Trong hoang nguyên, ánh sáng tối tăm, Huyền Thiên Canh Phong sắc lạnh giống như những lưỡi đao ập tới như vũ bão. Mỗi đạo canh phong ở đây đều như một món thần vật sắc bén, đủ xé tan lớp phòng ngự nguyên lực, một khi bị trúng người, dù là Tử Huyền Cảnh viên mãn e là cũng bị thương thế không nhẹ.
Trên hoang nguyên đầy canh phong lúc này là vô số quang ảnh không sợ chết xông vào, thi triển mọi thủ đoạn để xâm nhập sâu vào trong.
Chỉ có điều, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết vọng ra, một số cường giả lớp phòng ngự nguyên lực quanh người bị canh phong rạch nát, nhục thể của họ cũng nhanh chóng tan tành.
Khi nhục thể tan nát, một đạo ánh sáng chui ra định chạy chón thì lại bị canh phong cuốn lấy, tiếng kêu tuyệt vọng vang lên, một cường giả biến mất khỏi thế gian.
Nơi nguy hiểm như vậy, chẳng trách mà bình thường chẳng ai dám dến.
Có điều, tuy canh phong lợi hại nhưng ở đây cũng không thiếu người tài. Vẫn có không ít cường giả bước đi như bay, tránh được những luồng canh phong sắc bén. Nếu thật sự không tránh nổi thì thi triển thủ đoạn chống lại. Tuy cũng khiến họ không dễ chịu gì nhưng vẫn hơn nhiều những kẻ xui xẻo khác.
Trong vô số quang ảnh, một đạo ánh sáng thế như chẻ tre lao vút qua. Nhìn kỹ thì ra đó là một tòa diện cỡ nhỏ được ánh sáng bao quanh. Thứ ánh sáng đó dường như rất mạnh,mẽ, canh phong chém xuống mà chỉ tạo nên những đường gơn sóng trên bề mặt. Khả năng phòng ngự đó khiến những người khác phải đỏ mắt ghen tị.
Đó đương nhiên là Huyền Thiên Điện của Lâm Động, lúc này bọn họ đang ngồi bên trong, thoải mái hơn nhiều so với những người mệt nhọc ngoài này.
- Huyền Thiên Điện quả nhiên lợi hại! Nghe nói năm đó số Dị Ma Vương bị Huyền Thiên Điện chấn áp không hề ít. Không ngờ nó lại trong tay ngươi.
Chúc Lê đại trưởng lão nhìn tòa điện cười nói. Từ bốn bức tường còn thấy những đạo phù văn cổ xưa mang trong mình sức mạnh to lớn.
Ở đây từng giết những Dị Ma Vương, tương đương cường giả đỉnh phong Luân Hồi Cảnh cơ mà.
- May mắn thôi, thực lực ta hiện thời chưa thể thi triển hết sức mạnh của Huyền Thiên Điện, có lẽ không thể giết được Dị Ma Vương.
Lâm Động cười, ngay Thanh Trĩ muốn tiêu diệt Dị Ma Vương cũng phải dùng đến Diệt Vương Thiên Bàn, mà hắn và Thanh Trĩ vẫn còn khoảng cách khá xa.
- Không vội, đến khi ngươi có được truyền thừa của Thôn Phệ Chủ sẽ bù đắp được. Lúc đó chắc cũng chiến đấu được với Dị Ma Vương.
Chúc Lê đại trưởng lão cười.
- Truyền thừa của Thôn Phệ Tổ Phù đâu có dễ mà có như vậy.
Lâm Động cười khổ rồi vung tay, không gian phía trước dao động, hiện lên cảnh tượng ở bên ngoài.
- Hoang nguyên này rất rộng lớn, quanh năm có Thiên Huyền Canh Phong bao phủ, khó phân biệt phương hướng, nhưng cũng may vẫn cảm ứng được vị trí của vùng không gian kia, có lẽ không lâu nữa chúng ta sẽ tới nơi.
