Giọng nói với một nụ cười khẽ vang lên, Triệu Khuê có thể cảm nhận được một luồng sát ý khiến hắn lạnh toát xươn sống.
- Ngươi…ngươi rốt cuộc là ai?
Cuối cùng trên gương mặt Triệu Khuê cũng hiện lên sự sợ hãi. Mấy người vừa ra tay hắn đều nhận ra thứ năng lượng đáng sợ, là mùi vị của Luân Hồi!
Những kẻ khủng bố không biết mọc từ đâu ra lại đều là cường giả chạm tới Luân Hồi!
Trận dung này ngay Nguyên Môn cũng khó lòng có được.
- Các ngươi chạy tới đây muốn bắt người nhà của ta, còn hỏi ta là ai?
Lâm Động mỉm cười.
- Người nhà của ngươi?
Triệu Khuê khựng người, rồi ánh mắt đầy vẻ kinh hãi và không thể tin nổi, lão vùng vẫy:
- Ngươi, ngươi là Lâm Động? Quả nhiên ngươi vẫn còn sống! Không thể nào, sao ngươi có thể mạnh đến như vậy?
Khi Lâm Động còn ở Đông Huyền Vực hắn chỉ là một tiểu bối, nhưng lúc này thì thực lực của hắn tuyệt đối khủng bố hơn cả mấy người hồi đó ra tay với hắn.
Chỉ ba năm ngắn ngủi, sao hắn có thể mạnh đến vậy?
Lâm Động lạnh lùng nhìn lão:
- Ta đã từng nói, đến khi ta trở về Đông Huyền Vực thì đó sẽ là ngày Nguyên Môn các ngươi diệt môn. Ba lão cẩu Nguyên Môn vẫn sống chứ?
- Hừ, tam đại chưởng giáo của bọn ta nay cũng không còn như xưa, ngươi quay về thì làm sao? Nguyên Môn bọn ta có thể đuổi được ngươi một lần thì cũng có thể làm lần thứ hai!
Nhắc đến tam đại chưởng giáo, dường như Triệu Khuê có thêm rất nhiều tự tin, hắn cười khảy.
- Vậy sao?
Lâm Động mỉm cười, chỉ là trong nụ cười ấy chứa đầy hàn ý.
- Các ngươi muốn giữ lão phu lại cũng không dễ vậy đâu.
Triệu Khuê nhìn nụ cười của Lâm Động, trong lòng thấy bất an, rồi gầm lên một tiếng. Nguyên lực hùng hồn bùng phát, không gian xung quanh cũng trở nên biến dạng.
Bùm!
Hai cánh tay Thiên Long Yêu Soái đột nhiên nổ tung, máu tươi bắn tung tóe, nguyên lực càng them cuồng bạo, rồi thoát khỏi bàn tay Lâm Động. Thân hinh lão rung lên, hai chân cũng nổ thành huyết vụ, còn bản thân lão biết thành một đạo huyết quang, chạy trốn với tốc độ khó lòng hình dung.
- Ha ha, Lâm Động, các ngươi cứ đợi đấy, Nguyên Môn bọn ta chắc chắn sẽ không tha cho các ngươi.
Bằng cách tự phát nổ hai tay hai chân, cuối cùng Triệu Khuê cũng chạy thoát, tiếng gầm thét tràn đầy sát ý vang vọng khắp không gian.
Tiểu Điêu ở phía sau thấy lão trốn chạy thì hừ lạnh một tiếng, định ra tay thì Lâm Động lại phẩy tay ngăn lại. Hắn lạnh lùng nhìn về hướng Triệu Khuê chạy trốn, hắc quang tràn lên trong mắt.
Phụt!
Ở phía xa, bốn bề xung quanh đạo huyết quang kia đột nhiên xuất hiện bốn cái hắc động, chúng giống như lao tù giam chặt lấy huyết quang bên trong.
Sắc mặt Lâm Động lạnh lùng, đưa bàn tay ra khẽ nắm lại.
Bùm!
Bốn cái hắc động bỗng thu nhỏ, lực nén khủng khiếp của chúng tức nghiền nát huyết quang, tiếng kêu thảm thiết của Triệu Khuê vang lên khắp không trung.
Vút!
