Giọng nói của Lâm Động vang lên trong bóng tối, tuy không thể nhìn rõ nhưng hắn cảm nhận được thân thể phía trước dường như hơi run rẩy.
- Ngươi có thể cho ta biết tại sao ngươi lại có thôn phệ lực không?
Lâm Động nhìn về phía trước cười, hỏi.
Côn Linh trầm mặc, hiển nhiên nàng không muốn trả lời.
- Tuy ngươi có thôn phệ lực nhưng dường như không chính thống bằng ta.
Lâm Động lẩm nhẩm, vừa rồi khi tiếp xúc thôn phệ lực của Côn Linh là hắn đã nhận ra, thôn phệ lực của nàng tuy có khả năng thôn phệ nhưng không thuần chính bằng hắn.
- Nói láo!
Giọng nói trong trẻo của Côn Linh vang lên đầy sự bất mãn và không phục.
- Hê, ngươi bảo nói láo thì là nói láo vậy.
Lâm Động cười, cũng lười tranh cãi về vấn đề này. Nếu Côn Linh đã không muốn nói thì hắn cũng không hỏi nhiều nữa, bèn cất bước đi sâu vào trong.
Côn Linh nghe tiếng bước chân đi xa dần của Lâm Động, khẽ cắn môi, lưỡng lự một chút rồi nghiến răng vội đuổi theo.
Bóng tối ở đây dường như vô tận, hơn nữa trong lúc đi Lâm Động cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể mất đi từng chút một. Tuy hắn có thể dùng thôn phệ lực để chống lại nhưng càng đi sâu vào trong thì khả năng chống cự càng yếu đi.
Không biết bao lâu sau, Lâm Động nghe thấy tiếng thở gấp ở phía sau. Đó là Côn Linh, dường như sức mạnh của nàng bắt đầu cạn kiệt. Nhưng nữ tử này cũng rất quật cường, vẫn nghiến răng bước theo Lâm Động.
Bịch!
Nhưng không lâu sau một âm thanh trầm đục vang lên, rõ ràng nữ tử này cuối cùng đã ngã ra đất.
Lâm Động nghe thấy thế cũng dừng bước, nhìn về phía sau, trong bóng tối dường như có thứ gì đó lấp lánh nhỏ xuống.
Lâm Động đứng nguyên tại chỗ. Tuy trong bóng tối nhưng hắn mơ hồ vẫn cảm nhận được Côn Linh đang gắng gượng đứng dậy, nhưng dường như không có chút hiệu quả nào, ngược lại khiến một mỹ nhân trở nên có phần thảm hại.
Dường như nhận ra sự vô lực của mình, những giọt nước long lanh kia rơi nhanh hơn.
Cuối cùng Lâm Động bặm môi, quay trở lại. Hắn không biết vì sao mình lại làm vậy, cũng không phải hắn nhất thời mềm lòng, chỉ có điều không biết vì sao hắn thấy mình không thể bỏ lại nàng ta ở đây.
Đến gần, hắn nghe thấy có tiếng khóc khẽ nhưng quật cường, bóng tối ở đây cũng khiến một Côn Linh vốn dĩ lạnh lùng trở nên yếu đuối hơn.
- Không có bản lĩnh thì đừng xông bừa.
Lâm Động đứng phía trước, bất lực nói.
- Ngươi đi đường của ngươi, ta đi đường của ta.
Côn Linh vẫn nói cứng, giọng nói trở nên lạnh lẽo, nhưng vẫn có chút run rẩy.
- Đưa tay cho ta.
Lâm Động nói.
Thân ảnh trong bóng tối dường như cứng đờ lại, rồi lại nói:
- Ta tự đi được.
- Nhanh lên!
Lâm Động chau mày, giọng trầm xuống. Côn Linh nghe vậy, thân thể không kìm được run lên một chút. Không biết vì sao lúc này nàng lại chẳng thế phản kháng được chút nào, cảm giác đó giống như kẻ trước mặt là chủ nhân của nàng vậy.
Cảm giác đó nảy sinh khiến Côn Linh giật mình, rồi nàng nhanh chóg nhận ra:
- Là vì thôn phệ lực? Sao lại như vậy?