- Ngươi nghĩ địa vực cực bắc này quá đơn giản rồi.
Chúc Lê lắc đầu nhìn lên cảnh tưởng bên ngoài đó, nói:
- Càng sâu vào trong, canh phong sẽ càng lợi hại. Một khi gặp phải bão Thiên Huyền Canh Phong thì càng rắc rối. Chúng ta còn phải cẩn thận yêu thú ở đây, chúng không dễ động vào đâu.
Lâm Động gật đầu, hắn trước nay vẫn luôn cẩn thận, đương nhiên không thể lơ là ở nơi thế này. Tâm thần liền chìm vào Huyền Thiên Điện, điều khiển nó tránh canh phong.
Trên đường tiến vào sâu trong hoang nguyên, Lâm Động cũng nhìn thấy không ít cường giả có bản lĩnh không tồi, cũng có các loại thủ đoạn tránh được canh phong, điều này khiến hắn thầm cảm thán. Yêu Vực quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long.
Tuy vừa rồi nói chuyện với Chúc Lê, Lâm Động có chút khiêm tốn, nhưng dù gì bây giờ tinh thần lực của hắn đã là Phù Tông Cảnh, điều khiển Huyền Thiên Điện đã rất thành thục. Vì thế trên đường đi tuy canh phong ngày càng sắc bén, nhưng cũng không trở ngại nhiều cho họ. Mãi đến hai giờ sau…
- Phiền phức rồi…
Lâm Động đột nhiên mở mắt, gương mặt có chút ngưng trọng. Chỉ thấy trong hình ảnh trước mặt, cách đó không xa là một cái vòi rồng màu xanh thẫm nối liền trời và đất đang di chuyển tới. Canh phong lan tỏa khiến Lâm Động cũng thấy lạnh người.
- Bão Thiên Huyền Canh Phong, đúng là rắc rối rồi!
Mấy người Chúc Lê thấy vậy cũng lắc đầu bất lực, quả nhiên không thể tránh khỏi.
- Chư vị, giờ ta phải toàn lực khống chế Huyền Thiên Điện, mọi người cẩn thận.
Lâm Động nhắc nhở, rồi ngồi xuống, tâm thần lập tức khống chế Huyền Thiên Điện, phù văn bên trong lập tức lóe sáng, tỏa ra một luồng năng lượng cường đại.
Vù vù!
Bên ngoài, cơn bão màu xanh thẫm giống như con yêu mãng thấy đầu không thấy đuôi điên cuồng càn quét. Lúc này đã có một số cường giả bị cuốn vào, thực lực của họ cũng không vừa, nhưng khi đã bị cuốn vào thì dù nguyên lực có hùng hồn thế nào cũng bị canh phong cuồng bạo nuốt chửng, đến yêu linh cũng tiêu tan.
Á! Á!
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, ở phía xa hơn cũng vậy, rõ ràng phần lớn cường giả đều gặp phải trở ngại này.
Cơn bão này đến rất nhanh, tầm ảnh hưởng của nó rất nhanh đã chạm tới Huyền Thiên Điện, quầng sáng quanh bề mặt Huyền Thiên Điện lập tức nổi gợn sóng, thân điện cũng rung lắc dữ dội.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh vang ra, chỉ thấy hàng vạn đạo ánh sáng bùng phát từ bên trong, nhìn kỹ thì đó là vô số món thần vật bao quanh Huyền Thiên Điện, kim quang lấp lánh tạo nên một bức tường thép.
- Đi!
Lại một tiếng hô, chỉ thấy Huyền Thiên Điện dưới sự bảo hộ của vô số thần vật, xông thẳng vào trong cơn bão canh phong.
Rầm rầm!
Canh phong mạnh mẽ dị thường ồ ạt oanh kích lên bức tường thép, ánh kim quang trên thần vật nhanh chóng ảm đạm. Lâm Động thấy thế mà lo lắng, bão Thiên Huyền Canh Phong quả nhiên lợi hại, chẳng trách mà chẳng ai dám tới đây.
