Tiếng cười nhạt của hắc ảnh vang lên trong không trung, âm thanh dường như rất nhẹ nhưng đã phủ khỏa lấp hết tiếng reo hò của vô số cường giả.
Mọi ánh mắt kinh ngạc chuyển về phía hắc ảnh trên đỉnh núi, không ít cường giả đã vận chuyển nguyên lực, ánh mắt đầy cảnh giác.
- Các hạ là ai?
Ứng Hoan Hoan nhìn chăm chăm lên đỉnh núi, trầm giọng nói.
Lâm Động nhìn hắc ảnh đó, tay không kìm được siết chặt. Nghe ý tứ của câu nói vừa rồi của hắn, rõ ràng hắn cũng là dị ma, hơn nữa thân phận có lẽ không hề thấp.
Ứng Hoan Hoan ánh mắt lạnh băng nói:
- Giấu đầu hở đuôi, hẳn cũng không phải loại gì tốt đẹp!
Chúc Lê đại trưởng lão mấy người cũng tiến lại, cảnh giác nhìn hắc ảnh thần bí kia.
- Ha ha.
Hắc ảnh kia cười rồi ngẩng lên, dưới ánh nắng, gương mặt trẻ tuổi trắng bệch kia trở nên vô cùng âm nhu, trong đôi mắt dài hẹp là một vùng tối sâu thẳm tựa hố sâu không đáy.
Trên trán hắn là một đạo ma văn màu nâu kéo dài đến khóe mắt, nhìn vô cùng quỷ mị.
- Quên mất, ngươi bây giờ hình như không biết ta. Ha ha, vậy thì giới thiệu một chút, Ma Ngục Tứ Vương Điện...
Kẻ đó mỉm cười.
- Tứ Vương Điện?
Đồng tử Lâm Động coi lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng, hắn kéo Ứng Hoan Hoan ra phía sau mình, mắt trừng trừng nhìn hắc ảnh kia.
Hắn đã gặp Thập Vương Điện, thực lực khủng bố của Thập Vương Điện đã để lại ấn tượng sâu sắc trong hắn. Kẻ trước mặt đây còn xếp trên cả Thập Vương Điện, hẳn là thực lực vô cùng khủng khiếp.
- Ha ha, vốn tưởng Thiên Nguyên Tử bọn chúng có thể giải quyết được các ngươi, nhưng không ngờ...Ài phế vật thì vẫn là phế vật, thật uổng công Ma Ngục ta phí tâm huyết cho chúng.
Tứ Vương Điện cười.
Sắc mặt Lâm Động không chút biểu cảm, thôn phệ lực nhanh chóng vận chuyển rồi luyện hóa lượng nguyên lực trong trời đất hút vào cơ thể.
- Ngươi chính là Lâm Động? Nghe nói ngươi có được truyền thừa của Thôn Phệ Chủ, nếu thế thì bọn Thiên Nguyên Tử có bại cũng không oan. Thôn Phệ Chủ ấy mà, dù là ta vào lúc đỉnh cao cũng không thắng nổi. Truyền thừa của hắn có lẽ cũng không đơn giản.
Ánh mắt Tứ Vương Điện lại nhìn về Lâm Động, rồi khẽ cười:
- Ngươi muốn nhanh hồi phục thực lực để động thủ với ta sao?
Lâm Động cười nhạt:
- Các hạ đến đây để nói toàn lời vô nghĩa vậy à?
- Ha ha, đúng là muốn giải quyết một vài rắc rối, đặc biệt là ở đây còn gặp Băng Chủ luân hồi chuyển thế, may mắn thật. Nếu giết ngươi ở đây, hẳn là trận đại chiến lần thứ hai cũng không cần thiết phải nổ ra nhỉ?
Tứ Vương Điện nhìn Ứng Hoan Hoan, cười.
- Ngươi cứ thử xem.
Sắc mặt Ứng Hoan Hoan lạnh như băng, sát ý trào dâng trong mắt.
- Nếu ngươi thật sự làBăng Chủ thì có lẽ ta phải chạy thật. Nhưng đáng tiếc...
Tứ Vương Điện lắc đầu, nói với vẻ tiếc nuối.
Lâm Động nhìn Tứ Vương Điện, mắt bỗng có hắc quang dâng lên, rồi thế giới trước mắt có phần thay đổi, thân thể Tứ Vương Điện dường như trở nên mơ hồ.
- Ủa?
