Ở trên bầu trời, kim quang xung quanh người Lâm Động cũng dần tan đi, áp lực sắc bén đó cũng dần tiêu tán, sau đó thân hình của hắn dưới sự chú ý của tất cả mọi người, chậm rãi đáp xuống một bình đài ở phía dưới.
Khi thân hình hắn vừa đáp xuống, đám người Mạc Lăng vốn đã đợi từ lâu liền tiến lên, vẻ mặt vô cùng vui mừng.
- Chúc mừng Lâm Động huynh thành công vượt qua Niết Bàn Kiếp!
Nghe thấy lời chúc mừng của bọn họ, Lâm Động cũng khẽ mỉm cười, sau đó ánh mắt nhìn lướt qua, rồi khẽ sững lại, bởi hắn không thấy bóng dáng của hai người đám Tiểu điêu.
- Tiểu điêu bọn họ đâu?
- Hai người đám Lâm Điêu huynh ba ngày trước đã rời khỏi Đạo Tông, trước khi đi dặn chúng ta giao thứ này cho huynh!
Mạc Lăng nhún vai, bọn họ cũng biết Tiểu điêu bản lĩnh vô cùng cao cường, do vậy cũng không hề cảm thấy kỳ lạ với những hành động kỳ lạ của bọn họ. Trong lúc nói, Mạc Lăng cũng giơ bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một đạo kim quang, từ trong đạo kim quang đó, Lâm Động có thể cảm nhận thấy một chút khí tức Yêu linh của Tiểu điêu.
- Đi rồi?
Lâm Động khẽ thở dài một cái, mím nhẹ môi, sau đó cầm lấy đạo kim quang đó. Đạo kim quang vừa vào tay liền xâm nhập luôn vào trong thân thể Lâm Động, một đạo thân ảnh mờ nhạt liền hiện ra trong đầu hắn, đó chính là Tiểu điêu!
- Lâm Động, ta đưa Tiểu Viêm đi trước, ở Đông Huyền Vực này có một nơi rất tốt cho việc tu luyện của hắn, ngươi ở Đạo Tông sẽ vô cùng an toàn, ta cũng có thể an tâm ra đi. Đợi khi Tiểu Viêm đã tu luyện xong, ta sẽ đưa hắn quay lại, nhân tiện ta cũng khôi phục một chút thực lực. Sau này sẽ còn không ít việc cần làm!
Nói đến đây, khuôn mặt tuấn tú của Tiểu điêu có chút ngưng trọng, thanh âm cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Lâm Động trầm mặc, hắn biết trước kia nhất định đã có không ít việc xảy ra, Tiểu điêu là chủ nhân đời trước của Thạch phù thần bí, nhưng cuối cùng lại bị kẻ khác ép tới bước đường đó, nếu sau đó không phải gặp được Lâm Động thì e rằng hắn cũng sẽ dần hồn tiêu phách tán ở trong Thạch phù, kết cục sẽ vô cùng thê thảm.
- Tính cách của ngươi ta biết rất rõ, nếu ta có chuyện gì, ngươi cho dù chết cũng sẽ ra tay, nhưng ta muốn nói với ngươi, sau này ngươi muốn giúp được ta thì phải nâng cao thực lực của mình lên, nếu không, những việc đó, ta sẽ tự mình giải quyết! Một khi đã nhận ngươi là huynh đệ, ta cũng không muốn ngươi chết một cách vô ích. Kẻ thù năm xưa đã có thể ép ta tới bước đường đó tuyệt đối không phải hạng đơn giản! Ta để một chút dấu ấn Yêu linh lại trong cơ thể ngươi, sau này có việc cần thì sẽ trực tiếp liên lạc với ngươi. Còn nếu ngươi gặp chuyện thì cứ chấn vỡ dấu ấn Yêu linh, ta sẽ giúp ngươi. Huynh đệ của ta tuyệt đối không để Đạo Tông ức hiếp được! Ngoài ra, ba người chúng ta, tuy con hổ ngốc Tiểu Viêm vẫn luôn ngã về phía ngươi, nhưng nếu ngươi muốn làm Đại ca của ta thì phải có bản lĩnh thực sự. Hắc hắc, nếu không ta tuyệt đối không đồng ý! Do vậy, trong thời gian này, hãy nỗ lực tu luyện!
