Khi Lâm Động từ trong Phù Sư Tháp đi ra ngoài, hắn nhìn thấy một đống người đứng như cọc gỗ và nhìn hắn như gặp quỷ.
"Nham đại sư, các người không sao chứ?"
Bị đám người này nhìn một cách quái dị như vậy, Lâm Động không khỏi cười gượng một tiếng.
"Ngươi đã tiến vào tầng thứ chín?"
Nham đại sư nhìn chằm chằm vào Lâm Động, thanh âm của lão run rẩy, tầng 9 Phù Sư Tháp ngay cả lão cũng không thể tiến vào, vậy mà Lâm Động lại có thể.
"Ách? Làm sao vậy? Tiểu tử chỉ thử một chút xem có vào được tầng 9 hay không..."
Nhìn thấy biểu tình của Nham đại sư, Lâm Động hoảng sợ, hắn còn tưởng rằng những chuyện hắn làm trong tầng 9 bị người khác biết, cho nên cẩn thận hỏi lại.
"Cái tên tiểu tử này..."
Thấy Lâm Động thừa nhận, Nham đại sư cùng với mấy vị trung niên tam ấn Phù Sư ở bên cạnh phải hít sâu một hơi, ánh mắt không thể nào che giấu được sự kinh hãi, đã bao năm rồi không có ai tiến vào được tầng 9, không ngờ Lâm Động lại có thể.
"Rất may là đám người Thiên Hỏa thành bỏ về sớm, chứ không thì sẽ bị đả kích tới mức ói máu."
Một trung niên Phù Sư cười khổ nói, những người khác cũng đồng ý gật đầu.
Lâm Động cười gượng một tiếng, hắn biết, nếu như dựa vào bản lĩnh thực sự thì hắn cũng chỉ như Chu Thông mà thôi, nếu không có Bản Mệnh Linh Phù thì hắn sẽ không bao giờ đạt được thành tích này.
Đương nhiên, điều này cũng chứng minh tinh thần thiên phú của Lâm Động vô cùng kinh người, nếu bỏ yếu tố Bản Mệnh Linh Phù kỳ dị thì bản thân hắn cũng tương đương với Chu Thông.
Phải biết rằng, Chu Thông là người đứng đầu trong số Phù sư trẻ tuổi của Thiên Hỏa thành, hơn nữa thời gian hắn khổ tu Tinh thần lực dài hơn Lâm Động rất nhiều, Lâm Động có thể đi sau vượt trước đã chứng minh tinh thần thiên phú của hắn thuộc loại yêu nghiệt.
"Lần này cám ơn ngươi."
Trong lúc Lâm Động cười gượng, Tử Nguyệt tiến lên nhẹ nhàng nói, hiện giờ gương mặt nàng không còn sự lạnh lùng như trước, đứng trước Lâm Động, nàng không còn sự lãnh ngạo như xưa.
Nhìn thấy băng mỹ nhân dịu dàng hơn trước nhiều, Lâm Động lạ trở thành người mất tự nhiên, cười nói:
"Cũng chỉ được người khác nhờ vả mà thôi."
"Hiện giờ ngươi đã bước chân vào tam ấn Phù sư rồi chứ?"
Nham đại sư vuốt chòm râu cười nói, từ khi Lâm Động tiến vào trong Phù Sư Tháp, đám người này không hề rời khỏi đây, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào những động tĩnh ở bên trong, cho nên việc Lâm Động tấn cấp đương nhiên là bọn họ có thể cảm ứng.
"Đúng vậy."
Điều này thì Lâm Động không cách nào giấu được, cho nên chỉ còn các gật đầu cười, cái gật đầu này lại làm cho mọi người xung quanh than thở, họ tu luyện trên chục năm, nhưng mà Lâm Động chỉ cần hai năm thời gian đã đuổi kịp, tốc độ này khiến cho người khác phải kinh hãi.
"Trước khi đám Thiên Hỏa thành rời đi, ha hả, Chu Thông có nhắn lại với ngươi rằng, lần sau hắn sẽ thắng ngươi."
