Ánh kim quang cuồn cuộn dâng lên trên bầu trời, dưới ánh mắt chăm chú của rất nhiều người, cuối cùng rơi xuống, kim quang tan đi để lộ ra ba đạo thân ảnh.
Dẫn đầu là một gã trung niên để hai tay trần, bộ dạng thô kệch, nhưng ánh mắt sắc bén và cuồng ngạo vô cùng. Điều khiến Lâm Động căng thẳng nhất chính là khí tức của người này, không hề thua kém Lâm Phạm chút nào, cũng có nghĩa hắn là một cường giả Niết Bàn Cảnh!
- Gia tộc Vương Thị, không hổ là Đại Gia tộc sánh ngang với Gia tộc Lâm Thị!
Cảm nhận được thực lực của gã trung niên đó, Lâm Động cũng thầm hít một ngụm khí lạnh.
Các đại Gia tộc này thực lực ẩn chứa quả thực quá mức hùng hậu. Nhưng nếu nhìn ra cả Vương triều Đại Viêm, e là cũng chỉ có vài đại thế lực có đủ nguồn tài nguyên giúp các cường giả xung kích Niết Bàn Cảnh mà thôi. Hơn nữa Lâm Động cũng tin chắc rằng, có được một cường giả Niết Bàn Cảnh cũng là cực hạn của Tứ đại Gia tộc rồi.
Trong Gia tộc Lâm Thị, Lâm Mục cũng đã là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, có tư cách xung kích Niết Bàn Cảnh, nhưng hắn vẫn chưa thể nào làm được. Tuy nói có lẽ rằng là do không đủ sức, nhưng Lâm Động biết rõ, lý do chủ yếu là do Gia tộc Lâm Thị không thể có đủ nguồn dự trữ giúp một cường giả Tạo Hóa Cảnh xung kích lên Niết Bàn Cảnh.
Dù gì Niết Bàn Đan dùng để xung kích Niết Bàn Cảnh, Gia tộc Lâm Thị thực sự không lấy đâu ra được. Mà lúc này họ sẽ đặt hy vọng vào Bách Triều Đại Chiến. Chỉ cần Gia tộc họ có người được Tông phái Siêu cấp xem trọng thì phần thưởng nhận được chắc chắn sẽ khiến thực lực Gia tộc Lâm Thị có bước đột phá lớn. Đến lúc đó, cả Vương triều Đại Viêm cũng ít thế lực có thể sánh bằng.
Đương nhiên, Lâm Động biết ai ở đây cũng có ý nghĩ giống như Lâm Phạm, cũng không có gì là lạ.
Rồi ánh mắt Lâm Động chuyển sang hai gã thanh niên khá giống nhau đứng đằng sau gã trung niên kia. Một trong hai người đó chính là Vương Viêm đã bị Lâm Động đánh bại. Lâm Động cũng chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi chuyển sang nam tử áo xanh bên cạnh.
Gã nam tử này mặc trường bào màu xanh lam, gương mặt bình tĩnh như mặt nước hồ. Nói đến dung mạo thì cũng rất bình thường, nhưng hắn vừa xuất hiện là đã thu hút ánh mắt của tuyệt đại đa số mọi người. Hắn lặng lẽ đứng sau gã trung niên, thân thể cũng lan tỏa khí tức mạnh mẽ, bá đạo. Khí tức này so với Vương Viêm quả thực mạnh hơn rất rất nhiều.
Hiển nhiên, người này có lẽ là người mà Lâm Phạm muốn Lâm Động chú ý, tuyệt thế thiên tài của Gia tộc Vương Thị, Vương Chung!
Gã trung niên kia cười ha hả, quét mắt nhìn một lượt rồi đi thẳng tới chỗ Lâm Phạm.
- Ha ha, Lâm Phạm, lần nào ngươi cũng đến sớm thế? Nhưng chỉ e rồi ngươi lại thất vọng quay về thôi!
Người còn chưa đến nơi, tiếng cười của gã trung niên đó đã vọng tới.
- Vương Lôi, đừng vui mừng quá sớm, vui quá hóa buồn thì không tốt đâu!
Lâm Phạm cười nhạt, nói.
- Xem ra ngươi vẫn canh cánh việc đệ tử của Gia tộc Lâm Thị từng bị người của Gia tộc Vương Thị ta đánh bại.