Khi Lâm Động nhận ra tình hình đó thì ánh mắt Tứ Vương Điện thoáng chút kinh ngạc, hắn nhìn Lâm Động cười:
- Bị phát hiện rồi sao? Chẳng trách mà Thiên Nguyên Tử bọn chúng thua trong tay ngươi.
- Thì ra không phải bản thể.
Lâm Động nhìn Tứ Vương Điện, thở phào một cái. Tứ Vương Điện hiện tại không phải chân thân, nhưng hắn có thể từ một nơi xa ngưng tụ ra phân thân cường đại thế này, thực lực đúng là rất khủng khiếp.
- Tuy chỉ là phân thân ma thể, nhưng cũng đủ đối phó với các ngươi rồi.
Tứ Vương Điện dường như biết suy nghĩ của Lâm Động, lắc đầu nói.
Lâm Động cười khảy nhìn Tứ Vương Điện:
- Ngươi cũng không cần phải hư trương thanh thế. Dị ma các ngươi trốn trốn nấp nấp trong thế giới này, rõ ràng cũng có điều phải dè chừng. Nếu không, với tính cách của ngươi thì sớm đã chiếm lĩnh vùng đất này rồi. Giờ ngươi không dám hiện chân thân, hẳn là sợ điều gì đó đúng không? Ta đoán, ngươi sợ mấy vị Bát Chủ Viễn Cổ đúng không?
Nụ cười trên mặt Tứ Vương Điện ngưng đọng, hắn nhìn Lâm Động, khẽ nói:
- Đúng là người thông minh... Có điều, dù ngươi có biết điều đó thì sao? Giờ ta muốn giết các ngươi cũng không khó, mấy kẻ kia đang chìm sâu trong giấc ngủ thì biết được gì chuyện ở đây?
Tứ Vương Điện thích thú nhìn Lâm Động, ánh mắt trào dâng sát ý lạnh lẽo.
- Thứ ma khí của các ngươi quá dễ cảm ứng...Nếu các ngươi dám khua chiêng gõ trống hành động thì việc gì phải tốn tâm tư nuôi dưỡng Nguyên Môn như vậy?
Lâm Động cười nhạt.
- Chẳng qua là muốn chúng quân giết quân mình còn các ngươi ngồi xem trò vui.
Tứ Vương Điện buông tay xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Động:
- Được rồi, nói những lời vô nghĩa đến đây thôi. Nếu các ngươi đã tin vào khả năng tự bảo vệ của mình như thế thì cho các ngươi thử!
- Đại Hoang Vu Kinh!
Hắn vừa dứt lời thì Lâm Động giậm mạnh chân xuống đất, một đường sóng năng lượng huyền ảo lan tỏa, cả mặt đất rung chuyển, năng lượng hùng hồn trào dâng, không ngừng chảy vào cơ thể Lâm Động.
- Đúng là một tên tiểu tử giảo hoạt.
Tứ Vương Điện thấy Lâm Động hành động quả đoán như vậy, không kìm được cười, chỉ là trong nụ cười ấy mang đầy sát khí. Thì ra vừa rồi Lâm Động nói là để thầm hồi phục thực lực để thi triển thủ đoạn.
- Nhưng nếu thế thì ta càng muốn giết ngươi hơn!
Tứ Vương Điện dứt lời thì thân ảnh của hắn đã xuất hiện ở chỗ không xa phía trước. Thân hình hắn phiêu hốt như một luồng khói đen.
- Giết hắn đi!
Hắn vừa tới gần thì vô số cường giả trong liên minh cũng gầm lên giận dữ, công thế nguyên lực tấn công tới tấp như vũ bão về phía Tứ Vương Điện.
Vút!
Nhưng thân hình Tứ Vương Điện như quỷ mị lướt qua hết những đòn công kích đó.
Khi ấy, lại có một luồng hàn khí ngập trời ập tới, hai tay Ứng Hoan Hoan kết ấn, chỉ thấy hàn khí chớp mắt ngưng tụ thành băng tuyết, nhanh chóng hội tụ về phía thân ảnh kia. Chỉ trong mấy giây đã khiến hắn biến thành một bức tượng băng.
- Cẩn thận!
Ngay lúc ấy một tiếng hô lớn vang lên từ phía sau Ứng Hoan Hoan, rồi một đạo kiếm quang đâm thẳng vào vùng hư vô phía trước.
Keng!
Nơi kiếm quang đâm tới phát ra âm thanh kim loại va chạm, tia lửa bắn tứ tung, một thân ảnh ủy mị hiện ra, chính là Tứ Vương Điện, hắn lúc này hai ngón tay kẹp mũi kếm, cười nhạt với Ứng Hoan Hoan và Lăng Thanh Trúc.
