Vũ Động Càn Khôn

Chương 505: Liễu Bạch

/1309


Một trận chiến vốn dĩ phải vô cùng quyết liệt đã nhẹ nhàng được Lâm Động hóa giải. Đám người nam tử thanh y kia không phải loại ngu xuẩn, Lâm Động hiện nay danh tiếng ngày một vang xa, mà thực lực cũng tăng nhanh như thế. Ngay cả Thạch Khôn, một cường giả Nhị Nguyên Niết Bàn cũng bại trong tay hắn, điều này cho thấy điều gì, bọn nam tử thanh y hiểu rõ ràng nhất.

Tại nơi này, thực lực rốt cuộc vẫn là thứ khiến người ta kính sợ nhất!

Tần Sâm đã phải chịu thua thiệt, cũng không nói gì, quay trở lại Vương triều của mình. Sắc mặt hắn có phần tối tăm, có điều ánh mắt âm u của hắn không nhìn Lâm Động mà là nhìn ba người bọn nam tử thanh y kia. Thiết nghĩ hắn cũng đã hiểu tại sao vừa rồi ba kẻ này lại biến thành câm nín hết cả. Thì ra là để hắn làm vật thí nghiệm thử thực lực của Lâm Động.

Giờ đã biết thực lực rồi, nhưng thể diện của hắn đã mất đi không ít.

Đối diện với ánh mắt đó của Tần Sâm, ba kẻ kia cũng có phần không tự nhiên, chỉ cười khan, nhưng bọn chúng cũng biết lần này đã đắc tội với Tần Sâm rồi. Tuy bọn chúng không sợ nhưng ít đi một đồng bọn cũng chẳng phải chuyện gì vui vẻ.

Ba người bọn Mạc Lăng ở phía dưới cũng sững sờ đứng nhìn cảnh tượng đó. Nhìn bộ dáng đó dường như bốn Đại Vương triều đều không có hành động gì nữa. Lẽ nào chuyện đến đây là hết?

Ba người quay mặt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương là sự chấn động không gì che giấu nổi. Bọn họ biết rằng, nếu tin này mà truyền đến Vương triều Đại Viêm thì không biết sẽ gây nên sự chấn động đáng sợ đến mức nào. Vương triều Đại Viêm cũng tham gia không ít lần Bách Triều Đại Chiến, nhưng chưa có một vị tiền bối nào đạt được mức này ở trong Chiến trường Viễn Cổ.

Nghĩ đến đây, ba người bọn họ đều có cảm giác phức tạp. Nhớ ban đầu khi tất cả bọn họ đến Chiến trường Viễn Cổ này, thực lực đều tương đương nhau. Nhưng chỉ trong nửa năm ngắn ngủi mà Lâm Động đã bỏ lại bọn họ tít phía sau, điều này quả thực khiến bọn họ cảm thấy xấu hổ.

Trên không trung, Lâm Động tóm lấy ba tấm ấn phù, mắt hắn vẫn nhìn về phía đỉnh núi kia. Mấy đạo thân ảnh ở đó đều khiến ánh mắt hắn có phần nặng nề. Có lẽ những người này mới có thể coi là bá chủ của địa vực Tây Bắc này. Chẳng trách lần trước gặp Mục Hồng Lăng, cô ta tỏ ra khá coi thường Vương triều Ma Nham. Thì ra đằng sau còn có bối cảnh như vậy.

- Ha ha, Lâm Động tiểu đệ, thật là bất ngờ! Không ngờ chỉ không lâu mà ngươi đã đạt đến trình độ này rồi.

Khi ánh mắt Lâm Động đang ba động bởi những người trên đỉnh núi thì tiếng cười của Mục Hồng Lăng vang lên, rồi cùng những thân ảnh kia xuất hiện phía trước Lâm Động cách đó không xa.

Mục Hồng Lăng vẫn mặc bộ váy đỏ rực như lửa chói mắt người nhìn. Gương mặt xinh đẹp khiến không ít người sững sờ trước vẻ đẹp ấy.

Còn những Vương triều và cường giả có mạng lưới tình báo khá rộng, khi nhìn thấy những người đứng bên cạnh Mục Hồng Lăng thì sắc mặt hiện lên vẻ đầy kinh ngạc.

Bốn kẻ Tần Sâm ở cách đó không xa, cũng khựng lại khi nam tử bạch y này xuất hiện. Rồi ánh mắt bọn chúng đều hiện lên sự sợ hãi, không hẹn mà cùng lùi lại, hiển nhiên bọn chúng không ngờ lại gây động khiến những người này đến đây.

Mà khi những kẻ này xuất hiện thì bọn chúng sẽ không tư cách tham gia nữa, vẫn nên ngoan ngoãn lui ra một bên là sáng suốt.

