"Mỗi người năm vạn Dương Nguyên Thạch..."
Nghe thấy Lâm Động nói như vậy, lại biết là cái mạng nhỏ đang nằm trong tay đối phương, nhưng mà Tào Chú vẫn không nhịn được, tức giận tới mức toàn thân run rẩy, giận dữ hét:
"Năm vạn Dương Nguyên Thạch? Ngươi sao không đi cướp đi?"
"Chẳng phải hiện giờ ta đang cướp sao?"
Lâm Động mỉm cười giơ giơ Ly Hỏa kiếm trong tay, kiếm phong sắc bén mang theo một tia kình khí nóng bỏng phả vào yết hầu của hai người.
"Dừng! Dừng!"
Nhìn kiếm phong đang lao tới, Lưu Long nhịn không được, vội vàng mở miệng, khi hắn nhìn thấy Lâm Động dừng lại mới cười khổ nói:
"Lâm Động huynh đệ, năm vạn Dương Nguyên Thạch đúng là quá nhiều, chúng ta không trả được."
"Muốn chết hay là muốn Dương Nguyên Thạch, các ngươi có thể lựa chọn."
Lâm Động lại cười nói, nụ cười kia nhìn trông hiền lành, nhưng mà ở trong mắt hai người Lưu Long lại giống như ác ma, cho tới bây giờ Lưu Long mới hiểu, hành động chặn đường báo thù của hai người ngu ngốc thế nào, thực lực của đối phương chỉ có Chu Thông đại sư huynh mới có thể so sánh.
"Thời gian của ta không nhiều lắm, ta còn muốn vượt tháp, nếu như các ngươi không quyết định được thì để ta quyết định cho vậy?"
Ngón tay Lâm Động nhẹ nhàng gõ vào Ly Hỏa kiếm, cười nói.
"Được, cho ngươi!"
Nhìn thấy Lâm Động không còn kiên nhẫn nữa, Lưu Long không dám nói gì cả, cắn răng móc ra một cái Càn Khôn Đại, ném về phía Lâm Động.
Lâm Động tóm lấy sau đó kiểm tra, hài lòng gật đầu, chuyển hướng nhìn Tào Chú sắc mặt trắng bệch, ôn tồn nói:
"Ngươi thì sao?"
"Toàn bộ trên người của ta chỉ có bốn vạn Dương Nguyên Thạch mà thôi."
Tào Chú nghiến răng nghiến lợi, sau đó nhìn Lâm Động, nói:
"Cầm lấy."
Khóe miệng hơi giật giật, Tào Chú đau lòng mới mức thổ huyết, móc Càn Khôn Đại đưa cho Lâm Động.
"Ha hả, đa tạ hai vị ban tặng."
Đem hai cái Càn Khôn Đại nhét vào trong lòng, Lâm Động nở một nụ cười, giơ giơ Ly Hỏa kiếm trong tay, thấy Lưu Long đang nhìn chằm chằm bèn nói:
"Kiếm này không tệ lắm, ta nhận."
Nói xong, hắn chẳng khách khí ném luôn Ly Hỏa Kiếm vào trong Càn Khôn Đại, quay người chắp tay với hai người đang ngồi dưới đất, lại cười nói:
"Đa tạ hai vị, sau này hoan nghênh hai vị lại tới..."
"Phụt."
Vốn đã mang tâm trạng tức giận, Lưu Long và Tào Chú nghe thấy Lâm Động nói như vậy lập tức phun ra một ngụm máu, trước mặt tối đen, vừa vét toàn bộ gia sản của họ xong, giờ lại còn mở miệng châm chọc, đây là đạo lý gì?
Thu Càn Khôn Đại, Lâm Động không để ý tới hai người này nữa, bước vào trong bức tường tinh thần.
Bức tường tinh thần này tương đối mạnh, với thực lực của hai người Lưu Long và Tào Chú thì không thẻ vào, đây cũng chính là thành tích tốt nhất của bên Viêm Thành lần trước, trong khi bên Thiên Hỏa thành tiến được tới tầng 6.
Lâm Động đứng trước bức tường tinh thần, Tinh thần lực tuôn ra bao phủ lấy thân hình, sau đó bước chân vao trong.