Lâm Động cười cười, đối với Chu Thông hắn không có ác cảm, thậm chí còn tương đối có hảo cảm, nếu như sau này gặp lại không biết hai người có khả năng thành bằng hữu hay không.
Do việc tháp đấu đã xong, Lâm Động không còn việc gì phải ở lại, hơn nữa thời gian từ lúc hắn đi đã là hơn một tháng, hắn phải mau chóng trở về, cho nên sau khi nói chuyện hàn huyên vài câu, hắn nhanh chóng nói lời cáo từ.
Ra khỏi Phù Sư Hội, Lâm Động trực tiếp về thẳng Lâm gia, sau khi vào cổng lớn, hai hàng lông mày của hắn nhíu lại, hiện giờ Lâm gia vắng vẻ hơn trước khi hắn rời đi rất nhiều.
"Lâm Động ca!"
Trong lúc Lâm Động đang nhíu mày, có một thanh âm quen thuộc vang lên thanh thúy, hắn ngẩng đầu thấy Thanh Đàn đang chạy tới, trên mặt mang theo một nụ cười dịu dàng:
"Thanh Đàn."
"Lâm Động ca, huynh cuối cùng cũng về."
Thanh Đàn chạy tới trước mặt Lâm Động, đôi mắt đẹp mang theo sự mừng rỡ, Tiểu Viêm đứng cạnh Lâm Động cũng gầm nhẹ một tiếng.
"Lâm Động ca đã trở về!"
Khi Thanh Đàn cất tiếng gọi, có một số người khác cũng chạy ra, điều khiến Lâm Động vô cùng kinh ngạc chính là số người chạy ra toàn là đám tiểu bối của Lâm gia, dẫn đầu là Lâm Hà và Lâm Hoành.
"Lâm Hà tỷ, sao vậy? Gia gia đâu rồi?"
Nhìn Lâm Hà, Lâm Động nhướng mày hỏi.
"Gia gia và mọi người đi xử lý chút chuyện."
Lâm Hà chần chờ nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
"Nham đại sư, các người không sao chứ?"
Bị đám người này nhìn một cách quái dị như vậy, Lâm Động không khỏi cười gượng một tiếng.
"Ngươi đã tiến vào tầng thứ chín?"
Nham đại sư nhìn chằm chằm vào Lâm Động, thanh âm của lão run rẩy, tầng 9 Phù Sư Tháp ngay cả lão cũng không thể tiến vào, vậy mà Lâm Động lại có thể.
"Ách? Làm sao vậy? Tiểu tử chỉ thử một chút xem có vào được tầng 9 hay không..."
Nhìn thấy biểu tình của Nham đại sư, Lâm Động hoảng sợ, hắn còn tưởng rằng những chuyện hắn làm trong tầng 9 bị người khác biết, cho nên cẩn thận hỏi lại.
"Cái tên tiểu tử này..."
Thấy Lâm Động thừa nhận, Nham đại sư cùng với mấy vị trung niên tam ấn Phù Sư ở bên cạnh phải hít sâu một hơi, ánh mắt không thể nào che giấu được sự kinh hãi, đã bao năm rồi không có ai tiến vào được tầng 9, không ngờ Lâm Động lại có thể.
"Rất may là đám người Thiên Hỏa thành bỏ về sớm, chứ không thì sẽ bị đả kích tới mức ói máu."
Một trung niên Phù Sư cười khổ nói, những người khác cũng đồng ý gật đầu.
Lâm Động cười gượng một tiếng, hắn biết, nếu như dựa vào bản lĩnh thực sự thì hắn cũng chỉ như Chu Thông mà thôi, nếu không có Bản Mệnh Linh Phù thì hắn sẽ không bao giờ đạt được thành tích này.
Đương nhiên, điều này cũng chứng minh tinh thần thiên phú của Lâm Động vô cùng kinh người, nếu bỏ yếu tố Bản Mệnh Linh Phù kỳ dị thì bản thân hắn cũng tương đương với Chu Thông.