Khi thân thể Triệu Khuê phát nổ, một đạo ánh sáng bay ra, đó là nguyên thần của hắn. Lúc này hắn đầy sợ hãi, thân hình động đậy định chạy trốn.
Uỳnh uỳnh!
Có điều khi nguyên thần của hắn đanh định trốn thì phía trên xuất hiện một cái hắc động khổng lồ, thôn phệ lực khủng bố lan tỏa hút hắn vào.
- Á, không, hãy tha cho ta. Ta sẽ cho ngươi biết bí mật của Nguyên Môn!
Hấp lực khiến Triệu Khuê sợ đến hồn xiêu phách lạc, nếu nguyên thần bị tiêu hủy thì hắn sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
- Ngươi lúc này không có cả tư cách xin tha mạng!
Ngữ khí Lâm Động lạnh lùng, hắn vung tay, tốc độ của hắc động nhanh hơn, nguyên thần Triệu Khuê bị hút vào trong, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Hắc động trên không trung dần tan đi, thế nhưng trời đất vẫn yên lặng không một âm thanh, cả trong và ngoài tường thành có vô số người, nhưng chẳng một ai dám lên tiếng.
Trên bầu trời phía xa, cường giả Nguyên Môn sắc mặt tái nhợt nhìn cảnh tượng đó, thân thể run rẩy. Trưởng lão có thực lực Chuyển Luân Cảnh đã bị giết như vậy sao?
Nếu là trước đây, một siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh có thể trở thành thủ lĩnh của một siêu cấp tông phái rồi!
Vậy mà giờ chỉ trong hơn mười phút ngắn ngủi đã bị giết sạch sẽ!
- Lâm Động…là Lâm Động của Đạo Tông. Hắn trở lại báo thù!
Có cường giả nhớ đến tiếng kêu thảm thiết của Triệu Khuê lúc trước, ánh mắt nhìn thân ảnh gầy guộc kia bỗng tràn lên sự sợ hãi.
Trên tường thành cũng vô cùng im lặng, Lâm Động giải quyết xong Triệu Khuê, chậm rãi bước lên phía trước, lạnh lùng nhìn đám cường giả Nguyên Môn kia.
- Mau chạy đi!
Thấy ánh mắt như sát thần của Lâm Động nhìn sang, bọn cường giả Nguyên Môn cảm thấy da đầu tê dại, thét lên cuống cuồng chạy trốn, không còn chút dũng khí chiến đấu nào nữa.
- Ta đã nói rồi, Nguyên Môn, một kẻ cũng không tha!
Lâm Động nhìn cường giả Nguyên Môn, ánh mắt tràn ngập sát khí, lôi quang lấp lánh, rồi mọi người nhìn thấy trên bầu trời phía xa đột nhiên tối sầm lại với tốc độ chóng mặt lôi vân ngưng tụ.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Vô số đạo lôi đình giống như những con lôi long đánh xuống mặt đất như vũ bão. Cường giả Nguyên Môn đang chạy trốn đều bị lôi long quấn lại, chúng kêu lên thảm thiết, từng thân ảnh đen sì không ngừng rơi xuống đất.
Mọi người nhìn cảnh tượng gần như đến ngày tận thế đó đều thấy hồn bay phách lạc. Sức mạnh này thật sự con người có thể có được sao?
Trên bầu rời, mấy người Mạc Kinh Thiên nhìn thân ảnh gầy gò buông thõng hai tay phía trước, hít sâu một hơi. Con người này rốt cuộc tu luyện thế nào, vừa rồi chỉ lật tay đã giết chết Triệu Khuê một cường giả Chuyển Luân Cảnh, giờ lại thuận tay triệu hồi lôi đình. Năng lực này quả thực là quỷ thần khó biết.
- Lâm Động sư huynh mạnh quá!
Thiếu nữ tên An Nhiên kia nhìn Lâm Động với đôi mắt cuồng nhiệt, gương mặt kích động đến đỏ ửng. Một năm nay, tuy Đạo Tông có sự xuất hiện của Ứng Hoan Hoan tiểu sư tỷ, ngăn chặn được công thế của Nguyên Môn, nhưng vẫn chưa thể được như mức này.