Trên tầng phòng ngự thần vật thỉnh thoảng lại có một món vỡ tan, Lâm Động nhìn mà đau lòng. Tuy trong Huyền Thiên Điện có vô số thần vật, nhưng dùng để trang bị cho thủ hạ cũng tốt, chứ bị phá hủy kiểu này thật không đáng.
Nhưng dù có đau lòng thì lúc này cũng không còn cách nào khác. Huyền Thiên Điện nhờ vào những món thần vật đó mà duy trì được tốc độ khá nhanh, chỉ cần vượt qua khỏi phạm vi của cơn bão là sẽ đến được sâu trong hoang nguyên rồi.
- Lâm Động, cẩn thận!
Thế nhưng khi Lâm Động chuẩn bị duy trì tốc độ này tiếp tục di chuyển về phía trước thì Chúc Lê đại trưởng lão và Liễu Thanh cùng lúc hô lên. Đúng lúc đó, mặt đất phía dưới đột nhiên nứt ra, chỉ thấy mười mấy cái xúc tu màu xanh thẫm hàng nghìn trượng bắn ra, quấn lấy Huyền Thiên Điện.
Lâm Động giật mình, nhìn xuống thì thấy một con cự thú to hàng vạn trượng đang bò ra từ lòng đất. Quanh người nó là vô số xúc tu, trên đó lan tỏa đầy canh phong.
- Vạn Giác Thú!
Chúc Lê đại trưởng lão thấy con cự thú đó thì cau mày.
- Vạn Giác Thú?
Tiểu Viêm cũng nhăn trán.
- Một loài yêu thú biến dị, trí tuệ rất kém, nhưng tuổi thọ cực cao. Nhìn thể tích hiện tại của nó có lẽ ít nhất cũng phải nghìn năm tuổi rồi.
- Đại trưởng lão, Liễu Thanh đại ca, thứ này giao cho hai người. Ta phải điều khiển Huyền Thiên Điện ra khỏi phạm vi của cơn bão. Nếu bị nó cuốn vào thì sớm muộn cũng tiêu hao đến chết!
Lâm Động trầm giọng nói.
- Cứ giao cho bọn ta.
Chúc Lê và Liễu Thanh cười, họ ở đây cường giả nhiều như mây, riêng cường giả Chuyển Luân Cảnh cũng hơn mười người, con Vạn Giác Thú tuy lợi hại nhưng cũng không làm khó họ được.
Lâm Động gật đầu, tốc độ Huyền Thiên Điện tăng lên, giờ hắn không thể bận tâm đến việc thần vật bị tổn thất nữa.
Xì!
Con Vạn Giác Thú vùng lên, trên những cái xúc tu của nó đã đầy máu, rõ ràng có không ít cường giả đã bị nó giết, con mắt khổng lồ của nó nhìn chằm chằm vào Huyền Thiên Điện đang ở trong cơn bão, rồi hàng loạt xúc tu đồng thời bắn tới.
- Hừ, nghiệt chướng, đừng hòng!
Nhưng ngay khi những cái xúc tu sắp quấn lấy Huyền Thiên Điện thì tiếng hừ lạnh vang lên, nguyên lực mạnh mẽ mang mùi vị của Luân Hồi bùng phát.
Phụt phụt!
Hai đạo nguyên lực mang mùi vị của Luân Hồi bắn tới, chỉ thấy vô số cái xúc tu bị chặt đứt không thương tiếc, máu tươi bắn ra như mưa.
Grào!
Đòn trọng kích như vậy khiến con Vạn Giác Thú gầm lên thảm thiết, công kích càng thêm điên cuồng, nhưng hai luồng nguyên lực đó lại bảo vệ Huyền Thiên Điện vô cùng kiên cố, mặc cho Vạn Giác Thú công kích cuồng bạo đến mức nào cũng không tiếp cận được Huyền Thiên Điện.
