- Lần này nơi mà chúng ta đi, gọi là Huyết Nham Địa, cách Đạo Tông khoảng năm ngày lộ trình, bởi vì khu vực đó vừa đúng là nơi giao nhau của một vài Tông phái siêu cấp, cho nên cũng trở thành khu vực hỗn loạn không ai quản lý, thậm chí một vài Tông phái còn niêm yết danh sách truy nã những kẻ hung sát cường hãn ở nơi đó, gọi là Tông Phái Thông Tập Bảng, thường xuyên xuất hiện ở nơi đó nữa.
Thanh Điêu lướt qua chân trời xanh thẳm, trên lưng Thanh Điêu đó, Ứng Hoan Hoan cùng ba người Lâm Động đang nói đến tin tức có liên quan đến nhiệm vụ lần này.
- Tông Phái Thông Tập Bảng…
Thân thể Lâm Động khẽ rung nhẹ một cái. Trong khoảng thời gian ở Hoang Điện này, hắn cũng đã có chút hiểu biết đối với Đông Huyền Vực. Mà cái loại Tông Phái Thông Tập Bảng này, là do một vài Tông phái siêu cấp liên thủ phát hành, những người có thể đăng tên trên danh sách này, không ai không phải là kẻ có thủ đoạn kinh người, đẳng cấp thực lực cao siêu.
- Tiền bối Chu Thông năm đó đã từng được đăng trên Tông Phái Thông Tập Bảng này, hơn nữa còn là danh xứng với thực đứng ở đầu bảng. Đương nhiên, đây là do Nguyên Môn tự mình tuyên bố, về sau dưới sự phản đối của Đạo Tông chúng ta nên đã hủy bỏ rồi.
Lâm Động ngạc nhiên chợt dở khóc dở cười, vị tiền bối Chu Thông này thật đúng là đi đến đâu cũng không an định. Sau khi đến Đạo Tông, việc hắn nghe được nhiều nhất, e rằng là đủ loại công tích vĩ đại của vị tiền bối này.
Nhưng mà bởi vì vậy cũng có thể nhìn ra được điểm đáng sợ của những kẽ ở trên Tông Phái Thông Tập Bảng này. Có thể sau khi đắc tội với một vài Tông phái siêu cấp vẫn có thể sống được tiêu tiêu sái sái, không chút bản lĩnh thực sự thật đúng là rất khó làm được chuyện này!
- Cho nên đi đến Huyết Nham Địa lần này, cố gắng đừng gây thêm chuyện. Tuy rằng chúng ta là đệ tử của Đạo Tông, nhưng mà nơi long địa hỗn tạp Huyết Nham Địa này, uy áp của các Tông phái siêu cấp đối với bọn họ mà nói cũng giảm xuống không ít đâu.
Ứng Hoan Hoan mở to mắt nhìn Lâm Động, khuyên bảo.
Lâm Động bất dắc dĩ nhếch miệng, bị một nha đầu không cách biệt tuổi lắm chỉ giáo như vậy, thật là làm cho hắn cảm giác có chút quái dị.
- Đạo Tông chúng ta có một cái quặng mỏ Niết Bàn Tinh Khoáng ở chỗ đó, dạo này ở đó có chút động tĩnh, quấy nhiễu đến sự khai thác quặng mỏ, mà nhiệm vụ của chúng ta là xem xét đó là chuyện gì. Có lẽ chỉ là Yêu thú quấy phá mà thôi. Nhiệm vụ này cũng không quá khó khăn, nếu như mọi chuyện thuận lợi thì khoảng nửa tháng là có thể trở về!
Ứng Hoan Hoan nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, đối với Niết Bàn Tinh Khoáng hắn cũng có biết một chút. Cái này cũng không khác biệt mấy với Niết Bàn Đan, trong đó không chỉ bao hàm nguyên lực thiên địa thuần khiết, mà còn có trộn lẫn Niết Bàn Khí, cái loại tinh khoáng này đối với các đại Tông phái siêu cấp mà nói đều là tài nguyên rất quan trọng. Bởi vì những Đan Hà bên trong các Tông phái đó mỗi năm đều cần bổ sung một lượng lớn Niết Bàn Tinh Khoáng, nếu không, Đan Hà sớm muộn gì cũng sẽ dần dần khô kiệt.
- Ha ha, có Hoan Hoan tiểu sư tỷ dẫn đầu, có lẽ nhiệm vụ lần này cũng không có gì khó khăn, chúng ta cứ coi như ra ngoài du lịch một chuyến thôi. Huyết Nham Địa tuy hỗn loạn, nhưng Đấu giá hội ở trong này lại tương đối phát đạt, các loại kỳ vật đều có thể gặp phải, đến lúc đó nói không chừng chúng ta cũng có thể đi quan sát một chút!
