Trên Huyền Âm Sơn, khắp nơi vô cùng hỗn loạn, mặc dù có Đại Ma Môn và Võ Minh ổn định trật tự, nhưng dưới chân núi là thành Âm Khôi. Biến cố ở bên trên cũng rất nhanh truyền xuống, lập tức trong thành liền trở nên rối loạn.
Một số kẻ ngoan độc trực tiếp ra tay cướp bóc các loại cửa hàng của Âm Khôi Tông. Dù sao thì Âm Khôi Tông bây giờ cũng xong rồi, lúc này không động thủ thì còn đợi tới khi nào?
Mà đối với loại rối loạn này, đám người Mộ Lôi cũng không có biện pháp gì. Dù sao thì số người ở trong thành thị cũng quá mức khổng lồ, nhân mã bọn họ đem đến cũng không quá nhiều, căn bản không có biện pháp hoàn toàn giữ trật tự, bởi vậy cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.
Dù sao thì Âm Khôi Tông bây giờ cũng xong đời rồi, cái bọn họ cần phải quan tâm đó là làm sao phân chia địa bàn của Âm Khôi Tông mà thôi.
Mà ở tại chân núi cũng loạn lên, Lâm Động thì một mình xâm nhập Huyền Âm Sơn. Tiểu Viêm gắt gao theo sát bên cạnh hắn. Lúc trước Lâm Động đã trực tiếp xuất ra hai mươi vạn Thuần Nguyên Đan cho nó ăn, năng lượng hùng hậu đã khiến cho thương thế của Tiểu Viêm khôi phục rất nhiều.
- Trong Huyền Âm Sơn dường như có chút cổ quái!
Tiểu điêu xuất hiện trên vai Lâm Động, dường như cảm nhận được gì đó.
- Ừm, trong ký ức của Đằng Sát, tại Huyền Âm Sơn có một nơi kỳ lạ.
Lâm Động khẽ cười, dọc theo con đường bí mật đi vào trong núi.
Trước kia nơi này chính là trọng địa của Âm Khôi Tông, ngay cả một số Trưởng lão cũng không thể ra vào. Nhưng bây giờ Đằng Sát đã chết, những hộ vệ trong này cũng trở nên tán loạn, bởi vậy Lâm Động không hề bị chút ngăn cản, đã có thể tiến vào thông đạo nhìn giống như địa huyệt này.
Một người hai thú hành tẩu trong thông đạo u ám. Một cỗ hàn khí âm lãnh không ngừng từ trong địa huyền truyền ra. Chỉ có điều loại hàn khí này đối với Lâm Động và Tiểu Viêm đã từng ở trong Huyền Âm Giản mà nói hiển nhiên không có chút lực uy hiếp nào. Cho nên bước chân của bọn họ cũng không hề dừng lại, dọc theo thông đạo trong địa huyệt, không ngừng đi sâu vào bên trong núi.
Lẳng lặng bước đi, ước chừng khoảng mười mấy phút đồng hồ.
Diện tích Huyền Âm Sơn cực kỳ khổng lồ, mà theo như phỏng đoán, đám người Lâm Động cũng đã dần tiến vào vị trí trung tâm của Huyền Âm Sơn rồi.
- Tới rồi!
Thông đạo địa huyệt phía trước u ám, đột nhiên xuất hiện một tia hào quang sắc bén. Bước chân Lâm Động tạm dừng lại một chút, nguyên lực trong cơ thể bắt đầu khởi động. Hắn là người cẩn thận, tự nhiên sẽ không có chút lơ là.
- Grào!
Tiểu Viêm cũng gầm nhẹ một tiếng, thân hình đỏ hồng lóe lên, cái đuôi mãng xà trên lưng hổ cũng nâng người lên, hàn khí sắc bén trong miệng mãng xà ngưng tụ lại.
