Cánh cửa Tử Kim dưới ánh mắt vô cùng khẩn trương của tất cả các thế lực đứng đầu ngồi trên đài cao dần chậm rãi mở ra, phát ra âm thanh cọt kẹt, giống như đang vang lên trong lòng bọn hắn vậy, khiến hô hấp tất cả mọi người phảng phất như cũng tăng thêm. Vào lúc này, thứ gọi là bình tĩnh và uy nghiêm dường như đều bị vất bỏ hết.
Cánh cửa Tử Kim dưới sự chiếu rọi của ánh dương quang hoàn toàn mở ra. Sau đó, một thân ảnh mảnh khảnh từ bên trong chậm rãi đi ra, sau đó xuất hiện rõ ràng trong mắt mọi người.
Đạo thân ảnh kia có một khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, thậm chí còn mơ hồ lộ ra một tia âm nhu… Mặc thanh sam, mang theo chút mùi vị nho nhã.
Thanh Sam Mạc Lăng.
Người đầu tiên từ trong cánh cửa Tử Kim đi ra không ngờ lại là Tam Hoàng tử của Hoàng thất.
Không khí trên đài cao có chút tĩnh lặng, chợt mọi người xoay sang Mạc Tiêu Thiên ở phía bên kia chắp tay chúc mừng, trong lòng cũng thầm than, không hổ là Hoàng thất, nội tình hùng hậu, danh ngạch đầu tiên liền dễ dàng bị bọn họ bỏ vào túi.
- Ha ha, đa tạ chư vị!
Nghe được những thanh âm chúc mừng, vẻ mặt Mạc Tiêu Thiên khẽ tươi cười. Có thể thấy lúc này ông ta cũng lặng lẽ thở dài một hơi.
Mặc dù rất tin tưởng thực lực của Mạc Lăng, nhưng ông ta cũng rõ ràng Cuộc chiến Hạt giống lần này cũng có mấy người cực kỳ khó đối phó. Mà nếu như Mạc Lăng gặp bọn họ, hơn nữa còn xuất hiện tình huống đặc thù thì rất có thể thực sự sẽ mất đi một danh ngạch, đến lúc đó đối với Hoàng thất chính là một đả kích nặng nề.
Lâm Phạm cũng cất tiếng chúc mừng, sau đó ánh mắt của hắn liền nhịn không được quẳng ném về phía bốn cánh cửa Tử Kim còn lại đang đóng chặt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khẩn trương.
Dưới những lời chúc mừng của chúng nhân, Mạc Lăng im lặng đứng ở bên ngoài điện. Ánh mặt trời chiếu sáng thân hình có chút mảnh khảnh khiến người ta không khỏi cảm thấy hắn có chút yếu đuối. Đương nhiên loại cảm giác này chỉ lóe lên tức thì rồi lập tức biến mất. Người nào cũng đều hiểu, trong lứa trẻ tuổi tại Vương triều Đại Viêm, sợ rằng người này cho dù không phải là đệ nhất nhân, nhưng chắc chắn cũng sẽ đứng trong ba hạng đầu.
Người như vậy, ai dám có suy nghĩ khinh thường, chỉ e là muốn tìm chết mà thôi!
Mạc Lăng thoáng nhìn qua đài cao cách đó không xa, sau đó liền xoay người nhìn vào phía bốn phiến cánh cửa Tử Kim đóng chặt còn lại, trong mắt có thêm chút vẻ hứng thú. Hắn rất muốn biết bốn người đạt danh ngạch khác đến tột cùng sẽ là người phương nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Cánh cửa Tử Kim dưới sự chiếu rọi của ánh dương quang hoàn toàn mở ra. Sau đó, một thân ảnh mảnh khảnh từ bên trong chậm rãi đi ra, sau đó xuất hiện rõ ràng trong mắt mọi người.
Đạo thân ảnh kia có một khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, thậm chí còn mơ hồ lộ ra một tia âm nhu… Mặc thanh sam, mang theo chút mùi vị nho nhã.
Thanh Sam Mạc Lăng.
Người đầu tiên từ trong cánh cửa Tử Kim đi ra không ngờ lại là Tam Hoàng tử của Hoàng thất.
Không khí trên đài cao có chút tĩnh lặng, chợt mọi người xoay sang Mạc Tiêu Thiên ở phía bên kia chắp tay chúc mừng, trong lòng cũng thầm than, không hổ là Hoàng thất, nội tình hùng hậu, danh ngạch đầu tiên liền dễ dàng bị bọn họ bỏ vào túi.
- Ha ha, đa tạ chư vị!
Nghe được những thanh âm chúc mừng, vẻ mặt Mạc Tiêu Thiên khẽ tươi cười. Có thể thấy lúc này ông ta cũng lặng lẽ thở dài một hơi.
Mặc dù rất tin tưởng thực lực của Mạc Lăng, nhưng ông ta cũng rõ ràng Cuộc chiến Hạt giống lần này cũng có mấy người cực kỳ khó đối phó. Mà nếu như Mạc Lăng gặp bọn họ, hơn nữa còn xuất hiện tình huống đặc thù thì rất có thể thực sự sẽ mất đi một danh ngạch, đến lúc đó đối với Hoàng thất chính là một đả kích nặng nề.
Lâm Phạm cũng cất tiếng chúc mừng, sau đó ánh mắt của hắn liền nhịn không được quẳng ném về phía bốn cánh cửa Tử Kim còn lại đang đóng chặt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khẩn trương.
Dưới những lời chúc mừng của chúng nhân, Mạc Lăng im lặng đứng ở bên ngoài điện. Ánh mặt trời chiếu sáng thân hình có chút mảnh khảnh khiến người ta không khỏi cảm thấy hắn có chút yếu đuối. Đương nhiên loại cảm giác này chỉ lóe lên tức thì rồi lập tức biến mất. Người nào cũng đều hiểu, trong lứa trẻ tuổi tại Vương triều Đại Viêm, sợ rằng người này cho dù không phải là đệ nhất nhân, nhưng chắc chắn cũng sẽ đứng trong ba hạng đầu.
Người như vậy, ai dám có suy nghĩ khinh thường, chỉ e là muốn tìm chết mà thôi!
Mạc Lăng thoáng nhìn qua đài cao cách đó không xa, sau đó liền xoay người nhìn vào phía bốn phiến cánh cửa Tử Kim đóng chặt còn lại, trong mắt có thêm chút vẻ hứng thú. Hắn rất muốn biết bốn người đạt danh ngạch khác đến tột cùng sẽ là người phương nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1309
|