Bên cạnh Ứng Hoan Hoan, tên mặc áo trắng cũng mở miệng cười nói.
Qua cuộc chuyện trò trên đường đi, Lâm Động đã có chút hiều biết về hai người này. Nam tử áo trắng, tên là Khương Côn, chính là một đại đệ tử thân truyền trong Địa Điện, thực lực ở vào Thất Nguyên Niết Bàn. Còn nam tử áo đen kia tên là Viên Lăng, là đại đệ tử thân truyền của Hồng Điện, thực lực tương đương với Khương Côn.
Chuyến đi này trong số bốn người bọn họ, nếu như nhìn từ bề ngoài, thực lực Ứng Hoan Hoan hẳn là mạnh nhất, nguyên lực phát ra trên toàn thân nàng mạnh hơn hẳn hai người Khương Côn, có lẽ là đã đạt đến cấp độ Thất Nguyên Niết Bàn đỉnh phong. Mà còn không biết vì sao, trên người nàng, Lâm Động mơ hồ cảm thấy một chút ba động không tầm thường. Có thể thấy, thiếu nữ trước mắt này chắc có lẽ không chỉ đơn giản như biểu hiện bên ngoài vậy!
Lâm Động cười cười. Cũng có chút thả lỏng trong lòng, dù sao thì sau khi đến Đông Huyền Vực hắn vẫn chưa ra ngoài, lần này cứ coi như tìm hiểu sự đời vậy.
o0o
Huyết Nham Địa cách Đạo Tông một đoạn không ngắn, mặc dù là tốc độ bay của Thanh Điêu cũng rất nhanh, nhưng lộ trình này vẫn mất thời gian khoảng năm ngày như cũ.
Sáng sớm ngày thứ sáu bọn họ mới đến nơi. Ngồi trên lưng Thanh Điêu, Lâm Động bỗng có chút cảm ứng, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt trông về phía xa. Chỉ thấy được ở nơi xa xôi phía trước vốn dĩ là rừng cây xanh um đột nhiên chấm dứt, một mảng lớn hỏa hồng sắc bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra.
Cái màu sắc hỏa hồng đó giống hệt như là mặt đất bị máu tươi thẫm đẫm vậy, một loại mùi vị hung sát nhàn nhạt từ khắp mặt đất bốc lên…
Lúc tiếp cận phiến địa vực này, Lâm Động có thể cảm nhận được khí tức của thiên địa xung quanh mình trở nên hỗn tạp. Những luồng khí tức này phần lớn đều ẩn chứa một tia hung khí. Tại một vài chỗ tối tăm, cũng có những ánh mắt có chút hung sát và âm u lạnh lẽo nhìn về phía đầu Thanh Điêu đang bay qua trên bầu trời.
Đây đúng là một địa phương bất thiện a!
Lâm Động nhíu mày, trong lòng toát ra ý nghĩ này. Xem ra nơi này đúng như những gì Ứng Hoan Hoan nói, là nơi rất hỗn loạn!
- Đến Huyết Nham Địa rồi!
Chỗ gần đầu của Thanh Điêu, Ứng Hoan Hoan cũng duỗi nhẹ tấm lưng mệt mỏi, chợt cười dịu dàng mà nói:
- Đi chỗ quặng mỏ trước đi, Đạo Tông chúng ta có đệ tử đóng ở đó!
Đối với những lời của nàng, hai người Khương Côn tự nhiên sẽ không phản đối, Lâm Động mới đến cũng chưa quen thuộc đường đi, cho nên phần lớn quyết định đều do Ứng Hoan Hoan tự định lấy.
Lúc này bàn tay trắng nõn của Ứng Hoan Hoan vỗ nhẹ, Thanh Điêu liền vỗ mạnh hai cánh cực lớn, chuyển phương hướng, tốc độ nhanh chóng nhanh hơn.
Lần bay này chỉ mất nửa giờ, sau đó Lâm Động liền nhìn thấy một sơn mạch đỏ thẫm hiện ra trong tầm mắt. Bên trong sơn mạch, lờ mờ có thể nhìn thấy một vài kiến trúc và bóng người nghiêng nghiêng.
Ứng Hoan Hoan dường như không xa lạ với nơi này, chỉ nghiêng mắt nhìn phía bên dưới, sau đó liền chỉ huy Thanh Điêu giảm tốc độ lại, cuối cùng lượn vòng trên một đỉnh núi, rồi từ từ đáp xuống.
Địa điểm mà bọn họ đáp xuống vừa khéo là trên một bãi đá, sau khi Thanh Điêu đáp xuống không lâu, cách đó không xa có một âm thanh xé gió truyền đến, sau đó mười mấy bóng người lướt đến, nhìn huy hiệu trước ngực bọn họ, hiển nhiên đều là đệ tử của Đạo Tông.