- Thứ đáng chết này không chịu thôi đấy phải không
Trong Huyền Thiên Điện, hai người Chúc Lê, Liễu Thanh chau mày, vì bản thân nằm trong cơn bão nên nguyên lực mà họ thi triển có đến một nửa dùng để vượt qua cơn bão mới đối phó được với Vạn Giác Thú. Như vậy tốn rất nhiều sức, tiêu hao nguyên lực kinh người.
- Lâm Động tiểu ca, còn bao lâu nữa?
Đoạn Đào thấy vậy vội hỏi.
- Mười phút.
Lâm Động không ngoảnh lại, đáp.
Hai người Chúc Lê khẽ gật đầu, rồi hai mắt hơi nhắm lại, thúc động nguyên lực ngăn chặn công kích của Vạn Giác Thú.
Trong Huyền Thiên Điện, những người khác đều ngồi yên một chỗ, nhưng tất cả đều chau mày, họ biết rõ sự lợi hại của Huyền Thiên Canh Phong, nếu mất sự bảo hộ của Huyền Thiên Điện thì dù có thoát thân cũng sẽ bị phân tán. Đến lúc đó, tốc độ sẽ bị giảm nhiều.
Sự yên tĩnh kéo dài khoảng mười phút, Lâm Động đột nhiên mở mắt, gương mặt nở nụ cười nhẹ nhõm.
Mọi người thấy vậy thì mừng rõ, nhìn lên thì thấy cơn bão đã bị bỏ lại phía sau.
- Đúng là phiền phức quá…
Tiểu Điêu thở phào, cười.
Lâm Động gật đầu, rồi vung tay lên, Huyền Thiên Điện biến mất, mọi người xuất hiện ở bên ngoài. Theo thói quen nhìn quanh thì cơ thể bỗng cứng đờ, ánh mắt có phần chấn động nhìn về phía trước.
Bầu trời phía trước có một khe nứt đen ngòm hàng nghìn trượng, nhìn giống như cái mồm của ác ma, một thứ năng lượng đáng sợ đến không hình dung nổi phát ra từ bên trong.
- Chúng ta đến rồi…
Lâm Động nhìn lên khe nứt không gian đó, thở hắn ra một hơi. Trong ánh mắt đen rừng rực cháy một ngọn lửa, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi
Trên hoang nguyên đầy canh phong lúc này là vô số quang ảnh không sợ chết xông vào, thi triển mọi thủ đoạn để xâm nhập sâu vào trong.
Chỉ có điều, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết vọng ra, một số cường giả lớp phòng ngự nguyên lực quanh người bị canh phong rạch nát, nhục thể của họ cũng nhanh chóng tan tành.
Khi nhục thể tan nát, một đạo ánh sáng chui ra định chạy chón thì lại bị canh phong cuốn lấy, tiếng kêu tuyệt vọng vang lên, một cường giả biến mất khỏi thế gian.
Nơi nguy hiểm như vậy, chẳng trách mà bình thường chẳng ai dám dến.
Có điều, tuy canh phong lợi hại nhưng ở đây cũng không thiếu người tài. Vẫn có không ít cường giả bước đi như bay, tránh được những luồng canh phong sắc bén. Nếu thật sự không tránh nổi thì thi triển thủ đoạn chống lại. Tuy cũng khiến họ không dễ chịu gì nhưng vẫn hơn nhiều những kẻ xui xẻo khác.
Trong vô số quang ảnh, một đạo ánh sáng thế như chẻ tre lao vút qua. Nhìn kỹ thì ra đó là một tòa diện cỡ nhỏ được ánh sáng bao quanh. Thứ ánh sáng đó dường như rất mạnh,mẽ, canh phong chém xuống mà chỉ tạo nên những đường gơn sóng trên bề mặt. Khả năng phòng ngự đó khiến những người khác phải đỏ mắt ghen tị.
Đó đương nhiên là Huyền Thiên Điện của Lâm Động, lúc này bọn họ đang ngồi bên trong, thoải mái hơn nhiều so với những người mệt nhọc ngoài này.
