Lâm Động ngồi trên xe ngựa, mục quang nhìn về đám người đang đưa mắt chăm chú quan sát động tĩnh xung quanh. Từ ánh mắt ngưng trọng của những người này hắn có thể nhìn ra tựa hồ đám người này trong thời gian vừa qua bị Yêu thú tấn công không ít, điều đó khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Thông thường tuy Yêu thú hung hãn nhưng cũng không thể ngoan cố truy sát như vậy, cũng không biết Võ quán Ưng Chi này ở đây đã làm việc gì mà lại bị tập kích như vậy.
- Hà hà, tiểu huynh đệ Lâm Động, uống nước!
Trong lúc Lâm Động đang trầm ngâm, đột nhiên một tiếng cười truyền đến, lập tức tay hắn đưa ra, cầm lấy một túi nước, sau đó mới ngẩng đầu nhìn người vừa đưa nước cho mình, cười cười.
Người vừa tới cũng là một trung niên, tên gọi Ngô Chấn, nhìn tuổi tác có lẽ cũng là lão nhân của Võ quán Ưng Chi, bản thân cũng là cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn, trong Võ quán Ưng Chi cũng rất có uy vọng. Người này cũng giống như Khương Lôi rất phóng khoáng, Lâm Động cũng rất có thiện cảm.
- Đa tạ Ngô lão ca!
Lâm Động cười, sau đó cầm lấy túi nước uống hai ngụm, lập tức mặt có chút đỏ lên, bởi hắn uống không phải là nước, mà là rượu.
- Ha ha…
Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Lâm Động, những người xung quanh cũng không khỏi cười lên một tiếng.
- Ha ha, lão Ngô, ngươi không được khi dễ tiểu huynh đệ Lâm Động tuổi trẻ nhé.
Khương Lôi dẫn đầu ở phía trước cũng cất tiếng cười vang.
Lâm Động bất đắc dĩ lắc đầu, đem túi rượu vứt lại cho Ngô Chấn. Hắn biết bọn họ không có ý chế nhạo, mà đối với cảm giác này, nói thực lòng hắn cũng rất thích, có lẽ do chịu ảnh hưởng bởi tình các phóng khoáng của Khương Lôi mà đa số người của Võ quán Ưng Chi đều khiến người khác rất yêu quý.
Lâm Động đã ở nơi núi rừng này gần nửa năm, đối với những trò đùa giỡn đầy thiện ý này rất có thiện cảm.
Đương nhiên, có một ngoại lệ!
Lâm Động ngẩng đầu nhìn Khương Tuyết không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh, trong lòng chợt thấy nữ tử này dường như có chút bài xích một ngoài như hắn gia nhập vào đoàn người này, ánh mắt đó tràn đầu sự cảnh giác và nghi ngờ.
- Võ quán Ưng Chi của chúng ta cách một đoạn thời gian đều vào Mê Vụ Lâm giết Yêu thú lấy tinh hạch, tìm linh dược.
Khương Tuyết ngồi cạnh Lâm Động, đột nhiên chầm chậm nói:
- Tuy nhiên lần này chúng ta có một người bạn trong khi thu hoạch linh dược đã giết một con ấu thú, khi chúng ta bị đám Yêu thú này tấn công trả thù mới biết, ấu thú đó là con của Ngạc Báo Vương. Ngạc Báo Vương là Yêu thú nổi tiếng hung ác trong Mê Vụ Lâm, một đực một cái, nếu mà liên thủ đủ để sánh với cường giả Tạo Hình Cảnh đại thành. Thời gian này chúng ta liên tục bị tấn công cũng là do bọn chúng sai khiến. Ngày mai chúng ta có thể rời khỏi Mê Vụ Lâm rồi, với sự hung tàn và giảo hoạt của bọn chúng, đêm nay nhất định sẽ động thủ.
Nghe vậy, Lâm Động mới có chút giật mình. Khó trách luôn cảm thấy không khí của đám người này có chút cổ quái, thì ra đang bị truy sát. Nếu đúng như Khương Tuyết nói thì Ngạc Báo Vương kia nhất định sẽ là đực cái cùng tới, tới lúc đó nếu đem theo một đám Yêu thú nữa thì những người này quả thật lành ít dữ nhiều.
- Ta không đồng ý cho ngươi gia nhập đội ngũ của ta, bởi vì ta cảm thấy ngươi lúc này sẽ làm quấn chân chúng ta.
Lời của Khương Tuyết rất thẳng thắn, tuổi của Lâm Động so với nàng ta còn ít hơn, xem giống như tiểu tử ngây ngô mặt non da sữa, đội ngũ của bọn họ hiện tại bảo vệ Nhân Nhân đã rất vất vả rồi, nếu thêm Lâm Động vào thì lại phải chia thêm nhân thủ ra.