Trong lúc ấy, nàng đã không tự giác mà đưa tay ra nắm lấy tay Lâm Động. Hơi ấm từ tay hắn truyền sang khiến nàng run rẩy. Thôn phệ lực đang cuộn trào trong cơ thể đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Một thứ cảm giác dựa dẫm dâng lên từ trong thôn phệ lực.
Cảm giác này đi sâu vào nội tâm Côn Linh khiến gương mặt nàng đỏ hồng lên.
Lâm Động thì không biết những biến đổi của Côn Linh, hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, thân thể hơi cúi xuống, trong tiếng kêu kinh ngạc của Côn Linh, bế nàng lên rồi quay người bước đi.
…
Phía trước Thôn Phệ Thần Điện là vô số cường giả, họ giương mắt nhìn đại điện, nhưng cánh cửa đá đóng kín vẫn chẳng có chút động tĩnh gì.
Đằng trước cánh cửa, Thôn Phệ Thiên Thi tay cầm trường đao cũng không hề động đậy. Nhưng sau khi biết mức độ hung hãn khi hạ thủ của thứ này rồi thì không ai dám tùy tiện xông bừa vào nữa.
Sự chờ đợi này kéo dài đến nửa ngày, cuối cùng có người không nhịn được, một số cường giả đã bàn bạc rồi quay người bỏ đi, chắc hẳn là đi tìm xem có bảo bối nào khác không.
- A!!
Nhưng khi họ vừa đi được chưa đến nghìn trượng thì trong hư không đột nhiên có hắc quang tà ác bùng phát. Hắc quang chạm đến một vài thân ảnh thì những thân ảnh đó nổ tung phát ra những tiếng kêu thảm thiết. Các cường giả vội vàng quay người, họ kinh hãi nhìn thấy hắc khí tà ác đang cuồn cuộn tới từ phía chân trời.
Không gian lập tức tối sầm lại, cuồng phong âm lạnh thổi tới không ngớt.
- Chuyện gì vậy?
Mọi người thấy dị biến sắc mặt đều kịch biến.
- Thứ năng lượng này…
Chúc Lê đại trưởng lão đứng dậy, sắc mặt đầy chấn kinh nhìn về phía hắc khí, hai tay siết chặt:
- Là dị ma!
Liễu Thanh, Tiểu Điêu mấy người ở đó nghe thế, đồng tử đều co lại.
Hắc khí tà ác tràn tới từ bốn phương tám hướng, cuối cùng bao trùm toàn bộ không gian, chỉ phạm vi nghìn trượng quanh Thôn Phệ Thần Điện là vẫn được an toàn.
Hắc khí cuộn trào, chỉ thấy trong tầng mây, một đạo thân ảnh quỷ dị dần hiện ra, hắn nhìn số đông cường giả phía trước Thôn Phệ Thần Điện, không kìm được cười:
- Thì ra chư vị đều ở đây, vậy thì ta cũng đỡ được không ít phiền phức.
- Hừ, thì ra là đám bẩn thỉu độc ác các ngươi. Các ngươi trốn như bọn chuột trong bóng tối, giờ vẫn dám lộ diện?
Côn Uyên đại trưởng lão nhìn thấy vậy, sắc mặt lạnh băng, quát.
- Ha ha, dị ma bọn ta tiềm phục đương nhiên là có đại sự cần làm. Bọn người vô tri các ngươi thì hiểu được gì? Năm đó nếu không phải có Phủ Tổ thì Vị DIện này đã rơi vào tay Dị Ma tộc bọn ta rồi
Hắc ảnh kia cười lớn.
- Không phải nói nhiều với hắn, chư vị, tất cả cùng ra tay giết chết hắn đi!
Chúc Lê đại trưởng lão trầm giọng nói. Thực lực của những cường giả ở đây đều bất phàm, lai lịch cũng không tầm thường, phần lớn đều đã nghe đến dị ma, thứ này chính là địch nhân chung của mọi sinh linh trong Vị Diện này.
- Giết ta? E là hôm nay các ngươi không được toại nguyện rồi.