Vương Lôi cười lớn.
Lời nói của hai người này để có ẩn ý cả. Dù gì thì giữa các đại Gia tộc cũng không thể coi là hòa hợp, đặc biệt là trong Cuộc chiến Hạt giống lần trước, một vị tuyệt thế thiên tài của Gia tộc Vương Thị đã đánh bại người của Gia tộc Lâm Thị, và trở thành một cái gai trong mắt Lâm Phạm. Đây cũng là chuyện bị không ít các Gia tộc khác lấy ra làm trò cười trong những năm qua.
- Đại ca, đó chính là Lâm Động, là tên đã truy sát đệ ở Đại Hoang Cổ Bi, hắn còn làm nhục Gia tộc Vương Thị chúng ta nữa!
Khi Lâm Phạm và Vương Lôi đang khẩu chiến với nhau, thì Vương Viêm nhìn Lâm Động với ánh mắt thù hận. Nhìn bộ dạng của hắn, dường như chỉ hận không thể xé xác Lâm Động ra làm trăm mảnh.
Nghe thấy vậy, nam tử áo xanh ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Lâm Động, ánh mắt sắc như dao, nhưng nét mặt Lâm Động vẫn bình tĩnh như chẳng có chuyện gì.
- Ha ha, Vương Chung huynh, lâu lắm không gặp, huynh vẫn khỏe chứ?
Khi ánh mắt sắc lạnh của Vương Chung nhìn tới Lâm Động, Lâm Lang Thiên ở bên cạnh cười lên một tiếng.
- Lâm Lang Thiên, nghe nói đến ngươi cũng không làm gì được gã này à?
Vương Chung liếc nhìn Lâm Động, băng lãnh nói.
- Một số kẻ thấp kém nhưng cứ thích trèo cao, thực sự là rất nực cười. Ta nghĩ lần Cuộc chiến Hạt giống này sẽ cho kẻ đó về đúng vị trí của mình. Cuộc chiến này không phải ai cũng có thể tham gia!
Lâm Lang Thiên cười nhạt nói.
- Khí tức không tệ, Tạo Hóa Cảnh tiểu thành? Giao đấu được với ngươi thì có lẽ lực chiến đấu cũng không kém. Lần này nếu gặp phải ta thì ta sẽ không nương tay đâu. Vương Viêm không thể để bị đánh oan như vậy, hơn nữa ta cũng nên cho người ngoài biết rằng cái giá phải trả khi dám sỉ nhục Gia tộc Vương Thị ta là cái gì!
Giọng nói của Vương Chung vô cùng bình tĩnh, hắn ngừng một chút rồi nói:
- Đương nhiên, nếu không may ta và ngươi gặp nhau thì ta cũng không nương tay!
- Ha ha, mong còn không được!
Lâm Lang Thiên cười nói, rồi nhìn sang sắc mặt Lâm Động đang bình tĩnh với hàn ý lạnh lẽo.
Vương Viêm cũng cười lạnh một tiếng, mắt trừng trừng nhìn Lâm Động. Tuy thời gian vừa qua hắn cũng nghe nói về những chấn động mà Lâm Động gây ra, nhưng theo suy nghĩ của hắn, bất luận Lâm Động có kỳ ngộ gì thì cũng không thể là đối thủ của Vương Chung đại ca.
Đến khi tên tiểu tử Lâm Động thất bại trong Cuộc chiến Hạt giống, xem hắn còn vênh váo được nữa không?
Lâm Động làm như chẳng nghe thấy hai người kia nói gì, nhưng trong lòng mơ hồ đã có sát ý lạnh băng nổi lên.
Lâm Lang Thiên không ngừng khiêu khích hắn, thực sự đáng hận a!
Có điều, hắn cũng không quan tâm Vương Chung là thiên tài gì đi nữa, bất luận kẻ nào xuất hiện trước mặt hắn trong Cuộc chiến Hạt giống thì hắn đều sẽ không chút nương tình!
Nếu hắn không đến gây rắc rối thì thôi, nhưng nếu thật sự không biết tốt xấu thì Lâm Động hắn đây cũng không ngại mà khiến Gia tộc Vương Thị phải khóc mà quay về!
Keng!
