Có được yêu thú bay hay Hầu Nhi tửu hiệu lực kinh người, hoặc mở mang vườn trái cây trồng đầy thiên tài địa bảo trên ngọn núi cheo leo cao ngàn trượng, khiến chúng nó sinh trưởng tốt trong môi trường khắc nghiệt thế này, nhìn từ điểm nào đám người La Hùng cũng không có năng lực làm được.
Nghĩ tới đây La Dật hít sâu, mắt lóe tia do dự.
Bây giờ cách làm thông minh nhất là nhanh chóng rời khỏi vách vực này, rời khỏi đây, không bị người bắt quả tang thì sẽ không ai biết La Dật là ai, hắn an toàn.
Nhưng La Dật không cam lòng rời đi, hắn đoán chỗ này là núi có chủ nhưng dù gì chỉ là đoán. Bí ẩn nguồn sáng sắp được giải mở, sao La Dật chịu rời đi được?
Lỡ như mọi thứ trên ngọn núi này là vật vô chủ, thiên địa kỳ diệu này tự động trưởng thành thì sao?
Trước khi chưa xác định thì tất cả đều có thể xảy ra.
Khiến La Dật do dự là nên tiến lên một bước vào trong động phủ xem thử? Hay quay đầu đi ngay, xuống núi với tốc độ mau nhất, rời xa chốn thị phi này?
Băn khoăn thoáng qua trong đầu La Dật một giây, sau cùng mắt hắn ánh tia dứt khoát.
- Dù sao chỉ là suy đoán, nếu cứ rời đi thì thật không cam lòng.
La Dật vô cùng tò mò nguồn sáng, bây giờ phỏng đoán ngọn núi này rất có thể là vật có chủ, với thực lực của chủ nhân ngọn núi thì nguồn sáng bí ẩn chắc là báu vật hiếm có.
La Dật gánh mối thù của phụ thân, hắn vắt hết óc cố gắng tăng cao thực lực cho mình, giờ có cơ hội thế này sao chịu bỏ qua?
Nghĩ tới đây La Dật từ xa nhìn hang đá sau lưng yêu thú bay.
Hang đá dựng đứng cao năm, sáu thước nhưng so với yêu thú bay cao chục thước thì nó thật nhỏ bé.
Nguyên thân thể to lớn của yêu thú bay chặn lối vào, khe hở lông chim dài gần hai thước của nó lộ ra một chút cửa đá.
La Dật nhìn một lúc, chau mày, mắt hấp háy:
- Bây giờ không vào được, đành phải tìm cơ hội.
yêu thú bay này khó đối phó, không nói tới thực lực thật sự của nó cỡ bao nhiêu, chỉ xem điều kiện địa lý là La Dật đã bỏ ý định chọc vào nó.
Nếu xui xẻo bị móng vuốt như móc sắt của yêu thú bay quắp trúng bay lên cao rồi ném xuống mây mù, dù ngươi có cơ thể đệ thập giai hậu kỳ hay đỉnh thì cũng sẽ rớt thành thịt nát.
La Dật không muốn thí nghiệm xem cơ thể của mình chịu được rớt từ bao nhiêu thước xuống.
La Dật nhìn một lúc, xác định tạm thời không cách nào vào hang núi, hắn lặng lẽ rút lui bò xuống dưới vách vực.
La Dật vừa bò xuống vừa thầm nghĩ:
- Cộng thêm một tháng trước thì ta đã ở trên ngọn núi này hơn một tháng rồi, chỉ hy vọng nếu núi này có chủ nhân thì thời gian mỗi lần đến sẽ hơi lâu một chút.
Tuy đã xác định sẽ vào trong hang núi thăm dò nhưng lòng La Dật vẫn hơi bất an.
Dù sao nếu ngọn núi này có chủ nhân, vậy thực lực của người đó dĩ nhiên là mạnh mẽ đáng sợ, lá bài trong tay hắn có thể chút tự tin sẽ đấu lại người ta.
La Dật lo thật nhưng đã quyết định rồi hắn sẽ không đổi ý.
Có gan mới làm giàu, nếu có thể chút tinh thần mạo hiểm thì đừng tuyên bố nực cười là đặt chân lên đỉnh, vì không xứng.
Cái gọi là có dũng có mưu, đôi khi lòng can đảm đặt trên mưu lược.
Có dũng không mưu là kẻ lỗ mãng, có mưu không dũng là kẻ hèn, loại người nào trong dây cũng không tư cách nói đặt chân lên đỉnh.
Người có đầy đủ mưu lược và can đảm mới bước chân lên đỉnh được.
La Dật không thiếu mưu lược, hắn cũng không kém lòng can đảm.
