Không khí trong quảng trường như đông cứng lại, những ánh mắt với đủ mọi cảm xúc nhìn Lâm Động, có sự ham muốn, cũng có sự dè chừng.
- Lâm Động lại có thể khiến cả ba đại bá chủ ra tay.
Một số người nhìn về phía ba kẻ Điền Chấn, tuy không rõ thực lực của Lâm Lang Thiên, nhưng Bạo Lang Điền Chấn, Phá Sơn Phủ Tưởng Sơn và Thú Quyền Mục Thú, ai cũng là nhân vật nổi danh tại địa vực Tây Bắc. Người ở đây có lẽ đã biết Lâm Động từng đấu với Điền Chấn tại Đan Trận, nhưng hiện giờ lại có đến ba cường giả cấp cao đó.
Đối mặt với trận hình thế này, trong địa vực Tây Bắc có lẽ chẳng ai là không run rẩy.
Bọn người Liễu Bạch, Diêm Sâm cũng nhìn cảnh đó với ánh mắt kỳ lạ. Tuy bọn chúng không có ý định mượn gió bẻ măng, nhưng cũng không có ý định ra tay tương trợ. Hiển nhiên bọn chúng cũng tò mò về Lâm Động. Trước trận hình hùng hậu thế này rốt cuộc hắn có thể kháng cự đến mức nào?
Lâm Lang Thiên nhìn cảnh tượng đó, gương mặt hiện lên nụ cười nham hiểm. Tuy cuối cùng Liễu Bạch và Diêm Sâm không ra tay, nhưng trận thế này đủ để giải quyết Lâm Động rồi.
- Lâm Động, ngươi có hai Viễn Cổ Bí Thược, chỉ cần giao ra một cái ta sẽ không làm khó ngươi.
Kẻ mặc thú bào có ánh mắt sắc lạnh như dã thú nhìn Lâm Động bỗng nói.
Lâm Động dừng lại nhìn hắn một chút, có được khí thế này, ở địa vực Tây Bắc trừ Thú Quyền Mục Thú, một trong Tứ Đại Bá Chủ ra có lẽ không còn ai nữa.
Sự việc đến nước này có phần vượt ngoài dự liệu của Lâm Động. Trước đó hắn không thể ngờ Viễn Cổ Bí Thược ngoài việc mở được Viễn Cổ Bí Tàng ra còn có thể mở cả truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông.
Có tất cả bốn chiếc Viễn Cổ Bí Thược, mà riêng hắn đã có hai chiếc, nhìn từ góc độ nào đó, hắn bị số cường giả này vây lấy cũng chẳng phải chuyện kỳ lạ. Dù gì ai cũng muốn có truyền thừa. Mà trong số những người có Viễn Cổ Bí Thược, Liễu Bạch và Diêm Sâm đều là nhân vật khó đối phó. Bọn người Mục Thú đương nhiên sẽ chọn đối tượng yếu hơn để đối phó. Mà trong mắt bọn chúng, Lâm Động kém xa bọn người Liễu Bạch.
- Hai chiếc Viễn Cổ Bí Thược!
Lâm Động nhìn hai cánh cổng sắt đóng chặt kia, mắt nheo lại. Tình hình lúc này, dù giao ra một chiếc Viễn Cổ Bí Thược thật thì cùng lắm cũng chỉ khiến một người trong số bọn người bọn chúng bỏ ý định động thủ, còn những kẻ khác, chắc chắn sẽ không cam tâm mà ra tay cướp đoạt chiếc còn lại của Lâm Động.
Lâm Động lúc này có hai sự lựa chọn, một là chủ động nộp một chiếc, để một trong bốn kẻ Điền Chấn rút lui, rồi hắn đấu với ba kẻ còn lại. Hai là không nộp cái nào hết rồi đấu với cả bốn bọn người bọn chúng. Hai kết quả này dường như chẳng có gì khác biệt trong mắt Lâm Động.
Hắn hơi nắm tay lại rồi ngẩng lên cười, nói:
- Bọn người ta vừa hay có hai người, có thể dùng được cả hai chiếc Viễn Cổ Bí Thược này!
Lời nói của Lâm Động lập tức gây nên hàng loạt tiếng xôn xao, một số người không khỏi bị chấn động, ý của Lâm Động chính là sẽ quyết đấu với cả bốn người Điền Chấn. Tên này là loại không biết trời cao đất dày hay thật sự có bản lĩnh kinh người đây?
Ánh mắt của Mục Thú nhìn Lâm Động cũng tối lại, gương mặt dữ dằn, nói:
- Không biết tốt xấu!