Sau khi người của Gia tộc Vương Thị đến không lâu, lại có một vài thế lực nữa đến. Đến bây giờ, gần như tất cả các thế lực hàng đầu Vương triều Đại Viêm đều đã có mặt. Rồi một tiếng chuông giòn giã vang lên trong không trung!
Rầm rập!
Sau tiếng chuông lảnh lót kia, từ bốn phía tràn vào các đội quân tinh nhuệ, mặc đầy võ trang đứng vây xung quanh không cho bất cứ ai ra vào.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều yên lặng, nhìn về phía cửa vào. Bọn họ biết tiếp theo sẽ là người thống trị Vương triều Đại Viêm, nhân vật đứng đầu Hoàng thất xuất hiện rồi…
- Hà hà, hai mươi năm không gặp, chư vị vẫn còn giữ nguyên phong thái như ngày nào!
Đột nhiên, một tràng cười vang tới từ cửa vào, rồi một toán người tiến vào. Ở vị trí dẫn đầu là một trung niên nam tử với mái tóc muối tiêu, thân mặc long bào, tỏa ra khí chất tôn quý.
Tuổi tác của người này dường như tương đương với Lâm Phạm, Vương Lôi.
Lâm Phạm, Vương Lôi cũng đều là những nhân vật lớn của Vương triều Đại Viêm, nhưng so với người này thì dường như còn có chút kém cạnh. Bởi vì dù sao thì người này cũng là chúa tể của Vương triều Đại Viêm.
Hoàng thất Phách Hổ, Mạc Tiêu Thiên!
- Đây chính là Hoàng đế Vương triều Đại Viêm, Mạc Tiêu Thiên sao? Luồng khí tức này có lẽ hơn cả Lâm Phạm, Vương Lôi một bậc. Thực lực của Hoàng thất quả nhiên là quá lớn mạnh!
Lâm Động có thể cảm nhận được một cỗ áp lực rất lớn từ người Mạc Tiêu Thiên toát ra, Thực lực người này có lẽ vượt qua cả Lâm Phạm. Chưa biết chừng hắn còn thành công trải qua Niết Bàn Kiếp một lần, chính thức bước vào cảnh giới Nhất Nguyên Niết Bàn rồi!
Đối diện với cường giả đẳng cấp này, buộc Lâm Động phải hết sức chú ý. Hắn biết mình có thể dựa vào Huyết Linh Khôi để cầm cự được với những cường giả Niết Bàn Cảnh chưa trải qua Niết Bàn Kiếp, nhưng nếu đối mặt với Mạc Tiêu Thiên thì chỉ số nguy hiểm có lẽ phải tăng lên mấy cấp!
- Bái kiến Bệ hạ!
Nhìn thấy người đó, Lâm Phạm, Vương Lôi và các Tông chủ các thế lực khác đều cung kính nói.
- Ha ha, còn khách khí cái gì nữa? Miễn lễ!
Mạc Tiêu Thiên bật cười, tiếng cười vang như sấm rền, thể hiện một áp lực khó nói thành lời. Hắn vẫy tay một cái, một luồng sức mạnh êm dịu tỏa ra, đỡ tất cả những người đang cúi người bên dưới lên.
Chỉ một hành động tùy ý đó của Mạc Tiêu Thiên cũng đã khiến đám người Lâm Phạm nhất thời căng thẳng.
Bọn họ đều là những cường giả đỉnh cao của Vương triều Đại Viêm, đương nhiên có thể cảm nhận được một sức mạnh to lớn từ hành động đó của Mạc Tiêu Thiên, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ.
Thực lực Hoàng thất quả thật quá mạnh! Nghĩ đến chính mình, để có thể xung kích lên Niết Bàn Cảnh đã phải dùng cạn hết Niết Bàn Đan của cả Gia tộc, làm gì còn gì dự trữ nữa? Làm sao vượt qua được Niết Bàn Kiếp đây?
- Có điều, chỉ cần Bách Triều Đại Chiến lần này trong Gia tộc chúng ta có người được Tông phái Siêu cấp nhìn trúng là sức mạnh Gia tộc sẽ tăng lên rất nhiều. Đến lúc đó là có thể vượt qua Niết Bàn Kiếp để bước vào cảnh giới Nhất Nguyên Niết Bàn!