- Huyền Thiên Điện quả nhiên lợi hại! Nghe nói năm đó số Dị Ma Vương bị Huyền Thiên Điện chấn áp không hề ít. Không ngờ nó lại trong tay ngươi.
Chúc Lê đại trưởng lão nhìn tòa điện cười nói. Từ bốn bức tường còn thấy những đạo phù văn cổ xưa mang trong mình sức mạnh to lớn.
Ở đây từng giết những Dị Ma Vương, tương đương cường giả đỉnh phong Luân Hồi Cảnh cơ mà.
- May mắn thôi, thực lực ta hiện thời chưa thể thi triển hết sức mạnh của Huyền Thiên Điện, có lẽ không thể giết được Dị Ma Vương.
Lâm Động cười, ngay Thanh Trĩ muốn tiêu diệt Dị Ma Vương cũng phải dùng đến Diệt Vương Thiên Bàn, mà hắn và Thanh Trĩ vẫn còn khoảng cách khá xa.
- Không vội, đến khi ngươi có được truyền thừa của Thôn Phệ Chủ sẽ bù đắp được. Lúc đó chắc cũng chiến đấu được với Dị Ma Vương.
Chúc Lê đại trưởng lão cười.
- Truyền thừa của Thôn Phệ Tổ Phù đâu có dễ mà có như vậy.
Lâm Động cười khổ rồi vung tay, không gian phía trước dao động, hiện lên cảnh tượng ở bên ngoài.
- Hoang nguyên này rất rộng lớn, quanh năm có Thiên Huyền Canh Phong bao phủ, khó phân biệt phương hướng, nhưng cũng may vẫn cảm ứng được vị trí của vùng không gian kia, có lẽ không lâu nữa chúng ta sẽ tới nơi.
- Ngươi nghĩ địa vực cực bắc này quá đơn giản rồi.
Chúc Lê lắc đầu nhìn lên cảnh tưởng bên ngoài đó, nói:
- Càng sâu vào trong, canh phong sẽ càng lợi hại. Một khi gặp phải bão Thiên Huyền Canh Phong thì càng rắc rối. Chúng ta còn phải cẩn thận yêu thú ở đây, chúng không dễ động vào đâu.
Lâm Động gật đầu, hắn trước nay vẫn luôn cẩn thận, đương nhiên không thể lơ là ở nơi thế này. Tâm thần liền chìm vào Huyền Thiên Điện, điều khiển nó tránh canh phong.
Trên đường tiến vào sâu trong hoang nguyên, Lâm Động cũng nhìn thấy không ít cường giả có bản lĩnh không tồi, cũng có các loại thủ đoạn tránh được canh phong, điều này khiến hắn thầm cảm thán. Yêu Vực quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long.
Tuy vừa rồi nói chuyện với Chúc Lê, Lâm Động có chút khiêm tốn, nhưng dù gì bây giờ tinh thần lực của hắn đã là Phù Tông Cảnh, điều khiển Huyền Thiên Điện đã rất thành thục. Vì thế trên đường đi tuy canh phong ngày càng sắc bén, nhưng cũng không trở ngại nhiều cho họ. Mãi đến hai giờ sau…
- Phiền phức rồi…
Lâm Động đột nhiên mở mắt, gương mặt có chút ngưng trọng. Chỉ thấy trong hình ảnh trước mặt, cách đó không xa là một cái vòi rồng màu xanh thẫm nối liền trời và đất đang di chuyển tới. Canh phong lan tỏa khiến Lâm Động cũng thấy lạnh người.
- Bão Thiên Huyền Canh Phong, đúng là rắc rối rồi!
Mấy người Chúc Lê thấy vậy cũng lắc đầu bất lực, quả nhiên không thể tránh khỏi.
- Chư vị, giờ ta phải toàn lực khống chế Huyền Thiên Điện, mọi người cẩn thận.
Lâm Động nhắc nhở, rồi ngồi xuống, tâm thần lập tức khống chế Huyền Thiên Điện, phù văn bên trong lập tức lóe sáng, tỏa ra một luồng năng lượng cường đại.
