Mười hiệp!
Lâm Động vừa thốt ra lời đó, toàn bộ không gian như bùng nổ. Các đệ tử Nội tộc nhìn kẻ đứng trước mặt như nhìn một kẻ điên.
Trong Gia tộc Lâm Thị, Lâm Thanh, Lâm Mộc có thiên phú chỉ kém hơn Lâm Lang Thiên một chút, cộng với hai người là anh em sinh đôi, phối hợp với nhau càng thêm nhuần nhuyễn, hiểu ý. Hai người liên thủ, cho dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành cũng khó lòng thắng được họ. Nhưng bây giờ Lâm Động lại dám khoa ngôn rằng sẽ đánh bại họ trong vòng mười hiệp?
Với họ mà nói, điều này không thể dùng ngông cuồng để hình dung nữa mà phải là ngu ngốc và tự chuốc họa vào thân!
Khi các đệ tử Nội tộc cười khi chế giễu, Lâm Khả Nhi đứng giữa họ cặp mày cũng khẽ rung động, mắt nàng nhìn chăm chăm vào bóng dáng Lâm Động. Dù nàng vô cùng kinh ngạc về việc Lâm Động đánh bại Vương Viêm, nhưng nói thực, tuy Vương Viêm được gọi là thiên tài của Gia tộc Vương Thị nhưng so với Lâm Thanh, Lâm Mộc thì còn kém rất xa.
Trong trường hợp này, phát ra cuồng ngôn như vậy quả thực là không thích hợp.
- Khả Nhi, đây là Lâm Động đã đánh bại Vương Viêm của Gia tộc Vương Thị mà ngươi nói sao? Bản lĩnh chưa biết thế nào, nhưng mức ngông cuồng cũng không kém Vương Viêm chút nào.
Bỗng nhiên từ bên cạnh vang lên tiếng cười của một nữ tử, nàng bất giác quay đầu lại, chỉ thấy phía sau không biết từ khi nào đã xuất hiện một vài nữ tử yêu kiều. Họ đều khá xinh đẹo, trong số các đệ tử Nội tộc cũng có không ít người đang theo đuổi họ. Nay thấy họ đến, các đệ tử Nội tộc kia lập tức vây lại.
- Ha ha, Lâm Tuyết muội muội nói không sai, Lâm Động bản lĩnh không được bao nhiêu nhưng khẩu khí không hề nhỏ. Đợi lát nữa hắn bại trong tay Lâm Thanh đại ca bọn họ, xem còn mặt mũi nào mà buông lời ngông cuồng nữa không?
Một đệ tử Nội tộc, với vẻ nịnh nọt nói với một trong hai mỹ nữ đang nói chuyện với Lâm Khả Nhi, một vài kẻ khác cũng vội vàng cười phụ họa.
- Bây giờ rất ít người dám ngông cuồng như vậy trước mặt Lang Thiên đại ca.
Cô thiếu nữ tên Lâm Tuyết cười điệu, nhìn Lâm Khả Nhi nói:
- Khả Nhi, ngươi nói xem Lâm Động thật sự có tư cách khiêu chiến Lang Thiên đại ca sao?
- Tự nhìn thì biết!
Lâm Khả Nhi thản nhiên nói.
- Ha ha, chỉ là ta ít khi thấy ngươi cứ luôn miệng nhắc đến một người họ hàng nào đó thôi. Lẽ nào ngươi lại thích tên Lâm Động này?
Lâm Tuyết tiến lên trước cười đắc ý.
- Chỉ là… xem ra hôm nay dường như hắn sẽ mất mặt lắm đây!
Lâm Khả Nhi nhíu mày, nhưng mặc kệ người sùng bái Lâm Lang Thiên đến hết thuốc chữa kia. Trong mắt cô ta, trên thế gian này, ngoài Lâm Lang Thiên e là chẳng còn ai là nam tử, đều là một lũ phế vật… Thế nhưng, ở đấu trường này, những tràng cười chế giễu như thế không phải ít. Dù gì thì hành động của Lâm Động trong mắt chúng thực sự là không thể chấp nhận được.
- Hừ, tên tiểu tử không biết trời cao đất dày, dám kiêu căng như vậy! Đợi khi thua rồi ngươi lấy gì mà giữ thể diện?
Trên hàng ghế màu vàng, Trưởng lão áo nâu cười lạnh, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.