Thanh âm dần tan đi, hư ảnh của Tiểu điêu cũng dần tan biến, cuối cùng hóa thành một đạo kim quang, nhập vào trong thân thể Lâm Động.
- Cái tên này…
Lâm Động khẽ mím môi, nắm tay nắm chặt lại, ngẩng đầu lên hít sâu một hơi.
- Yên tâm, tuy ngươi không chịu thừa nhận, nhưng để ngươi sau này cam tâm tình nguyện gọi một tiếng Đại ca, ta nhất định sẽ vượt qua ngươi, sau này, ba huynh đệ chúng ta nhất định sẽ cùng nhau tung hoành trong thiên địa này!
Năm xưa bọn chúng từ trấn Thanh Dương nhỏ bé đi ra, bọn chúng lúc đó là một thiếu niên yếu ớt và một Yêu linh lúc nào cũng có thể hồn tiêu phách tán, từ một góc độ nào đó, hai người có thể coi như là dựa vào nhau cùng tới ngày hôm nay, tình cảm đó quả thực người thường khó mà có được.
Lâm Động dần khống chế những cảm xúc ở trong lòng mình, dù sao đây vẫn chưa thể coi là sinh ly tử biệt, với thực lực hiện tại của hắn cũng đã có thể tự bảo vệ cho mình, càng không cần lo lắng tới vấn đề an toàn của hai người bọn Tiểu điêu. Tiểu điêu hiện tại đã có nhục thân của Thiên Yêu Điêu, cho dù đối mặt với cường giả Sinh Huyền Cảnh thì cũng không hề ở thế hạ phong, thực lực đó ở Đông Huyền Vực này đã có thể coi là cường giả, chỉ cần không gặp bất ngờ gì thì tuyệt đối an toàn!
Bây giờ cần quan tâm là làm cách nào để lĩnh ngộ thành công Đại Hoang Vu Kinh.
Khống chế xong cảm xúc trong lòng, Lâm Động ngẩng đầu lên, vừa định nói thì đột nhiên cảm nhận thấy ánh mắt có chút áp lực đang hướng vào phía hắn, hắn khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn lại, ánh mắt nhìn về phía người đang nhìn hắn.
Lâm Động nhìn thấy một nam tử mặc áo đỏ sẫm, hai tay ôm ngực, sắc mặt lạnh lùng, tuy không nói gì nhưng lại có một cỗ áp lực cường đại tỏa ra.
Ở phía sau nam tử đó, Lâm Động nhìn thấy Đồng Xuyên, sắc mặt có chút ngượng ngùng, ánh mắt khẽ nhíu lại, liền đoán ra chân tướng.
- Lần này Lâm Động huynh đã gây ra chấn động lớn, ngay cả tứ đại đệ tử chân truyền đang bế quan của Hoang Điện cũng đã bị kinh động. Người đó tên là Tưởng Hạo, là người rất nổi tiếng của Hoang Điện, lại rất hay bảo vệ đám huynh đệ của mình, Đồng Xuyên là người của phe hắn, do vậy ngươi cần phải cẩn thận!
Mạc Lăng đứng phía sau lưng Lâm Động khẽ nói, dù sao Tưởng Hạo cũng là một trong tứ đại đệ tử chân truyền, là một trong những đệ tử xuất sắc nhất của Hoang Điện.
