Trong khu quảng trường rộng lớn trên đỉnh núi nguy nga ở trung tâm Đạo Tông, lúc này có vô số đệ tử đang đứng một cách yên lặng, ánh mắt bọn họ đều kính sợ nhìn về trung tâm quảng trường, ở đó là mấy trăm đệ tử đang đứng chỉnh tề, từng đợt năng lượng hùng hồn tỏa ra từ người bọn họ bao phủ cả quảng trường.
Những người này thực lực ít nhất là Lục Nguyên Niết Bàn, bọn họ là những đệ tử ưu tú nhất của bốn điện trong Đạo Tông, sẽ đại diện cho Đạo Tông tham gia cuộc Thi đấu Tông phái lần này.
Điều này chứng minh, trong số các đệ tử, bọn họ là những nhân vật kiệt xuất nhất!
Đứng hàng đầu tiên là một vài thân ảnh, có cả Lâm Động trong đó, phía sau hắn là các đại đệ tử thân truyền như Tưởng Hạo, Bàng Thống…
Ánh mắt bọn họ khi nhìn thân ảnh gầy gò trước mặt không khỏi có chút kính sợ.
Sau trận chiến ở Điện Thí lần trước, danh tiếng của Lâm Động đã đạt đến đỉnh điểm, không chỉ đệ tử Hoang Điện nghe theo hắn mà một số đại đệ tử thân truyền của ba điện còn lại cũng rất kính phục hắn.
Cuộc Thi đấu Tông phái sắp bắt đầu, đương nhiên Đạo Tông cũng bắt đầu chỉnh đốn lực lượng chuẩn bị động thân đến Dị Ma Vực.
Lâm Động đứng ở vị trí đầu tiên trong đội ngũ, nhìn bốn phía có chút vô vị, rồi nhìn thấy Ứng Hoan Hoan đứng ở trước đội ngũ của Thiên Điện cách đó không xa.
Hiển nhiên nàng thiếu nữ này cũng nhận ra ánh mắt của hắn, lập tức nhìn hắn cười thật tươi. Điều này khiến không ít đệ tử xung quanh nhìn Lâm Động với ánh mắt ngưỡng mộ. Tuy bình thường Ứng Hoan Hoan rất dễ hòa nhập với các đệ tử khác nhưng ai cũng có thể thấy thái độ của nàng với Lâm Động có chút gì đó khác…
Lâm Động cũng cười, định nói gì đó thì trên đài cao phía trước bỗng vang lên tiếng gió rít, rồi một vài thân ảnh đáp xuống, dẫn đầu chính là Chưởng giáo Đạo Tông, Ứng Huyền Tử, phía sau là Điện chủ và Phó Điện chủ của Tứ Điện.
Thấy Ứng Huyền Tử xuất hiện, những tiềng rì rầm bàn tán lập tức yên lặng, mọi ánh mắt đều nhìn thân ảnh bạch y nho nhã với ánh mắt kính sợ.
Ứng Huyền Tử đứng trên đài cao nhìn xuống các đệ tử, rồi giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng vang lên.
- Mọi người thân là đệ tử Đạo Tông chắc cũng không lạ gì mức độ nguy hiểm và tàn khốc của cuộc Thi đấu Tông phái. Đây không phải giao lưu học hỏi lẫn nhau, ở đó các ngươi chỉ có thể tin được sư huynh đệ của mình!
- Ta không muốn nói nhiều, ta chỉ hy vọng các con đi bao nhiêu người thì sẽ về với đúng số người ấy, đó chính là thành tích ưu tú nhất!
Giọng của Ứng Huyền Tử trầm thấp, ánh mắt có phần phức tạp nhìn những đệ tử vẻ mặt đầy hứng khởi. Ông biết rằng khi trở về gương mặt của những đệ tử này chắc chắn sẽ có chút lãnh đạm, những đồng bạn bên cạnh bọn họ sẽ là cái giá để bọn họ lĩnh ngộ được điều đó…
Trưởng thành, luôn phải mất đi cái gì đó!
- Cuộc thi lần này Tiếu Tiếu chỉ huy, Lâm Động, Vương Diêm trợ giúp bên cạnh. Ta hy vọng ba người các ngươi sẽ đưa được các sư huynh đệ trở về mà không thiếu một ai!
Ứng Huyền Tử nghiêm nghị nhìn ba người đứng đầu.
Ứng Tiếu Tiếu trầm giọng đáp lại.
Lâm Động và Vương Diêm ở bên cạnh nhìn nhau, cũng gật đầu, nhiệm vụ này không hề nhẹ nhàng.
- Lần này bốn vị Điện chủ cũng sẽ cùng đến Dị Ma Vực với các ngươi, nhưng sau khi vào Dị Ma Vực thì phải dựa vào bản thân mà thôi. Các ngươi đã sẵn sàng chưa?
