Ở ven ma hải, bọn Nguyên Càn sắc mặt đều căng thẳng nhìn về phía trong, thời gian dần trôi đi họ lại càng thêm ngưng trọng, thậm chí còn xuất hiện vẻ lo lắng.
- Cha, sao lâu như vậy rồi mà hắn không có động tĩnh gì?
Thiếu nữ hắc y cuối cùng không kìm được lên tiếng. Ánh mắt nàng có phần bất an, dù gì thì việc này cũng liên quan đến cả Long tộc mà.
- Có lẽ hắn đã xuyên qua ma hải đến Trấn Ma Ngục ở dưới cùng rồi.
Nguyên Càn chậm rãi nói.
- Vào Trấn Ma Ngục? Chỗ đó đến tộc trưởng cũng không vào được mà.
Một vị trưởng lão kinh ngạc nói.
Nguyên Càn gật đầu, năm đó hắn cũng từng thử vào Trấn Ma Ngục nhưng cuối cùng vẫn bị thê thảm. Luồng khí tức bên trong Trấn Ma Ngục, ngay hắn hiện nay cũng cảm thấy sợ. Hắn cũng đã tìm đến những lão quái vật đang bế quan trong tộc, nhưng họ cũng e dè sự tồn tại trong Trấn Ma Ngục kia, không muốn nói nhiều về nó.
- Đại nhân vật mà hắn nói đang tọa trấn trong Trấn Ma Ngục. Muốn tìm được thì phải vào trong, Thanh Trĩ đã tiến cử hắn, chắc hẳn có nguyên nhân.
Mấy vị trưởng lão gật đầu:
- Bây giờ thì cũng chỉ có thể chờ xem hắn có trở về an toàn không thôi.
- Tin vào nhãn quang của Thanh Trĩ vậy.
Nguyên Càn cười, chắp tay sau lưng, nhắm hờ hai mắt chờ đợi. Những người khác thấy vậy cũng đành cất đi sự bất an, lặng lẽ chờ đợi.
Họ đợi như vậy trong nửa giờ nữa, ngay khi càng thêm bất an thì đôi mắt nhắm hờ của Nguyên Càn bỗng mở ra, ánh mắt có chút hỷ sắc nhìn về ma hải.
Vút!
Ma hải bỗng gợn sóng, một đạo quang ảnh bắn ra, hắc lôi quang phát sáng tịnh hóa hết ma khí tràn tới.
- Hắn ra rồi!
Mọi người thấy vậy đều mừng rỡ.
Quang ảnh đáp xuống trước mặt mọi người, quầng sang bao quanh tan đi lộ ra gương mặt Lâm Động.
- Lâm Động tiểu hữu, thế nào rồi?
Nguyên Càn vội hỏi.
- May mà không chết.
Lâm Động cười.
- Trấn Ma Ngục xuất hiện một vài khe nứt khiến ma khí rò rỉ rồi xâm nhập nơi này. Vị tiền bối đó đã động thủ tu sửa lại Trấn Ma Ngục, chỉ cần tịnh hóa ma khí ở đây nữa là mọi vấn đề được giải quyết.
Nghe vậy, mấy vị trưởng lão đều hớn hở, Nguyên Càn cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu Lâm Động mà cũng không giải quyết được vấn đề thì e là hắn đánh mạo hiểm gọi những lão quái vật đang bế quan ra thôi.
- Vị ở dưới đó không định ra ngoài sao?
Nguyên Càn nhìn ma hải cười, hắn cũng khá hiếu kỳ về đại nhân vật trog Trấn Ma Ngục.
- Người còn phải trấn áp Trấn Ma Ngục, tạm thời không thể rời đi. Có điều, ta nghĩ có lẽ sau này sẽ ra…
Lâm Động biết, đến khi Hắc Ám Chủ thực sự rời khỏi Trấn Ma Ngục thì có lẽ trời đất này đã phải đối diện với tình hình rất thê thảm rồi.
