Bạch quang dịu nhẹ bắn ra từ trong quang trận bao phủ lấy yêu nữ. Thứ ánh sáng đó tuy dịu dàng nhưng rõ ràng rất có tính sát thương với dị ma. Bạch quang xuyên vào trong cơ thể khiến hắc khí nhanh chóng bị ép ra ngoài…
- Á!!!
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, nhưng Lâm Động không hề dao động, quang trận nhanh chóng xoay chuyển, ngày một mạnh mẽ.
- Á, ta không cam tâm, chỉ cần cho ta có một chút huyết nhục là ta có thể tái sinh nhục thể…
Yêu nữ thét lên đầy phẫn nộ và không cam tâm. Trong bao năm nay chúng vẫn nhìn thấy chút hy vọng, nhưng lúc này đã bị Lâm Động xóa bỏ hoản toàn.
- Đã chết rồi thì đừng gây rối nữa, ngoan ngoãn mà biến mất đi.
Lâm Động ánh mắt lạnh lùng, chỉ thấy bạch quang càng ngày càng ngưng tụ, cuối cùng gần như biến thành một tia sáng xuyên qua cơ thể, bắn ra từ đỉnh đầu yêu nữ.
Nhưng không hề có máu tươi chảy ra, chỉ có hắc khí tỏa ra rồi bùm một tiếng biến thành hư vô.
Rắc.
Dường như có thứ âm thanh nứt vỡ vọng ra từ cơ thể nữ tử kia.
- Á!!!
Tiếng kêu thảm dần dần tan đi, đôi mắt của nữ tử nhắm lại, ma khí lan tỏa xung quanh cũng biến mất hoàn toàn.
Lâm Động vung tay, Tổ Thạch bay ngược trở về chui vào trong tay hắn.
- Lâm Động đại nhân, thế nào rồi?
Tâm Thanh vội hỏi.
Lâm Động nhìn nữ tử kia chăm chăm, lôi quang và hắc quang trên cơ thể chưa biến mất. Tuy Tổ Thạch đã tịnh hóa năng lực của dị ma khí, nhưng không thể biết được ý thức của Dị Ma Vương đã biến mất chưa.
Một vài phút say, trên cơ thể nữ tử kia độ nhiên có ánh sáng tỏa ra, nhưng không phải thứ tà ác mà là ánh sáng màu hồng phớt.
Đôi mắt nữ tử mở ra, nhìn hai người Lâm Động cười đầy mị hoặc.
- Cửu Vĩ Linh Hồ?
Lâm Động khẽ nhướn mày, cảm giác về người này khác hẳn lúc trước.
- Cuối cùng đã thoát khỏi áp chế rồi…
Nữ tử đó cúi xuống nhìn đôi tay mình, đôi mắt có phần phức tạp, rồi nhìn Lâm Động, khẽ gật đầu:
- Vị tiểu hữu đây…đa tạ!
Tuy ý thức vẫn bị áp chế, nhưng rõ ràng Cửu Vĩ Linh Hồ vẫn biết về những việc xảy ra bên ngoài.
Lúc này Lâm Động mới thở phào, nếu ý thức của Cửu Vĩ Linh Hồ bị xóa bỏ thì chuyến đi Tổ Hồn Điện lần này của Tâm Thanh sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
- Tiên tổ…
Tâm Thanh nhìn Cửu Vĩ Linh Hồ, hai mắt đỏ hoe, sức mạnh từ người đó khiến cô bé có cảm giác dựa dẫm.
- Tộc nhân của ta…
Cửu Vĩ Linh Hồ chầm chậm đáp xuống, đôi mắt dịu dàng và áy náy nhìn Tâm Thanh, đưa tay ra ôm lấy cô bé:
- Tiên tổ có lỗi với các ngươi…
- Người biết những việc xảy ra ở đây chứ?
Lâm Động hỏi.
Ánh mắt Cửu Vĩ Linh Hồ hơi tối lại, khẽ gật đầu:
- Năm đó ra thiêu đốt yêu linh trấn áp ba Dị Ma Vương, vốn dĩ định cùng chết với chúng, nhưng ta đã coi thường sức sống của chúng. Tuy nhục thể đều bị tiêu tan, nhưng ý thức ba bọn chúng quấn lấy nhau, cuối cùng xâm nhập và chấn áp ý thức của ta…
- Cửu Vĩ tộc yếu ớt bao năm nay cũng là vì thế phải không?
Lâm Động nhíu mày.
Cửu Vĩ Linh Hồ gật đầu, vuốt tốc Tâm Thanh, nói:
- Giữa những người trong Cửu Vĩ tộc có mối liên hệ huyết mạch. Ba kẻ đó đã lợi dụng ta thi triển thủ đoạn tàn độc quấy nhiễu huyết mạch của tất cả tộc nhân khiến mọi người không thể xung kích lên cảnh giới cao.
- Tộc nhân không biết phải làm sao liền nghĩ đến Tổ Hồn Điện. Nhưng linh thể của ta đã bị chúng chiếm cứ, bao năm nay ta chỉ có thể giương mắt nhìn từng tộc nhân đến đây bị chúng lừa, tự mình rơi vào huyết hải…
Giọng nói Cửu Vĩ Linh Hồ có phần bi thường, cảm giác nhìn thấy mà không thể ngăn chặn chắc hẳn vô cùng đau khổ.
Tâm Thanh cắn môi, hai mắt long lanh nước mắt.
- Ta biết thời gian qua tộc nhân chắc chắn sống rất khổ sở…đó là lỗi của ta.
