Xoẹt!
Nguyên lực hùng hồn bùng phát từ trong cơ thể Tô Nhu, trường kiếm trong tay biến thành vô số đạo kiếm quang sắc lạnh chém chết hết mấy chục đệ tử Nguyên Môn xông tới vây công.
Có điều, đối mặt với công thế như thủy triều như vậy, rõ ràng nguyên lực của nàng cũng không kiên tri được quá lâu, sắc mặt đã bắt đầu tái đi.
Thế nhưng dù rất mệt mỏi nhưng Tô Nhu vẫn nghiến răng, nhìn những thi thể nằm la liệt đầy đất, mắt đỏ hoe, trong lòng trào dâng một cảm giác bất lực.
Vẫn chỉ có đệ tử bình thường của Nguyên Môn ra tay, còn những trưởng lão Nguyên Môn khiến người ta dè chừng hơn vẫn đang lạnh lùng đứng nhìn họ chống cự. Một khi chúng ta tay thì có lẽ phòng tuyến của Cửu Thiên Thái Thanh Cung sẽ bị phá vỡ hoàn toàn.
Lúc này chẳng qua chúng đang tận hưởng cảm giác chứng kiến đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung giãy giụa trước khi chết mà thôi.
- Tô Nhu sư tỷ, cẩn thận!
Khi tâm thần Tô Nhu có phần hoàng hốt thì một tiếng hô lớn đột nhiên vang lên, nàng sực tỉnh, lỗ chân lông trên người đột nhiên co lại, chỉ thấy phía trước là ba đạo kiếm ảnh sắc lạnh cùng nguyên lực cuồng bạo đang lao tới.
Rõ ràng kẻ ra tay cũng là cường giả thực sự của Nguyên Môn, thực lực của kẻ nào cũng không thua kém Tô Nhu. Chúng lén ra tay như vậy càng khiến Tô Nhu không còn đường lùi, với trạng thái mệt mỏi lúc này của nàng thì rõ ràng khó lòng chống cự.
Tô Nhu cũng biết trạng thái lúc này của mình, nàng nhìn kiếm ảnh ngày một gần, khóe miệng nhướn lên nụ cười bất lực, Cửu Thiên Thái Thanh Cung thật sự rơi vào kết cục này sao?
Xoẹt!
Công thế nhanh chóng đánh tới, thế nhưng ngay khi sắp tấn công lên người Tô Nhu thì một đạo thanh quang xuyên qua hư không bay tới. Thanh quang lướt qua, ba cường giả Nguyên Môn Sinh Huyền Cảnh đại viên mãn, thậm chí không một tiếng kêu nào kịp vang ra đã nổ tung thành huyết vụ.
Bùm bùm!
Thanh quang lướt qua ba cường giả Nguyên Môn nhưng không khí thế không hề suy giảm, vô số đệ tử Nguyên Môn ở phía sau cũng bị thanh quang mạnh mẽ quét sạch. Nhất, thời trong dòng chảy công thế như thủy triều của Nguyên Môn lại có một khoảng trống rỗng.
Công kích đột ngột khiến tiếng gào thét hô giết ngừng lại. Tô Nhu và đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung cũng khựng người, quay lại nhìn thì mừng rỡ vì thấy phía sau là thân ảnh tuyệt đẹp mặc y phục trắng tung bay trong gió, tay cầm trường kiếm. Khí chất vốn lạnh lùng kia lúc này càng có hàn khí bức người.
- Thanh Trúc sư tỷ!
Nhìn thấy thân ảnh đó, vô số đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung đều hô vang, sĩ khí vốn giảm sút lúc này đã được vực dậy.
- Sư tỷ!
Tô Nhu nhìn bạch y nữ tử đang đến bên cạnh mình. Tuy người đó vẫn che một tấm mạng trên mặt nhưng nàng có thể cảm nhận được hàn khí và sát ý.
- Tiểu sư muội, vất vả cho mọi người rồi.
Lăng Thanh Trúc nhìn Tô Nhu lúc này có đã vô cùng mệt mỏi, rồi nhìn những đệ tử Đạo Tông người đầy thương thế, cánh tay cầm trường kiếm khẽ run lên, nói.
- Sư tỷ, bảo vệ Cửu Thiên Thái Thanh Cung cũng là trách nhiệm của bọn muội.
Tô Nhu lắc đầu nói.