Nguyên Càn gật dầu, cũng không hỏi thêm, chỉ ma hải nói:
- Cái thứ đó rất khó đối phó, nên xử lý thế nào?
Ma hải hiện nay đã không còn nguồn cung cấp nữa, nhưng dù gì nó cũng đã ngưng tụ nhiều năm như vậy, nếu không có thủ đoạn đặc biệt thì muốn gột sạch nó không phải dễ. Mà Nguyên Càn tin là, Lâm Động đã vào được Trấn Ma Ngục thì sẽ có cách để đối phó với ma hải.
- Cứ giao cho ta.
Lâm Động khẽ nói, ma hải ở đây không biết đậm đặc hơn ở Tổ Hồn Điện của Cửu Vĩ Linh tộc bao nhiêu lần. Nếu chỉ dựa vào sức hắn, muốn tịnh hóa thì e là ít nhất cũng mất vài năm. Nhưng rõ ràng là giờ không có nhiều thời gian như thế để tịnh hóa cho Long tộc.
- Vậy thì phiền Lâm Động tiểu hữu rồi.
Nguyên Càn cười, nữ tử hắc y và mấy trưởng lão ở bên cạnh cũng thở phào, ánh mắt nhìn Lâm Động không còn sự nghi ngờ nữa.
Lâm Động gật đầu, bay tới phía trên ma hải, khi đó, ma hải bỗng cuộn sóng, ma khí ngưng tụ thành một con rắn hung hăng lao về phía hắn.
- Lúc này rồi vẫn dám tỏ ra hung hăng?
Lâm Động cười khảy, cũng không thấy hắn có hành động gì, từ trong cơ thể hắn tỏa ra một luồng bạch quang giống như ánh mặt trời.
Phụt phụt!
Trước sự chiếu rọi của bạch quang, con rắn ma khí hung hăng kia gào thét rồi ma khí trên người tiêu tán nhanh chóng. Chỉ trong hơn mười giây đã biến thành hư vô.
- Xem ra Lâm Động tiểu hữu có thứ khắc chế được dị ma.
- Cha, sao lâu như vậy rồi mà hắn không có động tĩnh gì?
Thiếu nữ hắc y cuối cùng không kìm được lên tiếng. Ánh mắt nàng có phần bất an, dù gì thì việc này cũng liên quan đến cả Long tộc mà.
- Có lẽ hắn đã xuyên qua ma hải đến Trấn Ma Ngục ở dưới cùng rồi.
Nguyên Càn chậm rãi nói.
- Vào Trấn Ma Ngục? Chỗ đó đến tộc trưởng cũng không vào được mà.
Một vị trưởng lão kinh ngạc nói.
Nguyên Càn gật đầu, năm đó hắn cũng từng thử vào Trấn Ma Ngục nhưng cuối cùng vẫn bị thê thảm. Luồng khí tức bên trong Trấn Ma Ngục, ngay hắn hiện nay cũng cảm thấy sợ. Hắn cũng đã tìm đến những lão quái vật đang bế quan trong tộc, nhưng họ cũng e dè sự tồn tại trong Trấn Ma Ngục kia, không muốn nói nhiều về nó.
- Đại nhân vật mà hắn nói đang tọa trấn trong Trấn Ma Ngục. Muốn tìm được thì phải vào trong, Thanh Trĩ đã tiến cử hắn, chắc hẳn có nguyên nhân.
Mấy vị trưởng lão gật đầu:
- Bây giờ thì cũng chỉ có thể chờ xem hắn có trở về an toàn không thôi.
- Tin vào nhãn quang của Thanh Trĩ vậy.
Nguyên Càn cười, chắp tay sau lưng, nhắm hờ hai mắt chờ đợi. Những người khác thấy vậy cũng đành cất đi sự bất an, lặng lẽ chờ đợi.