La Dật leo xuống mấy chục thước, ngẫm nghĩ rồi bay sang phải.
La Dật quét mắt vách đá, hy vọng trong phạm vi độ cao này sẽ tìm được chỗ hõm nào cho hắn ở tạm thời.
Nhưng hơn ột tiếng đồng hồ quay quanh ngọn núi một vọng mà La Dật không tìm được chỗ hõm nào hơi to chút.La Dật chau mày nhìn hướng vách đá, vỗ lên lên.
La Dật cắn răng, bàn tay tỏa ánh sáng tinh lam, biểu tình hết sức chăm chú nhìn ánh sáng trong tay. Con ngươi La Dật co rút, ánh sáng lam trên cánh tay tụ lại bàn tay. Trong phút chốc ánh sáng từ bàn tay La Dật sáng chói mắt người.
Giây sau bàn tay La Dật chậm rãi vươn hướng vách đá trước mặt hắn.
Lặng yên không một tiếng động!
Khi bàn tay La Dật chạm vách đá thì xuất hiện cảnh tượng quái dị, bàn tay không phát ra thanh âm xuyên vào vách đá, như thể trước mặt hắn chỉ là ảo ảnh, vách đá không phải thực chất.
Giây sau vách đá tiếp xúc với bàn tay La Dật run nhẹ rồi thành tro theo gió lặng lẽ bay đi.
La Dật không tiếc hao phí chân khí biến những hòn đá thành hạt bụi nhỏ bé.
Biểu tình La Dật chăm chú, khi trước mặt lõm cái lỗ nhỏ thì hắn rút tay về, hít sâu. Người La Dật tỏa ánh sáng.
Đúng thế, La Dật định dùng cách này đào ra cái hang nhỏ vừa đủ cho hắn ở trong vách đá này.
Tiến độ không nhanh, một lần La Dật chỉ có thể nghiền nát phạm vi một thước, sâu cũng khoảng một thước.
La Dật không gấp.
Lúc này cơ thể mạnh mẽ bộc lộ sức mạnh, đệ thập giai hậu kỳ rất gần đỉnh đủ cho La Dật chống đỡ tiêu hao chân khí cường độ cao như vậy.
Dù sao chân khí phục hồi dựa vào độ mạnh cơ thể, thân thể càng mạnh mẽ thì chân khí càng dài lâu hơn.
Dĩ nhiên không phải nói cơ thể La Dật đến đệ thập giai hậu kỳ thì chân khí cũng tới trình độ đó.
Cái gọi là chân khí đệ thập giai hậu kỳ trừ mức độ hùng hậu ra quan trọng nhất là chất.
Vũ giả tu hành công pháp từ đệ nhất giai đến đệ thập giai trừ số lượng chân khí ra quan trọng hơn là tu hành chất lượng.
Nói chân khí tinh thuần tức là chân khí sinh ra chút biến chất.
Cùng là phá hoại vật thể, chân khí hỗn tạp tiêu hao một trăm trị số đơn vị chân khí mới đến hiệu quả, chân khí tinh thuần có lẽ chỉ cần một nửa trị số đơn vị là được.
Đây là khác biệt về chất.
Tu hành là hoàn thành quá trình biến chất, càng tinh thuần bộc phát ra sức chiến đấu càng mạnh, đẳng cấp tương ứng cũng càng cao.
Nên La Dật vẫn chỉ là vũ giả đệ cửu giai trung kỳ, cùng lắm chân khí thân thể của hắn lợi hại hơn vũ giả đệ cửu giai trung kỳ.
La Dật giữ công trình đào hang liên tục.
Sau nửa tiếng, La Dật rút tay về, thở hắt ra, nhếch môi cười.
Trước mặt La Dật là cái hang rộng hai thước, sâu cũng cỡ hai thước.
La Dật lắc người chui vào.
Thoạt trông sắc mặt La Dật bình thường, hơi thở không thay đổi nhiều liền biết Hầu Nhi tửu rèn luyện cơ thể lớn lao cỡ nào.
La Dật ngồi xếp bằng, đưa mắt nhìn ngoài hang núi.
- Yêu thú bay này cách năm, sáu ngày sẽ ra ngoài kiếm ăn một lần. Mõi lần kiếm ăn khoảng hơn hai tiếng, tức là cửa hang trên đỉnh núi cứ cách năm ngày là hai, ba tiếng không một bóng người.
La Dật đã sớm thăm dò tập tính của yêu thú bay, hiện tại điều hắn phải làm là chờ.
- Hai ngày trước yêu thú bay đã ăn cơm một lần, tức là còn hai đến ba ngày nó sẽ ăn tiếp.
