Không gian hình thành một thông đạo đen ngòm, trong đó xuất hiện mười mấy thân ảnh, dẫn đầu là một thân hình yểu điệu khiến ánh mắt Lâm Động bị đóng băng lại.
Thân ảnh đó mặc chiếc váy xanh nhạt ôm sát dáng người, dù chỉ nhìn từ xa nhưng vẫn thấy được làn da trắng mịn không tì vết. Tấm voan mỏng che khuất gương mặt nhưng vẫn để lộ được những đường nét hoàn hảo, đôi mắt sáng trong chuyển động, thiên địa như nhạt nhòa trước vẻ đẹp ấy.
Bàn chân ngọc đang giẫm trên đóa sen màu xanh, vẻ đẹp siêu phàm thoát tục tựa như tiên nữ hạ phàm vẫn như bốn năm trước, chỉ là khí chất thanh thoát và lạnh lẽo ngày một rõ rệt hơn.
- Phù!
Thân thể Lâm Động khẽ run lên, rồi ngửa đầu lên thở ra một ngụm khí, cố gắng kìm chế sự xao động trong lòng.
Bất giác vậy mà đã gần bốn năm trôi qua!
Gã thiếu niên non nớt năm đó cũng đã trở thành một thanh niên, hắn từ một Vương triều Hạ cấp đến Chiến trường Viễn Cổ nơi thiên tài tề tựu, cuối cùng ngạo thị quần hùng.
Năm đó khi Lâm Động đồng ý tham gia Bách Triều Đại Chiến, Tiểu điêu biết một phần nguyên nhân cũng là vì một câu nói của nữ nhân tên Lăng Thanh Trúc kia:
- Muốn trả ơn cứu mạng, đợi khi ngươi có tư cách tham gia Bách Triều Đại Chiến rồi nói.
- Lâm Động, hy vọng lần sau gặp lại ngươi sẽ không còn yếu ớt như thế này nữa, cường giả chân chính không thể dựa vào miệng nói là được!
Tiểu điêu biết rõ với tính cách của mình, bình thường Lâm Động sẽ không coi những lời đó là gì, nhưng rõ ràng hắn rất khó bỏ qua lời của nữ nhân đầu tiên trong đời mình.
Tuy bao năm nay Lâm Động cố gắng nâng cao thực lực là để bảo vệ người nhà, nhưng chắc chỉ hắn mới biết, tận sâu trong lòng còn có sự tự tôn của một nam nhân.
Hắn không muốn nữ nhân kia nhìn mình từ một góc độ cao hơn!
Nhưng đồng thời hắn cũng biết khoảng cách thân phận rất lớn giữa mình và Lăng Thanh Trúc. Lăng Thanh Trúc dễ dàng có được thành tựu mà hắn phải trải qua trăm nghìn khổ sở mới có được, hơn nữa thiên phú của Lăng Thanh Trúc cũng khiến không ít thiên tài phải thất sắc.
Nàng chính là thiên kiêu chi nữ chân chính, muốn đuổi theo và vượt qua đâu có dễ dàng?
Nếu không phải vì sự việc có chút hoang đường trong Cổ mộ phủ năm ấy, Lâm Động tin chắc giữa hắn và Lăng Thanh Trúc sẽ chẳng bao giờ có điểm chung trên con đường của hai người.
Nhưng thế gian này không có nếu, vì thế hai đường song song đã thay đổi quỹ đạo vốn có của nó, còn Lâm Động cũng đang dốc hết sức để khiến mình mạnh mẽ hơn.
Năm đó Lăng Thanh Trúc cho rằng hắn không thể đánh bại Lâm Lang Thiên, nhưng giờ vị thiên tài nổi bật nhất Gia tộc Lâm Thị đã bị Lâm Động giải quyết hết mọi ân oán.
Năm đó Lăng Thanh Trúc cho rằng hắn không thể có tư cách tham gia Bách Triều Đại Chiến, nhưng giờ chẳng có ai dám phủ nhận Lâm Động là Quán quân của Bách Triều Đại Chiến, hắn là trung tâm chú ý của Bách Triều Đại Chiến lần này!
Hiện tại Lâm Động cũng không còn là cậu thiếu niên non nớt năm xưa nữa. Trong Chiến trường Viễn Cổ, hắn biết được sự nhỏ bé của Vương triều Đại Viêm, cũng hiểu với thân phận của mình, năm đó đến Vương triều Đại Viêm, Lăng Thanh Trúc coi những người gọi là thiên tài của Vương triều Đại Viêm ra sao.
Lâm Động không muốn diễu võ giương oai gì trước mặt nữ nhân đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mình, hắn chỉ muốn nàng biết rằng, thiếu niên non nớt năm đó cuối cùng sẽ vượt qua sự tưởng tượng của nàng!