Chuẩn bị mọi thứ hoàn tất, Lâm Động lại lần nữa nâng bước. Lập tức, trước mặt hắn đột nhiên trống trải, địa huyệt chật hẹp biến mất, lúc này đã trở thành một thạch huyệt vô cùng khổng lồ.
Thạch huyệt này có diện tích cực kỳ khổng lồ, ít nhất cũng nghìn trượng, so với quảng trường trên đỉnh núi còn muốn rộng hơn gấp mấy lần. Xung quanh thạch huyệt được khảm vô số dạ minh châu, ánh sáng bao trùm cả thạch huyệt.
Ánh mắt Lâm Động đảo qua xung quanh thạch huyệt, sau đó dừng lại tại vị trí trung tâm.
Ở nơi đó có một cái động tối đen, một cỗ khí âm hàn kinh người giống như suối từ bên trong gào thét tràn ra. Hàn khí ngập trời chính là từ trong cửa động chui ra.
- Thì ra là bình chướng hàn khí thiên nhiên của thành Âm Khôi chính là do hàn khí trong này ngưng tụ mà thành.
Nhìn thấy một màn này, trong mắt Lâm Động lập tức xẹt qua một tia kinh ngạc.
- Lâm Động, trong hắc động này dường như có gì đó tồn tại…
Ánh mắt tiểu điêu dường như nhìn xuyên thấu hắc động tối đen, liền mở miệng nói.
Lâm Động gật đầu, mũi chân điểm lên mặt đất, sau đó dừng bên cạnh hắc động to lớn. Ánh mắt hắn thoáng nhìn vào bên trong, đồng tử trong khoảnh khắc cấp tốc co rút.
Bên trong động là một vùng hắc ám, nhưng loại hắc ám này không hề có chút hiệu quả đối với Lâm Động, bởi vậy tình cảnh nơi này đều bị hắn thu toàn bộ vào mắt.
Đập vào trước mắt chính là một thân thể khổng lồ bị xiềng xích. Thân thể này so với thân người còn muốn lớn hơn. Nhưng những cái xiềng xích ở khắp bốn phía trên vách tường đã ràng chặt nó lại. Hơn nữa, trên xiềng xích còn có những đạo phù văn kỳ dị.
Bởi vì sự tồn tại của những phù văn này mà xiềng xích lập tức trở nên có chút kỳ lạ, từng đạo ánh sáng rất nhỏ xuyên qua xiềng xích không ngừng lóe lên, giống như có trí tuệ vậy.
Ánh mắt của Lâm Động dừng lại trên một cái xiềng xích khổng lồ, sau đó chuyển về phía nơi đan xen của những sợi xiềng xích. Chỉ thấy một thân ảnh màu đỏ bên trong bóng tối, lăng không đứng thẳng trên đó.
Hơn nữa tứ chi của thân ảnh kia duỗi thẳng, đều bị xiềng xích gắt gao quấn quanh. Mỗi lần ánh sáng màu đỏ trên xiềng xích chảy đến bên trên thân ảnh kia, thân thể người đó lại khẽ run rẩy lên một cái.
- Đây là…
Lâm Động khiếp sợ nhìn thân thể màu đỏ bị những sợi xiềng xích có phù văn hung hăng trói chặt. Khó có thể tưởng tượng được tại bên trong Huyền Âm Sơn lại có một màn quỷ dị như thế.
Mặc dù hắn có được một phần ký ức của Đằng Sát, nhưng Đằng Sát dường như cũng rất sợ hãi đối với nơi này, cho nên Lâm Động cũng không thể thu hoạch được gì nhiều hơn.
Đạo thân ảnh này có thân thể màu đỏ, thoạt nhìn hình dáng phảng phất như là bị dính vô số máu tươi vậy. Mặc dù hắn không có chút động tĩnh gì, nhưng lại có một loại sát khí hung bạo đáng sợ mơ hồ từ trên thân thể khuếch tán ra.
- Thực lực thật khủng khiếp!