Hắc ảnh đó cười hề hề, rồi vung tay, chỉ thấy tầng mây đen cuộn trào, bốn hắc ảnh khác bước ra. Bốn đạo khí tức không thể hình dung nổi lập tức bùng phát trong không gian.
- Dị Ma Vương?
Mấy người Chúc Lê đại trưởng lão thấy bốn thân ảnh đó, sắc mặt đều tái đi. Bốn kẻ này lại là Dị Ma Vương, cũng có nghĩa đây là bốn cường giả Luân Hồi Cảnh.
Cộng với tên dị ma còn chưa lộ thực lực kia, trận dung này đủ để khiến họ kinh hãi.
- Đây chính là nơi Thôn Phệ Chủ tọa hóa sao? Ha ha, đúng là đáng tiếc, đối thủ xưa lại rơi vào bước đường này, e là sau này truyền thừa của ngươi sẽ biến mất hoàn toàn trong trời đất này rồi.
Trên tầng mây đen, hắc ảnh đó lạnh lùng nhìn Thôn Phệ Thần Điện trên đỉnh núi, ánh mắt lóe lên một sự tàn khốc.
…
Soạt.
Tiếng bước chân khẽ vang lên trong bóng tối, Lâm Động không kìm được bặm môi. Hắn đã đi trong bóng tối không biết bao lâu rồi nhưng chỉ cảm thấy sức mạnh dường như đã tiêu tan hết.
Hiện tại bước chân đi của hắn vô cùng nặng nề, trên trán nhễ nhại mồ hôi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
- Ngươi…
Người nằm trong lòng hắn khẽ động đậy, nàng cũng nhận ra Lâm Động đang mệt dần, khẽ nói:
- Ngươi thả ta xuống đi…
- Sao nói nhiều thế?
Lâm Động chau mày.
- Ngươi!
Côn Linh nổi giận, địa vị của nàng trong Côn Bằng tộc rất cao, sinh ra lại xinh đẹp, bình thường có ai dám nói như vậy với nàng, nhưng lúc này lại không thể phát ra quá nhiều nộ khí. Điều này khiến nàng thấy khổ sở, đúng là tự dưng bị thôn phệ lực hại chết rồi.
Lâm Động bế nàng đi thêm một đoạn nữa, sức mạnh trong cơ thể hoàn toàn biến mất, thân thể mềm nhũn ngã ra, nhưng khi sắp chạm đất thì hắn vặn người, lưng đập mạnh xuống đất, âm thanh trầm đục khiến hắn nhăn tít trán lại.
Côn Linh thấy cơ thể rung lên, nhưng không thấy đau, khựng một chút thì hiểu ra, vội kéo áo Lâm Động:
- Ngươi không sao chứ?
- Vẫn tốt, không chết được đâu.
Lâm Động thở gấp một vài hơi, rồi bất lực nằm ra đất, nói:
- Lần này hết cách rồi, hình như chúng ta không thể ra ngoài được. Thôn Phệ Chủ tự nhiên lại khảo nghiệm quỷ dị thế này, thật khó hiểu.
- Nếu truyền thừa của Thôn Phệ Chủ lại dễ dàng có được thì ngươi hơi ngây thơ đấy.
Côn Linh nói.
- Đúng thế, biết sớm thì đã mặc kệ ngươi ngoài kia rồi.
Lâm Động nhếch mép.
Côn Linh hừ một tiếng nhưng không nói gì nữa.
Lâm Động cũng không bận tâm, định nhắm mắt dưỡng thần thì bỗng có tiếng cười vang lên từ trong bóng tối.
- Nếu ngươi bỏ nàng ta thì e là ngươi không có được truyền thừa rồi…
Giọng nói đột ngột xuất hiện này khiến Lâm Động sững người, rồi ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy sâu tận cùng bên trong xuất hiện ánh sáng. Một thân ảnh đang ngồi khoanh chân, ánh sáng bao phủ quanh người. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện quanh thân ảnh đó khoảng vài thốn không hề có ánh sáng, nhìn từ xa dường như đó là cái hắc động thần bí nhất trong bầu tinh không.