La Dật hít sâu, mắt hấp háy tia sáng:
- Vậy ta chờ thêm hai, ba ngày đi.
La Dật hít sâu khép mắt, tâm pháp đệ cửu giai Triều Tịch quyết vận chuyển.
Nghĩ tới đây La Dật hít sâu, mắt lóe tia do dự.
Bây giờ cách làm thông minh nhất là nhanh chóng rời khỏi vách vực này, rời khỏi đây, không bị người bắt quả tang thì sẽ không ai biết La Dật là ai, hắn an toàn.
Nhưng La Dật không cam lòng rời đi, hắn đoán chỗ này là núi có chủ nhưng dù gì chỉ là đoán. Bí ẩn nguồn sáng sắp được giải mở, sao La Dật chịu rời đi được?
Lỡ như mọi thứ trên ngọn núi này là vật vô chủ, thiên địa kỳ diệu này tự động trưởng thành thì sao?
Trước khi chưa xác định thì tất cả đều có thể xảy ra.
Khiến La Dật do dự là nên tiến lên một bước vào trong động phủ xem thử? Hay quay đầu đi ngay, xuống núi với tốc độ mau nhất, rời xa chốn thị phi này?
Băn khoăn thoáng qua trong đầu La Dật một giây, sau cùng mắt hắn ánh tia dứt khoát.
- Dù sao chỉ là suy đoán, nếu cứ rời đi thì thật không cam lòng.
La Dật vô cùng tò mò nguồn sáng, bây giờ phỏng đoán ngọn núi này rất có thể là vật có chủ, với thực lực của chủ nhân ngọn núi thì nguồn sáng bí ẩn chắc là báu vật hiếm có.
La Dật gánh mối thù của phụ thân, hắn vắt hết óc cố gắng tăng cao thực lực cho mình, giờ có cơ hội thế này sao chịu bỏ qua?
Nghĩ tới đây La Dật từ xa nhìn hang đá sau lưng yêu thú bay.
Hang đá dựng đứng cao năm, sáu thước nhưng so với yêu thú bay cao chục thước thì nó thật nhỏ bé.
Nguyên thân thể to lớn của yêu thú bay chặn lối vào, khe hở lông chim dài gần hai thước của nó lộ ra một chút cửa đá.
La Dật nhìn một lúc, chau mày, mắt hấp háy:
- Bây giờ không vào được, đành phải tìm cơ hội.
yêu thú bay này khó đối phó, không nói tới thực lực thật sự của nó cỡ bao nhiêu, chỉ xem điều kiện địa lý là La Dật đã bỏ ý định chọc vào nó.
Nếu xui xẻo bị móng vuốt như móc sắt của yêu thú bay quắp trúng bay lên cao rồi ném xuống mây mù, dù ngươi có cơ thể đệ thập giai hậu kỳ hay đỉnh thì cũng sẽ rớt thành thịt nát.
La Dật không muốn thí nghiệm xem cơ thể của mình chịu được rớt từ bao nhiêu thước xuống.
La Dật nhìn một lúc, xác định tạm thời không cách nào vào hang núi, hắn lặng lẽ rút lui bò xuống dưới vách vực.
La Dật vừa bò xuống vừa thầm nghĩ:
- Cộng thêm một tháng trước thì ta đã ở trên ngọn núi này hơn một tháng rồi, chỉ hy vọng nếu núi này có chủ nhân thì thời gian mỗi lần đến sẽ hơi lâu một chút.
Tuy đã xác định sẽ vào trong hang núi thăm dò nhưng lòng La Dật vẫn hơi bất an.
Dù sao nếu ngọn núi này có chủ nhân, vậy thực lực của người đó dĩ nhiên là mạnh mẽ đáng sợ, lá bài trong tay hắn có thể chút tự tin sẽ đấu lại người ta.
La Dật lo thật nhưng đã quyết định rồi hắn sẽ không đổi ý.
Có gan mới làm giàu, nếu có thể chút tinh thần mạo hiểm thì đừng tuyên bố nực cười là đặt chân lên đỉnh, vì không xứng.
Cái gọi là có dũng có mưu, đôi khi lòng can đảm đặt trên mưu lược.
Có dũng không mưu là kẻ lỗ mãng, có mưu không dũng là kẻ hèn, loại người nào trong dây cũng không tư cách nói đặt chân lên đỉnh.
Người có đầy đủ mưu lược và can đảm mới bước chân lên đỉnh được.
La Dật không thiếu mưu lược, hắn cũng không kém lòng can đảm.
La Dật leo xuống mấy chục thước, ngẫm nghĩ rồi bay sang phải.
La Dật quét mắt vách đá, hy vọng trong phạm vi độ cao này sẽ tìm được chỗ hõm nào cho hắn ở tạm thời.