Lâm Lang Thiên nhìn Lâm Động trên đài. Huynh đệ Lâm Thanh, Lâm Mộc mà liên thủ, dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành cũng khó lòng thắng họ. Mà khí tức của tên Lâm Động này cũng chỉ là Bán Bộ Tạo Hóa mà dám ngạo mạn đến vậy? Thật không biết là hắn có tuyệt chiêu hay tự tìm cái chết?
- Nếu Lâm Động đã có hào khí như vậy, Lâm Thanh, Lâm Mộc, hai ngươi đấu với hắn một trận đi.
Vị Trưởng lão áo đen địa vị dường như cũng không thấp lúc này cũng phẩy tay, bình thản nói.
- Vâng!
Lâm Thanh, Lâm Mộc quát lên một tiếng, thân hình khẽ động, cùng bay lên chỗ cao nhất, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt lấy Lâm Động. Hiển nhiên thái độ của người này đã khiến bọn họ vô cùng phẫn nộ.
Hai người không hề nói lời gì thừa thãi, vừa hiện thân là bàn chân giẫm mạnh lên sàn. Hai luồng khí tức Bán Bộ Tạo Hóa bùng lên trong chớp mắt, nguyên lực hùng hồn dao động trong không gian, tỏa ra một luồng áp lực mạnh mẽ, gây nên không ít tiếng kêu kinh ngạc.
- Lâm Động phải không? Hôm nay ta phải xem ngươi có tư cách gì mà dám trong mười hiệp đánh bại hai anh em bọn ta?
Nguyên lực bao phủ toàn thân, Lâm Thanh trừng trừng nhìn Lâm Động cười lạnh, nói.
- Cũng rất hy vọng ngươi không phải thùng rỗng kêu to, nếu không thì quá vô vị!
Lâm Mộc cũng lạnh lùng nói. Trong Nội tộc bọn họ có cùng địa vị phi phàm, không so được với Lâm Lang Thiên nhưng cũng đứng trong hàng ngũ ba người cao nhất. Nay Lâm Động, một người họ hàng trong Phân gia dám ăn nói với họ như thế sao có thể không phẫn nộ đây?
- Bắt đầu được chưa?
Thế nhưng, đối mặt với sự phẫn nộ đó, Lâm Động làm như chẳng có chuyện gì, chầm chậm giơ bàn tay ra, giọng nói rất từ tốn, không hề vì khí tức mạnh mẽ của hai người kia mà dao động.
Lâm Động vừa thốt ra lời đó, toàn bộ không gian như bùng nổ. Các đệ tử Nội tộc nhìn kẻ đứng trước mặt như nhìn một kẻ điên.
Trong Gia tộc Lâm Thị, Lâm Thanh, Lâm Mộc có thiên phú chỉ kém hơn Lâm Lang Thiên một chút, cộng với hai người là anh em sinh đôi, phối hợp với nhau càng thêm nhuần nhuyễn, hiểu ý. Hai người liên thủ, cho dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành cũng khó lòng thắng được họ. Nhưng bây giờ Lâm Động lại dám khoa ngôn rằng sẽ đánh bại họ trong vòng mười hiệp?
Với họ mà nói, điều này không thể dùng ngông cuồng để hình dung nữa mà phải là ngu ngốc và tự chuốc họa vào thân!
Khi các đệ tử Nội tộc cười khi chế giễu, Lâm Khả Nhi đứng giữa họ cặp mày cũng khẽ rung động, mắt nàng nhìn chăm chăm vào bóng dáng Lâm Động. Dù nàng vô cùng kinh ngạc về việc Lâm Động đánh bại Vương Viêm, nhưng nói thực, tuy Vương Viêm được gọi là thiên tài của Gia tộc Vương Thị nhưng so với Lâm Thanh, Lâm Mộc thì còn kém rất xa.
Trong trường hợp này, phát ra cuồng ngôn như vậy quả thực là không thích hợp.
- Khả Nhi, đây là Lâm Động đã đánh bại Vương Viêm của Gia tộc Vương Thị mà ngươi nói sao? Bản lĩnh chưa biết thế nào, nhưng mức ngông cuồng cũng không kém Vương Viêm chút nào.
Bỗng nhiên từ bên cạnh vang lên tiếng cười của một nữ tử, nàng bất giác quay đầu lại, chỉ thấy phía sau không biết từ khi nào đã xuất hiện một vài nữ tử yêu kiều. Họ đều khá xinh đẹo, trong số các đệ tử Nội tộc cũng có không ít người đang theo đuổi họ. Nay thấy họ đến, các đệ tử Nội tộc kia lập tức vây lại.