Trên quảng trường, ánh mắt của các đệ tử đầy kiên nghị và cuồng nhiệt, không có một ai có ý định rút lui.
Ứng Huyền Tử cũng mỉm cười, rồi nhẹ nhàng nói:
- Nếu đã sẵn sàng thì động thân thôi. Trên dưới Đạo Tông ở đây đợi mọi người khải hoàn trở về!
Sau lời nói của Ứng Huyền Tử, trên những gương mặt trẻ trung kia không kìm được hiện lên vẻ đầy kích động.
Điện thủ Thiên Điện Tề Lôi cũng bước ra, vẫy tay rồi cùng ba Điện chủ còn lại bay lên không trung.
Vút vút vút!
Thấy vậy các đệ tử trên quảng trường cũng bay lên, trận hình khá chỉnh tề, rồi bọn họ cúi xuống nhìn mọi người cung tay ôm quyền.
Vô vàn đệ tử trên đỉnh núi cũng nhìn lên trời ôm quyền, rồi cùng hô vang:
- Chư vị sư huynh, hãy làm rạng danh Đạo Tông!
Tiếng hô vang vọng cả thiên địa, cũng khiến nhiệt huyết trong người sục sôi.
Lâm Động hít sâu một hơi, cảnh tượng đó cũng khiến hắn có cảm giác nhiệt huyết xông thẳng lên não.
- Đi thôi!
Tề Lôi nhìn xung quanh rồi vung tay, hô một tiếng rồi bay đi trước tiên.
Soạt!
Mấy trăm đệ tử đằng sau cũng gần như đồng thời bay theo, tiếng gió rít chói tai vang lên, rồi đoàn người tựa một đám mây đen phong quyển tàn vân bay ra khỏi Đạo Tông.
Trên cao đài, Ứng Huyền Tử nhìn đoàn người bay đi, bàn tay trong tay áo cũng không khỏi nắm lại.
Cuộc thi lần trước đệ tử Đạo Tông tổn thất nghiêm trọng, không biết lần này sẽ ra sao?
o0o
- Lần này chúng ta có ba trăm người tham gia, đều là đệ tử ưu tú lựa chọn từ Tứ Điện, quy mô này cũng không nhỏ!
Trên bầu trời, Lâm Động bay phía trước các đệ tử Hoang Điện, Bàng Thống ở bên cạnh đang nói với hắn về quy mô lần này.
- Huynh có biết Nguyên Môn phái đi bao nhiêu đệ tử không?
Lâm Động khẽ hỏi. Bạn đang đọc truyện tại
Những người này thực lực ít nhất là Lục Nguyên Niết Bàn, bọn họ là những đệ tử ưu tú nhất của bốn điện trong Đạo Tông, sẽ đại diện cho Đạo Tông tham gia cuộc Thi đấu Tông phái lần này.
Điều này chứng minh, trong số các đệ tử, bọn họ là những nhân vật kiệt xuất nhất!
Đứng hàng đầu tiên là một vài thân ảnh, có cả Lâm Động trong đó, phía sau hắn là các đại đệ tử thân truyền như Tưởng Hạo, Bàng Thống…
Ánh mắt bọn họ khi nhìn thân ảnh gầy gò trước mặt không khỏi có chút kính sợ.
Sau trận chiến ở Điện Thí lần trước, danh tiếng của Lâm Động đã đạt đến đỉnh điểm, không chỉ đệ tử Hoang Điện nghe theo hắn mà một số đại đệ tử thân truyền của ba điện còn lại cũng rất kính phục hắn.
Cuộc Thi đấu Tông phái sắp bắt đầu, đương nhiên Đạo Tông cũng bắt đầu chỉnh đốn lực lượng chuẩn bị động thân đến Dị Ma Vực.
Lâm Động đứng ở vị trí đầu tiên trong đội ngũ, nhìn bốn phía có chút vô vị, rồi nhìn thấy Ứng Hoan Hoan đứng ở trước đội ngũ của Thiên Điện cách đó không xa.
Hiển nhiên nàng thiếu nữ này cũng nhận ra ánh mắt của hắn, lập tức nhìn hắn cười thật tươi. Điều này khiến không ít đệ tử xung quanh nhìn Lâm Động với ánh mắt ngưỡng mộ. Tuy bình thường Ứng Hoan Hoan rất dễ hòa nhập với các đệ tử khác nhưng ai cũng có thể thấy thái độ của nàng với Lâm Động có chút gì đó khác…
Lâm Động cũng cười, định nói gì đó thì trên đài cao phía trước bỗng vang lên tiếng gió rít, rồi một vài thân ảnh đáp xuống, dẫn đầu chính là Chưởng giáo Đạo Tông, Ứng Huyền Tử, phía sau là Điện chủ và Phó Điện chủ của Tứ Điện.