Họ đợi như vậy trong nửa giờ nữa, ngay khi càng thêm bất an thì đôi mắt nhắm hờ của Nguyên Càn bỗng mở ra, ánh mắt có chút hỷ sắc nhìn về ma hải.
Vút!
Ma hải bỗng gợn sóng, một đạo quang ảnh bắn ra, hắc lôi quang phát sáng tịnh hóa hết ma khí tràn tới.
- Hắn ra rồi!
Mọi người thấy vậy đều mừng rỡ.
Quang ảnh đáp xuống trước mặt mọi người, quầng sang bao quanh tan đi lộ ra gương mặt Lâm Động.
- Lâm Động tiểu hữu, thế nào rồi?
Nguyên Càn vội hỏi.
- May mà không chết.
Lâm Động cười.
- Trấn Ma Ngục xuất hiện một vài khe nứt khiến ma khí rò rỉ rồi xâm nhập nơi này. Vị tiền bối đó đã động thủ tu sửa lại Trấn Ma Ngục, chỉ cần tịnh hóa ma khí ở đây nữa là mọi vấn đề được giải quyết.
Nghe vậy, mấy vị trưởng lão đều hớn hở, Nguyên Càn cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu Lâm Động mà cũng không giải quyết được vấn đề thì e là hắn đánh mạo hiểm gọi những lão quái vật đang bế quan ra thôi.
- Vị ở dưới đó không định ra ngoài sao?
Nguyên Càn nhìn ma hải cười, hắn cũng khá hiếu kỳ về đại nhân vật trog Trấn Ma Ngục.
- Người còn phải trấn áp Trấn Ma Ngục, tạm thời không thể rời đi. Có điều, ta nghĩ có lẽ sau này sẽ ra…
Lâm Động biết, đến khi Hắc Ám Chủ thực sự rời khỏi Trấn Ma Ngục thì có lẽ trời đất này đã phải đối diện với tình hình rất thê thảm rồi.
Nguyên Càn gật dầu, cũng không hỏi thêm, chỉ ma hải nói:
- Cái thứ đó rất khó đối phó, nên xử lý thế nào?
Ma hải hiện nay đã không còn nguồn cung cấp nữa, nhưng dù gì nó cũng đã ngưng tụ nhiều năm như vậy, nếu không có thủ đoạn đặc biệt thì muốn gột sạch nó không phải dễ. Mà Nguyên Càn tin là, Lâm Động đã vào được Trấn Ma Ngục thì sẽ có cách để đối phó với ma hải.
- Cứ giao cho ta.
Lâm Động khẽ nói, ma hải ở đây không biết đậm đặc hơn ở Tổ Hồn Điện của Cửu Vĩ Linh tộc bao nhiêu lần. Nếu chỉ dựa vào sức hắn, muốn tịnh hóa thì e là ít nhất cũng mất vài năm. Nhưng rõ ràng là giờ không có nhiều thời gian như thế để tịnh hóa cho Long tộc.
- Vậy thì phiền Lâm Động tiểu hữu rồi.
Nguyên Càn cười, nữ tử hắc y và mấy trưởng lão ở bên cạnh cũng thở phào, ánh mắt nhìn Lâm Động không còn sự nghi ngờ nữa.
Lâm Động gật đầu, bay tới phía trên ma hải, khi đó, ma hải bỗng cuộn sóng, ma khí ngưng tụ thành một con rắn hung hăng lao về phía hắn.
- Lúc này rồi vẫn dám tỏ ra hung hăng?
Lâm Động cười khảy, cũng không thấy hắn có hành động gì, từ trong cơ thể hắn tỏa ra một luồng bạch quang giống như ánh mặt trời.
Phụt phụt!
Trước sự chiếu rọi của bạch quang, con rắn ma khí hung hăng kia gào thét rồi ma khí trên người tiêu tán nhanh chóng. Chỉ trong hơn mười giây đã biến thành hư vô.
- Xem ra Lâm Động tiểu hữu có thứ khắc chế được dị ma.
/1309
|