Mười mấy người lướt đến đó lúc nhìn thấy Ứng Hoan Hoan, sự cảnh giác vốn có trên khuôn mặt đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một sắc mặt cung kính. Bạn đang đọc truyện tại
Thanh Điêu lướt qua chân trời xanh thẳm, trên lưng Thanh Điêu đó, Ứng Hoan Hoan cùng ba người Lâm Động đang nói đến tin tức có liên quan đến nhiệm vụ lần này.
- Tông Phái Thông Tập Bảng…
Thân thể Lâm Động khẽ rung nhẹ một cái. Trong khoảng thời gian ở Hoang Điện này, hắn cũng đã có chút hiểu biết đối với Đông Huyền Vực. Mà cái loại Tông Phái Thông Tập Bảng này, là do một vài Tông phái siêu cấp liên thủ phát hành, những người có thể đăng tên trên danh sách này, không ai không phải là kẻ có thủ đoạn kinh người, đẳng cấp thực lực cao siêu.
- Tiền bối Chu Thông năm đó đã từng được đăng trên Tông Phái Thông Tập Bảng này, hơn nữa còn là danh xứng với thực đứng ở đầu bảng. Đương nhiên, đây là do Nguyên Môn tự mình tuyên bố, về sau dưới sự phản đối của Đạo Tông chúng ta nên đã hủy bỏ rồi.
Lâm Động ngạc nhiên chợt dở khóc dở cười, vị tiền bối Chu Thông này thật đúng là đi đến đâu cũng không an định. Sau khi đến Đạo Tông, việc hắn nghe được nhiều nhất, e rằng là đủ loại công tích vĩ đại của vị tiền bối này.
Nhưng mà bởi vì vậy cũng có thể nhìn ra được điểm đáng sợ của những kẽ ở trên Tông Phái Thông Tập Bảng này. Có thể sau khi đắc tội với một vài Tông phái siêu cấp vẫn có thể sống được tiêu tiêu sái sái, không chút bản lĩnh thực sự thật đúng là rất khó làm được chuyện này!
- Cho nên đi đến Huyết Nham Địa lần này, cố gắng đừng gây thêm chuyện. Tuy rằng chúng ta là đệ tử của Đạo Tông, nhưng mà nơi long địa hỗn tạp Huyết Nham Địa này, uy áp của các Tông phái siêu cấp đối với bọn họ mà nói cũng giảm xuống không ít đâu.
Ứng Hoan Hoan mở to mắt nhìn Lâm Động, khuyên bảo.
Lâm Động bất dắc dĩ nhếch miệng, bị một nha đầu không cách biệt tuổi lắm chỉ giáo như vậy, thật là làm cho hắn cảm giác có chút quái dị.
- Đạo Tông chúng ta có một cái quặng mỏ Niết Bàn Tinh Khoáng ở chỗ đó, dạo này ở đó có chút động tĩnh, quấy nhiễu đến sự khai thác quặng mỏ, mà nhiệm vụ của chúng ta là xem xét đó là chuyện gì. Có lẽ chỉ là Yêu thú quấy phá mà thôi. Nhiệm vụ này cũng không quá khó khăn, nếu như mọi chuyện thuận lợi thì khoảng nửa tháng là có thể trở về!
Ứng Hoan Hoan nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, đối với Niết Bàn Tinh Khoáng hắn cũng có biết một chút. Cái này cũng không khác biệt mấy với Niết Bàn Đan, trong đó không chỉ bao hàm nguyên lực thiên địa thuần khiết, mà còn có trộn lẫn Niết Bàn Khí, cái loại tinh khoáng này đối với các đại Tông phái siêu cấp mà nói đều là tài nguyên rất quan trọng. Bởi vì những Đan Hà bên trong các Tông phái đó mỗi năm đều cần bổ sung một lượng lớn Niết Bàn Tinh Khoáng, nếu không, Đan Hà sớm muộn gì cũng sẽ dần dần khô kiệt.
- Ha ha, có Hoan Hoan tiểu sư tỷ dẫn đầu, có lẽ nhiệm vụ lần này cũng không có gì khó khăn, chúng ta cứ coi như ra ngoài du lịch một chuyến thôi. Huyết Nham Địa tuy hỗn loạn, nhưng Đấu giá hội ở trong này lại tương đối phát đạt, các loại kỳ vật đều có thể gặp phải, đến lúc đó nói không chừng chúng ta cũng có thể đi quan sát một chút!
Bên cạnh Ứng Hoan Hoan, tên mặc áo trắng cũng mở miệng cười nói.