Phải biết rằng, Chu Thông là người đứng đầu trong số Phù sư trẻ tuổi của Thiên Hỏa thành, hơn nữa thời gian hắn khổ tu Tinh thần lực dài hơn Lâm Động rất nhiều, Lâm Động có thể đi sau vượt trước đã chứng minh tinh thần thiên phú của hắn thuộc loại yêu nghiệt.
"Lần này cám ơn ngươi."
Trong lúc Lâm Động cười gượng, Tử Nguyệt tiến lên nhẹ nhàng nói, hiện giờ gương mặt nàng không còn sự lạnh lùng như trước, đứng trước Lâm Động, nàng không còn sự lãnh ngạo như xưa.
Nhìn thấy băng mỹ nhân dịu dàng hơn trước nhiều, Lâm Động lạ trở thành người mất tự nhiên, cười nói:
"Cũng chỉ được người khác nhờ vả mà thôi."
"Hiện giờ ngươi đã bước chân vào tam ấn Phù sư rồi chứ?"
Nham đại sư vuốt chòm râu cười nói, từ khi Lâm Động tiến vào trong Phù Sư Tháp, đám người này không hề rời khỏi đây, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào những động tĩnh ở bên trong, cho nên việc Lâm Động tấn cấp đương nhiên là bọn họ có thể cảm ứng.
"Đúng vậy."
Điều này thì Lâm Động không cách nào giấu được, cho nên chỉ còn các gật đầu cười, cái gật đầu này lại làm cho mọi người xung quanh than thở, họ tu luyện trên chục năm, nhưng mà Lâm Động chỉ cần hai năm thời gian đã đuổi kịp, tốc độ này khiến cho người khác phải kinh hãi.
"Trước khi đám Thiên Hỏa thành rời đi, ha hả, Chu Thông có nhắn lại với ngươi rằng, lần sau hắn sẽ thắng ngươi."
Lâm Động cười cười, đối với Chu Thông hắn không có ác cảm, thậm chí còn tương đối có hảo cảm, nếu như sau này gặp lại không biết hai người có khả năng thành bằng hữu hay không.
Do việc tháp đấu đã xong, Lâm Động không còn việc gì phải ở lại, hơn nữa thời gian từ lúc hắn đi đã là hơn một tháng, hắn phải mau chóng trở về, cho nên sau khi nói chuyện hàn huyên vài câu, hắn nhanh chóng nói lời cáo từ.
Ra khỏi Phù Sư Hội, Lâm Động trực tiếp về thẳng Lâm gia, sau khi vào cổng lớn, hai hàng lông mày của hắn nhíu lại, hiện giờ Lâm gia vắng vẻ hơn trước khi hắn rời đi rất nhiều.
"Lâm Động ca!"
Trong lúc Lâm Động đang nhíu mày, có một thanh âm quen thuộc vang lên thanh thúy, hắn ngẩng đầu thấy Thanh Đàn đang chạy tới, trên mặt mang theo một nụ cười dịu dàng:
"Thanh Đàn."
"Lâm Động ca, huynh cuối cùng cũng về."
Thanh Đàn chạy tới trước mặt Lâm Động, đôi mắt đẹp mang theo sự mừng rỡ, Tiểu Viêm đứng cạnh Lâm Động cũng gầm nhẹ một tiếng.
"Lâm Động ca đã trở về!"
Khi Thanh Đàn cất tiếng gọi, có một số người khác cũng chạy ra, điều khiến Lâm Động vô cùng kinh ngạc chính là số người chạy ra toàn là đám tiểu bối của Lâm gia, dẫn đầu là Lâm Hà và Lâm Hoành.
"Lâm Hà tỷ, sao vậy? Gia gia đâu rồi?"
Nhìn Lâm Hà, Lâm Động nhướng mày hỏi.
"Gia gia và mọi người đi xử lý chút chuyện."
Lâm Hà chần chờ nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1309
|