Vũ Động Càn Khôn

Chương 483: Ba huynh đệ

/1309


Làn sương trắng mờ ảo từ trên đỉnh núi khuếch tán ra, nhưng ánh mắt của Lâm Động lúc này lại đang ngưng thần quan sát thân ảnh từ trong làn sương trắng bước ra với những bước đi nặng nề.

Đạo nhân ảnh này vô cùng tráng kiện, làn da đen xì khiến cho hắn thoạt nhìn như một tòa thiết tháp. Chỉ đứng đó thôi, cũng xuất ra những cỗ áp lực khiến cho người khác hít thở không thông.

Toàn thân nhân ảnh, khuôn mặt của hắn, thoạt nhìn thoáng có nét hồn hậu, hơn nữa nếu như nhìn kỹ sẽ thấy khuôn mặt này lại có một vài nét tương đồng với Lâm Động.

Không khí trên đỉnh núi lúc này phảng phất như ngưng đọng lại, Lâm Động kinh ngạc đứng ở bên sườn núi nhìn thân ảnh tráng kiện kia, một thoáng sau, mới há miệng lúc này đã đắng chát ra, nói:

- Tiểu Viêm?

Đạo nhân ảnh đen xì như hắc thiết kia vừa nghe thấy cái tên ấy, hai mắt màu đen thoáng ánh lên nét hồn hậu kia bỗng sáng lên mãnh liệt. Ánh mắt của hắn nhìn không chớp mắt vào người Lâm Động, sau đó giơ cái đầu ra, há mồm tựa hồ muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng chỉ có những tiếng bật hơi truyền đến. Những sự kích động chỉ thoáng hiện lên trong ánh mắt của nó, đều bị Lâm Động nhìn thấy rõ ràng.

- Hắc hắc, rõ ràng đã thoát khỏi hình thú rồi!

Tiểu điêu cũng kinh ngạc nhìn Tiểu Viêm đã hoàn toàn thoát khỏi hình thú, cười nói.

Ánh mắt tò mò của Lâm Động dừng lại trên người Tiểu Viêm, sau đó nói:

- Tiểu Viêm đến giờ vẫn không thể nói chuyện sao?

- Tuy rằng hôm nay nó đã có được linh trí chân chính không kém gì con người, có điều phải chờ thích ứng mới có thể nói chuyện được.

Tiểu điêu trừng mắt, nói.

Sắc mặt Lâm Động tràn đầy niềm vui phi thân lên trước, đứng trước thân hình Tiểu Viêm. Hắn cơ hồ chỉ đứng đến phần bụng của nó, hơn nữa những cỗ uy áp cường đại không ngừng phát ra từ trong thân thể Tiểu Viêm cũng khiến sự hô hấp của hắn bị ngưng trệ.

- Chủ…

Tiểu Viêm nhìn chăm chăm vào Lâm Động, khuôn mặt thoáng ra vẻ ngây ngô. Sau đó quỳ xuống, một âm thanh trầm thấp khó nhọc, từ trong miệng nó thoát ra.

- Chủ cái rắm à!

Nhìn bộ dạng này của nó, Lâm Động cười mắng, bàn tay vỗ nhẹ vào cái đầu cứng như kim thiết của Tiểu Viêm, nói:

- Sau này ngươi sẽ gọi là Lâm Viêm, ngươi do một tay ta nuôi lớn, nên kêu ta Đại ca!

Tiểu Viêm gật đầu, nó đã có được linh trí chân chính, có thể hiểu được lời nói của Lâm Động cũng như niềm hoan hỉ từ tận trong tim trong ánh mắt hắn. Lúc này trên gương mặt hồn hậu của hắn nở ra một nụ cười trông thật khó coi, rồi gật đầu mạnh.

- Vâng, Đại ca!

Khuôn mặt tràn đầy nụ cười của Lâm Động liền chỉ vào Tiểu điêu đang ngồi trên vai mình, nói:

- Đây là Nhị ca của ngươi!

Tiểu điêu đang ôm móng vuốt trước ngực nhìn khung cảnh vui vẻ này bị lời nói bất ngờ này của Lâm Động làm cho sững sờ, sau đó lông toàn thân dựng ngược lên, the thé nói:

- Này, ai là Nhị ca của con hổ ngu ngốc hắn? Con mẹ nó, ngươi chỉ là một đứa trẻ ranh mà cũng đòi làm Đại ca ta? Cũng dám ngồi lên đầu điêu gia ta? Ngươi chán sống phải không?

- Tuy ngươi luôn miệng xưng mình là điêu gia, nhưng ta biết rõ, trong Thiên Điêu Yêu Tộc, tuổi của ngươi bất quá cũng chỉ tương đương với ta mà thôi.

Lâm Động dương dương nói, đã nhiều năm ở chung như vậy, đối với cái tên Tiểu điêu này hắn hiểu rất rõ. Kẻ này bình thường thích giả trang thành lão nhân, nhưng có một vài động tác, rõ ràng là đã làm bại lộ chân tướng của hắn.

Tuy Lâm Động không phủ nhận tuổi của Tiểu điêu không ít, có điều Thiên Điêu Yêu Tộc ở Yêu giới vốn có tuổi thọ rất dài, ở trong tộc đó, thời kỳ này của Tiểu điêu có lẽ chỉ được coi như là thiếu niên mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại

/1309

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status