Thôn phệ mọi thứ.
Đó là…Thôn Phệ Chủ!
- Ngươi có thể cho ta biết tại sao ngươi lại có thôn phệ lực không?
Lâm Động nhìn về phía trước cười, hỏi.
Côn Linh trầm mặc, hiển nhiên nàng không muốn trả lời.
- Tuy ngươi có thôn phệ lực nhưng dường như không chính thống bằng ta.
Lâm Động lẩm nhẩm, vừa rồi khi tiếp xúc thôn phệ lực của Côn Linh là hắn đã nhận ra, thôn phệ lực của nàng tuy có khả năng thôn phệ nhưng không thuần chính bằng hắn.
- Nói láo!
Giọng nói trong trẻo của Côn Linh vang lên đầy sự bất mãn và không phục.
- Hê, ngươi bảo nói láo thì là nói láo vậy.
Lâm Động cười, cũng lười tranh cãi về vấn đề này. Nếu Côn Linh đã không muốn nói thì hắn cũng không hỏi nhiều nữa, bèn cất bước đi sâu vào trong.
Côn Linh nghe tiếng bước chân đi xa dần của Lâm Động, khẽ cắn môi, lưỡng lự một chút rồi nghiến răng vội đuổi theo.
Bóng tối ở đây dường như vô tận, hơn nữa trong lúc đi Lâm Động cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể mất đi từng chút một. Tuy hắn có thể dùng thôn phệ lực để chống lại nhưng càng đi sâu vào trong thì khả năng chống cự càng yếu đi.
Không biết bao lâu sau, Lâm Động nghe thấy tiếng thở gấp ở phía sau. Đó là Côn Linh, dường như sức mạnh của nàng bắt đầu cạn kiệt. Nhưng nữ tử này cũng rất quật cường, vẫn nghiến răng bước theo Lâm Động.
Bịch!
Nhưng không lâu sau một âm thanh trầm đục vang lên, rõ ràng nữ tử này cuối cùng đã ngã ra đất.
Lâm Động nghe thấy thế cũng dừng bước, nhìn về phía sau, trong bóng tối dường như có thứ gì đó lấp lánh nhỏ xuống.
Lâm Động đứng nguyên tại chỗ. Tuy trong bóng tối nhưng hắn mơ hồ vẫn cảm nhận được Côn Linh đang gắng gượng đứng dậy, nhưng dường như không có chút hiệu quả nào, ngược lại khiến một mỹ nhân trở nên có phần thảm hại.
Dường như nhận ra sự vô lực của mình, những giọt nước long lanh kia rơi nhanh hơn.
Cuối cùng Lâm Động bặm môi, quay trở lại. Hắn không biết vì sao mình lại làm vậy, cũng không phải hắn nhất thời mềm lòng, chỉ có điều không biết vì sao hắn thấy mình không thể bỏ lại nàng ta ở đây.
Đến gần, hắn nghe thấy có tiếng khóc khẽ nhưng quật cường, bóng tối ở đây cũng khiến một Côn Linh vốn dĩ lạnh lùng trở nên yếu đuối hơn.
- Không có bản lĩnh thì đừng xông bừa.
Lâm Động đứng phía trước, bất lực nói.
- Ngươi đi đường của ngươi, ta đi đường của ta.
Côn Linh vẫn nói cứng, giọng nói trở nên lạnh lẽo, nhưng vẫn có chút run rẩy.
- Đưa tay cho ta.
Lâm Động nói.
Thân ảnh trong bóng tối dường như cứng đờ lại, rồi lại nói:
- Ta tự đi được.
- Nhanh lên!
Lâm Động chau mày, giọng trầm xuống. Côn Linh nghe vậy, thân thể không kìm được run lên một chút. Không biết vì sao lúc này nàng lại chẳng thế phản kháng được chút nào, cảm giác đó giống như kẻ trước mặt là chủ nhân của nàng vậy.
Cảm giác đó nảy sinh khiến Côn Linh giật mình, rồi nàng nhanh chóg nhận ra:
- Là vì thôn phệ lực? Sao lại như vậy?