Khi thân hình hắn tiếp xúc với cái bức tường tinh thần, bức tường hơi rung động, thân thể hắn chậm rãi biến mất. Nguồn truyện:
Nghe thấy Lâm Động nói như vậy, lại biết là cái mạng nhỏ đang nằm trong tay đối phương, nhưng mà Tào Chú vẫn không nhịn được, tức giận tới mức toàn thân run rẩy, giận dữ hét:
"Năm vạn Dương Nguyên Thạch? Ngươi sao không đi cướp đi?"
"Chẳng phải hiện giờ ta đang cướp sao?"
Lâm Động mỉm cười giơ giơ Ly Hỏa kiếm trong tay, kiếm phong sắc bén mang theo một tia kình khí nóng bỏng phả vào yết hầu của hai người.
"Dừng! Dừng!"
Nhìn kiếm phong đang lao tới, Lưu Long nhịn không được, vội vàng mở miệng, khi hắn nhìn thấy Lâm Động dừng lại mới cười khổ nói:
"Lâm Động huynh đệ, năm vạn Dương Nguyên Thạch đúng là quá nhiều, chúng ta không trả được."
"Muốn chết hay là muốn Dương Nguyên Thạch, các ngươi có thể lựa chọn."
Lâm Động lại cười nói, nụ cười kia nhìn trông hiền lành, nhưng mà ở trong mắt hai người Lưu Long lại giống như ác ma, cho tới bây giờ Lưu Long mới hiểu, hành động chặn đường báo thù của hai người ngu ngốc thế nào, thực lực của đối phương chỉ có Chu Thông đại sư huynh mới có thể so sánh.
"Thời gian của ta không nhiều lắm, ta còn muốn vượt tháp, nếu như các ngươi không quyết định được thì để ta quyết định cho vậy?"
Ngón tay Lâm Động nhẹ nhàng gõ vào Ly Hỏa kiếm, cười nói.
"Được, cho ngươi!"
Nhìn thấy Lâm Động không còn kiên nhẫn nữa, Lưu Long không dám nói gì cả, cắn răng móc ra một cái Càn Khôn Đại, ném về phía Lâm Động.
Lâm Động tóm lấy sau đó kiểm tra, hài lòng gật đầu, chuyển hướng nhìn Tào Chú sắc mặt trắng bệch, ôn tồn nói:
"Ngươi thì sao?"
"Toàn bộ trên người của ta chỉ có bốn vạn Dương Nguyên Thạch mà thôi."
Tào Chú nghiến răng nghiến lợi, sau đó nhìn Lâm Động, nói:
"Cầm lấy."
Khóe miệng hơi giật giật, Tào Chú đau lòng mới mức thổ huyết, móc Càn Khôn Đại đưa cho Lâm Động.
"Ha hả, đa tạ hai vị ban tặng."
Đem hai cái Càn Khôn Đại nhét vào trong lòng, Lâm Động nở một nụ cười, giơ giơ Ly Hỏa kiếm trong tay, thấy Lưu Long đang nhìn chằm chằm bèn nói:
"Kiếm này không tệ lắm, ta nhận."
Nói xong, hắn chẳng khách khí ném luôn Ly Hỏa Kiếm vào trong Càn Khôn Đại, quay người chắp tay với hai người đang ngồi dưới đất, lại cười nói:
"Đa tạ hai vị, sau này hoan nghênh hai vị lại tới..."
"Phụt."
Vốn đã mang tâm trạng tức giận, Lưu Long và Tào Chú nghe thấy Lâm Động nói như vậy lập tức phun ra một ngụm máu, trước mặt tối đen, vừa vét toàn bộ gia sản của họ xong, giờ lại còn mở miệng châm chọc, đây là đạo lý gì?
Thu Càn Khôn Đại, Lâm Động không để ý tới hai người này nữa, bước vào trong bức tường tinh thần.
Bức tường tinh thần này tương đối mạnh, với thực lực của hai người Lưu Long và Tào Chú thì không thẻ vào, đây cũng chính là thành tích tốt nhất của bên Viêm Thành lần trước, trong khi bên Thiên Hỏa thành tiến được tới tầng 6.
Lâm Động đứng trước bức tường tinh thần, Tinh thần lực tuôn ra bao phủ lấy thân hình, sau đó bước chân vao trong.
Khi thân hình hắn tiếp xúc với cái bức tường tinh thần, bức tường hơi rung động, thân thể hắn chậm rãi biến mất. Nguồn truyện:
/1309
|