Vị Lâm Động sư huynh năm đó đã để lại dấu vết hiển hách, mức độ truyền kỳ đã vượt qua cả tiền bối Châu Thông.
- Muội vẫn chưa thấy trận chiến ở Dị Ma Thành năm đó, Lâm Động hồi ấy chỉ là Niết Bàn Cảnh đã dám khiêu chiến ba kẻ đứng đầu Nguyên Môn rồi.
Mạc Lăng khẽ cười.
An Nhiên gật đầu cật lực, rồi tay xoa xoa gương mặt nóng rần:
- Chết rồi chết rồi, hình như muội thích Lâm Động sư huynh rồi. Mạc Lăng sư huynh, làm sao đây? Đối thủ cạnh tranh của muội có phải Hoan Hoan tiểu sư tỷ? Á! Áp lực quá lớn đi!
Mạc Lăng nghe thế bật cười, sao cô bé này lại đáng yêu thế chứ.
Uỳnh!
Lôi đình đánh xuống liên hồi, những đội quân vây đánh vương triều Đại Viêm chạy tán loạn, nhưng cũng may Lâm Động không đặt sát ý lên người họ, nếu không e là ở đây không thể thiếu được cảnh máu chảy thành sông.
Mấy phút sau lôi đình dần yếu đi đám cường giả của Nguyên Môn đã biến thành tro bụi, không một kẻ nào chạy thoát.
Tướng lĩnh và cường giả của những vương triều khác thì run lẩy bẩy nhìn cảnh tượng ấy, một số kẻ kém cỏi còn không kiềm chế được mà thét lên.
Lâm Động nhìn đám liên quân đó, sắc mặt lạnh lùng, tay khẽ phẩy một cái.
Grào!
Ngay lúc ấy, ở phía xa vang lên tiếng hổ gầm chấn động thiên địa. Tất cả cùng kinh hãi nhìn thấy một đám mây đen cùng với sát khí khủng bố tràn tới khiến nhiệt độ không khí tụt hẳn xuống.
Xoẹt!
Đám mây đen đó dần tiến lại gần, một đao chém xuống, sát khí cuộn trào, ánh đao quang khổng lồ hàng nghìn trượng chém xuống, tạo ra trên mặt đất một thung lũng sâu hun hút.
Rầm!
Dòng chảy đen lướt qua bầu trời, cuối cùng đáp xuống phía dưới tường thành, vào khoảnh khắc ấy cả mặt đất rung chuyển dữ dội.
Họ vừa đáp xuống là quỳ một gối về phía tường thành, nhất cử nhất động đều như một, sát khí ngưng tụ phía trên họ tạo thành một con cự hổ lớn vạn trượng.
- Trong nửa giờ, giết toàn bộ quân đội còn ở trong vương triều Đại Viêm!
Lâm Động lạnh lùng nói.
- Rõ!
Tiếng hô trầm đục vang lên chỉnh tề, con cự hổ tạo nên từ sát khí dần phủ phục xuống.
- Đội quân thật khủng bố…
Mấy người Mạc Kinh Thiên nhìn Hổ Phệ Quân như một, ánh mắt đầy kinh hãi, đội quân cường đại thần bí này lẽ nào cũng thuộc về Lâm Động?
Họ nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ kính sợ. Lâm Động hiện nay không chỉ thực lực tăng mạnh mà thủ hạ cũng đủ sức chấn nhiếp cả Đông Huyền Vực.
Thiếu niên năm đó đã trở thành hùng chủ một phương!
Đội liên quân ở phía xa lúc này đã hoàn toàn mất hết sĩ khí, không đợi chủ tướng hạ lệnh đã điên cuồng chạy trốn.
Trên tường thành, những người vốn dĩ quật cường nhìn liên quân tháo chạy, ban đầu khựng một chút cuối cùng bùng nổ tiếng hoan hô.
Vô số ánh mắt kính sợ cùng nhìn về thân ảnh trẻ tuổi trên tường thành, không ít người ánh mắt dâng tràn sự cuồng nhiệt.
Họ biết từ nay về sau vương triều Đại Viêm sẽ có một truyền kỳ, mà truyền kỳ này có tên là…Lâm Động.