Cảm nhận được khí hung sát quanh người đạo thân ảnh kia, sắc mặt Lâm Động cũng có chút kịch biến.
- Huyết ảnh này đến tột cùng là ai? Tại sao lại bị giam ở nơi này? Chẳng lẽ là do Âm Khôi Tông làm sao?
- Đó không phải là người, mà là một Phù khôi!
Thế nhưng, lúc ánh mắt Lâm Động chợt lóe lên vẻ nghi hoặc thì tiểu điêu bỗng nhiên mở miệng nói.
- Phù khôi?
Nghe thấy lời này, Lâm Động ngay lập tức giật mình. Đây là Phù khôi dạng gì, sao có thể khủng bố đến mức này? So với huyết ảnh này, cho dù là Phù khôi Cao cấp của hắn cũng chỉ là thứ bình thường mà thôi.
- Đây là một Linh Khôi.
Trong mắt tiểu điêu cũng có chút kinh hãi, hiển nhiên là có chút kinh ngạc bởi vì trong này lại xuất hiện một Linh Khôi như thế.
- Linh Khôi?
Lâm Động rùng mình một cái, sắc mặt có chút biến đổi.
Hắn sớm đã biết trên Phù khôi Cao cấp còn có Linh Khôi cường đại hơn, chỉ có điều loại Phù khôi cấp bậc như vậy cũng không phải là tùy tiện có thể chế tạo ra. Nghe nói Linh Khôi chân chính sẽ có linh trí, quả thực là một loại sinh vật đặc thù chứ không phải là một con khôi lỗi không có cảm xúc.
Mặc dù Lâm Động cũng chưa từng nhìn thấy Linh Khôi, cũng không biết thứ này đến tột cùng cường đại đến mức nào, nhưng hắn biết, ít nhất dưới Niết Bàn Cảnh, chỉ e không có ai là đối thủ của Linh Khôi.
- Âm Khôi Tông làm sao có thể có được Linh Khôi này chứ? Nếu như thật sự như vậy thì Đằng Sát đã trực tiếp triệu hoán ra rồi mới đúng?
Lâm Động trầm giọng nói. Nguồn truyện:
Một số kẻ ngoan độc trực tiếp ra tay cướp bóc các loại cửa hàng của Âm Khôi Tông. Dù sao thì Âm Khôi Tông bây giờ cũng xong rồi, lúc này không động thủ thì còn đợi tới khi nào?
Mà đối với loại rối loạn này, đám người Mộ Lôi cũng không có biện pháp gì. Dù sao thì số người ở trong thành thị cũng quá mức khổng lồ, nhân mã bọn họ đem đến cũng không quá nhiều, căn bản không có biện pháp hoàn toàn giữ trật tự, bởi vậy cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.
Dù sao thì Âm Khôi Tông bây giờ cũng xong đời rồi, cái bọn họ cần phải quan tâm đó là làm sao phân chia địa bàn của Âm Khôi Tông mà thôi.
Mà ở tại chân núi cũng loạn lên, Lâm Động thì một mình xâm nhập Huyền Âm Sơn. Tiểu Viêm gắt gao theo sát bên cạnh hắn. Lúc trước Lâm Động đã trực tiếp xuất ra hai mươi vạn Thuần Nguyên Đan cho nó ăn, năng lượng hùng hậu đã khiến cho thương thế của Tiểu Viêm khôi phục rất nhiều.
- Trong Huyền Âm Sơn dường như có chút cổ quái!
Tiểu điêu xuất hiện trên vai Lâm Động, dường như cảm nhận được gì đó.
- Ừm, trong ký ức của Đằng Sát, tại Huyền Âm Sơn có một nơi kỳ lạ.
Lâm Động khẽ cười, dọc theo con đường bí mật đi vào trong núi.
