Vầng mặt trời nóng bỏng treo trên cao, ánh nắng chiếu rọi Võ Hội Đảo khiến không gian càng thêm nóng bỏng.
Xung quanh đỉnh núi, biển người mênh mang đông nghẹt, tiếng ồn ào lan tỏa ra như muốn đẩy lùi cả tầng mây trên trời.
Sau trận chiến thắng giòn giã của Ngụy gia, Võ hội bước vào vòng sau. Tiếp theo là cuộc đối quyết giữa Ngụy gia và Cổ gia rồi. Chỉ có người chiến thắng trong trận chiến này mới có tư cách khiêu chiến Quán quân năm trước, Thân Đồ gia!
Vô số ánh mắt đều nhìn về phía Cổ gia và Ngụy gia, tiếng xì xào đoán định lực chiến đấu của hai bên.
- Trong Ngụy gia, Ngụy Chân và Thần La đều có tư cách xung kích Sinh Huyền Cảnh Đại thành, dù là Ngụy Lực yếu nhất cũng đã là Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành đỉnh phong…
Cổ Mộng Kỳ cắn môi, nhìn về phía Ngụy gia, khẽ thở dài.
- Lần này chúng ta không tốt rồi!
- Khả năng thắng duy nhất, trừ phi Mộng Kỳ tỷ chiến đấu và chiến thắng Ngụy Lực, kẻ có thực lực yếu nhất, sau đó Lâm Động chiến thắng một trận nữa, như thế mới thắng Ngụy gia được!
Cổ Yên có chút bất lực nói.
Lâm Động nhíu mày, kiểu hy vọng mong manh đặt vào việc bốc thăm như vậy hắn không thích chút nào.
Trưởng bối Cổ gia cũng biết sự quan trọng của trận chiến này, nhưng sau khi thảo luận thì nhận thấy tình hình thật không lạc quan, chỉ đành lắc đầu cười khổ. Sau đó Cổ Thạc tiến lại, nhìn bọn Lâm Động rồi nói:
- Mộng Kỳ, cứ bốc thăm xem sao?
Cổ Mộng Kỳ gật đầu, lắc tay một cái, lá thăm trong tay chia làm ba, sau đó trước sự giám thị của trọng tài Thân Đồ gia, đưa cho Lâm Động và Cổ Yên.
Cổ Yên bốc trước, nhìn một cái rồi cười khổ:
- Đối thủ của muội là Thần La!
Với thực lực của nàng, gặp phải Thần La thua là chắc chắn.
Lâm Động cũng rút thăm, nhìn một cái vẻ mặt trở nên cổ quái:
- Ta bốc phải Ngụy Lực rồi!
Không ngờ hắn lại bốc đúng kẻ yếu nhất trong ba người Ngụy gia.
- Vậy thì đối thủ của ta là Ngụy Chân rồi!
Cổ Mộng Kỳ cắn môi, thở dài:
- Xem ra tính quyết định rơi vào trận đấu của ta rồi!
Cục thế hiện nay, Cổ Yên gặp Thần La rõ ràng là thua, Lâm Động gặp Ngụy Lực hiển nhiên là thắng chắc. Như vậy trận đấu có tính quan trọng nhất là giữa Cổ Mộng Kỳ và Ngụy Chân rồi.
Cổ Thạc ở bên cạnh cũng nhăn mày, nhưng kết quả thế này thì cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ đành nói:
- Mộng Kỳ ra trận trước đi, nếu kết quả không tốt thì cũng không cần đánh nữa!
Nếu Cổ Mộng Kỳ thua thì tỷ số sẽ là hai không, dù Lâm Động có thực lực cường hãn thì cũng không thể thay đổi được kết quả.
Cổ Mộng Kỳ nghe vậy khẽ gật đầu, nghiến răng nói:
- Con sẽ cố gắng hết sức!
Dứt lời nàng cũng không chần chừ nữa, bay thẳng ra sàn đấu.
Cổ Thạc thở dài, nhìn Lâm Động cười khổ:
- Nếu thất bại thì chỉ có thể nói thực lực Cổ gia ta không bằng người!
Lâm Động bất lực, quay ra nhìn về hướng Ngụy gia, lúc này Ngụy Chân cũng nhìn sang hắn với nụ cười thích thú, sau đó thân hình khẽ động bay vào sàn đấu.
