Uỳnh!
Một quầng sáng chói lòa tựa vầng mặt trời mọc lên trong Địa Sát Ngục, trong thứ ánh sáng đó, mọi người cảm nhận được một luồng sức mạnh hủy diệt đáng sợ lan tỏa ra.
Rầm rầm!
Quảng trường rộng lớn như bị một luồng lực lượng mạnh mẽ bóp méo đi, mặt đất trồi lên tựa những làn sóng, quảng trường dường như sắp bị bóp nát đến nơi!
Vô số ánh mắt ngưng trọng nhìn làn sóng xung kích đáng sợ tỏa ra từ Địa Sát Ngục, một số người cẩn thận đã vội vã lùi ra xa!
- Thật đáng sợ!
Trưởng lão của Thân Đồ gia và Cổ gia đều đã đứng hết lên, nhìn chăm chăm vào nơi tỏa ra nguồn sáng kia. Sức mạnh phát ra từ đó đến bọn họ cũng cảm thấy ngưng trọng!
Công kích như vậy lại được thi triển từ hai tiểu tử trẻ tuổi, điều này khiến những cường giả trưởng bối như bọn họ cũng phải cảm thán.
- Ai thắng?
Đệ tử của hai bên đều căng thẳng nhìn quảng trường đổ nát, ai cũng thấy công kích của hai người quá hung hãn, chắc chắn phải phân thắng bại.
- Trưởng lão Cổ Thạc…
Cổ Mộng Kỳ nắm chặt tay lại, ánh mắt vô cùng căng thẳng, nàng nhìn về phía Cổ Thạc, nhẹ giọng hỏi.
Thế nhưng Cổ Thạc cũng chau mày, nguyên lực trong quảng trường quá mức cuồng bạo, ngay ông cũng không thể cảm ứng được tình hình.
Bùm!
Đúng lúc ấy, quầng sáng như mặt trời bỗng nhiên bắn lên không trung, sau đó tối hẳn đi, bụi tung mù mịt khiến cảnh tượng lại trở nên mơ hồ…
Soạt!
Mọi ánh mắt đều nhìn về phía đó, lúc này bụi mù cũng dần tan đi.
Sau đó hai thân ảnh xuất hiện, phía trên đầu bọn họ là Thanh Long chưởng đang tóm chặt lấy ngọn cự tháp, không gian xung quanh như biến dạng đi.
- Ai thắng?
Mọi người nhìn cảnh tượng đó đều thót tim, đặc biệt là người của Thân Đồ gia và Cổ gia, ai cũng trợn mắt lên nhìn. Ngay cả những Trưởng lão như Thân Đồ Đào cũng phải siết tay lại.
Cả ngọn núi lúc này im lặng như tờ, chỉ có tiếng gió xào xạc trong rừng.
Crắc!
Sự tĩnh lặng đó không kéo dài quá lâu, sau đó có người nghe thấy tiếng crắc rất nhỏ vang lên, nhất thời bọn họ nhìn thấy trên cự tháp xuất hiện vết nứt.
- Trấn Hồn Tháp của Thân Đồ Tuyệt sắp vỡ rồi!
Một tiếng kêu chói tai vang lên.
Bọn người Thân Đồ gia đều biến sắc mặt.
- Xem ra ngươi thua rồi!
Lâm Động ngẩng đầu lên, trên mặt hắn lúc này đầy vết máu, khí tức cũng không ổn định, rõ ràng hắn cũng đã bị thương.
Gương mặt thanh tú của Thân Đồ Tuyệt lúc này lại vô cùng khó coi. Hắn cảm nhận được sức mạnh đáng sợ từ Thanh Long chưởng đang tóm chặt Trấn Hồn Tháp.
- Nằm mơ!
Ánh mắt Thân Đồ Tuyệt lấp lánh, sau đó lóe lên hung quang, hắn cắn lưỡi, một đạo tinh huyết mang theo nguyên lực dồi dào bắn lên ngọn tháp.
Ầm ầm!
Ngọn tháp lại tỏa ra hắc quang, những vết nứt trên tháp dần biến mất.
- Muốn thắng ta sao? Đâu dễ thế!