Lăng Thanh Trúc khẽ gật đầu, nàng ngẩng lên nhìn hắc vân đầy trời, trong đó không ngừng có đệ tử Nguyên Môn tràn ra. Nàng có thể thấy ở chính giữa vùng hắc vân là một vài thân ảnh già nua, một thứ áp lực mạnh mẽ tỏa ra từ đó bao trùm cả Cửu Thiên Thái Thanh Cung. Đó mới là sự uy hiếp thật sự.
- Hà hà, cuối cùng cũng có được một kẻ tạm được. Thế nào, cung chủ của Cửu Thiên Thái Thanh Cung đâu?
Trên bầu trời, đại trưởng lão Nguyên Môn nhìn Lăng Thanh Trúc cười nhạt, nói:
- Ta quên mất, bà ta đã bị trọng thương, có lẽ giờ chết rồi ấy nhỉ?
Đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung bạo nộ nhìn đại trưởng lão Nguyên Môn với ánh mắt đầy thù hận, thân thể cũng run lên vì giận dữ.
- Chính là ngươi đã đả thương sư phụ?
Ánh mắt lạnh băng của Lăng Thanh Trúc trừng trừng nhìn đại trưởng lão Nguyên Môn, bàn tay siết chặt, một luồng khí tức kinh người bùng nổ.
Luồng khí tức này đã đạt đến tầng thứ Chuyển Luân Cảnh, hơn nữa không biết vì sao, tuy khí tức của nàng mới chỉ là Chuyển Luân Cảnh, nhưng mức độ nguy hiểm tỏa ra thậm chí còn mạnh hơn cả cường giả chạm tới Luân Hồi.
- Ồ?
Đại trưởng lão Nguyên Môn cảm nhận được khí tức của Lăng Thanh Trúc, lông mày nhướn lên, cười lạnh:
- Xem ra cung chủ các ngươi trước khi chết đã truyền lại nguyên lực cả đời cho ngươi. Ngươi cũng không đơn giản, tỷ lệ thất bại của truyền thừa đó phải đến tám chín phần, không ngờ ngươi lại thành công.
- Có điều, dù ngươi có được truyền thừa thì sao nào?
Đại trưởng lão Nguyên Môn lộ vẻ coi thường:
- Cung chủ Cửu Thiên Thái Thanh Cung đích thân ra tay còn bại trong tay lão phu, tiểu bối như ngươi lại là đối thủ của ta sao?
Đôi mắt trong như mặt hồ mùa thu của Lăng Thanh Trúc chỉ yên tĩnh nhìn đại trưởng lão Nguyên Môn, ánh mắt sắc lạnh ấy khiến đại trưởng lão Nguyên Môn cũng phải nhíu mày, rồi lão lắc đầu cười khảy, phẩy tay một cái:
- Giết!
- Rõ!
Phía sau, một trưởng lão Nguyên Môn cung kính đáp lời, rồi sắc mặt lạnh lùng bước ra. Theo từng bước chân là một luồng khí tức kinh người lan tỏa, sâu trong ánh mắt hắn lóe lên hắc quang tà ác.
Thực lực của vị trưởng lão Nguyên Môn này rõ ràng cũng thuộc tầng thứ Chuyển Luân Cảnh. Mức độ hùng hồn của khí tức hiển nhiên hơn hẳn Triệu Khuê mà Lâm Động đã giết.
- Tiểu bối, nhanh chóng dẫn đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung đầu hàng Nguyên Môn ta đi. Nếu không, các ngươi chắc chắn đến con chó cũng chẳng còn đâu.
Trưởng lão Nguyên Môn lạnh băng nhìn Lăng Thanh Trúc.
Thế nhưng ánh mắt Lăng Thanh Trúc càng theo sắc bén, nàng bước ra, trường kiếm trong tay bỗng chém xuống.
Uỳnh!
Ngay khi nàng chém xuống thì nguyên lực trong trời đất như sục sôi, một đạo thanh quang với tốc độ không thể hình dung xuyên thẳng qua hư không.
- Cẩn thận!
Đại trưởng lão Nguyên Môn đồng tử bỗng co lại, hét lớn.
Lão chưa dứt lời thì toàn thân vị trưởng lão Nguyên Môn kia lạnh toát, một cảm giác nguy hiểm ập tới, nguyên lực hùng hồn lập tức bùng phát bao quanh bảo vệ hắn.
Xoẹt!