- Ha ha, Mục Thú, ngươi hà tất phải phí lời với hắn. Tiểu tử này không phải loại ngông cuồng bình thường đâu. Hắn tự cho mình có bản lĩnh, thế là dám ngồi lên đầu bọn chúng ta. Loại người này không dạy cho bài học thì e người khác sẽ cười vào mặt bọn chúng ta.
Điền Chấn cười nham hiểm, nói.
Lâm Động lạnh lùng nhùn Điền Chấn, búng tay, một chiếc Viễn Cổ Bí Thược bay về phía Tiểu Viêm.
- Cầm lấy, lát nữa nếu có cơ hội thì mở cổng vào trong lấy truyền thừa. Ha ha, bảo bối như thế đương nhiên phải cho huynh đệ trong nhà, bọn người bọn chúng muốn hưởng sao, đừng mơ!
Nghe Lâm Động nói vậy, Tiểu Viêm hơi khựng lại, rồi gật đầu, cất Viễn Cổ Bí Thược đi, tay kia cầm lấy thiết côn, ánh mắt lóe lên hàn quang.
Lâm Động vặn vặn cổ, rồi thở ra một hơi, hắn biết trận chiến sắp tới sẽ là trận ác liệt nhất kể từ khi vào Chiến trường Viễn Cổ của mình.
- Ba vị, nếu hắn đã không biết điều thì động thủ thôi. Còn chuyện Viễn Cổ Bí Thược sẽ thuộc về ai đợi khi đoạt được đã rồi phân chia, thế được chứ?
Lâm Lang Thiên cười nhạt, nói.
- Lâm Động, lòng tham cũng phải có giới hạn, nếu không sẽ mất cả chì lẫn chài đó!
Nam tử đeo rìu sau lưng nhìn Lâm Động với ánh mắt lạnh băng, trầm giọng nói.
- Xin lỗi, những thứ này ta dùng tính mạng để đổi lấy, vì thế muốn lấy của ta không dễ vậy đâu.
Lâm Động bình tĩnh nói, không hề có ý rút lui trước trận thế đầy ngang ngược kia. Để có được Viễn Cổ Bí Thược, hắn đã bỏ ra không ít công sức, những kẻ kia muốn dùng sức ức hiếp người, đương nhiên hắn không thể chấp nhận. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Lâm Động lại có thể khiến cả ba đại bá chủ ra tay.
Một số người nhìn về phía ba kẻ Điền Chấn, tuy không rõ thực lực của Lâm Lang Thiên, nhưng Bạo Lang Điền Chấn, Phá Sơn Phủ Tưởng Sơn và Thú Quyền Mục Thú, ai cũng là nhân vật nổi danh tại địa vực Tây Bắc. Người ở đây có lẽ đã biết Lâm Động từng đấu với Điền Chấn tại Đan Trận, nhưng hiện giờ lại có đến ba cường giả cấp cao đó.
Đối mặt với trận hình thế này, trong địa vực Tây Bắc có lẽ chẳng ai là không run rẩy.
Bọn người Liễu Bạch, Diêm Sâm cũng nhìn cảnh đó với ánh mắt kỳ lạ. Tuy bọn chúng không có ý định mượn gió bẻ măng, nhưng cũng không có ý định ra tay tương trợ. Hiển nhiên bọn chúng cũng tò mò về Lâm Động. Trước trận hình hùng hậu thế này rốt cuộc hắn có thể kháng cự đến mức nào?
Lâm Lang Thiên nhìn cảnh tượng đó, gương mặt hiện lên nụ cười nham hiểm. Tuy cuối cùng Liễu Bạch và Diêm Sâm không ra tay, nhưng trận thế này đủ để giải quyết Lâm Động rồi.
- Lâm Động, ngươi có hai Viễn Cổ Bí Thược, chỉ cần giao ra một cái ta sẽ không làm khó ngươi.
Kẻ mặc thú bào có ánh mắt sắc lạnh như dã thú nhìn Lâm Động bỗng nói.
Lâm Động dừng lại nhìn hắn một chút, có được khí thế này, ở địa vực Tây Bắc trừ Thú Quyền Mục Thú, một trong Tứ Đại Bá Chủ ra có lẽ không còn ai nữa.
Sự việc đến nước này có phần vượt ngoài dự liệu của Lâm Động. Trước đó hắn không thể ngờ Viễn Cổ Bí Thược ngoài việc mở được Viễn Cổ Bí Tàng ra còn có thể mở cả truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông.