Người thiếu niên yếu đuối rời đi năm đó, khi quay trỏ lại đã khiến cả trời đất rung chuyển!
- Ngươi…ngươi rốt cuộc là ai?
Cuối cùng trên gương mặt Triệu Khuê cũng hiện lên sự sợ hãi. Mấy người vừa ra tay hắn đều nhận ra thứ năng lượng đáng sợ, là mùi vị của Luân Hồi!
Những kẻ khủng bố không biết mọc từ đâu ra lại đều là cường giả chạm tới Luân Hồi!
Trận dung này ngay Nguyên Môn cũng khó lòng có được.
- Các ngươi chạy tới đây muốn bắt người nhà của ta, còn hỏi ta là ai?
Lâm Động mỉm cười.
- Người nhà của ngươi?
Triệu Khuê khựng người, rồi ánh mắt đầy vẻ kinh hãi và không thể tin nổi, lão vùng vẫy:
- Ngươi, ngươi là Lâm Động? Quả nhiên ngươi vẫn còn sống! Không thể nào, sao ngươi có thể mạnh đến như vậy?
Khi Lâm Động còn ở Đông Huyền Vực hắn chỉ là một tiểu bối, nhưng lúc này thì thực lực của hắn tuyệt đối khủng bố hơn cả mấy người hồi đó ra tay với hắn.
Chỉ ba năm ngắn ngủi, sao hắn có thể mạnh đến vậy?
Lâm Động lạnh lùng nhìn lão:
- Ta đã từng nói, đến khi ta trở về Đông Huyền Vực thì đó sẽ là ngày Nguyên Môn các ngươi diệt môn. Ba lão cẩu Nguyên Môn vẫn sống chứ?
- Hừ, tam đại chưởng giáo của bọn ta nay cũng không còn như xưa, ngươi quay về thì làm sao? Nguyên Môn bọn ta có thể đuổi được ngươi một lần thì cũng có thể làm lần thứ hai!
Nhắc đến tam đại chưởng giáo, dường như Triệu Khuê có thêm rất nhiều tự tin, hắn cười khảy.
- Vậy sao?
Lâm Động mỉm cười, chỉ là trong nụ cười ấy chứa đầy hàn ý.
- Các ngươi muốn giữ lão phu lại cũng không dễ vậy đâu.
Triệu Khuê nhìn nụ cười của Lâm Động, trong lòng thấy bất an, rồi gầm lên một tiếng. Nguyên lực hùng hồn bùng phát, không gian xung quanh cũng trở nên biến dạng.
Bùm!
Hai cánh tay Thiên Long Yêu Soái đột nhiên nổ tung, máu tươi bắn tung tóe, nguyên lực càng them cuồng bạo, rồi thoát khỏi bàn tay Lâm Động. Thân hinh lão rung lên, hai chân cũng nổ thành huyết vụ, còn bản thân lão biết thành một đạo huyết quang, chạy trốn với tốc độ khó lòng hình dung.
- Ha ha, Lâm Động, các ngươi cứ đợi đấy, Nguyên Môn bọn ta chắc chắn sẽ không tha cho các ngươi.
Bằng cách tự phát nổ hai tay hai chân, cuối cùng Triệu Khuê cũng chạy thoát, tiếng gầm thét tràn đầy sát ý vang vọng khắp không gian.
Tiểu Điêu ở phía sau thấy lão trốn chạy thì hừ lạnh một tiếng, định ra tay thì Lâm Động lại phẩy tay ngăn lại. Hắn lạnh lùng nhìn về hướng Triệu Khuê chạy trốn, hắc quang tràn lên trong mắt.
Phụt!
Ở phía xa, bốn bề xung quanh đạo huyết quang kia đột nhiên xuất hiện bốn cái hắc động, chúng giống như lao tù giam chặt lấy huyết quang bên trong.
Sắc mặt Lâm Động lạnh lùng, đưa bàn tay ra khẽ nắm lại.
Bùm!
Bốn cái hắc động bỗng thu nhỏ, lực nén khủng khiếp của chúng tức nghiền nát huyết quang, tiếng kêu thảm thiết của Triệu Khuê vang lên khắp không trung.
Vút!