Lâm Động khẽ gật đầu, hắn hiểu rõ trong đám đệ tử của Hoang Điện cũng phân chia phe phái, trong đó hiển nhiên phe phái của tứ đại đệ tử chân truyền là lớn mạnh nhất, lần này hắn đã đoạt mất tư cách Đan Hà Quán Đỉnh của Đồng Xuyên, tuy là danh chính ngôn thuận, nhưng có lẽ sẽ có người thầm không hài lòng, dù sao ở đâu cũng đều có cạnh tranh.
Trong lòng Lâm Động thầm nghĩ, ánh mắt hắn nhìn về ba phía còn lại, ở đó có ba đại đệ tử chân truyền khác. Trên người của ba người này, hắn có thể cảm nhận thấy cỗ áp lực không hề thua kém Tưởng Hạo. Theo suy đoán của hắn, e rằng bốn người này đều đã là cường giả Thất Nguyên Niết Bàn, không hổ danh là đệ tử ưu tú của Hoang Điện!
Lâm Động thầm cảm thán, Hoang Điện tuy yếu nhất trong bốn điện, nhưng nền móng cũng không thể coi thường được.
Đương nhiên, tứ đại đệ tử chân truyền đều không phải hạng tầm thường, nhưng Lâm Động cũng không phải hạng kém cỏi, nếu thực sự đấu với nhau, hắn cũng không hề sợ sệt.
Ở trên không trung có tiếng xé gió truyền tới, rồi thân ảnh của Trần Chân và Ngộ Đạo liền hiện ra trên đài. Chúng đệ tử của Hoang Điện nhìn thấy vậy vội cúi người hành lễ, ngay cả tứ đại đệ tử chân truyền cũng không dám có chút ngạo khí, đối với hai vị Điện chủ này, chúng đệ tử của Hoang Điện hiển nhiên đều vô cùng tín phục.
- Ha ha, Lâm Động, làm không tệ!
Trần Chân khoát tay ra hiệu cho đám đệ tử, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lâm Động, khuôn mặt già nua tràn ngập niềm vui, hiển nhiên là vô cùng hài lòng với thành tích lần này của Lâm Động.
- Điện chủ quá khen, chẳng qua may mắn mà thôi!
Lâm Động nghe thấy vậy cũng vội khiêm tốn nói.
Trần Chân mỉm cười nhìn Lâm Động, ánh mắt vô cùng vui mừng, trầm ngâm một chút rồi khẽ nói:
- Với thành tích của ngươi, tuy còn hơi trẻ, nhưng đã có tư cách trở thành đại đệ tử chân truyền của Hoang Điện chúng ta!
Xì xào!
Trần Chân vừa nói như vậy, trên bình đài liền vang lên tiếng xì xào, từng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Lâm Động. Ở trong Hoang Điện, có bốn loại đệ tử, đệ tử ký danh, đệ tử phổ thông, đệ tử chân truyền và hạng cao nhất, đại đệ tử chân truyền. Đệ tử ký danh có hàng vạn, đệ tử phổ thông chân chính có ba ngàn, đệ tử chân truyền có ba trăm, còn đại đệ tử chân truyền thì chỉ có bốn!
Từ đó có thể thấy, thân phận này cao quý như thế nào!
Mà quan trọng hơn, chỉ có đại đệ tử chân truyền mới có tư cách lĩnh ngộ Đại Hoang Vu Kinh, rất nhiều đệ tử của Hoang Điện để có thể trở thành đại đệ tử chân truyền đã không ngừng khổ công tu luyện, còn Lâm Động chỉ mới vào Hoang Điện được chưa tới nửa tháng đã trở thành đại đệ tử chân truyền, đó quả thực khiến người khác ngưỡng mộ tới mức ghen tức!
Nhưng cho dù ghen tức thì bọn chúng cũng biết rõ, với năng lực của Lâm Động, quả thực có tư cách đó!
