- Tiểu Viêm!
Nhìn cự thú đang đứng trên không trung, Lâm Động cũng sửng sốt một chút, sau đó mắt lộ ra vẻ vui mừng tột độ.
Trên bầu trời kia, cự thú đứng giữa không trung, trên thân thể nó che kín bằng một loại tinh giáp đỏ sẫm, trên tinh giáp đó thỉnh thoảng có tia sấm sét lấp lóe. Cái này rất giống với tinh giáp của Lôi Nguyên Tinh Thú, hơn nữa trên lưng Tiểu Viêm hiện tại không ngờ đã mọc ra một đôi cánh lấp lóe lôi quang, hai cánh vỗ dập dềnh phát ra tiếng sấm trầm thấp.
Hiển nhiên lần này sau khi ăn huyết nhục của Lôi Nguyên Tinh Thú, Tiểu Viêm đã hấp thu được chút tinh hóa trong huyết mạch của nó, nên mới có thay đổi thoát thai hoán cốt như vậy.
Trên lưng Tiểu Viêm, một con cự mãng mình đầy tinh giáp màu đỏ sẫm đang cuộn tròn, bộ dạng vô cùng hung tợn.
Tiểu Viêm hiện tại so với trước kia đã hoàn toàn thay đổi hình dáng, không ngờ sau khi hấp thu tinh hoa của huyết mạch Lôi Nguyên Tinh Thú, Tiểu Viêm lại có biến hóa kinh người như vậy.
- Grào!
Tựa hồ nghe thấy thanh âm của Lâm Động, cự thú oai phong lẫm liệt trên không trung cũng cúi xuống phía Lâm Động gần lên một tiếng, sau đó liền lao vào giữa đám nhân mã của hai nhà, nhất thời lôi quang tuôn động, năng lượng cường hãn tuôn ra, đem theo từng tiếng kêu la thảm thiết.
Thực lực hiện tai của Tiểu Viêm hiển nhiên đã đủ để so sánh với cường giả Tạo Hình Cảnh, tinh giáp đỏ sẫm bao phủ toàn thân khiến nó có lực phòng ngự cường đại, lôi quang tuôn động càng khiến nó tấn công cường hãn.
Địch gia và Liễu gia tuy có không ít cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn, tuy nhiên lúc này hiển nhiên đã không thể gây ra chút uy hiếp gì với Tiểu Viêm, bởi vậy cuộc đấu này giống như một chiều. Tuy vậy, mặc dù bị Tiểu Viêm tấn công cho hỗn loạn, nhưng dù sao người cũng đông, sau một hồi bọn chúng rốt cuộc cũng quây lại ở một chỗ, liên thủ chống đỡ lôi quang đang hung hãn bắn tới.
- Hừ, còn làm loạn nữa có lẽ các ngươi sẽ phải nhặt xác cho bọn chúng!
Nhìn đám nhân mã hai nhà bị Tiểu Viêm tấn công cho điên đảo, thanh âm Lâm Động thản nhiên nói, đồng thời cổ kích trong tay cũng sát gần hơn cổ họng hai người bọn Địch Đằng, khiến bọn chúng không dám có chút nhúc nhích.
Lời của Lâm Động lập tức khiến nhân mã hai nhà chân tay cứng đờ, nhìn cảnh phía trước, bọn chúng đã hiểu rằng lần này hai nhà bọn chúng đã gặp hạn rồi, hơn nữa đối tượng kia chỉ là một thiếu niên vô cùng trẻ tuổi mà thôi.
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Thân thể Địch Đằng khẽ run, trong đầu truyền ra những trận đau nhức khiến hắn hiểu rằng lần này thọ thương là vô cùng nghiêm trọng, nếu không cẩn thận e rằng sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng. Đương nhiên, hiện tại nghĩ cái này cũng không có tác dụng gì, cấp bách trước mắt là phải giữ mạng đã.
Hắn là người thông mình, thấy Lâm Động không lập tức giết người liền hiểu rằng Lâm Động tạm thời vẫn chưa có ý định giết người, nếu không cũng sẽ không phí lời như vậy.
Nghe thấy vậy, khuôn mặt Lâm Động cũng khẽ cười. Nhìn thấy thế, trong lòng Địch Đằng và Liễu Quý lại cảm thấy có điều không ổn.
- Có muốn sống không? Vậy dùng Thuần Nguyên Đan để đổi!
