Trong không gian tĩnh lặng, khóe mắt Lâm Động giật lên mấy cái vì những lời của tấm bia đá kia. Hắn trầm mặc, không biết cái quen thuộc mà tấm bia đá kia nói là cái gì, là Thạch phù thần bí sao? Là Thôn Phệ Tổ Phù? Hay Càn Khôn Cổ Trận? Hay là tất cả?
- Thôn Phệ Tổ Phù cũng tìm chủ nhân khác rồi, xem ra tên đó cũng đã mất mạng!
Cái bóng trên tấm bia kia không hề để tâm đến những ý nghĩ trong đầu Lâm Động, giọng nói khàn khàn tiếp tục vang lên.
Lâm Động chớp mắt, chắc tấm bia đá đang nói đến Hắc Đồng lão nhân hồi đó, từ một số ký ức hắn có được từ Đại Hoang Cổ Bi thì dường như cả hai đều có mối liên hệ gì đó với cái thứ thần bí hắc ám quỷ dị kia.
- Trên người ngươi còn có một số thứ vũ kỹ quen thuộc, cũng khá giống với tên tiểu tử Đại Hoang Đế…
Cái bóng kia lại nói tiếp.
Khóe miệng Lâm Động không kềm được nhếch lên, đang nói đến Đại Hoang Nhân Thiên Thủ sao? Vũ kỹ này hắn cũng có được từ Đại Hoang Cổ Bi, cũng là từ một Tông phái Viễn Cổ, tuy cũng là Linh Vũ kỹ cao cấp nhưng Lâm Động ngày một nhiều thủ đoạn hơn, khi đối địch với kẻ khác cũng ít sử dùng đến vũ kỹ này.
- Tiền bối, hình như người có chút vấn đề gì đó?
Lâm Động ôm quyền với tấm bia đá, ánh mắt nhìn về những đường vân đen đang chuyển động, nhìn qua có vẻ như chúng cũng có linh trí vậy.
Hơn nữa dường như tấm bia đang trấn áp chúng, nhưng thứ đó lại đang có dấu hiệu xâm thực ngược lại tấm bia đá.
Uỳnh uỳnh!
Khi Lâm Động còn đang nhìn chăm chú những hoa văn đen quỷ dị đó, tấm bia đá bỗng rung lên dữ dội, ở bên dưới, số vân đen như hồi sinh điên cuồng bò lên trên tấm bia. Hơn nữa, khi chúng bò lên, những luồng hắc khí mang theo sức mạnh tà ác lan tỏa ra nhanh chóng bay về phía Lâm Động.
Thấy thế, sắc mặt Lâm Động kịch biến, vội lùi nhanh về sau. Tuy chỗ hắc khí ấy rất ít nhưng hắn không dám để chúng dính lên người. Cường hãn như tấm bia đá thần bí còn bị nó khiến thê thảm thế kia, hắn thật không tưởng tượng được nếu mình bị nó xâm thực thì sẽ thành thế nào.
- Hừ!
Biến cố bất ngờ này cũng khiến tấm bia đá phát ra một tiếng hừ lạnh, rồi nó rung lên, vô số tia sáng màu vàng cổ lão trào dâng, một thứ sức mạnh khó lòng hình dung trấn áp thứ ánh sáng đen kia xuống.
- Khặc khặc khặc!
Khi ấy Lâm Động có thể nghe thấy dường như có một tiếng cười phát ra, nó vô cùng tà ác lạnh lùng, đồng tử Lâm Động phải co rút lại.
Quả nhiên đám hoa văn đen ấy là một loài sinh vật quỷ dị chưa được biết đến.
Tấm bia bắn ra ánh sáng đánh tan chỗ hắc khí bay về phía Lâm Động, rồi thu lại ánh sáng.
- Tiền bối, đó là thứ gì vậy?
Khi tấm bia đã trở lại yên tĩnh, Lâm Động không kìm được hỏi.
Tấm bia đá trầm mặc một lúc, bề mặt bỗng tràn lên ánh sáng, dường như biến thành một tấm gương vậy.
Trên tấm gương đó xuất hiện một cảnh tượng, có lẽ đó là vùng thiên địa bao la vô tận, Lâm Động có thể thấy một tấm bia đã khổng lồ trong đó, là Đại Hoang Vu Bi.
Trên bầu trời xung quanh Đại Hoang Vu Bi còn thấy không ít bóng người lơ lửng. Tuy Lâm Động không thể nhìn rõ được dáng vẻ bọn họ, nhưng từ khí thế của bọn họ, có thể biết chắc chắn bọn họ là những cường giả đỉnh cấp trong thiên địa.