Trước kia nơi này chính là trọng địa của Âm Khôi Tông, ngay cả một số Trưởng lão cũng không thể ra vào. Nhưng bây giờ Đằng Sát đã chết, những hộ vệ trong này cũng trở nên tán loạn, bởi vậy Lâm Động không hề bị chút ngăn cản, đã có thể tiến vào thông đạo nhìn giống như địa huyệt này.
Một người hai thú hành tẩu trong thông đạo u ám. Một cỗ hàn khí âm lãnh không ngừng từ trong địa huyền truyền ra. Chỉ có điều loại hàn khí này đối với Lâm Động và Tiểu Viêm đã từng ở trong Huyền Âm Giản mà nói hiển nhiên không có chút lực uy hiếp nào. Cho nên bước chân của bọn họ cũng không hề dừng lại, dọc theo thông đạo trong địa huyệt, không ngừng đi sâu vào bên trong núi.
Lẳng lặng bước đi, ước chừng khoảng mười mấy phút đồng hồ.
Diện tích Huyền Âm Sơn cực kỳ khổng lồ, mà theo như phỏng đoán, đám người Lâm Động cũng đã dần tiến vào vị trí trung tâm của Huyền Âm Sơn rồi.
- Tới rồi!
Thông đạo địa huyệt phía trước u ám, đột nhiên xuất hiện một tia hào quang sắc bén. Bước chân Lâm Động tạm dừng lại một chút, nguyên lực trong cơ thể bắt đầu khởi động. Hắn là người cẩn thận, tự nhiên sẽ không có chút lơ là.
- Grào!
Tiểu Viêm cũng gầm nhẹ một tiếng, thân hình đỏ hồng lóe lên, cái đuôi mãng xà trên lưng hổ cũng nâng người lên, hàn khí sắc bén trong miệng mãng xà ngưng tụ lại.
Chuẩn bị mọi thứ hoàn tất, Lâm Động lại lần nữa nâng bước. Lập tức, trước mặt hắn đột nhiên trống trải, địa huyệt chật hẹp biến mất, lúc này đã trở thành một thạch huyệt vô cùng khổng lồ.
Thạch huyệt này có diện tích cực kỳ khổng lồ, ít nhất cũng nghìn trượng, so với quảng trường trên đỉnh núi còn muốn rộng hơn gấp mấy lần. Xung quanh thạch huyệt được khảm vô số dạ minh châu, ánh sáng bao trùm cả thạch huyệt.
Ánh mắt Lâm Động đảo qua xung quanh thạch huyệt, sau đó dừng lại tại vị trí trung tâm.
Ở nơi đó có một cái động tối đen, một cỗ khí âm hàn kinh người giống như suối từ bên trong gào thét tràn ra. Hàn khí ngập trời chính là từ trong cửa động chui ra.
- Thì ra là bình chướng hàn khí thiên nhiên của thành Âm Khôi chính là do hàn khí trong này ngưng tụ mà thành.
Nhìn thấy một màn này, trong mắt Lâm Động lập tức xẹt qua một tia kinh ngạc.
- Lâm Động, trong hắc động này dường như có gì đó tồn tại…
Ánh mắt tiểu điêu dường như nhìn xuyên thấu hắc động tối đen, liền mở miệng nói.
Lâm Động gật đầu, mũi chân điểm lên mặt đất, sau đó dừng bên cạnh hắc động to lớn. Ánh mắt hắn thoáng nhìn vào bên trong, đồng tử trong khoảnh khắc cấp tốc co rút.
Bên trong động là một vùng hắc ám, nhưng loại hắc ám này không hề có chút hiệu quả đối với Lâm Động, bởi vậy tình cảnh nơi này đều bị hắn thu toàn bộ vào mắt.
Đập vào trước mắt chính là một thân thể khổng lồ bị xiềng xích. Thân thể này so với thân người còn muốn lớn hơn. Nhưng những cái xiềng xích ở khắp bốn phía trên vách tường đã ràng chặt nó lại. Hơn nữa, trên xiềng xích còn có những đạo phù văn kỳ dị.