Nghe thấy tiếng cười nhạt bên tai, trong lòng Địch Đằng và Liễu Quý nhất thời thở phào một cái, chỉ cần giữ được mạng là tốt nhất rồi.
- Mỗi người hai mươi vạn Thuần Nguyên Đan!
Nhưng mà, khi bọn chúng còn chưa kịp thở phào xong, lời nói tiếp đó của Lâm Động lại khiến bọn chúng nghẹn đắng.
- Hai mươi vạn Thuần Nguyên Đan? Cho dù ngươi bán cả Địch gia cũng không kiếm được!
Sắc mặt Địch Đằng tái xanh, gầm nhẹ, số tiền cực lớn này bọn chúng không thể nào kiếm ra được. Tiểu tử này thực sự coi bọn họ là mỏ Thuần Nguyên Đan sao?
- Hai mươi vạn, ngươi giết luôn chúng ta cho xong, nếu không đợi kiếm đủ số tiền đó, gia tộc chúng ta cũng phá sản rồi, sống cũng chẳng ích gì.
Liễu Quý nghiến răng nói.
Nhìn thấy hai lão già này phản ứng kịch liệt như vậy, Lâm Động xoa xoa cằm, xem ra con số hắn thuận miệng nói ra quả thật có chút khổng lồ, nếu không hai tên này cả mạng cũng không cần.
- Thế này đi, ta lùi một bước, mỗi người mười vạn Thuần Nguyên Đan, đừng cò kè với ta nữa.
Lâm Động hơi trầm ngâm, lập tức chậm rãi nói.
Nghe thấy chút không kiên nhẫn được nữa trong giọng nói của Lâm Động, Địch Đằng và Liễu Quý đang định mở miệng nói lập tức đành ngậm miệng. Mười vạn Thuần Nguyên Đan tuy vẫn không phải là con số nhỏ, nhưng ít nhất hai nhà bọn chúng còn có thể lấy ra được.
Ở không xa, nhân mã hai nhà ngây ngốc nhìn cảnh tống tiền đang diễn ra trước mắt, nhất thời ánh mắt nhìn Lâm Động cũng có chút cổ quái.
- Hừ, đừng nhìn nữa, mỗi người mười vạn Thuần Nguyên Đan, mau lên!
Nhìn mục quang cổ quái của bọn họ, Lâm Động bất giác mỉm cười nói.
Nghe thấy thanh âm ôn hòa của Lâm Động, hiện trường trở nên yên tĩnh, Địch Đằng và Liễu Quý lôi từ trong ngực ra túi Càn Khôn đựng Thuần Nguyên Đan. Nhưng mười vạn Thuần Nguyên Đan quả là quá lớn, bởi vậy hai người bỏ hết cả túi Càn Khôn ra cũng vẫn còn thiếu năm vạn Thuần Nguyên Đan nữa.
Nhìn thấy sắc mặt cứng ngắc của hai người bọn Địch Đằng, Lâm Động cũng không thèm để ý tới, cười tủm tỉm nói:
- Này, các ngươi còn bao nhiêu thủ hạ, bảo bọn chúng góp lại, không đủ hai mươi vạn ta không thả người đâu.
Nghe thấy những lời đó, không chỉ hai người bọn Địch Đằng chân tay run rẩy, ngay cả nhân mã hai nhà mặt cũng xám đen lại, tên gia hỏa này ngay cả đám tiểu tốt cũng không bỏ qua.
- Các ngươi gom đủ năm vạn Thuần Nguyên Đan đi!
Địch Đằng nuốt một ngụm nước bọt, nhìn cổ kích sắc lạnh trên cổ, hắn đành trơ mặt nói với đán nhân mã hai nhà.
Nhìn thấy ngay cả Gia chủ cũng đã mở miệng, nhân mã hai nhà đành cười khổ lôi Thuần Nguyên Đan ra, cuối cùng mới góp đủ năm vạn Thuần Nguyên Đan đưa cho Lâm Động.
Cầm túi Càn Khôn trong tay, Lâm Động dùng tinh thần lực quét qua bên trong, lập tức hài lòng gật đầu, đem tất cả Thuần Nguyên Đan cất vào túi Càn Khôn cao cấp cướp được từ tay Vương Viêm, sau đó cười hì hì đem túi Càn Khôn nhét vào trong ngực áo.
- Thuần Nguyên Đan đưa ngươi rồi, có thể thả phụ thân ta và Liễu Gia chủ ra được chưa?
Thanh niên áo đen sắc mặt xám xịt nói.