Vù vù!
Bên ngoài, cơn bão màu xanh thẫm giống như con yêu mãng thấy đầu không thấy đuôi điên cuồng càn quét. Lúc này đã có một số cường giả bị cuốn vào, thực lực của họ cũng không vừa, nhưng khi đã bị cuốn vào thì dù nguyên lực có hùng hồn thế nào cũng bị canh phong cuồng bạo nuốt chửng, đến yêu linh cũng tiêu tan.
Á! Á!
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, ở phía xa hơn cũng vậy, rõ ràng phần lớn cường giả đều gặp phải trở ngại này.
Cơn bão này đến rất nhanh, tầm ảnh hưởng của nó rất nhanh đã chạm tới Huyền Thiên Điện, quầng sáng quanh bề mặt Huyền Thiên Điện lập tức nổi gợn sóng, thân điện cũng rung lắc dữ dội.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh vang ra, chỉ thấy hàng vạn đạo ánh sáng bùng phát từ bên trong, nhìn kỹ thì đó là vô số món thần vật bao quanh Huyền Thiên Điện, kim quang lấp lánh tạo nên một bức tường thép.
- Đi!
Lại một tiếng hô, chỉ thấy Huyền Thiên Điện dưới sự bảo hộ của vô số thần vật, xông thẳng vào trong cơn bão canh phong.
Rầm rầm!
Canh phong mạnh mẽ dị thường ồ ạt oanh kích lên bức tường thép, ánh kim quang trên thần vật nhanh chóng ảm đạm. Lâm Động thấy thế mà lo lắng, bão Thiên Huyền Canh Phong quả nhiên lợi hại, chẳng trách mà chẳng ai dám tới đây.
Trên tầng phòng ngự thần vật thỉnh thoảng lại có một món vỡ tan, Lâm Động nhìn mà đau lòng. Tuy trong Huyền Thiên Điện có vô số thần vật, nhưng dùng để trang bị cho thủ hạ cũng tốt, chứ bị phá hủy kiểu này thật không đáng.
Nhưng dù có đau lòng thì lúc này cũng không còn cách nào khác. Huyền Thiên Điện nhờ vào những món thần vật đó mà duy trì được tốc độ khá nhanh, chỉ cần vượt qua khỏi phạm vi của cơn bão là sẽ đến được sâu trong hoang nguyên rồi.
- Lâm Động, cẩn thận!
Thế nhưng khi Lâm Động chuẩn bị duy trì tốc độ này tiếp tục di chuyển về phía trước thì Chúc Lê đại trưởng lão và Liễu Thanh cùng lúc hô lên. Đúng lúc đó, mặt đất phía dưới đột nhiên nứt ra, chỉ thấy mười mấy cái xúc tu màu xanh thẫm hàng nghìn trượng bắn ra, quấn lấy Huyền Thiên Điện.
Lâm Động giật mình, nhìn xuống thì thấy một con cự thú to hàng vạn trượng đang bò ra từ lòng đất. Quanh người nó là vô số xúc tu, trên đó lan tỏa đầy canh phong.
- Vạn Giác Thú!
Chúc Lê đại trưởng lão thấy con cự thú đó thì cau mày.
- Vạn Giác Thú?
Tiểu Viêm cũng nhăn trán.
- Một loài yêu thú biến dị, trí tuệ rất kém, nhưng tuổi thọ cực cao. Nhìn thể tích hiện tại của nó có lẽ ít nhất cũng phải nghìn năm tuổi rồi.
- Đại trưởng lão, Liễu Thanh đại ca, thứ này giao cho hai người. Ta phải điều khiển Huyền Thiên Điện ra khỏi phạm vi của cơn bão. Nếu bị nó cuốn vào thì sớm muộn cũng tiêu hao đến chết!
Lâm Động trầm giọng nói.
- Cứ giao cho bọn ta.