Bởi vì sự tồn tại của những phù văn này mà xiềng xích lập tức trở nên có chút kỳ lạ, từng đạo ánh sáng rất nhỏ xuyên qua xiềng xích không ngừng lóe lên, giống như có trí tuệ vậy.
Ánh mắt của Lâm Động dừng lại trên một cái xiềng xích khổng lồ, sau đó chuyển về phía nơi đan xen của những sợi xiềng xích. Chỉ thấy một thân ảnh màu đỏ bên trong bóng tối, lăng không đứng thẳng trên đó.
Hơn nữa tứ chi của thân ảnh kia duỗi thẳng, đều bị xiềng xích gắt gao quấn quanh. Mỗi lần ánh sáng màu đỏ trên xiềng xích chảy đến bên trên thân ảnh kia, thân thể người đó lại khẽ run rẩy lên một cái.
- Đây là…
Lâm Động khiếp sợ nhìn thân thể màu đỏ bị những sợi xiềng xích có phù văn hung hăng trói chặt. Khó có thể tưởng tượng được tại bên trong Huyền Âm Sơn lại có một màn quỷ dị như thế.
Mặc dù hắn có được một phần ký ức của Đằng Sát, nhưng Đằng Sát dường như cũng rất sợ hãi đối với nơi này, cho nên Lâm Động cũng không thể thu hoạch được gì nhiều hơn.
Đạo thân ảnh này có thân thể màu đỏ, thoạt nhìn hình dáng phảng phất như là bị dính vô số máu tươi vậy. Mặc dù hắn không có chút động tĩnh gì, nhưng lại có một loại sát khí hung bạo đáng sợ mơ hồ từ trên thân thể khuếch tán ra.
- Thực lực thật khủng khiếp!
Cảm nhận được khí hung sát quanh người đạo thân ảnh kia, sắc mặt Lâm Động cũng có chút kịch biến.
- Huyết ảnh này đến tột cùng là ai? Tại sao lại bị giam ở nơi này? Chẳng lẽ là do Âm Khôi Tông làm sao?
- Đó không phải là người, mà là một Phù khôi!
Thế nhưng, lúc ánh mắt Lâm Động chợt lóe lên vẻ nghi hoặc thì tiểu điêu bỗng nhiên mở miệng nói.
- Phù khôi?
Nghe thấy lời này, Lâm Động ngay lập tức giật mình. Đây là Phù khôi dạng gì, sao có thể khủng bố đến mức này? So với huyết ảnh này, cho dù là Phù khôi Cao cấp của hắn cũng chỉ là thứ bình thường mà thôi.
- Đây là một Linh Khôi.
Trong mắt tiểu điêu cũng có chút kinh hãi, hiển nhiên là có chút kinh ngạc bởi vì trong này lại xuất hiện một Linh Khôi như thế.
- Linh Khôi?
Lâm Động rùng mình một cái, sắc mặt có chút biến đổi.
Hắn sớm đã biết trên Phù khôi Cao cấp còn có Linh Khôi cường đại hơn, chỉ có điều loại Phù khôi cấp bậc như vậy cũng không phải là tùy tiện có thể chế tạo ra. Nghe nói Linh Khôi chân chính sẽ có linh trí, quả thực là một loại sinh vật đặc thù chứ không phải là một con khôi lỗi không có cảm xúc.
Mặc dù Lâm Động cũng chưa từng nhìn thấy Linh Khôi, cũng không biết thứ này đến tột cùng cường đại đến mức nào, nhưng hắn biết, ít nhất dưới Niết Bàn Cảnh, chỉ e không có ai là đối thủ của Linh Khôi.
- Âm Khôi Tông làm sao có thể có được Linh Khôi này chứ? Nếu như thật sự như vậy thì Đằng Sát đã trực tiếp triệu hoán ra rồi mới đúng?
Lâm Động trầm giọng nói. Nguồn truyện:
/1309
|