Lâm Động liếc hắn một cái. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nhìn cự thú đang đứng trên không trung, Lâm Động cũng sửng sốt một chút, sau đó mắt lộ ra vẻ vui mừng tột độ.
Trên bầu trời kia, cự thú đứng giữa không trung, trên thân thể nó che kín bằng một loại tinh giáp đỏ sẫm, trên tinh giáp đó thỉnh thoảng có tia sấm sét lấp lóe. Cái này rất giống với tinh giáp của Lôi Nguyên Tinh Thú, hơn nữa trên lưng Tiểu Viêm hiện tại không ngờ đã mọc ra một đôi cánh lấp lóe lôi quang, hai cánh vỗ dập dềnh phát ra tiếng sấm trầm thấp.
Hiển nhiên lần này sau khi ăn huyết nhục của Lôi Nguyên Tinh Thú, Tiểu Viêm đã hấp thu được chút tinh hóa trong huyết mạch của nó, nên mới có thay đổi thoát thai hoán cốt như vậy.
Trên lưng Tiểu Viêm, một con cự mãng mình đầy tinh giáp màu đỏ sẫm đang cuộn tròn, bộ dạng vô cùng hung tợn.
Tiểu Viêm hiện tại so với trước kia đã hoàn toàn thay đổi hình dáng, không ngờ sau khi hấp thu tinh hoa của huyết mạch Lôi Nguyên Tinh Thú, Tiểu Viêm lại có biến hóa kinh người như vậy.
- Grào!
Tựa hồ nghe thấy thanh âm của Lâm Động, cự thú oai phong lẫm liệt trên không trung cũng cúi xuống phía Lâm Động gần lên một tiếng, sau đó liền lao vào giữa đám nhân mã của hai nhà, nhất thời lôi quang tuôn động, năng lượng cường hãn tuôn ra, đem theo từng tiếng kêu la thảm thiết.
Thực lực hiện tai của Tiểu Viêm hiển nhiên đã đủ để so sánh với cường giả Tạo Hình Cảnh, tinh giáp đỏ sẫm bao phủ toàn thân khiến nó có lực phòng ngự cường đại, lôi quang tuôn động càng khiến nó tấn công cường hãn.
Địch gia và Liễu gia tuy có không ít cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn, tuy nhiên lúc này hiển nhiên đã không thể gây ra chút uy hiếp gì với Tiểu Viêm, bởi vậy cuộc đấu này giống như một chiều. Tuy vậy, mặc dù bị Tiểu Viêm tấn công cho hỗn loạn, nhưng dù sao người cũng đông, sau một hồi bọn chúng rốt cuộc cũng quây lại ở một chỗ, liên thủ chống đỡ lôi quang đang hung hãn bắn tới.
- Hừ, còn làm loạn nữa có lẽ các ngươi sẽ phải nhặt xác cho bọn chúng!
Nhìn đám nhân mã hai nhà bị Tiểu Viêm tấn công cho điên đảo, thanh âm Lâm Động thản nhiên nói, đồng thời cổ kích trong tay cũng sát gần hơn cổ họng hai người bọn Địch Đằng, khiến bọn chúng không dám có chút nhúc nhích.
Lời của Lâm Động lập tức khiến nhân mã hai nhà chân tay cứng đờ, nhìn cảnh phía trước, bọn chúng đã hiểu rằng lần này hai nhà bọn chúng đã gặp hạn rồi, hơn nữa đối tượng kia chỉ là một thiếu niên vô cùng trẻ tuổi mà thôi.
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Thân thể Địch Đằng khẽ run, trong đầu truyền ra những trận đau nhức khiến hắn hiểu rằng lần này thọ thương là vô cùng nghiêm trọng, nếu không cẩn thận e rằng sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng. Đương nhiên, hiện tại nghĩ cái này cũng không có tác dụng gì, cấp bách trước mắt là phải giữ mạng đã.
Hắn là người thông mình, thấy Lâm Động không lập tức giết người liền hiểu rằng Lâm Động tạm thời vẫn chưa có ý định giết người, nếu không cũng sẽ không phí lời như vậy.
Nghe thấy vậy, khuôn mặt Lâm Động cũng khẽ cười. Nhìn thấy thế, trong lòng Địch Đằng và Liễu Quý lại cảm thấy có điều không ổn.
- Có muốn sống không? Vậy dùng Thuần Nguyên Đan để đổi!
Nghe thấy tiếng cười nhạt bên tai, trong lòng Địch Đằng và Liễu Quý nhất thời thở phào một cái, chỉ cần giữ được mạng là tốt nhất rồi.