- Ồ, tới lúc đó không cần lo cho ta!
Lâm Động xoa xoa mặt vừa bị rượu làm cho đỏ hồng, cười nói. Nguồn truyện:
Thông thường tuy Yêu thú hung hãn nhưng cũng không thể ngoan cố truy sát như vậy, cũng không biết Võ quán Ưng Chi này ở đây đã làm việc gì mà lại bị tập kích như vậy.
- Hà hà, tiểu huynh đệ Lâm Động, uống nước!
Trong lúc Lâm Động đang trầm ngâm, đột nhiên một tiếng cười truyền đến, lập tức tay hắn đưa ra, cầm lấy một túi nước, sau đó mới ngẩng đầu nhìn người vừa đưa nước cho mình, cười cười.
Người vừa tới cũng là một trung niên, tên gọi Ngô Chấn, nhìn tuổi tác có lẽ cũng là lão nhân của Võ quán Ưng Chi, bản thân cũng là cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn, trong Võ quán Ưng Chi cũng rất có uy vọng. Người này cũng giống như Khương Lôi rất phóng khoáng, Lâm Động cũng rất có thiện cảm.
- Đa tạ Ngô lão ca!
Lâm Động cười, sau đó cầm lấy túi nước uống hai ngụm, lập tức mặt có chút đỏ lên, bởi hắn uống không phải là nước, mà là rượu.
- Ha ha…
Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Lâm Động, những người xung quanh cũng không khỏi cười lên một tiếng.
- Ha ha, lão Ngô, ngươi không được khi dễ tiểu huynh đệ Lâm Động tuổi trẻ nhé.
Khương Lôi dẫn đầu ở phía trước cũng cất tiếng cười vang.
Lâm Động bất đắc dĩ lắc đầu, đem túi rượu vứt lại cho Ngô Chấn. Hắn biết bọn họ không có ý chế nhạo, mà đối với cảm giác này, nói thực lòng hắn cũng rất thích, có lẽ do chịu ảnh hưởng bởi tình các phóng khoáng của Khương Lôi mà đa số người của Võ quán Ưng Chi đều khiến người khác rất yêu quý.
Lâm Động đã ở nơi núi rừng này gần nửa năm, đối với những trò đùa giỡn đầy thiện ý này rất có thiện cảm.
Đương nhiên, có một ngoại lệ!
Lâm Động ngẩng đầu nhìn Khương Tuyết không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh, trong lòng chợt thấy nữ tử này dường như có chút bài xích một ngoài như hắn gia nhập vào đoàn người này, ánh mắt đó tràn đầu sự cảnh giác và nghi ngờ.
- Võ quán Ưng Chi của chúng ta cách một đoạn thời gian đều vào Mê Vụ Lâm giết Yêu thú lấy tinh hạch, tìm linh dược.
Khương Tuyết ngồi cạnh Lâm Động, đột nhiên chầm chậm nói:
- Tuy nhiên lần này chúng ta có một người bạn trong khi thu hoạch linh dược đã giết một con ấu thú, khi chúng ta bị đám Yêu thú này tấn công trả thù mới biết, ấu thú đó là con của Ngạc Báo Vương. Ngạc Báo Vương là Yêu thú nổi tiếng hung ác trong Mê Vụ Lâm, một đực một cái, nếu mà liên thủ đủ để sánh với cường giả Tạo Hình Cảnh đại thành. Thời gian này chúng ta liên tục bị tấn công cũng là do bọn chúng sai khiến. Ngày mai chúng ta có thể rời khỏi Mê Vụ Lâm rồi, với sự hung tàn và giảo hoạt của bọn chúng, đêm nay nhất định sẽ động thủ.
Nghe vậy, Lâm Động mới có chút giật mình. Khó trách luôn cảm thấy không khí của đám người này có chút cổ quái, thì ra đang bị truy sát. Nếu đúng như Khương Tuyết nói thì Ngạc Báo Vương kia nhất định sẽ là đực cái cùng tới, tới lúc đó nếu đem theo một đám Yêu thú nữa thì những người này quả thật lành ít dữ nhiều.
- Ta không đồng ý cho ngươi gia nhập đội ngũ của ta, bởi vì ta cảm thấy ngươi lúc này sẽ làm quấn chân chúng ta.
Lời của Khương Tuyết rất thẳng thắn, tuổi của Lâm Động so với nàng ta còn ít hơn, xem giống như tiểu tử ngây ngô mặt non da sữa, đội ngũ của bọn họ hiện tại bảo vệ Nhân Nhân đã rất vất vả rồi, nếu thêm Lâm Động vào thì lại phải chia thêm nhân thủ ra.
- Ồ, tới lúc đó không cần lo cho ta!
Lâm Động xoa xoa mặt vừa bị rượu làm cho đỏ hồng, cười nói. Nguồn truyện:
/1309
|