Thấy Ứng Huyền Tử xuất hiện, những tiềng rì rầm bàn tán lập tức yên lặng, mọi ánh mắt đều nhìn thân ảnh bạch y nho nhã với ánh mắt kính sợ.
Ứng Huyền Tử đứng trên đài cao nhìn xuống các đệ tử, rồi giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng vang lên.
- Mọi người thân là đệ tử Đạo Tông chắc cũng không lạ gì mức độ nguy hiểm và tàn khốc của cuộc Thi đấu Tông phái. Đây không phải giao lưu học hỏi lẫn nhau, ở đó các ngươi chỉ có thể tin được sư huynh đệ của mình!
- Ta không muốn nói nhiều, ta chỉ hy vọng các con đi bao nhiêu người thì sẽ về với đúng số người ấy, đó chính là thành tích ưu tú nhất!
Giọng của Ứng Huyền Tử trầm thấp, ánh mắt có phần phức tạp nhìn những đệ tử vẻ mặt đầy hứng khởi. Ông biết rằng khi trở về gương mặt của những đệ tử này chắc chắn sẽ có chút lãnh đạm, những đồng bạn bên cạnh bọn họ sẽ là cái giá để bọn họ lĩnh ngộ được điều đó…
Trưởng thành, luôn phải mất đi cái gì đó!
- Cuộc thi lần này Tiếu Tiếu chỉ huy, Lâm Động, Vương Diêm trợ giúp bên cạnh. Ta hy vọng ba người các ngươi sẽ đưa được các sư huynh đệ trở về mà không thiếu một ai!
Ứng Huyền Tử nghiêm nghị nhìn ba người đứng đầu.
Ứng Tiếu Tiếu trầm giọng đáp lại.
Lâm Động và Vương Diêm ở bên cạnh nhìn nhau, cũng gật đầu, nhiệm vụ này không hề nhẹ nhàng.
- Lần này bốn vị Điện chủ cũng sẽ cùng đến Dị Ma Vực với các ngươi, nhưng sau khi vào Dị Ma Vực thì phải dựa vào bản thân mà thôi. Các ngươi đã sẵn sàng chưa?
Trên quảng trường, ánh mắt của các đệ tử đầy kiên nghị và cuồng nhiệt, không có một ai có ý định rút lui.
Ứng Huyền Tử cũng mỉm cười, rồi nhẹ nhàng nói:
- Nếu đã sẵn sàng thì động thân thôi. Trên dưới Đạo Tông ở đây đợi mọi người khải hoàn trở về!
Sau lời nói của Ứng Huyền Tử, trên những gương mặt trẻ trung kia không kìm được hiện lên vẻ đầy kích động.
Điện thủ Thiên Điện Tề Lôi cũng bước ra, vẫy tay rồi cùng ba Điện chủ còn lại bay lên không trung.
Vút vút vút!
Thấy vậy các đệ tử trên quảng trường cũng bay lên, trận hình khá chỉnh tề, rồi bọn họ cúi xuống nhìn mọi người cung tay ôm quyền.
Vô vàn đệ tử trên đỉnh núi cũng nhìn lên trời ôm quyền, rồi cùng hô vang:
- Chư vị sư huynh, hãy làm rạng danh Đạo Tông!
Tiếng hô vang vọng cả thiên địa, cũng khiến nhiệt huyết trong người sục sôi.
Lâm Động hít sâu một hơi, cảnh tượng đó cũng khiến hắn có cảm giác nhiệt huyết xông thẳng lên não.
- Đi thôi!
Tề Lôi nhìn xung quanh rồi vung tay, hô một tiếng rồi bay đi trước tiên.
Soạt!
Mấy trăm đệ tử đằng sau cũng gần như đồng thời bay theo, tiếng gió rít chói tai vang lên, rồi đoàn người tựa một đám mây đen phong quyển tàn vân bay ra khỏi Đạo Tông.
Trên cao đài, Ứng Huyền Tử nhìn đoàn người bay đi, bàn tay trong tay áo cũng không khỏi nắm lại.
Cuộc thi lần trước đệ tử Đạo Tông tổn thất nghiêm trọng, không biết lần này sẽ ra sao?
o0o
- Lần này chúng ta có ba trăm người tham gia, đều là đệ tử ưu tú lựa chọn từ Tứ Điện, quy mô này cũng không nhỏ!
Trên bầu trời, Lâm Động bay phía trước các đệ tử Hoang Điện, Bàng Thống ở bên cạnh đang nói với hắn về quy mô lần này.
- Huynh có biết Nguyên Môn phái đi bao nhiêu đệ tử không?
Lâm Động khẽ hỏi. Bạn đang đọc truyện tại
/1309
|