- Ha ha, Mộng Kỳ cô nương, xem ra viện trợ mà Cổ gia mời cũng không thể thay đổi được gì!
Ngụy Chân đáp xuống nhìn Cổ Mộng Kỳ, cười nói.
- Ngụy Chân, ngươi đừng vui mừng quá sớm!
Sự châm chọc của Ngụy Chân cũng khiến Cổ Mộng Kỳ nổi giận, gương mặt nàng trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
- Kết quả đã được xác định, lẽ nào cô nương cho rằng mình có thể thắng ta?
Ngụy Chân cười.
- Phải đánh đi rồi mới biết được!
Cổ Mộng Kỳ lạnh lùng nói, tay siết chặt, một thanh trường kiếm màu lam xuất hiện, hàn quang lấp loáng, rõ ràng cũng là một món Linh bảo không tầm thường.
Ngụy Chân thấy vậy cười nhạt, tay chầm chậm cầm lấy cự đao sau lưng, rút ra cắm phập xuống mặt đất.
Uỳnh!
Cự đao cắm xuống khiến mặt đất như rung chuyển, đồng thời đao quang mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể hắn.
- Trong vòng mười hiệp sẽ có kết quả!
Ngụy Chân nắm chuôi đao, ngẩng đầu lên nhìn Cổ Mộng Kỳ cười, ánh mắt sắc lạnh như đao, thân hình khẽ động rồi bắn ra nhanh như chớp.
Uỳnh uỳnh!
Theo đó một luồng đao quang sắc lạnh bắn ra, đi tới đâu chém nát quảng trường tới đó, khí thế vô cùng cường hãn.
Lâm Động nhìn đao quang, môi mím chặt lại, Cổ Yên ở bên cạnh, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Cục thế này hoàn toàn do Ngụy Chân nắm quyền chủ đạo. Đao khí bá đạo bao trùm mọi ngóc ngách của sàn đấu. Trước công kích đó, Cổ Mộng Kỳ chỉ có thể vừa tránh vừa lùi, xem ra Cổ Mộng Kỳ thật sự không có khả năng thắng!
- Không quá mười hiệp nàng ấy sẽ thua!
Lâm Động khẽ nói.
Nghe thấy thế, sắc mặt mấy người Cổ Yên đều tối lại. Cổ Thạc ở bên cạnh cũng thở dài, kết quả như vậy là không thể thay đổi được rồi.
Không khí quanh Cổ gia trở nên bức bối, tất cả đệ tử đều siết chặt tay, lẽ nào bọn họ phải dừng chân tại đây?
Xoẹt xoẹt!
Đao khí bá đạo bắn tới, công kích tựa như sấm sét khiến thân ảnh yểu điệu kia như con thuyền lênh đênh trên biển khơi có thể lật úp bất cứ lúc nào.
- Thua rồi!
Lâm Động bỗng nheo mắt lại, lẩm bẩm.
- Hắc hắc…
Trên mặt Ngụy Chân hiện lên nụ cười, ánh mắt bỗng chốc lạnh tanh chém mạnh đao xuống.
- Sơn Nhạc Liệt!
Vô số đao quang cuồng bạo biến thành những ngọn núi khổng lồ rồi rơi thẳng xuống Cổ Mộng Kỳ.
Vút vút vút!
Vẻ mặt Cổ Mộng Kỳ nặng nề, nguyên lực gần như bùng phát hết ra, một đạo kiếm quang trăm trượng bắn ra chém lên ngọn núi kia.
Bùm!
Âm thanh kinh thiên động địa vang lên, nhất thời một đường đao khí mang năng lượng cuồng bạo bùng nổ đánh lên người Cổ Mộng Kỳ.
Phụt!
Cổ Mộng Kỳ hộc máu, thân hình bay ngược ra sau rồi rơi xuống đất, khí tức đã yếu hẳn, hiển nhiên đã bị trọng thương!
- Ta đã nói rồi, trong vòng mười hiệp ngươi sẽ thua!
Ngụy Chân trên không trung thu đao lại, cười huênh hoang.
- Trận thứ nhất, Ngụy gia thắng!