Cửu Vĩ Linh Hồ khẽ nói.
- Tiên tổ không có lỗi…đó là bọn dị ma quá độc ác. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
- Á!!!
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, nhưng Lâm Động không hề dao động, quang trận nhanh chóng xoay chuyển, ngày một mạnh mẽ.
- Á, ta không cam tâm, chỉ cần cho ta có một chút huyết nhục là ta có thể tái sinh nhục thể…
Yêu nữ thét lên đầy phẫn nộ và không cam tâm. Trong bao năm nay chúng vẫn nhìn thấy chút hy vọng, nhưng lúc này đã bị Lâm Động xóa bỏ hoản toàn.
- Đã chết rồi thì đừng gây rối nữa, ngoan ngoãn mà biến mất đi.
Lâm Động ánh mắt lạnh lùng, chỉ thấy bạch quang càng ngày càng ngưng tụ, cuối cùng gần như biến thành một tia sáng xuyên qua cơ thể, bắn ra từ đỉnh đầu yêu nữ.
Nhưng không hề có máu tươi chảy ra, chỉ có hắc khí tỏa ra rồi bùm một tiếng biến thành hư vô.
Rắc.
Dường như có thứ âm thanh nứt vỡ vọng ra từ cơ thể nữ tử kia.
- Á!!!
Tiếng kêu thảm dần dần tan đi, đôi mắt của nữ tử nhắm lại, ma khí lan tỏa xung quanh cũng biến mất hoàn toàn.
Lâm Động vung tay, Tổ Thạch bay ngược trở về chui vào trong tay hắn.
- Lâm Động đại nhân, thế nào rồi?
Tâm Thanh vội hỏi.
Lâm Động nhìn nữ tử kia chăm chăm, lôi quang và hắc quang trên cơ thể chưa biến mất. Tuy Tổ Thạch đã tịnh hóa năng lực của dị ma khí, nhưng không thể biết được ý thức của Dị Ma Vương đã biến mất chưa.
Một vài phút say, trên cơ thể nữ tử kia độ nhiên có ánh sáng tỏa ra, nhưng không phải thứ tà ác mà là ánh sáng màu hồng phớt.
Đôi mắt nữ tử mở ra, nhìn hai người Lâm Động cười đầy mị hoặc.
- Cửu Vĩ Linh Hồ?
Lâm Động khẽ nhướn mày, cảm giác về người này khác hẳn lúc trước.
- Cuối cùng đã thoát khỏi áp chế rồi…
Nữ tử đó cúi xuống nhìn đôi tay mình, đôi mắt có phần phức tạp, rồi nhìn Lâm Động, khẽ gật đầu:
- Vị tiểu hữu đây…đa tạ!
Tuy ý thức vẫn bị áp chế, nhưng rõ ràng Cửu Vĩ Linh Hồ vẫn biết về những việc xảy ra bên ngoài.
Lúc này Lâm Động mới thở phào, nếu ý thức của Cửu Vĩ Linh Hồ bị xóa bỏ thì chuyến đi Tổ Hồn Điện lần này của Tâm Thanh sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
- Tiên tổ…
Tâm Thanh nhìn Cửu Vĩ Linh Hồ, hai mắt đỏ hoe, sức mạnh từ người đó khiến cô bé có cảm giác dựa dẫm.
- Tộc nhân của ta…
Cửu Vĩ Linh Hồ chầm chậm đáp xuống, đôi mắt dịu dàng và áy náy nhìn Tâm Thanh, đưa tay ra ôm lấy cô bé:
- Tiên tổ có lỗi với các ngươi…
- Người biết những việc xảy ra ở đây chứ?
Lâm Động hỏi.
Ánh mắt Cửu Vĩ Linh Hồ hơi tối lại, khẽ gật đầu:
- Năm đó ra thiêu đốt yêu linh trấn áp ba Dị Ma Vương, vốn dĩ định cùng chết với chúng, nhưng ta đã coi thường sức sống của chúng. Tuy nhục thể đều bị tiêu tan, nhưng ý thức ba bọn chúng quấn lấy nhau, cuối cùng xâm nhập và chấn áp ý thức của ta…
- Cửu Vĩ tộc yếu ớt bao năm nay cũng là vì thế phải không?
Lâm Động nhíu mày.
Cửu Vĩ Linh Hồ gật đầu, vuốt tốc Tâm Thanh, nói:
- Giữa những người trong Cửu Vĩ tộc có mối liên hệ huyết mạch. Ba kẻ đó đã lợi dụng ta thi triển thủ đoạn tàn độc quấy nhiễu huyết mạch của tất cả tộc nhân khiến mọi người không thể xung kích lên cảnh giới cao.
- Tộc nhân không biết phải làm sao liền nghĩ đến Tổ Hồn Điện. Nhưng linh thể của ta đã bị chúng chiếm cứ, bao năm nay ta chỉ có thể giương mắt nhìn từng tộc nhân đến đây bị chúng lừa, tự mình rơi vào huyết hải…
Giọng nói Cửu Vĩ Linh Hồ có phần bi thường, cảm giác nhìn thấy mà không thể ngăn chặn chắc hẳn vô cùng đau khổ.
Tâm Thanh cắn môi, hai mắt long lanh nước mắt.
- Ta biết thời gian qua tộc nhân chắc chắn sống rất khổ sở…đó là lỗi của ta.
Cửu Vĩ Linh Hồ khẽ nói.
- Tiên tổ không có lỗi…đó là bọn dị ma quá độc ác. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1309
|