Tầng phòng ngự vừa hình thành thì thanh quang đã tới nơi, nguyên lực hùng hồn và thần sắc của trưởng lão Nguyên Môn đều lập tức đông cứng lại.
Rắc!
Một âm thanh khẽ vang lên từ tầng phòng ngự nguyên lực đó. Rồi vô số người há hốc mồm khi thấy vết rạn nhanh chóng lan tỏa, cuối cùng bùm một tiếng, lớp phòng ngự kiên cố đã nổ tung.
Cùng lúc đó, thân thể trưởng lão Nguyên Môn bên trong cũng bùm một tiếng nổ thành huyết vụ…
Tất cả mọi người đều hít vào môt hơi khí lạnh, không ai có thể ngờ một siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh lại bị Lăng Thanh Trúc một chiêu giết chết như vậy.
Vút!
Từ trong đám huyết vụ bay ra một đạo nguyên thần nhiễm hắc quang, tiếng kêu thảm thiết vọng ra:
- Á, tiểu tiện nhân, dám hủy diệt thân thể ta, lão phu sẽ không tha cho ngươi!
- Hừ, đồ vô dụng!
Ánh mắt đại trưởng lão Nguyên Môn lóe hàn quang, tay vung lên thu đạo nguyên thần kia lại. Sắc mặt lão tối sầm nhìn Lăng Thanh Trúc phía dưới. Lăng Thanh Trúc lúc này sắc mặt có vẻ tái đi, công kích vừa rồi hiển nhiên đã tiêu hao của nàng không ít.
- Không hổ là đệ tử ưu tú nhất trong lịch sử Cửu Thiên Thái Thanh Cung. Năng lực này có lẽ đến sư phụ ngươi cũng không bằng.
- Nhưng hôm nay, lẽ nào ngươi tưởng với mình ngươi mà cứu được Cửu Thiên Thái Thanh Cung?
- Tất cả đệ tử Nguyên Môn nghe lệnh, huyết tẩy Cửu Thiên Thái Thanh Cung!
Đại trưởng lão giậng dữ vung tay, tiếng quát mang đầy sát ý.
- Rõ!
Đệ tử Nguyên Môn nghe thế lập tức ồ ạt lao tới.
Tô Nhu thấy Nguyên Môn lại phát động tấn công, nghiến răng định dẫn đệ tử xông lên.
- Tiểu sư muội
Nhưng Lăng Thanh Trúc đã ngăn lại, nàng nhìn công thế của đệ tử Nguyên Môn, khẽ nói:
- Muội dẫn đệ tử rút lui, để ta đoạn hậu.
- Thanh Trúc sư tỷ!
Tô Nhu giật mình, tuy vừa rồi Lăng Thanh Trúc đã thi triển thực lực kinh người, nhưng Nguyên Môn thế lớn, đại trưởng lão Nguyên Môn lại vẫn chưa hề động thủ, chỉ một mình Lăng Thanh Trúc sao chặn chúng được?
- Sư tỷ, bọn đệ không sợ chết, hãy để bọn muội ở lại cùng tồn vong với Cửu Thiên Thái Thanh Cung!
Những đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung ở xung quanh cũng vội nói.
- Các đệ chết rồi thì truyền thừa của Cửu Thiên Thái Thanh Cung cũng sẽ chấm dứt…
Lăng Thanh Trúc tay siết chặt trường kiếm, rồi một tấm lệnh bài cổ phác hiện ra, nàng nói:
- Ta lấy thân phận là cung chủ tân nhiệm lệnh cho các ngươi, lập tức rút lui, kẻ nào vi phạm, trục xuất!
- Sư tỷ!
Đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung trào nước mắt, không kìm được quỳ xuống.
- Nếu không muốn ta chết vô ích thì hãy nghe lời ta!
Đằng sau tấm mạng dường như có nước mặt lăn xuống, nhưng rồi bay theo gió tan đi. Nàng ngẩng lên nhìn công thế Nguyên Môn đang ập tới, thân hình mảnh mai, tay cầm trường kiếm được ánh tàn dương chiếu rọi, cô độc mà kiên quyết.
- Thanh Trúc có thể chết, cung môn không thể đổ!
Lăng Thanh Trúc ngẩng cao đầu, giọng nói trong trẻo cùng ngạo khí vang vọng khắp không gian.
- Có cốt cách!
Đại trưởng lão cười, ánh mắt đầy sự thích thú, bàn tay phẩy một cái
- Giết! Không để lại bất cứ kẻ nào!