Trong lúc ấy, nàng đã không tự giác mà đưa tay ra nắm lấy tay Lâm Động. Hơi ấm từ tay hắn truyền sang khiến nàng run rẩy. Thôn phệ lực đang cuộn trào trong cơ thể đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Một thứ cảm giác dựa dẫm dâng lên từ trong thôn phệ lực.
Cảm giác này đi sâu vào nội tâm Côn Linh khiến gương mặt nàng đỏ hồng lên.
Lâm Động thì không biết những biến đổi của Côn Linh, hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, thân thể hơi cúi xuống, trong tiếng kêu kinh ngạc của Côn Linh, bế nàng lên rồi quay người bước đi.
…
Phía trước Thôn Phệ Thần Điện là vô số cường giả, họ giương mắt nhìn đại điện, nhưng cánh cửa đá đóng kín vẫn chẳng có chút động tĩnh gì.
Đằng trước cánh cửa, Thôn Phệ Thiên Thi tay cầm trường đao cũng không hề động đậy. Nhưng sau khi biết mức độ hung hãn khi hạ thủ của thứ này rồi thì không ai dám tùy tiện xông bừa vào nữa.
Sự chờ đợi này kéo dài đến nửa ngày, cuối cùng có người không nhịn được, một số cường giả đã bàn bạc rồi quay người bỏ đi, chắc hẳn là đi tìm xem có bảo bối nào khác không.
- A!!
Nhưng khi họ vừa đi được chưa đến nghìn trượng thì trong hư không đột nhiên có hắc quang tà ác bùng phát. Hắc quang chạm đến một vài thân ảnh thì những thân ảnh đó nổ tung phát ra những tiếng kêu thảm thiết. Các cường giả vội vàng quay người, họ kinh hãi nhìn thấy hắc khí tà ác đang cuồn cuộn tới từ phía chân trời.
Không gian lập tức tối sầm lại, cuồng phong âm lạnh thổi tới không ngớt.
- Chuyện gì vậy?
Mọi người thấy dị biến sắc mặt đều kịch biến.
- Thứ năng lượng này…
Chúc Lê đại trưởng lão đứng dậy, sắc mặt đầy chấn kinh nhìn về phía hắc khí, hai tay siết chặt:
- Là dị ma!
Liễu Thanh, Tiểu Điêu mấy người ở đó nghe thế, đồng tử đều co lại.
Hắc khí tà ác tràn tới từ bốn phương tám hướng, cuối cùng bao trùm toàn bộ không gian, chỉ phạm vi nghìn trượng quanh Thôn Phệ Thần Điện là vẫn được an toàn.
Hắc khí cuộn trào, chỉ thấy trong tầng mây, một đạo thân ảnh quỷ dị dần hiện ra, hắn nhìn số đông cường giả phía trước Thôn Phệ Thần Điện, không kìm được cười:
- Thì ra chư vị đều ở đây, vậy thì ta cũng đỡ được không ít phiền phức.
- Hừ, thì ra là đám bẩn thỉu độc ác các ngươi. Các ngươi trốn như bọn chuột trong bóng tối, giờ vẫn dám lộ diện?
Côn Uyên đại trưởng lão nhìn thấy vậy, sắc mặt lạnh băng, quát.
- Ha ha, dị ma bọn ta tiềm phục đương nhiên là có đại sự cần làm. Bọn người vô tri các ngươi thì hiểu được gì? Năm đó nếu không phải có Phủ Tổ thì Vị DIện này đã rơi vào tay Dị Ma tộc bọn ta rồi
Hắc ảnh kia cười lớn.
- Không phải nói nhiều với hắn, chư vị, tất cả cùng ra tay giết chết hắn đi!
Chúc Lê đại trưởng lão trầm giọng nói. Thực lực của những cường giả ở đây đều bất phàm, lai lịch cũng không tầm thường, phần lớn đều đã nghe đến dị ma, thứ này chính là địch nhân chung của mọi sinh linh trong Vị Diện này.
- Giết ta? E là hôm nay các ngươi không được toại nguyện rồi.