Khi thân thể Triệu Khuê phát nổ, một đạo ánh sáng bay ra, đó là nguyên thần của hắn. Lúc này hắn đầy sợ hãi, thân hình động đậy định chạy trốn.
Uỳnh uỳnh!
Có điều khi nguyên thần của hắn đanh định trốn thì phía trên xuất hiện một cái hắc động khổng lồ, thôn phệ lực khủng bố lan tỏa hút hắn vào.
- Á, không, hãy tha cho ta. Ta sẽ cho ngươi biết bí mật của Nguyên Môn!
Hấp lực khiến Triệu Khuê sợ đến hồn xiêu phách lạc, nếu nguyên thần bị tiêu hủy thì hắn sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
- Ngươi lúc này không có cả tư cách xin tha mạng!
Ngữ khí Lâm Động lạnh lùng, hắn vung tay, tốc độ của hắc động nhanh hơn, nguyên thần Triệu Khuê bị hút vào trong, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Hắc động trên không trung dần tan đi, thế nhưng trời đất vẫn yên lặng không một âm thanh, cả trong và ngoài tường thành có vô số người, nhưng chẳng một ai dám lên tiếng.
Trên bầu trời phía xa, cường giả Nguyên Môn sắc mặt tái nhợt nhìn cảnh tượng đó, thân thể run rẩy. Trưởng lão có thực lực Chuyển Luân Cảnh đã bị giết như vậy sao?
Nếu là trước đây, một siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh có thể trở thành thủ lĩnh của một siêu cấp tông phái rồi!
Vậy mà giờ chỉ trong hơn mười phút ngắn ngủi đã bị giết sạch sẽ!
- Lâm Động…là Lâm Động của Đạo Tông. Hắn trở lại báo thù!
Có cường giả nhớ đến tiếng kêu thảm thiết của Triệu Khuê lúc trước, ánh mắt nhìn thân ảnh gầy guộc kia bỗng tràn lên sự sợ hãi.
Trên tường thành cũng vô cùng im lặng, Lâm Động giải quyết xong Triệu Khuê, chậm rãi bước lên phía trước, lạnh lùng nhìn đám cường giả Nguyên Môn kia.
- Mau chạy đi!
Thấy ánh mắt như sát thần của Lâm Động nhìn sang, bọn cường giả Nguyên Môn cảm thấy da đầu tê dại, thét lên cuống cuồng chạy trốn, không còn chút dũng khí chiến đấu nào nữa.
- Ta đã nói rồi, Nguyên Môn, một kẻ cũng không tha!
Lâm Động nhìn cường giả Nguyên Môn, ánh mắt tràn ngập sát khí, lôi quang lấp lánh, rồi mọi người nhìn thấy trên bầu trời phía xa đột nhiên tối sầm lại với tốc độ chóng mặt lôi vân ngưng tụ.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Vô số đạo lôi đình giống như những con lôi long đánh xuống mặt đất như vũ bão. Cường giả Nguyên Môn đang chạy trốn đều bị lôi long quấn lại, chúng kêu lên thảm thiết, từng thân ảnh đen sì không ngừng rơi xuống đất.
Mọi người nhìn cảnh tượng gần như đến ngày tận thế đó đều thấy hồn bay phách lạc. Sức mạnh này thật sự con người có thể có được sao?
Trên bầu rời, mấy người Mạc Kinh Thiên nhìn thân ảnh gầy gò buông thõng hai tay phía trước, hít sâu một hơi. Con người này rốt cuộc tu luyện thế nào, vừa rồi chỉ lật tay đã giết chết Triệu Khuê một cường giả Chuyển Luân Cảnh, giờ lại thuận tay triệu hồi lôi đình. Năng lực này quả thực là quỷ thần khó biết.
- Lâm Động sư huynh mạnh quá!
Thiếu nữ tên An Nhiên kia nhìn Lâm Động với đôi mắt cuồng nhiệt, gương mặt kích động đến đỏ ửng. Một năm nay, tuy Đạo Tông có sự xuất hiện của Ứng Hoan Hoan tiểu sư tỷ, ngăn chặn được công thế của Nguyên Môn, nhưng vẫn chưa thể được như mức này.
Vị Lâm Động sư huynh năm đó đã để lại dấu vết hiển hách, mức độ truyền kỳ đã vượt qua cả tiền bối Châu Thông.
