Trước vô vàn ánh mắt kính phục của mọi người, đạo quang ảnh đó chầm chầm ngừng lại, hiện rõ thân ảnh, chính là Tộc trưởng Gia tộc Lâm Thị, Lâm Phạm.
Sau khi hiện thân, Lâm Phạm quét mắt nhìn đống lộn xộn trên mặt đất, mắt tóe lên nộ hỏa. Sau đó hắn quay sang nhìn Lâm Động, đang định lên tiếng thì bỗng nhìn thấy ngọn núi đen biến trở về kích cỡ bằng bàn tay trong tay Lâm Động, thân thể hắn khẽ rung lên, kinh ngạc nói:
- Ngươi thu phục được Trọng Ngục Phong rồi?
- May mắn thôi!
Lâm Động gật đầu. Hắn cũng biết hành động này sẽ gây kinh ngạc thế nào cho bọn Lâm Phạm. Dù gì thì bọn họ cũng đã từng thất bại trên Trọng Ngục Phong, giờ thấy Linh bảo mình không làm gì nổi đã rơi vào tay Lâm Động, sao có thể bình tĩnh được cơ chứ?
Lâm Phạm nhìn Lâm Động với ánh mắt có phần kỳ dị, trong lòng có cảm giác gã thanh niên trước mặt này càng ngày càng khó nắm bắt. Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều về điều này, trầm giọng hỏi:
- Chuyện này là thế nào?
Cái hắn nói đến đương nhiên là cái đống bừa bộn kia. Thân là Tộc trưởng, trong nội bộ Gia tộc lại gây ra náo loạn như thế này, sao có thể không nổi giận được chứ?
- Tộc trưởng, bốn người chúng ta đang bảo vệ ở đây, vốn cảm giác được trong Tộc Tàng có điều khác lạ, kiểm tra thì phát hiện nguyên lực trong Tộc Tàng bỗng biến mất một cách kỳ lạ. Hơn nữa Linh bảo bên trong cũng bị tổn hại. Vốn chúng ta muốn Lâm Động có lời giải thích, nhưng ai ngờ hắn quá mức ngông nghênh, ra tay thẳng với bốn người chúng tôi!
Thấy Lâm Phạm, Lâm Trí vừa rồi gần như bị Lâm Động đánh rụng hết hàm răng, lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng tố giác Lâm Động với giọng nói đầy oán hận. Bạn đang đọc truyện tại
Sau khi hiện thân, Lâm Phạm quét mắt nhìn đống lộn xộn trên mặt đất, mắt tóe lên nộ hỏa. Sau đó hắn quay sang nhìn Lâm Động, đang định lên tiếng thì bỗng nhìn thấy ngọn núi đen biến trở về kích cỡ bằng bàn tay trong tay Lâm Động, thân thể hắn khẽ rung lên, kinh ngạc nói:
- Ngươi thu phục được Trọng Ngục Phong rồi?
- May mắn thôi!
Lâm Động gật đầu. Hắn cũng biết hành động này sẽ gây kinh ngạc thế nào cho bọn Lâm Phạm. Dù gì thì bọn họ cũng đã từng thất bại trên Trọng Ngục Phong, giờ thấy Linh bảo mình không làm gì nổi đã rơi vào tay Lâm Động, sao có thể bình tĩnh được cơ chứ?
Lâm Phạm nhìn Lâm Động với ánh mắt có phần kỳ dị, trong lòng có cảm giác gã thanh niên trước mặt này càng ngày càng khó nắm bắt. Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều về điều này, trầm giọng hỏi:
- Chuyện này là thế nào?
Cái hắn nói đến đương nhiên là cái đống bừa bộn kia. Thân là Tộc trưởng, trong nội bộ Gia tộc lại gây ra náo loạn như thế này, sao có thể không nổi giận được chứ?
- Tộc trưởng, bốn người chúng ta đang bảo vệ ở đây, vốn cảm giác được trong Tộc Tàng có điều khác lạ, kiểm tra thì phát hiện nguyên lực trong Tộc Tàng bỗng biến mất một cách kỳ lạ. Hơn nữa Linh bảo bên trong cũng bị tổn hại. Vốn chúng ta muốn Lâm Động có lời giải thích, nhưng ai ngờ hắn quá mức ngông nghênh, ra tay thẳng với bốn người chúng tôi!
Thấy Lâm Phạm, Lâm Trí vừa rồi gần như bị Lâm Động đánh rụng hết hàm răng, lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng tố giác Lâm Động với giọng nói đầy oán hận. Bạn đang đọc truyện tại
/1309
|