Nghĩ vậy, không ít Tộc trưởng đều nhiệt huyết sục sôi, khi nhìn các đệ tử sắp tham gia Cuộc chiến Hạt giống, ánh mắt ai cũng tràn đầy kỳ vọng. Bạn đang đọc truyện tại
Dẫn đầu là một gã trung niên để hai tay trần, bộ dạng thô kệch, nhưng ánh mắt sắc bén và cuồng ngạo vô cùng. Điều khiến Lâm Động căng thẳng nhất chính là khí tức của người này, không hề thua kém Lâm Phạm chút nào, cũng có nghĩa hắn là một cường giả Niết Bàn Cảnh!
- Gia tộc Vương Thị, không hổ là Đại Gia tộc sánh ngang với Gia tộc Lâm Thị!
Cảm nhận được thực lực của gã trung niên đó, Lâm Động cũng thầm hít một ngụm khí lạnh.
Các đại Gia tộc này thực lực ẩn chứa quả thực quá mức hùng hậu. Nhưng nếu nhìn ra cả Vương triều Đại Viêm, e là cũng chỉ có vài đại thế lực có đủ nguồn tài nguyên giúp các cường giả xung kích Niết Bàn Cảnh mà thôi. Hơn nữa Lâm Động cũng tin chắc rằng, có được một cường giả Niết Bàn Cảnh cũng là cực hạn của Tứ đại Gia tộc rồi.
Trong Gia tộc Lâm Thị, Lâm Mục cũng đã là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, có tư cách xung kích Niết Bàn Cảnh, nhưng hắn vẫn chưa thể nào làm được. Tuy nói có lẽ rằng là do không đủ sức, nhưng Lâm Động biết rõ, lý do chủ yếu là do Gia tộc Lâm Thị không thể có đủ nguồn dự trữ giúp một cường giả Tạo Hóa Cảnh xung kích lên Niết Bàn Cảnh.
Dù gì Niết Bàn Đan dùng để xung kích Niết Bàn Cảnh, Gia tộc Lâm Thị thực sự không lấy đâu ra được. Mà lúc này họ sẽ đặt hy vọng vào Bách Triều Đại Chiến. Chỉ cần Gia tộc họ có người được Tông phái Siêu cấp xem trọng thì phần thưởng nhận được chắc chắn sẽ khiến thực lực Gia tộc Lâm Thị có bước đột phá lớn. Đến lúc đó, cả Vương triều Đại Viêm cũng ít thế lực có thể sánh bằng.
Đương nhiên, Lâm Động biết ai ở đây cũng có ý nghĩ giống như Lâm Phạm, cũng không có gì là lạ.
Rồi ánh mắt Lâm Động chuyển sang hai gã thanh niên khá giống nhau đứng đằng sau gã trung niên kia. Một trong hai người đó chính là Vương Viêm đã bị Lâm Động đánh bại. Lâm Động cũng chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi chuyển sang nam tử áo xanh bên cạnh.
Gã nam tử này mặc trường bào màu xanh lam, gương mặt bình tĩnh như mặt nước hồ. Nói đến dung mạo thì cũng rất bình thường, nhưng hắn vừa xuất hiện là đã thu hút ánh mắt của tuyệt đại đa số mọi người. Hắn lặng lẽ đứng sau gã trung niên, thân thể cũng lan tỏa khí tức mạnh mẽ, bá đạo. Khí tức này so với Vương Viêm quả thực mạnh hơn rất rất nhiều.
Hiển nhiên, người này có lẽ là người mà Lâm Phạm muốn Lâm Động chú ý, tuyệt thế thiên tài của Gia tộc Vương Thị, Vương Chung!
Gã trung niên kia cười ha hả, quét mắt nhìn một lượt rồi đi thẳng tới chỗ Lâm Phạm.
- Ha ha, Lâm Phạm, lần nào ngươi cũng đến sớm thế? Nhưng chỉ e rồi ngươi lại thất vọng quay về thôi!
Người còn chưa đến nơi, tiếng cười của gã trung niên đó đã vọng tới.
- Vương Lôi, đừng vui mừng quá sớm, vui quá hóa buồn thì không tốt đâu!
Lâm Phạm cười nhạt, nói.
- Xem ra ngươi vẫn canh cánh việc đệ tử của Gia tộc Lâm Thị từng bị người của Gia tộc Vương Thị ta đánh bại.
Vương Lôi cười lớn.