Lâm Động nghe thấy lời của Trần Chân cũng khẽ sững người lại, rồi lập tức dâng lên niềm vui ở trong lòng. Như vậy, hắn đã ở gần Đại Hoang Vu Kinh thêm một bước. Bạn đang đọc truyện tại
Khi thân hình hắn vừa đáp xuống, đám người Mạc Lăng vốn đã đợi từ lâu liền tiến lên, vẻ mặt vô cùng vui mừng.
- Chúc mừng Lâm Động huynh thành công vượt qua Niết Bàn Kiếp!
Nghe thấy lời chúc mừng của bọn họ, Lâm Động cũng khẽ mỉm cười, sau đó ánh mắt nhìn lướt qua, rồi khẽ sững lại, bởi hắn không thấy bóng dáng của hai người đám Tiểu điêu.
- Tiểu điêu bọn họ đâu?
- Hai người đám Lâm Điêu huynh ba ngày trước đã rời khỏi Đạo Tông, trước khi đi dặn chúng ta giao thứ này cho huynh!
Mạc Lăng nhún vai, bọn họ cũng biết Tiểu điêu bản lĩnh vô cùng cao cường, do vậy cũng không hề cảm thấy kỳ lạ với những hành động kỳ lạ của bọn họ. Trong lúc nói, Mạc Lăng cũng giơ bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một đạo kim quang, từ trong đạo kim quang đó, Lâm Động có thể cảm nhận thấy một chút khí tức Yêu linh của Tiểu điêu.
- Đi rồi?
Lâm Động khẽ thở dài một cái, mím nhẹ môi, sau đó cầm lấy đạo kim quang đó. Đạo kim quang vừa vào tay liền xâm nhập luôn vào trong thân thể Lâm Động, một đạo thân ảnh mờ nhạt liền hiện ra trong đầu hắn, đó chính là Tiểu điêu!
- Lâm Động, ta đưa Tiểu Viêm đi trước, ở Đông Huyền Vực này có một nơi rất tốt cho việc tu luyện của hắn, ngươi ở Đạo Tông sẽ vô cùng an toàn, ta cũng có thể an tâm ra đi. Đợi khi Tiểu Viêm đã tu luyện xong, ta sẽ đưa hắn quay lại, nhân tiện ta cũng khôi phục một chút thực lực. Sau này sẽ còn không ít việc cần làm!
Nói đến đây, khuôn mặt tuấn tú của Tiểu điêu có chút ngưng trọng, thanh âm cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Lâm Động trầm mặc, hắn biết trước kia nhất định đã có không ít việc xảy ra, Tiểu điêu là chủ nhân đời trước của Thạch phù thần bí, nhưng cuối cùng lại bị kẻ khác ép tới bước đường đó, nếu sau đó không phải gặp được Lâm Động thì e rằng hắn cũng sẽ dần hồn tiêu phách tán ở trong Thạch phù, kết cục sẽ vô cùng thê thảm.
- Tính cách của ngươi ta biết rất rõ, nếu ta có chuyện gì, ngươi cho dù chết cũng sẽ ra tay, nhưng ta muốn nói với ngươi, sau này ngươi muốn giúp được ta thì phải nâng cao thực lực của mình lên, nếu không, những việc đó, ta sẽ tự mình giải quyết! Một khi đã nhận ngươi là huynh đệ, ta cũng không muốn ngươi chết một cách vô ích. Kẻ thù năm xưa đã có thể ép ta tới bước đường đó tuyệt đối không phải hạng đơn giản! Ta để một chút dấu ấn Yêu linh lại trong cơ thể ngươi, sau này có việc cần thì sẽ trực tiếp liên lạc với ngươi. Còn nếu ngươi gặp chuyện thì cứ chấn vỡ dấu ấn Yêu linh, ta sẽ giúp ngươi. Huynh đệ của ta tuyệt đối không để Đạo Tông ức hiếp được! Ngoài ra, ba người chúng ta, tuy con hổ ngốc Tiểu Viêm vẫn luôn ngã về phía ngươi, nhưng nếu ngươi muốn làm Đại ca của ta thì phải có bản lĩnh thực sự. Hắc hắc, nếu không ta tuyệt đối không đồng ý! Do vậy, trong thời gian này, hãy nỗ lực tu luyện!