Chúc Lê và Liễu Thanh cười, họ ở đây cường giả nhiều như mây, riêng cường giả Chuyển Luân Cảnh cũng hơn mười người, con Vạn Giác Thú tuy lợi hại nhưng cũng không làm khó họ được.
Lâm Động gật đầu, tốc độ Huyền Thiên Điện tăng lên, giờ hắn không thể bận tâm đến việc thần vật bị tổn thất nữa.
Xì!
Con Vạn Giác Thú vùng lên, trên những cái xúc tu của nó đã đầy máu, rõ ràng có không ít cường giả đã bị nó giết, con mắt khổng lồ của nó nhìn chằm chằm vào Huyền Thiên Điện đang ở trong cơn bão, rồi hàng loạt xúc tu đồng thời bắn tới.
- Hừ, nghiệt chướng, đừng hòng!
Nhưng ngay khi những cái xúc tu sắp quấn lấy Huyền Thiên Điện thì tiếng hừ lạnh vang lên, nguyên lực mạnh mẽ mang mùi vị của Luân Hồi bùng phát.
Phụt phụt!
Hai đạo nguyên lực mang mùi vị của Luân Hồi bắn tới, chỉ thấy vô số cái xúc tu bị chặt đứt không thương tiếc, máu tươi bắn ra như mưa.
Grào!
Đòn trọng kích như vậy khiến con Vạn Giác Thú gầm lên thảm thiết, công kích càng thêm điên cuồng, nhưng hai luồng nguyên lực đó lại bảo vệ Huyền Thiên Điện vô cùng kiên cố, mặc cho Vạn Giác Thú công kích cuồng bạo đến mức nào cũng không tiếp cận được Huyền Thiên Điện.
- Thứ đáng chết này không chịu thôi đấy phải không
Trong Huyền Thiên Điện, hai người Chúc Lê, Liễu Thanh chau mày, vì bản thân nằm trong cơn bão nên nguyên lực mà họ thi triển có đến một nửa dùng để vượt qua cơn bão mới đối phó được với Vạn Giác Thú. Như vậy tốn rất nhiều sức, tiêu hao nguyên lực kinh người.
- Lâm Động tiểu ca, còn bao lâu nữa?
Đoạn Đào thấy vậy vội hỏi.
- Mười phút.
Lâm Động không ngoảnh lại, đáp.
Hai người Chúc Lê khẽ gật đầu, rồi hai mắt hơi nhắm lại, thúc động nguyên lực ngăn chặn công kích của Vạn Giác Thú.
Trong Huyền Thiên Điện, những người khác đều ngồi yên một chỗ, nhưng tất cả đều chau mày, họ biết rõ sự lợi hại của Huyền Thiên Canh Phong, nếu mất sự bảo hộ của Huyền Thiên Điện thì dù có thoát thân cũng sẽ bị phân tán. Đến lúc đó, tốc độ sẽ bị giảm nhiều.
Sự yên tĩnh kéo dài khoảng mười phút, Lâm Động đột nhiên mở mắt, gương mặt nở nụ cười nhẹ nhõm.
Mọi người thấy vậy thì mừng rõ, nhìn lên thì thấy cơn bão đã bị bỏ lại phía sau.
- Đúng là phiền phức quá…
Tiểu Điêu thở phào, cười.
Lâm Động gật đầu, rồi vung tay lên, Huyền Thiên Điện biến mất, mọi người xuất hiện ở bên ngoài. Theo thói quen nhìn quanh thì cơ thể bỗng cứng đờ, ánh mắt có phần chấn động nhìn về phía trước.
Bầu trời phía trước có một khe nứt đen ngòm hàng nghìn trượng, nhìn giống như cái mồm của ác ma, một thứ năng lượng đáng sợ đến không hình dung nổi phát ra từ bên trong.
- Chúng ta đến rồi…
Lâm Động nhìn lên khe nứt không gian đó, thở hắn ra một hơi. Trong ánh mắt đen rừng rực cháy một ngọn lửa, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi
/1309
|