Ầm ầm!
Ánh sáng từ trên bầu trời ập xuống, Tứ Vương Điện chau mày, ngẩng lên thì thấy một đạo trận pháp phức tạp khổng lồ hiện ra.
- Đây là...Càn Khôn Cổ TRận?
Tứ Vương Điện thấy trận pháp quen thuộc, ánh mắt ngưng đọng.
Nguyên lực hùng hồn cùng tinh thần lực bùng nổ từ cơ thể Lâm Động, cuối cùng chảy hết vào Càn Khôn Cổ Trận. Trận pháp xoay chuyển, một cột quang trụ bắn thẳng xuống Tứ Vương Điện.
Tứ Vương Điện thấy công kích đó hơi lưỡng lự một chút rồi né tránh.
Vút!
Quang trụ bắn xuống trượt mục tiêu nhưng không mất đi mà đổi hướng truy kích Tứ Vương Điện.
Thấy công kích không buông tha, Tứ Vương Điện hừ lạnh, hai tay hợp lại rồi tách ra tạo thành một tấm lá chắn ánh sáng màu đen khổng lồ.
Quang trụ oanh kích lên đó, xung kích lực đáng sợ khiến mặt đất phía dưới sụp đổ.
Thân hình Tứ Vương Điện cũng vội lùi sau vài bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Động, cười nhạt, trong bàn tay bắt đầu có ma khí đặc quanh nhu động.
- Sau khi trải qua trận thảm chiến mà vẫn còn ẩn tàng thủ đoạn, ngươi đúng là không đơn giản! Có điều, dù có thế thì cũng không thể thay đổi kết cục hôm nay đâu!
Sau khi chữ cuối cùng được thốt ra, Tứ Vương Điện đã xông thẳng tới Lâm Động, sát ý trong mắt khiến người ta lạnh xương sống.
Lâm Động vung tay, một hắc ảnh lao ra, trương đao chém xuống.
Đao quang vô cùng lợi hại, đến Tứ Vương Điện cũng cảm nhận được điều đó. Nhưng kỳ lạ là hắn không hề tránh né mà mặc cho hắc đao chặt qua người hắn.
Lâm Động thấy thế, đồng tử co lại, vội hét lên:
- Hoan Hoan cẩn thận!
Hắn quay lại nhìn thấy Tứ Vương Điện đã xuất hiện phía trước Ứng Hoan Hoan, ngay từ đầu mục tiêu của hắn đã là Ứng Hoan Hoan.
- Ha ha, rõ ràng giải quyết ngươi không quan trọng bằng giải quyết Băng Chủ.
Tứ Vương Điện nhìn Lâm Động cười chế giễu, rồi hắn vung trảo tấn công Ứng Hoan Hoan.
Sắc mặt Lâm Động tối lại, tâm thần khẽ động, trên Càn Khôn Cổ Trận bắn xuống một cột quang trụ.
Uỳnh!
Nhưng đúng lúc ấy, mặt đất phía dưới đột nhiên vỡ vụn, một cột dung nham phun trào chặn trước mặt Ứng Hoan Hoan.
Chưởng phong của Tứ Vương Điện chạm vào cột dung nham, bàn tay đỏ ửng lên, sắc mặt hắn kịch biến, định lùi ra sau.
Binh!
Nhưng đúng lúc đó một bàn tay đầy dung nham thò ra đánh mạnh lên ngực Tứ Vương Điện.
Tứ Vương Điện bay ngược ra sau, bước chân loạng choạng rồi ổn định lại thân thể, ánh mắt tối tăm nhìn cột dung nham.
- Đây là?
Cột dung nham đột nhiên xuất hiện cũng khiến mấy người Lâm Động kinh ngạc. Cột dung nham dần tắt, một thân ảnh cao ráo mảnh mai xuất hiện trước mặt mọi người.
Đó là một nam tử mặc kim bào, mái tóc đỏ rực như dung nham, chỉ đứng đó mà khiến nhiệt độ không gian như tăng lên.
Lâm Động nhìn thân ảnh đó, ánh mắt ngưng đọng, dường như có chút quen thuộc...
Nam tử tóc đỏ chầm chậm quay đầu lại để lộ gương mặt trẻ tuổi mà uy nghiêm. Chỉ là ánh mắt hắn không nhìn về bắt cứ ai khác ngoài Ứng Hoan Hoan, trong đôi mắt hiện vẻ dịu dàng, hắn mỉm cười, khẽ nói:
- Tiểu sư muội.
