng bắn ra chiếu lên người Mộ Linh San.
Thân thể Mộ Linh San bỗng tỏa sáng, dường như nó hình thành nên một con cá kình nhỏ có hai màu đen trắng đan xen, tỏa ra một thứ năng lượng kỳ lạ cổ xưa.
- Đây là… Yêu linh của Linh San?
Lâm Động nhìn con cá kình nhỏ cũng đang ngủ say, khẽ ngây người, nói.
- Ừm!
Nham gật đầu:
- Bản thể này đúng là Bất Tử Thánh Kình Tộc! Nhưng năng lượng thì lại có chút kỳ quái, dường như không đơn giản là Bất Tử Thánh Kình!
Nghe vậy Lâm Động nhún vai:
- Xem ra tiểu nha đầu này đúng là không đơn giản!
Rồi mắt hắn bỗng lóe sáng:
- Liệu Linh San có phải là Luân Hồi Giả không?
- Thứ sức mạnh này còn quái dị hơn Luân Hồi Giả nữa!
Nham nói.
Lâm Động ngây người, sau đó lắc đầu bất lực. Xem ra vấn đề này tạm thời không thể giải đáp. Hắn cũng không muốn truy hỏi Mộ Linh San. Không biết cô bé có biết bản thân mình cổ quái hay không, dù biết đi nữa, thì ai cũng có bí mật của mình, cứ truy vấn thì không hay cho lắm.
- Thôi, sau này hãy nghiên cứu!
Nghe Lâm Động nói vậy, Nham cũng gật đầu bất lực, hiển nhiên hắn có chút không cam tâm, với kiến thức của mình, có gì mà hắn chưa từng thấy qua? Thế nhưng lúc này hắn lại bị tiểu nha đầu kia làm cho mơ hồ!
Nham lại biến thành ánh sáng chui vào trong người Lâm Động. Lâm Động cũng thu tay về, khẽ hắng giọng một tiếng.
- Ồ… Lâm Động ca ca, huynh tu luyện xong rồi à?
Mộ Linh San vội mở mắt, gương mặt hơi ửng đỏ, có chút ngượng ngùng nói:
- Hình như… muội không chú ý… ngủ quên mất!
Lâm Động cười:
- Đi thôi, ra ngoài dạo một chút!
- Được! Được!
Vừa nghe đến ra ngoài là Mộ Linh San lập tức trở nên phấn chấn. Chắc mấy ngày nay ngồi đây làm hộ pháp cho Lâm Động đã khiến cô bé cuồng chân lắm rồi. Bạn đang đọc truyện tại
Lâm Động lơ lửng phía trước Sinh Tử Quan Cái, nhìn gương mặt tinh xảo của Mộ Linh San, nơi khóe miệng cô bé còn chảy cả nước dãi.
- Tiểu nha đầu này!
Lâm Động lắc đầu khẽ cười, đưa tay khẽ xoa đầu Mộ Linh San. Nhưng khi tay hắn vừa chạm vào thì đồng tử hắn co lại, bởi vì hắn nhận thấy Thôn Phệ Tổ Phù trong người mình hơi hơi rung động.
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Lâm Động mím môi, ánh mắt biến đổi không ngừng, tại sao Thôn Phệ Tổ Phù lại có dị động với Mộ Linh San?
Nham xuất hiện bên cạnh Lâm Động, hắn cũng nhíu mày nhìn Mộ Linh San đang say ngủ, lưỡng lự một chút rồi bỗng vung tay, một tia sáng bắn ra chiếu lên người Mộ Linh San.
Thân thể Mộ Linh San bỗng tỏa sáng, dường như nó hình thành nên một con cá kình nhỏ có hai màu đen trắng đan xen, tỏa ra một thứ năng lượng kỳ lạ cổ xưa.
- Đây là… Yêu linh của Linh San?
Lâm Động nhìn con cá kình nhỏ cũng đang ngủ say, khẽ ngây người, nói.
- Ừm!
Nham gật đầu:
- Bản thể này đúng là Bất Tử Thánh Kình Tộc! Nhưng năng lượng thì lại có chút kỳ quái, dường như không đơn giản là Bất Tử Thánh Kình!
Nghe vậy Lâm Động nhún vai:
- Xem ra tiểu nha đầu này đúng là không đơn giản!
Rồi mắt hắn bỗng lóe sáng:
- Liệu Linh San có phải là Luân Hồi Giả không?
- Thứ sức mạnh này còn quái dị hơn Luân Hồi Giả nữa!
Nham nói.
Lâm Động ngây người, sau đó lắc đầu bất lực. Xem ra vấn đề này tạm thời không thể giải đáp. Hắn cũng không muốn truy hỏi Mộ Linh San. Không biết cô bé có biết bản thân mình cổ quái hay không, dù biết đi nữa, thì ai cũng có bí mật của mình, cứ truy vấn thì không hay cho lắm.
- Thôi, sau này hãy nghiên cứu!
Nghe Lâm Động nói vậy, Nham cũng gật đầu bất lực, hiển nhiên hắn có chút không cam tâm, với kiến thức của mình, có gì mà hắn chưa từng thấy qua? Thế nhưng lúc này hắn lại bị tiểu nha đầu kia làm cho mơ hồ!
Nham lại biến thành ánh sáng chui vào trong người Lâm Động. Lâm Động cũng thu tay về, khẽ hắng giọng một tiếng.
- Ồ… Lâm Động ca ca, huynh tu luyện xong rồi à?
Mộ Linh San vội mở mắt, gương mặt hơi ửng đỏ, có chút ngượng ngùng nói:
- Hình như… muội không chú ý… ngủ quên mất!
Lâm Động cười:
- Đi thôi, ra ngoài dạo một chút!
- Được! Được!
Vừa nghe đến ra ngoài là Mộ Linh San lập tức trở nên phấn chấn. Chắc mấy ngày nay ngồi đây làm hộ pháp cho Lâm Động đã khiến cô bé cuồng chân lắm rồi. Bạn đang đọc truyện tại
/1309
|