Lời nói của hai người này để có ẩn ý cả. Dù gì thì giữa các đại Gia tộc cũng không thể coi là hòa hợp, đặc biệt là trong Cuộc chiến Hạt giống lần trước, một vị tuyệt thế thiên tài của Gia tộc Vương Thị đã đánh bại người của Gia tộc Lâm Thị, và trở thành một cái gai trong mắt Lâm Phạm. Đây cũng là chuyện bị không ít các Gia tộc khác lấy ra làm trò cười trong những năm qua.
- Đại ca, đó chính là Lâm Động, là tên đã truy sát đệ ở Đại Hoang Cổ Bi, hắn còn làm nhục Gia tộc Vương Thị chúng ta nữa!
Khi Lâm Phạm và Vương Lôi đang khẩu chiến với nhau, thì Vương Viêm nhìn Lâm Động với ánh mắt thù hận. Nhìn bộ dạng của hắn, dường như chỉ hận không thể xé xác Lâm Động ra làm trăm mảnh.
Nghe thấy vậy, nam tử áo xanh ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Lâm Động, ánh mắt sắc như dao, nhưng nét mặt Lâm Động vẫn bình tĩnh như chẳng có chuyện gì.
- Ha ha, Vương Chung huynh, lâu lắm không gặp, huynh vẫn khỏe chứ?
Khi ánh mắt sắc lạnh của Vương Chung nhìn tới Lâm Động, Lâm Lang Thiên ở bên cạnh cười lên một tiếng.
- Lâm Lang Thiên, nghe nói đến ngươi cũng không làm gì được gã này à?
Vương Chung liếc nhìn Lâm Động, băng lãnh nói.
- Một số kẻ thấp kém nhưng cứ thích trèo cao, thực sự là rất nực cười. Ta nghĩ lần Cuộc chiến Hạt giống này sẽ cho kẻ đó về đúng vị trí của mình. Cuộc chiến này không phải ai cũng có thể tham gia!
Lâm Lang Thiên cười nhạt nói.
- Khí tức không tệ, Tạo Hóa Cảnh tiểu thành? Giao đấu được với ngươi thì có lẽ lực chiến đấu cũng không kém. Lần này nếu gặp phải ta thì ta sẽ không nương tay đâu. Vương Viêm không thể để bị đánh oan như vậy, hơn nữa ta cũng nên cho người ngoài biết rằng cái giá phải trả khi dám sỉ nhục Gia tộc Vương Thị ta là cái gì!
Giọng nói của Vương Chung vô cùng bình tĩnh, hắn ngừng một chút rồi nói:
- Đương nhiên, nếu không may ta và ngươi gặp nhau thì ta cũng không nương tay!
- Ha ha, mong còn không được!
Lâm Lang Thiên cười nói, rồi nhìn sang sắc mặt Lâm Động đang bình tĩnh với hàn ý lạnh lẽo.
Vương Viêm cũng cười lạnh một tiếng, mắt trừng trừng nhìn Lâm Động. Tuy thời gian vừa qua hắn cũng nghe nói về những chấn động mà Lâm Động gây ra, nhưng theo suy nghĩ của hắn, bất luận Lâm Động có kỳ ngộ gì thì cũng không thể là đối thủ của Vương Chung đại ca.
Đến khi tên tiểu tử Lâm Động thất bại trong Cuộc chiến Hạt giống, xem hắn còn vênh váo được nữa không?
Lâm Động làm như chẳng nghe thấy hai người kia nói gì, nhưng trong lòng mơ hồ đã có sát ý lạnh băng nổi lên.
Lâm Lang Thiên không ngừng khiêu khích hắn, thực sự đáng hận a!
Có điều, hắn cũng không quan tâm Vương Chung là thiên tài gì đi nữa, bất luận kẻ nào xuất hiện trước mặt hắn trong Cuộc chiến Hạt giống thì hắn đều sẽ không chút nương tình!
Nếu hắn không đến gây rắc rối thì thôi, nhưng nếu thật sự không biết tốt xấu thì Lâm Động hắn đây cũng không ngại mà khiến Gia tộc Vương Thị phải khóc mà quay về!
Keng!
Sau khi người của Gia tộc Vương Thị đến không lâu, lại có một vài thế lực nữa đến. Đến bây giờ, gần như tất cả các thế lực hàng đầu Vương triều Đại Viêm đều đã có mặt. Rồi một tiếng chuông giòn giã vang lên trong không trung!