Nguyên lực hùng hồn bùng phát từ trong cơ thể Tô Nhu, trường kiếm trong tay biến thành vô số đạo kiếm quang sắc lạnh chém chết hết mấy chục đệ tử Nguyên Môn xông tới vây công.
Có điều, đối mặt với công thế như thủy triều như vậy, rõ ràng nguyên lực của nàng cũng không kiên tri được quá lâu, sắc mặt đã bắt đầu tái đi.
Thế nhưng dù rất mệt mỏi nhưng Tô Nhu vẫn nghiến răng, nhìn những thi thể nằm la liệt đầy đất, mắt đỏ hoe, trong lòng trào dâng một cảm giác bất lực.
Vẫn chỉ có đệ tử bình thường của Nguyên Môn ra tay, còn những trưởng lão Nguyên Môn khiến người ta dè chừng hơn vẫn đang lạnh lùng đứng nhìn họ chống cự. Một khi chúng ta tay thì có lẽ phòng tuyến của Cửu Thiên Thái Thanh Cung sẽ bị phá vỡ hoàn toàn.
Lúc này chẳng qua chúng đang tận hưởng cảm giác chứng kiến đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung giãy giụa trước khi chết mà thôi.
- Tô Nhu sư tỷ, cẩn thận!
Khi tâm thần Tô Nhu có phần hoàng hốt thì một tiếng hô lớn đột nhiên vang lên, nàng sực tỉnh, lỗ chân lông trên người đột nhiên co lại, chỉ thấy phía trước là ba đạo kiếm ảnh sắc lạnh cùng nguyên lực cuồng bạo đang lao tới.
Rõ ràng kẻ ra tay cũng là cường giả thực sự của Nguyên Môn, thực lực của kẻ nào cũng không thua kém Tô Nhu. Chúng lén ra tay như vậy càng khiến Tô Nhu không còn đường lùi, với trạng thái mệt mỏi lúc này của nàng thì rõ ràng khó lòng chống cự.
Tô Nhu cũng biết trạng thái lúc này của mình, nàng nhìn kiếm ảnh ngày một gần, khóe miệng nhướn lên nụ cười bất lực, Cửu Thiên Thái Thanh Cung thật sự rơi vào kết cục này sao?
Xoẹt!
Công thế nhanh chóng đánh tới, thế nhưng ngay khi sắp tấn công lên người Tô Nhu thì một đạo thanh quang xuyên qua hư không bay tới. Thanh quang lướt qua, ba cường giả Nguyên Môn Sinh Huyền Cảnh đại viên mãn, thậm chí không một tiếng kêu nào kịp vang ra đã nổ tung thành huyết vụ.
Bùm bùm!
Thanh quang lướt qua ba cường giả Nguyên Môn nhưng không khí thế không hề suy giảm, vô số đệ tử Nguyên Môn ở phía sau cũng bị thanh quang mạnh mẽ quét sạch. Nhất, thời trong dòng chảy công thế như thủy triều của Nguyên Môn lại có một khoảng trống rỗng.
Công kích đột ngột khiến tiếng gào thét hô giết ngừng lại. Tô Nhu và đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung cũng khựng người, quay lại nhìn thì mừng rỡ vì thấy phía sau là thân ảnh tuyệt đẹp mặc y phục trắng tung bay trong gió, tay cầm trường kiếm. Khí chất vốn lạnh lùng kia lúc này càng có hàn khí bức người.
- Thanh Trúc sư tỷ!
Nhìn thấy thân ảnh đó, vô số đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung đều hô vang, sĩ khí vốn giảm sút lúc này đã được vực dậy.
- Sư tỷ!
Tô Nhu nhìn bạch y nữ tử đang đến bên cạnh mình. Tuy người đó vẫn che một tấm mạng trên mặt nhưng nàng có thể cảm nhận được hàn khí và sát ý.
- Tiểu sư muội, vất vả cho mọi người rồi.
Lăng Thanh Trúc nhìn Tô Nhu lúc này có đã vô cùng mệt mỏi, rồi nhìn những đệ tử Đạo Tông người đầy thương thế, cánh tay cầm trường kiếm khẽ run lên, nói.
- Sư tỷ, bảo vệ Cửu Thiên Thái Thanh Cung cũng là trách nhiệm của bọn muội.
Tô Nhu lắc đầu nói.