Trọng tài của Thân Đồ gia lập tức tuyên bố kết quả. Bạn đang đọc truyện tại
Xung quanh đỉnh núi, biển người mênh mang đông nghẹt, tiếng ồn ào lan tỏa ra như muốn đẩy lùi cả tầng mây trên trời.
Sau trận chiến thắng giòn giã của Ngụy gia, Võ hội bước vào vòng sau. Tiếp theo là cuộc đối quyết giữa Ngụy gia và Cổ gia rồi. Chỉ có người chiến thắng trong trận chiến này mới có tư cách khiêu chiến Quán quân năm trước, Thân Đồ gia!
Vô số ánh mắt đều nhìn về phía Cổ gia và Ngụy gia, tiếng xì xào đoán định lực chiến đấu của hai bên.
- Trong Ngụy gia, Ngụy Chân và Thần La đều có tư cách xung kích Sinh Huyền Cảnh Đại thành, dù là Ngụy Lực yếu nhất cũng đã là Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành đỉnh phong…
Cổ Mộng Kỳ cắn môi, nhìn về phía Ngụy gia, khẽ thở dài.
- Lần này chúng ta không tốt rồi!
- Khả năng thắng duy nhất, trừ phi Mộng Kỳ tỷ chiến đấu và chiến thắng Ngụy Lực, kẻ có thực lực yếu nhất, sau đó Lâm Động chiến thắng một trận nữa, như thế mới thắng Ngụy gia được!
Cổ Yên có chút bất lực nói.
Lâm Động nhíu mày, kiểu hy vọng mong manh đặt vào việc bốc thăm như vậy hắn không thích chút nào.
Trưởng bối Cổ gia cũng biết sự quan trọng của trận chiến này, nhưng sau khi thảo luận thì nhận thấy tình hình thật không lạc quan, chỉ đành lắc đầu cười khổ. Sau đó Cổ Thạc tiến lại, nhìn bọn Lâm Động rồi nói:
- Mộng Kỳ, cứ bốc thăm xem sao?
Cổ Mộng Kỳ gật đầu, lắc tay một cái, lá thăm trong tay chia làm ba, sau đó trước sự giám thị của trọng tài Thân Đồ gia, đưa cho Lâm Động và Cổ Yên.
Cổ Yên bốc trước, nhìn một cái rồi cười khổ:
- Đối thủ của muội là Thần La!
Với thực lực của nàng, gặp phải Thần La thua là chắc chắn.
Lâm Động cũng rút thăm, nhìn một cái vẻ mặt trở nên cổ quái:
- Ta bốc phải Ngụy Lực rồi!
Không ngờ hắn lại bốc đúng kẻ yếu nhất trong ba người Ngụy gia.
- Vậy thì đối thủ của ta là Ngụy Chân rồi!
Cổ Mộng Kỳ cắn môi, thở dài:
- Xem ra tính quyết định rơi vào trận đấu của ta rồi!
Cục thế hiện nay, Cổ Yên gặp Thần La rõ ràng là thua, Lâm Động gặp Ngụy Lực hiển nhiên là thắng chắc. Như vậy trận đấu có tính quan trọng nhất là giữa Cổ Mộng Kỳ và Ngụy Chân rồi.
Cổ Thạc ở bên cạnh cũng nhăn mày, nhưng kết quả thế này thì cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ đành nói:
- Mộng Kỳ ra trận trước đi, nếu kết quả không tốt thì cũng không cần đánh nữa!
Nếu Cổ Mộng Kỳ thua thì tỷ số sẽ là hai không, dù Lâm Động có thực lực cường hãn thì cũng không thể thay đổi được kết quả.
Cổ Mộng Kỳ nghe vậy khẽ gật đầu, nghiến răng nói:
- Con sẽ cố gắng hết sức!
Dứt lời nàng cũng không chần chừ nữa, bay thẳng ra sàn đấu.
Cổ Thạc thở dài, nhìn Lâm Động cười khổ:
- Nếu thất bại thì chỉ có thể nói thực lực Cổ gia ta không bằng người!
Lâm Động bất lực, quay ra nhìn về hướng Ngụy gia, lúc này Ngụy Chân cũng nhìn sang hắn với nụ cười thích thú, sau đó thân hình khẽ động bay vào sàn đấu.