Mọi ánh mắt kinh ngạc chuyển về phía hắc ảnh trên đỉnh núi, không ít cường giả đã vận chuyển nguyên lực, ánh mắt đầy cảnh giác.
- Các hạ là ai?
Ứng Hoan Hoan nhìn chăm chăm lên đỉnh núi, trầm giọng nói.
Lâm Động nhìn hắc ảnh đó, tay không kìm được siết chặt. Nghe ý tứ của câu nói vừa rồi của hắn, rõ ràng hắn cũng là dị ma, hơn nữa thân phận có lẽ không hề thấp.
Ứng Hoan Hoan ánh mắt lạnh băng nói:
- Giấu đầu hở đuôi, hẳn cũng không phải loại gì tốt đẹp!
Chúc Lê đại trưởng lão mấy người cũng tiến lại, cảnh giác nhìn hắc ảnh thần bí kia.
- Ha ha.
Hắc ảnh kia cười rồi ngẩng lên, dưới ánh nắng, gương mặt trẻ tuổi trắng bệch kia trở nên vô cùng âm nhu, trong đôi mắt dài hẹp là một vùng tối sâu thẳm tựa hố sâu không đáy.
Trên trán hắn là một đạo ma văn màu nâu kéo dài đến khóe mắt, nhìn vô cùng quỷ mị.
- Quên mất, ngươi bây giờ hình như không biết ta. Ha ha, vậy thì giới thiệu một chút, Ma Ngục Tứ Vương Điện...
Kẻ đó mỉm cười.
- Tứ Vương Điện?
Đồng tử Lâm Động coi lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng, hắn kéo Ứng Hoan Hoan ra phía sau mình, mắt trừng trừng nhìn hắc ảnh kia.
Hắn đã gặp Thập Vương Điện, thực lực khủng bố của Thập Vương Điện đã để lại ấn tượng sâu sắc trong hắn. Kẻ trước mặt đây còn xếp trên cả Thập Vương Điện, hẳn là thực lực vô cùng khủng khiếp.
- Ha ha, vốn tưởng Thiên Nguyên Tử bọn chúng có thể giải quyết được các ngươi, nhưng không ngờ...Ài phế vật thì vẫn là phế vật, thật uổng công Ma Ngục ta phí tâm huyết cho chúng.
Tứ Vương Điện cười.
Sắc mặt Lâm Động không chút biểu cảm, thôn phệ lực nhanh chóng vận chuyển rồi luyện hóa lượng nguyên lực trong trời đất hút vào cơ thể.
- Ngươi chính là Lâm Động? Nghe nói ngươi có được truyền thừa của Thôn Phệ Chủ, nếu thế thì bọn Thiên Nguyên Tử có bại cũng không oan. Thôn Phệ Chủ ấy mà, dù là ta vào lúc đỉnh cao cũng không thắng nổi. Truyền thừa của hắn có lẽ cũng không đơn giản.
Ánh mắt Tứ Vương Điện lại nhìn về Lâm Động, rồi khẽ cười:
- Ngươi muốn nhanh hồi phục thực lực để động thủ với ta sao?
Lâm Động cười nhạt:
- Các hạ đến đây để nói toàn lời vô nghĩa vậy à?
- Ha ha, đúng là muốn giải quyết một vài rắc rối, đặc biệt là ở đây còn gặp Băng Chủ luân hồi chuyển thế, may mắn thật. Nếu giết ngươi ở đây, hẳn là trận đại chiến lần thứ hai cũng không cần thiết phải nổ ra nhỉ?
Tứ Vương Điện nhìn Ứng Hoan Hoan, cười.
- Ngươi cứ thử xem.
Sắc mặt Ứng Hoan Hoan lạnh như băng, sát ý trào dâng trong mắt.
- Nếu ngươi thật sự làBăng Chủ thì có lẽ ta phải chạy thật. Nhưng đáng tiếc...
Tứ Vương Điện lắc đầu, nói với vẻ tiếc nuối.
Lâm Động nhìn Tứ Vương Điện, mắt bỗng có hắc quang dâng lên, rồi thế giới trước mắt có phần thay đổi, thân thể Tứ Vương Điện dường như trở nên mơ hồ.
- Ủa?
Khi Lâm Động nhận ra tình hình đó thì ánh mắt Tứ Vương Điện thoáng chút kinh ngạc, hắn nhìn Lâm Động cười:
- Bị phát hiện rồi sao? Chẳng trách mà Thiên Nguyên Tử bọn chúng thua trong tay ngươi.