Có tất cả bốn chiếc Viễn Cổ Bí Thược, mà riêng hắn đã có hai chiếc, nhìn từ góc độ nào đó, hắn bị số cường giả này vây lấy cũng chẳng phải chuyện kỳ lạ. Dù gì ai cũng muốn có truyền thừa. Mà trong số những người có Viễn Cổ Bí Thược, Liễu Bạch và Diêm Sâm đều là nhân vật khó đối phó. Bọn người Mục Thú đương nhiên sẽ chọn đối tượng yếu hơn để đối phó. Mà trong mắt bọn chúng, Lâm Động kém xa bọn người Liễu Bạch.
- Hai chiếc Viễn Cổ Bí Thược!
Lâm Động nhìn hai cánh cổng sắt đóng chặt kia, mắt nheo lại. Tình hình lúc này, dù giao ra một chiếc Viễn Cổ Bí Thược thật thì cùng lắm cũng chỉ khiến một người trong số bọn người bọn chúng bỏ ý định động thủ, còn những kẻ khác, chắc chắn sẽ không cam tâm mà ra tay cướp đoạt chiếc còn lại của Lâm Động.
Lâm Động lúc này có hai sự lựa chọn, một là chủ động nộp một chiếc, để một trong bốn kẻ Điền Chấn rút lui, rồi hắn đấu với ba kẻ còn lại. Hai là không nộp cái nào hết rồi đấu với cả bốn bọn người bọn chúng. Hai kết quả này dường như chẳng có gì khác biệt trong mắt Lâm Động.
Hắn hơi nắm tay lại rồi ngẩng lên cười, nói:
- Bọn người ta vừa hay có hai người, có thể dùng được cả hai chiếc Viễn Cổ Bí Thược này!
Lời nói của Lâm Động lập tức gây nên hàng loạt tiếng xôn xao, một số người không khỏi bị chấn động, ý của Lâm Động chính là sẽ quyết đấu với cả bốn người Điền Chấn. Tên này là loại không biết trời cao đất dày hay thật sự có bản lĩnh kinh người đây?
Ánh mắt của Mục Thú nhìn Lâm Động cũng tối lại, gương mặt dữ dằn, nói:
- Không biết tốt xấu!
- Ha ha, Mục Thú, ngươi hà tất phải phí lời với hắn. Tiểu tử này không phải loại ngông cuồng bình thường đâu. Hắn tự cho mình có bản lĩnh, thế là dám ngồi lên đầu bọn chúng ta. Loại người này không dạy cho bài học thì e người khác sẽ cười vào mặt bọn chúng ta.
Điền Chấn cười nham hiểm, nói.
Lâm Động lạnh lùng nhùn Điền Chấn, búng tay, một chiếc Viễn Cổ Bí Thược bay về phía Tiểu Viêm.
- Cầm lấy, lát nữa nếu có cơ hội thì mở cổng vào trong lấy truyền thừa. Ha ha, bảo bối như thế đương nhiên phải cho huynh đệ trong nhà, bọn người bọn chúng muốn hưởng sao, đừng mơ!
Nghe Lâm Động nói vậy, Tiểu Viêm hơi khựng lại, rồi gật đầu, cất Viễn Cổ Bí Thược đi, tay kia cầm lấy thiết côn, ánh mắt lóe lên hàn quang.
Lâm Động vặn vặn cổ, rồi thở ra một hơi, hắn biết trận chiến sắp tới sẽ là trận ác liệt nhất kể từ khi vào Chiến trường Viễn Cổ của mình.
- Ba vị, nếu hắn đã không biết điều thì động thủ thôi. Còn chuyện Viễn Cổ Bí Thược sẽ thuộc về ai đợi khi đoạt được đã rồi phân chia, thế được chứ?
Lâm Lang Thiên cười nhạt, nói.
- Lâm Động, lòng tham cũng phải có giới hạn, nếu không sẽ mất cả chì lẫn chài đó!
Nam tử đeo rìu sau lưng nhìn Lâm Động với ánh mắt lạnh băng, trầm giọng nói.
- Xin lỗi, những thứ này ta dùng tính mạng để đổi lấy, vì thế muốn lấy của ta không dễ vậy đâu.
Lâm Động bình tĩnh nói, không hề có ý rút lui trước trận thế đầy ngang ngược kia. Để có được Viễn Cổ Bí Thược, hắn đã bỏ ra không ít công sức, những kẻ kia muốn dùng sức ức hiếp người, đương nhiên hắn không thể chấp nhận. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1309
|