Nhưng hơn ột tiếng đồng hồ quay quanh ngọn núi một vọng mà La Dật không tìm được chỗ hõm nào hơi to chút.La Dật chau mày nhìn hướng vách đá, vỗ lên lên.
La Dật cắn răng, bàn tay tỏa ánh sáng tinh lam, biểu tình hết sức chăm chú nhìn ánh sáng trong tay. Con ngươi La Dật co rút, ánh sáng lam trên cánh tay tụ lại bàn tay. Trong phút chốc ánh sáng từ bàn tay La Dật sáng chói mắt người.
Giây sau bàn tay La Dật chậm rãi vươn hướng vách đá trước mặt hắn.
Lặng yên không một tiếng động!
Khi bàn tay La Dật chạm vách đá thì xuất hiện cảnh tượng quái dị, bàn tay không phát ra thanh âm xuyên vào vách đá, như thể trước mặt hắn chỉ là ảo ảnh, vách đá không phải thực chất.
Giây sau vách đá tiếp xúc với bàn tay La Dật run nhẹ rồi thành tro theo gió lặng lẽ bay đi.
La Dật không tiếc hao phí chân khí biến những hòn đá thành hạt bụi nhỏ bé.
Biểu tình La Dật chăm chú, khi trước mặt lõm cái lỗ nhỏ thì hắn rút tay về, hít sâu. Người La Dật tỏa ánh sáng.
Đúng thế, La Dật định dùng cách này đào ra cái hang nhỏ vừa đủ cho hắn ở trong vách đá này.
Tiến độ không nhanh, một lần La Dật chỉ có thể nghiền nát phạm vi một thước, sâu cũng khoảng một thước.
La Dật không gấp.
Lúc này cơ thể mạnh mẽ bộc lộ sức mạnh, đệ thập giai hậu kỳ rất gần đỉnh đủ cho La Dật chống đỡ tiêu hao chân khí cường độ cao như vậy.
Dù sao chân khí phục hồi dựa vào độ mạnh cơ thể, thân thể càng mạnh mẽ thì chân khí càng dài lâu hơn.
Dĩ nhiên không phải nói cơ thể La Dật đến đệ thập giai hậu kỳ thì chân khí cũng tới trình độ đó.
Cái gọi là chân khí đệ thập giai hậu kỳ trừ mức độ hùng hậu ra quan trọng nhất là chất.
Vũ giả tu hành công pháp từ đệ nhất giai đến đệ thập giai trừ số lượng chân khí ra quan trọng hơn là tu hành chất lượng.
Nói chân khí tinh thuần tức là chân khí sinh ra chút biến chất.
Cùng là phá hoại vật thể, chân khí hỗn tạp tiêu hao một trăm trị số đơn vị chân khí mới đến hiệu quả, chân khí tinh thuần có lẽ chỉ cần một nửa trị số đơn vị là được.
Đây là khác biệt về chất.
Tu hành là hoàn thành quá trình biến chất, càng tinh thuần bộc phát ra sức chiến đấu càng mạnh, đẳng cấp tương ứng cũng càng cao.
Nên La Dật vẫn chỉ là vũ giả đệ cửu giai trung kỳ, cùng lắm chân khí thân thể của hắn lợi hại hơn vũ giả đệ cửu giai trung kỳ.
La Dật giữ công trình đào hang liên tục.
Sau nửa tiếng, La Dật rút tay về, thở hắt ra, nhếch môi cười.
Trước mặt La Dật là cái hang rộng hai thước, sâu cũng cỡ hai thước.
La Dật lắc người chui vào.
Thoạt trông sắc mặt La Dật bình thường, hơi thở không thay đổi nhiều liền biết Hầu Nhi tửu rèn luyện cơ thể lớn lao cỡ nào.
La Dật ngồi xếp bằng, đưa mắt nhìn ngoài hang núi.
- Yêu thú bay này cách năm, sáu ngày sẽ ra ngoài kiếm ăn một lần. Mõi lần kiếm ăn khoảng hơn hai tiếng, tức là cửa hang trên đỉnh núi cứ cách năm ngày là hai, ba tiếng không một bóng người.
La Dật đã sớm thăm dò tập tính của yêu thú bay, hiện tại điều hắn phải làm là chờ.
- Hai ngày trước yêu thú bay đã ăn cơm một lần, tức là còn hai đến ba ngày nó sẽ ăn tiếp.
La Dật hít sâu, mắt hấp háy tia sáng:
- Vậy ta chờ thêm hai, ba ngày đi.
La Dật hít sâu khép mắt, tâm pháp đệ cửu giai Triều Tịch quyết vận chuyển.
/200
|