- Thì ra không phải bản thể.
Lâm Động nhìn Tứ Vương Điện, thở phào một cái. Tứ Vương Điện hiện tại không phải chân thân, nhưng hắn có thể từ một nơi xa ngưng tụ ra phân thân cường đại thế này, thực lực đúng là rất khủng khiếp.
- Tuy chỉ là phân thân ma thể, nhưng cũng đủ đối phó với các ngươi rồi.
Tứ Vương Điện dường như biết suy nghĩ của Lâm Động, lắc đầu nói.
Lâm Động cười khảy nhìn Tứ Vương Điện:
- Ngươi cũng không cần phải hư trương thanh thế. Dị ma các ngươi trốn trốn nấp nấp trong thế giới này, rõ ràng cũng có điều phải dè chừng. Nếu không, với tính cách của ngươi thì sớm đã chiếm lĩnh vùng đất này rồi. Giờ ngươi không dám hiện chân thân, hẳn là sợ điều gì đó đúng không? Ta đoán, ngươi sợ mấy vị Bát Chủ Viễn Cổ đúng không?
Nụ cười trên mặt Tứ Vương Điện ngưng đọng, hắn nhìn Lâm Động, khẽ nói:
- Đúng là người thông minh... Có điều, dù ngươi có biết điều đó thì sao? Giờ ta muốn giết các ngươi cũng không khó, mấy kẻ kia đang chìm sâu trong giấc ngủ thì biết được gì chuyện ở đây?
Tứ Vương Điện thích thú nhìn Lâm Động, ánh mắt trào dâng sát ý lạnh lẽo.
- Thứ ma khí của các ngươi quá dễ cảm ứng...Nếu các ngươi dám khua chiêng gõ trống hành động thì việc gì phải tốn tâm tư nuôi dưỡng Nguyên Môn như vậy?
Lâm Động cười nhạt.
- Chẳng qua là muốn chúng quân giết quân mình còn các ngươi ngồi xem trò vui.
Tứ Vương Điện buông tay xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Động:
- Được rồi, nói những lời vô nghĩa đến đây thôi. Nếu các ngươi đã tin vào khả năng tự bảo vệ của mình như thế thì cho các ngươi thử!
- Đại Hoang Vu Kinh!
Hắn vừa dứt lời thì Lâm Động giậm mạnh chân xuống đất, một đường sóng năng lượng huyền ảo lan tỏa, cả mặt đất rung chuyển, năng lượng hùng hồn trào dâng, không ngừng chảy vào cơ thể Lâm Động.
- Đúng là một tên tiểu tử giảo hoạt.
Tứ Vương Điện thấy Lâm Động hành động quả đoán như vậy, không kìm được cười, chỉ là trong nụ cười ấy mang đầy sát khí. Thì ra vừa rồi Lâm Động nói là để thầm hồi phục thực lực để thi triển thủ đoạn.
- Nhưng nếu thế thì ta càng muốn giết ngươi hơn!
Tứ Vương Điện dứt lời thì thân ảnh của hắn đã xuất hiện ở chỗ không xa phía trước. Thân hình hắn phiêu hốt như một luồng khói đen.
- Giết hắn đi!
Hắn vừa tới gần thì vô số cường giả trong liên minh cũng gầm lên giận dữ, công thế nguyên lực tấn công tới tấp như vũ bão về phía Tứ Vương Điện.
Vút!
Nhưng thân hình Tứ Vương Điện như quỷ mị lướt qua hết những đòn công kích đó.
Khi ấy, lại có một luồng hàn khí ngập trời ập tới, hai tay Ứng Hoan Hoan kết ấn, chỉ thấy hàn khí chớp mắt ngưng tụ thành băng tuyết, nhanh chóng hội tụ về phía thân ảnh kia. Chỉ trong mấy giây đã khiến hắn biến thành một bức tượng băng.
- Cẩn thận!
Ngay lúc ấy một tiếng hô lớn vang lên từ phía sau Ứng Hoan Hoan, rồi một đạo kiếm quang đâm thẳng vào vùng hư vô phía trước.
Keng!
Nơi kiếm quang đâm tới phát ra âm thanh kim loại va chạm, tia lửa bắn tứ tung, một thân ảnh ủy mị hiện ra, chính là Tứ Vương Điện, hắn lúc này hai ngón tay kẹp mũi kếm, cười nhạt với Ứng Hoan Hoan và Lăng Thanh Trúc.