- Ha ha, Lâm Tuyết muội muội nói không sai, Lâm Động bản lĩnh không được bao nhiêu nhưng khẩu khí không hề nhỏ. Đợi lát nữa hắn bại trong tay Lâm Thanh đại ca bọn họ, xem còn mặt mũi nào mà buông lời ngông cuồng nữa không?
Một đệ tử Nội tộc, với vẻ nịnh nọt nói với một trong hai mỹ nữ đang nói chuyện với Lâm Khả Nhi, một vài kẻ khác cũng vội vàng cười phụ họa.
- Bây giờ rất ít người dám ngông cuồng như vậy trước mặt Lang Thiên đại ca.
Cô thiếu nữ tên Lâm Tuyết cười điệu, nhìn Lâm Khả Nhi nói:
- Khả Nhi, ngươi nói xem Lâm Động thật sự có tư cách khiêu chiến Lang Thiên đại ca sao?
- Tự nhìn thì biết!
Lâm Khả Nhi thản nhiên nói.
- Ha ha, chỉ là ta ít khi thấy ngươi cứ luôn miệng nhắc đến một người họ hàng nào đó thôi. Lẽ nào ngươi lại thích tên Lâm Động này?
Lâm Tuyết tiến lên trước cười đắc ý.
- Chỉ là… xem ra hôm nay dường như hắn sẽ mất mặt lắm đây!
Lâm Khả Nhi nhíu mày, nhưng mặc kệ người sùng bái Lâm Lang Thiên đến hết thuốc chữa kia. Trong mắt cô ta, trên thế gian này, ngoài Lâm Lang Thiên e là chẳng còn ai là nam tử, đều là một lũ phế vật… Thế nhưng, ở đấu trường này, những tràng cười chế giễu như thế không phải ít. Dù gì thì hành động của Lâm Động trong mắt chúng thực sự là không thể chấp nhận được.
- Hừ, tên tiểu tử không biết trời cao đất dày, dám kiêu căng như vậy! Đợi khi thua rồi ngươi lấy gì mà giữ thể diện?
Trên hàng ghế màu vàng, Trưởng lão áo nâu cười lạnh, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.
Lâm Lang Thiên nhìn Lâm Động trên đài. Huynh đệ Lâm Thanh, Lâm Mộc mà liên thủ, dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành cũng khó lòng thắng họ. Mà khí tức của tên Lâm Động này cũng chỉ là Bán Bộ Tạo Hóa mà dám ngạo mạn đến vậy? Thật không biết là hắn có tuyệt chiêu hay tự tìm cái chết?
- Nếu Lâm Động đã có hào khí như vậy, Lâm Thanh, Lâm Mộc, hai ngươi đấu với hắn một trận đi.
Vị Trưởng lão áo đen địa vị dường như cũng không thấp lúc này cũng phẩy tay, bình thản nói.
- Vâng!
Lâm Thanh, Lâm Mộc quát lên một tiếng, thân hình khẽ động, cùng bay lên chỗ cao nhất, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt lấy Lâm Động. Hiển nhiên thái độ của người này đã khiến bọn họ vô cùng phẫn nộ.
Hai người không hề nói lời gì thừa thãi, vừa hiện thân là bàn chân giẫm mạnh lên sàn. Hai luồng khí tức Bán Bộ Tạo Hóa bùng lên trong chớp mắt, nguyên lực hùng hồn dao động trong không gian, tỏa ra một luồng áp lực mạnh mẽ, gây nên không ít tiếng kêu kinh ngạc.
- Lâm Động phải không? Hôm nay ta phải xem ngươi có tư cách gì mà dám trong mười hiệp đánh bại hai anh em bọn ta?
Nguyên lực bao phủ toàn thân, Lâm Thanh trừng trừng nhìn Lâm Động cười lạnh, nói.
- Cũng rất hy vọng ngươi không phải thùng rỗng kêu to, nếu không thì quá vô vị!
Lâm Mộc cũng lạnh lùng nói. Trong Nội tộc bọn họ có cùng địa vị phi phàm, không so được với Lâm Lang Thiên nhưng cũng đứng trong hàng ngũ ba người cao nhất. Nay Lâm Động, một người họ hàng trong Phân gia dám ăn nói với họ như thế sao có thể không phẫn nộ đây?
- Bắt đầu được chưa?
Thế nhưng, đối mặt với sự phẫn nộ đó, Lâm Động làm như chẳng có chuyện gì, chầm chậm giơ bàn tay ra, giọng nói rất từ tốn, không hề vì khí tức mạnh mẽ của hai người kia mà dao động.
/1309
|