Lăng Thanh Trúc khẽ gật đầu, nàng ngẩng lên nhìn hắc vân đầy trời, trong đó không ngừng có đệ tử Nguyên Môn tràn ra. Nàng có thể thấy ở chính giữa vùng hắc vân là một vài thân ảnh già nua, một thứ áp lực mạnh mẽ tỏa ra từ đó bao trùm cả Cửu Thiên Thái Thanh Cung. Đó mới là sự uy hiếp thật sự.
- Hà hà, cuối cùng cũng có được một kẻ tạm được. Thế nào, cung chủ của Cửu Thiên Thái Thanh Cung đâu?
Trên bầu trời, đại trưởng lão Nguyên Môn nhìn Lăng Thanh Trúc cười nhạt, nói:
- Ta quên mất, bà ta đã bị trọng thương, có lẽ giờ chết rồi ấy nhỉ?
Đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung bạo nộ nhìn đại trưởng lão Nguyên Môn với ánh mắt đầy thù hận, thân thể cũng run lên vì giận dữ.
- Chính là ngươi đã đả thương sư phụ?
Ánh mắt lạnh băng của Lăng Thanh Trúc trừng trừng nhìn đại trưởng lão Nguyên Môn, bàn tay siết chặt, một luồng khí tức kinh người bùng nổ.
Luồng khí tức này đã đạt đến tầng thứ Chuyển Luân Cảnh, hơn nữa không biết vì sao, tuy khí tức của nàng mới chỉ là Chuyển Luân Cảnh, nhưng mức độ nguy hiểm tỏa ra thậm chí còn mạnh hơn cả cường giả chạm tới Luân Hồi.
- Ồ?
Đại trưởng lão Nguyên Môn cảm nhận được khí tức của Lăng Thanh Trúc, lông mày nhướn lên, cười lạnh:
- Xem ra cung chủ các ngươi trước khi chết đã truyền lại nguyên lực cả đời cho ngươi. Ngươi cũng không đơn giản, tỷ lệ thất bại của truyền thừa đó phải đến tám chín phần, không ngờ ngươi lại thành công.
- Có điều, dù ngươi có được truyền thừa thì sao nào?
Đại trưởng lão Nguyên Môn lộ vẻ coi thường:
- Cung chủ Cửu Thiên Thái Thanh Cung đích thân ra tay còn bại trong tay lão phu, tiểu bối như ngươi lại là đối thủ của ta sao?
Đôi mắt trong như mặt hồ mùa thu của Lăng Thanh Trúc chỉ yên tĩnh nhìn đại trưởng lão Nguyên Môn, ánh mắt sắc lạnh ấy khiến đại trưởng lão Nguyên Môn cũng phải nhíu mày, rồi lão lắc đầu cười khảy, phẩy tay một cái:
- Giết!
- Rõ!
Phía sau, một trưởng lão Nguyên Môn cung kính đáp lời, rồi sắc mặt lạnh lùng bước ra. Theo từng bước chân là một luồng khí tức kinh người lan tỏa, sâu trong ánh mắt hắn lóe lên hắc quang tà ác.
Thực lực của vị trưởng lão Nguyên Môn này rõ ràng cũng thuộc tầng thứ Chuyển Luân Cảnh. Mức độ hùng hồn của khí tức hiển nhiên hơn hẳn Triệu Khuê mà Lâm Động đã giết.
- Tiểu bối, nhanh chóng dẫn đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung đầu hàng Nguyên Môn ta đi. Nếu không, các ngươi chắc chắn đến con chó cũng chẳng còn đâu.
Trưởng lão Nguyên Môn lạnh băng nhìn Lăng Thanh Trúc.
Thế nhưng ánh mắt Lăng Thanh Trúc càng theo sắc bén, nàng bước ra, trường kiếm trong tay bỗng chém xuống.
Uỳnh!
Ngay khi nàng chém xuống thì nguyên lực trong trời đất như sục sôi, một đạo thanh quang với tốc độ không thể hình dung xuyên thẳng qua hư không.
- Cẩn thận!
Đại trưởng lão Nguyên Môn đồng tử bỗng co lại, hét lớn.
Lão chưa dứt lời thì toàn thân vị trưởng lão Nguyên Môn kia lạnh toát, một cảm giác nguy hiểm ập tới, nguyên lực hùng hồn lập tức bùng phát bao quanh bảo vệ hắn.
Xoẹt!