Rầm rập!
Sau tiếng chuông lảnh lót kia, từ bốn phía tràn vào các đội quân tinh nhuệ, mặc đầy võ trang đứng vây xung quanh không cho bất cứ ai ra vào.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều yên lặng, nhìn về phía cửa vào. Bọn họ biết tiếp theo sẽ là người thống trị Vương triều Đại Viêm, nhân vật đứng đầu Hoàng thất xuất hiện rồi…
- Hà hà, hai mươi năm không gặp, chư vị vẫn còn giữ nguyên phong thái như ngày nào!
Đột nhiên, một tràng cười vang tới từ cửa vào, rồi một toán người tiến vào. Ở vị trí dẫn đầu là một trung niên nam tử với mái tóc muối tiêu, thân mặc long bào, tỏa ra khí chất tôn quý.
Tuổi tác của người này dường như tương đương với Lâm Phạm, Vương Lôi.
Lâm Phạm, Vương Lôi cũng đều là những nhân vật lớn của Vương triều Đại Viêm, nhưng so với người này thì dường như còn có chút kém cạnh. Bởi vì dù sao thì người này cũng là chúa tể của Vương triều Đại Viêm.
Hoàng thất Phách Hổ, Mạc Tiêu Thiên!
- Đây chính là Hoàng đế Vương triều Đại Viêm, Mạc Tiêu Thiên sao? Luồng khí tức này có lẽ hơn cả Lâm Phạm, Vương Lôi một bậc. Thực lực của Hoàng thất quả nhiên là quá lớn mạnh!
Lâm Động có thể cảm nhận được một cỗ áp lực rất lớn từ người Mạc Tiêu Thiên toát ra, Thực lực người này có lẽ vượt qua cả Lâm Phạm. Chưa biết chừng hắn còn thành công trải qua Niết Bàn Kiếp một lần, chính thức bước vào cảnh giới Nhất Nguyên Niết Bàn rồi!
Đối diện với cường giả đẳng cấp này, buộc Lâm Động phải hết sức chú ý. Hắn biết mình có thể dựa vào Huyết Linh Khôi để cầm cự được với những cường giả Niết Bàn Cảnh chưa trải qua Niết Bàn Kiếp, nhưng nếu đối mặt với Mạc Tiêu Thiên thì chỉ số nguy hiểm có lẽ phải tăng lên mấy cấp!
- Bái kiến Bệ hạ!
Nhìn thấy người đó, Lâm Phạm, Vương Lôi và các Tông chủ các thế lực khác đều cung kính nói.
- Ha ha, còn khách khí cái gì nữa? Miễn lễ!
Mạc Tiêu Thiên bật cười, tiếng cười vang như sấm rền, thể hiện một áp lực khó nói thành lời. Hắn vẫy tay một cái, một luồng sức mạnh êm dịu tỏa ra, đỡ tất cả những người đang cúi người bên dưới lên.
Chỉ một hành động tùy ý đó của Mạc Tiêu Thiên cũng đã khiến đám người Lâm Phạm nhất thời căng thẳng.
Bọn họ đều là những cường giả đỉnh cao của Vương triều Đại Viêm, đương nhiên có thể cảm nhận được một sức mạnh to lớn từ hành động đó của Mạc Tiêu Thiên, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ.
Thực lực Hoàng thất quả thật quá mạnh! Nghĩ đến chính mình, để có thể xung kích lên Niết Bàn Cảnh đã phải dùng cạn hết Niết Bàn Đan của cả Gia tộc, làm gì còn gì dự trữ nữa? Làm sao vượt qua được Niết Bàn Kiếp đây?
- Có điều, chỉ cần Bách Triều Đại Chiến lần này trong Gia tộc chúng ta có người được Tông phái Siêu cấp nhìn trúng là sức mạnh Gia tộc sẽ tăng lên rất nhiều. Đến lúc đó là có thể vượt qua Niết Bàn Kiếp để bước vào cảnh giới Nhất Nguyên Niết Bàn!
Nghĩ vậy, không ít Tộc trưởng đều nhiệt huyết sục sôi, khi nhìn các đệ tử sắp tham gia Cuộc chiến Hạt giống, ánh mắt ai cũng tràn đầy kỳ vọng. Bạn đang đọc truyện tại
/1309
|