Lúc này, ở phía trước cách xa tấm bia và những cường giả kia, không gian dường như xuất hiện một tầng đứt đoạn, hắc khí tràn lan, dường như cả thiên địa cũng phát ra tiếng kêu ai oán. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Thôn Phệ Tổ Phù cũng tìm chủ nhân khác rồi, xem ra tên đó cũng đã mất mạng!
Cái bóng trên tấm bia kia không hề để tâm đến những ý nghĩ trong đầu Lâm Động, giọng nói khàn khàn tiếp tục vang lên.
Lâm Động chớp mắt, chắc tấm bia đá đang nói đến Hắc Đồng lão nhân hồi đó, từ một số ký ức hắn có được từ Đại Hoang Cổ Bi thì dường như cả hai đều có mối liên hệ gì đó với cái thứ thần bí hắc ám quỷ dị kia.
- Trên người ngươi còn có một số thứ vũ kỹ quen thuộc, cũng khá giống với tên tiểu tử Đại Hoang Đế…
Cái bóng kia lại nói tiếp.
Khóe miệng Lâm Động không kềm được nhếch lên, đang nói đến Đại Hoang Nhân Thiên Thủ sao? Vũ kỹ này hắn cũng có được từ Đại Hoang Cổ Bi, cũng là từ một Tông phái Viễn Cổ, tuy cũng là Linh Vũ kỹ cao cấp nhưng Lâm Động ngày một nhiều thủ đoạn hơn, khi đối địch với kẻ khác cũng ít sử dùng đến vũ kỹ này.
- Tiền bối, hình như người có chút vấn đề gì đó?
Lâm Động ôm quyền với tấm bia đá, ánh mắt nhìn về những đường vân đen đang chuyển động, nhìn qua có vẻ như chúng cũng có linh trí vậy.
Hơn nữa dường như tấm bia đang trấn áp chúng, nhưng thứ đó lại đang có dấu hiệu xâm thực ngược lại tấm bia đá.
Uỳnh uỳnh!
Khi Lâm Động còn đang nhìn chăm chú những hoa văn đen quỷ dị đó, tấm bia đá bỗng rung lên dữ dội, ở bên dưới, số vân đen như hồi sinh điên cuồng bò lên trên tấm bia. Hơn nữa, khi chúng bò lên, những luồng hắc khí mang theo sức mạnh tà ác lan tỏa ra nhanh chóng bay về phía Lâm Động.
Thấy thế, sắc mặt Lâm Động kịch biến, vội lùi nhanh về sau. Tuy chỗ hắc khí ấy rất ít nhưng hắn không dám để chúng dính lên người. Cường hãn như tấm bia đá thần bí còn bị nó khiến thê thảm thế kia, hắn thật không tưởng tượng được nếu mình bị nó xâm thực thì sẽ thành thế nào.
- Hừ!
Biến cố bất ngờ này cũng khiến tấm bia đá phát ra một tiếng hừ lạnh, rồi nó rung lên, vô số tia sáng màu vàng cổ lão trào dâng, một thứ sức mạnh khó lòng hình dung trấn áp thứ ánh sáng đen kia xuống.
- Khặc khặc khặc!
Khi ấy Lâm Động có thể nghe thấy dường như có một tiếng cười phát ra, nó vô cùng tà ác lạnh lùng, đồng tử Lâm Động phải co rút lại.
Quả nhiên đám hoa văn đen ấy là một loài sinh vật quỷ dị chưa được biết đến.
Tấm bia bắn ra ánh sáng đánh tan chỗ hắc khí bay về phía Lâm Động, rồi thu lại ánh sáng.
- Tiền bối, đó là thứ gì vậy?
Khi tấm bia đã trở lại yên tĩnh, Lâm Động không kìm được hỏi.
Tấm bia đá trầm mặc một lúc, bề mặt bỗng tràn lên ánh sáng, dường như biến thành một tấm gương vậy.
Trên tấm gương đó xuất hiện một cảnh tượng, có lẽ đó là vùng thiên địa bao la vô tận, Lâm Động có thể thấy một tấm bia đã khổng lồ trong đó, là Đại Hoang Vu Bi.
Trên bầu trời xung quanh Đại Hoang Vu Bi còn thấy không ít bóng người lơ lửng. Tuy Lâm Động không thể nhìn rõ được dáng vẻ bọn họ, nhưng từ khí thế của bọn họ, có thể biết chắc chắn bọn họ là những cường giả đỉnh cấp trong thiên địa.
Lúc này, ở phía trước cách xa tấm bia và những cường giả kia, không gian dường như xuất hiện một tầng đứt đoạn, hắc khí tràn lan, dường như cả thiên địa cũng phát ra tiếng kêu ai oán. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1309
|