- Ha ha, Mộng Kỳ cô nương, xem ra viện trợ mà Cổ gia mời cũng không thể thay đổi được gì!
Ngụy Chân đáp xuống nhìn Cổ Mộng Kỳ, cười nói.
- Ngụy Chân, ngươi đừng vui mừng quá sớm!
Sự châm chọc của Ngụy Chân cũng khiến Cổ Mộng Kỳ nổi giận, gương mặt nàng trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
- Kết quả đã được xác định, lẽ nào cô nương cho rằng mình có thể thắng ta?
Ngụy Chân cười.
- Phải đánh đi rồi mới biết được!
Cổ Mộng Kỳ lạnh lùng nói, tay siết chặt, một thanh trường kiếm màu lam xuất hiện, hàn quang lấp loáng, rõ ràng cũng là một món Linh bảo không tầm thường.
Ngụy Chân thấy vậy cười nhạt, tay chầm chậm cầm lấy cự đao sau lưng, rút ra cắm phập xuống mặt đất.
Uỳnh!
Cự đao cắm xuống khiến mặt đất như rung chuyển, đồng thời đao quang mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể hắn.
- Trong vòng mười hiệp sẽ có kết quả!
Ngụy Chân nắm chuôi đao, ngẩng đầu lên nhìn Cổ Mộng Kỳ cười, ánh mắt sắc lạnh như đao, thân hình khẽ động rồi bắn ra nhanh như chớp.
Uỳnh uỳnh!
Theo đó một luồng đao quang sắc lạnh bắn ra, đi tới đâu chém nát quảng trường tới đó, khí thế vô cùng cường hãn.
Lâm Động nhìn đao quang, môi mím chặt lại, Cổ Yên ở bên cạnh, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Cục thế này hoàn toàn do Ngụy Chân nắm quyền chủ đạo. Đao khí bá đạo bao trùm mọi ngóc ngách của sàn đấu. Trước công kích đó, Cổ Mộng Kỳ chỉ có thể vừa tránh vừa lùi, xem ra Cổ Mộng Kỳ thật sự không có khả năng thắng!
- Không quá mười hiệp nàng ấy sẽ thua!
Lâm Động khẽ nói.
Nghe thấy thế, sắc mặt mấy người Cổ Yên đều tối lại. Cổ Thạc ở bên cạnh cũng thở dài, kết quả như vậy là không thể thay đổi được rồi.
Không khí quanh Cổ gia trở nên bức bối, tất cả đệ tử đều siết chặt tay, lẽ nào bọn họ phải dừng chân tại đây?
Xoẹt xoẹt!
Đao khí bá đạo bắn tới, công kích tựa như sấm sét khiến thân ảnh yểu điệu kia như con thuyền lênh đênh trên biển khơi có thể lật úp bất cứ lúc nào.
- Thua rồi!
Lâm Động bỗng nheo mắt lại, lẩm bẩm.
- Hắc hắc…
Trên mặt Ngụy Chân hiện lên nụ cười, ánh mắt bỗng chốc lạnh tanh chém mạnh đao xuống.
- Sơn Nhạc Liệt!
Vô số đao quang cuồng bạo biến thành những ngọn núi khổng lồ rồi rơi thẳng xuống Cổ Mộng Kỳ.
Vút vút vút!
Vẻ mặt Cổ Mộng Kỳ nặng nề, nguyên lực gần như bùng phát hết ra, một đạo kiếm quang trăm trượng bắn ra chém lên ngọn núi kia.
Bùm!
Âm thanh kinh thiên động địa vang lên, nhất thời một đường đao khí mang năng lượng cuồng bạo bùng nổ đánh lên người Cổ Mộng Kỳ.
Phụt!
Cổ Mộng Kỳ hộc máu, thân hình bay ngược ra sau rồi rơi xuống đất, khí tức đã yếu hẳn, hiển nhiên đã bị trọng thương!
- Ta đã nói rồi, trong vòng mười hiệp ngươi sẽ thua!
Ngụy Chân trên không trung thu đao lại, cười huênh hoang.
- Trận thứ nhất, Ngụy gia thắng!
Trọng tài của Thân Đồ gia lập tức tuyên bố kết quả. Bạn đang đọc truyện tại
/1309
|