Hắc ảnh đó cười hề hề, rồi vung tay, chỉ thấy tầng mây đen cuộn trào, bốn hắc ảnh khác bước ra. Bốn đạo khí tức không thể hình dung nổi lập tức bùng phát trong không gian.
- Dị Ma Vương?
Mấy người Chúc Lê đại trưởng lão thấy bốn thân ảnh đó, sắc mặt đều tái đi. Bốn kẻ này lại là Dị Ma Vương, cũng có nghĩa đây là bốn cường giả Luân Hồi Cảnh.
Cộng với tên dị ma còn chưa lộ thực lực kia, trận dung này đủ để khiến họ kinh hãi.
- Đây chính là nơi Thôn Phệ Chủ tọa hóa sao? Ha ha, đúng là đáng tiếc, đối thủ xưa lại rơi vào bước đường này, e là sau này truyền thừa của ngươi sẽ biến mất hoàn toàn trong trời đất này rồi.
Trên tầng mây đen, hắc ảnh đó lạnh lùng nhìn Thôn Phệ Thần Điện trên đỉnh núi, ánh mắt lóe lên một sự tàn khốc.
…
Soạt.
Tiếng bước chân khẽ vang lên trong bóng tối, Lâm Động không kìm được bặm môi. Hắn đã đi trong bóng tối không biết bao lâu rồi nhưng chỉ cảm thấy sức mạnh dường như đã tiêu tan hết.
Hiện tại bước chân đi của hắn vô cùng nặng nề, trên trán nhễ nhại mồ hôi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
- Ngươi…
Người nằm trong lòng hắn khẽ động đậy, nàng cũng nhận ra Lâm Động đang mệt dần, khẽ nói:
- Ngươi thả ta xuống đi…
- Sao nói nhiều thế?
Lâm Động chau mày.
- Ngươi!
Côn Linh nổi giận, địa vị của nàng trong Côn Bằng tộc rất cao, sinh ra lại xinh đẹp, bình thường có ai dám nói như vậy với nàng, nhưng lúc này lại không thể phát ra quá nhiều nộ khí. Điều này khiến nàng thấy khổ sở, đúng là tự dưng bị thôn phệ lực hại chết rồi.
Lâm Động bế nàng đi thêm một đoạn nữa, sức mạnh trong cơ thể hoàn toàn biến mất, thân thể mềm nhũn ngã ra, nhưng khi sắp chạm đất thì hắn vặn người, lưng đập mạnh xuống đất, âm thanh trầm đục khiến hắn nhăn tít trán lại.
Côn Linh thấy cơ thể rung lên, nhưng không thấy đau, khựng một chút thì hiểu ra, vội kéo áo Lâm Động:
- Ngươi không sao chứ?
- Vẫn tốt, không chết được đâu.
Lâm Động thở gấp một vài hơi, rồi bất lực nằm ra đất, nói:
- Lần này hết cách rồi, hình như chúng ta không thể ra ngoài được. Thôn Phệ Chủ tự nhiên lại khảo nghiệm quỷ dị thế này, thật khó hiểu.
- Nếu truyền thừa của Thôn Phệ Chủ lại dễ dàng có được thì ngươi hơi ngây thơ đấy.
Côn Linh nói.
- Đúng thế, biết sớm thì đã mặc kệ ngươi ngoài kia rồi.
Lâm Động nhếch mép.
Côn Linh hừ một tiếng nhưng không nói gì nữa.
Lâm Động cũng không bận tâm, định nhắm mắt dưỡng thần thì bỗng có tiếng cười vang lên từ trong bóng tối.
- Nếu ngươi bỏ nàng ta thì e là ngươi không có được truyền thừa rồi…
Giọng nói đột ngột xuất hiện này khiến Lâm Động sững người, rồi ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy sâu tận cùng bên trong xuất hiện ánh sáng. Một thân ảnh đang ngồi khoanh chân, ánh sáng bao phủ quanh người. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện quanh thân ảnh đó khoảng vài thốn không hề có ánh sáng, nhìn từ xa dường như đó là cái hắc động thần bí nhất trong bầu tinh không.
Thôn phệ mọi thứ.
Đó là…Thôn Phệ Chủ!
/1309
|