Ầm ầm!
Ánh sáng từ trên bầu trời ập xuống, Tứ Vương Điện chau mày, ngẩng lên thì thấy một đạo trận pháp phức tạp khổng lồ hiện ra.
- Đây là...Càn Khôn Cổ TRận?
Tứ Vương Điện thấy trận pháp quen thuộc, ánh mắt ngưng đọng.
Nguyên lực hùng hồn cùng tinh thần lực bùng nổ từ cơ thể Lâm Động, cuối cùng chảy hết vào Càn Khôn Cổ Trận. Trận pháp xoay chuyển, một cột quang trụ bắn thẳng xuống Tứ Vương Điện.
Tứ Vương Điện thấy công kích đó hơi lưỡng lự một chút rồi né tránh.
Vút!
Quang trụ bắn xuống trượt mục tiêu nhưng không mất đi mà đổi hướng truy kích Tứ Vương Điện.
Thấy công kích không buông tha, Tứ Vương Điện hừ lạnh, hai tay hợp lại rồi tách ra tạo thành một tấm lá chắn ánh sáng màu đen khổng lồ.
Quang trụ oanh kích lên đó, xung kích lực đáng sợ khiến mặt đất phía dưới sụp đổ.
Thân hình Tứ Vương Điện cũng vội lùi sau vài bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Động, cười nhạt, trong bàn tay bắt đầu có ma khí đặc quanh nhu động.
- Sau khi trải qua trận thảm chiến mà vẫn còn ẩn tàng thủ đoạn, ngươi đúng là không đơn giản! Có điều, dù có thế thì cũng không thể thay đổi kết cục hôm nay đâu!
Sau khi chữ cuối cùng được thốt ra, Tứ Vương Điện đã xông thẳng tới Lâm Động, sát ý trong mắt khiến người ta lạnh xương sống.
Lâm Động vung tay, một hắc ảnh lao ra, trương đao chém xuống.
Đao quang vô cùng lợi hại, đến Tứ Vương Điện cũng cảm nhận được điều đó. Nhưng kỳ lạ là hắn không hề tránh né mà mặc cho hắc đao chặt qua người hắn.
Lâm Động thấy thế, đồng tử co lại, vội hét lên:
- Hoan Hoan cẩn thận!
Hắn quay lại nhìn thấy Tứ Vương Điện đã xuất hiện phía trước Ứng Hoan Hoan, ngay từ đầu mục tiêu của hắn đã là Ứng Hoan Hoan.
- Ha ha, rõ ràng giải quyết ngươi không quan trọng bằng giải quyết Băng Chủ.
Tứ Vương Điện nhìn Lâm Động cười chế giễu, rồi hắn vung trảo tấn công Ứng Hoan Hoan.
Sắc mặt Lâm Động tối lại, tâm thần khẽ động, trên Càn Khôn Cổ Trận bắn xuống một cột quang trụ.
Uỳnh!
Nhưng đúng lúc ấy, mặt đất phía dưới đột nhiên vỡ vụn, một cột dung nham phun trào chặn trước mặt Ứng Hoan Hoan.
Chưởng phong của Tứ Vương Điện chạm vào cột dung nham, bàn tay đỏ ửng lên, sắc mặt hắn kịch biến, định lùi ra sau.
Binh!
Nhưng đúng lúc đó một bàn tay đầy dung nham thò ra đánh mạnh lên ngực Tứ Vương Điện.
Tứ Vương Điện bay ngược ra sau, bước chân loạng choạng rồi ổn định lại thân thể, ánh mắt tối tăm nhìn cột dung nham.
- Đây là?
Cột dung nham đột nhiên xuất hiện cũng khiến mấy người Lâm Động kinh ngạc. Cột dung nham dần tắt, một thân ảnh cao ráo mảnh mai xuất hiện trước mặt mọi người.
Đó là một nam tử mặc kim bào, mái tóc đỏ rực như dung nham, chỉ đứng đó mà khiến nhiệt độ không gian như tăng lên.
Lâm Động nhìn thân ảnh đó, ánh mắt ngưng đọng, dường như có chút quen thuộc...
Nam tử tóc đỏ chầm chậm quay đầu lại để lộ gương mặt trẻ tuổi mà uy nghiêm. Chỉ là ánh mắt hắn không nhìn về bắt cứ ai khác ngoài Ứng Hoan Hoan, trong đôi mắt hiện vẻ dịu dàng, hắn mỉm cười, khẽ nói:
- Tiểu sư muội.
/1309
|