Thanh âm dần tan đi, hư ảnh của Tiểu điêu cũng dần tan biến, cuối cùng hóa thành một đạo kim quang, nhập vào trong thân thể Lâm Động.
- Cái tên này…
Lâm Động khẽ mím môi, nắm tay nắm chặt lại, ngẩng đầu lên hít sâu một hơi.
- Yên tâm, tuy ngươi không chịu thừa nhận, nhưng để ngươi sau này cam tâm tình nguyện gọi một tiếng Đại ca, ta nhất định sẽ vượt qua ngươi, sau này, ba huynh đệ chúng ta nhất định sẽ cùng nhau tung hoành trong thiên địa này!
Năm xưa bọn chúng từ trấn Thanh Dương nhỏ bé đi ra, bọn chúng lúc đó là một thiếu niên yếu ớt và một Yêu linh lúc nào cũng có thể hồn tiêu phách tán, từ một góc độ nào đó, hai người có thể coi như là dựa vào nhau cùng tới ngày hôm nay, tình cảm đó quả thực người thường khó mà có được.
Lâm Động dần khống chế những cảm xúc ở trong lòng mình, dù sao đây vẫn chưa thể coi là sinh ly tử biệt, với thực lực hiện tại của hắn cũng đã có thể tự bảo vệ cho mình, càng không cần lo lắng tới vấn đề an toàn của hai người bọn Tiểu điêu. Tiểu điêu hiện tại đã có nhục thân của Thiên Yêu Điêu, cho dù đối mặt với cường giả Sinh Huyền Cảnh thì cũng không hề ở thế hạ phong, thực lực đó ở Đông Huyền Vực này đã có thể coi là cường giả, chỉ cần không gặp bất ngờ gì thì tuyệt đối an toàn!
Bây giờ cần quan tâm là làm cách nào để lĩnh ngộ thành công Đại Hoang Vu Kinh.
Khống chế xong cảm xúc trong lòng, Lâm Động ngẩng đầu lên, vừa định nói thì đột nhiên cảm nhận thấy ánh mắt có chút áp lực đang hướng vào phía hắn, hắn khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn lại, ánh mắt nhìn về phía người đang nhìn hắn.
Lâm Động nhìn thấy một nam tử mặc áo đỏ sẫm, hai tay ôm ngực, sắc mặt lạnh lùng, tuy không nói gì nhưng lại có một cỗ áp lực cường đại tỏa ra.
Ở phía sau nam tử đó, Lâm Động nhìn thấy Đồng Xuyên, sắc mặt có chút ngượng ngùng, ánh mắt khẽ nhíu lại, liền đoán ra chân tướng.
- Lần này Lâm Động huynh đã gây ra chấn động lớn, ngay cả tứ đại đệ tử chân truyền đang bế quan của Hoang Điện cũng đã bị kinh động. Người đó tên là Tưởng Hạo, là người rất nổi tiếng của Hoang Điện, lại rất hay bảo vệ đám huynh đệ của mình, Đồng Xuyên là người của phe hắn, do vậy ngươi cần phải cẩn thận!
Mạc Lăng đứng phía sau lưng Lâm Động khẽ nói, dù sao Tưởng Hạo cũng là một trong tứ đại đệ tử chân truyền, là một trong những đệ tử xuất sắc nhất của Hoang Điện.
Lâm Động khẽ gật đầu, hắn hiểu rõ trong đám đệ tử của Hoang Điện cũng phân chia phe phái, trong đó hiển nhiên phe phái của tứ đại đệ tử chân truyền là lớn mạnh nhất, lần này hắn đã đoạt mất tư cách Đan Hà Quán Đỉnh của Đồng Xuyên, tuy là danh chính ngôn thuận, nhưng có lẽ sẽ có người thầm không hài lòng, dù sao ở đâu cũng đều có cạnh tranh.