Qua cuộc chuyện trò trên đường đi, Lâm Động đã có chút hiều biết về hai người này. Nam tử áo trắng, tên là Khương Côn, chính là một đại đệ tử thân truyền trong Địa Điện, thực lực ở vào Thất Nguyên Niết Bàn. Còn nam tử áo đen kia tên là Viên Lăng, là đại đệ tử thân truyền của Hồng Điện, thực lực tương đương với Khương Côn.
Chuyến đi này trong số bốn người bọn họ, nếu như nhìn từ bề ngoài, thực lực Ứng Hoan Hoan hẳn là mạnh nhất, nguyên lực phát ra trên toàn thân nàng mạnh hơn hẳn hai người Khương Côn, có lẽ là đã đạt đến cấp độ Thất Nguyên Niết Bàn đỉnh phong. Mà còn không biết vì sao, trên người nàng, Lâm Động mơ hồ cảm thấy một chút ba động không tầm thường. Có thể thấy, thiếu nữ trước mắt này chắc có lẽ không chỉ đơn giản như biểu hiện bên ngoài vậy!
Lâm Động cười cười. Cũng có chút thả lỏng trong lòng, dù sao thì sau khi đến Đông Huyền Vực hắn vẫn chưa ra ngoài, lần này cứ coi như tìm hiểu sự đời vậy.
o0o
Huyết Nham Địa cách Đạo Tông một đoạn không ngắn, mặc dù là tốc độ bay của Thanh Điêu cũng rất nhanh, nhưng lộ trình này vẫn mất thời gian khoảng năm ngày như cũ.
Sáng sớm ngày thứ sáu bọn họ mới đến nơi. Ngồi trên lưng Thanh Điêu, Lâm Động bỗng có chút cảm ứng, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt trông về phía xa. Chỉ thấy được ở nơi xa xôi phía trước vốn dĩ là rừng cây xanh um đột nhiên chấm dứt, một mảng lớn hỏa hồng sắc bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra.
Cái màu sắc hỏa hồng đó giống hệt như là mặt đất bị máu tươi thẫm đẫm vậy, một loại mùi vị hung sát nhàn nhạt từ khắp mặt đất bốc lên…
Lúc tiếp cận phiến địa vực này, Lâm Động có thể cảm nhận được khí tức của thiên địa xung quanh mình trở nên hỗn tạp. Những luồng khí tức này phần lớn đều ẩn chứa một tia hung khí. Tại một vài chỗ tối tăm, cũng có những ánh mắt có chút hung sát và âm u lạnh lẽo nhìn về phía đầu Thanh Điêu đang bay qua trên bầu trời.
Đây đúng là một địa phương bất thiện a!
Lâm Động nhíu mày, trong lòng toát ra ý nghĩ này. Xem ra nơi này đúng như những gì Ứng Hoan Hoan nói, là nơi rất hỗn loạn!
- Đến Huyết Nham Địa rồi!
Chỗ gần đầu của Thanh Điêu, Ứng Hoan Hoan cũng duỗi nhẹ tấm lưng mệt mỏi, chợt cười dịu dàng mà nói:
- Đi chỗ quặng mỏ trước đi, Đạo Tông chúng ta có đệ tử đóng ở đó!
Đối với những lời của nàng, hai người Khương Côn tự nhiên sẽ không phản đối, Lâm Động mới đến cũng chưa quen thuộc đường đi, cho nên phần lớn quyết định đều do Ứng Hoan Hoan tự định lấy.
Lúc này bàn tay trắng nõn của Ứng Hoan Hoan vỗ nhẹ, Thanh Điêu liền vỗ mạnh hai cánh cực lớn, chuyển phương hướng, tốc độ nhanh chóng nhanh hơn.
Lần bay này chỉ mất nửa giờ, sau đó Lâm Động liền nhìn thấy một sơn mạch đỏ thẫm hiện ra trong tầm mắt. Bên trong sơn mạch, lờ mờ có thể nhìn thấy một vài kiến trúc và bóng người nghiêng nghiêng.
Ứng Hoan Hoan dường như không xa lạ với nơi này, chỉ nghiêng mắt nhìn phía bên dưới, sau đó liền chỉ huy Thanh Điêu giảm tốc độ lại, cuối cùng lượn vòng trên một đỉnh núi, rồi từ từ đáp xuống.
Địa điểm mà bọn họ đáp xuống vừa khéo là trên một bãi đá, sau khi Thanh Điêu đáp xuống không lâu, cách đó không xa có một âm thanh xé gió truyền đến, sau đó mười mấy bóng người lướt đến, nhìn huy hiệu trước ngực bọn họ, hiển nhiên đều là đệ tử của Đạo Tông.
Mười mấy người lướt đến đó lúc nhìn thấy Ứng Hoan Hoan, sự cảnh giác vốn có trên khuôn mặt đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một sắc mặt cung kính. Bạn đang đọc truyện tại
/1309
|