Lâm Động chăm chú nhìn thân ảnh đó rất lâu, rồi hắn bỗng bật cười, chầm chậm đáp xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Thân ảnh đó mặc chiếc váy xanh nhạt ôm sát dáng người, dù chỉ nhìn từ xa nhưng vẫn thấy được làn da trắng mịn không tì vết. Tấm voan mỏng che khuất gương mặt nhưng vẫn để lộ được những đường nét hoàn hảo, đôi mắt sáng trong chuyển động, thiên địa như nhạt nhòa trước vẻ đẹp ấy.
Bàn chân ngọc đang giẫm trên đóa sen màu xanh, vẻ đẹp siêu phàm thoát tục tựa như tiên nữ hạ phàm vẫn như bốn năm trước, chỉ là khí chất thanh thoát và lạnh lẽo ngày một rõ rệt hơn.
- Phù!
Thân thể Lâm Động khẽ run lên, rồi ngửa đầu lên thở ra một ngụm khí, cố gắng kìm chế sự xao động trong lòng.
Bất giác vậy mà đã gần bốn năm trôi qua!
Gã thiếu niên non nớt năm đó cũng đã trở thành một thanh niên, hắn từ một Vương triều Hạ cấp đến Chiến trường Viễn Cổ nơi thiên tài tề tựu, cuối cùng ngạo thị quần hùng.
Năm đó khi Lâm Động đồng ý tham gia Bách Triều Đại Chiến, Tiểu điêu biết một phần nguyên nhân cũng là vì một câu nói của nữ nhân tên Lăng Thanh Trúc kia:
- Muốn trả ơn cứu mạng, đợi khi ngươi có tư cách tham gia Bách Triều Đại Chiến rồi nói.
- Lâm Động, hy vọng lần sau gặp lại ngươi sẽ không còn yếu ớt như thế này nữa, cường giả chân chính không thể dựa vào miệng nói là được!
Tiểu điêu biết rõ với tính cách của mình, bình thường Lâm Động sẽ không coi những lời đó là gì, nhưng rõ ràng hắn rất khó bỏ qua lời của nữ nhân đầu tiên trong đời mình.
Tuy bao năm nay Lâm Động cố gắng nâng cao thực lực là để bảo vệ người nhà, nhưng chắc chỉ hắn mới biết, tận sâu trong lòng còn có sự tự tôn của một nam nhân.
Hắn không muốn nữ nhân kia nhìn mình từ một góc độ cao hơn!
Nhưng đồng thời hắn cũng biết khoảng cách thân phận rất lớn giữa mình và Lăng Thanh Trúc. Lăng Thanh Trúc dễ dàng có được thành tựu mà hắn phải trải qua trăm nghìn khổ sở mới có được, hơn nữa thiên phú của Lăng Thanh Trúc cũng khiến không ít thiên tài phải thất sắc.
Nàng chính là thiên kiêu chi nữ chân chính, muốn đuổi theo và vượt qua đâu có dễ dàng?
Nếu không phải vì sự việc có chút hoang đường trong Cổ mộ phủ năm ấy, Lâm Động tin chắc giữa hắn và Lăng Thanh Trúc sẽ chẳng bao giờ có điểm chung trên con đường của hai người.
Nhưng thế gian này không có nếu, vì thế hai đường song song đã thay đổi quỹ đạo vốn có của nó, còn Lâm Động cũng đang dốc hết sức để khiến mình mạnh mẽ hơn.
Năm đó Lăng Thanh Trúc cho rằng hắn không thể đánh bại Lâm Lang Thiên, nhưng giờ vị thiên tài nổi bật nhất Gia tộc Lâm Thị đã bị Lâm Động giải quyết hết mọi ân oán.
Năm đó Lăng Thanh Trúc cho rằng hắn không thể có tư cách tham gia Bách Triều Đại Chiến, nhưng giờ chẳng có ai dám phủ nhận Lâm Động là Quán quân của Bách Triều Đại Chiến, hắn là trung tâm chú ý của Bách Triều Đại Chiến lần này!
Hiện tại Lâm Động cũng không còn là cậu thiếu niên non nớt năm xưa nữa. Trong Chiến trường Viễn Cổ, hắn biết được sự nhỏ bé của Vương triều Đại Viêm, cũng hiểu với thân phận của mình, năm đó đến Vương triều Đại Viêm, Lăng Thanh Trúc coi những người gọi là thiên tài của Vương triều Đại Viêm ra sao.
Lâm Động không muốn diễu võ giương oai gì trước mặt nữ nhân đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mình, hắn chỉ muốn nàng biết rằng, thiếu niên non nớt năm đó cuối cùng sẽ vượt qua sự tưởng tượng của nàng!
Lâm Động chăm chú nhìn thân ảnh đó rất lâu, rồi hắn bỗng bật cười, chầm chậm đáp xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1309
|