Sau khi cuộc so tài giữa Lâm Động và Tưởng Hạo kết thúc, Hoang Điện có thêm một vị đại đệ tử thân truyền. Chắc chắn khi tin này truyền đi sẽ gây chấn động không nhỏ trong Đạo Tông. Dù sao thì mấy năm nay chẳng có đệ tử nào mới vào Đạo Tông không đến một tháng đã trở thành đại đệ tử thân truyền của một điện rồi.
Sau khi tuyên bố Lâm Động trở thành đại đệ tử thân truyền thứ năm của Hoang Điện, Trần Chân vung tay áo, mọi người nhìn thấy mặt đất bên cạnh bốn thạch đài lúc trước đột nhiên nhô lên, nguyên lực hùng hồn trực tiếp biến thành một cái thạch đài thứ năm khác.
Mà ở đây, trong những cuộc so tài hàng tháng sau này, cái này sẽ là chỗ ngồi riêng của Lâm Động. Đó là một sự tượng trưng cho thân phận, Lâm Động cũng không khách khí, thân hình lóe lên, bay về phía thạch đài kia.
- Ha ha, Lâm Động sư đệ, chúc mừng!
Trên gương mặt nghiêm nghị của Bàng Thống hiện nụ cười, nhìn Lâm Động nói.
Ba người còn lại cũng gật đầu với Lâm Động. Nếu là trước đây bọn họ vẫn khá coi thường Lâm Động vì xuất thân của hắn, nhưng giờ suy nghĩ ấy đã biến mất hoàn toàn. Lực chiến đấu kinh người mà Lâm Động thể hiện vừa rồi cũng khiến bọn họ không dám có chút coi thường.
- Sau này mong bốn vị sư huynh chiếu cố nhiều hơn!
Lâm Động cười, thời gian hắn tu luyện ở Hoang Điện còn dài, đương nhiên hắn không muốn làm ra vẻ cao ngạo mà làm hỏng quan hệ sư huynh đệ. Sau khi trải qua cuộc chiến thảm khốc ở Chiến trường Viễn Cổ, hắn cũng rất vui mừng vì không khí ở Hoang Điện. Dù sao trên thế gian này chẳng ai lại thích lúc nào cũng phải tranh đấu cả!
Nhìn nụ cười thân thiện của Lâm Động, bốn người Bàng Thống cũng gật đầu cười, trong lòng không khỏi có chút cảm thán. Những việc Lâm Động đã trải qua cũng khiến bọn họ hiểu được Lâm Động có khí phách và quyết đoán. Bọn họ cũng hiểu qua về sự tàn khốc của các Vương triều Siêu cấp, Lâm Động chỉ xuất thân từ Vương triều Hạ cấp mà từng bước đi đến được đây, những gì hắn phải bỏ ra, nếu kể tỉ mỉ chắc khiến bọn họ phải chấn kinh.
- Tiềm lực của tiểu sư đệ phi phàm, chẳng trách Trần Chân và Ngộ Đạo sư thúc lại xem trọng như vậy…
Bốn người nhìn nhau, đều nhìn ra được ý tứ trong mắt đối phương.
Sau khi chào hỏi bốn người Bàng Thống, Lâm Động ngồi lên thạch đài của mình, rồi ngẩng đầu lên. Độ cao của thạch đài có thể khiến hắn nhìn xuống cả đỉnh núi, khi nhìn ra xa thì thấy cả biển người có đến hàng vạn đệ tử, ánh mắt nhìn hắn đều tràn đầy kính sợ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Sau khi tuyên bố Lâm Động trở thành đại đệ tử thân truyền thứ năm của Hoang Điện, Trần Chân vung tay áo, mọi người nhìn thấy mặt đất bên cạnh bốn thạch đài lúc trước đột nhiên nhô lên, nguyên lực hùng hồn trực tiếp biến thành một cái thạch đài thứ năm khác.
Mà ở đây, trong những cuộc so tài hàng tháng sau này, cái này sẽ là chỗ ngồi riêng của Lâm Động. Đó là một sự tượng trưng cho thân phận, Lâm Động cũng không khách khí, thân hình lóe lên, bay về phía thạch đài kia.
- Ha ha, Lâm Động sư đệ, chúc mừng!
Trên gương mặt nghiêm nghị của Bàng Thống hiện nụ cười, nhìn Lâm Động nói.
Ba người còn lại cũng gật đầu với Lâm Động. Nếu là trước đây bọn họ vẫn khá coi thường Lâm Động vì xuất thân của hắn, nhưng giờ suy nghĩ ấy đã biến mất hoàn toàn. Lực chiến đấu kinh người mà Lâm Động thể hiện vừa rồi cũng khiến bọn họ không dám có chút coi thường.
- Sau này mong bốn vị sư huynh chiếu cố nhiều hơn!
Lâm Động cười, thời gian hắn tu luyện ở Hoang Điện còn dài, đương nhiên hắn không muốn làm ra vẻ cao ngạo mà làm hỏng quan hệ sư huynh đệ. Sau khi trải qua cuộc chiến thảm khốc ở Chiến trường Viễn Cổ, hắn cũng rất vui mừng vì không khí ở Hoang Điện. Dù sao trên thế gian này chẳng ai lại thích lúc nào cũng phải tranh đấu cả!
Nhìn nụ cười thân thiện của Lâm Động, bốn người Bàng Thống cũng gật đầu cười, trong lòng không khỏi có chút cảm thán. Những việc Lâm Động đã trải qua cũng khiến bọn họ hiểu được Lâm Động có khí phách và quyết đoán. Bọn họ cũng hiểu qua về sự tàn khốc của các Vương triều Siêu cấp, Lâm Động chỉ xuất thân từ Vương triều Hạ cấp mà từng bước đi đến được đây, những gì hắn phải bỏ ra, nếu kể tỉ mỉ chắc khiến bọn họ phải chấn kinh.
- Tiềm lực của tiểu sư đệ phi phàm, chẳng trách Trần Chân và Ngộ Đạo sư thúc lại xem trọng như vậy…
Bốn người nhìn nhau, đều nhìn ra được ý tứ trong mắt đối phương.
Sau khi chào hỏi bốn người Bàng Thống, Lâm Động ngồi lên thạch đài của mình, rồi ngẩng đầu lên. Độ cao của thạch đài có thể khiến hắn nhìn xuống cả đỉnh núi, khi nhìn ra xa thì thấy cả biển người có đến hàng vạn đệ tử, ánh mắt nhìn hắn đều tràn đầy kính sợ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1309
|