- Muội vẫn chưa thấy trận chiến ở Dị Ma Thành năm đó, Lâm Động hồi ấy chỉ là Niết Bàn Cảnh đã dám khiêu chiến ba kẻ đứng đầu Nguyên Môn rồi.
Mạc Lăng khẽ cười.
An Nhiên gật đầu cật lực, rồi tay xoa xoa gương mặt nóng rần:
- Chết rồi chết rồi, hình như muội thích Lâm Động sư huynh rồi. Mạc Lăng sư huynh, làm sao đây? Đối thủ cạnh tranh của muội có phải Hoan Hoan tiểu sư tỷ? Á! Áp lực quá lớn đi!
Mạc Lăng nghe thế bật cười, sao cô bé này lại đáng yêu thế chứ.
Uỳnh!
Lôi đình đánh xuống liên hồi, những đội quân vây đánh vương triều Đại Viêm chạy tán loạn, nhưng cũng may Lâm Động không đặt sát ý lên người họ, nếu không e là ở đây không thể thiếu được cảnh máu chảy thành sông.
Mấy phút sau lôi đình dần yếu đi đám cường giả của Nguyên Môn đã biến thành tro bụi, không một kẻ nào chạy thoát.
Tướng lĩnh và cường giả của những vương triều khác thì run lẩy bẩy nhìn cảnh tượng ấy, một số kẻ kém cỏi còn không kiềm chế được mà thét lên.
Lâm Động nhìn đám liên quân đó, sắc mặt lạnh lùng, tay khẽ phẩy một cái.
Grào!
Ngay lúc ấy, ở phía xa vang lên tiếng hổ gầm chấn động thiên địa. Tất cả cùng kinh hãi nhìn thấy một đám mây đen cùng với sát khí khủng bố tràn tới khiến nhiệt độ không khí tụt hẳn xuống.
Xoẹt!
Đám mây đen đó dần tiến lại gần, một đao chém xuống, sát khí cuộn trào, ánh đao quang khổng lồ hàng nghìn trượng chém xuống, tạo ra trên mặt đất một thung lũng sâu hun hút.
Rầm!
Dòng chảy đen lướt qua bầu trời, cuối cùng đáp xuống phía dưới tường thành, vào khoảnh khắc ấy cả mặt đất rung chuyển dữ dội.
Họ vừa đáp xuống là quỳ một gối về phía tường thành, nhất cử nhất động đều như một, sát khí ngưng tụ phía trên họ tạo thành một con cự hổ lớn vạn trượng.
- Trong nửa giờ, giết toàn bộ quân đội còn ở trong vương triều Đại Viêm!
Lâm Động lạnh lùng nói.
- Rõ!
Tiếng hô trầm đục vang lên chỉnh tề, con cự hổ tạo nên từ sát khí dần phủ phục xuống.
- Đội quân thật khủng bố…
Mấy người Mạc Kinh Thiên nhìn Hổ Phệ Quân như một, ánh mắt đầy kinh hãi, đội quân cường đại thần bí này lẽ nào cũng thuộc về Lâm Động?
Họ nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ kính sợ. Lâm Động hiện nay không chỉ thực lực tăng mạnh mà thủ hạ cũng đủ sức chấn nhiếp cả Đông Huyền Vực.
Thiếu niên năm đó đã trở thành hùng chủ một phương!
Đội liên quân ở phía xa lúc này đã hoàn toàn mất hết sĩ khí, không đợi chủ tướng hạ lệnh đã điên cuồng chạy trốn.
Trên tường thành, những người vốn dĩ quật cường nhìn liên quân tháo chạy, ban đầu khựng một chút cuối cùng bùng nổ tiếng hoan hô.
Vô số ánh mắt kính sợ cùng nhìn về thân ảnh trẻ tuổi trên tường thành, không ít người ánh mắt dâng tràn sự cuồng nhiệt.
Họ biết từ nay về sau vương triều Đại Viêm sẽ có một truyền kỳ, mà truyền kỳ này có tên là…Lâm Động.
Người thiếu niên yếu đuối rời đi năm đó, khi quay trỏ lại đã khiến cả trời đất rung chuyển!
/1309
|