- Mỗi người hai mươi vạn Thuần Nguyên Đan!
Nhưng mà, khi bọn chúng còn chưa kịp thở phào xong, lời nói tiếp đó của Lâm Động lại khiến bọn chúng nghẹn đắng.
- Hai mươi vạn Thuần Nguyên Đan? Cho dù ngươi bán cả Địch gia cũng không kiếm được!
Sắc mặt Địch Đằng tái xanh, gầm nhẹ, số tiền cực lớn này bọn chúng không thể nào kiếm ra được. Tiểu tử này thực sự coi bọn họ là mỏ Thuần Nguyên Đan sao?
- Hai mươi vạn, ngươi giết luôn chúng ta cho xong, nếu không đợi kiếm đủ số tiền đó, gia tộc chúng ta cũng phá sản rồi, sống cũng chẳng ích gì.
Liễu Quý nghiến răng nói.
Nhìn thấy hai lão già này phản ứng kịch liệt như vậy, Lâm Động xoa xoa cằm, xem ra con số hắn thuận miệng nói ra quả thật có chút khổng lồ, nếu không hai tên này cả mạng cũng không cần.
- Thế này đi, ta lùi một bước, mỗi người mười vạn Thuần Nguyên Đan, đừng cò kè với ta nữa.
Lâm Động hơi trầm ngâm, lập tức chậm rãi nói.
Nghe thấy chút không kiên nhẫn được nữa trong giọng nói của Lâm Động, Địch Đằng và Liễu Quý đang định mở miệng nói lập tức đành ngậm miệng. Mười vạn Thuần Nguyên Đan tuy vẫn không phải là con số nhỏ, nhưng ít nhất hai nhà bọn chúng còn có thể lấy ra được.
Ở không xa, nhân mã hai nhà ngây ngốc nhìn cảnh tống tiền đang diễn ra trước mắt, nhất thời ánh mắt nhìn Lâm Động cũng có chút cổ quái.
- Hừ, đừng nhìn nữa, mỗi người mười vạn Thuần Nguyên Đan, mau lên!
Nhìn mục quang cổ quái của bọn họ, Lâm Động bất giác mỉm cười nói.
Nghe thấy thanh âm ôn hòa của Lâm Động, hiện trường trở nên yên tĩnh, Địch Đằng và Liễu Quý lôi từ trong ngực ra túi Càn Khôn đựng Thuần Nguyên Đan. Nhưng mười vạn Thuần Nguyên Đan quả là quá lớn, bởi vậy hai người bỏ hết cả túi Càn Khôn ra cũng vẫn còn thiếu năm vạn Thuần Nguyên Đan nữa.
Nhìn thấy sắc mặt cứng ngắc của hai người bọn Địch Đằng, Lâm Động cũng không thèm để ý tới, cười tủm tỉm nói:
- Này, các ngươi còn bao nhiêu thủ hạ, bảo bọn chúng góp lại, không đủ hai mươi vạn ta không thả người đâu.
Nghe thấy những lời đó, không chỉ hai người bọn Địch Đằng chân tay run rẩy, ngay cả nhân mã hai nhà mặt cũng xám đen lại, tên gia hỏa này ngay cả đám tiểu tốt cũng không bỏ qua.
- Các ngươi gom đủ năm vạn Thuần Nguyên Đan đi!
Địch Đằng nuốt một ngụm nước bọt, nhìn cổ kích sắc lạnh trên cổ, hắn đành trơ mặt nói với đán nhân mã hai nhà.
Nhìn thấy ngay cả Gia chủ cũng đã mở miệng, nhân mã hai nhà đành cười khổ lôi Thuần Nguyên Đan ra, cuối cùng mới góp đủ năm vạn Thuần Nguyên Đan đưa cho Lâm Động.
Cầm túi Càn Khôn trong tay, Lâm Động dùng tinh thần lực quét qua bên trong, lập tức hài lòng gật đầu, đem tất cả Thuần Nguyên Đan cất vào túi Càn Khôn cao cấp cướp được từ tay Vương Viêm, sau đó cười hì hì đem túi Càn Khôn nhét vào trong ngực áo.
- Thuần Nguyên Đan đưa ngươi rồi, có thể thả phụ thân ta và Liễu Gia chủ ra được chưa?
Thanh niên áo đen sắc mặt xám xịt nói.
Lâm Động liếc hắn một cái. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1309
|