Thân Đồ Tuyệt quát, lúc này hắn cũng đã thở hổn hển. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Một quầng sáng chói lòa tựa vầng mặt trời mọc lên trong Địa Sát Ngục, trong thứ ánh sáng đó, mọi người cảm nhận được một luồng sức mạnh hủy diệt đáng sợ lan tỏa ra.
Rầm rầm!
Quảng trường rộng lớn như bị một luồng lực lượng mạnh mẽ bóp méo đi, mặt đất trồi lên tựa những làn sóng, quảng trường dường như sắp bị bóp nát đến nơi!
Vô số ánh mắt ngưng trọng nhìn làn sóng xung kích đáng sợ tỏa ra từ Địa Sát Ngục, một số người cẩn thận đã vội vã lùi ra xa!
- Thật đáng sợ!
Trưởng lão của Thân Đồ gia và Cổ gia đều đã đứng hết lên, nhìn chăm chăm vào nơi tỏa ra nguồn sáng kia. Sức mạnh phát ra từ đó đến bọn họ cũng cảm thấy ngưng trọng!
Công kích như vậy lại được thi triển từ hai tiểu tử trẻ tuổi, điều này khiến những cường giả trưởng bối như bọn họ cũng phải cảm thán.
- Ai thắng?
Đệ tử của hai bên đều căng thẳng nhìn quảng trường đổ nát, ai cũng thấy công kích của hai người quá hung hãn, chắc chắn phải phân thắng bại.
- Trưởng lão Cổ Thạc…
Cổ Mộng Kỳ nắm chặt tay lại, ánh mắt vô cùng căng thẳng, nàng nhìn về phía Cổ Thạc, nhẹ giọng hỏi.
Thế nhưng Cổ Thạc cũng chau mày, nguyên lực trong quảng trường quá mức cuồng bạo, ngay ông cũng không thể cảm ứng được tình hình.
Bùm!
Đúng lúc ấy, quầng sáng như mặt trời bỗng nhiên bắn lên không trung, sau đó tối hẳn đi, bụi tung mù mịt khiến cảnh tượng lại trở nên mơ hồ…
Soạt!
Mọi ánh mắt đều nhìn về phía đó, lúc này bụi mù cũng dần tan đi.
Sau đó hai thân ảnh xuất hiện, phía trên đầu bọn họ là Thanh Long chưởng đang tóm chặt lấy ngọn cự tháp, không gian xung quanh như biến dạng đi.
- Ai thắng?
Mọi người nhìn cảnh tượng đó đều thót tim, đặc biệt là người của Thân Đồ gia và Cổ gia, ai cũng trợn mắt lên nhìn. Ngay cả những Trưởng lão như Thân Đồ Đào cũng phải siết tay lại.
Cả ngọn núi lúc này im lặng như tờ, chỉ có tiếng gió xào xạc trong rừng.
Crắc!
Sự tĩnh lặng đó không kéo dài quá lâu, sau đó có người nghe thấy tiếng crắc rất nhỏ vang lên, nhất thời bọn họ nhìn thấy trên cự tháp xuất hiện vết nứt.
- Trấn Hồn Tháp của Thân Đồ Tuyệt sắp vỡ rồi!
Một tiếng kêu chói tai vang lên.
Bọn người Thân Đồ gia đều biến sắc mặt.
- Xem ra ngươi thua rồi!
Lâm Động ngẩng đầu lên, trên mặt hắn lúc này đầy vết máu, khí tức cũng không ổn định, rõ ràng hắn cũng đã bị thương.
Gương mặt thanh tú của Thân Đồ Tuyệt lúc này lại vô cùng khó coi. Hắn cảm nhận được sức mạnh đáng sợ từ Thanh Long chưởng đang tóm chặt Trấn Hồn Tháp.
- Nằm mơ!
Ánh mắt Thân Đồ Tuyệt lấp lánh, sau đó lóe lên hung quang, hắn cắn lưỡi, một đạo tinh huyết mang theo nguyên lực dồi dào bắn lên ngọn tháp.
Ầm ầm!
Ngọn tháp lại tỏa ra hắc quang, những vết nứt trên tháp dần biến mất.
- Muốn thắng ta sao? Đâu dễ thế!
Thân Đồ Tuyệt quát, lúc này hắn cũng đã thở hổn hển. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1309
|