Tầng phòng ngự vừa hình thành thì thanh quang đã tới nơi, nguyên lực hùng hồn và thần sắc của trưởng lão Nguyên Môn đều lập tức đông cứng lại.
Rắc!
Một âm thanh khẽ vang lên từ tầng phòng ngự nguyên lực đó. Rồi vô số người há hốc mồm khi thấy vết rạn nhanh chóng lan tỏa, cuối cùng bùm một tiếng, lớp phòng ngự kiên cố đã nổ tung.
Cùng lúc đó, thân thể trưởng lão Nguyên Môn bên trong cũng bùm một tiếng nổ thành huyết vụ…
Tất cả mọi người đều hít vào môt hơi khí lạnh, không ai có thể ngờ một siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh lại bị Lăng Thanh Trúc một chiêu giết chết như vậy.
Vút!
Từ trong đám huyết vụ bay ra một đạo nguyên thần nhiễm hắc quang, tiếng kêu thảm thiết vọng ra:
- Á, tiểu tiện nhân, dám hủy diệt thân thể ta, lão phu sẽ không tha cho ngươi!
- Hừ, đồ vô dụng!
Ánh mắt đại trưởng lão Nguyên Môn lóe hàn quang, tay vung lên thu đạo nguyên thần kia lại. Sắc mặt lão tối sầm nhìn Lăng Thanh Trúc phía dưới. Lăng Thanh Trúc lúc này sắc mặt có vẻ tái đi, công kích vừa rồi hiển nhiên đã tiêu hao của nàng không ít.
- Không hổ là đệ tử ưu tú nhất trong lịch sử Cửu Thiên Thái Thanh Cung. Năng lực này có lẽ đến sư phụ ngươi cũng không bằng.
- Nhưng hôm nay, lẽ nào ngươi tưởng với mình ngươi mà cứu được Cửu Thiên Thái Thanh Cung?
- Tất cả đệ tử Nguyên Môn nghe lệnh, huyết tẩy Cửu Thiên Thái Thanh Cung!
Đại trưởng lão giậng dữ vung tay, tiếng quát mang đầy sát ý.
- Rõ!
Đệ tử Nguyên Môn nghe thế lập tức ồ ạt lao tới.
Tô Nhu thấy Nguyên Môn lại phát động tấn công, nghiến răng định dẫn đệ tử xông lên.
- Tiểu sư muội
Nhưng Lăng Thanh Trúc đã ngăn lại, nàng nhìn công thế của đệ tử Nguyên Môn, khẽ nói:
- Muội dẫn đệ tử rút lui, để ta đoạn hậu.
- Thanh Trúc sư tỷ!
Tô Nhu giật mình, tuy vừa rồi Lăng Thanh Trúc đã thi triển thực lực kinh người, nhưng Nguyên Môn thế lớn, đại trưởng lão Nguyên Môn lại vẫn chưa hề động thủ, chỉ một mình Lăng Thanh Trúc sao chặn chúng được?
- Sư tỷ, bọn đệ không sợ chết, hãy để bọn muội ở lại cùng tồn vong với Cửu Thiên Thái Thanh Cung!
Những đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung ở xung quanh cũng vội nói.
- Các đệ chết rồi thì truyền thừa của Cửu Thiên Thái Thanh Cung cũng sẽ chấm dứt…
Lăng Thanh Trúc tay siết chặt trường kiếm, rồi một tấm lệnh bài cổ phác hiện ra, nàng nói:
- Ta lấy thân phận là cung chủ tân nhiệm lệnh cho các ngươi, lập tức rút lui, kẻ nào vi phạm, trục xuất!
- Sư tỷ!
Đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung trào nước mắt, không kìm được quỳ xuống.
- Nếu không muốn ta chết vô ích thì hãy nghe lời ta!
Đằng sau tấm mạng dường như có nước mặt lăn xuống, nhưng rồi bay theo gió tan đi. Nàng ngẩng lên nhìn công thế Nguyên Môn đang ập tới, thân hình mảnh mai, tay cầm trường kiếm được ánh tàn dương chiếu rọi, cô độc mà kiên quyết.
- Thanh Trúc có thể chết, cung môn không thể đổ!
Lăng Thanh Trúc ngẩng cao đầu, giọng nói trong trẻo cùng ngạo khí vang vọng khắp không gian.
- Có cốt cách!
Đại trưởng lão cười, ánh mắt đầy sự thích thú, bàn tay phẩy một cái
- Giết! Không để lại bất cứ kẻ nào!
/1309
|