Vô số ánh mắt của những người xung quanh đều tập trung về phía các đệ tử Đạo Tông. Trên gương mặt bọn họ không hề có sự sợ hãi mà ngược lại có sự điên cuồng kèm theo hận ý khó lòng xóa bỏ.
Nguyên Thương nhìn đám đệ tử Đạo Tông khí thế kinh người, khóe miệng nhếch lên rồi phẩy tay:
- Động thủ!
Uỳnh!
Hắn vừa dứt lời, chỗ đệ tử Nguyên Môn lập tức bùng phát nguyên lực cuồng bạo, ánh mắt đều đầy ác ý nhìn về phía trước.
Phía sau Nguyên Thương là sáu đại Linh Tướng, bọn chúng lập tức xông lên, phía sau nữa là các đệ tử Nguyên Môn ào lên như thủy triều.
- Giết!
Ánh mắt Thanh Diệp đỏ ngầu, gầm lên một tiếng rồi lao lên trước.
Đệ tử hai bên xông vào nhau, không khí lập tức căng như dây đàn, sát khí lan tỏa khắp nơi. Vô số ánh mắt mang vẻ nặng nề và chấn động nhìn hai dòng hồng lưu lao thẳng vào nhau.
Bùm!
Vào khoảnh khắc va chạm, nguyên lực cuồng bạo điên cuồng cuộn trào, vô số đạo vũ kỹ mạnh mẽ được thi triển hung hăng oanh kích kẻ địch.
Lúc này đã không còn bất cứ sự nương tay nào nữa!
Vẻ mặt ba người bọn Nguyên Thương lạnh lùng nhìn, sau đó chậm chậm bước ra, dòng hồng lưu bên cạnh tự động bị đẩy lùi.
- Phù!
Thần Khôi, Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm từ xa nhìn ba người bọn Nguyên Thương đang tiến lại gần, hít vào một hơi sâu rồi biến thành lưu quang bay tới.
- Huynh đối phó với Thần Khôi không vấn đề gì chứ? Giờ rất nhiều người cho rằng ngay cả huynh cũng không làm được gì hắn!
Linh Chân nhìn Nguyên Thương cười, nói.
- Từ giờ về sau sẽ không có ai nghĩ thế được nữa!
Nguyên Thương lạnh lùng nói.
- Vậy giao Vương Diêm cho ta. Lần này ra sẽ không để hắn chạy thoát lần nữa!
Lôi Thiên hầm hầm nhìn Vương Diêm.
- Vậy ta sẽ đối phó Ứng Tiếu Tiếu. Thật đáng tiếc, mỹ nhân như vậy lại phải ra tay vùi hoa dập liễu!
Linh Chân khẽ phe phẩy quạt, mỉm cười nói.
- Ít lời thôi, động thủ, nhanh chóng giải quyết!
Nguyên Thương chau mày rồi biến thành một đạo lưu quang chặn đường Thần Khôi. Tiếp đó Linh Chân và Lôi Thiên cũng động thân, xuất hiện trước mặt Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm.
- Vương Diêm, để xem lát nữa ngươi có ngông cuồng trước mặt ta được nữa không?
Lôi Thiên chặn Vương Diêm lại, cười lạnh đầy mỉa mai.
Ánh mắt Vương Diêm lạnh như băng, hai tay nắm chặt trọng kiếm, sau đó hóa thành tàn ảnh lao tới, kiếm khí sắc lạnh nhanh như chớp nhằm thẳng cổ họng Lôi Thiên mà đâm tới.
- Hừ!
Lôi Thiên thấy thế chỉ hừ một tiếng, một thanh ngân đao xuất hiện trong tay, hắn không hề có ý tránh né công kích của Vương Diêm, mà là bước chân ra chém đao xuống.
Keng!
Âm thanh kim loại va chạm giòn tan vang lên, tia lửa và kình phong cuồng bạo bùng phát, hai thân ảnh liền triển khai trận chiến sinh tử. Bạn đang đọc truyện tại
Nguyên Thương nhìn đám đệ tử Đạo Tông khí thế kinh người, khóe miệng nhếch lên rồi phẩy tay:
- Động thủ!
Uỳnh!
Hắn vừa dứt lời, chỗ đệ tử Nguyên Môn lập tức bùng phát nguyên lực cuồng bạo, ánh mắt đều đầy ác ý nhìn về phía trước.
Phía sau Nguyên Thương là sáu đại Linh Tướng, bọn chúng lập tức xông lên, phía sau nữa là các đệ tử Nguyên Môn ào lên như thủy triều.
- Giết!
Ánh mắt Thanh Diệp đỏ ngầu, gầm lên một tiếng rồi lao lên trước.
Đệ tử hai bên xông vào nhau, không khí lập tức căng như dây đàn, sát khí lan tỏa khắp nơi. Vô số ánh mắt mang vẻ nặng nề và chấn động nhìn hai dòng hồng lưu lao thẳng vào nhau.
Bùm!
Vào khoảnh khắc va chạm, nguyên lực cuồng bạo điên cuồng cuộn trào, vô số đạo vũ kỹ mạnh mẽ được thi triển hung hăng oanh kích kẻ địch.
Lúc này đã không còn bất cứ sự nương tay nào nữa!
Vẻ mặt ba người bọn Nguyên Thương lạnh lùng nhìn, sau đó chậm chậm bước ra, dòng hồng lưu bên cạnh tự động bị đẩy lùi.
- Phù!
Thần Khôi, Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm từ xa nhìn ba người bọn Nguyên Thương đang tiến lại gần, hít vào một hơi sâu rồi biến thành lưu quang bay tới.
- Huynh đối phó với Thần Khôi không vấn đề gì chứ? Giờ rất nhiều người cho rằng ngay cả huynh cũng không làm được gì hắn!
Linh Chân nhìn Nguyên Thương cười, nói.
- Từ giờ về sau sẽ không có ai nghĩ thế được nữa!
Nguyên Thương lạnh lùng nói.
- Vậy giao Vương Diêm cho ta. Lần này ra sẽ không để hắn chạy thoát lần nữa!
Lôi Thiên hầm hầm nhìn Vương Diêm.
- Vậy ta sẽ đối phó Ứng Tiếu Tiếu. Thật đáng tiếc, mỹ nhân như vậy lại phải ra tay vùi hoa dập liễu!
Linh Chân khẽ phe phẩy quạt, mỉm cười nói.
- Ít lời thôi, động thủ, nhanh chóng giải quyết!
Nguyên Thương chau mày rồi biến thành một đạo lưu quang chặn đường Thần Khôi. Tiếp đó Linh Chân và Lôi Thiên cũng động thân, xuất hiện trước mặt Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm.
- Vương Diêm, để xem lát nữa ngươi có ngông cuồng trước mặt ta được nữa không?
Lôi Thiên chặn Vương Diêm lại, cười lạnh đầy mỉa mai.
Ánh mắt Vương Diêm lạnh như băng, hai tay nắm chặt trọng kiếm, sau đó hóa thành tàn ảnh lao tới, kiếm khí sắc lạnh nhanh như chớp nhằm thẳng cổ họng Lôi Thiên mà đâm tới.
- Hừ!
Lôi Thiên thấy thế chỉ hừ một tiếng, một thanh ngân đao xuất hiện trong tay, hắn không hề có ý tránh né công kích của Vương Diêm, mà là bước chân ra chém đao xuống.
Keng!
Âm thanh kim loại va chạm giòn tan vang lên, tia lửa và kình phong cuồng bạo bùng phát, hai thân ảnh liền triển khai trận chiến sinh tử. Bạn đang đọc truyện tại
/1309
|