Hành động rất nhỏ của bọn Tần Sâm cũng không thể thoát khỏi sự nhạy bén của Lâm Động. Hắn nhíu mày, xem ra những kẻ này không tầm thường. Chỉ là không biết rốt cuộc là thần thánh phương nào mà khiến bốn Đại Vương triều cũng phải sợ như vậy?

Lâm Động suy nghĩ, mắt quan sát Mục Hồng Lăng rồi chuyển sang bên cạnh cô ta. Ở đó là một nam tử bạch y đang mỉm cười nhìn hắn. Người này dáng vẻ tuấn dật, khí độ bất phàm, hơn nữa lại không hề có sự kiêu ngạo của những Vương triều Cao cấp, vẻ mặt ôn hòa khiến người ta rất dễ có thiện cảm.

Nhưng Lâm Động quan tâm không phải những điều đó, mà là mơ hồ hắn cảm thấy một cảm giác vô cùng nguy hiểm, cảm giác này mạnh hơn khi đối diện với Thạch Khôn tạo ra rất nhiều.

Rõ ràng đám người này tuyệt đối không phải loại dễ đối phó!

Khi Lâm Động quan sát thì bạch y nam tử cũng quan sát hắn, một lát sau ánh mắt hai bên chạm nhau, bạch y nam tử cười nói:

- Lâm Động, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!

Lâm Động cũng không biết kẻ lai lịch có vẻ bất phàm kia rốt cuộc có địch ý với mình hay không, hắn cũng cung tay, không nhiệt tình, cũng chẳng lạnh nhạt.

Mấy người đứng sau bạch y nam tử nhìn cảnh đó, khóe miệng khẽ động nhưng cũng không nói gì. Nếu lúc này là lúc trước khi bọn họ biết tin Thạch Khôn bại trong tay Lâm Động thì có lẽ sẽ ăn nói lớn tiếng, nhưng lúc này lại khác. Xem ra chuyện này cũng có chút chấn động đến những nhân vật như bọn họ.

- Lâm Động tiểu đệ, lần trước đệ thô bạo đẩy tỷ tỷ ra khỏi Không gian Bí Thược, bây giờ có ý định bồi thường gì không?

Mục Hồng Lăng cười cười nhìn Lâm Động, nói.

Lâm Động cười khan. Hắn có chút không quen với kiểu thân mật đó của Mục Hồng Lăng. Hắn và cô ta cũng mới gặp hai lần, hơn nữa cũng chẳng thân thiện gì, hai người đến người quen cũng không phải, huống hồ gì bằng hữu? Hiển nhiên là Lâm Động có chút e dè và đề phòng nữ tử tinh quái như yêu nữ này.

- Ài, vốn dĩ tỷ tỷ định nếu gặp đệ trong Viễn Cổ Bí Tàng thì nhất định sẽ dọn dẹp đệ sạch sẽ, nhưng giờ có vẻ rất khó khăn a…

Mục Hồng Lăng vươn người để lộ ra những đường cong gợi cảm. Thực lực của cô ta hiện giờ chỉ mới là Nhất Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, nhưng với việc Lâm Động đánh bại Thạch Khôn thì dường như vẫn chưa đủ để nàng ta cảm thấy phải sợ hãi.

- Tình thế lần trước chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Lâm Động lắc đầu cười khổ. Hắn biết nữ tử này nửa đùa nửa thật, ân oán giữa hai người không có gì lớn, nhưng nếu nói cô ta e dè Lâm Động thì không đáng tin lắm. Hắn có thể cảm nhận được rằng, bề ngoài Mục Hồng Lăng chỉ là cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn, thực lực có vẻ tương đương Thạch Khôn, nhưng hắn biết rõ ràng, có nhiều chuyện không thể nhìn bề ngoài. Cũng giống như hắn, thực lực Nhất Nguyên Niết Bàn lại đánh bại được cường giả Nhị Nguyên Niết Bàn.

Bối cảnh Mục Hồng Lăng hiển nhiên cũng không tầm thường, nếu nói cô ta không có thủ đoạn lợi hại nào đó có thể khiêu chiến vượt cấp thì Lâm Động tuyệt đối không tin.

- Ha ha, Hồng Lăng chỉ nói đùa thôi, đừng cho là thật!

Lúc này bạch y nam tử cười cười nói với Lâm Động:

- Tại hạ là Liễu Bạch!

- Liễu Bạch?

Nghe cái tên này, sắc mặt Lâm Động không có gì thay đổi nhưng trong lòng thì run lên. Lúc này mới hiểu tại sao bọn Tần Sâm lại sợ người này đến vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại

/1309

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status