Trong lòng Lâm Động thầm nghĩ, ánh mắt hắn nhìn về ba phía còn lại, ở đó có ba đại đệ tử chân truyền khác. Trên người của ba người này, hắn có thể cảm nhận thấy cỗ áp lực không hề thua kém Tưởng Hạo. Theo suy đoán của hắn, e rằng bốn người này đều đã là cường giả Thất Nguyên Niết Bàn, không hổ danh là đệ tử ưu tú của Hoang Điện!
Lâm Động thầm cảm thán, Hoang Điện tuy yếu nhất trong bốn điện, nhưng nền móng cũng không thể coi thường được.
Đương nhiên, tứ đại đệ tử chân truyền đều không phải hạng tầm thường, nhưng Lâm Động cũng không phải hạng kém cỏi, nếu thực sự đấu với nhau, hắn cũng không hề sợ sệt.
Ở trên không trung có tiếng xé gió truyền tới, rồi thân ảnh của Trần Chân và Ngộ Đạo liền hiện ra trên đài. Chúng đệ tử của Hoang Điện nhìn thấy vậy vội cúi người hành lễ, ngay cả tứ đại đệ tử chân truyền cũng không dám có chút ngạo khí, đối với hai vị Điện chủ này, chúng đệ tử của Hoang Điện hiển nhiên đều vô cùng tín phục.
- Ha ha, Lâm Động, làm không tệ!
Trần Chân khoát tay ra hiệu cho đám đệ tử, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lâm Động, khuôn mặt già nua tràn ngập niềm vui, hiển nhiên là vô cùng hài lòng với thành tích lần này của Lâm Động.
- Điện chủ quá khen, chẳng qua may mắn mà thôi!
Lâm Động nghe thấy vậy cũng vội khiêm tốn nói.
Trần Chân mỉm cười nhìn Lâm Động, ánh mắt vô cùng vui mừng, trầm ngâm một chút rồi khẽ nói:
- Với thành tích của ngươi, tuy còn hơi trẻ, nhưng đã có tư cách trở thành đại đệ tử chân truyền của Hoang Điện chúng ta!
Xì xào!
Trần Chân vừa nói như vậy, trên bình đài liền vang lên tiếng xì xào, từng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Lâm Động. Ở trong Hoang Điện, có bốn loại đệ tử, đệ tử ký danh, đệ tử phổ thông, đệ tử chân truyền và hạng cao nhất, đại đệ tử chân truyền. Đệ tử ký danh có hàng vạn, đệ tử phổ thông chân chính có ba ngàn, đệ tử chân truyền có ba trăm, còn đại đệ tử chân truyền thì chỉ có bốn!
Từ đó có thể thấy, thân phận này cao quý như thế nào!
Mà quan trọng hơn, chỉ có đại đệ tử chân truyền mới có tư cách lĩnh ngộ Đại Hoang Vu Kinh, rất nhiều đệ tử của Hoang Điện để có thể trở thành đại đệ tử chân truyền đã không ngừng khổ công tu luyện, còn Lâm Động chỉ mới vào Hoang Điện được chưa tới nửa tháng đã trở thành đại đệ tử chân truyền, đó quả thực khiến người khác ngưỡng mộ tới mức ghen tức!
Nhưng cho dù ghen tức thì bọn chúng cũng biết rõ, với năng lực của Lâm Động, quả thực có tư cách đó!
Lâm Động nghe thấy lời của Trần Chân cũng khẽ sững người lại, rồi lập tức dâng lên niềm vui ở trong lòng. Như vậy, hắn đã ở gần Đại Hoang Vu Kinh thêm một bước. Bạn đang đọc truyện tại
/1309
|